Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121: Tại sao luôn là ta?
Mạc Phong liền không bỏ lỡ thời cơ, chân khí trong người liền điên cuồng lưu chuyển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một đoàn kiếm khí của Mạc Phong cũng được đầu nhập vào bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đó còn có cả kỹ thuật phạt đàn gảy hai dây trong một nhịp.
Song thủ của hắn liền chuyển thành màu tím, hắn toàn thân liền hóa thành một đoàn hắc khí lao về phía Mạc Dung.
“Nếu ông ấy dạy võ cho ta, ta còn muốn đến võ viện làm gì?”
Mạc Dung lúc này thậm chí đã dùng cả hai tay gảy đàn cùng một lúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chỉ cần ta mạnh hơn các ngươi, đạp các ngươi dưới chân ta chính là kẻ đúng.”
“Ma đạo thì sao? Chính đạo thì sao?”
“Vì thế, ngươi chỉ có thể đi c·h·ế·t đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tại sao...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần An lúc này liền thì thào: “Ha, ngươi thì hiểu cái gì chứ?”
Mạc Phong tiến tới gương mặt không chút cảm tình rút ra Xuyên Vân kiếm. Máu tươi liền theo đó tưới lên lớp băng tinh khiết.
Vô cùng thích hợp để chế tạo thành đàn cổ.
Sau đó, hắn liền ngã gục quỳ trên đất, hai tay nắm chặt lấy Xuyên Vân kiếm mà dùng những lực đạo ít ỏi còn sót lại để kéo nó ra.
“Tại sao cứ phải là ta khổ sở đến vậy?”
Ngón tay khẽ động, Mạc Phong hét lớn: “Phá Thiên Vân!”
“Ngươi là thế gia công tử họ Mạc. Hắn là con cháu hoàng thất nước Chiêm.”
Rồi chẳng biết từ đầu, gió tuyết bắt đầu rơi.
“Trần Thường lão già kia trước khi c·h·ế·t cũng không có nói cho ta bí mật về Thần Mộ Trần gia.”
Gió xuân vừa thổi, hoa đào liền bay.
“Nhưng thế giới này kẻ mạnh làm vua. Ta theo đuổi sức mạnh thì có gì là sai?”
Trần An hai mắt trợn tròn, gân tím nổi lên khắp trên mặt. Hắn quay đầu về phía Mạc Dung mà điên cuồng gào rống giống như một con thú hoang.
Mạc Dung lúc này nhìn về phía Trần An, chân khí trong người khẽ động, một chiếc thất huyền cầm đã cũ kỹ liền xuất hiện trong tay hắn.
Mạc Phong lúc này nhớ tới thứ gì liền hô lớn: “Hổ, bịt tai lại.”
Trần An lúc này hai mắt chảy máu, hắn cố gắng ngửa cổ lên nhìn bầu trời u ám của buổi sáng mồng một ngập trong mùi tanh tưởi của máu tươi.
“Ngươi, chớp thời cơ.”
Hắn thậm chí còn không thể kiểm soát được hắc hỏa khí đang không ngừng khuếch tán.
Cả hai tiếng đàn này đều khiến tâm thần của Trần An bị chấn động. Nó đang chạm đến hai linh hồn trú ngụ sâu bên trong hắn.
Song thủ của Trần An vừa đánh lên vòng tròn chân khí hộ thể, lập tức hắc khí liền tỏa ra che lấp hoàn toàn Mạc Dung bên trong.
Mạc Dung lúc này tay trái tì lên sợi dây đàn thứ ba. Tay phải liên tiếp gảy liên tục lên sợi thứ ba này.
Dứt lời, Mạc Dung chân khí màu tím trong người liền điên cuồng tỏa ra hòa lên Chi Tâm Mộc Cầm.
“Ta thì có cái gì chứ?”
“Nếu ta không đến võ viện, ta cũng không bị ép đến mức gia nhập U Hồn giáo.”
Đây chính là bảo binh tam phẩm Chi Tâm Cầm của Mạc Dung.
Mạc Dung nói về phía Mạc Phong: “Chúng ta chỉ có thời gian một chén trà.”
“Trần gia, từ nay liền đoạn hậu.”
“Nếu ngươi không phải hắn, ta sẽ không để ngươi dùng thân thể hắn mà làm những chuyện trời không dung, đất không tha.”
“Ta đến võ viện thì liền bị đám thế gia các ngươi bắt nạt, vũ nhục.”
Lãng Quyển Phi Vân!
“Cha, mẹ, ta bất hiếu.”
“Tại sao các ngươi luôn ép ta vào đường cùng.”
Thanh âm của đợt tỏa đàn vừa dứt, một tiếng đàn thanh tịnh tỏa ra. Tọa Vong Tâm Pháp hộ thể liền xuất hiện.
Khi khúc Hàn Giang Nguyệt Lãnh vừa dứt, cũng là khi nhiệt độ xung quanh hạ xuống thấp nhất.
Đây là kỹ thuật cơ bản trong thất huyền cầm gọi là Tỏa Đàn.
Bên trên có một hình bông hoa Chi Tâm màu trắng.
Trần An trong cơ thể có tới ba linh hồn, hắn tâm thần càng đau đớn không thể chịu được.
Loại gỗ để làm ra chiếc thất huyền cầm này chính là Chi Tâm Mộc thiên tài địa bảo hàng ngàn năm.
Dứt lời, cũng là lúc Trần An gục đầu xuống, hai tay buông thõng trên đùi, hắn đã hoàn toàn tắt thở trong tư thế quỳ ngồi.
Trần An, trưởng tử Trần gia Thần Mộ đời thứ mười tám qua đời tại Cổ Dung thành.
Cũng may là Trần An hắn phía trước tạo thành một vòng tròn hắc khí khiến tất cả đệ tử võ viện đều bị thổi bay ra bên ngoài.
Nhiệt độ xung quanh liền bất chợt giảm xuống, khí lạnh liền dần dần xuất hiện.
Trần An chớp mắt liền bị đóng băng hoàn toàn.
Trần An dưới tiếng đàn tâm thần liền đau nhức không thể chịu nổi.
Hắn lúc này toàn bộ tâm thần giống như đầu nhập vào Chi Tâm Cầm.
“Ta cả ngày liền chỉ có thể làm trò đùa mua vui cho các ngươi.”
Trần gia, chính thức từ nay liền chấm dứt.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng đàn liền lan ra.
“Thân xác này là của huynh đệ ta.”
Hắc khí lúc này điên cuồng tuôn ra, bao phủ lấy toàn thân.
Nhưng đó dĩ nhiên là chuyện không thể.
Hàn băng tan vỡ cùng như trái tim của Trần An lúc này, máu tươi xối xả chảy khắp cơ thể hộc lên miệng.
Hắc khí lập tức liền tán đi, Trần An cũng bị đánh lui trở lại.
Xuyên Vân Kiếm liền phá không mà đâm về phía Trần An.
Hắn hai tay bắt đầu niệm pháp quyết tập trung vào Xuyên Vân kiếm đang bay lơ lửng trong không trung.
Trần An cau mày, hắn không thể đợi được nữa. Cứ như vậy, đợi Mạc Dung dùng tiếng đàn đánh thức được hai linh hồn kia, hắn sẽ giống như người điên.
Chương 121: Tại sao luôn là ta?
Trần An hắn thậm chí còn không thể hét lớn mà thều thào: “Không...”
“Ta là sứ giả U Hồn giáo. Ta muôn kiếp tận trung với giáo chủ. Nhưng lần này ta lại không được gặp lại người.”
Các n·ộ·i· ·t·ạ·n·g thiếu máu liền bắt đầu dừng hoạt động.
Ngón tay Mạc Dung khẽ gảy lên dây đàn. Chỉ một động tác khiêu đàn đơn giản tạo ra một âm thanh êm dịu như cơn gió mùa thu.
Chính nó đã tạo nên một Trần An điên cuồng, thèm khát g·i·ế·t chóc như hôm nay.
Tiếng đàn thứ hai lại khiến người ta buồn bã, ủ rũ giống như cảnh sắc sương đậu trên mặt hồ mùa đông.
Dứt lời, Mạc Dung liền bắt đầu liên tiếp đánh đàn theo một khúc phổ của Mạc gia tên là Hàn Giang Nguyệt Lãnh.
Nếu không tất cả đều không thể chịu nổi nhiệt độ này.
Chi Tâm Mộc xét trong thiên hạ vạn mộc cũng được xếp về mười vị trí đầu.
Trần An toàn thân lúc này bao phủ bởi hắc khí. Hắn đưa tay phải ra, chớp mắt hắc khí liền ngưng tụ thành một bàn tay chụp lấy Mạc Dung.
Hắn lúc này chính là đang nói những nỗi khổ uất ức từ tận đáy lòng những năm này. Thật sự, những thứ này đè lên tâm lý của một đứa trẻ từ năm mười mấy tuổi thật khiến người ta không khỏi xót xa.
Chớp mắt, Xuyên Vân kiếm liền sáng chói đến mức không thể nhìn thẳng.
Tiếng đàn bỗng chốc lan tỏa ra toàn bộ phạm vi trăm trượng. Lập tức khiến toàn trường tĩnh lặng.
“Ta muốn vào ma đạo sao?”
“Ông ấy rõ ràng võ đạo bản thân cũng không thấp nhưng lại không chịu dạy ta.”
Quả nhiên, thanh âm lần này của Mạc Dung trái ngược hoàn toàn với hai lần trước. Tiết tấu vô cùng nhanh, lại chói tai đến kỳ lạ khiến tâm thần đau nhức.
Một chiêu này của Mạc Phong xuyên qua lớp băng, phá vỡ chân khí hộ thể mà đâm vào trái tim đỏ hỏn đang đập thình thịch.
Một vòng tròn hắc khí liền bao phủ lấy toàn bộ phạm vi từ Trần An tới ba người Mạc Dung.
Mạc Dung liền truyền âm cho Mạc Phong: “Thời gian không còn nhiều, ta ra một chiêu cuối cùng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.