Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122: Rời đi Cổ Dung thành
Trận pháp này đi theo một đôi, còn một trận bàn nữa chính là điểm đến. Xem ra, Mạc Dung sớm đã chuẩn bị cho ngày này.
“Hắn thân xác không xứng đáng được trở về với thánh giáo.”
Mạc Dung liền tiến đến nhắc nhở Mạc Phong: “Thiếu chủ, đi thôi. Hắn đ·ã c·hết rồi.”
Dứt lời, Mạc Dung chân khí trong người bắt đầu luân chuyển, hắn thu tất cả đồ đạc cần thiết vào túi càn khôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Hổ gật đầu nói: “Dung thúc, ta muốn đến Bá Hạ quân.”
Nhị trưởng lão nhìn bóng đen này liền nói: “Lão tam. Bắt đầu đi, Quỷ Hồn Thức.”
Cổ Dung thành bỗng chốc liền trở thành một U Hồn tử thành.
Sau đó, hắn liền quay người đi về hướng phủ thành chủ.
Thì dạ cái bóng như quạ đen kia chính là Tam trưởng lão. Hắn bay vào tâm trận của Thiên Sát Tỏa Hồn trận.
Mạc Dung nhìn A Hổ thật sâu một hồi liền gật đầu: “Được rồi. Trước tiên cứ đến Mạc gia rồi tính.”
“Để xác của hắn phơi thây ngoài hoang dã, quạ mổ diều hâu tha.”
“Nếu vậy, sự trừng phạt này là dành cho hắn.”
Chương 122: Rời đi Cổ Dung thành
Nhưng người có thể trước đó sống sót rời khỏi sợ rằng cả đời sẽ không thể quên cái đêm giao thừa hôm ấy.
"Nếu để hắn biến linh hồn của ngươi thành một đàn bướm bạc thì đến cơ hội vào luân hồi cũng không có."
Khắp thành lúc này sợ rằng đã không còn người sống, chỉ là những du hồn cùng một đám người mặc áo đen tới từ U Hồn giáo.
Hắn liền há miệng lắp bắp: “Hắn, vậy mà lại là...”
Bầu trời Cổ Dung lúc này bỗng trở nên u ám. Sương mù dày đặc liền bắt đầu kéo đến.
Đúng lúc này, Ngọc Huyền liền đi tới chắp tay nói: “Giáo chủ, xin dừng tay.”
Máu tươi tanh tưởi, xác c·h·ế·t đầy đường.
Ba người bọn họ đi vào bên trong tầng kim quang, ánh sáng lóe lên một hồi liền vụt tắt. Trận bàn cũng tan vỡ.
“Nếu vậy, để ta hoàn thành ước nguyện cuối cùng của ngươi.”
Hắn giống như không có thực thể phiêu dật giống như một linh hồn.
Ngọc Huyền liền quỳ xuống nói: “Sứ giả làm việc tự mãn, nhận được quán đỉnh nhưng lại làm sai kế hoạch.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Yên tâm, tiểu muội của ngươi sẽ thay ngươi sống thật tốt.”
Còn linh hồn của sứ giả vốn dĩ là do quán đỉnh, chỉ cần rời khỏi thể xác liền sẽ tan vào hư vô.
Mạc Phong nhìn gương mặt Trần An lần cuối: “Nếu ai rơi vào cảnh khốn khổ như ngươi đều chọn dấn thân ma đạo. Thì thiên hạ này, chẳng phải sẽ đại loạn hay sao?”
---------------------------------------------------------------
Mạc Phong giật mình, quay ngược lại phía sau. Hắn lúc này mới nhớ tới A Hổ.
A Hổ lúc này đứng như trời trồng ở giữa chiến trường. Hắn lúc này đang hồi tưởng lại một khoảng ký ức rất lâu trong quá khứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hắn phải bị nhận trừng phạt.”
Hắn lấy trong người ra một trận bàn, chân khí truyền vào bên trong, kim quang chói mắt tỏa ra.
Miệng bắt đầu không ngừng đọc ra quỷ ngôn như đang đánh thức linh hồn.
"Kiếp sau, ngươi tốt nhất nên đầu thai cho tốt."
“Để ta giúp ngươi ra đi thanh thản.”
Nàng sau đó cũng liền đi theo Lâm Đình Quyết tới chỗ của Nhị trưởng lão. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau khi Mạc Dung rời đi, Lâm Đình Quyết liền chậm rãi bước tới đây. Đi phía sau hắn chính là Ngọc Huyền và một đám người mặc đồ đen hộ vệ.
Nơi đây đã chẳng còn một ai sống sót, bọn họ chém g·i·ế·t đến đỏ cả mắt. Chiến trường lúc này giống như bãi xác nơi địa ngục.
“Răn dạy tính nghiêm chỉnh của thánh giáo ta.”
Ngọc Huyền tiến tới xác của Trần An, vẻ mặt không khỏi thở dài. Nàng đưa tay khép lại hai mắt vẫn còn mở của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần An cũng không ngoại lệ, linh hồn trong cơ thể hắn liền từ từ đi ra.
Những xác c·h·ế·t trong thành liền bắt đầu động đậy.
"Đây là việc duy nhất ta có thể giúp ngươi."
Lâm Đình Quyết cau mày: “Hả, có chuyện gì?”
Lâm Đình Quyết đưa tay lên, tâm thần khẽ động.
Nhưng lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, Mạc Dung liền tóm lấy A Hổ chạy như bay về phía căn hầm của quán trà, vừa đi vừa nói: “Hắn sắp tới rồi. Mau đi thôi.”
Lâm Đình Quyết liền lặng im không nói. Một lúc sau, hắn mới gật đầu: “Thánh nữ nói rất có lý.”
Ở một căn hầm nơi quán trà cũ kỹ thành Đông, Mạc Dung liền nói: “Cổ Dung thành đã không còn nữa. Đi thôi, ta đưa hai ngươi về Thiên Trường.”
Lúc này, một bóng đen xuất hiện ở giữa bầu trời như một con quạ đen tới tìm xác.
Chớp mắt, hàng vạn linh hồn từ trong cơ thể những người đã c·h·ế·t theo mắt thường liền bị kéo ra khỏi thân xác.
Mạc Phong thở dài, hắn cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật rằng Cổ Dung thành thực sự đã là một tòa tử thành.
Lâm Đình Quyết bước tới bên cạnh xác của Trần An nói: “Sứ giả a sứ giả, ngươi đúng là một kẻ tự mãn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.