Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67
“Chị tới rồi,anhhai cònđangcấp cứu, phải làm sao bây giờ!” Quý Văn Văn vừanóivừa khóc.
Người gọi tới ănnóikhép nép cườinói: “Quý tổng yên tâm,đãtìm được bệnh viện tốt, ba tháng tẩymộtlần,sẽchỉ để lại sẹo!”
Lâm Húc đỡ Lâm An Nhàn ra cửa chung cư, tuy chị mìnhnóikhôngsao nhưnganhta cảm giác được cơ thể Lâm An Nhànđãmềm nhũn.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ dặn dò: “Tốt rồi, mới sốc ruột nên còn hỏi đaumộtchút!hiệntạianhta tạm thờikhôngthểnóichuyện, chỉ có thể ăn ít thức ăn lỏng, vài hôm nữa hồi phụcthìlại ăn uống,cônhớkhông?”
Quý Văn Văn và Lâm Húc trở lại, thấy Lâm An Nhàn và Quý Văn Nghiêu nắm tay nhau ngủ.
Lâm Húc nghe mà choáng váng: “Chị có nghe lầmkhông,anhVăn Nghiêu tự sát? Nhìn chị nhưkhôngcó chuyện gì vậy, chờ hai phút, em thay quần áođingay!”
“Chị hai, chị hai.” Lâm Húc đánh thức An Nhàn.
“Chị An Nhàn, sau chuyện lần này em cũng hiểukhôngphải chị quấn lấyanhhai, chị đừng giận ba mẹ em nữa, tất cả là do em sai! Chị đừng bỏanhhai, em cũng chỉ nhận thức chị làm chị dâu!” Quý Văn Vănnóixong, quỳ xuống.
“Đều do mẹ, biết lòng nó muốn gì lạikhôngchấp nhận. Văn Nghiêu là đứanhỏkiên cường, chịu nhiều cực khổ mới có hôm nay, người làm mẹ như ta ngay cả chuyện hôn nhân của con mình cũngkhônglàm nó vừa lòng. Nó bị gì làm sao tôi sống nổi!”
“Chị hai, chuyện gì vậy?” Lâm Húc dịu mắt mở cửa.
Quý Văn Nghiêu nắm chặt tay An Nhàn, ánh mắt nhìn chằm chằm làm lòng An Nhàn càng chua xót.
Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
“Chị qua giường xếp ngủ chútđi, emđimua cơm.”
“anhhiểu,anhhiểu, emthậtlòng vớianh, vô luận thế nàoanhsẽkhôngphụ em.”
Người nọ liên thanh đáp ứng, tỏ vẻ hiểu ý Quý Văn Nghiêu.
Lâm An Nhàn thất thần nhìn theo Quý Văn Nghiêu được đẩy qua trước mắt mình.
“Buổi tối emđitoilet, thấy đèn đuốc trong phònganhhai sáng trưng, cửa phòngkhôngkhép nên định lại đóng giúpanhấy,khôngngờ thấyanhấyđangnằmtrênsàn,mộtchai nhựa rỗng nằm lăn lốc bên cạnh, em bất an cầm lênthìđọckhôngngờ…!”
Chờ Lâm An Nhàn gật đầu đáp ứng, bác sĩ mới dẫn y táđi.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở, Quý Văn Nghiêu mặt mày tái nhợt, mắt nhắm nằmtrêngiường, được đẩy ra.
Lâm An Nhàn lắc đầu, ngữ khí vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh: “khôngsao, mauđilấy xe.”
Mọi người đều thả tâm, đến phòng hồi sức xem Quý Văn Nghiêu.
Sau khi xuất viện, Lâm An Nhàn cùng ông bà Quý đưa Quý Văn Nghiêu về nhà, dàn xếp ổn thỏa mới rờiđi.
Quý Văn Nghiêu cười khổ: “Ba mẹ, con bất hiếu làm hai người lo lắng. Con biết ba mẹkhôngvừa lòng An Nhàn và An Nhàn cũngkhôngmuốn ba mẹ khó xử. Chúng consẽchấm dứt. Con cũngkhôngthểsẽđể ba mẹ mình khổ sở, consẽthử quên.”
Bác sĩ và y táđivào nhìn hai người khóc sướt mướt cũng buồn cười.
Hằng ngày, ông bà Quý đều đến thăm con, chẳng qua mỗi lần nhìn khuôn mặt Quý Văn Nghiêu co cáu, cũng khó chịu theo.
Lâm An Nhàn ngồitrênghế nhìn Quý Văn Nghiêuđanghôn mê, đáy mắt lại nóng lên.
Mẹ Quý khóc lên, mới chia tay vài ngàyđãtự sát, nếu thựcsựkhônggặp mặtthìkhôngbiết lại xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng con giống như c·h·ế·t đến nơi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 67
Lâm An Nhànkhôngbiếtanhta bị gì, mìnhđãthỏa hiệp,anhta cònkhôngvui vẻ.
Đến ngày thứ ba, Quý Văn Nghiêuđãcó thểnóichuyện: “An Nhàn,anhhận mìnhđãthương tổn em, đó là lỗi củaanh,anhsẽkhôngnên giận c·h·ó đánh mèo. Sau khi xuất việnanhsẽcho Phó Minh Hạođikhôi phục thân thể, trả lại nhà cho Nhà họ Phó, đượckhông? Còn Tả Phàm Nghĩa,anhkhôngthể dung túng choanhta mượn danh mình làm chuyện xấu. Em tinanhđi, nếu tái phạm,anhsẽkhôngngăn cản em rờiđi!”
Lâm An Nhàn cảm thấy sau khi tỉnh lại, Quý Văn Nghiêuđãthay đổi rất nhiều, lý trí hơn, thành thục hơn, lờianhtanóiđềumộtlòng nghĩ cho mình, sợ người nhà đối xử với mìnhkhôngtốt, lại sợ căn nhà cho mình tương lai bị người nhà chiếm tiện nghi, cảm độngnóikhôngra lời.
Lâm An Nhàn vô thần nhìn phía trước, Quý Văn Nghiêu tự sát!mộtngười cường thế nhưanhấy lại vì chút chuyện tình cảmkhôngđâu mà tự sát, nếuanhấy chếtcôphải làm gì?
Lúc làm thủ tục, đúng lúcmộtbệnh nhân phòng đặc biệt xuất viện, Quý giakhôngtiếc tiền, trực tiếp đăng ký. Đến khi Quý Văn Nghiêu vào phòng bệnh, bác sĩ xem xétmộtlần, ông bà Quý mới chịu rờiđi.
Editor: Campham
“Ai,anhcòn quan tâm chuyện được tha thứ haykhôngtha thứ nữa sao, chỉ cần chúng tayêuthương nhau, em cũngkhôngđể ý danh phận, em hy vọng gia đìnhanhluôn hòa thuận,khôngcần vì chuyện chúng ta mà tranh chấp.” Lâm An Nhànnóira ý nghĩ trong lòng.
Quý Văn Nghiêu đắc ý cười,nhẹnhàng đóng cửa phòng lại, mình phải làm ba mẹthậttâm tiếp nhận An Nhàn, An Nhànsẽkhôngrời bỏ mình nữa!
“An Nhàn, lúc trước ủy khuất con là do xuất phát từ nỗi lo củamộtngười mẹ, mong con đừng trách. Hôm nay, chúng ta mong con đừng chia tay Văn Nghiêu? Chúng tađãlớn tuổikhôngthể thừa nhận đả kích, chỉ mong bọn trẻ khỏe mạnh, tương lai hai đứa chúng tasẽkhôngcan thiệp, đượckhông?”
Mọi người bất an chờ đợi, ngóng trông bác sĩ, lại sợ hãi hậu quảkhôngthể tiếp nhận.
mộtlát sau, Lâm An Nhàn pháthiệnmắt Quý Văn Nghiêu giật giật, tiếp theothìmở mắt, vội vàng nhấn chuông báo hộ lí, rồi nhìn chăm chú Văn Nghiêu.
Lâm An Nhàn dừng lại chờ họnóichuyện.
Sau đó vẫy tay gọi Lâm Húc lạinói: “Quá khứ nhà cậu cũngđãbiết, các ngươi là gia đình của An Nhàn, tôi cam đoan các ngươi áo cơmkhônglo nhưngkhôngcần hy vọng xa vời, chỉ cần đối xử tốt vớicôấy muốn ở lại căn nhà đó bao lâuthìở, bằngkhôngtôisẽkhônglưu tình.”
Lâm An Nhàn níu cánh tay Lâm Húc ngồi xuống,trênmặtkhôngcó phản ứng gì nhưng nước mắt lạikhôngngừng chảy xuống.
điđến bên giường lấy di độngđangrung, nhìn dãy số: “Thế nào?”
Quý Văn Văn đau lòng: “anhhai, chị An Nhànkhôngđiđâu cả,anhđể chị ngủmộtlát.”
Lâm An Nhàn tiều tụy gật đầu, bảo Lâm Húc cùng Quý Văn Văn đưa ông bà Quý về nhà.
Lâm Húc gật đầu lia lịa, như vậyanhta cũngđãthỏa mãn.
“đãqua cơn nguy hiểm, may mà pháthiệnsớm, bằngkhôngchậmmộtchútthìkhôngthể cứu, người nhà nên chú ý cảm xúc củaanhấy, còn trẻ sao lại cực đoan như vậy! Sáng mai mọi người làm thủ tục nhập việnđi.” Bác sĩnóixong bướcđi.
Lâm An Nhàn hỏi địa chỉ bệnh viện, thay quần áo, gõ cửa phòng Lâm Húc.
“EmgáiVăn Nghiêu vừa điện thoại tớinóiVăn Nghiêu tự sát, em lái xe đưa chị đến bệnh viện xem sao.” Lâm An Nhàn thong dongnói.
“Em vẫnkhôngtha thứ choanhsao?” Quý Văn Nghiêu nóng vội truy vấn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Nhàn suy diễn đủ loại hậu quả, dày vò, đau lòng tột đỉnh.
Sáng hôm sau, làm xong thủ tục nhập viện, Quý Văn Văn chuẩn bị đưa ba mẹ về nhà, dù sao hai ông bàđãlớn tuổi, lại thức trắngmộtđêm thân thể sợ là chịukhôngnổi.
Chỉ thấy Văn Nghiêu cũngđangnhìncô, vìkhôngthểnóichuyện nên mắtanhta chậm rãi tụ hơi nước,mộtgiọt lệ theo khóe mắt chảy xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng, tôi như bây giờđãđủ rồi,khôngcầnyêucầu gì nữa.”
Lâm An Nhàn ngây dại nhìn Quý gia khẩn thiết cầu mình, đây là sao vậy, mình và Văn Nghiêuđãthống nhất nhận thức, sao họ còn cầu mình ở bên Văn Nghiêu?
Quý Văn Nghiêu tự tại nằmtrêngiường, bắt đầu nghĩ đến hônsựvới An Nhàn, thuận tiện nghĩ đến chuyện Nhà họ Phó!
khôngsao là tốt rồi, chỉ cầnanhấy còn sống, Lâm An Nhàn nghe bác sĩnóinhắm mắt thở phào, nước mắt lạikhôngngừng chảy.
Lâm An Nhàn ngồi dậy, thẳng xương sống định đứng dậy qua giường xếp nằm, vừa động Quý Văn Nghiêu lại tỉnh, nắm tay cố càng chặt.
Thấy Lâm An Nhànkhôngnóilời nào, Quý mẫu nghĩcôcòn giận,khôngchịu đáp ứng, lại bắt đầu than thở khóc lóc, làm An Nhànkhôngbiết làm sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Lâm An Nhàn mới chú ý đến ông bà Quý ngồitrênbăng ghế, mẹ Quýđãkhóc ngất.
Haianhem nhà này thế nào đều chỉ biết quỳ xuống nhận sai, Lâm An Nhàn đỡ Quý Văn Văn đứng lên, bối rối hứa hẹn: “Mọi người đừng như vậy, cháusẽkhôngvứt bỏ Văn Nghiêu.” Quý gia mới bằng lòng để Lâm An Nhànđi.
“Phiền chị ở lại chiếu cốanhhai, em đưa ba mẹ về nhà.”
“khôngđược lưu sẹo, tẩy xong choanhta cấy da. Tôi thấy tinh thầnanhta cũngkhôngtốt, cậu mời chuyên gia tâm lý đến chẩn đoán choanhta, bao nhiêu tiền cũng được, hiểukhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Qua vài ngày, Quý Văn Nghiêu được xuất viện, người gầyđikhôngít, tinh thần cũngkhônghăng hái như trước, cả ngày buồn bựckhôngvui.
Lâm Húc thay quần áo xong, cùng Lâm An Nhàn mở cửa vào thang máy.Thang máy dừng lại, Lâm An Nhàn bước ra xém chút vấp té, làm Lâm Húc hoảng sợ: “Chị có saokhông?”
Lâm An Nhàn thiếu chút nữa ngất xỉu, may mắn được Lâm Húc đứng cạnh kịp thời chống đỡ.
“Văn Nghiêu, chỉ cần con khỏe mạnh, mẹsẽkhôngcan thiệt vào hôn nhân của con, về sau con đừng hù dọa ba mẹ như vậy nữa. Mấy đêm nay, tối nào Văn Văn cũng thấy ác mộng.”
Nghe Quý Văn Nghiêu gắng gượngnóichuyện, Lâm An Nhàn lau nước mắt: “anhđừngnóinhiều, cổ họng còn chưa khôi phục đâu, kỳthậtanhkhônglàm gì sai, Phó Minh Hạo là trừng phạt đúng tội, Tả Phàm Nghĩa là do emkhônghiểu oan uổnganh. Văn Nghiêu, đừng nghĩ nhiều, emsẽở mãi bên cạnhanh.”
Lâm An Nhàn nghe Quý Văn Vănnói, phản ứng đầu tiên chính làkhôngtin? Quý Văn Nghiêukhôngbức người khác tự sát làđãmay mắn lắm rồi.
“Bác sĩ, bác sĩ, con tôi sao rồi?”
Lưu luyến nửa ngày, Quý Văn Nghiêu mớikhôngđành lòng buông ra, nhìn An Nhàn nằm xuống giường xếp mới lại nhắm mắt.
Đến bệnh viện, theo hướng dẫn của Quý Văn Văn, Lâm An Nhàn và Lâm Húc lên lầu mười hai.
Quý Văn Nghiêu suy yếu cười.
Tâm Lâm An Nhàn đau như dao cắt, hậnkhôngthể chịu khổ thay Quý Văn Nghiêu,nhẹnhàng vỗ về khuôn mặtanhta thấp giọngnói: “Saoanhngốc như vậy, nếu có chuyện gì làm sao em sống nổi?”nóixong cũng thút thít.
“Nghe Văn Nghiêunóicôkhôngmuốn kết hôn với nó?”
“Lâm tiểu thư, đợimộtchút, chúng tôi có chuyện muốnnóivớicô.” Mẹ Quý lên tiếng giữ lại.
“Văn Văn, xảy ra chuyện gì?” Thanhâmcó chútâmrung.
“Hai người lớn rồi mà còn đùa giỡn với sinh mệnh của mình, để tôi kiểm tra thế nào rồi.”
“Chị An Nhàn, chị có nghe tôinóikhông?anhtôiđangđược cấp cứu, chị đến bệnh viênđi.” Quý Văn Văn nghẹn ngào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.