Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 68

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68


“An Nhàn ngoan, thả lỏng,anhsắp ra rồi!”

“hiệnanhấyđangnằm viện, mỗi ngày tôi và gia đìnhanhấy đều vào thăm, bác sĩnóitâm lý Minh Hạođangkhôi phục rất tốt nhưng phản ứng còn hơi chậm.”

“Chúng ta là vợ chồng, bẩn cái gì, em còn ngại mình bẩn?” Cũngkhôngthèm chờ đợi, giơ hai chân An Nhàn lên,mộtđường thẳng hướng u huyệt.

“Cơm chiều nấu xong rồi,anhthay quần áo rồi ra ăn nhé.” Lâm An Nhàn cườinói.

Chương 68

Mẹ Quý lo lắng lén thương lượng với congái: “Con thấy vấn đề là ở chị An Nhàn, nhà mình đồng ý nhưng người ta đâu nhất thiết phải chấp nhận, mấy ngày rồi cũngkhôngthấy chị An Nhàn ghé thăm.” Quý Văn Văn phân tích theo suy nghĩ của mình.

Bạch Tuyết Tinh nở nụ cười: “Sống chung nhưng nhà do tôi đứng tên, họsẽkhôngdám làm càn, mà tương lai có con cũng cần người chăm sóc. Chị hai Minh Hạođãly hôn, mang con về nhà mẹ đẻ, tuy tôi cho chị ta ở nhưng phải trả tiền! Chồng chị cảkhôngcó chuyện gì nhưngđãbị sa thải, công ty xây dựng đó bồi thườngkhôngít tiền.”

Nước mắt Lâm An Nhàn lập tức chảy ra, ôm chầm Quý Văn Nghiêu: “Ngốc, emđãnóisẽkhôngbỏanhmà, saoanhlạikhôngthương bản thân mình, ba mẹanhđãlớn tuổi,anhcòn làm họ khổ sở.”

Lâm An Nhàn gắp món gì,anhta ăn món đó, muốnanhta ăn nhiềumộtchút,anhta liền ănkhôngngừng.

Bước chân Quý Văn Nghiêu hơi khựng lại, sợ mình bị ảo giác nghe lầm, hoài nghi chậm rãi xoay người, nhìn thấy Lâm An Nhàn đứng sau lưng mới chậm rãi lộ ra tươi cười, ôn nhu: “An Nhàn, sao em lại đến đây?”

Quamộthồi lâu, Lâm An Nhàn mới lấy lại chút thanh tỉnh, lại bị Quý Văn Nghiêu đè ép, vừa định cầu xin tha thứ chợt nghe Quý Văn Nghiêu hỏi: “An Nhàn,nóichuyện?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vợ chồng Nhà họ Lâm liên thanh đáp ứng, vừa cao hứng vừa khổ sở, cao hứng vì cuối cùng congáicũng được hạnh phúc, khổ sở vì lỗi lầmkhôngthể bù đắp.

Bạch Tuyết Tinh cảm kích: “Quý tổng yên tâm, Nhà họ Phó cứ giao cho tôi, sống nhờ đừng nghĩ yên ổn, tôisẽlàm Lâm tiểu thư hết giận!”

“Ở nhà lầm lì ai hỏi cũngkhôngnói, cơm cũngkhôngăn!”


Quý gia thấy cha mẹ Lâm An Nhàn khách khí, cũngnóithẳng hôm nay là đến thăm, chọn được ngày tốtsẽchính thức đến cầu hôn.

Khoảng sáu giờ chiều, Lâm An Nhàn đứng ở phòng khách thấy Quý Văn Nghiêu bước vào cũng giật mình,côchưa bao giờ thấy Quý Văn Nghiêu lạnh lùng như vậy. Quý Văn Văn giúpanhlấy này nọ,anhcũngkhôngthèm quan tâm, tự mình cởi áo khoác rồiđithẳng vào phòng.

Lâm An Nhàn hồ đồ nghe Bạch Tuyết Tinhnói: “cônóigì, tôi nghekhônghiểu?”

Lâm An Nhàn nở nụ cười, mở mắt nhìn Quý Văn Nghiêu có chút khẩn trương, kiên địnhnói: “yêu, emyêuanh.”

Lâm An Nhàn choáng váng: “Hai ngày trước chúng ta mới gặp nhau mà.”

“Mẹ hiểu, chúng ta còn chuyển nhà nữakhông?”

Lại cảm động Quý Văn Nghiêu thấu tình đạt lý, Lâm An Nhàn thở dài: “Cám ơnanhcho em thời gian suy nghĩ, em hứasẽkhôngchia tay nhưng gia đìnhanh, emkhôngthểkhôngbận tâm.”

Bạch Tuyết Tinh cầm chi phiếu hai mươi vạn, cười cười: “Quý tổng vì Lâm tiểu thư lo lắng.”

Lâm An Nhàn mới hiểu chuyện gì xảy ra, muốn hỏi chuyện Phó Minh Hạo lại sợ Quý Văn Nghiêu đa tâm.

Quý gia trố mắt nhìn Quý Văn Nghiêu giống như xem ảo thuật, khó trách Lâm An NhànnóiQuý Văn Nghiêu rất khỏe!

Qua hai ngày, Quý Văn Nghiêu điện thoại hẹn Lâm An Nhàn: “An Nhàn, chuyện Nhà họ Phóanhdàn xếp ổn thỏa rồi.”

“Nhìnanhnhư con nít vậy, ba mẹ cùng emgáianhvẫn còn ở đây đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Văn Nghiêu về nhà rầu rĩkhôngvui, suốt ngày vùi đầu vào công việc, cơm chiều chỉ ăn mấy miếng rồi vào phòng tiếp tục làm việc, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Lâm An Nhàn bịmộtchuỗi động tác của Quý Văn Nghiêu làm mù mờ,khôngkịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên trong đột nhiên trướng đau: “Khoanđã,anhchờmộtchút, rất đau.”

Quý Văn Nghiêunhẹnhàng cắn môi Lâm An Nhàn, bàn tay dính chặt vào đôi phong nhũ, bóp bóp xoa xoa, chà xát: “Em nghĩ chồngyêucủa em yếu thế sao, vợ ngoan, chúng ta vui vẻmộtchút.”

Quý Văn Nghiêu vừa lòng rờiđi, Nhà họ Phó cũng nên nếm thử mùi vị bị tra tấn!

Quý Văn Nghiêu sớm đè chặt Lâm An Nhàn, đề phòngcôgiẫy giụa, cúi đầu hôncômộtcái: “Đau!anhbị em tra tấn điên rồi!”

Đối kết cục của Nhà họ Phó, Lâm An Nhànkhôngquan tâm nhưng cũng muốn biết Phó Minh Hạo thế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn trong lòng, vừa hôn vừathìthầm: “An Nhàn,anhcũngyêuem!”

“Cái gì?” Lâm An Nhàn mơ hồ,khôngbiết Quý Văn Nghiêu muốn mìnhnóigì.

Lâm An Nhàn thở dài chuẩn bị rờiđi, Quý Văn Nghiêu nhìn Lâm An Nhàn cảm xúckhôngtốt lắm, nghĩ chủ ý: “An Nhàn, hayanhcho Bạch Tuyết Tinh chút tiền, coi như là lần cuối giúpcôta.”

Cảm thụ được bên trong An Nhàn tầng tầng lớp lớp bao bọc, tâm thần say mê mãnh lực vận động. Chốc lát lại hung hăng hôn môi Lâm An Nhàn,mộthồi lại ph* l*n ng*ccôcắn múthai đoàn phong nhũ, thích đến cực điểm, vì thế có chút mất khống chế làm Lâm An Nhàn thỉnh thoảng lại kêu lên.

Sau khi rửa mặt, hai người nằmtrêngiường, Quý Văn Nghiêu thỏa mãn ôm Lâm An Nhàn trong lòng, thầm nghĩ cực khổ nhịn đói vài ngày để đổi lại giây phút nàythậtđáng.

khôngthấy ai trả lời, mẹ Quý sốt ruột: “Tôi biết gia đình chúng tôi hơi đường đột nhưng ông bà yên tâm, chúng tôisẽthựchiệnđầy đủ các nghi thức quy củ để rước An Nhàn vào cửa. Sau khi kết hôn vợ chồng tôisẽvề quê dưỡng già để vợ chồng nó riêng tư, ông bà yên tâm giao congáicho chúng tôi.”

Mẹ Quý cùng Quý Văn Vănkhôngnhịn được, che miệng chạy đến phòng khách khóc, họ chưa bao giờ thấy Quý Văn Nghiêu yếu đuối như thế.

Bạch Tuyết Tinh cảm động dùng sức gật đầu, trừ bỏ đứanhỏvà Phó Minh Hạo,côsẽkhôngmềm lòng với người Nhà họ Phó.

Quý Văn Nghiêu mỉm cười: “anhkhôngvì người khác,anhlàm đều vì em!”

Dương Quế Trân ảm đạm cúi đầu, biết nhiều năm thua thiệtkhôngthể vãn hồi trong thời gian ngắn.

Lại tha thiết nhìn An Nhàn: “An Nhàn, dì biết lòng con có khúc mắc, dì hứa về sausẽkhôngxảy ra loạisựtình này nữa, nếu rảnhthìcon ghé thăm Văn Nghiêu, cứ nhưhiệngiờ sớm muộn gì thằng bé cũng ngã quỵ!” nước mắt lại bắt đầu rơi.

Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

“Vợyêu, emđãvề?” Quý Văn Nghiêu vẫn còn lo lắng.

“Vậy tương laicôsống chung với Nhà họ Phó sao?” Lâm An Nhàn rất thiện cảm với Bạch Tuyết Tinh, dù xuất phát từ mục đích nàocôgáinày đối vớicôcũngkhôngtệ.

Lâm An Nhànkhôngchịu nổi, vừa thống khổ vừa thoải mái, nhịnkhôngđược banh mũi chân run runkhôngngừng phối hợp.

Quý Văn Nghiêu nghẹn ngào ôm An Nhàn: “anhbiết nhưng chỉ cần nhớ đến em,anhlạikhôngchịu nổi!”

Lâm An Nhàn khó chịu nhưng lại cảm thấy rất thoải mái vui vẻ,thậtsựnóikhôngnên lời.

khôngchờ Lâm An Nhànnóichuyện, đứng dậy cởi nội y củacôném xuống giường, cũng c** s*chsẽquần áo của mình, áp người xuống người Lâm An Nhàn cọ cọ, tay tìm xuống dướiđivào trừu động.

Thời khắc Lâm An Nhàn hưởng thụ ôn nhu, cảm thấy tâm tưthậtbình thản.

Văn Nghiêu nắm trong taymộtkhối mềm nhuyễn tùy ý du ngoạntrêncơ thể Lâm An Nhàn,khôngbao lâu cũngkhôngchịu nổi, ra sức vận động vài cái mới tiết.

Mẹ Quý đau lòng con, nên hôm sau liền mang này nọ cùng bạn già và Quý Văn Văn điện thoại An Nhànnóimuốn đến nhàcô.

Quý Văn Nghiêu đáp ứngmộttiếng rồi chạy vội vào phòng thay quần áo, thànhthậtngồi trước bàn chờ ăn cơm.

“Theo lời conthìcon bé còn giận?”

“Vậy em có đồng ý gả choanhkhông?” Quý Văn Nghiêu vẫn hết sức khắc chế cảm xúc.

“Văn Nghiêu,anhlàm sao vậy?” Thấy Quý Văn Nghiêu sắpđivào phòng, Lâm An Nhàn mới lên tiếng.

“Xoay người lại!” Quý Văn Nghiêu rờiđi, xoay người Lâm An Nhàn lại, hai tay từ phía sau nắm giữmộtđoàn phong nhũ, dùng sức liên tục bóp nắn.

“anhlại muốn làm gì, mau nghỉ ngơiđi!” Lâm An Nhàn giữ chặt cánh tay lưu manhđanggiở tròtrênngực mình.

“anhcòn muốn dẫn emđikhắp thế giới hưởng tuần trăng mật.” Quý Văn Nghiêu nhắm hai mắt, thỏa mãn ôm Lâm An Nhàn hứa hẹn.

Quý Văn Văn nhìn mẹ mình: “Mẹ nghĩ đơn giản quá. Đầu tiên làanhhai theo đuổi làm tan nát gia đình người ta, nhà mình cònkhôngcho người ta sắc mặt hoà nhã, là con con cũngkhôngdễ dàng tha thứ, huống chi chị An Nhàn ly hôn nhưng lạikhôngcó con, muốn lấy người khác cũng dễ!”

Lâm An Nhàn liên tục bị đưa lên cao trào, đầu tựa vào đầu giường: “anhđể em nghỉmộtchútđi, em rất đau.”

“Phó Minh Hạo ở đâu?” Quý Văn Nghiêu biết An Nhàn muốn gì, nên thaycôhỏi.

“An Nhàn,anhsẽcho emmộthôn lễthậtlong trọng.”

Lâm An Nhànkhôngcó biện pháp, đành ở lại.

“khôngđược, nó mà cưới người khácanhconsẽđiên mất, giờ nóđãtiều tụy thành dạng này rồi!”

Lâm An Nhàn nhịnkhôngđược hônanhmộtcái, lại nhìnmộtlát mới xuống xe về nhà.

côcảm thấy các cơtrênngười Quý Văn Nghiêuđãthả lỏng nhưng lực ômcôlại chặt hơn.

“Văn Nghiêu,anhlàm sao vậy?” Lâm An Nhàn nhìnkhôngđược, đoạt lấy chiếc đũa Quý Văn Nghiêu cầm trong tay.

“Được, em chờ.” Lâm An Nhàn mệt mỏi nhắm mắt lại khóe miệng mang ý cười đáp ứng.

Hai người cùng đến chỗ trọ, Bạch Tuyết Tinh nhiệt tình ra mở cửa, lôi kéo tay Lâm An Nhàn: “Lâm tiểu thư, cám ơncô,côkhôngnóitốt chúng tathậtkhôngcòn đường sống.”

“Chúng ta cùngđi.”

[Chính văn hoàn]

“An Nhàn, cùnganhvề nhàđi?” Trở lại trong xe, Quý Văn Nghiêu đưa rayêucầu.

Lâm An Nhàn cảm động: “Tốt quá,khôngngờanhthay đổi nhiều như vậy, biết nghĩ cho người khác.”

Lâm An Nhàn cảm thấy cha mẹ Quý Văn Nghiêu quá sốt ruột.

Lúc này Quý Văn Vănđitới: “Chị An Nhàn, mẹ muốn emnóivới chịmộttiếng, cho dù chị nghĩ thế nào, mẹ đều xem chị là con dâu Quý gia. Đây là nhàanhchị, chúng ta đều là khách nên chị đừngđi.”nóixong bỏ chạy.

An Nhàn làm xong cơm chiều rồi cùng Quý gia ngồi chờ Quý Văn Nghiêu về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“An Nhàn, nếu cháu còn thương nóthìđicùng chúng ta luônđi.” mẹ Quýmộtlòng xem Lâm An Nhàn là cứu tinh, làm sao đợi được đến ngày mai.

Quý Văn Nghiêu lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm An Nhàn, cũngkhôngnôn nóng ép buộc, chỉ đưacôvề nhà: “An Nhàn,anhkhôngbắt buộc em, chờ em thông suốtthìđiện thoại choanh, đượckhông?”

“Quý tổngnóinể mặtcômới giúp Minh Hạo.côcònkhôngbiết, Quý tổng chẳng những ra tiền cho Minh Hạo tẩy hình xăm, cấy da, mời bác sĩ tâm lý, đem nhà Nhà họ Phó cho tôi đứng tên, tương lai mẹ con tôi được bảo đảm, cám ơncô!” Bạch Tuyết Tinh càngnóicàng kích động.

Vừa lộng vài cáiđãmất kiên nhẫn, cứng rắn giải khai hai chân thon mịn của Lâm An Nhàn, trượt người xuống úp mặt vào u huyệt dùng chút lực đạo hấp, l**m.

Bắt đầu Lâm An Nhàn là đauthậtsự, chậm rãi cảm thấy có chút khô nóng, dần mới say mê r*n r*.

Quý Văn Nghiêu nhìn hai má đỏ rực Lâm An Nhàn trừ bỏ xinh đẹp cũngkhôngcó ý tưởng khác, nhìncôcắn môi kiều suyễn r*n r* lại càng k*ch th*ch.

Editor: Campham

Lâm An Nhàn cười gật đầu,khôngnóira. Văn Nghiêu để An Nhàn ngồi trong xe, quay lại tìm Bạch Tuyết Tinh.

Quý Văn Nghiêu thở gấp vận động thắt lưng đưa đẩy, cảm thấy người dưới thân giống như bảo bối thất lạckhôngthể buông.

Quý Văn Nghiêu khẽ hôn trán Lâm An Nhàn: “Đừng làm khó mình, vô luận em quyết định thế nàoanhcũng đồng ý, chỉ cần chúng ta ở bên nhau.”

Lâm An Nhàn ôm cổ Quý Văn Nghiêu, gật đầu: “Gả, em gả.”

“Vợyêu, mẹđãnóiđến mức này, em còn muốnđi?” Quý Văn Nghiêu cũngđitheo học xấu.

Lâm An Nhàn ra sức né tránh: “anhđừng hôn em, bẩn quá.”anhta vừa hôn nơi đó củacô.

“Hai ngày trước gặp mặt, con thấyanhấy rất khỏe mà, dì đừng lo, ngày mai consẽghé qua.”

Hai người ôm nhau khócmộtlúc, Lâm An Nhàn từ trong lòng Quý Văn Nghiêu ngẩng đầu lên.

“Văn Nghiêuđãnóivậythìmọi người cứ ở lạiđi, nhà kiathìđể Lâm Húc kết hôn rồi ở.”

Lâm An Nhàn về tới nhà, Dương Quế Trân vội theo vào phòng: “An Nhàn, mẹđãnghe Lâm Húcnói, chuyện giữa con với Văn Nghiêu mẹ chỉ biếtnóixin lỗi, mẹđãkhóckhôngbiết bao nhiêu lần, là mẹkhôngtròn trách nhiệm.”

Ai, Nhà họ Phó quá thảm, tuy do Quý Văn Nghiêu bày mưu nhưng xét đến cùng cũng do bọn họ lòng thamkhôngđáy.

Lâm An Nhàn nghe cũng lo lắng: “Văn Nghiêu sao vậy,anhấyđãrất tốt mà?”

“Tiềnđãđưa,cônhớ kỹ chuyệnđãđáp ứng đó, Phó Minh Hạo tôisẽphụ trách.”

“Ngốc, chúng ta lại bắt đầu!”

Quý Văn Nghiêu đỏ hồng mắt: “anhcòn nghĩ được chuyện gì khác sao”

Dương Quế Trânkhôngdám đáp ứng, liếc nhìn congái.

“anhbiết emkhôngcònyêuanhnhư trước,anhhận mình thương tổn em quá sâu nhưng vì gia đìnhanhkhôngthể tổn thương chính mình. An Nhàn, chỉ có lúc tra tấn bản thânanhmới thoải máimộtchút.”

“Em cóyêuanhkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Văn Nghiêu ngây ngô nhìn An Nhàn: “anhnhớ em, lâu rồi emkhôngghé thămanh,anhnghe lời em cònkhôngđược sao, em thường xuyên đến đâyđi.”

“côthực thức thời, chỉ cần nhớ An Nhàn đối vớicôtốt, dưỡng thân thể cho tốt, chờ đứa bé sinh ra tôi lại cho người mang quà tới.”

Mắt An Nhàn có chút ướt nhưng khúc mắc nhiều nămkhôngphải chỉ vài câu có thể cởi bỏ: “Mẹ, con hiểu, gia đình chúng ta hòa thuận vui vẻ là được rồi.”

Đối mặt với thỉnh cầu của Văn Nghiêu, An Nhànkhôngđáp ứng cũngkhôngphản bác,côvẫn còn lưỡng lự. Ông bà Quý nhất thời bị hành động tự sát của Văn Nghiêu dọa sợ mới thay đổi thái độ vớicô, về sau biết đâu lại có biến hóa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68