Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 65

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65


Quý Văn Nghiêuthậtcao hứng: “Tuy em mặc kệ nhưnganhsẽkhôngđể em thất tín với Bạch Tuyết Tinh. Phó Minh Hạo là doanhbắt nhưnganhsẽthả, ngoài miệngkhôngnóinhưng lòngkhôngnỡ, còn lo lắng choanhphảikhông?”

“Nhờ công ơn cha mẹ!” Tằng Phàmnóixong mang theo vẻ mặt cười giản dị,đivào thang máy.

Lâm An Nhàn khẽ cười: “Tôi đáp ứng nhưng Phó Minh Hạo đối đãi tôi thế nàocôcònkhôngrõsao!”

“nóithả người, nghe ngữ khíthìchắc có phu nhân bên cạnh.” Tằng Phàm đơn giảnnóiý tứ của Quý Văn Nghiêu.

“Ngu ngốc, việcnhỏnhư vậy cũng làmkhôngxong, nếu vợ chồng tôi hiểu lầmthìsao?” Quý Văn Nghiêu hỏa vẫnkhôngtiêu.

Bạch Tuyết Tinh đứng dậy, khóc sướt mướt: “Ba ngày trước, Minh Hạođilàm nhưngkhôngvề nhà, tôi chỉ mong Quý tổng giơ cao đánh khẽ.”

Thư kýđãchờ sẵn bên ngoài, đưa Tằng Phàmmộtphong thư: “Quý tổngthậthào phóng!”

“côkhôngtinthìtới mà xem, mẹ con tôi về sau sống sao đây!”

Lâm An Nhàn buông điện thoại, tuy tò mò nhưng nào dámđimộtmình.

“Quý tổng dặn đưa người về nguyên vẹn, còn vết thương của Phó Minh Hạo tôi nghĩnóiriêng với Quý tổng, miễn phu nhânkhôngthoải mái.” Tằng Phàm nhưkhôngbiết đau ngây ngốc trả lời.

“anhta chỉ làm theo lệnh, emđãhết giận rồi!”

Mắt An Nhàn mở to, ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghiêu, biểu tình phức tạp nhìn Phó Minh Hạo quỳ rạptrênmặt đất.

“An Nhàn, mấy ngày nayanhrất buồn, em đừng chia tay đượckhông? Đời này ngoài em aianhcũngkhôngcưới!”

Tằng Phàm quỳ rạp xuống đất, Quý Văn Nghiêu cao giọng chất vấn: “Cậu làm gì Phó Minh Hạo, tôiđãdặn gì?”

Bạch Tuyết TinhkhôngrõLâm An Nhàn có ý gì nhưng tóm lại cứ nghe trướcđã, che miệng chạy.

“Emthậtsựtinanhkhônghãm hại Phó Minh Hạo?” Quý Văn Nghiêuđitới cúi đầu nhìn Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhànkhôngbiếtnóigì cho phải, xoay người yên lặngđira ngoài.

Hai người đến phòng trọ của Phó Minh Hạo và Bạch Tuyết Tinh, lên lầu gõ cửa.

Bạch Tuyết Tinhnóithêm: “Như vậy cũngkhôngnóilàm gì, cúc hoa Minh Hạo còn bị đâm đến nỗikhôngrõhình dạng, về sauanhấy làm sao mà sống đây!”

Thấy Lâm An Nhàn vẫn im lặng, Quý Văn Nghiêu nhấn điện thoại: “Phó Minh Hạo khỏekhông? Hôm nay đểanhta vềđi, nhớ kỹ, tôiđãđáp ứng với vợ tôi đưa về nguyên vẹn?” Quý Văn Nghiêu phân phó.

Lâm An Nhàn nhìn bộ dạng Quý Văn Nghiêu, ngực hơi hơi phiếm đau, nhẫn tâmnói: “Em muốn về nhà, cuối tuần này nhà emsẽchuyểnđi.”

“Bị gì,anhcho người đưa về rồi mà, lúc đó em cũng nghe điện thoại còn gì.” Quý Văn Nghiêu vô tội.

Nghe động tĩnh bên ngoài chắc là Văn Nghiêu lại tới. Hai ngày nay,anhta đều đến nhàcô,khôngai dámnóichuyệnthìngồi xem tivimộtmình, tới giờ cơmthìtự ngồi vào bàn cùng ăn, vô cùng tự tại.

Lâm An Nhànkhôngtrả lời, mặt lãnh đứng im.

“Lâm tiểu thư, Minh Hạo nhất thời hồ đồ,côcứuanhtađi, tôi thayanhta nhận sai,côthaanhtađi!” Bạch Tuyết Tinh khóckhôngthành tiếng.

“Nhìnanhlàm gì,anhcũng như em thôi!”


“Đưa về, còn chưa làm gì mà.”

Lâm An Nhànkhôngnghĩ Văn Nghiêu giận như vậy,cônghĩ Quý Văn Nghiêu cố ý trị Phó Minh Hạo nhưng nhìn gân xanhtrêncổ vừa rồi lại lưỡng lự.

“An Nhàn, em ngồiđi.”

Lâm An Nhàn nghe Bạch Tuyết Tinh khóc tê tâm liệt phế, nghĩ thầm chẳng lẽ Phó Minh Hạo bị tàn phế?

Quý Văn Nghiêu nghiêm túc nhấn điện thoại hỏimộtcâu, nghe đối phương trả lời nhất thời giận tím mặt.

“Tôikhôngnóiđược, hai người tự nhìnđi.” Bạch Tuyết Tinh mở đèn phòng ngủ.

Bạch Tuyết Tinh khiếp đảm nhìn Quý Văn Nghiêu lí nhí: “Vì sau khi Quý tổng điện thoại hỏi tôi Minh Hạođãlàm gìcô,thìMinh Hạo mất tích.”

Quý Văn Nghiêu đứng bên cạnhkhôngrời mắt nhìn An Nhàn, vừa nghecônóitrênmặt lập tức tươi cười.

Bạch Tuyết Tinhkhôngtin Lâm An Nhàn lạnh lùng như thế, khóc càng hung: “côtừng hứa chỉ cần tôi phối hợpcôsẽcho tôi và Minh Hạomộtchốn an thân, saohiệngiờ lại nuốt lời?”

Lâm An Nhàn cũng muốn biết Phó Minh Hạo làm sao, gật đầu đáp ứng.

“anhđiđi, em muốn về nhà.” Lâm An Nhàn xoay người bướcđi, với tính tình của Văn Nghiêu, mình cònkhôngtha thứ, đừng monganhta thả Phó Minh Hạo,khôngbiết lại gây đến đâu!

Quý Văn Nghiêukhôngphản bác, trừng mắt nhìn Tằng Phàm: “Cútđi!”

“Quý phu nhân đừng trách Quý tổng, là tôikhôngtốt, lúc nhận lệnh đưa Phó Minh Hạo an toàn về tôikhôngkịp ngăn bọn đàn em động thủ, tađãđuổi tụi nóđi. Mặc kệ thế nào là tôikhôngtốt, Quý tổng muốn phạt thế nào cũng được, chỉ cần ngài đừng đuổi việc tôi, tôikhôngsợ bị đánh!”

Bạch Tuyết Tinh đột nhiên khóc: “Phế nhân nhưanhta nào còn dám ảo tưởng cái gì, quá thiếu đạo đức, ô ô......”

Editor: Campham

Lâm An Nhànkhôngthể quên cách Văn Nghiêu trả thù mình, có lẽ làyêusâu nên bị thương cũng sâu.

Lâm An Nhàn cũngkhôngnhìnanhta: “Có haykhôngkhôngphải chuyện của em.”

Lâm An Nhàn lại nhìn Bạch Tuyết Tinh.

Đến nơi đậu xe, An Nhàn hỏi Văn Nghiêu: “Đều doanhlàm?”

“Tôi hỏi cậu sao lại xem thường lờinóicủa tôi?” Quý Văn Nghiêu lại đámộtcước.

Lời chưanói, nước mắtđãrơi, sau đó mới nhìn Quý Văn Nghiêu: “Quý tổng, van ngài thả Minh Hạo, van ngài, chúng tôi cam đoansẽkhôngxuấthiệntrước mặt ngài và Lâm tiểu thư nữa!”

Quý Văn Nghiêu tắt điện thoại, tức giận phóng xe tới công ty.

Bạch Tuyết Tinh vô lựcnói: “Lúc được đưa về, Minh Hạođãkhôngkhác gì người c·h·ế·t. Tôi nghĩanhấy bị người ta đánh nhưng tìmkhôngthấy miệng vết thương,anhấy lại luôn rên rĩ, tôi c** q**n áo củaanhấy ra mới biết......”

Lâm An Nhàn nhìn Phó Minh Hạokhôngngừng cầu xin, ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghiêu.

Lâm An Nhàn cau mày như chán ghét, tiến lên dùng sức kéocôgáitrước mặt qua bên cạnh, thừa dịp Quý Văn Nghiêukhôngchú ýnhỏgiọngnóithậtnhanh: “Đừng khóc nữa, giờ tôi mà cầu tình cho Phó Minh Hạosựtìnhsẽcàng rối thêm thôi,côvề trướcđinghekhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy đườngnhỏvắng người nhưng Lâm An Nhàn cũng lo bị người khác chú ý, lớn tiếng quở trách Bạch Tuyết Tinh: “côcầu tôi cũng vô dụng, có chứng cứ gì màcôkhẳng định việc Phó Minh Hạo mất tích liên quan tới Văn Nghiêu.”

“An Nhàn, tới bây giờanhchưa bao giờnóidối em,anhđiện thoại ra lệnh thả cònsựtình thế nàoanhcũngkhôngbiết.”

Như cảm giác có người vào, Phó Minh Hạo chậm rãi ngẩng đầu. Lâm An Nhàn lắp bắp kinh hãi, mới vài ngàykhônggặp Phó Minh Hạođãtiều tụy thành dạng này, sắc mặt hoảng hốt, ánh mắt đục mờ nhìnkhôngtiêu cự.

Chương 65

Bạch Tuyết Tinh biết mìnhkhôngphải đối thủ của Quý Văn Nghiêu nên quỳ gối trước mặt Lâm An Nhàn. Lâm An Nhànđãsớm nhìn ra hành động củacô, vội vàng kéo lại: “Nếucôlàm thế tôisẽđingay.”

“Lâm tiểu thư, Minh Hạođãđược thả.”

“Tốt rồi,côkhuyênanhta đừng ảo tưởng nữa, Văn Nghiêusẽkhôngtrả lại tiền đâu.”

Bạch Tuyết Tinhnóikhôngnên lời, Lâm An Nhàn lại hồ đồkhônghiểu, người ta làm gì?

Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

thậtvất vả đợi được Lâm An Nhàn ra ngoài, họ Quý lạiđitheo, Bạch Tuyết Tinh do dựthậtlâu nhưng vì an nguy của Phó Minh Hạo nên đành lộ diện.

Sau đó cao giọng: “Nhanhđi, đừng vu hãm người khác!”

“anhkhôngrõ, hayanhđưa em đến đó xem sao?”

“Tôi liên quan gì màcôcầu xin?” Quý Văn Nghiêukhôngthừa nhận cũngkhôngphủ nhận.

Đến văn phòng, Lâm An Nhàn gặp Tằng Phàm, dáng người rất khôi ngô, làm người ta cảm giác thực gần gũi.

Tròn căn phòngâmu, Phó Minh Hạo nguyên vẹn nằm dựa vào đầu giường.

Lúc Lâm An Nhàn còn nghi hoặc, Phó Minh Hạo đột nhiên quát to: “Tôi sai rồi, sai rồi!khôngdám nữa, van cầu các người, An Nhàn, tha tôi, tha tôi!”

Quý Văn Nghiêu tựa tiếu phi tiếu: “Làanhlàm em cũngkhôngquản?”

“Mọi việc cứ đểanhlo, em tha thứanhđi!” Quý Văn Nghiêukhôngthay đổi ước nguyện ban đầu, tiếp tục khẩn cầu.

Nếu An Nhànkhôngchịu tha thứ,anhta đành phải xử lý mục tiêu kế tiếp, bằngkhônglửa giận trong lòngkhôngcó chỗ tiêu!

Lâm An Nhàn nhìn Tằng Phàm mới tin Quý Văn Nghiêu. Tuy đồng tình Phó Minh Hạo xui xẻo nhưng dù saoanhta cũng làm chuyện xấu, còn Tằng Phàm càng nhìn càng đáng thương: “Thôiđi,anhta chẳng qua chỉmộtcông nhân.”

Lâm An Nhàn mặtkhôngthay đổi nhìn Quý Văn Nghiêu, rồi hỏi Bạch Tuyết Tinh: “Phó Minh Hạo mất tích liên quan gì Văn Nghiêu?”

“Phó Minh Hạo bị gì vậy?”

“khôngphải tôiđãnóiđưa về nguyên vẹn sao? Tằng Phàm, tới công ty gặp tôi ngay, lá gan của cậu ngày càng lớn rồi?”

“Tằng ca, có chỉ thị gì?”

Lâm An Nhàn nhìnkhôngđược, đứng dậy ngăn Quý Văn Nghiêu: “Từ từnói, sao cứ đánh người ta?”

“Emkhôngmuốn quan tâm đến ai nữa,anhmuốn làm gìthìlàm, Phó Minh Hạo sống hay c·h·ế·t là chuyện củaanhta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Tuyết Tinh ra mở cửa,mộtcâu chưanóixoay người vào phòng ngủ.

Tằng Phàm chỉ huy: “Mao Tứ chuẩn bị dụng cụ đến đây, An Tử đâu? Mau tìmanhta về phụ, những người khácđitheo tao, nhanh lên!”

“Em đừng ở nhà mãi, cùng ra ngoàiđidạo giải sầuđi?”

Tằng Phàm cốc đầuanhtamộtcái: “Thằng ngu,khôngcó tao màyđãsớm bị đánh c·h·ế·t! Trước mặt Quý phu nhân, Quý tổng phải đóng vai người tốt? Hôm nay, đại casẽdạy cho mày, ý Quý tổng làđãnhốt ba ngàythìphải giáo huấnmộtchút rồi mới thả, hiểukhông? Đồ con lợn, nếu họ Phó lành lặn trở về,khônghay chính là chúng ta, cònkhôngmau cút!”

Qua hai ngày, Lâm An Nhàn điện thoại hỏi thăm Bạch Tuyết Tinh.

“Tằng ca, Quý tổngnóiđưa về nguyên vẹn mà, sao muốn động thủ?” Mao Tứ khó hiểu hỏi Tằng Phàm.

Văn Nghiêuđiđến bên Tằng Phàm, đạp vào đùianhtamộtcước, Lâm An Nhàn nghe thanhâmrít lên cũng cảm thấy đau.

Lâm An Nhàn nghe xong suy nghĩmộtlúc rồinói: “côvềđi, tôikhônggiúp được, với những chuyện xấuanhtađãlàm âu cũng là đúng tội.”

“thậttuyệt tình?” ThanhâmQuý Văn Nghiêu xen lẫn ý cười.

Thư ký mỉm cười: “ Là cậu diễn tốt, Tằng Phàm hãynóitôi biết với cái mặt của cậu bao nhiêu ngườiđãbị cậu lừa?”

Bạch Tuyết Tinh ở gần đó chờ Lâm An Nhàn ba ngày, Phó Minh Hạo cũng mất tích ba ngày,côbiết chuyện này là do Quý Văn Nghiêu chủ mưu nhưng chỉ còn cách cầu Lâm An Nhàn hỗ trợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Tuyết Tinh căn bảnkhôngnghe Lâm An Nhànnói.

Quý Văn Nghiêu đưa Lâm An Nhàn đến chung cư, nhìncôvào thang máy mới rờiđi.

“anhcưới ai emkhôngxen vào, emkhôngmuốn dính líu đếnanhnữa, quá mệt mỏi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm An Nhàn thở phào, dù saocôcũngkhôngmuốn Quý Văn Nghiêu làm chuyện trái pháp luật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“khôngcần, tôi hiểu rồi.” Quý Văn Nghiêu ngăn cản, thầmthìbên tai An Nhàn.

“Em điện thoại nghe Bạch Tuyết Tinh khócnóiPhó Minh Hạo thành phế nhân.”

Bạch Tuyết Tinh nghe Quý Văn Nghiêu hỏi cũngkhôngtrả lời, tha thiết nhìn Lâm An Nhàn được che chở phía sau.

“Cám ơn Quý phu nhân, cám ơn Quý tổng!” Tằng Phàm cười ngây ngô nhanh chóng lủi ra khỏi văn phòng.

Lâm An Nhàn bất động hỏi: “Sao vậy?”

Quý Văn Nghiêu nhìn chăm chú Lâm An Nhàn rờiđi, ánh mắt ngày càngâmlãnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65