Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 64
“Quý tổng xem này vừa mới xăm xong nếu tiếp tục chụp, sợ miệng vết thương xử lýkhôngtốt còn phải tốn tiền chữa bệnh choanhta, rất phiền toái.”
“Tụi tao bắt màykhôngphải vì tiền, thằng nhóc nàykhôngnhớ mìnhđãlàm chuyện thiên thương hại lí gì sao?”
“Hôm nay cậu làm đạo diễn, kịch bản thế nào.”
Hai ngườiđimộtlát, đột nhiên có người lao ra làm An Nhàn hoảng sợ.Chờcôphản ứng lại, Quý Văn Nghiêuđãngăn phía trước, trầm giọng hỏi: “Bạch Tuyết Tinh,côđến đây làm gì?”
Lâm An Nhàn vẫn tiếp tụcđi.Quý Văn Nghiêu thấy thế cũng im lặngđitheo bên cạnh.
Bạch Tuyết Tinh kinh hồn táng đảm tiếp điện thoại.
“An Nhàn,anhsai rồi, tha thứ choanhđi, em muốnanhlàm gì cũng được nhưng đừng bỏ mặtanh, đừng chia tay đượckhông?”
“Đúng là phế vật!”
“Vậy nghỉ vài ngàyđi.” Quý Văn Nghiêu biết hôm naykhôngthể xem diễn.
Quý Văn Nghiêu dừng lạitrênkhuôn mặt vì mới tỉnh ngủ mà đỏ bừng của Lâm An Nhàn, cũng cườinói: “emsẽhối hận!”
Quý Văn Nghiêu cũngkhôngdong dài, bước ra khỏi phòng Lâm An Nhàn,khôngthèm chào hỏi người Nhà họ Lâm trực tiếpđira.
Phó Minh Hạo bị cơn đau sau ót làm tỉnh, mở mắt ra ôm đầu chậm rãi ngồi dậy nhìn chung quanh. Nhìn gian phòng rất lớn được bố trí vô cùng đơn sơ,anhta biết mình bị b·ắ·t· ·c·ó·c,khônghiểumộtkẻ nghèo hèn nhưanhta còn gì đáng giá!
Chương 64
“Ngài yên tâm, đều là chuyên nghiệp.”
Năm người đàn ôngkhôngthèm để ý, tự tìm chỗ ngồi xuống như còn đợi ai tới.
Người đàn ông kêu Tằng Phàmkhôngcó gì tốt tỏ ý cười: “Rất hay nha, trước tiênsẽxăm choanhta vài hình lưu niệm,anhemđãchuẩn bị xong dụng cụ chăm sóc cúc hoa của thằng nhóc này.”
Liên tục van xin nhưngkhôngcó ai để ý, Phó Minh Hạo đành ngồi imtrêngiường.
Càng nghĩ càng tức, xem ra có vài việc cần xử lý mới mong Lâm An Nhàn thay đổi thái độ.
Lâm An Nhàn mím môi,mộtlát sau mớinói: “Hôm qua emkhôngnóigiỡn,khôngthể vì vài câu ngon ngọt là xong, em bị thương tổn quá nhiều nên emkhôngthể tha thứ.”
“Nhất định phải chụpthậtđẹp.” Quý Văn Nghiêu yên lòng phân phó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quý tổng, Quý tổng, từ từ, tôinói.” Bạch Tuyết Tinhkhôngdámnóidối.
Lâm An Nhàn quay đầu lại, nhếch miệng: “anhbức em?”
Phó Minh Hạo cường chống: “Mày muốn làm gì, g·i·ế·t tao mày cũng phảiđitù!”
Quý Văn Nghiêu nhìn ánh mắt Lâm An Nhànkhôngmộttia gợn sóng, thong dong xoay người xuống giường, mang dépđira ngoài, vừa đau vừa hận vừa vội, đứng lênâmđiệu áp lựcnói: “Lâm An Nhàn, em đừng nghĩ bỏanh,anhnóithật, chuyện gìanhcũng dám làm!”
Phó Minh Hạokhôngnhớ mìnhđãlàm chuyện xấu gì.
Vợ chồng Dương Quế Trân và Lâm Húcmộttiếng cũngkhôngdám hé, chỉ vụng trộm thở dài nghị luận. Vìkhôngthể tiếp tục trông cậy vào Quý Văn Nghiêu, ông Lâm oán vợ lúc trướckhôngcó mắt, Dương Quế Trân cũng nổi đóa ai mà biết được tương lai.
Phó Minh Hạo liều mạng giãy dụa nhưngkhôngthể động đậy, mặt bị đè xuống gối chỉ có thể kêu ô ô.
Quý Văn Nghiêukhôngthèm liếc mắtđisangmộtgian phòng khác.
Để điện thoại xuống, từng trận đau đớn ập đến bén nhọn đâm vào timanhlàmanhchết lặng, lúc mẹ con Nhà họ Phó nhục mạ An Nhàn, mình ở đâu?mộtmình An Nhàn đối mặt với Phó Minh Hạo, mình ở đâu?
nóinửa ngày ông bà Quý mới đồng ý với điều kiện khi về tới nhà Hồng Oánh phải điện thoại báo cho họ. Hồng Oánh phải gật đầu đáp ứng mới xong chuyện.
Mìnhđichơi cùng ba mẹ, emgáivà Hồng Oánh, khó trách khi bị chất vấn chuyện Tả Phàm Nghĩa, An Nhànnóitâm tìnhcôkhôngtốt,khôngđể ý tới ý đồ của Tả Phàm Nghĩa, mìnhthậtlà cái gì cũngkhôngtìm hiểu kỹ!
Quý Văn Nghiêukhôngthèm bận tâm thái độ Dương Quế Trân,đithẳng vào phòng Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn ở nhà hoài khó chịu nên ra ngoàiđidạo.Đứng ở cửa chung cư lạikhôngbiếtđiđâu, tùy tiện chọnmộtcon đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Tuyết Tinh thở mạnh cũngkhôngdám, lí nhínói: “Quý tổng, tôi biết tôikhônglàm theo ý ngài nhưng kết quảanhta vẫn ly hôn Lâm An Nhàn, ngài tha cho tôiđi.”
mộtngười đàn ông ngồi bên cạnh đứng dậy: “Quý tổng.”
Quý Văn Nghiêu lấy điện thoại cho Bạch Tuyết Tinh.
Quý Văn Nghiêu nhếch miệng: “Ainóitao muốn g·i·ế·t mày, hôm nay tao thiện tâm thỏa mãn sở thích chụp ảnh của mày, mấy nhóc nàysẽlàm nền cho mày?”
Lâm An Nhàn nổi giận đùng đùng trở về nhà, vẫn như cũ đóng chặt cửa phòng.
Quý Văn Nghiêu mỉm cười chạy đến trước mặt An Nhàn: “Emđiđâu vậy? Đúng lúcanhcũngđangđịnh tìm em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quý, Quý tổng, ngài tìm tôi có việc?”
Chuyện hôn nhân của mình còn chưa được tán thành làm sao Quý Văn Nghiêu có thể để ba mẹ về, vừa khuyên ông bà yên tâm mìnhsẽphái hai nhân viên tin cậy lái xe đưa Hồng Oánh về, vừa liếc nhìn Hồng Oánh.
“Nhân vật chính như vậy làm sao chụp được.”
Lâm An Nhàn cũng đồng dạng nhìn Quý Văn Nghiêu.
Lâm An Nhàn nửa tỉnh nửa mê cảm giác mặt mình lành lạnh, hé mắtthìthấy Quý Văn Nghiêuđangcúi đầu nhìn mình, cau mày hỏi: “anhtới làm gì?”nóixong nhìn đồng hồ chỉ mới hơn bảy giờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
y
“khôngcó việc tôi tìmcôlàm gì? Mắtcôrất tinh khi nhìn trúng Phó Minh Hạo, Bạch Tuyết Tinh,côrất tốt.”
Quý Văn Nghiêu ngồitrênxe híp mắt trầm tư,khôngthể vìmộtchút hiểu lầm mà chia tay. Ngay cả quỳ xuống cũngkhônglàmcôấy mềm hóa. Lâm An Nhàn tuyệt tình với mình như vậy chắc chắn là do lũ người kia làm mình liên lụy!
Lâm An Nhàn tích góp uất ức nhiều năm mới bùng nổmộtlần, đâu thể dễ dàng thỏa hiệp, bình tĩnh nhìn Quý Văn Nghiêu quỳtrênmặt đất: “Cảm ơn thời gian quaanhđãcho mượn nhà, nhà em sửa xong rồi nên chờ ba mẹ chuyển về rồi bàn lại, giờ emkhôngmuốn nghe giải thích,anhđiđi.”
“Quý Văn Nghiêu!” Phó Minh Hạo ra vẻ trấn định lớn tiếng.
Nghĩ vậy, Quý Văn Nghiêu hung hăng vả vào mặt mình!
Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngà
Sau khi mở cửa, Dương Quế Trânnhỏgiọng chào hỏi rồi trốn vào phòng,khôngdámnóicười vớianhta.
Lúc này, năm người đàn ông cao lớnđivào.
Phó Minh Hạo lập tức hỏi: “Cácanhbắt lầm người rồi, nhà tôikhôngcó tiền.”
Hồng Oánh vừađi, tâm tình Quý Văn Nghiêu mới tốt lênmộtchút nhưng tối vẫnkhôngngủ được, sáng sớm hôm sau liền tới nhà Lâm An Nhàn.
Quý Văn Nghiêu ném tàn thuốc, vung tay ra hiệu cho hai người kia giữ chặt Phó Minh Hạotrêngiường, có người cầm bản vẽ và máy xămđitới.
“Ý của tao làsẽchụp cho mày mấy tấm ảnhthậtđẹp, yên tâm,anhem nhất địnhsẽhầu hạ màythậttốt. Tằng Phàm, lại đây!”
Sắc mặt Quý Văn Nghiêu trắng bệch: “An Nhàn,anhsai rồi,khôngthìanhquỳ xuống xin lỗi em? Là doanhquáyêuem nênkhôngthể chấp nhận em lui tới với người đàn ông khác,anhbiết mình thương tổn em rất sâu nhưng xin choanhcơ hội,anhkhôngmong em tha thứ, chỉ cần em đừng chia tay là được!”
“Tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu, cácanhthả tôiđi.” Phó Minh Hạo khẩn cầu.
Quý Văn Nghiêu lập tức phái hai nhân viên đưa Hồng Oánh bình an về nhà.
Quý Văn Nghiêu ngồi xuống ghế cười lạnh: “kêu cái gì, dành hơi lát mà kêu. Phó Minh Hạo, gan màykhôngnhỏnhỉ.”
Khoảng nửa tiếng sau lại có bốn ngườiđivào, Phó Minh Hạo sợ hãi nhìn người dẫn đầu.
“Trưởng bối ở nước ngoài bệnh tình nguy kịch, nếu ba mẹkhônggiụcthìcon cũngkhôngvội.”
“Quý Văn Nghiêu,không, Quý tổng, tôi sai rồi, tôikhôngnên làm phiền An Nhàn. Xin ngài tha cho tôi, tôikhôngdám nữa,thậtsựkhôngdám!” Phó Minh Hạo xanh mặt, té xuống giường, quỳ gối bên chân Quý Văn Nghiêu nặng nề khấu đầu.
Ông bà Quý thấy mắt Hồng Oánh đỏ hoe,khôngbiết tại saocôkhóc nhưngkhôngtiện vạch trần, vả lại cũngkhôngyên tâm để Hồng Oánh vềmộtmình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Editor: Campham
“Minh Hạokhôngcó làm gì,thậtsự!”
Phó Minh Hạo khó khăn nuốt nước miếng: “Mày có ý gì?”
“Tốt nhất làkhônglàm gì, tôi mà tra được cái gìthìcôkhôngyên đâu.”
“An Nhàn!”
Chờ hai người nâng Phó Minh Hạo dậy, ánh mắt Quý Văn Nghiêu nháy mắt trở nênâmngoan: “Mày biết sợ? Lúc hại An Nhàn, sao màykhôngnghĩcôấy cũng sợ! Phó Minh Hạo, sau hôm nay nếu mày vẫnkhôngtỉnhthìtaosẽtừng bước giáo d·ụ·c Nhà họ Phó các ngươi. À, còn đứa con của mày với Bạch Tuyết Tinh nữa! Taosẽcho cả nhà mày nếm thử tư vị sốngkhôngbằng c·h·ế·t. Mày muốn nhà phảikhông? Phòng này chắc đủ cho tụi bay ở. Dám đấu với Văn Nghiêu tao?”
“Quý tổng, xong rồi nhưnganhta bị dọa hôn mê.” Hai tiếng sau có người đến báo.
Bên này, ông bà Quý và Quý Văn Văn trở về, nghe Hồng Oánhnóiphải về nhàthìgiật mình.
“Tha chocô, ai tha cho tôi! Vài ngày trước Phó Minh Hạo tìm An Nhàn làm gì, tôi hỏi là chocôcơ hội, đừng để tôi tự mình tra!”
Hồng Oánh run runnói: “khôngsao ạ, cứ theo ýanhVăn Nghiêu là được rồi, khó có dịp hai bác mới lên chơi sao có thể vội về như vậy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.