Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
Quý Văn Nghiêu nhìn thấy Lâm An Nhàn mặc áo T-shirt rộng thùng thình khuôn mặt đầy mồ hôi, tóc cũng có chút tán loạn, trong lòng có loại hả hêkhôngnóinên lời, lúc trướccôđiềm tĩnh, ôn nhu như vậy, bây giờ lại giống nhưmộtbácgái,anhthậtsựmuốn biết suy nghĩthậtsựcủa Lâm An Nhàn là gì.
Kết quả người đàn ông kia lại liếc mắt nhìn mìnhmộtcái,trênmặt cũngkhôngcó biểuhiệngì, Lâm An Nhàn nghĩ rằnganhta chắc sợ người lạ, có lẽ những kẻ có tiền đều có tính cách cổ quái như vậy nêncôcũngkhôngđể ý đến nữa.
Đem chiếc giường kê sát vào chiếc giường lớn trong phòng, Quý Văn Nghiêu cùng Phó Minh Hạođira ngoài, lúc này những người khácđãđem ghế dựa vào gian nhà giữa, thấy hai người bọn họđira liền ngồi xuống, tuy rằng vẫn chật chội, nhưngđãtạm có thể ngồi được.
“Để cháu giúpmộttay.” Quý Văn Nghiêu cởi áo khoác, sắn tay áo lên bảo Phó Minh Hạo dẫn đường.
“Văn Nghiêu, tìm được toilet chưa?”
trênbànmộtmảnh lặng im, Vương Thu Dung lại nghĩ tớimộtvấn đề: “ Vậy năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
đira cầm bốn đôi dép lê đặt ở cửa, sau đó mới đứng thẳng dậy cườinói: “Dì, dượng mọi người đến rồi, mau thay giày dép rồi vào nhà ngồi ạ.”
“Cháunóinhư vậy chính là muốn cho các trưởng bối yên tâm, nếu còn điều gì nghi ngờ cứ việc hỏi, cháusẽtrả lời tất cả.” Quý Văn Nghiêunói.
Lại nhìn đến con trai mình ngay cả chuyện con cái đềukhôngđủ sức, nhất thời cũngkhôngcó hứng thúnóichuyện tiếp.
Năm giờ sáng Lâm An Nhànđãrời giường bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cần dùng để nấu ăn,đangtính cho đồ ăn vào nồi nấuthìnghe mẹ chồng gọi mình mang dép lê đến, liền lau tay chạy ra nhà ngoài.
“khôngnghĩ rằng hôm nay lại đông đủ như vậy, đây là hai đứa congáicủa tôi, may mà con rểkhôngđến đây, nếukhôngthựcsẽkhôngcó chỗ đứng, vậy Minh Hạo conđicùng An Nhàn chuyển chiếc giường ở nhà giữa vào trong phòng hai đứađi,mộtchút mọi ngườisẽngồi chỗ đó!”
“Rốt cuộc là làm gì vậy,nóicho chúng tôi nghemộtchút với, để xem có thể giúp gì được haykhông, chồng tôi làm việc ở ngân hàng.” Phó Lệ Na nhấn mạnh về công việc của mình và chồng.
Vương Thu Tĩnh tuy rằng cảm thấy cháugáimìnhthậtl* m*ng, nhưng cũngđãhỏi những vấn đề mà trong lòng bàđangthắc mắc, vừa mới nghe chuyện xe cộ thôiđãmuốn choáng váng,khôngbiết Quý Văn Nghiêu còn có bao nhiêu tài sản khác nữa.
Lâm An Nhàn hoảng sợ nghe thấy tiếng gọi, tiếng của mẹ chồng Vương Thu Dung rấtrõràng, chứng tỏ mìnhđãquên đóng cửa, vì thế lập tức mặc quần áo trở lại, chỉ thấy cửa nửa mở ra, khe hở cũngkhônglớn, lặng lẽđiqua nhìn xemkhôngthấy Quý Văn Nghiêu mới yên lòng, mặc quần áo sửa sang lại hoàn chỉnh rồi mớiđira ngoài.
Quý Văn Nghiêunóixong còn làm như vô tình liếc nhìn Lâm An Nhàn vài lần, bình thườnganhtasẽkhônggiống như hôm naynóihết về chuyện tài sản của mình, nhưnganhta muốn cho Lâm An Nhàn nghe thử xemhiệntại mình có bao nhiêu tiền, là con người có giá trị đến cỡ nào.
“A, nhiều như vậy sao! Nhà chúng tôi cũng muốn cho thuê hai chiếc xe đượckhông? Tôi trở về bàn với chồng thử xem,khôngbiết giámộtchiếc bao nhiêu tiền?” Phó Lệ Nakhônghổ là người làm ăn, đầu óc xoay chuyển rất mau.
“Lệ Na, mới đến đâyVăn Nghiêu lần đầu, sao con lạinóichuyện này, mau ăn cơmđi, về sau có cơ hội thnóitiếp.” Vương Thu Tĩnhkhôngvui, đây chính là bạn trai của congáimình, sao có thể để cho người khác chiếm tiện nghi!
Quý Văn Nghiêu uống ngụm trà mới chậm rãi trả lời: “Cháu đầu tư vào lò gạch khoảng trăm ngàn vạn, lợi nhuận thu về hàng tháng cụ thể cháukhôngnhớrõ, đại khái mỗi tháng có thể mua thêm được hai chiếc xe nữa, về phần mở thêm dịch vụ mua bán vận chuyểnthìcháukhôngrõ, bởi vì cháu là vận chuyển háng hóa quốc tế bằng đường hàngkhông,khôngphải loại vận chuyển mua bán qua mạng trong nước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi ngườitrênbàn ăn nghe xong chỉ biết là Quý Văn Nghiêu mởmộtcông ty cùng nhà máy, cũngkhônghiểurõchuyên môn bên trong, Phó Lệ Nanóithẳng: “anhcho thuê xe cho các công trường vậymộttháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền thuê xe?”
Đây là cuộc sống màcôluôn mong muốn sao? Nhưng với tính cách củacô, Quý Văn Nghiêukhôngcho là đúng.
“Hơn ba mươi chiếc xe mới kiếm đượcmộtvạn đồng, có phải hơi ít haykhông?” Vương Thu Dung cảm thấy việc kinh doanh này cũngkhôngkiếm được nhiều tiền.
“À, cháu làm công việc kinh doanh, chỉ là làm ănnhỏthôi.”
Lại đứng ở trước mặt Dương Quân gật đầu nở nụ cười, sau đócômới chú ý tới người đàn ông bên cạnhđangnhìn mình, bộ dángthậttuấn tú,đibên cạnh Dương Quân nhìn thực xứng đôi, vì thếcôhướng về phía người nọ lễ phép gật đầu cười.
“Hai lò gạch lợi nhuận thu được caokhông? Cậu có mở thêm dịch vụ mua bán chuyển phát qua mạngkhông?” Phó Lệ Na nghe Quý Văn Nghiêunóinhư vậy lập tức hỏi.
Mọi người nhất thời đều sợ ngây người, rẻ nhất là 30 vạn, 30 vạn ở đây được tính là gì, Quý Văn Nghiêuthậtsựkhôngphải là kẻ có tiền bình thường, kia là chưa tính đến hai lò gạch củaanhta nữa, muốn hỏi nhưng rồi lại ngại.
thậtđúng làcôgáiđó! Quý Văn Nghiêu cảm thán thế giới này sao lạinhỏvậy, mà ông trờithìan bàithậtsựrất khéo léo, bản thânanhcũngkhôngnghĩ đếnsẽgặp lại Lâm An Nhàn trong tình huống này!
Nhìncôcười với mình,anhta ngay cả tâm tình miễn cưỡng cũngkhôngcó, nhìncôđãtệ hại đến mức nàythìkhôngcòn gì đáng để châm chọc hơn, nhưng dáng vẻ dối trá đó vẫnkhônghề thay đổi,anhđúng làthật bội phục phản ứng của Lâm An Nhàn, quá bình tĩnh!
Vương Thu Tĩnh giới thiệumộtlượt cuối cùng cảm kháinói: “ Nhà họ Vương của bác có đến bốn năm ngườianhchi em, nhưnghiệntại chỉ còn hai chị em bác,khôngở cùng với người lớn, cũng ít lui tới, chỉ có ngày tết mới gặp mặt thăm hỏi nhau.”
Lời này có thểnóirất chân thành, Vương Thu Dung đảo mắt vòng vo nở nụ cười: “Tâm ý của cháu chúng tôi nhận,khôngbiết cháuđanglàm nghề gì!”
“khôngphải, ý cháunóilàmộtchiếc xemộttháng thu được hơnmộtvạn đồng.” Quý Văn Nghiêu cười giải thích.
“Năm nay cháu 32 tuổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người nhanh chóng đem chiếc giường nhấc lên, sau đó mang nó vào phòng của Phó Minh Hạo và Lâm An Nhàn.
“khôngsao, chỉ là giúp đỡ chút thôi, xe 30 đến 50 vạn trong đó đều có, phải tùy hiệu xe.”
Chương 4
Cònnhỏhơncon mìnhmộttuổi! Sắc mặt của Vương Thu Dung lập tức ảm đạmđi, emgáicủa bà tuy rằngkhôngcó con trai, nhưng nếu có được Quý Văn Nghiêu làm con rể,thậtđúng là chim sẻ hóa thân thành phượng hoàng rồi.
Trái lạitrênmặt Vương Thu Tĩnh lại vui cười,thìra con rể tương lai nàythậtsựkhôngphải là có tiền bình thường, thực cho bọn họ thể diện!
Giọngnóilại mang ý đâm chọc Lâm An Nhàn,nhỏgiọngnói: “côđithay quần áođi, cột đầu tóc cho gọn gàng lại.”
Vương Thu Dungthậtra cũng nghĩ đến tình huống này, nhưng chỉ nghĩ cùng lắmthìvài người trong nhà mình ăn qua loamộtchútthìxong, lạikhôngnghĩ rằng Quý Văn Nghiêuthậtsựcó đến đây. Vừa rồi congáilớn thấy cả nhà em họ đến, liền gọi bà lại nhìn chiếc xe kia,nóilà phảitrêndướimộttrăm đến vạn, loại tình huốnghiệntại này Vương Thu Dung lập tức cảm thấy có chút dọa người.
“Thu Tĩnh,côcònkhônggiời thiệu cho chúng tôi biết nhau sao?” Vương Thu Dungđãmở miệng.
“Đúng, đúng, tôi chính thức giới thiệu với mọi người, đây là Quý Văn Nghiêu, Văn Nghiêuà, còn đây là dì Hai, đây là dượng Hai, đây là......” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Văn Nghiêu lạinói: “Để cháu làm cho, đàn bà congáisao có thể làm việc nặng này được.”
Lúc trướccôbởi vì ngại mình nghèo nênkhôngđể ý đến,hiệntại hẳn làcôhối tiếckhôngkịp rồi!
Những người khác nghe xong đều vui vẻ, Dương Quân đỏ mặt uống rượu, Quý Văn Nghiêu mỉm cườinói: “Cháu lái xe,khôngthể uống rượu. Dương Quân làcôgáitốt, cháu chưa bao giờ đặc biệt để ý vẻvề ngoài của phụ nữ, chỉ cần nhân phẩm tốt,khônggiả dối là được. Hôm nay tới gặp các vị trưởng bối cũng là muốn cho mọi người yên tâm, cháukhôngphải là loại ngườikhôngcó nhân phẩm, về phần cháu cùng Dương Quân có thểđiđến đâu còn phải xem duyên phận, nhưng cháusẽtận sức cố gắng, cháu cũng lấy trà thay rượu kính các vịđangngồimộtly.”
“An Nhàn,côchuẩn bị thức ănđixong chưa, mau bưng lên!”
Dương Quân mặc dù có chút kỳ quái khi nhìn thấybiểu hiệncủa Quý Văn Nghiêu hôm nay khác hẳn vẻ trầm ổn ngày thường nhưng khi nghe xong phần giới thiệu cũng có chút hoa mắt,côcũngkhôngnghĩ rằnganhta lại có tiền đến mức độ đó, Quý Văn Nghiêu hẳn là tỉ phúđi!
Vương Thu Tĩnh nghe vấn đề này cũng tỉnh táo hẳn, kỳthậtbọn họ cũngkhôngbiết Quý Văn Nghiêu cụ thể là làm việc gì,chỉ nghenóicó tiền.
Vào nhà, chị hai và chị ba của Nhà họ Phó cũng đều ở đây, căn phòng kháchnhỏcó vẻ chật chội hơn, nhiều người như thế này đừngnóilà ngồi ngay cả đứngkhôngbiết có còn chỗ haykhông, huống chi đợimộtchút cả nhà còn phải ngồi ăn cơm nữa!
Quý Văn Nghiêu ngồi xuống nhưngkhôngthấy Lâm An Nhàn, chắc là lạiđinấu cơm trong bếp.
Quý Văn Nghiêu quyết định thu hồi câunóiLâm An Nhàn giống bácgái,anhta đứng ở trước cửa toilet nhìn Lâm An Nhànđangthay quần áo,làn damịn màng trắng như tuyết cùng dáng người tuyệt đẹp,khôngthể phủ nhận rằng quảthậtrất hấp dẫn, xem ra vì cách ăn mặc củacônên cứ tưởngcôcó vẻ hơi già.
Thấy mọi ngườiđãcầm đũa ăn, Quý Văn Nghiêu mới tiếp tụcnói: “Tôi thu mua hơn ba mươi chiếc xe, gồm xe vận tải và xe trộn vữa, sau đó cho các công trường thuê lại. Cũng bởi vì tiếp xúc với ngành sản xuất này, mà tôi lại mở thêm hai lò gạch, nhưnghiệntại vẫn còn thiếu nguồn nhân lực nên việc cho thuê xe là chính.”
Vương Thu Dung tuy có chút thương cảm nhưng cũngkhôngmuốn nghĩ đến vì thếnói: “Đừngnóimấy chuyện này nữa, hôm nay hẳn là phải vui vẻ mới đúng. Bác gọi cậu là Văn Nghiêu được chứ, hai con rể của bác hôm nay có việc nênkhôngđến đây được, nếu có thời giansẽgặp sau, mọi người cũng đều đói bụng rồi, chúng ta đến phòng ăn ăn cơmđi.”nóixong bà kêu hai congáidọn bàn ăn, sau đó gọi Lâm An Nhàn.
Mọi người đều ngồi vào bàn, Phó Nham nâng chén rượunói: “Hôm nay chúng ta có thể nghênh đón khách quý, tôi đặc biệt cao hứng, thay mặt cả nhà, chúc cho cháugáiDương Quân của tôi và Văn Nghiêu có thể sớm ngày nở hoa kết quả!”
Ánh mắt của Phó Lệ Giai chú ý tới Quý Văn Nghiêu, cườinói: “Vừa rồiđãquên giới thiệu, đây là em dâu tôi, Lâm An Nhàn, chắcnhỏtuổi hơnanh, nhưnganhcứ gọi chị dâu như Dương Quân là được rồi. An Nhàn, Quý Văn Nghiêu bạn trai của Dương Quân.”
“Hơnmộtvạn đồng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Văn Nghiêu cẩn thận đánh căn phòng ở nàymộtlần,anhta vốn tưởng rằng Lâm An Nhànsẽbày trí phòng ngủ của mìnhthậtkheo léo,khôngnghĩ rằng bên trong cũngđơn sơ giống như bên ngoài, căn phòngnhỏhẹp này đặt vàomộtchiếc giườngmộtbàn trang điểm cùng vớimộttủ quần áođãcảm thấythậtchật chội.
Lâm An Nhàn ở phòng bếp mồ hôi nhễ nhại, nghe thấy mẹ chồng kêu liền vội vàng vâng dạ, sau đó tắt bếp vội mang đồ ăn ra ngoài.
Lâm An Nhànkhôngrõý của chị cả là gì, nhưng vẫn nghe lời trở về phòng chải chuốt lại, chờ đến khi ngồi nhìn vào kính trang điểm mới biết được mìnhhiệntạithậtsựrất khó coi, vì thế nhanh chóngđitìm bộ quần áo sạchsẽthay.
Phó Minh Hạo cũngkhôngmuốn nhìn mọi người cứ dong dài, liền dẫn Quý Văn Nghiêuđimang giường ra.
“Như vậy sao được, cháu là khách làm sao bác lại để cháu làm được!” Vương Thu Dung ngăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.