Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5
Vương Thu Tĩnh liếc mắt nhìn congáicủa mình, tại sao lại như vậy? Con rể đối với mình còn chưa thân thiết như thế, bà mới là mẹ vợthậtsựcủa Quý Văn Nghiêu đó!
Mọi người trong Nhà họ Phó chậm rãi đưa họ xuống lầu, ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn người nhà họ Dương ngồitrênxe từ từ rờiđi, Vương Thu Dung thở dài: “Số mệnh con ngườithậtđúng là khó đoán mà, bình thường thấy con nhóc Dương Quân kia tâm cao khí ngạo,khôngnghĩ tới lại có mệnh bà chủ giàu có.”
thìra chuyện là như vậy, việc này mình cũngđãhiểu rồi.
“Bên kia cómộtsiêu thị quy môkhôngnhỏđồng ý làm thu vàomộtlượng lớn hàng hóa,anhphảiđicủng cố thêm,khôngthể làm cho chuyến công tác này gặp trục trặc. Nếu thành công, trích phần trăm cũngkhôngít, chỉ khoảng hai ba ngàyanhmới trở về, em chờ tin tức tốt từanhđi!”
Tôn Bằng cũng cười: “Cũng được, về sau cùng nhauđi, nếukhôngca đêmmộtmìnhcôđivề rất nguy hiểm.”
Ngày hôm sau Phó Minh Hạo rời nhàthậtsớm,anhta vừađiLâm An Nhàn tuy rằng cảm thấy ở nhà thiếu người đểnóichuyện, nhưng ít nhất hai ngày này có thể thanh tĩnhmộtchút,khôngcần thựchiệnnghĩa vụ vợ chồng!
Đồng thời cũng nghĩ, cho dù là cậu là con rể Vương Thu Tĩnhthìthế nào, nếu Quý Văn Nghiêu có thể xem mình giống mẹ ruột, vậythìvề sau mình cũng được cậu ta hiếu kính tặng quà rồi!
“Em nghỉmộtlátđi, đểanhthu dọn là được rồi.”
Phó Minh Hạo nhanh chóng hôn Lâm An Nhàn rồi trở về phòng khách cùng cha mẹ và hai chị tán gẫu.
“khôngcó việc gì, ngày maiđicông tác, quản lí bình thườngkhôngthể nào quản hết được công viêc bên này của bọnanh, miễnkhônglàm gì quá đáng là được, công việc là quan trọng nhất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Nhàn đương nhiên cũng khiếp sợ Quý Văn Nghiêu giàu có đến mức nào, nhưng lại cảm thấy biểuhiệncủa người này có chút quá,khôngcần thiết ở trước mặt bọn họ đem tài sản của mìnhnóithẳng ra như vậy, tính cách của người nàythậtkì.
“khôngcần khách sáo như vậy, nhàanhở đâu thế, chờ tuyến xesố mấy?”
Nhưngkhôngbiết tại sao đối với việc vợ chồng vẫn còn sợ hãi, cũngkhôngcó hứng thú,trênsách viết việc nàykhôngphảinóiyêunhausẽcó hứng thú chăn gối sao,có khicôcũng hoài nghi mình có bị lãnh cảm haykhông.côthậtsựmuốn giải quyết vấn đề này, nhưng lại cảm thấykhôngthể nào làm được, nghĩ thầm nếu bây giờcôcó conthìtốt biết mấy ít nhất cũng có thể thoải mái đượcmộtthời gian dài.
Mọi người nghe xong cũng đều nở nụ cười, Vương Thu Dung lại cao hứng: “khôngnghĩ tới Văn Nghiêu cùng nhà chúng ta lại là người thân thiện như vậy, sao lạinóicảm ơn làm gì, cứ coi như thân thích giống nhau thường xuyên qua lại mới tốt.”
Đến khi tan tầm Lâm An Nhàn ở nhà ga chờ xe, đột nhiên pháthiệnđứng trong trạm chờ là Tôn Bằng, nghĩ lại vẫn nênđiqua chào hỏi, nếukhôngvề sau mỗi ngày đều ở chỗ này chờ xe màkhôngnóilời nàothìcũngkhôngtốt.
Trong lòng của Phó Lệ Giai cũngkhôngvui vẻ gì, nhưng cũngkhôngthể để bầukhôngkhí mất tự nhiên như vậy được.
Mọi ngườinóicườimộthồi, còn LâmAn Nhàn ở trong phòng, nhìnmộtđỗng chén dĩatrênbàn ăn màphát sầu, nhưng cũng chỉ biết thở dài sắn tay áo thu dọn.
Sau khi nhìn thấy người mới đến, Lâm An Nhàn có chút giật mình, sao lại là người đàn ông lớn tuổi này! Bọn họ tuy rằng cũng có nam, nhưng đều là người trẻ tuổi, ở chỗ này tạm làm trước, chờ tìm được công việc mớisẽkhônglàm ở đây nữa, nào có ai lại giống như người đàn ông thoạt nhìnđãhơn 30 tuổi này! Nếunóingười nàyđãlập gia đình, chỉ bằng chútthu nhập này làm sao có thể nuôi sống cả nhà chứ!
Lâm An Nhàn có chút mất tự nhiên buông đũanói: “Tay nghề của tôi quảthậtbình thường, hôm nay cũng cố làm chút thức ăn, nếukhônghợp với khẩuthìtôisẽlàm lại món khác,khôngbiết tiên sinh thích ăn gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
khôngphải người bình thường có thể mơ đến, hơn nữa Quý Văn Nghiêulại còn là người làm ăn, giao tiếp xã giao là chuyện bình thường, những người phụ nữ khác chắc chắn khi nhìn thấyanhtasẽgiống như kiến tìm thấy mật!
“Tôi hôm nay cảm thấydì Hai và mọi người trong nhà đặc biệt hợp ý, cho nênnóichuyện có chút hơi tự nhiên, hơn nữa ý của tôi chính là thức ăn này đều chứa đựng tâm ý của chị dâu, chị dâu tuyệt đối đừng hiểu lầm. Còn nữa về sau gọi tôi Văn Nghiêu là được rồi, kêu tiên sinh khách sáo quá!” Muốn giả bộthìmọi người liền cùng nhau giả bộ, xemcôgáinày có thể giả bộ tới khi nào, Quý Văn Nghiêu thấy Lâm An Nhàn bộ dáng ủy khuất lại càng bực mình.
Trong đầu có ý nghĩ này vì vậy Vương Thu Dung đối với Quý Văn Nghiêu càng nhiệt tình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Nhàn thấy ánh mắt mẹ chồng nhìn mìnhkhôngnóigì nữa,tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
thậtracôrất hâm mộ Dương Quân có thể tìm được đối tượng có điều kiện tốt như vậy, nhưngcôcảm giác Quý Văn Nghiêu tuổi trẻ lại có tiềnthì
Lấy chìa khóa mở cửa vào chỉ thấytrênbàn chất đầy đồ, Vương Thu Dung cùng hai congáitrênmặt đỏ bừng, vừa thấyđãbiết là cườinóirất vui vẻ.
Xuống xe, Tôn Bằng và Lâm An Nhàn cùng nhauđivề khu chung cư nhàcô, chào tạm biệt rồiđivề nhà.
Vìanhta là khách, tốt xấu cũng phải khách sáomộtchút mới đúng, Lâm An Nhàn chỉ dám ở trong lòng oán thầm lờinóilẫn hành động của Quý Văn Nghiêu, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.
“Văn Nghiêu, chị dâu em làm đồ ăn ngon chứ?” Dương Quân gắp cho Quý Văn Nghiêumộtmiếng sườn ngọt ngào hỏi.
“Dĩ nhiên là được, chúng ta cũng có thể gặp mặt lại.” Phó Nham uống vài chén rượunóichuyện sau đó hơi ngà ngà say đứng lên.
Xe đến trạm, hai người cùng bước lên xe, bởi vì mới quen nên Lâm An Nhàn cũng chỉ giới thiệu cho Tôn Bằngmộtchút về chuyện công việc.
mộtchốc sau Phó Minh Hạo đến giúp.
“À, xin chàocô.”
“Đây là đương nhiên, cháu thấy dì Hai liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, như là thấy trưởng bối của mình, về sau nhất địnhsẽthường xuyên lại thăm dì, lần tới cháusẽmang quà đến cho dì, cũng mang cho chị cả, chị hai chút thuốc bổ giúp bảo dưỡng nhan sắc.”
Chương 5
Phó Minh Hạo thấy thế gắp cho Lâm An Nhànkhôngít đồ ăn vào trong bát, thấp giọngnói: “Sao lạikhôngăn đồ ăn, chỉ ăn cơmtrắng thế? Em đừng để ý mẹanhnói, tính mẹ thế nào em còn chưa biết sao?mộtchút nữaanhnhận tội với em!”
Đến đơn vị, Lâm An Nhàn chợt nghe Lý Linhnóibuổi làm hôm naysẽcómộtđồng nghiệp mới vào, chuyện ra saothìcôcũngkhôngquan tâm, điều này cũng thực bình thường, nhưng vẫn là tò mò người đồng nghiệp mới này tính cáchsẽnhư thế nào đây.
“Nào có tốn kém, đều là người khác cho, nhưng đồ rất tốt, cháu chỉ bớtđichút thời gian của mình mang quà đến cho bác mà thôi.” Quý Văn Nghiêu tạo cho mình nhiều cơ hội đến Nhà họ Phó hơn.
“Cháu ngoại của quản lý Trâu tại sao lại đến đây làm, quản lý Trâu tốt xấu gì cũng là cậu của cậu ta sao lạikhôngnóicho cậu ta biết tính chất của công việc này, Tôn Bằng kết hôn chưa?” Lâm An Nhàn có chút tò mò.
Phó Minh Hạonhỏgiọngnói: “Vậy chút nữa đểanhmassage cho em.”
Tôn Bằng đeo mắt kính, cử chỉ nhã nhặn, nghe thấy có ngườichào hỏi đầu tiên sửng sốt, nhìn kỹ thấy Lâm An Nhàn mới có chút ngượng ngùngnói: “Thực xin lỗi, hôm nay tôi vừa tới, nên chưa quen hết mọi người,côlà......”
“Mẹ, bây giờ mọi chuyện còn quá sớm đểnóitrước, ai biết được sau nàysẽra sao, con thấy Văn Nghiêuthân thiết với mẹ hơn cả dì con nữa, gặp lúc có chuyện cũngkhôngcần nhờ nhà họ Dương làm gì, cứ tìm thẳng Văn Nghiêu nhờ là được.”Phó Lệ Giai nhìn ra cửanói.
Dương Quân cũngkhônghiểu chuyện gì, quen nhau ba tháng nay,côtự thấy Quý Văn Nghiêukhôngphải là người nhiệt tình, nhưng tại sao vừa đến nhà dì Hai lại thay đổi hoàn toàn như vậy, chẳng lẽthậtsựhợp ý với dì Hai?
“Chị dâuđãtrở về rồi à?”
Lâm An Nhàn cảm thấy tình hình của mình bây giờ cũng tạm ổn mặc dù có chút mệt, nhưng cũng may vợ chồngmộtlòng, cuộc sống cũng còn hi vọng.
Lâm An Nhànthậtcao hứng, như vậy mỗi khi có ca trực đêm cũngkhôngcần sợ nữa.
Phó Minh Hạo vừanóivừa giúp Lâm An Nhàn cầm chén đũa đưa vào phòng bếp, quả nhiên vừa mới vào liền nghe Vương Thu Dung gọi: “Minh Hạo, con là đàn ông xuống phòng bếp làm gì, đàn ông phải lo làm việc,tương lai sau này mới thành công chứ!”
côgáinày trái lạithậttrầm tĩnh, mìnhnóinhiều như vậy,côta lại chỉ nhìn chằm chằm đồ ăntrênbàn,trênmặt cũngkhôngcó cảm xúc dao động gì, Quý Văn Nghiêuanh làm việc kinh doanh nhiều năm như vậy, hạng người nào cũng đều thấy qua, nhưngtrấn định tự nhiêntrongtình huống này giống Lâm An Nhànthậtđúng là rất hiếm có người như vậy,côgáinày đúngthật là làm cho người ta vài phần kính trọng.
Ăn cơm xong, Quý Văn Nghiêu cùng Vương Thu Dung mẹ con ba ngườinóichuyện vô cùng náo nhiệt, bất quá vừa ăn cơm xong Vương Thu Tĩnhkhôngở lại ngồimộtchút,nóithẳng trong nhà còn có việc phảiđivề, Quý Văn Nghiêu cũngkhôngnóigì, đứng lên đưa bọn họ trở về.
Bây giờcôcàng quan tâm là mọi người tại sao vẫn chưa động đũa,mình từ sáng đến giờđãrất đói bụng, lại khó được có dịp được ăn ngon như vậy,cômuốn nhân cơ hội này phải giải quyết chothậtno, cho nên nhất thời nhìntrênbàn bày toàn thức ăn ngon mà có chút lúng túng.
“Cái kia......, mọi người nhanh ănđi, đồ ăn sắp lạnh hết rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đóng cửa lại, Lâm An Nhàn vừa pha trà vừa hỏi: “Mẹ, chuyện gì vậy, sao lại vui như vậy?”
Lâm An Nhàn có chút uất ức ngẩng đầu nhìn Phó Minh Hạo nở nụ cười, vẫn là chồng mình thương mình, chỉ cần hai vợ chồng bọn họ hiểu nhau,thìdù mình chịu chút ủy khuất cũng sao.
Lâm An Nhàn nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Quý Văn Nghiêuđangđứng ở lốiđinhỏnhìn mình cườinói!
“Ngày maianhlạiđi, vậyđilâukhông?” Phó Minh Hạo chỉ mới vừa trở vềmộtngày.
Chờ Tôn Bằngnóiđịa chỉ, Lâm An Nhàn nở nụ cười: “ Hai chúng ta xuống cùng trạm rồi, nhưng nhàanhxa hơn nhà tôi, vậy là từ nay về sau tan tầm tôi có bạnnóichuyện rồi!”
Mọi người nghe xong liền bắt đầu ăn,khôngkhí cũng dần dần trở nên tự nhiên hơn.
Lý Linh cười thần bí: “Em vừa rồi nghe người trong bộ phận quản lý tiêu thụnói. Con củaTôn Bằngđãgần đến 4 tuổi, mà mìnhthìvẫnkhôngcó năng lực gì, suốt ngày chỉ ở nhàkhôngnghề ngỗng gì cả, nưn nghenóivợanhta rất giàu,hiệntại có thể là có chút mâu thuẫn, cho nên đemanhta sắp đặt đến nơi này.”
Lâm An Nhàn vui tươi hớn hở lên nhà, chưa mở cửađãnghe thấy tiếng cườinóitừ trong nhà vọng ra, nhưng đâykhôngphải làâmthanh lúc chơi mạt chược.
“Ôi, sao có thể làm cho cháu tốn nhiều tiền như vậy, tiền của cháu cũngkhôngphải tự nhiên mà có,khôngphải kiếm rất vất vả hay sao?” Vương Thu Dung nghe Quý Văn Nghiêunóithếthìtâm tình cực kỳ tốt.
Gì đây! Ở trước mặt mình ân ái ngọt ngào thị uy sao? Quý Văn Nghiêuđưa mắt lạnh lùng nhìn hai ngườiđangcười, tâm tình lại càngkhôngtốt, vì thế khẽ cườimộttiếngnói: “Hôm nay dì Hai chiêu đãi cháu nhiệt tình như vậy, cháu thực lòng cảm kích, hôm nào mời mọi người dùng cơm, đến lúc đó mới thêm haianhvợ đến, xem như biểu đạtsựbiết ơn của cháu.”
“Vẫn là Văn Nghiêunóiđúng! An Nhàn, tay nghề củacôchúng tôi cũngđãbiết, đừng tỏ ra bực bội như vậy, Văn Nghiêukhôngxem chúng ta là người ngoài nên mớinóithế.” Vương Thu Dung thầm oán liếc mắt nhìn Lâm An Nhàn.
“Tôn Bằng,anhchờ xe ở đây ư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Thu Dung nghe thế liền vui vẻ: “Đúng vậy, Văn Nghiêu rất hợp ý với mẹ, các conkhôngthấy sắc mặt vừa rồi của dì, vốn hôm nay là tới khoe khoang,khôngnghĩ tới lạikhôngcó được chút lợi ích gì!”
Tuy nghĩ như vậy, cũngkhôngbiểu lộ ra giật mình, chỉ cười đáp xã giao mà thôi.
khôngđợi đến tan tầm, Lý Linhđãbắt đầu cùng Lâm An Nhàn tám chuyện: “Chị Tiểu Lâm, người mới tới là Tôn Bằng cháu của quản lý bộ phận tiêu thụ.”
Phó Minh Hạo thấy chị cảđãlên tiếng, cũngnói: “Đúng vậy, mau ănđi, đồ ăn này là An Nhàn chuẩn bị từ sáng sớm đến bây giờ mới xong, mọi người ănđi, đừng phụ tâm ý củacôấy!”
“Hương vị bình thường, nhưng quan trọng là tâm ý.”nóixong giống như cười chế nhạo nhìn về phía Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn cười lắc lắc đầu: “Mẹanhkhôngthíchanhvào phòng bếp đâu,anhcứ giúp em đem đồ đạc cất vào tủ là được rồi.”
“Tôi họ Lâm, tên Lâm An Nhàn.”
Lâm An Nhàn trao cho Minh Hạomộtánh nhìn, ý là”Emnóiđúng chứ?”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.