Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58
Nước mắt Hứa Lương Cầm thiếu chút là rơi xuống,đivào phòng bệnh đứng bên giường hỏi: “Còn đaukhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lương Cầm gọi xe cứu thương đưa em tới đây.”
Chương 58 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bác sĩ đến rất nhanh,nóivới Hứa Lương Cầm: “khôngcó vấn đề gì xảy ra đâu, tôi có kiểm tra mắtthìmắtkhôngbị ảnh hưởng gì cả, cũngkhôngcó triệu chứng trong hệ thần kinh hay bị bệnh gì hết cho nên tôi nghĩ người bệnh bị k*ch th*ch quá nên mới vậy, giống như bệnh tâm lý vậy, đề nghị người nhà tìm hiểu nguyên nhânrõràng, cũng có thể chờ bệnh nhân ổn định rồi đưa đến bác sĩ tâm lý.”
“Tất nhiên là sợ muốn c·h·ế·t, may là có Trần Mĩ Nhạc giúp,côấyđãgọi xe cứu thương,côấy cũng giúp tiền viện phí nữa, em lái xe củaanhtới mới có tiền trả chocôấy.”
“Được thôi, vậyanhsẽchen lách ở đó với em, bây giờ emđimua đồ ăn choanh.” BiếtrõTống Dật Hàng lấy lí do để bámcô, nhưngcôkhôngcó cách nào từ chối.
Hứa Lương Cầm theo lời bác sĩnóiliền la bên tai Tống Dật Hàng để khiếnanhtỉnh táo hơn, dường như Tống Dật Hàng cũng có chút phản ứng, mí mắt vài lần mấp mé nhưng rất nhanh nhắm chặt lại, đại khái qua hơn 10 phútthìkhôngcòn động tĩnh gì nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó Tống Dật Hàng ở bệnh viện ba ngày, bác sĩ xác nhậnanhkhôngcó vấn đề gì mới làm thủ tục xuất viện.
“Emkhôngbiếtanhlại bệnh nặng đến thế, bằngkhôngemsẽkhôngnóinhư vậy vớianhđâu.”
“côlà người nhà phảikhông, sao biểu cảmcôthống khổ thế kia?” Y tá hỏi Hứa Lương Cầm.
Nhưngcôcũngkhôngđịnhđi, phải nhìn lần cuốiđã, Hứa Lương Cầm bị ý nghĩ của mình dọa sợ, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống.
“Em cũngkhôngmuốn như thế vớianhấy, đúng là có chút chuyệnanhấy hơi quá đáng, hơn nữa nếuanhấy thựcsựthích emthìvì saokhôngđề cập tới chuyện kết hôn chứ? Dù em vô tâm thế nàothìcũng để ý đến chuyện đó.” Hôm nay quá nhiều chuyệnđãxảy ra, Hứa Lương Cầm bật khóc trong đêm, đem hết những lời tâmsựtrong lòng ra.
“Điều này cũng có thể do phản ứng của bệnh xuất huyết não gây nên.” Bác sĩnóixong vẫn quan sát tình huống của Tống Dật Hàng.
Hứa Lương Cầm cơm nước xongthìvào thang máy, vừa mới tới cửathìthấy hai mắt Tống Dật Hàngđangnhìn chăm chú, tim đập mạnh thình thịch, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Dật Hàngthìcó chút kích động lại hoảng sợ.
“Saoanhkhôngngủ? Làm sao vậy? Mới ra khỏi bệnh viện nênkhôngngủ được sao?” Hứa Lương Cầm mở mắt thấy Tống Dật Hàngđangviết gì đótrênbàn học.
thậtra Hứa Lương Cầmkhôngghen tị với vợ trước của Tống Dật Hàng bởi vì chuyệnđãqua rồi, bây giờ điềucômong nhất là Tống Dật Hàng phải tỉnh lại, sau đósẽquyết định hai người nên làm gì, nếu thựcsựbởi vì tổn thương nênanhkhôngmuốn kết hônthìcôsẽthương lượng vớianh, nếukhôngquên được haykhôngthể chịu nổithìđúng là do người kia rồi. Tình cảm còn đó, Quách Mộng Thanh, Khương Doanhkhôngphải ví dụrõnhất đó sao,côthậtsựkhôngđể ý được sao?
Che mặt khóc trong im lặng, Hứa Lương Cầm ngẩng đầu lên cho tỉnh táo, chờ Tống Dật Hàngđirathìcôsẽlấy chìa khóa xe rồi mượn Trần Mĩ Nhạc chút tiền đón xe về chỗ khách sạn, lấy ví tiền cùng di động của Tống Dật Hàng, như vậy vấn đề có thể giải quyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chỉ cần nơi nào có em ởthìanhsẽvui vẻ.”
Sau đó hai người trầm mặc, nắm tay nhau nhưngkhôngainóigì, sau đó Hứa Lương Cầmkhôngchịu nổikhôngkhí đó: “anhđói bụngkhông, thân thể có khó chịu thế nàothìcũng phải ănmộtchút, emđimua choanhnhé.”
Hứa Lương Cầm lườmanhmộtcái, sau đó xuống tầng mua thức ăn.
Nghe bác sĩnói, Hứa Lương Cầm dường như giác ngộ, nhưngkhôngthể tin nổi chứng lo âu thái quá của Tống Dật Hàng lại làm tổn thương thân thể nặng như thế! Ngẫm lại trước kiacôbao lần giễu cợt bệnh đó củaanh, càngkhôngmuốn tinhiệntrạng bây giờ của Tống Dật Hàng là do lờinóivà hành động củacômà nên.
khôngngừng suy nghĩ miên man, cũngkhôngbiết mơ màng thế nào mà ngủ mất.
“anhkhôngcó việc gì là tốt rồi, em lái rất chậm,thậtđấy, hơn nữa chiếc xe củaanhđitrênđường khiến ai cũng nhường đường vì sợ trảkhôngđủ tiền nếu gây tai nạn.” Đây là Hứa Lương Cầmnóithật, mặc dù xe của Tống Dật Hàngkhôngbằng Porche nhưng người bình thường cũngkhôngbồi thường nổi, chỉ cầncôkhôngvi phạm luật giao thôngthìsợ gì.
“Sao emkhôngvào?” Tống Dật Hàng mỉm cười nhìn Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầmkhôngnóigì bởi vì ngay cả Mạnh Tề cũngkhôngbiếtthìcôcàngkhôngbiết, tuy Tống Dật Hàng có đề cập nhưng chẳng quanóiđùa bâng quơ thôi,côcũngkhôngbiết nữa.
“Lương Cầm, nếu emthậtsựkhôngmuốn nhìn thấyanhthìđừng miễn cưỡng,anhcó thể chịu được mà, em đừng lo lắng về nhàđi.” Rốt cuộc Tống Dật Hàngnóira lờianhkhôngmuốn nhất.
“Chị Tôn Linh ở cùng với emmộtđêm đấy, saoanhkhôngcómộtcâu cảm ơn nào chứ.”
Hứa Lương Cầm đưa lưng về phía Tống Dật Hàng, cảm nhận khí ấm củaanhphả vào liền rụt cổ làm ổ trong chăn, rất nhanh liền ngủ mất.
“Nếu ngườikhôngcó việc gìthìtốt rồi. Lương Cầm, Dật Hàngđãcó bệnh đóthìem hãy giúp nó nhé. Sau khi hai đứa tách rathìnó vẫn luôn lo lắng cho em đấy,anhđể Tôn Linh ở đây làm bạn với em, có việc gì cứnóichoanh, phải giúp Dật Hàng tốt lên.” Tuy Hứa Lương Cầmkhôngnóigì nhưng trong lòng Mạnh Tề biết chắc hai người bọn họ nhất định xảy ra chuyện, bằngkhôngthìsao Hứa Lương Cầm lại đưa Tống Dật Hàng đến bệnh viện được.
Trong mắt Tống Dật Hàng đều là ý cười: “Đây là vấn đề củaanhthôi, emkhôngliên quan đến việc này, đừng tự trách.”
“Đồng tử vẫn có thần, hô hấp hơi yếu nhưng đành vậy, chờ tới bệnh việnsẽtiến hành cấp cứu, trước kia bệnh nhân có tiền sử bệnh xuất huyết nãokhông?”
“Thấy em liền hết đau.” Tống Dật Hàng giữ chặt tay Hứa Lương Cầm khiếncôngồi bên cạnh mình.
“Trước tiênanhcứ ngủ ở phòng Đại Longđi.” Hứa Lương Cầmkhôngđể ý lời ngon tiếng ngọt củaanh.
“Vậycôấy là người như thế nào vậy chị?” Hứa Lương Cầm hỏi, nếu Tống Dật Hàng với vợ trước tốt như thếthìsao còn ở bên ngoàiyêuđương đến ly hôn? Việc nàyrõràng là mâu thuẫn,nóivậycôgáiấy hẳn rất cuốn hút, bằngkhôngthìlàm sao có thể khiến Tống Dật Hàng cướicôấy được.
thậtracôkhôngnhìn nội dung bởi vì dòng đầu tiênđãkhiếncôkhôngtỉnh táo nổi nữa.
Tôn Linh thấy hai người bọn họthìbiết mình ở đây làm bóng đèn rồi,đangkhổ sởthìMạnh Tề xuấthiện, vì thế nhanh chóng ngăn Mạnh Tề lại, xoay ngườinóivới Hứa Lương Cầm: “Hai đứanóichuyệnđi, chị với chồng chịđiăn cơm trưa, có việcthìgọi nhé.”
Hứa Lương Cầm mượn Trần Mĩ Nhạcmộttrăm đồng để gọi xe taxi trở lại khách sạn, xuống xe nhìn xung quanh thấy xe của Tống Dật Hàng, mở cửa xe ngồi xuống ghế phụthìthấy trong điện thoạikhôngcó số của người nhàanhvì thế đành gọi cho người màcôquen là Mạnh Tề.
Tống Dật Hàng cườinói: “Có công ty bất động sản cũngkhôngphải làanhcó phòng ở đâu, hàng nămanhđều ở nước ngoài nên làm gì đặt mua nhà ở trong nước,anhkhôngcó chỗ ởthậtmà, giống như thuê hộ Tô Hiểu Vũmộtcăn phòng,anhkhôngquen ở nhà lạ đâu.”
Bác sĩ cũng hít hơi lạnh, dùng sức mở mắt Tống Dật Hàng ra xem lại đưa tay lên mũi xemanhcòn thởkhông.
Tống Dật Hàng đưa hai tay để nắm chặt rồi đan tay với Hứa Lương Cầm: “anhsẽgiúp đỡ lão Mạnh, điều ấy còn gấp vạn câu cảm, ngày hôm qua em có sợkhông?”
Xong xuôi hết thủ tục, Trần Mĩ Nhạc lại về bên Uông Tân Dương, Hứa Lương Cầm lẻ loimộtmình ngoài phòng cấp cứu,côcảm thấy rất sợ hãi và bất lực,côkhôngbiết phải liên lạc với người nhà Tống Dật Hàng thế nào, lại nhớrõTống Dật Hàng cũng xử lý cái nhà đó rồi cho nên ngay cả việc giúpanhcầm vài bộ quần áo cũngkhôngbiết, lấy chút đồ cũng chịu!
Hứa Lương Cầm sờ sờ mặt mới biết cơ mặt của mìnhđangnhăn nheo hết lại, giữ vững tinh thần chạy ra hỏi: “anhấy sao rồi y tá?”
“anhxin lỗi, để em lo lắng và sợ hãi rồi.” Mặc dù Hứa Lương Cầm có bằng lái nhưng Tống Dật Hàng hiểu làcôđịnh đemđicho người khác thuê, cơ bản kinh nghiệm thực tế làm gì có, lại vìanhđangnguy hiểm mà bất chấp lái xe đến, ngẫm lại hoàn cảnh đó khiếnanhrất đau lòng.
“anhđirót nước cho em, trời lạnh lắm em đừng xuống giường.” Tống Dật Hàngnóixongthìđứng lên, mở cửa vào phòng bếp lấy nước cho Hứa Lương Cầm
Tuykhônglạc quan lắm trong suy nghĩ nhưngcôvẫnkhôngngừng nghĩ Tống Dật Hàngsẽgặp bất trắc gì trong khi phẫu thuật, đến lúc đócôphải làm gì, càng nghĩcôcàng sợ, sợ đến mức run hết cả người.
Hứa Lương Cầm nản lòng lắc đầu: “Tôikhôngbiết, tôi chỉ biếtanhấy từng bị đau dạ dày, rất đau.”
Gọi cho Trần Mĩ Nhạc, hỏicôấy có thể tạm thời đến trông nom Tống Dật Hàngmộtchútkhông,côsẽđilấy ví tiền và điện thoại củaanhđến trả.
Hứa Lương Cầm bị Tống Dật Hàng chọc cười,khôngai làkhôngthích nịnh mà phảikhông?
“anhkhôngở phòng của cậu ta đâu, giường đókhôngbiết bao người từng ngủ rồi,anhkhôngchịu đâu, phòng Tô Hiểu Vũanhcũngkhôngchịu đâu.”
“Tống Dật Hàng,anhtốt nhất nên tìmmộtlời giải thích cho em, ýanhlà gì hả!” Hứa Lương Cầm cầm tờ giấy trong tay, nghiêm nghị nhìn Tống Dật Hàng.
Trở lại phòng bệnh trả hết tiền cho Trần Mĩ Nhạc, Hứa Lương Cầm lại ngồi bên cạnh Tống Dật Hàng, theo lời bác sĩnóithìhơi thở và dạ dàykhôngvấn đề gì, chỉ khi nào cảm xúc củaanhbình thườngthìsẽtốt thôi, quá trình này rất nhanh.
Trần Mĩ Nhạc đồng ý, cũngâmthầm cảm thấy may mắn vì Tống Dật Hàng chưa c·h·ế·t, Uông Tân Dương cũngkhôngđáng ngại gì nêncôấy liền đến chỗ Tống Dật Hàng.
“Ai đưa em tới đây?” Giọng Tống Dật Hàng khàn khàn, lúcnóichuyện còn cau mày chứng tỏ vẫn còn đau.
“Em khát nước.”
Hứa Lương Cầm muốn hỏi chuyện vợ trước củaanhnhưng tối hôm qua trong lờinóicủa Tôn Linh hiển nhiên là Tống Dật Hàngkhôngmuốnnóicho người khác, nếu nhưcôhỏithìcòn lâu Tống Dật Hàng mớinói,côlạikhôngxuống đài được, cần gì phải thế!
Giữa trưa ngày thứ haithìTống Dật Hàng tỉnh lại, cả người vẫn rất yếu.
“đãquá giờ hành chính nên em đợi mãikhôngcó xe, lại sợanhcó việc gì nên em lái xe luôn.”
“anhmuốn ở phòngcôấy em cũngkhôngchoanhở,thậtlà phiền toái, vậyanhở phòng em, nhưng đừng có linh tinh, bằngkhôngem trở mặt.” Hứa Lương Cầmnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó Mạnh Tề tìm người cho thay phòng bệnh, như thế Hứa Lương Cầm và Tôn Linh có thể nghỉ ngơi.
“Lương Cầmđiăn cơm, bên cạnh emkhôngcó người nên chị với nó thay phiên nhauđiăn cơm, chờmộtchútthìnó về đấy.”
Tôn Linh vốn định hỏianhcó ăn chút gìkhôngnhưng nhìn cái dáng vẻ này là biết Tống Dật Hàngđangchờ Hứa Lương Cầm về rồi.
“anhlà ông chủ công ty bất động sảnrõlớn màkhôngcó chỗ ở sao?” Cho dù Tống Dật Hàngkhôngmở công ty bất động sảnthìvớisựgiàu có củaanhsao cònkhôngtìm được nhà, nhà ở còn thiếu chắc!
Hứa Lương Cầm cảm thấy máu trong người như ngừng lại, Tống Dật Hàng đến bệnh viện liền đưađicấp cứu luôn, y tá mang Hứa Lương Cầmđilàm thủ tục, lúc này Hứa Lương Cầm mới nhớtrênngười mìnhkhôngmang tiền, lập tức ngẩn người, ngay cả gọi điện thoại xin giúp đỡ cũngkhôngnhớ ra.
Hứa Lương Cầm trừng Tống Dật Hàng, sau đó bình tĩnhnói: “Tống Dật Hàng,anhđừng có dùng khổ nhục kế với bà đây nữa đượckhông? Với cái dạng này mà em rời khỏianhđược chắc, nếu nhưanhkhống chế được như lờianhnóivậyanhsẽkhôngcố gắng mà bám lấy em, còn lâu mới vào bệnh viện!”
Tống Dật Hàng lập tức cười hì hì: “anhkhôngcần em khôn khéothìem lại rất rất khôn khéo, bị em thấy rồithìanhkhôngcho emđinữa đâu. Lương Cầm, chúng ta vẫn như trước kia nhé.”
Hứa Lương Cầm khóc hết nước mắt cũngkhôngđể ý, lo lắngnói: “Bác sĩ,anhấykhôngmở mắt, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ đây bác sĩ!”
Buổi tối, hai người nằm vào giường nhưng ai cũngkhôngngủ được,mộtlúc sau, Lương Cầm nghe thấy Tôn Linhnói: “Lương Cầm, chị thấy Dật Hàng đối với em làthậtlòng đấy, chồng chịnóichưa từng thấy nó dùng dằng mãikhôngbuôngmộtngười, hai đứa đừng tổn thương thêm, nghenóingày maicôgáiNhật Bản kiasẽvề Mỹ, căn phòng kia Dật Hàng cũng treo bán ở Phổ Danh rồi, mặc kệ nó có làm sai chuyện gì, em thấy thái độ nó khẩn thiết như thếthìnên tha thứ cho nómộtlầnđi.”
“Cái này chị càngkhôngbiết, Tống Dật Hàng chưamộtlần mangcôgáikia về đây chứ đừngnóilànóiđến, lúc nó kết hôn mà bố mẹ nó cũngkhôngbiết, bằngkhôngthìdựa vào sức mạnh của bố mẹ nóthìđừngnóiđến chuyện bước chân vào cái nhà đó chứ chưanóiđến việc kết hôn nhé!”
“côấy đâu?” Đây mới là vấn đề Tống Dật Hàng quan tâm nhất,anhnhớrõanhđãhiểu lầmcôvới Uông Tân Dương khiếncôrất giận dữ, còn nhớrõánh mắtcônhìnanhđầy chán ghét khiếnanhcảm thấycôrất lạnh lùng, sau đó bất thình lình cơn đau ập đến khiếnanhkhôngnhớ nổi chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Thế này mới khiến Tống Dật Hàng trầm tĩnh lại, nằm ởtrêngiường nhìn chăm chú cửa phòng bệnh.
Hứa Lương Cầm mới nhớ tới liền đứng dậy nhưng Tống Dật Hàngkhôngchịu buông, Mạnh Tề thấy thếthìnói: “Đừng khách khí như vậy,khôngcần tiễn đâu.”nóixong cũng kéo Tôn Linh rờiđi,
Mạnh Tềnóisẽnghĩ cách gọi cho bố mẹ Tống Dật Hàng, cuối cùng Hứa Lương Cầm thởnhẹra, muốn đón xe vềthìthấyđãquá giờ hành chính, đứng ở ven đường hơn 10 phút vẫn chưa bắt được xe, trong lòng lại nghĩ tới tình huống của Tống Dật Hàng, cho nên cũngkhôngbiết lấy dũng khí ở đâu khởi động xe rồi lái xe của Tống Dật Hàng, thế màmộtđường lái xe bình yên vôsựđến bệnh viện.
Vào lúc nửa đêm, Hứa Lương Cầm bị khát nên tỉnh giấc, dụi mắtmộtcái,khôngtình nguyện vén chăn đứng dậy chuẩn bịđiuống nước.
Đó là Di chúc---- nửa đêm Tống Dật Hàngkhôngngủ được là để viết di chúc!
“Sao emkhôngđón xe tới, làm sao em lái được?” Tống Dật Hàngkhôngđồng ý nhìn Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm gật đầu, y tá vừa thấy tình huống này cũngkhôngcó cách nào đành đẩy giúp đưa Tống Dật Hàng về phòng bệnh, lại để người đỡanhlên giường bệnh, Hứa Lương Cầm liên tụcnóicảm ơn, nghĩ lát nữasẽmang hoa quả và đồ uống đến phòng y tá cảm ơn.
thậtracôhiểu bản thân mình,côsợ hãi khianhnóianhrất quan tâm vợ trước của mình, và tình cảm hai người sâu đậm ra sao.
Hứa Lương Cầm đem lời bác sĩnóithuật lại, cũngkhôngnóichuyện trước đó, Mạnh Tề nghe xong nhíu mày: “anhquen với Dật Hàng nhiều năm rồi, hai nhà cũng khá thân, sao chưa từng nghe nó bị bệnh này nhỉ? Bình thường nó vẫn tốt mà, chẳng lẽ ở nước ngoài xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Lương Cầm bình tĩnh đồng ý, nhưngcôkhôngthể yên tâm.
“Tôi có mang theo thẻ ngân hàng đấy, tôi vàcôcùngđilàm thủ tục nào.” Trần Mĩ Nhạcđitới, Uông Tân Dương cũng phải làm thủ tục, mặc dù Tống Dật Hàng làm Uông Tân Dương gãy tay nhưng chỉ mong Tống Dật Hàngkhôngcó việc gì, bằngkhôngthìTrần Mĩ Nhạc với Uông Tân Dươngsẽbị người bên Tống Dật Hàng trả thù, có khi việc nàysẽkhiến Tống Dật Hàng nợ Trần Mĩ Nhạcmộtân huệ, huống hồanhta cũngkhôngphải ngườikhôngtrả nổi tiền, nghĩ thế nàothìvẫn có lời.
“Thân thểanhthế nàythìkhôngcòn sức đâu, em yên tâmđi.” Bây giờ Hứa Lương Cầmnóigìanhcũng đồng ý nhưng hành động thế nàothìanhkhôngbiết.
30 phút sau Mạnh Tề mang theo Tôn Linh chạy đến, vào phòng bệnh nhìn Tống Dật Hàng trước, sau đó mớinhỏgiọngnóivới Hứa Lương Cầm: “anhđãgọi cho nhà họ Tống, bố mẹ Dật Hàngđangđidu lịch nước ngoài,anhcũngkhôngnóinhiều, chỉ muốn tới đây xem tình hình rồisẽnóivới họ,khôngđể họ lo lắng nhiều.”
Tống Dật Hàng quay đầu hỏi Hứa Lương Cầm: “Em thức dậy làm gì?”
Cùng với Hứa Lương Cầm về nhà trọ, gương mặt Tống Dật Hàng hoài niệm: “Vẫn là nhà củaanhvà Lương Cầm là tốt nhất.”
Để nước ấm ấm, Tống Dật Hàng mang về phòng, thấy Hứa Lương Cầm bên cạnh bàn học.
“anhbiết trước kiaanhrất khốn kiếp, làm em tổn thương nhiều, về sausẽkhôngcó nữa đâu. Bây giờ Hisako hẳn lên máy bay rồi, phòng ởanhcũng bán rồi, bây giờ chưa có chỗ ở, em thu lưuanhmộtthời gian nhé.:” Tống Dật Hàng cũngkhôngmuốn Hứa Lương Cầm đồng ý miễn cưỡng liền kiếm cớ khác.
“Lát nữa bác sĩsẽnóichuyện vớicô, phải đưa bệnh nhân về phòng trướcđã, chỉmộtmìnhcôthôi à?”
Tôn Linh trầm mặcmộtlúc lâu mới lên tiếng: “Vấn đề của em chị cũngkhôngtrả lời được nhưng lúc tụ họp với nhau hay bạn bè từ nước ngoài của nó vềnóitình cảm của Tống Dật Hàng với vợ cũ rất tốt, bọn họ ly hôn khiến mọi người rất bất ngờ, có phải nguyên nhân này khiến nókhôngchịu kết hôn haykhôngthìchị cũngkhôngrõ. Chị với chồng chị cũng chỉ nghe qua lời người khác bởi vì bọn chị cũngkhôngquen bọn họ lắm, hơn nữa chuyện kết hôn của Tống Dật Hàng là về sau chúng ta mới biết nênkhôngrõđầu đuôi thế nào.”
“Nhà trọ của em cũng làđithuê, chắcanhở quen?”
Cho nêncôđangbăn khoănkhôngbiếtnóithế nào với Tống Dật Hàng nhất là thân thểanhbây giờ.
Buổi tối hai người chen chúctrêngiườngnhỏcủa Hứa Lương Cầm, may là trời lạnh, nếu mà vào mùa hèthìchết mất.
Nửa giờ sau rốt cục Tống Dật Hàng được đẩy ra ngoài, Hứa Lương Cầm khẩn trương đứng lên nhưng hai chân run lẩy bẩy, phải dựa vào tường mới chống được thân mình, nhìn Tống Dật Hàng nằmtrênxe đẩy mới yên tâm chút, mặtkhôngxây xát gì có nghĩa là còn sống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.