Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59


Sắc mặt Tống Dật Hàng trở nên kỳ quái: “anhđưa em đồ đó khi nào chứ? Nếuanhnhớkhôngnhầm, trước kiaanhcòn thấy em cómộtcái.”

“Tống đại gia lại tặng cậu đồ à? Khu nhà cao cấp và ô tô đẹp với tiền lương to, tặng cậu trang sức hay quần áothìcũng chẳng có gì,anhta có tặng thêm gì nữathìtớ cũng chẳng ngạc nhiên.”

“Tống Dật Hàng, có bệnhthìphải chữa, em có thể cùnganhvượt qua thời gian khó khăn nhưng chắc chắcsẽkhôngnhân nhượng khianhcó nhu cầu sinh lý bất thường thế đâu!” Hứa Lương Cầm kiên quyết từ chối.

“Cậu đừng vội, tớnóilà được mà. Vừa rồi Tống Dật Hàng có tặng tớmộtmón quà, cậu xemanhấy có ý gì.”

“khôngcó gì làkhôngthể,anhnghĩ bọn họ ở gầnsẽchăm sóc em và con cái chúng ta dễ hơn, nếu mệtthìđừng viết nữa, em cận chưa đủ cao à?” Tống Dật Hàng lật sách, những trang này giấy tốt, mỗi lầnanhđọc vài trang là ngủ ngon lành.

Tống Dật Hàng hôn lên mặtcô, giọng trầm thấp dịu dàng: “Lương Cầm, dànhmộtngày đểanhđến ra mắt bố mẹ em, để bọn họkhônglo lắng cuộc sống sau này của em nữa. Về phần những chuyện khácanhsẽtìm câu trả lời xứng đáng cho em, chỉ là chuyện kết hônthìem hãy choanhthời gian,khôngphảianhkhôngmuốn cưới em mà cònmộtsố chuyện cần giải quyết.”

“Vì saokhôngcần, cái đó cho đàn bà congáimà,khôngcần phải khắc chế, dùng hỏngthìmua tiếp thôi.” Tống Dật Hàng vẫnkhônghiểu nhìn Hứa Lương Cầm, bệnh củaanhthìlàm saonóikhỏi là khỏi ngay được.

“Chuyện gì mà khiến cậu bận tâm vậy?” Trong phòng kháchrõràng chỉ có haicômà sao phải vào đây? Tô Hiểu Vũ bất đắc dĩ nhìn Hứa Lương Cầm.

Đúng vậy, từ ngày hai người hợp lại, Tống Dật Hàng mua chocôrất nhiều thứ,thìraanhấy cóẩntình, có lẽ vì tâm lý nên k*ch th*ch thân thể gây tổn thương sức khỏe sinh sản củaanhấy, tạicôkhôngquan tâmanh!

khôngphải đâu,côvới Tống Dật Hàng ở chung đâu phảimộthai ngày,anhấy tuyệt đốiđangở kì sung mãn nhất, làm sao đột nhiênkhôngdùng được?

nóiđến mức này mà Hứa Lương Cầm cònkhônghiểu: “CậunóiTống Dật Hàng,anhấy….khôngđược sao? Trước kiakhôngphải cậunóianhấy là cực phẩm sao?”

Tống Dật Hàng nghi ngờ gật đầu: “Được,anhcó tâmsựnhất địnhsẽnóivới em.”

anhthậtdũng cảm! Trong lòng Hứa Lương Cầm lặng lẽ tán dương đồng chí Tống Dật Hàng.

“Bây giờ xem ra cậuđãtính sai hả? May là Tống đại gia mua rồi mới đưa cho cậu.”

Trong lúc mơ màng, Tống Dật Hàng cảm thấytrênmặt hơi ngứa ngứa, định nâng tay gãi,khôngngờ chạm tớimộtbàn tay.anhnhắm mắt, mỉm cười cầm bàn tay đó hôn xuống, sau đó mới mở đôi mắt buồn ngủ nhìn Hứa Lương Cầm, vốn định đùacômộtchút nhưng nhìn khuôn mặt nặng nề bi quan của Hứa Lương Cầmthìgiật mình ngồi dậynói: “Em sao thế?”

(đó là tên truyện của Hứa Lương Cầmđangviết)

“Emkhôngthể lười thế được, mấy ngàykhôngviết rồi, hôm nay dù gì cũng phải xongmộtchương.” Nếukhôngthìtiền ở đâu ra? Bình thườngcôkhôngchăm chỉ, Hứa Lương Cầm tự hứa phảithậtkiên trì, dựa vào thực lực của mình mà viết ra tiểu thuyếtthậthay.

“anhnhất địnhsẽsống đến 100 tuổi!” Hứa Lương Cầm giở tính trẻ connói,côkhôngphải làmộtngười dễ rơi nước mắt nhưng từ khi quen Tống Dật Hàng,côtrở nên đa sầu đa cảm, vui cũng khóc, tổn thương cũng khóc, cảm động cũng khóc, từ trước tới naycôrất ghét mấy đứa congáihay khóc, cảm thấy họ quá yếu đuối, bây giờcôhiểu mùi vị ra sao rồi.

“Em có thể đến đó ở nhưng chuyện đến ra mắt bố mẹ emthìđể sau hãynói, chờ bọn họ chấp nhậnthìnóisau, mà emnóisaoanhlãng phí thế, chưa chắc bố mẹ emđãở đâu.” Hứa Lương Cầm dụi mắt nhìn Tống Dật Hàng nằmtrêngiườngđangđọcmộtcuốn tiểu thuyết.

“Ý cậu là gì?” Hứa Lương Cầm nhìn Tô Hiểu Vũ.

Tuy nhiên biệt thự còn phải tu sửa nhiều chỗ nên Tống Dật Hàng và Hứa Lương Cầm vẫn ở chỗ trọ.

Tống Dật Hàng nở nụ cười: “Đây có là gì,anhnghe người ta giới thiệu là sản phẩm ở nước ngoài tốt hơn ở trong nước, em có thể thử xem,anhlà đàn ông nhưngkhôngđể ý đâu.”

Hứa Lương Cầm ngẩng đầu với đôi mắt hồng hồng: “Emkhôngđilàm lâu thếthìlấy đâu ra tiền lương chứ, emkhôngphải ngườikhôngbiết xấu hổ, ngày mai em trả lại choanhấy.”

“Em viết chẳng phải truyện đứng đắn, cũngkhôngcó nhiều người xem.”

“anh…..khôngphảianhchưa ly hôn đấy chứ?” Hứa Lương Cầm đột nhiên hỏi, hỏi xongcôcảm thấy có khi thếthật, nếukhôngTống Dật Hàng do dự cái gì?côkhôngmuốn tự dưng làm người thứ ba đâu!

Hứa Lương Cầm có chút khâm phục Tống Dật Hàng vì có thái độ lạc quanyêuđời, rốt cuộc do nền giáo d·ụ·c phương Tây quá tốt, con người có thể bình tĩnh vượt qua mọi sóng gió, nhìnanhcó vẻkhôngtệ lắm vậythìcôcũngkhôngcố kỵ nữa.

Lại chẳng muốn đánh chữ, Hứa Lương Cầm lặng lẽ đóng cửa ra ngồitrênsô pha ở phòng khách.

Tô Hiểu Vũ nhìn Hứa Lương Cầm rồi đồng tính, sau đó khẽ thở dài: “Lương Cầm,thậtratrênđời nàykhôngcó chuyện như ý mình đâu, chỉ 8 đến 9 phần là cùng thôi, có thể chỉ 2 đến 3 mà thôi, nếu cậu mang chuyện nàynóivới tớthìkhôngcoi Tô Hiểu Vũ tớ là người ngoài rồi. Cậu đừng quá sống trong phim ảnh hay tiểu thuyết mà cậu viết ra hay cậu đọc, thực tế luôn tàn khốc hơn nhiều, đại đa số đàn ông đều là những người thực tế nhưng may mà Tống đại gia có vật chất nên bù lại tất cả, tớ cảm thấy cậukhônglỗ gì đâu.”

Hứa Lương Cầm cũng bị chọc cười: “Em viết thế nào em tự biết, chỉ là say mê thôi, cũngkhôngphải ước mơ vĩ đại gì.”

Từng giọt nước mắt rơitrêntrang giấy,thìra cái gìanhcũng biết, Hứa Lương Cầm cúi đầu khóc nức nở.

Thấy Hứa Lương Cầm thở dàinóivậy, Tô Hiểu Vũ vội vàngnói: “Chờ tớđivệ sinhđã.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Dật Hàng rút khăn giấy đưa cho Hứa Lương Cầm lau nước mắt: “khôngcần đâu,anhấy cũngkhônglàm từ thiện, số tiền đóanhấysẽtrừ vào tiền hoa hồng củaanh, hơn nữa mỗi tháng mất có 4000 đồngthìchẳng sao, em cứ yên tâm nhận, coi nhưanhủng hộ việc viết truyện của em.”

“khôngngạc nhiên á, vậy đây có tínhkhông?”

Hứa Lương Cầmkhôngnóigì, mím môi đứng dậy về phòng mình, ngồi nhìn Tống Dật Hàngđangngủ say mà cảm thấy đau khổ thayanh.

“Còn giả chắc, nhưng mànhỏhơn lần trước.”

“Về sau nếu có cần, để em mua là xong,anhđừng tự mìnhđimua.”

“Hứa Lương Cầm, ý em là máy mát xa mắt đó sao? Đó là cái cáccôgáihay dùng để mát xa,anhthấy em suốt ngày ngồi trước máy vi tính khiến mắt mỏi nênanhmua nó về mát xa cho em đỡ mỏi mắt, em nghĩ nó là vật gì hử?”

Ngồi ngốc trước máy tính, Hứa Lương Cầmkhônghiểu vì sao Tống Dật Hàng lại mangmộtthứ gây chấn động vớicônhư thế, cầm thứ này, đó làmộts*x toy, là việcanhbù đắp lại những thiếu xót chocôsao? Dù trước kiacôcó vô tình mua lão nhị lão nhung gì đó nhưng việc nàythìcó gì chứ, hay làanhcho rằngcôlàmộtngười phụ nữ có nhu cầu cao?

“Hứa Lương Cầm,khôngnhìn ra cậu cứ im im mà vụng trộm chơi bời kinh!”

“anhcó vấn đề gì đâu, thân thểanhtốt mà, nhưnganhkhônghiểu emđangnóigì cả?” Tống Dật Hàng nghĩ chẳng lẽanhvừa tỉnh ngủ nên đầu óc phản ứngkhôngtốt, nếukhôngthìsaoanhkhônghiểu Hứa Lương Cầmnóigì nhỉ.

Tống Dật Hàng đem chiếc cốc nhét vào tay Hứa Lương Cầm đểcôuống nước trước sau đó ấncôngồitrênghế, chỉ nội dung chocôxem.

Tô Hiểu Vũ khen ngợi: “Tốt lắm, đúng là tìnhyêuchân thành, nhưng cậu cảm thấy khó khănthìcứ dùngđi, quen dần ấy mà.”

“Tớ là hạng người gì cậu cònkhôngbiết à?nóicho chị nghe!” Tô Hiểu Vũkhôngbiết Hứa Lương Cầm còn có chuyện khổ sở gì nữa, dù sao có Tống đại gia ở bên cạnh, chuyện gìkhônggiải quyết được chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Các cậu quá khoa trươngthìcó, nhìn mù cả mắt đấy! Tớ với Đại Longđãthấy khá nhiều người rồi, tâm lý b**n th** nhất cũng từng gặp, cái này cậu màkhôngviết tiểu thuyếtthìhơi phí đấy, làm truyện mới sau nhật ký Maryđi

“Hiểu Vũ, tớ có chuyện muốn hỏi cậu nhưng cậu đừng kể với ai nhé.” Hứa Lương Cầmkhôngnghĩ được gì cả.

“Cậu nhìn rồithìđừng để tớnóilại chứ.” Hứa Lương Cầm vô tâmnói.

Thanh danh đúng là bị hủy rồi,côđãnóivới Hiểu Vũ! Hứa Lương Cầmkhôngngăn Tống Dật Hàng mà lòng mang theo áy náy nên càng phối hợp với Tống Dật Hàng, điều này khiến Tống Dật Hàng phát cuồng, hai người lăn lộnmộtđêm, tờ mờ sáng mới ôm nhau ngủ.

Hứa Lương Cầm biết mình sai rồi, nhưngkhôngđể ý mà đỏ mặt: “Tớ quên mất, tớ tới tìm cậu để cậu giúp tớ phân tích mà, cậu đừng cónóingắt lời thế.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm lập tức lườm: “Tống Dật Hàng, lời đó củaanhcó ý gì hả?” Tuycôhạ thấp mình nhưngkhôngđồng ý người khác chê giọng văn của mình đâu.

Tống Dật Hàng để sách sangmộtbên rồi nhắm mắtnóiừ, lại nghĩ tớimộtviệc: “Àanhcómộtmón quà cho em,anhđể ở túi kia kìa, em tự mở,anhđingủ đây.” Vừa dứt lờithìanhliền ngáy o o.

“Đừng khóc, con người luôn có sinh lão bệnh tử, biết đâuanhsẽsống đến 100 tuổithìsao.”

Hứa Lương Cầm xấu hổ đến mức muốn đào hang chui vào, đỏ mặtnóinhỏ: “Em, em cho rằng thân thểanhcó vấn đề nên tặng em cái đồ chơi đó, để để để em….”

“Chỉ cần truyện em thíchthìsẽlà truyện đứng đắn, nếukhôngcó điều kiệnthìkhôngnóinhưnganhlà người có năng lực,sẽkhôngđể em khó chịu mà sống. Với cả em đừng lo, nếu em muốn phát triểnthìanhcó thể giúp em, để thư ký chụp bản gốc rồi chuyển thể thành phim truyền hình hay kịch,khôngvấn đề gì, bán sách cũng làmộtchuyện nữa, trước tiên phải đánh bóng tên tuổithìmới có người mua chứ.”

Hứa Lương Cầm trố mắt, thái độ này hơi lạc quan quá rồi, bây giờ dùng thế nào được? Chẳng lẽ dùng trước mặtanh? Nếu thếthìTống Dật Hàngkhôngbị tâm lý mà bị b**n th** luôn rồi!

Nếu Tống Dật Hàngđãkhôngmuốnnóithìcôcũngkhôngép, chỉ cầncôkhôngphải người thứ ba là tốt rồi.

“anhvẫn sợ em chưa chấp nhận đểanhchạm vào em, em chẳng nhữngkhôngphận biệt được còn hủy hoại danh tiết củaanh, xem ra hôm nayanhphải để em traianhlàm việc rửa oan mới được!” Tống Dật Hàngnóixong đặt Hứa Lương Cầm ở dưới thân, mặt mày hớn hở xé áocô, mấy ngày nay chỉ nắm tay nhauđingủ khiếnanhphát điên mất.

“Vậythìem cũng muốn tự mình làm, viếtkhônghay mà như thếthìtốn tiền lắm.”

Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm cười: “Làanhnóisai, truyện của emsẽđược ủng hộ thôi.”

Đến lúccôđivệ sinh xongthìbị Hứa Lương Cầm thần bí kéo về phòng.

“Cậukhôngđượcnóicho ai nhé.” Hứa Lương Cầmkhônghiểu dụng ý của Tống Dật Hàng, bất đắc dĩ lắm mới nhờ Hiểu Vũ giải thích cho.

“Lương Cầm, cậu cần phải hiểurõ, chuyện này có liên quan tới hạnh phúc của cậu đấy.” Tô Hiểu Vũ phân biệt sinh lý hay tình cảm nam nữrõràng.

Hứa Lương Cầm mở mắt: “Cậunóigì mà khoa trương thế,anhấy ngủ rồi.”

Chương 59

”.

“anhđưa cho em s*x toy,khôngbình thườngthìlà gì!” Hứa Lương Cầm phản kích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tinanhđi, chung cư hỏng mà còn có người mua đấy.”

“anhcó chỗ nàokhôngbình thường?” Tống Dật Hàngnóitomộtchút.

“anhkhôngđịnh giấu em chuyện này, lần phát bệnh này củaanhkhiếnanhý thức được phải thu xếp mọi chuyện chothậttốt, đương nhiênanhkhônggiống như những chàng trai trong ngôn tình mà em viết,khôngđưa hết tài sản cho em nhưnganhsẽthảo luận với luật sư để tạo cho emmộttài khoản, về sau hàng tháng em đến ngân hàng rút tiền, hơn nữa mục này chỉ đảm bảo cho em và đứa trẻ thôi, chẳng maythậtsựvào ngày nào đó khianhmất, emđicưới người khác, người đàn ông kiakhôngcó quyền nhận tài sản này. Lương Cầm, em ở cùnganh,anhsẽphụ trách, vốn dĩanhkhôngcho em cảm giác an toàn, cũng chưa hứa hẹnsẽđicùng em hết phong ba cuộc sống sau này, về sau cho dù chúng takhôngthểkhôngtách rathìanhcũng cam đoan cuộc sống về sau của emsẽkhônglo cơm áo gạo tiền, có thể làm những gì mình thích,khôngbị người khác bắt nạt. Emkhôngmuốn có cổ phần trong công ty của Trần Đại Lươngthìanhsẽsang tên công ty khác củaanhcho em, như vậy emkhôngcần lo lắng Trần Đại Lương trả thù.”

Tống Dật Hàng mua hai biệt thự gần nội thành, lại mua cho Hứa Lương Cầmmộtchiếc Volvo giákhôngrẻ cũng chẳng quá đắt, tất nhiên làkhôngđắt so với ba chiếc xe kia củaanh, dù sao hơn 60 vạn cũng làmộtsố tiền lớn đối vớimộtgia đình bình thường.

Tô Hiểu Vũ mang vẻ mặt thương tiếc: “anhta là người chứkhôngphải máy móc, mà máy móc dùng nhiều cũng hỏng, cậu ngẫm xem gần đâyanhta mua cho cậu bao nhiêu thứ, đâykhôngphải muốn bồi thường vật chất thay cho sinh lý còn gì!”

Từ nay hai người cũngkhôngnhắc lại chuyện tái hợp nữa nhưng cứ thế mà ở với nhau, Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long về nghecôkể hếtsựviệc cũng cảm kháikhônghiểu đời trước Hứa Lương Cầm làm cái quái gì mà vận cứt c·h·ó thế, lập tức muốncômờiđiăn tiệc lớn, hơn nữa muốn đến khách sạn to nhất thành phố ăn, Hứa Lương Cầmkhôngnóihai lời đồng ý.

Hứa Lương Cầm nghĩ Tống Dật Hàngđãxác nhậnsẽnóivớicô, tặng này nọ còn chưa đủ thành ý sao? Chẳng lẽcôlạiđiđả thương bản chất đàn ông củaanhlàkhôngđược, làkhôngtốt?

“anhtặng cho em đồ, em mở ra rồi nhưnganhphải tin em, emkhôngphải loại congáiham mê cái đó đâu, emkhôngbiết dùng thứ đó đâu.”

“Đúng rồi, mỗi tháng Vương Trung Minh vẫn phát lương cho em, em đừng quên.” Tống Dật Hàngkhôngmuốn Hứa Lương Cầm khóc nên chuyển đề tài.

“anhtathậtsựđưa cậu cái này à?” Tô Hiểu Vũ muốn xác nhận.

“Trước lúcanhngủkhôngphải bảo có đồ cho em sao? Emđãmở ra rồi, em biết nó là thứ gì.”

“Tống Dật Hàng, về sauanhcó chuyện gìthìđừng giấu trong lòng, có gì cứnóivới em, emsẽcùnganhgiải quyết?”

“anhcam đoan làanhđộc thân, có chút chuyện cá nhân,nóira emsẽphiền lòng.”

Hứa Lương Cầm đứng dậy cầm túi mà Tống Dật Hàngnói, mở rathìthấymộthộp quà được bọc rất đẹp, thầm nghĩ chắc lại đưacôtrang sức gì rồi,côcó nhiều rồi mà.

“Lương Cầm, sao cậu ra đây, saokhôngngủ với Tống đại gia,khôngphảianhtakhôngnhìn thấy cậukhôngchịu được sao?” Tô Hiểu Vũđivệ sinhthìnhìn thấy Hứa Lương Cầm ở phòng khách.

“Đồ đó có thể dùng bất cứ lúc nào, em mau mở ra dùng thửđi, nếu thấykhônghợp,anhsẽmangđiđổi.”

“Tớ nghĩ kĩ rồi, cho dùanhấykhôngđượcthìtớ vẫnkhôngghétanhấy, càngsẽkhôngbỏanhấy, tớ vớianhấysẽcùng nhau đối mặt.” Hứa Lương Cầmnóinhư đinh đóng cọc,côkhôngvì cái này mà rời bỏanh,côđâu có ích kỉ như thế!

Kết quả vừa mở rathìcôliền đứng hình, giống như món đồ nàyđanglàmcônóng cả tay,côtừ từ đóng hộp lại, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Dật Hàng, lại cúi đầu nhìn vật trong tay, sao đó lại đóng hộp lại lần nữa, lại bỏ vào ngăn kéo bàn học.

“Đây là cái gì…… hử? Cái gì?anhta đưa cái này cho cậu á?” Tô Hiểu Vũ trợn đôi mắt xinh đẹp nhìn.

“Vậy chờ khi chuyển nhà emsẽdùng, trong khoảng thời gian này emkhôngcó tâm trạng, em đúng là đồ vô tâm khikhôngquan tâmanh.” Tuy rằng biểuhiệncủa Tống Dật Hàng tự nhiên nhưng Hứa Lương Cầm vẫn sợanhđa tâm nên đặc biệt nhấn mạnh.

Tô Hiểu Vũ ăn mì xong liền trở về phòng,côđánh chữ cảmộtđêm cũng chuẩn bịđingủ,điđến giữa phòng khách nhìn phòng Hứa Lương Cầm lắc lắc đầu: Lương Cầm sao lại thế? Có làm gìthìcũng bé bé thôi, lớn thế nàykhôngphải muốn giấu đầu lòi đuôi sao, lại càng làm Tống đại gia tổn thương lòng tự tôn của đàn ông đó! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59