Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57


Hứa Lương Cầm nghe thấy tiếng rắc rắcnhỏnhỏmới cảm giác được giải thoát, lại cảm thán hôm nay ngày tốt,côthấy cảm biểu cảm của Tống Dật Hàngkhônggiống nhưanhhùng cứu mỹ nhân mà là bắt gian tại giườngthìđúng hơn!

“Saoanhbiết tôi vớicôấy ở chung với nhau?”

Chương 57

Hứa Lương Cầmkhôngđợi Trần Mĩ Nhạcnóixongthìtrực tiếpnói: “Tôi biết rồi.”

“Ba chữ đó tôi nghe đủ rồi, Tống Dật Hàng,anhđừng đến làm phiền tôi nữa, xem như tôi cầu xinanhđấy! Đừng để tôi hối hận khi gặpanhnữa có đượckhông!” Hứa Lương Cầm đem vậtđangcầm trong tay bỏ xuống xoay người rờiđi,côthậtsựchịu đựng đủ mối quan hệkhôngrõràng với Tống Dật Hàng rồi, càngkhôngmuốn ngu ngơ bị người khác trêu đùa nữa, biếtrõKhương Doanh thiết kế việc xem mắt còn cố ý gặpcô, kết quả bây giờ theo đuổinóithíchcô,khôngthể rời khỏicônhưng chẳng hứa hẹn gì vớicô,khôngthể chocômộttương lai, đâykhôngphảiđangvui đùathìcòn gì nữa?côsắp 30 rồi,khôngcòn là cái tuổi thíchthìchơi nữa,khônghợpthìtan rã trong vui vẻ, tiềnthìkhôngbao giờ đủ nhưngkhôngxứng chomộtmối quan hệrõràng!

Mắt Hứa Lương Cầm hoang mang, cúi đầu nắm tay Tống Dật Hàng, nước mắt từng giọt rơi xuống ngườianh, Trần Mĩ Nhạc và Uông Tân Dương đều bị dọa sợ,khôngnghĩ mạng Tống Dật Hàngsẽbị đe dọa, nếu chuyện này mà xảy ra, bọn họsẽphải hầu tòa mất!

“Uông Tân Dương,anhra vẻ với ai hả!” Tống Dật Hàng rất muốn đá mạnhmộtcái cho tên đàn bà này c·h·ế·t luônđi.

Uông Tân Dương cười lạnh: “Tôi biếtcôthấy tôi với Mĩ Nhạc kết hôn nênkhôngphục, bây giờcônghĩ có cơ hội nên phá hủy? Tôinóichocôbiết, tôi với Mĩ Nhạc có cãi nhau thế nàothìcũngkhôngtách ra đâu.cônên thu cái tâm địa xấu xa độc ác đó lại, tôi dù có trải qua hàng trăm cuộc hôn nhân cũngkhôngđể ýcôđâu!”

Trần Mĩ Nhạc vội vàng đỡ Uông Tân Dương lên xe.

Rốt cuộc Uông Tân Dương nghĩ tới công tác của mình cho nênkhôngla hét ầm ĩ nữa mà kéo tay Hứa Lương Cầmkhôngbuông, cố ý muốncônóisố phòng của Trần Mĩ Nhạc.

Hứa Lương Cầm gấp đến mức rơi nước mắt, hoảngkhôngbiết làm gì.

Hứa Lương Cầmkhôngngừng lau nước mắtđangchảy xuống, nhìn Tống Dật Hàngđangmở mắt rồi lại nhắm, cảm giác timcôđangbị đâmmộtnhát đau buốt vậy!

“Uông Tân Dương,anhnhìn mặt tôimộtchút, tôi cảnh cáoanh, ngày maianhđừng hòngđidạy nữa!” Hứa Lương Cầm chịu đựng đau đớn hét to với Uông Tân Dương, trong lòng có chút sợ hãi, sợ Uông Tân Dương tức giậnsẽđánhcô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu Trần Mĩ Nhạc đồng ý gặpanh, tôisẽkhôngngăn cản,anhchờ tôi gọi điện nhé.”khôngmuốn tranh chấp nhiều với Uông Tân Dương, Hứa Lương Cầm lập tức gọi cho Trần Mĩ NhạcnóiUông Tân Dươngđãtới.

Saomộtngười đàn ông từng dịu dàng nhã nhặn như mặt trời buổi sáng lại thay đổi nhưmộtgã thô bạo vậy? Hứa Lương Cầm thầm than, ai bảo hôn nhân khiến người phụ nữ trở nên tục tằng, bây giờ tên đàn ông trước mặtcôkhôngkhác nào mấy con mẹ hàng chợ đây này. Khi đàn ông hám danh lợi còn hơn phụ nữ bị tâm thần, hơn nữa bên ngoài còn tìm đủ lý do nữa!

“Tôiđãgọi xe cứu thương rồi, tốt nhấtcôđểanhấy nằm xuống, đây là do nhức đầu quá hoặc chưa ăn gì,côchớ động vào ngườianhấy.” Trần Mĩ Nhạc cũng sợ, dù chuyệnkhôngliên quan tới mình nhưngcôphải làm theo cảm tính.

“Bác sĩ, rốt cuộcanhấy bị làm sao vậy, vừa rồi còn rất tốt.” Hứa Lương Cầm có chút sợ hãi.

“Chuyện của các người tôikhôngtham gia,anhliên lạc vớicôấyđi.” Hứa Lương Cầm nghĩ cùng lắmthìcôvề nhà trọ thôi,khôngcầnnóichuyện phiếm với Uông Tân Dương ở đây làm gì.

Mặc dù Tống Dật Hàngkhônghiểu chuyện gìđangxảy ra nhưng Trần Mĩ Nhạc cũng ở nơi này, chuyện này khẳng địnhkhôngphải giống nhưanhtưởng tượng, thế này mới biếtanhlại hiểu lầm Hứa Lương Cầm,khôngnhững vậy còn nhất thời xúc động làm gãy tay Uông Tân Dương.

Tống Dật Hàng nghe Hứa Lương Cầmnóitựa như có ý khácthìchợt có người kêu to: “ Tân Dương,anhlàm sao thế? Hứa Lương Cầm, tôi nhờcôxuống tầng mua giúp tôi ít đồ saocôlại làm ra chuyện lớn thế? Tân Dương đau thành dạng gì rồi,côkhôngđưaanhấyđibệnh viện mà ở đâynóichuyện phiếm sao?côcó tâmkhôngđấy? Tân Dương, chúng tađibệnh viện nào!”

anhnghi ngờ với tính tiết kiệm của Hứa Lương Cầmthìlàm saođiở khách sạn được, hóa ra là hẹn hò với người đàn ông có vợ! Coianhlà thằngđãchết à?

Tống Dật Hàng cố nén dạ dàyđangquặn đau mà ôn hòanói: “Lương Cầm, em đừng tức giận, đừng mang danh dự của mình ranóibừa.”

Tống Dật Hàngkhôngnóira lời, ho hết máu đến dịch màu xanh, hiển nhiên trong bụngkhôngcó gì, chờ nôn xongthìkêu đau đớn,nhỏgiọngthìthầm gì đó rồi gục lên vai Hứa Lương Cầm, ngay cả nâng tay cũngkhôngcó sức.

Hứa Lương Cầm cau mày nhìn Uông Tân Dươngkhôngnói.

thìra là như vậy, Hứa Lương Cầm lấy di động: “Để tôi gọi cho Trần Mĩ Nhạc trướcđã, nếucôấy muốn gặpanhthìtôi manganhlên, bằngkhôngtôikhôngcòn cách nàonóisố phòng đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Dật Hàng cho xe đỗ ven đường, băng qua đườngđiđến sau Uông Tân Dương, kéoanhta ra khỏi Hứa Lương Cầm, như thế mới thoải mái được chút ít, Uông Tân Dương đau đến sắp ngấtđi.

“Hứa Lương Cầm,cônghĩ rằng tôikhôngbiết tâm tư củacôư?” Uông Tân Dương rốt cục trở mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy Hứa Lương Cầm chào hỏi mình, Uông Tân Dương tựa hồ ý thức được vừa rồi thái độ hơi quá, mất tự nhiên rồi chuyện giọng ôn hòa: “Lương Cầm,đãlâu rồikhônggặp.anhtìm Mĩ Nhạc, emnóichoanhbiếtcôấy ở phòng nào nhé.”

“Tống Dật Hàng,anhlàm sao thế? Chỗ nàokhôngthoải mái, dạ dày à?” Hứa Lương Cầm chạy đến chỗ Tống Dật Hàng, cũng quỳ xuống hỏianh.

Hứa Lương Cầmkhôngphòng bị, bị Uông Tân Dương đánh nên rất đau, hai tay buông túi lớn lập tức đồ rớt ra, lại nghe Uông Tân Dương cố ýnóixấucôđể thu hút mọi người vây quanh,khôngkhỏi tức giận.

“Ai là người nhà của bệnh nhân, mau chạy tớinóivài câu vớianhta, đừng đểanhta ngủ mất!” Bác sĩ quan sát Tống Dật Hàng vừanói.

“anhluônđitìmcôấy, gọi điệncôấy cũngkhôngnghe, ngày hôm quamộtngười ở Hội Hạnh Phúcnóiđãnhìn thấy hai người cho nên hôm nayanhtan làm đến đây.”

Trần Mĩ Nhạc chờ ở trong phòng lúc lâu, cho là Hứa Lương Cầm gọi điện lại màkhôngthấy, đành phải ra xemmộtchút,khôngnghĩ tới chồng mìnhđangphờ phạc quỳmộtchân dưới đất, vì thế lập tứcđitới.

“côta nghĩ mình là cái thứ gì chứ? Ban đầu nhà bọn họ còn cầu tôi kết hôn đấy, bây giờ còn làm mình làm mẩy cái quái gì?cômaunóicho tôi biếtcôta ở phòng nào, những thứ kháccôđừng có xía vào!” Uông Tân Dương mang vẻ mặt tức giận gấp gáp, tiền lươnganhđãtiêu hết rồi, nếu Trần Mĩ Nhạckhôngđưathìanhbiết lấy gì cho người tình bénhỏcủa mình đây.

Thấy Hứa Lương Cầmkhôngđể ý mình mà đến ven đường bắt xe, lại nghĩ những lờicônói, Uông Tân Dương lập tức thẹn quá hóa giận, tiến lên vài bước đánh vào taycô: “Hứa Lương Cầm,côđừng ở đâynóinhững lời thừa thãi, tôikhôngtìm người đàn bà nhưcô, về cơ bảncôkhôngvững vàng,côhận tôi quăngcônên mới trả thù tôi đúngkhông? Hôm naycôkhôngnóichỗ ở của Trần Mĩ Nhạcthìđừng nghĩđiđâu cả,cômuốn phá hỏng quan hệ vợ chồng tôi,côdám sao?”

Hứa Lương Cầm thiếu chút nữa hộc máu, người đàn ông trước mặtcôtốt xấu gì cũng là dân có học thức mà sao lạinóivậy? Cứ ảo tưởng mình là đúng, bây giờcômới cảm thấy may mắn vìkhôngtiến thêm bước nữa với đồ thần kinh này, đây đúng là hố c·h·ế·t!

“Lương Cầm, tại sao em làm vậy vớianh?anhta là loại người gì em cònkhôngbiết sao? Em còn ở đây dây dưa vớianhta!” Bị Hứa Lương Cầmnói, Tống Dật Hàng căm tức.

“Tôi, tôikhôngphải cố ý, tôikhôngcố ý, đừng đánh tôi!” Uông Tân Dương vừa kêu vừa cầu xin tha thứ, tại sao mình lại quên nhân vật tên là Tống Dật Hàng, nếukhôngthìsao dám đẩy Hứa Lương Cầm chứ.

Hứa Lương Cầmđihơn mười bướcthìthấy Trần Mĩ Nhạc hét lên,côđành phải quay lại nhìnthìthấytrênmặt đất có thêmmộtngườiđangngã xuống, Tống Dật Hàngđangho ra máu,côlập tức chạy nhanh đến.

Hứa Lương Cầm vừa nghe vừa sợ, lập tức cởi áo lông trải ra mặt đất, chậm rãi đỡ Tống Dật Hàngđangngắm nghiền hai mắt.

Xe cứu thương tới rất nhanh, nhân viên cứu hộ lập tức đo nhịp tim cho Tống Dật Hàng.

“Vậyanhkhônghỏi chính mìnhđi, vì sao luôn dây dưa với tôi? Tôi vàanhđãkhôngcó quan hệ gì rồi, tôi làm gìanhquản được chắc?” Hứa Lương Cầmkhôngkhách khí với Tống Dật Hàng.

Hai người giằng co ở ven đường, Tống Dật Hàng ở đối diện tức đến tóe lửa,anhpháthiệnkhi dừng xeđãthấy Uông Tân Dương lôi kéo Hứa Lương Cầm, màcôgáinày cònđanglàm mình làm mẩy với tên họ Uông nữa!

“Lương Cầm,anhvà Mĩ Nhạc là vợ chồng, bọnanhcãi nhauthìchỉ có thể tự hòa giải với nhau, em làm như thế ngược lại giống ngăn cản đấy, em thấy thế là tốt sao?” Sắc mặt Uông Tân Dươngkhôngkhá lên được.

“Hứa Lương Cầm,cômau chạy vềđi! Mau quay trở lại nhanh lên!”

“anhxin lỗi, làanhnghĩ linh tinh. Lương Cầm,anhmua phòng cho em ở để bồi tội đượckhông?khôngphải em có bằng lái sao, xe củaanhanhcho em hết hoặcanhmua cái mới cho em nhé? Chỉ cần em thích gìanhđều mua cho em hết!”anhthành khẩn áy náy với Hứa Lương Cầm, có thể nghĩ được gì đềunóira hết để lấy lòngcô.

Trần Mĩ Nhạc phản ứng rất kịch liệt,nóivới Hứa Lương Cầmcôấy kiên quyếtkhônggặp Uông Tân Dương trừ khi bố mẹanhta vớianhta đến đây xin lỗi, bằngkhôngchuyện nàykhôngxong đâu, bởi vì nhà họ Uông nợcôấy!

“Còn làm sao nữa? Mấy ngườikhôngphảirõnhất sao? Tôi còn muốn hỏi mấy người đây, bây giờ nhịp tim của bệnh nhân chỉ có 40 thôi, hô hấp có thể hết bất cứ lúc nào, còn hỏi gì nữa, maunóivài câu đểanh takhôngngủđinhanh lên!”

Vì thế cũng xụ mặt xuống: “Uông Tân Dương, dù sao chúng ta cũng quen biết nhiều năm thế, cần gì phải hô to gọinhỏtrênđường thế này? Người nhà củaanhvàanhđangở thế nào hay hoàn cảnh ra sao Trần Mĩ Nhạcđãnóicho tôi rồi, tôi rất cảm ơncôấyđãhi sinh tấm thân mình vì tương lai của tôi, trước kia tôi luôn ảo tưởng đưaanhlên thánh lên thần,thậtra tôi ghét nhất đàn ông bám váy phụ nữ, đừngnóiđến đàn ông có vợ rồi mà còn tìm đ* bên ngoài! Tôi có việc,đitrước.”khôngchỉ Uông Tân Dương mà tên Tống Dật Hàng cũng giống thế, hai người đó đều là những tên khốn cả, Hứa Lương Cầm nghĩ liền tức giận.

“Tống Dật Hàng,anhđừng có mà ngủ,anhnhìn đèn kìa, rất sáng lại còn chất lượng tốt nữa,anhmở mắt ra xemđi! Tống Dật Hàng, em xinanhđừng có ngủ, chúng ta còn chưađimộtvòng thế giới đâu,khôngphảianhmuốn đưa emđidu thuyền sao!anhđừng có ngủ, tỉnh dậynóichuyện với emđi!”

Hứa Lương Cầm rất căm tức, hai người Trần Mĩ Nhạc và Uông Tân Dương cãi nhau màcôlại bị khinh bỉ, ngẫm lại chi bằngnóisố phòng choanhta biết,côchẳng quan tâm nữa nhưng lại lo Uông Tân Dươngsẽtổn thương Trần Mĩ Nhạc, đến lúc đócôkhôngthoát khỏi liên quan.

“khôngphảianhcố ý đến khách sạn mượn phòng sao, ngày maianhchờ thất nghiệpđi!” Rốt cuộc Tống Dật Hàng vẫn đá mạnh vào hai chân của Uông Tân Dương.

“anhcái gì cũng biết,anhthần thông quảng đại tìm ra chỗ ở của tôi, bây giờ còn tìm ra khách sạn tôi ở nữa, vậy saoanhkhôngtìm tiếp nhận chân tướngđi, tùy tiện mang danh xấu đặt lên người khác.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn Hứa Lương Cầm xoay người, Tống Dật Hàng nhìn thấy trong mắtcôlàsựchán ghét đến tột cùng, bây giờanhmới ý thức được việc nàykhônghề đơn giản nhưanhnghĩ, cơ bảnanhkhôngthể dùng nhà cửa hay vàng bạc châu báu an ủicôđược, Hứa Lương Cầmthậtsựmuốn cắt đứt vớianhrồi! Trơ mắt nhìn bóng dáng của Hứa Lương Cầm ngày càng xa,mộttrận đau buốt chạy khắp toàn thânanh!

“Người kiakhôngcần xử lý ngay,hiệntại mạng người này quan trọng hơn,khôngthấy nghiêm trọng à?”mộtngười trong nhóm bác sĩ khiển trách Trần Mĩ Nhạc, sau đó nâng Tống Dật Hàng lên xe đểanhthở bằng bình ô xi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Này, bác sĩ này, điện thoại là tôi gọi, bác sĩ phải nhìn chồng tôi trước chứ?” Trần Mĩ Nhạc thấy mọi người vây quanh Tống Dật Hàng liềnkhôngvui.

Hứa Lương Cầm nhặt đồ dưới đất lên, sau đó nhìn Tống Dật Hàng: “anhlàm trò đủ chưa?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57