Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56


Hứa Lương Cầm cảm thấy Trần Mĩ Nhạcđãbị đánh thảm hại rồi,khôngbao giờ nghĩ hai người đấy lại có kết cục như thế.

“Nhiều năm như vậyanhđều cho là em trói buộcanhsao, chúng ta có khoảng thời gian tốt đẹpanhkhôngnhớ sao?anhtừng hứa gì với Tinaanhkhôngnhớ sao? Chúng tasẽcùng nhau chiếu cốcôta đến già mà, bây giờ vì saoanhcó thể vì con đàn bà kianóimấy câu mà quên hết tất cả thế!” Shibata Hisakonóixong rơi nước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi xác nhận công tác của Shibata Hisakokhôngcó sai sót gì, Tống Dật Hàng cuối cùng có thời gian,anhlập tức lái xe đến nhà trọ, ở dưới lầu chờmộtlátthìquyết định vẫn nên tìm Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầmkhôngngờ Uông Tân Dương lại là loại người như thế, xem ra trước kiacôđúng là ngườikhôngcó mắt, nếukhôngcó Tống Dật Hàngthìchắccôsẽbị lừa đau.

Hứa Lương Cầm nhướng mày,khôngnóilời nào, nghĩ rằng hôm naykhôngphảinóichuyện phiếm về Tống Dật Hàng rồi.

Hứa Lương Cầm buồn cười nhìn Trần Mĩ Nhạc, chuyện này đừng tráchcôkhôngđồng tình,côgáinày rất ác độc vớicôđấy.

“Thời gian trước Lương Cầm có về nhà ở vài ngày nhưng tuần trướcđãquay về chỗ nhà trọ ở rồi, con muốn tìm nóthìnó ở đó, để dì đưa con qua nhé?” Trình Lệ rất nhiệt tình.

Trần Mĩ Nhạc hừnhẹ: “Trở vềthìphải vinh quang chứ,anhta phải quỳ xuống xin lỗi tôi, bằngkhôngtôi tìm người đổi khóa, phòng ở là của nhà tôi, xemanhta với bố mẹanhtasẽthế nào!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dật Hàng,anhthậtsựvì Hứa Lương Cầm mà đuổi em về Mỹ sao?” Mắt Shibata Hisako đỏ ngầu, hiển nhiên làđãkhóc, đây là lần đầu tiên Shibata Hisako ý thức được, Tống Dật Hàngthậtsựbỏcôrồi.

“Tất nhiên là phải trả chứ, mau thay quần áođi.”

Tống Dật Hàng để điện thoại xuống, có chút khó khăn về trong xe, lại hút mấy điếu thuốc mới rờiđi.

Shibata Hisako cũngkhôngdây dưa nữa mà xoay người ra khỏi văn phòng Tống Dật Hàng,côsẽvề Mỹ nhưng rất nhanh thôicôsẽquay về, chỉ cần Tống Dật Hàng ở trong tay Tina,côvĩnh viễnkhôngmấtanh!

Đứng lên cầm quần áo và áo lông đưa cho Trần Mĩ Nhạc: “Mặc vàođi, tôi vớicôđến khách sạn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“đilên rồinói.” Trần Mĩ Nhạc phát run cả ngườiđitrước, Hứa Lương Cầm đành phải theo sau.

“côkhôngphải đến đây là cám ơn tôi đâu nhỉ. Lát nữa tôisẽtìm quần áo chocô,côđồng ýthìđêm nay ngủ ở đây, nhưng tôi cũngkhôngrõbao giờ Hiểu Vũ về, lúc đó chỉ sợkhôngthể đểcôở đây.”

“Làm saocôbiếtanhta có phụ nữ bên ngoài thế?”

Tống Dật Hàng đứng trong tiểu khu, cảm thấy đầu ong ong, ngoài việc tìm Hứa Lương Cầm rathìanhkhôngnghĩ được gì hết.

Chương 56

Trình Lệ vừa nghe thấy ba chữ đến ra mắtthìlập tức sáng mắt,rõràng có ý với congáibà rồi, vì thế liên tục đồng ýđixuống lầu cùng với Tống Dật Hàng.

“Hứa Lương Cầm, em đứng lại đó choanh!”

“Chào dì, cháu là đồng nghiệp của Lương Cầm, cố ý đến đây gặpcôấy.”

“Ôi,thậtcó lỗi với cháu quá, vào nhà ngồiđi.” Trình Lệ chạy ra mở cửa, vừa thấy dáng vẻ đẹp trai lịchsựcủa Tống Dật Hàngđãthấy thích rồi, theo bản năng muốn hỏi xemđãkết hôn hay có bạngáichưa.

Nghĩ nhiều cũng thế,khôngbằng chạy đến đó hỏi.

Trần Mĩ Nhạc uống vài hớp, sau mới bình thường, nhìn vẻ mặt ung dung của Hứa Lương Cầm cười khổ: “Lúc trước tôi làm vậy vớicô, bây giờ báo ứng mới đến.”

Trần Mĩ Nhạc lắc đầu: “Tôikhôngthể ở đây đâu, tôi sợanhtasẽtìm đến đây,côcho tôi mượn ít tiền để tôi ở khách sạnđi, nếukhôngcôtìm chỗ cho tôi nhé, tôi rất sợanhta.”

Hứa Lương Cầm cảm thấy Trần Mĩ Nhạc nghĩthậtđơn giản, chỉ bằng dáng vẻ thương con trai của bố mẹ Uông Tân Dương, thà rằng để Uông Tân Dương ở nhà nuôi còn hơn phảiđixin lỗi con dâu, nhưng lời nàycôkhôngnói,cônóira người khác cũng chưa chắcđãnghe,cônên lo cho mình trước.

Gõ cửamộtlúc lâukhôngthấy có người trả lời, Tống Dật Hàng cho rằng Hứa Lương Cầm cố ý lảng tránh nênkhôngmở cửa, đành phải gõ cửanóito: “Lương Cầm,anhbiết em ở bên trong, em mở cửa ra rồi chúng tanóichuyện, đượckhông?”

Trong mắt Tống Dật Hàngkhôngtia dao động: “Tôi và em ở cùngmộtchỗ với nhau đều có điều kiện cả,khôngphải sao? Quảthậtchúng ta từng rất vui vẻ nhưng đó làđãtừng thôi. Nhiều lần em can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi luôn tha thứ rất dễ dàng. Nhưng tôinóirồi, Lương Cầm là giới hạn của tôi,côấy đối với tôi quan trọng nhấtkhônggì sánh bằng nên em phải rờiđithôi, Hisako.”

Tống Dật Hàng nghe xong cau màykhôngnóilời nào, trầm mặcmộtlúc lâu mớinói: “Emđiđi, những thứ khác tôikhôngthểnói.”

Đưa tiền cho lái xe, chờ taxiđiHứa Lương Cầm mới pháthiệnTrần Mĩ Nhạc vẫn mặc quần áo ở nhà,khôngkhỏi giật mình: “Saocôlại ăn mặc thế này,khônglạnh à?”

“Tôi có thể rời khỏianhta nhưng phải đáp lễđã, bằngkhôngtôisẽđiđến trườnganhta náo loạnmộthồi, đến lúc đóanhthất nghiệp rồi xem con đàn bà đóđitheo kiểu gì! Nhà họ Uôngkhôngcho tôi sống thoải máithìtôi cũng chẳng ngu mà bỏ qua cho họ, lần trước phá thai bác sĩnóit* c*ng của tôi bị viêm, phải chữa bệnh, cònnóivề sau tôi rất khó có con, bây giờ lại là chuyện tốt đấy, đứanhỏmà đến cái nhà này cũng tội nó, bọn họ Uông kia nên đoạn tử tuyệt tôn luônđi!”

Nghe thấy giọngnóinày, Hứa Lương Cầm thầm kêu c·h·ế·t mẹ rồi, muốn chạy nhưngkhôngbằng người ta cho nên đành dừng bước chậm rãi xoay người cười nhưkhôngcười chào hỏi: “Uông Tân Dương, lâu rồikhônggặp!”

Shibata Hisako lau nước mắt cười: “ nh dồn em đến vách núithìsao em có đường lui nữa?anhcảm thấy emsẽđể mình rơi xuống đó à? Suốt cuộc đời emsẽkhôngcó người đàn ông nào ngoàianhcả.anhnóicôấy là người bầu bạn vớianh, vậyanhcó hứa hẹnsẽkết hôn vớicôấykhông? Em tin chắc hôn nhân là điều kiện tiên quyết khiếncôấy ở vớianh, Tinasẽkhôngđồng ýanhvớicôấy ở cùng với nhau đâu!”

Bây giờ đối vớicôgáinàycômới có cảm giác vui vẻ khi được trả thù, hoàn toàn nhìn kịch vui mớiđigiúpcôấy, dù sao có người bỏ tiền ra đểcôcó chỗ ăn ở tốt, lại tránh được Tống Dật Hàng, sao lạikhôngvui được.

Trần Mĩ Nhạcnóinhỏgiọng: “Tôi bắt xe đến,trênngườikhôngmang tiền,côgiúp tôi trả tiền nhé, tôisẽtrả chocôsau.”

Vào phòng, Hứa Lương Cầm chạy nhanh rót cốc nước ấm cho Trần Mĩ Nhạc uống cho ấm người, sau đó ngồi đối diện cũngkhôngnóichuyện, chờ Trần Mĩ Nhạcnói.

“Dạ vâng.” Đối phương trả lời đơn giản đúng điểm chính.

Ngày hôm sau, Trần Mĩ Nhạc về nhà lấy quần áo và ví tiền, Hứa Lương Cầm cũng về nhà lấy quần áo và laptop, trước tiêncôquan sát nhàmộtvòng, xác nhậnkhôngcó xe của Tống Dật Hàngthìchạy nhanh vào nhà cầm quần áo đến khách sạn.

“Tôi ở dưới nhà trọ củacôđấy,côxuống đón tôiđi.” Trần Mĩ Nhạcnóitrênđiện thoại.

Tống Dật Hàng xoay người nhìn về người đàn ông đó: “Xin lỗiđãquấy rầyanhrồi nhưng trong phòngkhôngcó khả năngkhôngcó người,côấy vừa về mấy ngày hôm nay mà.”

Tống Dật Hàngkhôngđivào mà đứng ở cửa hỏi: “Dì ơi Lương Cầm có nhàkhôngạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầmđangở trong siêu thị muamộtđống đồ rồi trở về khách sạn,khôngngừng nghĩcôlà mạng khỉ gì, dì cả của Trần Mĩ Nhạc đến khiếncôấy đau đớn chỉ còn sức nhờcôlàm này làm kia thôi.

“Ngay cả bao cao suanhta cũng từ nhà cầmđi,cônóitôikhôngbiết sao?”

khônglâu sau Trần Mĩ Nhạc cũng trở lại, đem tiền trả cho Hứa Lương Cầm rồi nằm xem tivi.

“Trễ nhất là trong vòng 48 giờ tôi phải biếtcôấy ở đâu, có thể tìm được ngườithìtiềnkhôngthành vấn đề.”

“côcũng có lúc sợ hãi cơ à?côthíchthìở đâyđi,khôngthìkhôngcó chỗ nào đâu, tôi chẳng còn tiền chocômượn nữa, chẳng qua tôi khuyêncômộtcâu, đàn ông màđãđánh vợ, có lần đầusẽcó lần thứ hai, nếucôcảm thấycôchịu đượcthìcứ tiếp tục, cònkhôngthìcắt đứt luônđi.”

Tống Dật Hàng mở điện thoại xem ảnh, mím môikhônghiểu sao Hứa Lương Cầm lại chạy tới khách sạn ở, nếu như vì tránhanhthìcái giá này hơi cao,khônggiống tác phong củacô.

“côcứ vẫn tiếp tục trọ như thế này sao?” Hứa Lương Cầm hỏi.

“Dạkhôngcần đâu ạ, con biết chỗ đó, nếu Lương Cầmkhôngở đâythìconkhôngquấy rầy gia đình mình nữa, lần khác consẽchính thức đến ra mắt dì sau, conđitrước.”

“anhnóicôgáiđeo kính ấy hả?côấy có trở về nhưng hai ngày trước khi tôi tan làm vềthìthấycôấy xách túi du lịchđira ngoài rồi, sau đókhôngthấycôấy đâu cả,anhđừng gõ nữa, ngườiđirồi.” Người đàn ông cũngkhôngmở mắt nổi,nóixong vào nhà đóng cửa lại.

Tống Dật Hàng bởi vì phải xử lý công tác của Hisako mà hai ngày naykhôngđến nhà trọ của Hứa Lương Cầm,thậtra trong lòng rất vội.

Trần Mĩ Nhạc cười, chỉ là nụ cười này so với khóc còn thê thảm hơn: “Tôiđãchọn con đường nàythìsẽkhôngquay đầu, tôikhôngthể để người khác biết chuyện của tôi được. Tôi đến c·h·ế·t cũngkhôngly hôn, Uông Tân Dương có đàn bà khác bên ngoài rồi, tôi trả giá nhiều như thếthìkhôngđể tiện nghi cho người khác đâu!”

Tống Dật Hàngkhôngkiên nhẫn: “Đúng thế, hơn nữa tôi hi vọng em trở về đừng quay lại nữa, sống chothậttốt, chúng ta đều tự do.”

Gõ đến 3 phútthìcó người mở cửa, chẳng qua là cửa bên cạnh: “Tôinóingườianhem này, tôi làm việc ban đêm còn ban ngày ngủ,anhđừng gõ có đượckhông, trong phòng kiakhôngcó người đâu.”

Liên tục hít sâu khống chế tâm trạng mình, cầm điện thoại gọiđimộtcuộc, tìm công ty thám tử tư nhân có quan hệ thân thiết bảo họ tìm Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm nhìn Trần Mĩ Nhạc nghiến răng nghiến lợinóilời độc ác, trong mắt lộ ra ngàn điều bi thương, biếtcôấyđangđau lòng,côchỉ có thể đồng tìnhcôấy cómộtcuộc hôn nhân bất hạnh nhưngkhôngbằng nổi nỗi đau mấtđitư cách làm mẹ được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Dật Hàng lập tức lái xe đến nhà Hứa Lương Cầm, lúc nàyanhchẳng quan tâm gì hết, chỉ gõ cửa thôi.

“Ai thế?” Trình Lệ nhìn qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấykhôngquen người đàn ông này.

“Có thể tôi với Lương Cầm chia tay, chẳng qua đó chỉ là thân thể thôi. Hisako, có lẽ suốt cuộc đời nàykhôngcó Lương Cầm thứ hai bầu bạn bên tôi cả, tôi hi vọng em có thể tôn trọng lựa chọn của tôi, cũng như tôn trọng chính em,khônglàm việc bất chính gì.”

“Emkhôngtinanhsẽtuyệt tình như thế, em có thể rờiđinhưng emsẽvề đây, chờanhsuy nghĩ kĩ rồi cùngcôta chia tay, em lại về đây!” Shibata Hisako rất cố chấp.

Hứa Lương Cầm lặngđimộtchút,khôngnóigì xuống tầng,khôngthấy xe Tống Dật Hàng đâu,côchạy nhanh đến cổngthìthấy Trần Mĩ Nhạcđangđứng bên cạnh xe taxi.

“côlên đâykhôngđược à?” Hứa Lương Cầm cảm thấy Trần Mĩ Nhạcthậtkì diệu, quan hệ của cáccôthân đến mức đấy rồi sao?

Trần Mĩ Nhạcđivào phòng Ngô Thừa Long thay quần áo xong, sau đóđira ngoài cùng Hứa Lương Cầm, hai người tìm khách sạn ở lại, Hứa Lương Cầm thấy việc này cũng tốt, tạm thời tránh mặt Tống Dật Hàng.

Đối phương làm việc rất hiệu quả, chạng vạng ngày hôm sauđãđưa địa chỉ khách sạn mà Hứa Lương Cầm ra vào có kèm theo cả ảnh.

Trần Mĩ Nhạc lau khô nước mắt rồi nhận quần áo: “Ngày mai lúcanhtađilàm tôisẽvề lấy tiền, lúc đósẽtrảcô.”

Trần Mĩ Nhạc hítmộthơi sâu điều chỉnh tâm trạng của mình, dường như vậy mới có thểnóitiếp: “Tối hôm nay tôi có làm mấy món ăn,anhta ởtrênbàn ănnóitôi rất quá đáng, cònnóitôi hàng ngày ở nhà nhàn rỗikhôngcó việc gì mà nấu ăn cũng bỏđi, sống để làm gì nữa! Tôi nghe xongthậtsựrất tức giận, vất đũađikhôngăn nữa bởi vì chỉmộtchiếc đũa rơi xuống đất thôi, kết quảcôcũng đoán được,anhta tát tôimộtcái,nóitôi là đồ xui xẻo của nhà họ Uông, đồ con quạ! Tôikhôngnhịn được nên khóc chạy ra khỏi nhà, sau đó pháthiệntrong túi mình chỉ có di động chứkhôngcó ví tiền. Gọi choanhhọthìmới biếtanhhọđangtránh nạn bởi vì Tống Dật Hàng, tôi suy nghĩ hồi lâu mới nhớ đếncônhờcôgiúp, bởi vì nếunóicho họ hàng thân thích hay bạn bèthìhọsẽcười tôi mất. Hứa Lương Cầm,cônên cảm thấythậtmay mắn vìkhônglàm vợ Uông Tân Dương, bằngkhôngcôcòn thảm hại hơn so với tôi, bởi vì nhàcôkhôngnhiều tiền bằng nhà tôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56