Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55


Tống Dật Hàng chua xót nhìn, tầm mắt cứ theo bóng lưng của Hứa Lương Cầm, thấycôra khỏi tiểu khuthìkhôngnhịn được theo sau.

Tối hôm naycôvề nhà trọ rồi, bằngkhôngsớm muộn gì bố mẹ cũng biết rồi lại hỏi linh tinh đây.

Chờ xe đóng cửa kĩ càngthìHứa Lương Cầm khôi phục dáng vẻ lạnh lùng: “Có phảianhcảm thấy bị congáiđá nên ấm ứckhôngcam lòng, nếukhôngthìcó lý do gì khiếnanhsống chếtkhôngthả tôi ra? Tôikhôngphải tiên nữ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nào ngờ Hứa Lương Cầm chỉ hừmộttiếng: “Nhà tôikhôngcó cửa sổ hướng ra bên này, tôi cơ bảnkhôngthể thấyanhở dưới đây được, tôi nghe hàng xómnóihàng ngàyanhthường đến tiểu khu nên mới xuống khuyênanh,anhsử dụng vai diễn này với nữ chính thôi. Đối với tôithìkhôngcó tác dụng đâu!”

“anhlàm vậykhôngcó ý nghĩa gì đâu, tôikhôngmuốn liên quan gì tớianhnữa, Tống Dật Hànganhnên có chút phong độđi, đượckhông?”

Xe chạy đếnmộttiểu khunhỏ,trêntờ giấy ghi số nhà, tên tiểu khu nhưng Tống Dật Hàngkhôngxuống xe, chỉ nhìn chăm chăm vào cửa sổ,anhkhôngdám tùy tiện lên gặp Hứa Lương Cầm,anhsợcôlại từ chốianh. Cho nên chỉ có thể bực bội ở chỗ này, hi vọng Hứa Lương Cầm mau mau xuấthiệntrước mặtanh, mấy ngày nayanhmới để ý làcôđãmang hết đồ đạc của mìnhđi, phòng ngủ và nhà vệ sinh trống rỗng hẳn ra, cảm giác làm cho con người ta khó chịu,khôngthể chấp nhận nổi.

Tống Dật Hàngkhôngđể ý Hồ Vinh Ninh, lập tức cầm tờ giấyđingay.

Bấm nút nhận, Hứa Lương Cầm quyết địnhsẽmắng đối phươngmộttrận cho biết.

Tống Dật Hàng uống hai viên giảm đau, đại khái phải mất 10 phútthìdạ dày mới khá hơnmộtchút nhưng cả người vẫn rất khó chịu, nhắm chặt hai mắt mà vẫn thấy đau buốt, mở mắt rathìthấy áođãướt đẫm mồ hôi. Cho xe chạy khỏi bãi phế thải,anhđãnghĩ đến người có thể choanhbiết địa chỉ củacôở đâu rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ăn cơm tối xong, Hứa Lương Cầm thoải mái cầm túi du lịch cùng đống tiền bán từ quần áo của Tống Dật Hàng mua chocôđi, gọi taxi về nhà trọ.

Quả nhiên làanhta! Hứa Lương Cầm nhìn xung quanhkhôngthấy ngườithìlao đến cửa kính xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Saumộthồi tìm kiếm, Hồ Vinh Ninh gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng đưa địa chỉ của Hứa Lương Cầm cho Tống Dật Hàng.

anhchợt nhận ra mình quên mấtmộtviệc, Hứa Lương Cầm là trạch nữ,mộtthángkhôngra ngoài là bình thường.

“Lương Cầm.”khôngbiết tại sao khi Tống Dật Hàngnóixongthìtrong lòng rất chua xót như bị ấm ức vậy.

Tống Dật Hàng ảo não đấm tay lái nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, nếu ngày hôm nay chỉ là nhất thờiđitìm Hứa Lương Cầm, vậythìanhsẽkiên trì tìm đến nhàcôtiếp,anhkhôngtinkhôngkhiếncôcảm động!

Cũngkhôngbiết bao lâuthìdi động vang lên khiến Hứa Lương Cầm bị dọa tỉnh lại, nhìn thời gianđãhơn 11 giờ, điện thoại vang lên quấy rầycôkhôngngừng.

Hứa Lương Cầm vừa nghe bố mìnhnóihai chữ xe Cayenne, biết đó là Tống Dật Hàng mà người trong khuđangbàn tán, vì thế lặng lẽ chạy ra xác nhậnmộtchút.

“Đó là nhà của ai nhỉ? Đó là nhà củaanhcùng Shibata Hisako,anhmua nhà còncôta trang trí nội thất.anhnóixem tôi chấp nhận được hả? Từ trước tới nay đối với tôi đó chưa phải nhà mình, nơi đó chẳng qua là nơi tôi vàanhcó thú vui tao nhã ở đó thôi! Tống Dật Hàng, mấy lời đó tôinóianhcònkhônghiểu sao?thậtra Uông Tân Dương, Khương Doanh, Quách Mộng Thanh, Shibata Hisako, những người này tuy có làm tôi tổn thương nhưng chỉmộtphần thôi, cònanhmới là người khiến tôi tổn thương nhất.”

“Là chút chuyệnnhỏthôi, tôi nghĩ nênnóivớicô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầmnóixong cố gắng giật tay khỏi Tống Dật Hàng, nhưng cố gắng nhiều lần cũng chưa thành công, mắt thấy vài người trong tiểu khuđangtiến lại đây, Hứa Lương Cầm có chút tức giận,côkhôngmuốn tình báo xung quanhnóicho các cụ nhàcô, vì thế đành phải rụt rè thấp giọngnói: “Tống Dật Hàng,anhđừng ở chỗ này làm loạn, chúng ta tìmmộtchỗ yên tĩnhnóichuyện.”

“Hai mươi phút sausẽcó hồ sơ chính xác nhất!”khôngđợi Tống Dật Hàngnóixong, Hồ Vinh Ninh lập tức sảng khoái vỗ bàn.

Chương 55

Chỉ làmộttuần rồianhkhôngthấy Hứa Lương Cầm ra ngoài khiếnanhnghi ngờ có cửa phụ haykhông.

Hứa Lương Cầmđimàkhôngthèm để ý sắc mặt trắng bệch của Tống Dật Hàng, dứt khoát về nhà.

Hứa Lương Cầm đem quần áo cấtđi, quét dọn nhà cửamộtchút, có chút mệt nên nằm lên giườngmộtcái là ngủ saykhôngbiết gì.

Xuống xe nhìn nhìn, quả nhiên thấy Tống Dật Hàng ở phía sau.

“Sao tôikhôngnghe thấy chứ, nghe Tiểu Lý lái taxinóixe kia có giá đến trăm vạn đấy, tên là Cayenne gì đó đó, tôi còn nhìn thấy người ngồi trong xe, đẹp trai và rất lịchsự, dáng vẻ tốt lắm.” Hứa Thế Huy cũngnóilà ôngđãnhìn qua rồi.

“anhcó thể sai ngàn lần nhưng tôi lạikhôngthể chịu nổi những hậu quả mà sai lầmanhlàm ra, về sau xinanhđừng tới làm phiền tôi nữa.”

3 giờ trôi qua, ban ngày của mùa đông luôn rất ngắn, sắc trời dần chuyển tối, rốt cuộc Tống Dật Hàng cũng nhìn thấy hình ảnh ngày đêm nhớ mong!

“Lương Cầm, em đừng như thế vớianhđượckhông? Em có thể đánhanh, mắnganhnhưng em đừng dửng dưng như thế này đượckhông?anhbiết trong lòng em rất khó chịu.” Tống Dật Hàng giữ chặt tay Hứa Lương Cầmkhôngđểcôđi.

“Vậycôcứnóiđi, tôi nghe đây.”

côđãchuẩn bị tâm lý đầy đủ, dù saocôvới Tống Dật Hàngđãcắt đứt quan hệ rồi, nghe chút chuyện phiếm cũngkhôngtồi!

“Chỉmộtcái nhấc tay thôi, tra ra chỗ bố mẹcôgáiấyđangnghỉ hưu là ra ngay, về sau có gì hãy hợp tác với nhau nhiều hơn nhé.”

“Dật Hàng, chuyện nàykhôngđược tốt lắm đâu, hộ khẩu rất nhiều, người thuộc hộ khẩu cũng nhiều nữa, nếu muốn tìm ngườithìkhó lắm.” Hồ Vinh Ninh là người lần trướcđicùng Tống Dật Hàng đến bắt ngườiđangcầm thẻ căn cước của Hứa Lương Cầm lắc đầu.

Tống Dật Hàng gật đầu: “Xe củaanhngay cạnh tiểu khu nhà em, chúng ta vào trong xenóichuyện.”

Dọn dẹp đồ đạc,nóivới bố mẹ làcôphải về nhà trọ, Hứa Thế Huy cùng vợ giàkhônghỏi nhiều, sợ lại gợi lên chuyện thương tâm của congái, đồng ý chỉ cầncôkhôngthương tâm là tốt rồi.

“Lương Cầm,anhchuẩn bị bán chỗ đó rồi. Em xem em thích ở đâu, thích chung cư nàothìanhvới emsẽđimua, như thế đượckhông? Bên ngoài lạnh lắm, em vào trong xe ngồiđi. Công tác của Hisakoanhcũngđãchuyển về Mỹ,anhbiết toàn bộ là lỗi củaanh, làm em chịu ấm ức như thếanhlà tên khốn. Em đừng giậnanhnữa có đượckhông?” Tống Dật Hàng cười lấy lòng.

Lên tầng mở cửa vào nhà trọ, Hứa Lương Cầmkhôngtự chủ nghĩ chắc Tống Dật Hàng về rồi.

Hứa Lương Cầmnóiđến đâythìhô hấp dồn dập chứng tỏ giậnkhônghềnhẹ.

Hứa Lương Cầmkhôngcòn cách nào đành bịanhkéođi.

Hứa Lương Cầm đem rác némđi, vuốt bụngđangđình công chậm rãiđiđến siêu thị ngoài tiểu khu, hôm nay bố mẹ ăn liên hoan với bạn già cho nên cơm chiềucôtự giải quyết, ngày hôm qua nhịn cả buổi tối đến tận trưa mới dậy, sau đó vẫn ngồi ngẩn ngườitrêngiường, bây giờ bụngcôđói meo, đành phải xuống tầng mua mì ăn liền.

“anhbiếtkhông, từ đầu đến cuối đều làanhdung túng để Shibta Hisako tổn thương tôi. Cuối cùng làanhlấy dao chọc từng nhátmộtvào tim tôi,mộtbênthìlàm bộ làm tịch hỏi tại sao em lại bị đau vậy, tại sao em bị tổn thương thế, vì ai mà khiến tôi như vậy? Sau đó còn trông cậy vào tình cảm của tôi mà chà đạp lên nó,anhcảm thấy tôi ngốc đến thế à?khôngphảianhmắc chứng lo lắng sao? Lát nữa tôisẽchoanhbiết đầu tôiđangto thế nào, mỗi ngàyanhtựđimà chữa bệnhđi, đây là chút tình cảm cuối cùng tôi dành choanh. Còn nữa, nếuanhđể bố mẹ tôi biết hai chúng ta từng phát sinh quan hệthìcũng đừng trách tôi liều mạng giếtanh!”cônóixongthìmở cửa xe chạy thẳng vào tiểu khu.

Trình Lệ hâm mộ thở dài: “Cũngkhôngbiết nhà ai lại đẻ racôcongáiđể gặp được người đàn ông tốt thế, nếu là con rể tôithìtôi mừng như điên mất. Lương Cầm, mau đứng ra khỏi sô pha, đến đây rửa rau hộ mẹ. Lương Cầm? Ô con bé này chạy lúc nào mà tôikhôngbiết nhỉ.”

Hứa Lương Cầm nở nụ cười nhưng ý cườikhôngđạt đến khóe mắt.

anhcứ kéo như thế khiến Hứa Lương Cầm lập tức nổi cơn: “Tống Dật Hàng,anhđừng ở đây lôi lôi kéo kéo tôi nữa, bộ dáng đáng thương này củaanhkhôngk*ch th*ch nổi đồng tình của tôi đâu,anhnênđiđi!”

“Tống Dật Hàng, tôi có tính cách thế nàoanhcònkhônghiểu sao? Chuyện linh tinh xảy ra thường xuyên, tôi có thể cho qua nhưngmộtkhi lướt qua tôi là điểm trí mạngthìtôisẽchẳng giữ lại đường sống cho bên nào hết. Cho nênanhgiả bộ đáng thương, tiền tài hay bất kể cách nào cũngkhôngcó khả năng đâu. Đây là lần cuối cùng tôinóivớianh, về sau tôisẽcoi nhưkhôngquenanh!”

khôngthấy congáiđâu, Trình Lệ lẩm bẩm trở về phòng bếp.

“Lão Hồ cậuthậtlà … cứ phải để mìnhnóiđiều kiện.” Tống Dật Hàng hài lòng dựa lưng vào ghế.

“Công ty Trần Đại Lương nhượng lại cho em cần có chữ kí của em mới hoàn thành thủ tục được.” Thấy Hứa Lương Cầm phảiđi, Tống Dật Hàng chỉ có thể lấy lý do này để giữcôlại.

“Hứa Lương Cầm có phảikhông? Tôi là Trần Mĩ Nhạc đây.”

Cầmmộtgói mì cùng mấy cây xúc xích từ siêu thịđira, tí nữathìđâm vàomộtngười, Hứa Lương Cầm hoảng sợ, nghĩ người này bị dở hơi hay sao mà chắn giữa đườngđithế nhưngcôvẫnnói: “Ôi,thậtxin lỗi.” Sau đókhôngngẩng đầu mà cứđitiếp.

Những ngày tiếp theo Tống Dật Hàng hoàn toàn có chiến tích, ban ngày ngồi canh chờ Hứa Lương Cầm ra ngoài, đến đêmanhmới rờiđi, như vậy nhất định vài người trong tiểu khusẽnhận ra.

“Tôikhôngcần nữa,anhtự xử lýđi.” Hứa Lương Cầmkhôngquay đầu mà trả lời câunóiđầy thuyết phục của Tống Dật Hàng.khôngphảicôkhôngthích tiền, nếucôvới Tống Dật Hàngđãchia tay rồi,khôngcần phải quan hệ lằng nhằng nữa, Trần Đại Lương lại có tính l* m*ng, có khi gặpcôlà giếtcôcũng nên, có tiền cũngkhôngtiêu được cho nên khoản thu nhập nàycôkhôngcần.

Hứa Lương Cầm ngồi trong phòng khách, vừa ăn hoa quả vừa đánh máy, thời tiết lạnh như thế này khiếncôcảm thấy may mắn vìkhôngcần ra ngoài lúc sáng sớm, ở trong căn nhà ấm ápnóichuyện với bố mẹ,côrất thích.

“anhnhờ bạn hỗ trợ.”

“Cậu cực khổ rồi.”

Hứa Lương Cầm dừng bước quay đầu nhìn Tống Dật Hàng có chút tiều tụy, chẳng để ý nhiềunói: “Làm saoanhbiết địa chỉ nhà tôi.”

Chỉ thấy Hứa Lương Cầm lững thữngđira, buộc tóc đuôi ngựa, khoác áo choàng, trong tay còn mang túi to túinhỏ, xem racôấyđangđịnhđiđổ rác sau đó lạiđira ngoài tiểu khu.

Hứa Lương Cầm nghe xongkhôngnóichuyện, Tống Dật Hàng vừa thấysựviệc chuyển biến tốt liềnkhôngngừng cố gắng: “Mỗi ngàyanhvề nhà đều nhớ những ngày chúng ta sống chung, sao em có thể nhẫn tâmnóirời nhàđilà rờiđihẳn vậy.”

“Lão Hứa, nghenóidưới tầng cómộtngười đàn ông hôm nào cũng lái xe đến đây tìmmộtcôgái, chuyện này bố nó có biếtkhông?”

Trình Lệ vừa thái rau vừa hỏi bạn già.

“Mình cảm thấy thiếu đó!” Tống Dật vừa tức vừa buồn cườinói, tính Hồ Vinh Ninh rất tốt.

Tống Dật Hàng hítmộthơi thuốc lá cười: “Cậu cũng biết con người của mình mà, bình thường rất thích làm việc thiện, nhất là đời sống của nhân viên hay người thânthìcực kì chú ý, bọn họ rất vất vả, vốn công ty tính tháng sau định tổ chứcđidu lịch để cổ vũ mọi người….”

“Chút chuyện này mà làm khó được cậu sao? Cậu ở bộ công an lâu thế màkhônggiúp mình tra được sao? Nơi này của cậu là nhanh nhất rồi.” Tống Dật Hàngkhôngtin Hồ Vinh Ninh.

“Lương Cầm, rốt cuộc em bằng lòng gặpanhrồi,anhcứ nghĩ emsẽở cửa sổ nhìnanhnênkhôngxuống đó.” Tống Dật Hàng cảm thấy thời gian khổ sở này củaanhkhôngtệ, rốt cuộc khiến Hứa Lương Cầm cảm động.

“Ở trong mắtanhtiên nữ so với emkhôngbằngmộtngón tay. Lương Cầm,anhthựcsựthích em, em rờianhcó vài ngày thôi màanhăn uống ít lắm, bệnh dạ dày cũng nặng thêm, còn luôn lo lắng em gặp phải chuyệnkhônghay nữa, em rủ lòng thương cảm vớianhcũng được.”

Hồ Vinh Ninh cười: “Mình đùa đấy, nhất địnhsẽcố hết sức, ngày maisẽđưa cho cậu hồ sơ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lương Cầm,anhthậtsựrất cần em, tuyanhđãsai ngàn lần nhưng em choanhcơ hội sửađi, có đượckhông?” Tống Dật Hàngnóixongđithêm hai bước đểanhgần Hứa Lương Cầm hơn.

Hồ Vinh Ninh ngồi vào bàn máy tính tìm tin tức, nghe Tống Dật Hàngnóithìcười mờ ám: “Vất vả lắm mới có cơ hội từtrêntrời rơi xuống, làm sao mình bỏ qua cho Tống đại gia được, chuyện này với cậuthìcó đáng gì đâu.”

Hiểu Vũ cùng Đại Long đều trốn ra ngoài, ngày maicôsẽgọi cho bọn họ để bọn họ quay về đây ở.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55