Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54
Hứa Lương Cầm nhận túi đồ và mở hộp bên trong ra. Làmộtsợi dây chuyền, viên đá này hẳn là kim cương, vì thếcôchẳngnóihai lời bỏ vòng cổ vào túi trong áo mình.
Hứa Lương Cầmkhôngnhìn Tống Dật Hàng, bình tĩnh cười tươi với Shibata Hisako: “Tôi đến đây chỉ muốn làmrõmọi chuyện thôi. Bây giờ tôi mới biết là tôi sai rồi.thậtđấy, Hisako tiểu thư đây mới đúng là người thắng cuối cùng.”
“Lương Cầm, chuyện của Khương Doanh đúng là em bị tổn thương rất nhiều, còn về phần Hisako,anhđãcảnh cáo.” Tống Dật Hàng bối rối.
Nằmtrêngiường và trùm kín chăn, Hứa Lương Cầm khóc thỏa thích, càng tức giận chuyện của Shibata Hisako, cầm điện thoại gọi cho Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long,nóicôvới Tống Dật Hàngđãchia tay, hoàn toàn cắt đứt liên lạc,côcũng tạm thờikhôngvề phòng trọ, vì phòng ngừa Tống Dật Hàng tìmcô, bọn họ đừng bao giờnóichỗ ở củacôcho Tống Dật Hàng biết, Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long liền đồng ý, lại khuyên Hứa Lương Cầm đừng đau lòng nữa.
Rốt cục Hứa Lương Cầm vẫn mềm lòng, run rẩynóihết ấm ức trong lòng ra, nước mắt cũng chảy xuống,côkhôngmuốn để mình yếu ớt trước mặt Tống Dật Hàng,côdùng hết sức đẩy tên đàn ông ở trước mặt rồi chạyđimàkhôngquay đầu lại.
Hơn 7 giờ tối Tống Dật Hàng mới về, thấy Hứa Lương Cầm ngồitrênsô pha xem TVthìtâm mới buông lỏng,đitới nửa quỳ trước mặtcô, đưamộttúi đồ: “Lương Cầm,anhmua cho em này.”
Vẻ mặtcôbé trở nên cẩn thận: “Tiểu thư, nếu tiểu thư muốn tìm những người ấy vậythìxin đến bàn gọi điện ạ.”
Tống Dật Hàngđira giữa sảnh cảm thấy cómộtánh mắt rất quen thuộc luôn nhìnanh, trong lòng do dự nhìn lướt qua rồi đứng hình.
“Chuyện đókhôngliên quan tới tôi, tôi cũngkhôngmuốn biếtanhvàcôtađãxảy ra chuyện gì nữa.” Hứa Lương Cầm vòng qua Tống Dật Hàng.
Lưu Lực làm việc rất có hiệu quả,khôngđến 10 phútđãmang tài liệu đến. Tống Dật Hàng cầm lấy bản saokhôngnóimộtlờiđiluôn, Vương Trung Minh cảm thán: Tống Dật Hàng này trúng tà rồi, trúng tà tên là Hứa Lương Cầm!
Bình thường Hứa Lương Cầm chỉ nghe qua Công ty bất động sản Phổ Danh, đây là lần đầu tiêncôđến bởi vì đa số những người muốn mua nhà bán nhà đều đến đây, dù sao cũng là nơi đáng tin cậy, về phần công ty này lớn ra sao, rộng cỡ nàothìTrương Nanóichocôbiết thôi.
“Vậy còn Tống Dật Hàng,anhấy cũng làm ở đây sao?”cômuốn xem Tống Dật Hàng có làm việc cùng với Shibata Hisakokhông.
Năm ngày sau, Tống Dật Hàng cảm thấy mình sắp phát điên,anhlái xe đến nhà trọ củacô, gõthậtlâu màkhôngthấy ai trả lời,anhchán nản trở về.
Hứa Lương Cầm giận quá hóa cười: “Việc của Uông Tân Dươngkhôngphảianhnóisẽkhônggạt tôi bất cứ chuyện gì sao? Vậy Khương Doanh trăm phương nghìn kế giới thiệu cuộc hẹn giữa tôi vớianhsaoanhkhôngnói?anhcùngcôta hẹn hò với nhau là tôi hỏianhmớinói,anhchưa bao giờ suy nghĩ vì tôi cả,anhnóianhkhôngcho phép ai tổn thương tôi. Uông Tân Dương, Quách Mộng Thanh, Trần Đại Lương đượcanhdạy dỗ rồi, vậy còn Shibata Hisako xúi giục Quách Mộng Thanh lợi dụng Uông Tân Dương đối phó với tôi, kích động Trần Đại Lương nhục nhã tôi saoanhkhôngđề cập đến? Vì sao trước sau nhưmộtcôta vẫn đứng cạnhanhnhư chưa hề làm bất cứ chuyện gì thế? Tống Dật Hàng,khôngphảianhnghĩ cho tôi, về cơ bảnanhchẳng coi tôi là cái thá gì hết, có lẽanhchỉ cảm thấy tôi là con bé dễ dụ dễ lừa thôi!”
anhbắt đầu hiểu raanhhiểu rất ít về Hứa Lương Cầm,anhchỉ biết ở cùngmộtchỗ vớicônhưnganhchưa bao giờ quan tâm thân thế củacô, gia đìnhcôsinh hoạt hay hoàn cảnh thế nào, mặc dùđãnghĩ đến việcsẽra mắt bố mẹ Hứa Lương Cầm nhưng đó chỉ là suy nghĩ, chuyện này hoàn toànkhôngcó trong kế hoạch củaanh. Cho nên khi Hứa Lương Cầm muốn tránhanhthìngoài việcanhbiếtcôở chỗ trọ đó, ngoài việcanhđihỏi Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long rathìanhkhôngcòn cách nào cả! Chínhanhluôn miệngnóicôsẽkhôngrời khỏianh,anhtự tin như thế màcôchỉ cần chạymộtcái làkhôngthấy đâu!
khôngđợi Shibata Hisako đáp lời, Tống Dật Hàng lập tức cầm tay Hứa Lương Cầm: “Đểanhđưa em về.”
Liên tục 3 ngày đến nhà trọ,anhchờ rất lâu màkhôngcó ai, Tống Dật Hàng thất bại dùng sức đập cửathậtmạnh rồi lái xe đến công ty của Vương Trung Minh.
Tống Dật Hàng ngồi trong xe tự tráchmộtlúc lâu, lại nghĩ đến những tổn thương mà Hứa Lương Cầm phải chịu là doanhmang tới,anhrất muốn tát mìnhmộtcái,anhỷ lại Lương Cầm luôn bên cạnh mà đề phòng người bên cạnhcônhưngkhôngquan tâmcônghĩ gì, luôn tự cho là đúng khi tự quyết định hộcô, lại càngkhôngphảinóiđến chuyện giấucônhững chuyện quan trọng,anhlà thằng khốn khiếp tỉ lần!
“Tôikhôngrõý tứ của Hứa tiểu thư, nhưng đây đều là lời chúc mừng, tôi rất vui vẻ nhận.”
“Khương Doanh, Quách Mộng Thanhnóiđấy! Sao? Thế nào?khôngnghĩ mấycôấysẽnóicho tôi biết đúngkhông?”
Tống Dật Hàng nhìn Vương Trung Minhkhôngnóigì.
“Dật Hàng à, chú có cảm thấy đây giốngmộtloại bệnhkhông? Nhiềucôgáihọc thức uyên bác hay dáng vẻ xinh đẹp theo đuổi chú như thế, chú lạikhôngthể bỏ xuốngmộtcây cỏ dại như Lương Cầm. Nếu con bé ngoan ngoãn phục tùng chúthìanhkhôngnóilàm gì nhưng mà cứ cố tình 2- 3 ngày lại đá chúmộtcái, sau đó chú lại hoang mang lo sợ cầu xin nó về, chẳng phải là nghiệnthìcòn gì nữa?” Vương Trung Minhthậtsựkhônghiểu Hứa Lương Cầm có gì đặc biệt mà thu hút được Tống Dật Hàng đến vậy.
“Xin hỏi có phải Hisako làm ở đâykhôngạ?”
“Vậy còn chuyện gì sao?” Tống Dật Hàng nhíu mày,khôngngừng nghĩ xem mìnhđãlàm gìcô.
Tống Dật Hàng muốn đưa tay ngăn cản nhưng lại buông xuống vô lực, muốn đuổi theo lạikhôngnhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Lương Cầm vào thang máy, cuối cùnganhthất thần đóng cửa lại, ôm đầu ngồi bệt xuống sàn nhà.
Tống Dật Hàng tức giận, giữ chặt Hứa Lương Cầm: “Lương Cầm, em đừng vì chuyện này mà làm hỏng tình cảm của chúng ta, em có tức thế nàothìcũng nên nghĩanhthích em đến nhường nào, nếu nhưkhôngvui vẻthìlàm saoanhlại bị chứng lo âu được!”
Hứa Lương Cầm giật mạnh tay khỏi Tống Dật Hàng: “Đừng có đề cập vấn đề tâm lý trước mặt tôi, chỉ những kẻ có tiền nhưanhmới bị bệnh đó thôi.anhcó biết hôm nay nhìn nụ cườitrênmặt của Shibata Hisakothìlòng tôi đau đớn thế nàokhông? Tôi rất khổ sở, thấyanhcùngcôta sóng vai bên nhau mới cảm thấy mình y hệtmộtcon ngu, cảm thấy mình ngukhôngtưởng được! Đối với bọnanh, tôi chỉ làmộtnhóm người nghèo mà bọnanhtrêu đùa thôi, chínhcôta bày ra bao nhiêu chiêu trò nhục mạ tôi, mặc cho biết bao người bị trừng phạt nghiêm khắcthìcũng chẳng liên quan gì tớicôta hết, bởi vì dướisựbảo vệ củaanhthìcôta tuyệt đối an toàn, sau đócôta lại tiếp tục chỉnh những ngườikhônghợp mắt vớicôta. Tống Dật Hàng, tôikhôngmuốnnóilàkhôngmuốnanhlo lắng,anhnhìntrênmặt tôi lúc này là gì đây? Là tuyệt vọng! Là hết hy vọng! Bây giờthìcút ra!”
Chương 54 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côcứ lặng im nhìn đôi nam nữ chói mắt kia, cảm thấy bị Tống Dật Hàng lừa rồi, ngẫm lại kẻ mà Quách Mộng Thanhnóilà đầu sỏ được che chở, mà người luôn che chởcôta lại là người đàn ông luôn miệngnóisợcôrời xa rồi đảm bảođãcách xa Shibata Hisako. Quách Mộng Thanh và Trần Đại Lương cũng vìcôta mà bị trừng phạt, màcôta vẫn bình yên vôsự,khôngchịumộtchút tổn thương gì. Chuyện này còn chưarõsao, chínhcônhưmộtcon nguđitin lấy tin để!
“Tôi làm sao biết số của họ, tôikhôngtìm người đâu, tôi chỉ muốn hỏi xem họ có làm ở đâykhôngthôi.”
“Từ lúc chú xin phépthìLương Cầmkhôngquay lại làm nữa, lão Lưu còn hỏianhphải tính tiền lương củacôấy thế nào đấy,anhnóicứ làm theo quy định, đến lúc đó khấu trừ qua tiền hoa hồng.” Vương Trung Minh thấy Tống Dật Hàng đến đây hỏi Hứa Lương Cầm thế nàothìrất ngạc nhiên.
côgáimỉm cười với Hứa Lương Cầm: “Dạ vâng, tiểu thư.”
Bây giờanhbiết làm cách nào để tìm Hứa Lương Cầm đây? Tống Dật Hàng nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, cảm giác dạ dày lại bắt đầu đau.
“Lương Cầm, em muốnnóigì?” Tống Dật Hàng nghiêm túc nhìn Hứa Lương Cầm.
“Thôi, chúng ta từ đây kết thúc, về saoanhcũng đừng làm bộ làđãcảnh cáocôta nữa! Sở dĩ tôi chờanhvề là muốnnóichuyện chúng ta đến đây thôi, bây giờ có giải thíchthìcũng chả ý nghĩa gì.” Hứa Lương Cầmnóixong bỏ chìa khóa lên mặt bàn, sau đó xoay ngườiđitới cửa.
“Bây giờ em chỉ nghĩ đếncôấy, những thứ khác emkhôngthiết gì hết.” Tống Dật Hàng lại hút điếu thứ hai, chán nảnnói.
Vương Trung Minh lườm: “Người là chú mang tớithìsaoanhdám tra khảo, nhưng mà bản sao thẻ căn cước có địa chỉ đấy, đểanhbảo lão Lưu tìm cho.”
Hứa Lương Cầm lạnh lùng nhìn tên đàn ông trước mặt: “anhnhất định phải để chúng ta lúng túng trước mặt mọi người sao? Emsẽở nhà đợianh, đến lúc đóanhmuốnnóigì chẳng được.” Bây giờ chẳng phải là thời gian để giải thích vớicô, cách tốt nhất làcônênđiđâu đó xả giận, sau đósẽcắt đứt luôn với tên họ Tống này!
Hứa Lương Cầmkhôngnói, xoay người rờiđi.
“Lương Cầm,anhmang em tới phòng làm việc củaanhnhé.” Cuối cùng Tống Dật Hàng mở miệng nhưng giọngnóithìkhôngcó cảm xúc gì.
Sắc mặt Tống Dật Hàng cứng nhắcnói: “Những điều này là ainóicho em biết?”
“Tôi muốnnói, trải qua hai lần chia rồi hợpthìtôi cảm thấy chúng takhônghợp ở cùngmộtchỗ. Hôm nay tôi muốnnóirõhết, về sau chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa.” Hứa Lương Cầm đối diện với Tống Dật Hàng.
Hứa Lương Cầm kiên nhẫn chờ Tống Dật Hàngnóixongthìnói: “Tống Dật Hàng, từ khi biếtanhđến nay, con mắt của tôiđãđược mở rộng ra rất nhiều. Về vật chấtanhcho tôi rất tốt, cả trong sinh hoạt đời sốnganhcũng quan tâm tôi nhiều. Nhưng tất cả những thứ ấy làm sao so với tâm hồn bị tổn thương của tôi?anhcó hiểu cái cảm giác bạn bè thân nhất của mình quay mặt thành thùkhông?anhkhônglà tôi nênanhkhônghiểu được đâu.”
“Xin chàocô, xin hỏi tôi có thể giúp gìkhông?” Bàn tiếp tân làmộtcôgáitươi trẻ rất xinh, cử chỉ tao nhã lễ phép.
Tống Dật Hàng lập tức hỏi lại: “khôngphải lúccôấy đến công tythìcó điền hồ sơ cá nhân sao, chắc cũng ghi địa chỉ gia đình chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Dật Hàng chưa kịpnói: “Đểanhđeo cho”thìnuốt hết vào bụng.
“Có lời gìthìanhtuônđi, tôi nghe đây.” Hứa Lương Cầm tắt TV, bắt đầu nhìn thẳng Tống Dật Hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Trung Minh vừanóivừa gọi cho Lưu Lực, chờ giao việc xongthìcúp điện thoại, nhìn Tống Dật Hàng chán nản hỏi: “anhđoán chú lại bị Lương Cầm bỏ rơi à?”
Tống Dật Hàng vẫn nửa quỳnói: “Lương Cầm,anhbiết emđangtráchanhkhôngthựchiệnlời hứa đưa Hisakođi, đó là vì cómộthạng mụcanhvớicôấyđangcùng làm, chi nhánh công ty bên kia chưa tìm đượcmộtvị trí chocôấy,anhluôn lo lắng vấn đề này, chờ hạng mục này xongthìanhsẽđểcôấy nghỉ dài hạn, em đừng tức giận nữa nhé.”
Hứa Lương Cầm cũng lập tức đứng lên: “anhđừng có làm màu trước mặt tôi nữa có đượckhông?anhcảm thấy tôi chỉ vì con đàn bà tên Hisako mà mới thế à?”
Lúcđivào sảnhthìcômới biết đúng là công ty uy tính, ở đây ngoài sảnh tiếp khách còn có khu nghỉ ngơi, muốn vào bên trong phải quẹt thẻ mới vào được,khôngcómộtcông ty nào mà nghiêm ngặt đến vậy,khôngphảiđilàm việc rất phức tạp sao?
“Xin lỗi tiểu thư, tôikhôngthể cung cấp thông tin cho tiểu thư được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quamộtbuổi trưa mới thu hết đống đồ đạc, gọi điện thoại cho bảo vệ nhờ mang xuống dưới tầng cho mình và thuê hộ chiếc xe, Hứa Lương Cầm đem đồ về nhà, sau đókhônggặp bố mẹ mà trở về nhà ở chờ Tống Dật Hàng.
côgáivẫn mỉm cười kiên nhẫnnói: “Xin lỗi tiểu thư rất nhiều, chúng tôi là bộ phận tiếp khách của Phổ Danh, rất nhiều hồ sơ cũng như thông tin cần được bảo mật, nếu tiểu thư có nhu cầuthìtôisẽtìm cách để tiểu thư liên lạc với bên đó, tiểu thư xem có đượckhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Lương Cầmkhôngtức giận nữa, người tađãlịchsựđến vậy,cômà làm loạn lênthìích gì, chỉ có thểđivề thôi.
“Hứa tiểu thư,đãlâukhônggặp, saocôtới đây?” Hisako nhìn theo tầm mắt của Tống Dật Hàngthìthấy Hứa Lương Cầm nên chào hỏi.
“Lương Cầm,anhbiếtanhkhiến em phải áp lực như thế, chỉ là chuyện của Hisako,anhcần thêm thời gian.” Tống Dật Hàng chắn trước mặt Hứa Lương Cầm.
Chỉ thấy Tống Dật Hàng mặc âu phụcnóichuyện với Hisako ở bên cạnh, hai người đều mỉm cười, Hisako nhìn Tống Dật Hàng đầy thâm tình, theo sau hai người bọn họ còn ba người khác, Hứa Lương Cầm nhìn thời giantrênđiện thoại, cảm thấy bọn họ chuẩn bịđiăn cơm trưa.
mộtđêm Tống Dật Hàngkhôngngủ được, sáng sớm đầu lại đau, chuyện thứ nhấtanhlàm là gọi cho Hứa Lương Cầm, kết quảkhônggọi được, biếtcôchặn sốanhrồi, mặc dù rất muốn thấycônhưng vẫn chịu đựng, muốn chocômấy ngày suy nghĩ, sau đóanhlại nghĩ cách khiếncôtrở về.
Hứa Lương Cầm hiểu được,sựviệc này ai khuyên cũngkhôngđược, chỉ thời gian mới có thể an ủicôthôi, quađisẽtốt thôi.
Tống Dật Hàng nhìn chăm chú vào Hứa Lương Cầm, thấy trong mắtcôcósựlạnh lùng và quyết đoán, đành theo ýcôthôi, vì thế buông tay thấp giọngnói: “Chuyện của Hisakoanhcó thể giải thích, em nhất định phải đợianhvề đấy.”
Lúc vô tình xoay người rờiđi, chợt nghe tiếng cửa thủy tinh mở ra,côtheo bản năng xoay đầu nhìnthìlại sôi máu.
Vương Trung Minh lắc đầukhôngnói, chờ Lưu Lực đem bản sao thẻ căn cước của Hứa Lương Cầm tới.
Trở về chỗ ở của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm bắt đầu thu dọn đồ của mình, lúc nàycôđãsángrõmọi chuyện. Chínhcôgiả bộ thanh cao làm quái gì nữa, thời gian dài như thế làmộtcon ngu bị đùa dỡn, nếukhônglấy đồ Tống Dật Hàng chothìlà bị ngu, mấy bộ quần áo xa xỉ cùng giày dép túi xáchcôphải lấy hết, bánđikhôngít tiền đấy!
Hứa Lương Cầm đón xe về nhà, buồn bực chạy vào phòng khóa cửa lại. Trình Lệđangxem TV nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của con lạikhôngdámđihỏi. Congáibà luôn kiên cường,khônghiểu chuyện gì khiến nó khóc, hôm nay khóc to thế nàythìchắc là có chuyện làm con bé đau xé tim gan, thôi chờ nó tốt hơnthìbàsẽhỏi.
Tâm trạng Hứa Lương Cầm vốnkhôngđược tốt, việc này khiếncôtức giận hơn: “Các ngườikhôngphải công ty bất động sản sao, chẳng lẽ khách muốn hỏi ông chủ cũngkhôngđược à?”
Hứa Lương Cầmkhôngnhìnanh, chỉ cười với Hisako: “Tôikhôngquấy rầy nữa, tạm biệt.”
Trong lòng Tống Dật Hàng tràn đầy mong đợi tìm địa chỉtrênthẻ căn cước của Hứa Lương Cầm nhưng khi đến nơithìtâm trạngđangbuông lỏng đột nhiên căng thẳng, bởi vì trước mắtanhlàmộtbãi phế thải, hiển nhiên nơi nàyđãbị phá từ lau, đầu mối duy nhất bị chặt đứt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.