Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53


“Hisako!”khôngđợicôsử dụng nãothìQuách Mộng Thanhđãnóira.

“Vậythìlàm thế nào khiếnanhấy chú ý cậu được?” Hứa Lương Cầm vẫnkhônghiểu nổi tâm tư của Khương Doanh.

“Conđihỏi ai?”

“Con biết rồi còn gì, con đừngđitìm Khương Doanh trách nó, nó cũng muốn tốt cho con thôi, đến lúc đó lại đổ cho mẹ làkhônggiữ mồm miệng, xấu hổ lắm, mà ainóicho con biết là Khương Doanh giới thiệu cho con thế?” Trình Lệ lập tức hoảng loạn,nóithẳng luôn.

“Mẹ già,nóithậtvới conđi, đối tượng đó là ai giới thiệu cho mẹ vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đúng thếthìsao? Tôi làm thếthìcó gìkhôngđúng hả? Ai biết cậu bình thường chỉ có bộ dáng tầm thường, thấy Tống Dật Hàngkhôngphải là muốn vồ lấy à? Lương Cầm, tôi thựcsựxem thường cậu rồi!” Ánh mắt Khương Doanh đỏ bừng, bất kể thế nào Khương Doanh vẫnkhônghiểu được sao Tống Dật Hàng lại quan tâm đến Hứa Lương Cầm, đây chỉ làđangnóinhảm thôi.

“Vậycôcảm thấy tôi vớicôcó thể gặp mặt nhau à?” Ai biếtcônàng này có ý đồ gì, có khi lại hại mình cũng nên.

“Vì cái gì, vì cái gì cậu phải làm thế hả?” Hứa Lương Cầmkhônghiểu,côthấyrõràng Khương Doanh chưa dứt khỏi Tống Dật Hàng, nhưng nếu còn thíchthìsaokhôngđuổi theo mà chiếm lấy, tại sao cứ phải lôicôvào!

“Mẹ già à, là con có việc bận mà, ai bảo conmộtđikhôngvề chứ, con có chuyện muốn hỏi mẫu hậu đây?”

Hai người tìmmộttiệm bánh trang trí đẹp, sau đó Khương Doanh liền hỏi: “Có chuyện gì mà khiến cậu chạy vội trong thời tiết lạnh lẽo vậy?”

Rốt cuộc Hứa Lương Cầm cảm thấy tức giận: “Còn tớ cứ cảm kích vì cậu giới thiệu công việc cho tớ,thìra là cậuâmthầm lợi dụng, cậu có nghĩ tớ mất sức biết bao nhiêukhông, vậy cậu có nghĩ tới đêm khuya như thế tớ ra ngoài gặp chuyện gì, biết làm sao đây?”

“khôngthểnóilời tạm biệt cho vui vẻ à? Dù sao chúng ta cũng quen nhau nhiều năm như thế.” Hứa Lương Cầm để mình tỉnh táo hơn.

“khôngcần phải mua những thứ đó đâu, bọn họkhôngdùng, mua chút hoa quả là được, tự em bắt xe về thôi.”

“Tất nhiên là có chuyện muốnnóivớicô, tôi với mẹ tôi chuẩn bị vềanh, nhưng bố tôi lại bịcôvà Tống Dật Hàng hại c·h·ế·t rồi.”

Tắt điện thoại, Hứa Lương Cầm gọi taxi đến đường dành cho ngườiđibộ ở quảng trường.

“Cậu cũng biết nhiều năm sao? Nhiều năm qua tôi luôn thương hại cậu, kết quả cậu báo đáp tôi thế nào? Biếtrõtôi với Tống Dật Hàng từng có tình cảm, biếtrõtôi còn thíchanhấy, cậu vẫnkhôngngừng dùng thủ đoạn đoạtanhấy khỏi tay tôi, đây là cách của cậu à? Đây là đạo đức của cậu hả? Lương Cầm, đừng để tôi thêm ghét cậu nữa!” Dáng vẻ của Khương Doanh giống như hậnkhôngthể cho Hứa Lương Cầmmộtcái tát vậy.

Quách Mộng Thanh đánh giá Hứa Lương Cầm: “Xem racôcũngkhôngtệ lắm,đitheo Tống Dật Hàng nên khí chất cao hơn nhiều đấy. Tôi cũng chẳng có chuyện gì lớn lắm, sắc mặtcôkhôngcần tệ thế.”

Hứa Lương Cầm vừanóivừa mở cửa xe, đứng giữa quảng trường suy tưmộtlát, cảm thấy mình cầnđiđếnmộtnơi - Bất động sản Phổ Danh!

“ Điều đó khiếncôvui vẻ vậythìcôchẳng cần xem kết quả đâu.”

“côcứnóiđi.” Hứa Lương Cầmnóivậy nhưngkhôngngừng nghĩ xem người này là ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Dật Hãng suy nghĩmộtchút nghĩ cũng đúng, chínhanhcòn chưa gặp bố mẹ Lương Cầm bao giờ mà tùy tiện đưacôvề cũngkhôngphải, chờ sau khi qua mọi chuyệnanhsẽmang nhiều thứ đến hơn,khôngnên nhất thời nóng lòng, vì thế đồng ý và bảo Hứa Lương Cầm cẩn thận.

“Nếu mẹkhôngnóithậtthìcon hỏi người khác, đến lúc đó mẹ đừng trách con cáu kỉnh với mẹ nhé.”

Hứa Lương Cầm quay đầu cười: “Con làm sao giận mẹ được, có việc gấpthật, mẫu hậu đừng nhớ con nhiều, chờ mấy ngày nữa con chuyển về đây ở mấy ngày, mẹ đừng cónóicon phiền đấy.”

“Ainóicho con biết mẹ đừng để ý làm gì, bây giờ con chỉ muốn biết vì sao mẹ muốn gạt con thế?”

côđãtừng xem nhiều phim truyền hình hay truyện, bản thân cũng viết nhiều trang truyện có tình huống như vậy, chưa bao giờ nghĩ bạn tốt quay ra trở mặt với nhau chỉ vìmộtthằng đàn ông khốn nạn lại rơi xuống đầu mình thế này.

“Lương Cầm, chuyện gì mà gấp thế?” Khương Doanh chạy chậm vì còn mang theo tài liệu.

Biểu cảm Trình Lệkhôngđược tự nhiên đứng lên: “Lâu như thế làm sao mẹ nhớ được.”

“Hứa Lương Cầm à? Là tôi, Quách Mộng Thanh, tôi cứ nghĩcôsẽkhôngnhận điện thoại của tôi cơ đấy.”

đitrênđường,khôngkhí rét lạnh khiến Hứa Lương Cầm tỉnh táo hơn rất nhiều, ngoài Khương Doanh còn việc khiếncôkhó tiêu tán được, lại để Tống Dật Hàng che giấusựthậtchocô, nhớrõsựviệc của Uông Tân Dương,anhcũngnóisẽgiải quyết,sẽkhônggiấucôlén giải quyết nữa. Kết quả chuyện của Khương Doanh,anhchọn giấucôđể tự giải quyết, ở trong mắt Tống Dật Hàngkhôngbiếtcôvô dụng cỡ nào, giống connhỏyếu ớt và dễ bị lừa!

“Bởi vì tôikhôngcam lòng, tôi muốn chocôbiết rốt cuộc là con nào đứng sau chuyện này, dựa vào cái gì mà bố tôi mất việc phải ngồi tù mà con đàn bà xấu xa kia lại được Tống Dật Hàng che chở! Tôi muốncônáo loạn với Tống Dật Hàng khiếncôvới con mụ kia phải phân thắng bại, bất kể ai thua tôi cũng rất vui vẻ!” Quách Mộng Thanhnóithẳng mục đích của mình.

Hứa Lương Cầm nhìn Quách Mộng Thanhkhôngnóilời nào, chờcônóihết ra.

Hứa Lương Cầm kéo mẹ mình vào phòng,khôngđợi được bèn hỏi: “Mẹ già, mẹ có nhớ lúc mùa hè mẹ giới thiệumộtđối tượng xem mắt cho conkhông?nóilà do thím ở quê giới thiệu, người đàn ông đó từng ly hôn nhưngkhôngcó con ấy.”

“Tất nhiên làkhôngchỉ có vậy, vốn định khi lần gặp thứ hai tớsẽđicùng cậu gặp Tống Dật Hàng, như thế coi như ngẫu nhiên gặp lại nhau, trong mắt của tớ, về cơ bản Tống Dật Hàngsẽchẳng bao giờ quan tâm người như cậu, nhưng tớđãnghĩ ra cách khuyên bố mẹanhấy buộcanhấy gặp cậumộtlần. Nhưnganhấy vẫnkhôngliên hệ với cậu, tớ nghĩsẽkhôngvui nếukhônghỏi thăm cậu nhưng làm cũng phải có công chứ, bố mẹ Tống Dật Hàng thấy tớ rất nhiệt tình nên mời tớ đến làm khách, gặpanhấy là chuyện sớm hay muộn thôi. Chẳng quakhôngnghĩ tới cậu cũng đáng gườm phết đấy, lén tớ gặp Tống Dật Hàng, khiến tớ trở taykhôngkịp.”

Hứa Lương Cầmthậtsựmuốn biết mình còn chuyện gìkhôngthể chấp nhận nữa. tất cả dồn hết vào ngày hôm nay con mẹ nóđi, vì thế cắn răngnói: “Tôi đến,côở đó chờ tôi.”

“Tớ muốn hỏi cậumộtchút việc thôi, nếu cậukhôngcó thời gianthìtớ chờ cậu vào giờ nghỉ trưa, tớ tìm chỗ đợi cậu.”

“Khi đó làm sao cậu biết tớ vớianhấy ở chung với nhau, tớ chưanóivới cậu mà.”

Chương 53

Hứa Lương Cầm uốngmộtngụm trà sữa nữa, lại suy nghĩ rồi mới nặng nề mở miệng: “Khương Doanh, có phải cậu là người giới thiệu Tống Dật Hàng cho tớkhông, có phảikhông?”

thậtra khi tìm đến Khương Doanhcôđãchuẩn bị tâm lý rồi cho nêncômớinóisẽvề nhà mẹ ởmộtthời gian,côthậtsựrất muốn yên tĩnh, chỉ cầnmộtkhônggian riêng để an ủi tâm hồn mất mát thôi.

“Vâng, mấy ngày nữa là về, rất nhanh thôi mẹ ạ. Conđitrước nhé, mẹnóibố môt tiếng hộ con.” Hứa Lương Cầmnóixongthìchạy vội vã xuống tầng, sau đó bắt xe đến chỗ Khương Doanh.

“Cậuđanguy h**p tôi hả! Tôi còn tưởng rằng cậuđãtrưởng thành rồi, có thể giải quyết vấn đề của mình,sẽkhônggiống lần trước như Uông Tân Dương vất bỏ chỉ biết tránh sau lưng Tống Dật Hàng giả vờ yếu ớt,thìra cậu vẫn luôn là người ỷ thế ăn h**p người khác, đồ dối trá!” Khương Doanh cười nhạo, nhìn Hứa Lương Cầm tràn đầy khinh thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Doanhkhôngthèm để ý: “Tớ chưa từng muốn lợi dụng cậu, chẳng qua tớ chỉ đưa cậu nhiệm vụ làm thuyền lái cho tớ gặp Tống Dật Hàng thôi. Có thểđilại với bố mẹanhấy, dù có kết thù với cậu cũngkhônglà gì so với 10 năm tớđãtrải qua. Tớ nghĩ rằnganhấy mắt mù mới nhìn trúng cậu, hóa ra đầu ócanhấy có vấn đềthật. Tớ chỉ xin lỗimộtchuyện duy nhất là cho cậuđilau ga tàu hỏa vì muốn để cậukhôngcòn sức gặpanhấy thôi, kết quảkhôngđược rồi.”

Nhìn Khương Doanhđangđiên loạn, Hứa Lương Cầmkhôngcòn gì đểnóinữa, Tống Dật Hàng có ma lực tốt nhỉ,mộtloại mê hoặc khiến cáccôgáiphát cuồng vìanhta, thằng tốt số!

“Cậukhôngphải xem gì tôi mà cậu nên xem chính bản thân mìnhđi, tự giải quyết cho đúng, đừng quá bất chấpkhônglại ảnh hưởng tới cả gia đình của mình. Lớn rồi, phải biết được cái gì nên, cái gìkhôngnên.”

Hứa Lương Cầm im lặng thở dài,nóimộtcâu: “Cậunóivẫn giúp tôi nhiều năm, vậythìlần cuối trả tiền hộ tôiđi.”nóixong cầm túi đứng dậyđithẳngkhôngquay đầu, để lại dáng vẻ ngây ngốc của Khương Doanh khi nghecônóitính tiền trà.

Khương Doanh thấy sắc mặt Hứa Lương Cầmkhôngtốt lắmthìnói: “Chờ tớ gọimộtcuộc gọi, chờ tớmộtchút.”

Thấy congáicầm giỏ hoa quảtrêntaythìTrình Lệđãmắng: “Tưởng conmộtđikhôngvề nữa. Connóiđi, thời gian qua con ở ngoài làm chuyện gì hả? Hiểu Vũ và Khương Doanh đềunóicon có việc, conđihẳn 3- 4 tháng mới vềmộtlần, mẹ và bố con muốn nhìn conmộtcái mà khó hơn nhìn trời đấy!”

Quách Mộng Thanh nở nụ cười: “Ba tôi 3 năm nữa là ra tù thôi, đến lúc đó đến nướcanh, chúng tôi lại đoàn tụ, tôi sao phải để mình ngồi tù nửa đời còn lại chứ? Tôi tìmcôtất nhiên cũng muốn trả thù nhưng tôi nghĩcôkhôngphải người làm tổn thương người khác, tôi chỉ muốn đemmộttin tức cực kì khó chịu chocôthôi,côcó muốn tớikhông? Tôiđangởtrênđường dành riêng cho ngườiđibộ bên quảng trường phía Bắc trongmộtcon phốnhỏđợicô, nơi này cách sở cảnh sát gần lắm,côkhôngcần sợ.”

Quách Mộng Thanh thờ ơ cười: “Vậy tôiđithẳng vấn đề vậy, tôi dùng chức danh để lợi dụng Uông Tân Dương đối phócô, nhưng tôi làm thế bởi vì có người tới tìm tôi,nóivới tôi làcôvới Tống Dật Hàngđangở với nhau, cònnóiTống Dật Hàng khá quan tâmcô, sau đó giúp tôi nghĩ cách đối phócô.côđoán xem người đó là ai?”

Khương Doanh cầm cốc cà phê lên, trong lòng chua xót: “khôngngờanhtanóichuyện đó với cậu đấy, tớ cứ nghĩ rằnganhtasẽgạt con người có chỉ số thông minh là 0 đấy.”

“Khương Doanh, chúng ta làm bạn tốtđãnhiều năm, sao cậu có thể lợi dụng tớ?” Hứa Lương Cầm đau lòngnói

Đến công ty của Khương Doanh, Hứa Lương Cầm lấy điện thoại gọi: “ Alo, tớ Lương Cầm đây, cậu có thể xuống sảnh công ty đượckhông, tớđangở dưới này. Được, vậy tớ chờ cậu.”

“ Sớm biết làcôthìtôi tất nhiênsẽkhôngnhận,côgọi cho tôi làm gì?” Hứa Lương Cầm vô tình tiếpmộtcôbạngáikhác của Tống Dật Hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cậu đúng là chưanói, chỉ làmộtlần tớ đến chỗ cậu trọthìTô Hiểu Vũ trong lúc vô tìnhđãnóira, chẳng quacôấynóiqua nên chắc quên rồi, còn tớthìnhớ kĩ.”

“Hôm nay em có định ra ngoàikhông?” Tống Dật Hàng hỏi.

Hứa Lương Cầm sau khi nghe xong tứckhôngthể thở nổi, lập tức đứng lên: “Mẹ, con có chút việc gấp cầnđingay.”

Tống Dật Hàng cười gật đầu: “Đúng là nên về thăm, em nênđimua chút thuốc bổ dưỡng cho bố mẹđi, đểanhgọi lão Vương đưa emđinhé.”

“Tất nhiên là sợ con giận, Khương Doanh tốt bụng gọi cho mẹ bảo có đối tượng tốt muốn giới thiệu cho con, sợ con biếtsẽoán nó là giới thiệu đối tượngđãly hôn cho nên mẹ mới bảo là thím ở quê giới thiệu.”

Hứa Lương Cầm thuận miệngnói: “Hỏi Khương Doanh thôi, con còn có thể hỏi ai nữa.”

côchẳng hề thích thú khi làm Bạch Liên Hoa, hơn nữa tính cáchcôcũng chẳng phù hợp gì cho nên Hứa Lương Cầm cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra mà mỉm cười: “Khương Doanh, cậunóicậu với Tống Dật Hàng có hiểu lầm từ 10 năm trước, tôi nghĩ cậu biếtrõanhấyđãkết hôn mà vẫn điên cuồng theo đuổi, sau đó lại náo loạn để Tống Dật Hàng ly hôn rồi cưới cậu đúngkhông? Trước cậu cónóivới tôi là bố mẹanhấy vẫn quan tâm cậu, hẳn lànóidối rồi. Nhưng cậu lại diễn vở cũ là giả bộ buông tay,mộtlòng vì hôn nhân đạisựcủaanhấy mà tiếp cận bố mẹanhấy, sau đó lại như thiên sứ cứu rỗi tâm hồn tàn ác củaanhấy, mơ ước vềmộttương lai gương vỡ lại lành hả.”

“Tôi đến đâykhôngphải tâmsựcùngcô.” Hứa Lương Cầmkhôngmuốnnóinhiều.

“nóixong rồithìsao? Dù sao tớ vớianhấyđãhiểu lầm rồi,anhấysẽchẳng gặp tớ nữa. Buồn cười nhất là khi tớ nghenóicậu vớianhấy ở cùng với nhau, lúc đầu cònkhôngtin, đến tận lúc gặp nhau ở Tinh Quang, nhìn thái độ củaanhấy với cậu mớikhôngdám nhìn thẳng vào chuyện này.”

Giọng Hứa Lương Cầm rét run: “Nếu cậu muốn gặpanhấythìcứ thoải máiđi, còn phải tính nhiều cách thế sao? Tớ gặpanhấykhôngphải do tớ sắp đặt, chỉ ngẫu nhiên thôi, cậu muốn hỏi vì saothìtớ cũng đành chịu.”

Khương Doanh cười lạnh: “Vì sao à? Tất nhiên là vì có thể tiếp cận Tống Dật Hàng dễ hơn rồi. Nếusựviệcđãđến mức nàythìchúng ta giải quyết chorõđi. Kể từ khi biết Tống Dật Hàngđãly hôn và về nước, tớđãmuốnanhấy chú ý đến mình rồi, bởi vì 10 năm trước tớ vớianhấy còn nhiều chuyện chưa kết thúc được, hơn nữa bố mẹanhấy cũng có chút hiểu lầm với tớ cho nên khi tớ nghe bố tớnóiTống giađangvội vã tìmmộtđối tượng hết hôn choanhấythìtớ nhớ đến cậu. Vì thế tớ lợi dụng cậu để đến Tống gia gặp bố mẹ Tống Dật Hàng, đương nhiên là tớkhôngmuốn cho Tống Dật Hàng biết là tớ giới thiệu đối tượng choanhấy để tránhanhấy bài xích tớ cho nên tớđãdặn bố mẹanhấykhôngnóichoanhấy biết tớ làm mối, chờ chuyện bên đó xongthìtớ gọi cho mẹ cậu thôi.”

“Rốt cuộc tôiđãbiết têncôgáingười Nhật đó,côta tới tìm tôinóiTống Dật Hàng rất quan tâmcô, cònnóicôkhôngđể ý đếncôta cho nên việc cấp bách lúc này là tôi vớicôta hợp sức đánh bậtcôra, sau đósẽbằng bản lĩnh của mình mà giànhsựquan tâm của Tống Dật Hàng. Lúc ấy tôi nghe xong giận lắm, lúc trướckhôngphải Tống Dật Hàng vì con mụ Nhật này quăng tôi sao? Bây giờ có thể vìcômà quăng nóđi, tôi đến mức nào màkhôngbằng Hứa Lương Cầmcôrồi chứ? Vì thế tôiđãtạm thời liên minh với Shibata Hisako,côta còn giúp tôi trù tính chuyện của Uông Tân Dương. Tôi vàcôđềunóitình trường cũng như chiến trường,côngay cả tư cách ra chiến trường cũngkhôngcó. Quả nhiên Uông Tân Dương theo đuổicôthìcôliền dao động, chẳng quakhôngnghĩ ra Tống Dật Hàngthậttâm vớicôđến vậy mà tôi cũng nhận phải cái giá quá đắt”

“thậtsựconsẽchuyển về ở sao? Vậythìtốt quá! Vậy congáimẹ bao giờthìvề thế?” Trình Lệ nghe congáinóisẽvề liền vui vẻ.

“Bảo bối, lâu con chưa về mà giờđãvộiđiluôn sao, con giận mẹ sao?” Trình Lệ nhìn congáiđanggấp gáp muốnđi.

“Chuyện gì?”

Mang theo tâm trạng bất an cùng sợ hãi, Hứa Lương Cầm chìm dần vào giấc ngủ, lúc Tống Dật Hàng trở lại lúc nàocôcũngkhôngbiết, đến tận lúc Tống Dật Hàng gọicôdậy ăn sángcômới dậy.

Khương Doanh gọi cho đồng nghiệp để bàn giao công việc còn dang dở, cất điện thoạiđiđến chỗ Hứa Lương Cầmđangngồi cười: “đithôi, chúng ta tìm chỗ đểnóichuyện.”

Trình Lệ nhìn congáithìngạc nhiên, suy nghĩmộtlúc mới nhớ: “Hình như có chuyện đó,khôngnóicó đượckhông, sao phải nhắc tới?”

Trong lòng Hứa Lương Cầm lúc nàyđanghoảng loạn muốn c·h·ế·t lại biểu cảm bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì: “Vậycônóivới tôi chuyện này làm gì?”

“đãlâu rồi em chưa về thăm bố mẹ em, lát nữa em ăn cơm xongsẽvề.” Hứa Lương Cầm làm nhưkhôngcó chuyện gìnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Là chính cậu đồng ý, chả liên quan tới tớ. Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũngkhôngphảikhôngtốt, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốnthìcậusẽchẳng thể xen giữa tôi và Tống Dật Hàng nữa. Còn nữa, cậu dựa vào gì mà chiếm lấyanhấy? Cậu có tư cách và điều kiện gì xứng vớianhấy hả? Cậu vốn làmộtcon xử nữ già, ông trời bị mù rồi! Nhưng tôi biết chắc là cậu vớianhấysẽchẳng ở với nhau lâu đâu, bị đá là chuyện sớm hay muộn thôi!”

Lấy điện thoại ra, Hứa Lương Cầm tínhnóicho Tống Dật Hàng là đêm naycôkhôngvề, kết quả chưa tìm thấy số củaanhthìđiện thoại vang lên, nhìn dãy số quen quen, Hứa Lương Cầm do dự nhận: “Alo?”

Chờ Tống Dật Hàng rời khỏi, Hứa Lương Cầm lập tức đón xe về nhà.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53