Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47


Hứa Lương Cầm chẳng quan tâm nhiều liền cầm di động của Tống Dật Hàngđisạc, điện thoại chốc látđãcó thể mở máy, đếmkhôngbiết bao cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn,côtrực tiếp tìm số máy của Tô Hiểu Vũ rồi gọiđi, lúc trước khi ở cùng Tống Dật Hàng sợ Tô Hiểu Vũ lo lắng cho nên đưa số Tống Dật Hàng chocô.

Hứa Lương Cầm nghe đến đau đầu, liên tụcnóixin lỗi: "Tớ sai rồi, Hiểu Vũ, tớ sai rồi! Về saukhôngthế nữa!"

"Emkhôngtin thể lực củaanhrồi sao? Em lại đây, tối hôm nayanhkhẳng định emkhôngthể ra khỏi thư phòng này đâu." Tống Dật Hàngnóixong giơ tay muốn túm Hứa Lương Cầm.

"Mới sáng sớm sao miệngđãbôi mật rồi,anhnhanh ăn sángđi." Hứa Lương Cầm lườm Tống Dật Hàngmộtcái rồinóianhngồi xuống.

"Em cùng lắm chỉ chào hỏi thôi, nếuanhấy muốnnóichuyện với emthìemsẽnóivài lời vớianhấy, nếukhôngquan tâm emthìem ngồi ăn cơm."

"Lương Cầm, chúng ta vẫn cứ như thế này đượckhông?" Tống Dật Hàng lau mồ hôitrêntrán Hứa Lương Cầm, dịu dàng như nướcnói.

Cầm túi rác, Hứa Lương Cầm bắt đầu dọn dẹp, vừa dọn vừa nghĩ làm sao để quay vềđilàm, giống như Tô Hiểu Vũnóinửa tháng qua đúng là hoang đường.

Tống Dật Hàng ngẩng đầu, trong mắt nồng đậm ý cười: "Muốn hợp lại haykhông?"

"Hiểu Vũ, là tớ đây." Hứa Lương Cầm vừa mở miệng mới pháthiệngiọngcôhơi trầm.

"Bởi vì bạn bè này củaanhlà cổ đông trong công ty cho nên lão Mạnh và Vương Trung Minhsẽđi,anhsẽbảo lão Mạnh mang vợanhấy đến, như thế emsẽkhôngcôđơn." Tống Dật Hàng rất chu đáo.

Hai người cườinóirồi dọn dẹp phòng ốc đến lúc cơ bản coi là sạchsẽthìthôi, ngày mai đành phải gọi người giúp việc đến dọn dẹp lạimộtchút cho sạchsẽhơn.

"Còn cười hử?khôngtinthìem chứng thựcđi, súngđãtự lên đ·ạ·n, đêm nay toàn bộ bắn hết,khôngđạt được mục đíchkhôngbỏ qua."

Tống Dật Hàng nhíu màyđiđến lấy di độngtrênbàn, nhìn sốtrêndi độngthìcàng nhíu chặt.

"Lương Cầm, emnóira rồikhôngđược đổi ý đó." Tống Dật Hàng vừanóivừa khởi động xe chạy theo hướng khác.

"Việc kinh doanh củaanhrất bận rộn, khách hàng đều chủ động tìm tới cửa chắc?" Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàngnóithìkhôngcho là đúng, dù có làm ăn lớn nhưng vẫn phảiđixã giao,khônglừa đượccôđâu.

Hứa Lương Cầm nhìn thấy đôi môi đỏ chótđangcười tươi của Shibata Hisakothìtrong lòng lập tức căng thẳng.

Hứa Lương Cầmkhôngphản đối,côcũngkhôngmuốn từ chối ý tốt của Tống Dật Hàng liền đồng ý.

côbiết Tống Dật Hàng có rất nhiều xã giao hoặc tụ họp bạn bè, cũng biếtanhlà người ham vui như thế nào, chơi bời ra sao, nay vì quan tâm cảm xúc lười biếng thất thường củacômà ngày ngày canh giữ ở nhà chẳng chịuđiđâu.

Ngày hôm sau Tống Dật Hàng dậy rất sớm, lúc Hứa Lương Cầm tỉnh lạithìanhđãlàm xong bữa sáng, Hứa Lương Cầm nhìn bữa sángtrênbànthìmỉm cười: "Sao vậy nhỉ, về sau em có phải làm bữa sángkhông?"

"khôngcó đâu, em rất vui vẻ khi ở trong phòng, nhưnganhkhôngphải người như thế,anhnhư vậy em chịukhôngnổi."

"Emkhôngcần lo lắng choanh, nếuanhkhôngthể đến đón em, em cứ gọi taxi mà về, trời lạnh như thếkhôngcần chờ xe bus đâu, hơn nữa xuống xe còn phảiđibộrõxa." Tống Dật Hàng ở khu vực cách trạm xe bus khá xa, Hứa Lương Cầmđibộ tầm 20 phút mới đến nơi.

Tống Dật Hàng lập tức vui lên vạn lần,anhcòn nghĩ tối thiểu phải mất thời gian dàithìquan hệ hai người mới tốt,khôngnghĩ đột nhiên Hứa Lương Cầm lại đồng ý hợp lại vớianhmộtlần nữa.

Hứa Lương Cầm xoay người, bất đắc dĩ nhìn Tống Dật Hàng: "Vậy emđicùnganh, nhưngkhôngnhiều lắm, 1 đến 2 lần thôi."

Hứa Lương Cầm thấy ý nàykhôngtồi.

"Vậy được nhưng từ giờ trởđianhphải đàng hoàng đấy,khôngđược chạy linh tinh làm xằng bậy, đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta bắt đầu công việc của riêng mình."

Cơm nước xong xuôi, Tống Dật Hàng đưa Hứa Lương Cầmđilàm, lúc nàyanhđãlái xe đến dưới sảnh công y, nghiêng người hôn Hứa Lương Cầmmộtcái: "Tan làmanhsẽtới đón em."

"khôngcó chuyện gì đâu, bọn họkhôngtìm thấyanhthìsẽtìm người khác thôi, trờikhôngsập được đâu. Lương Cầm, em suy nghĩ kĩ về đề nghị củaanhđi, chỉ có hai người chúng ta thôi."

Lần này bữa cơm được diễn ra tạimộtkhách sạn xa hoa, Tống Dật Hàng cùng Hứa Lương Cầm tới phòng được thuêđãnghe thấy tiếngnóito: "Dật Hàng, chú đúng là vô lương tâm,anhtrở vềrõlà lâu, mời chú bao nhiêu lần mà chú cũngkhôngtới, chỉ có Trung Minh cùng lão Mạnh theo giúpanhthôi,khôngbiết hôm nay là ngày gì mà có thể để chú nể mặt ra gặp ngườianhnày!"

khôngphảinóituyệt đốikhôngchocôgáinày xuấthiệntrước mặtcôsao, vậy chuyện quái quỷ gìđangxảy ra đây?

Đúng vậy, bao lâu rồicôchưađilàm?khôngđúng, phảinóilà bao lâu rồicôchưa có ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa?

Hứa Lương Cầm gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, nhưng emkhôngmuốnanhvì em màkhôngtụ tập bạn bè, chỉ cầnkhônguống rượu nhiều làm tổn hại thân thểthìemkhôngngại việcanhđira ngoài đâu."

Ra khỏi thang máy, vừa mới vào cửa, Tống Dật Hàng trực tiếp đặtcôlên cửa (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm nào dámnóinửa tháng nay toàn bộ thời gian đều ởtrêngiường lêu lổng với Tống Dật Hàng, chỉ lập lờ: "Cũngkhônglàm gì cả, chỉ ngây ngô ở trong phòng thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lương Cầm, chuyện này em đừng cố miễn cưỡng,anhkhôngthíchđixã cho lắm."

Hứa Lương Cầm cắn môi cười: "anhkhôngđ*ng d*c đượcmộtthời gian dài thế sao? Emkhôngtin đâu!"

Vừanóivừa muốn chạy ra khỏi phòng, kết quả chưa chạy được 2 bướcthìbị Tống Dật Hàng bắt được, hai người cười đùa ngã ra sàn nhà.

Tống Dật Hàng cười gật đầu: "anhđãmất hết sức lực để chiến đấu rồi, chỉ còn sức ôm bảo bối ngủ thôi, em yên tâmđi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi kéo rèm cửa sổ ra trong nháy mắtcôliền bị mặt trời to đùng chiếu đến đau mắt.

"anhcòn có việc của mình,khôngcần lượn vòng quanh đón em đâu, em có thểđixe bus."côvà Tống Dật Hàngđilàm theo 2 hướng khác nhau, Tống Dật Hàng đưacôđến công tyđãquá khổ rồi.

"Vậy cuối tuần này có bạn bèanhtừ nước ngoài về muốn mờianh, em có đồng ýđikhông?"

"Trước kia có chút khó chịu, sau khi ở cùng với emthìtốt hơn, em là thuốc củaanhđấy,anhcó thểkhônguống thuốc mà vẫn khỏe ra."

Tống Dật Hàng cười nắm lấy tay Hứa Lương Cầm: "Ngoan quá, cóanhở đây em cũngkhôngcầnnóichuyện với người khác, chỉnóichuyện vớianhlà được."

cônghĩ cùng lắmthìlăn lộn với Tống Dật Hàngmộttuần chứ mấy. Thế nào mà sai hoàn toàn thế, qua gần nửa tháng rồi mẹ ơi!

Hứa Lương Cầm nhìn về nơi khác, lẳng lặngkhônglên tiếng.

"anhđừng lãng phí như vậy chứ, chẳng mayanhcó thể đến đón em đượcthìsao, đây là ném tiền qua cửa sổ đấy."

"Rốt cuộc cậu với họ Tốngđanggiở trò quỷ gì thế, vì saokhôngnghe máy?" Thái độ Tô Hiểu Vũ rất lạnh lùng, hiển nhiên là quá tức giận.

"Em từ chức, đừngđilàm nữa,anhbảo với Vương Trung Minhmộttiếng là được." Tống Dật Hàng khép nửa mắt nằmtrêngiường,mộtbàn tay cònđangx** n*ntrênngười Hứa Lương Cầm.

Chương 47

"khôngcần,anhsẽphụ trách, cơm chiềuthìchúng ta có thể cùng nhau nấu." Tống Dật Hàng bê bát cháo đến trước mặt Hứa Lương Cầm.

Mặt Tống Dật Hàng vui sướng: "Về chỗanhtrướcđi, cuối tuầnanhsẽcùng em về dọn, chỗ củaanhcó đầy đủ thứ em cần, có khi em còn dùngkhônghết."

"anhlấymộtví dụ cho em, nếu bây giờ em sinh ra trongmộtquốc gia nghèo đói, lương thựckhôngđủ sống nhưng trong nhà em lại có dây chuyền vàng hay bông tai vàng..... Trang sức gì đó mà lúc này có người mang bánh mì, thịt hun khói và lương thực đến, em có tình nguyện đưa luôn trang sứckhông, có đồng ý đem nó làm vật trao đổi lấy chút lương thựckhông?"

Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm từ phía sau,anhhôn lên khuôn mặtnhỏ: "Đừng dọn, chút nữa gọi hai người giúp việc theo giờ vào dọn là được thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm nghe xong liền cườikhôngthèmnói, Tống Dật Hàngkhônglúc nào làkhôngtôn trọngcôcả, cảm giác trongcôthậtngọt, tư vị này như ngấm toàn thân vậy.

"khôngcó việc gì là tốt rồi, cậu mau chóng gọi cho mẹ cậuđi, chúng tớnóicậu tham giamộtlớp đào tạo chuyên môn."

khôngthể nào, Hứa Lương Cầm chớp mắt,trênmặthiệnlênsựkhôngthể tin nổi.

"anhchỉ thích ở cùngmộtchỗ với em,đira ngoàikhôngthích lắm, chả vui gì."

Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm lên, chuẩn bị cùngcôvề phòng ngủ nghỉ ngơithìdi động đột nhiên vang lên.

Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm đểcôngồi lên đùi mình: "Em thích ở trong phòng,anhthích ở cùngmộtchỗ với em,anhđãnóivới lão Mạnh và Vương Trung Minh truyền lời hộ rồi, về sauanhkhôngđixã giaothìđừng có tìmanh, về phần tụ tập ăn uống giải tríanhcũngkhôngmuốn hẹn cho nên chẳng ai tìmanhcả, em đừng suy nghĩ nhiều."

"Khó mà có việc làm, phải chăm chỉ chứ." Hứa Lương Cầm mơ màng trả lời, cả người đều mệt mỏi rã rời,hiệntạicôbiết mình phảiđilàm,khôngthìsẽthành đồ vô dụng mất.

"Ai bảo em uống say rồi hành động phóng túng khiến người tathậtthư thái.anhđãsớmnóivới em là đừngđilàm nữa, chúng tađidu lịchđi,đikhắp bốn phương rồi cảm thấy nơi nào tốtthìở đómộtthời gian, chơiđãrồi tìmmộtnơi khác, ở Phápanhcómộtdu thuyền, chúng ta có thểđimộtvòng luôn."

"Em đây đành phải hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra, để cho bộ tư lệnh hài lòng!"

Tống Dật Hàng cười: "Vài ngày qua em đềuđilàm sao? Vẫn nên ở nhàđi, cóanhvới em,thậttốt biết bao!"

Sau khi Uông Tân Dương, Quách Mộng Thanh, Trần Mĩ Nhạc lừa dốicô, cả thể xác và tinh thần Hứa Lương Cầm rất mệt mỏi,côcầnmộtbờ vai để dựa vào và giúpcôxóa nhòa những vết thương này. Tống Dật Hàng dù có phong lưu nhưng vẫn bảo vệcôtốt lắm, sợcôtổn thương liền lén lút giải quyết vấn đề công việc của Uông Tân Dương, thaycôấm ức bằng việc dạy dỗ Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc trong hôn lễ của họ, nay lại vìkhôngđểcôbị quấy rầy, thà rằng bảo vệ công tác của Uông Tân Dương dù ghét cay ghét đắng,côcó thểyêucầu nữa sao?

Kế tiếpcôchỉ biết là rèm tất cả phòng đềukhôngmở ra, bên trong làmộtmảnh hắc ám, hai người bọn họ cũngkhôngmặc quần áo, điện thoạikhôngbiết kêu bao nhiêu lần, saukhôngthấyâmthanh nữa. Đói bụngthìcó thức ăn trong tủ lạnh, có khi thậm chíkhôngăn cũngkhôngthấy đói, khátthìcó miệng Tống Dật Hàng, rồi lại uống rượu liên miên, chẳng phân biệt đâu là ngày, đâu là đêm. Thời gian cứ tồn tại vô tri vô giác, chỉ còncôvà Tống Dật Hàng vui vẻ chuyện nam nữ.

Hứa Lương Cầm cúp điện thoại xongthìliền gọi ngay cho mẹ, bị mắng dồn dập,côchỉ có thể nhắm mắt tựa vào ghế sô pha rồi liên tục xin lỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Á, saoanhgấp gáp thế? Em còn muốn thu dọn đồ đạc mà." Hứa Lương Cầm biết Tống Dật Hàng muốn mangcôvề nhàanh,khôngkhỏi buồn cười, lớn xác thế mà sao xúc động như trẻ con vậy.

"Xe công cộng cũng có cái tốt, lúc tan làm gọi taxi khó lắm,khôngbằng ngồi xe bus cho nhanh."

"Hôm nay vị khách mời này là lúcanhdu học ở nước ngoài có quen biếtmộtngườianhem tên là Trần Đại Lương, trong nhà cậu ấy mởmộtcửa hàng tổng hợp, tính tình hòa đồng vui vẻ thích cười đùa."

"Đây đúng lànóiđiêu mà, cònnóiviện trợ gì chứ?" Cái này là nhân lúc hàng xóm cháy nhàđihôi của, dùng gạo trắng đổi thành bạc trắng, Hứa Lương Cầmkhôngnóira những lời này.

"Tống Dật Hàng,anhcũng có thể ra ngoài tụ tập ăn uống với bạn bè, tính emkhôngthích náo nhiệt nhưngkhôngvì thế màanhcũng phải ở nhà buồn bực với em." Hứa Lương Cầmđiđến bên cạnh laptop của Tống Dật Hàng nhìnanhlàm việc mà khuyên.

"Hứa Lương Cầm hả, con mẹ nó đồkhôngcó lương tâm nhà cậu! Bàđãgọi cho mi biết bao nhiêu lần mà mi cũngkhôngthèm nghe, mẹ cậu tìm cậu bao nhiêu lần đấy, tớ cùng Khương Doanhnóidối sắpkhôngchịu nổi, cậu cùng họ Tống có cùngmộtchỗkhôngcó người ngăn cản nhưng tối thiểuthìcũngnóivới chúng tớmộttiếng chứ? Khương Doanh gấp đến độ chút nữa báo cảnh sát tìm trẻ lạc, sau hỏi bảo vệ khuthìmới biết cậuđicùng họ Tống, cậu còn là con người haykhônghả? Làm cho mọi người rất lo lắng, hai người bọn cậukhôngai chịu nghe máy, lắm lúc tớ còn nghĩ cậu bị tên họ Tống mưu sát cơ đấy!" Tô Hiểu Vũ tức giận mắng to.

"Bố mẹanhvẫn còn làm việc sao? Em nghe người khácnóivề cuộc sống của gia đìnhanh, còn kinh doanh nhiều ngành nữa, đúng là có nhiều người quáthìmình đúng là vô công." Hứa Lương Cầm nghĩ đến lờinóicủa Ngô Thừa Long,khôngkhỏi thuận miệngnói.

Tống Dật Hàng nhéo mặt Hứa Lương Cầmmộtcái: "mộttháng cùng lắm mấy trăm thôi, vậyanhsẽcố gắng đến đón em."

Cửa có người đẩy rađiđến, Hứa Lương Cầm thấy người tớithìnụ cười tắt dầntrênkhóe môi.

Đến khi mẹ già hết giận, chút nữathìHứa Lương Cầm ngủ quên.

Cuối tuần Tống Dật Hàng vẫn đến công ty đón Hứa Lương Cầm như trước, sau đóđiPhó Ước.

Hứa Lương Cầm gật gật đầu, thế này mới xuống xe vào công ty, Tống Dật Hàng thấycôvào rồithìlái xeđi.

Trong phòng khách vẫn làmộtmảnh tối đen, Hứa Lương Cầmđiđến trước cửa sổ kéo màn cửa sổ ra,cômuốn nhìn buổi tốimộtchút, nhìn xem đèn len lỏi khắp mọi nơi, tối thiểucôcòn biết mình còn sốngtrêntrái đất haykhông.

Hứa Lương Cầm gật đầu mở cửa ra ngoài.

Hứa Lương Cầmkhôngnghĩ Tống Dật Hàngsẽnóivới mình,côchỉnóilinh tinh chứ chẳng nghĩanhsẽnóichocônghe, nhưng hôm nay ngheanhnóiđãnằm ngoài dự đoán của mọi người rồi,khôngkhỏi tò mò: "Viện trợ cho quốc giađangcó chiến tranh, quốc gia gặp nghèo khó, vậy có thể kiếm tiền ư?" Nhắc tới chiến tranhthìcônghĩ ngay tới các nước Trung Đông và Châu Phi.

"Nhớ em chứ sao,anhrất biết giữ mình trong sạch, rượukhônguống, phụ nữ cũngkhôngchạm, lão Mạnh cho làanhbị bệnh rồi, ngày đó lúc ăn cơm xong còn đưa choanhmộtquyển tạp chí rồi đưa danh thiếp bệnh viện chuyên phụ khoa nam."

Tống Dật Hàngkhôngmiễn cưỡng nữa mà giúp Hứa Lương Cầm thu dọn: "Em muốnđilàmthìcứ đến công ty thôi,khôngphải hỏi han làm gì, ngày maianhđưa em tới."

"Alo, Tống Dật Hàng à?" Điện thoại vang lênmộttiếngđãcó người nhận.

Hứa Lương Cầm còn muốn từ chối, lời chưanóira khỏi miệngthìTống Dật Hàngđãnóitrước: "Chúng ta là ngườiyêucủa nhau,anhđưa đón em là chuyện đương nhiên, còn nữa công ty biết thừa quan hệ củaanhvới emi, em đừng nghĩ nhiều."

"Nửa tháng ngồi ngốc ở trong phòng màkhôngnghe máy sao? Lương Cầm, cậu đừng có linh tinh, đừng bao giờ chạm vào m* t** nghe chưa, đó là cái đáykhôngthoát được đâu!" Tô Hiểu Vũ sợ Hứa Lương Cầm bị Tống Dật Hàng làm hư.

Ngườinóichuyện có vóc dáng rất cao, mày rậm, mắt to, dáng vẻ cũngkhôngkhó coi, Hứa Lương Cầm khẳng định người này là Trần Đại Lương.

Lại tỉnh lại, Hứa Lương Cầm dùng hết sức lực tránh bàn tayđangômcô, bước qua người Tống Dật Hàng, xoay người xuống giường, trong nháy mắtcôliền ngã xuống sàn nhà, quamộtlúc lâu mới miễn cưỡng đứng lên ra khỏi phòng ngủ.

"Được, em tinanh!" Bỗng nhiên Hứa Lương Cầm nhìn thẳng Tống Dật Hàng, trong giọngnóicó phần chắc chắn,cônguyện ý vứt bỏ chân chính để vùi đầu vào đoạn tình cảm này luôn, tựa như chị Tôn Linhnóilà congáinên cómộtđoạn tìnhyêuoanh oanh liệt liệt, rất đáng giá!

Hứa Lương Cầm chạy nhanh xin tha: "Thầy Tống tha mạng, em biết sai rồi."

Tống Dật Hàng nhìn biểu cảmtrênmặt Hứa Lương Cầm, saumộtlúcthìômcôvào trong ngựcnói: "anhbiết em còn băn khoăn chuyện về Hisako, Hisako đúng làmộtngười rất quan trọng vớianhvà là ngườianhphải thựchiệnlời hứa, nhưnganhcó thể cam đoan với em rằnganhvớicôấysẽkhôngcó bất kỳ quan hệ mập mờ nào. Nhưng trước khicôấy tìm được bạn traithìanhphải chiếu cốcôấymộtchút, dù vậyanhsẽgiữ khoảng cách vớicôấy, về công việcthìanhsẽđiềucôấy về chi nhánh khác của công ty cho nên Hisakosẽkhôngphải vấn đề của chúng ta nữa. Lương Cầm, tinanhmộtlần nữađi!"

Hẳn là gầnmộttuần lễ, Hứa Lương Cầm mơ màng nghĩ, từ ngàycôvới Tống Dật Hàng hòa bình, Tống Dật Hàng đều dán lấycô, hai người phóng túng, sau lại càngkhôngngừng uống rượu.

"Náo nhiệtthậtđấy, em ở ngoài cửađãnghe thấy rồi, có chuyện gì mà vui thế?"

Tống Dật Hàngnóiđúng là những ngày thần thiên, Hứa Lương Cầm nghe Tống Dật Hàng miêu tảthìkhôngngừng nghĩ đến nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, saocôcó khả năng bỏ lại thực tế màđicùng Tống Dật Hàng vào xã hộikhôngtưởng được.

Hứa Lương Cầm để mặc Tống Dật Hàng hôn mình,thậtracôcũng nhớ mùi hươngtrênngườianh, mới có đầu đông thôi mà thấythậtấm áp.

"Vậy nếukhônggọi được taxi vàanhkhôngđến đón em đượcthìanhsẽgọi người tới đón em."

"Em cũngkhôngmuốn để họ nhìn mấy thứ này đâu, vẫn tự làmđi." Hứa Lương Cầmnóixong chỉ chỉ bao cao su.

Hứa Lương Cầm chào kiểu quân đội, còn lườmmộtcái, khiến Tống Dật Hàng cười quái dị rồi đè Hứa Lương Cầm chưa kịp trở tay.

"Lương Cầm, em về phòng ngủ trướcđi,anhđinghe điện thoại."

Xe đỗ vào trong hầm, sau khi xuống xe Tống Dật Hàng ôm chặt lấy Hứa Lương Cầm về thang máy, dọc đườngđithìlát lại ômmộtcái, lúcthìthơmmộttí, chốc lại sờ đầu thêm chút, có khinóinhỏbên tai Hứa Lương Cầm, cũngkhôngbiếtnóiđùa gì khiến Hứa Lương Cầm vừa đỏ mặt lại cười khanh kháchkhôngngừng, dáng vẻ thân mật của hai người giống như chưa hề có cuộc chia tay.

"Khuya thế này ai gọi nhỉ?"

- --------------------------------------

Lại qua hơn 1 tháng, quả nhiên Tống Dật Hàngnóiđượcthìlàm được, dù lúcanhlàm việckhônghếtthìkhôngcómộtngày nàoanhkhôngđiđóncôcả, hai người tan làmthìđisiêu thị mua đồ, về nhà lại cùng nhau nấu cơm, thứ bảy chủ nhật ở nhà, hoặc là cùngđidạo với Hứa Lương Cầm, cứ như thế ngược lại thấy Hứa Lương Cầm càng thấy áy náy hơn.

"anhmờithìemđi,khôngphải là emkhôngđến, có lão Mạnh và Trung Minhanhcòn thấy chưa đủ sao?" Tống Dật Hàng và Trần Đại Lương đập nhaumộtcái rồi lại ha ha cười, có thể thấy quan hệkhôngtệ.

"Tốt, mau đứng lênđingủ thôi."

Hứa Lương Cầm lập tức đứng lên: "Lớn tuổi rồithìbảo vệ thân thể chútđi. đừng có tiêu hao sức lực thế."

"Đúng thế, đây chính là viện trợ màanhnói, về phần cách thức làm việcthìcũng giống như vậy thôi."

"anhchưa từngnóivới em sao? Trong nhàanhsản xuất pinkhôngphải loại pin bình thường, là pin nguyên tử. Dùng trong hàngkhông, chữa bệnh, dụng cụ quânsự, sử dụng tương đối rộng rãi, em cảm thấy có bao nhiêu khách hàng cần loại pin này? Về phần Phổ Danhthìanhđãhoàn thiện hệ thống kinh doanh, hơn nữa bố mẹanhvẫn còn điều hành mà,anhcũngkhôngcần quá quan tâm mất sức vào nó."

"anhlàm gì thế?"

"Đúng rồi, thân thểanhkhôngsaothậtchứ?" Hứa Lương Cầm đột nhiên nhớ tới lời của Tôn Linhnóibệnh cũ của Tống Dật Hàngkhôngtốt lắm.

Tống Dật Hàng ngẩng đầu hỏi: "Có phải em thấyanhphiềnkhông?"

"Tất nhiên viện trợ cũng có, chẳng qua chiếm 1% thôi." Tống Dật Hàng vừanóitay vừađixuống.

Biếtrõanhchỉ muốncôthíchanhnên mớinóinhững lời ngọt ngào như thế,khôngcầnnóivề thân phận củaanh, chỉ là tình nhân bình thường thôi chắc gìđãgiữ nổianh2 giờ đồng hồ hoặc bạn bè củaanh, nhưng để Tống Dật Hàngnóithếthìhẳn làkhôngdễ.

"Em còn muốnđilàm đàng hoàng, vào mấy ngày nghỉthìchúng ta có thểđimấy ngày,khôngphải cũng tốt sao. Emkhôngcó sạc pin, dùng di động củaanhgọi cho mẹ nữa đấy, với cả em thấy điện thoạianhnhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn,anhvẫn nên xem chútđi."

Lập tức dùng tay che hai mắt, saumộtthời gian ngắn thích ứng, lại dè dặt từng chút buông tay xuống.

"Là có ý khác, chỉ là đối với quốc giađangcó chiến tranh, quốc gia nghèo khóthìđitrợ cấp vật chất hoặc những thứ công cụ xây dựng thôi."

Chạy nhanh đến sàn nhà mặcmộtcái áo khoác lên người rồi đứng ngốc ở cửa sổ, Hứa Lương Cầm bắt đầu tìm di động của mình.

"Yên tâmđi, tớkhôngngu như vậy đâu, Tống Dật Hàng cũng chẳng ham cái đấy."

Mở cửa sổ ra,khôngkhí lạnh lẽo đập vào mặt, Hứa Lương Cầm hítmộthơi dài, trong người thoáng chốc tỉnh táo hơn nhiều.

Nửa thángđãđủ dọa người rồi, Tống Dật Hàng cònnóicuộc sống tươi đẹp nhưngcôvô phúc hưởng. "Để sau hãynóiđi, em còn muốnđilàm."

"Còn vài ngày hả?đãnửa tháng rồi, đều tạianhliên tục ép em uống rượu, bây giờ emđilàm thế nào được."

"Sao lại mở cửa ra thế,khôngsợ lạnh sao?"

đivào phòng bếp lấy chút đồ ăn, sau đó tắm rửamộtchút, cuối cùng cũng có cảm giác tỉnh táo, Hứa Lương Cầm nhìn vỏ rượu dưới chân, mâm bátnhỏ, chénnhỏ, quần áo và các loại thực phẩm đóng gói dưới chân, tất cả mọi thứ ngay cả bao cao su cũng thấy, cả nhà giống nhưmộtbãi rác lớn, cũng may bên trong có trang bị lọc khí, bằngkhôngthìnhững mùi vị nàysẽlàm ngạt thở mất.

"Được rồi, emsẽđivớianh". Hứa Lương Cầm sợ Tống Dật Hàng vì chămcômà từ chối bạn bè cho nên mặc dùkhôngđược tự nhiên lắm nhưng vẫn muốnđicùnganh.

Tống Dật Hàng cười ha hakhôngngừng: "Mấy ngày trôi qua đúng là ởtrênthiên đườngthật."

Di độngđãhết pin nênkhôngmở được,côđành phải vào thư phòng mở máy tính của Tống Dật Hàng ra xem hôm nay là ngày nào trong tuần mấy.

"Đương nhiên là đổi lấy đồ ăn rồi, dưới tình hình đóthìtrang sức có lợi gì chứ, mạng sống quan trọng hơn nhiều." Hứa Lương Cầmkhôngchút do dự chọn đáp án.

Hứa Lương Cầm cúi đầu ăn cháo, thầm cảm thán sốcôgặp cái vận gì, sao lại có thể gặp ngườikhôngbình thường như Tống Dật Hàng vậy!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47