Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46
Lúc này Hứa Lương Cầm mới thoải mái đôi chút: “Chị Linh, em cũngkhôngphảikhôngmuốn cùnganhấy ởmộtchỗ, nhưng có người phụ nữ nào có thể chịu được việc hàng ngày bạn trai ở cùng với bạngáicũ đâu, huống chi khi emkhôngở cùng với Tống Dật Hàngthìbọn họ làmộtđôi! En cũng biết mình hơi vị kỉ, muốnanhấy giúp đỡ mình, lạikhôngmuốn có liên quan gì tớianhấy, em cũng rất khó xử.”
“Thế nàyđi, sau khi em tan làmthìở công ty chờanhmộtchút,anhđiqua tìm em, chúng ta thương lượngmộtchút, chờanhđến sảnh công tysẽgọi cho em, đượckhông?”
“thậtvậy à?” Hứa Lương Cầm ngẩng đầu, khóe mắt rưng rưng hỏi.
Hứa Lương Cầm nghe thấy bên của Tống Dật Hàng rất ồn ào vì thế hỏi: “anhrất bận à?”
Tống Dật Hàng dịu dàng hôn lên môi Hứa Lương Cầm, trong mắtkhôngche giấu nổi ý cười: “thật, mỗi ngày chúng ta đều ở bên cạnh nhaukhôngrời xa, chuyện nàyanhcầu cònkhôngđược!”
Tống Dật Hàng cũng chấn động: “Vậy emnóitrướcđi, trong lòng em có phảiđangnghi ngờanhlàm, còn sốt ruột thay Uông Tân Dương sao?”
Chờ cơm nước xong xuôi, mọi người tạm biệt nhau,khôngbiết lão Vương ở đây lúc nàođãlái xe tới rồi.
Hứa Lương Cầm nhìn Tôn Linh, chờcôtiếp tụcnói
“Đúng làanhnóiđến tìm em, em nghĩ chỉnóichuyệntrênxe thôi.” Hứa Lương Cầm tức giận lườm Tống Dật Hàngmộtcái.
khônghổ là bạn bè của Tống Dật Hàng, lờinóidối cũng giống nhau, Hứa Lương Cầmâmthầm trừng mắt, sau đó cười cười với Mạnh Tề: “ChàoanhMạnh,đãlâukhônggặp.”
Hứa Lương Cầm cúi đầukhôngnói.
Nhìn Tôn Linh dịu dàng, Hứa Lương Cầmnhỏgiọngnói: “đãsớm chia tay rồi, chỉ có liên lạc với nhau thôi.”
Ngồi vào trong xe, Hứa Lương Cầmkhôngnóichuyện với Tống Dật Hàng mà chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậythìđithôi, còn làm sao nữa, chỉ cầnanhnghĩ cách về chuyện của Trần Mĩ Nhạc là được.”
“Shibata.” Hứa Lương Cầm bổ sung
Hứa Lương Cầmkhôngngờ Vương Trung Minh cũng tới đây, cái này hơi xấu hổmộtchút, cùng ăn cơm với boss của mình cũngkhôngđược tự nhiên cho lắm.
Nơi tụ tập làmộtkhách sạn nổi tiếng trong thành phố, Hứa Lương Cầm từng đến đây với Tô Hiểu Vũ, khi đó là lần đầu tiên Tô Hiểu Vũ viết truyện nhận được tiền nhuận bút nhiều, cho nên đại gia đưacôtới đây ăn cơm. Tuy rằng haicôđãchuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị đồ ăn làm cho sợ hãi,mộtđĩa thịt 18 đồng, mấu chốt là trong cái đĩa ấy chỉ có tí thịt thôi, kết quả ăn được lưng lửng dạ mà hơn 600 lận.
Dưới tình huống này Hứa Lương Cầm tạm thờikhôngso đo với Tống Dật Hàng, đành phải nhéo đùianhmộtcái, Tống Dật Hàng đau đến mức hít sâu, sau đó lại cười cười.
Đương nhiên làanhkhôngtham dự rồi, chẳng quaanhchỉ nhờ người khác giật dây thôi! Vẻ mặt Hứa Lương Cầmkhôngcho là đúng.
“Emkhôngbiếtanhcó làm haykhôngnhưng em cho rằnganhkhôngthoát khỏi liên quan. Em cũng chẳng lo lắng thay Uông Tân Dương, em thay em lo lắng cho mình, Trần Mĩ Nhạc mà điên lênthìsợ lắm, nếu ngày maicôta chạy đến công ty em làm loạnthìsao, chắc chắn em khỏi cầnđilàm rồi.” Đến lúc đó Trần Mĩ Nhạc lạinóilịch sửcôyêuđơn phương này, rồi xen vào hạnh phúc người khác này…..côlàm sao còn mặt mũi đến công ty chứ.
“Chẳng qua em cảm thấy mìnhđangkhiến công ty gặp phải phiền toái thôi.” Hứa Lương Cầm băn khoăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đây,anhnóiđây,thậtrathìhiệu trưởng củaanhta gọi choanh,anhmới biết là có chuyện gì xảy ra. Có người tố cáo bố của Quách Mộng Thanh lợi dụng chức vụ ở trường học rồi cùng đồ đệ đấu thầu công trình khai phá rồi th*m nh*ng,hiệntại cơ quanđangđiều tra. Chỉ là khi bố của Quách Mộng Thanh vừa gặp chuyện, lập tức có ngườinóiUông Tân Dương từng hẹn hò với congáiông ta có tham gia việc này, lại có ngườinóiUông Tân Dương mượn cớ kết hôn để vơ vét của cải, dưới sức ép của trường học đành phải giáng chức giáo sư của Uông Tân Dương, tạm ngừng công tác củaanhta để điều tra.”
Hứa Lương Cầm cũng hiểu được biểu cảm của mình, lớn hơn 12 tuổithìđãsao?khôngphải còn có Dương lão sao? Khicôlên năm thứ hai đại họcthìmẹ vợ còn chưa sinh ra đó!
“Em đừng đa tâm, chúng ta khó khăn lắm mới thấy Dật Hàng vui vẻ như vậy, chị cũngkhônglớn hơn em bao nhiêu đâu, chị họ Tôn tên Linh, em cứ gọi là chị Linhđi.”
Hứa Lương Cầm cũng đành phải cười theo: “Đây là vừa mới quyết định thôi,thậtraanhấy cũngkhôngcó ý định đưa em tới đây đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Rất xấu hổ đúngkhông?”
Hứa Lương Cầm làm sao còn tâm trạng đểnóiđùa nữa: “Được rồi,anhmaunóiđi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bố con Quách Mộng Thanh làm sao đểanhta xen vào chuyện kêu gọi đầu tư được? Em nghe Tân Dươngnóiqua, lúc trước vì bố Quách Mộng Thanh nhìn trúnganhta muốn đem congáigiới thiệu choanhta, cho nên mới giúpanhta trong việc tài trợ vốn cho Hội Hạnh Phúc, trong hôn lễ bốn phía đều là tiền biếu, đâu phải chỉ có 120000 củaanhđâu?”
“Dật Hàng có quan hệ rất tốt với chồng chị, chị nghenóiemmộtmực muốn chia tay với Dật Hàng đúngkhông?”
Đến nhà trọ, Tống Dật Hàng xuống xe cùng Hứa Lương Cầm, đưacôđến tận cửa.
“Lên xeđi,anhđưa em về.”
Tống Dật Hàng cười: “anhsẽ.”
Hứa Lương Cầm nghĩ như vậy cũng tốt bèn đồng ý: “Được rồi,anhcũngkhôngcần gấp, đừng làm chậm trễ việc của mình.”
“Mạnh Tề là chồng chị.”
Tống Dật Hàng rất hài lòng với câu trả lời của Hứa Lương Cầm, khóe miệng mỉm cười rồi khởi động xe.
Lúc tan làm, Hứa Lương Cầm thu dọn đồ đạc của mình rồi ngồi chờ Tống Dật Hàng.
“anhấy lớn hơn chị 12 tuổi.”côgáigiống như nhìn quen thái độ của Hứa Lương Cầm, rất hào phóngnói.
“Lương Cầm, em đừng lo lắng, cũng đừng làm khổ mình, ngày maianhsẽgọi cho hiệu trưởnganhta, nhất định bảo vệ công tác của Uông Tân Dương, cùng lắmthìanhủng hộ vài trang thiết bị là được. Về phầnnóianhta vơ vét của cải trong hôn lễthìdễ, đểanhta lấy tiền đóđiquyên góp các vùng khó khăn là được, Uông Tân Dương cũngkhôngvi phạm pháp luật gì,khôngsao đâu.”
“khôngbận lắm, gặp bạn bè thôi, chút nữa muốn ăn uống cùng với nhaumộtchút, em có việcthìcứnóiđi.”
“thậtquá đáng,khôngngửi được.” Lúc này mọi người nhìn Hứa Lương Cầm càng dịu dàng.
“Nghenóibọn em vìmộtcôgáiNhật Bản màkhôngvui hả? Gọi là Ta Ta gì ấy nhỉ.”
“Tống Dật Hàng, em khó chịu là vì bọn họ dám tạt chậu nước bẩn vào ngườianh, cho rằnganhmuốn trị Uông Tân Dương, hơn nữa từ đầu đến cuối làanhgiúp em thôi, ấm ứckhôngphải em,anhtrả giá nhiều như thế, có đángkhông? Cơ bản chúng takhôngthích hợp ở cùng với nhau đâu, thân phận này, dáng vẻ này, gia thế này, bối cảnh nữa, chênh lệch lớn quá còn gì,anhđứngmộtmình cũngđãhoàn hảo rồi,mộtkhi tiếp xúc cùng bạn bèanh, em thấy mình như thấpmộtbậc,khônghợp nhau chút nào!khôngnhững thế còn lo lắng có khi nàoanhthíchcôgáikhác vất bỏ emmộtlần nữa, loại cảm giác này đau khổ lắm!” Rốt cục Hứa Lương Cầm cũngnóiđược những lời từ trái tim.
Tống Dật Hàng thẳng thắn nhận sai: “Làanhhiểu sai ý, xin lỗi em. Nhưng bên kia chờanhlâu quá rồi, giờ làm sao đây?”
“Lương Cầm, có phải em lo lắng Trần Mĩ Nhạcsẽgây phiền toái cho em hả?anhcũngnóirõrồi, về sau Trần Mĩ Nhạckhôngbước chân nổi vào công ty đâu.” Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm vào lòng, sờ sờ mặtcôan ủi.
Đồ ăn cũng dọn lên đầy đủ, Tống Dật Hàng cẩn thận gắp rau cho Hứa Lương Cầm, cái nàocôkhôngthích với cái nàocôthích ăn đều biết hết, cònnóithức ăn nàykhôngbằnganhnấu, về sauanhsẽtự nấu cho Hứa Lương Cầm ăn, làm cho những người có mặt ở đây muốn cắn răng tự tử hoặc là đâm đầu xuống đất c·h·ế·t luôn.
Hứa Lương Cầm đứng lênđicùng bọn họ.
Thừa lúc mọi ngườiđangnóichuyện phiếm, Hứa Lương Cầmnóichuyện với Tống Dật Hàng: “anhmaunóiđi, đừng làm em tò mò, đượckhông?”
Nhìn thời gianthìsắp tan làm rồi,cônghĩ Trần Mĩ Nhạc cũngkhôngcó khả năngsẽchạy tới đây vì thế cắn môi suy nghĩmộtlúc rồi gọi cho Tống Dật Hàng.
“mộtchút cũngkhôngchậm.” Giọng của Tống Dật Hàngnhẹnhàng, dường như rất vui.
Chưa đến 10 phútthìTống Dật Hàngđãgọi tới, bảo Hứa Lương Cầm xuống tầng.
“anhấy……thậtsựthích em sao, em thấy bình thường mà.” Xét đến cùng, Hứa Lương Cầmcôvẫn còn tự ti lắm.
“Dật Hàng, cậu đừng quan tâm Lương Cầm quá đáng thế đượckhông? Nên để ý bọnanhmộttíđi, mỗi ngày hai đứa quấn quýt lấy nhau màkhôngmệt à?” Những ngườitrênbàn thấy hai người bọn họ sát nhaunóichuyệnkhôngngừng, nhịnkhôngđược lên tiếng.
“anhnóitiền đúng làanhcho, nhưnganhthay bạngáicủaanhcho, cơ bảnanhkhôngcó giao tiếp với Uông Tân Dương nhiều.”
Tống Dật Hàng lập tức ôm chặt Hứa Lương Cầm vào lòng mình, vỗ lưngcônhènhẹ, giọng dịu dàng trầm ấm: “anhđều hiểu,anhhiểu hết mà. Về sau chỉ có mỗi em,anhkhônggặp ai hết, chỉ hai người chúng ta thôi, chỉ có hai chúng ta.”
cũng vì chuyện đánh nhau mà bị đuổi học, vậythìemnóisao Mạnh Tề lại coi trọng chị? Mới đầu chị cũngkhôngtin, sau chị nghĩ cứ sống vui vẻ từng ngàymộtvới Mạnh Tề là được, nhưngđãnhiều năm trôi qua,anhấy vẫn tốt với chị như trước, điều kiện của em chẳng lẽ còn kém chị sao?”
“Lương Cầm à, em mau trở về bàn ănđi, emkhôngcó ở đó, Dật Hàngkhôngyên tâmnóichuyện với bọnanh.” Lúc này Mạnh Tềđãđitới, vừanóivừa kéo tay vợ mình,côcũng phải quay lại.
Điện thoại kêu hơn 10 hồi mới thấy Tống Dật Hàng nghe: “Lương Cầm à.”
“Bọnanhcó nghenóiDật Hàng cất giấumộtbảo bối,khôngbao giờ đưa bạngáira công khai,khôngnghĩ tới đúng làkhôngcông khai cho mọi người thấythật, cái nàykhôngnên đâu nhé, chốc lát phải phạt rượu nó. Nếu mọi người đến đông đủ rồithìra kia ngồi thôi, để người ta dọn đồ ăn lên.”
“Tống Dật Hàng, em pháthiệnanhcòn làmộtchuyên gia tố cáo nữa đấy.” Lúc trước hợp đồng bất động sảnkhôngthành là vìanhtố cáo nên hủy hợp đồng, bây giờ bố của Quách Mộng Thanh cũng làanhtố cáo, đúng làkhôngphải chính nhân quân tử.
(cấp 2),
“khôngphải em khó chịu vì Uông Tân Dương.” Giọng Hứa Lương Cầm có chút khàn khàn.
“ Xin lỗi, emkhôngnghĩ vợ củaanhMạnh lại trẻ và xinh thế.”
“khôngphảianhnóianhcómộtcái hẹn sao?đãsớm hẹn giờ xong rồi,khôngcó lý do gì phải vắng họp cả, đến nơi đó bàn cũng được, có thể thuận tiện ăn cơm nữa.”
“A, Lương Cầm đến đây nào, lâu rồikhônggặp em, xinh hẳn ra đấy.” Mạnh Tề pháthiệnbọn họ đầu tiên, lập tức đứng dậy đón.
Hứa Lương Cầm lắng nghe Tôn Linhnóichuyện, hiểu được Tôn Linh cố ý đến đây làm thuyết khách cho Tống Dật Hàng, mặc dù là như thế nhưngcôkhôngghét nổi Tôn Linh, Tôn Linh cómộtmị lực khiến người ta tin phục.
Hứa Lương Cầmkhôngthể tin nhìn Tôn Linh dịu dàng lịchsựnày,khôngthể tin nổi dáng vẻ bốc đồng khi trẻ của Tôn Linh. Vì giúp Tống Dật Hàng, vị phu nhân này hi sinh lớn quá đấy, đem lịch sử đời mìnhnóira nhưngcôcảm động là được.
“Dưới bàn có động tĩnh, Lương Cầm tức rồi!” Có người nhìn thấy biểu cảm của Tống Dật Hàng, lập tức cười to, mọi người lại cómộttrận cười đùa,khôngkhí thoải mái hẳn lên, Hứa Lương Cầm đỏ mặt dở khóc dở cười.
Tôn Linh cực kì kinh ngạc: “Theo như lời emnói, Dật Hàng tình nguyện muốn em làm bạngáinó sao? Lương Cầm à, trong bất kỳ trường hợp nào cho tới nay Dật Hàng đềunóinó có bạngái, chồng chị hay bạn thân của nó đều biết đến danh của em, chỉ cho là Dật Hàngkhôngmuốn công khai, cho nên mớinóikhôngmang em tới. Chồng chị về nhà còn haynóiđùa với chị,anhấynóiDật Hàng thành nô lệ tìnhyêurồi, binh thường chơi với mọi người làkhôngsaykhôngvề, bây giờ ngay cả rượu cũngkhôngchạm vào, giữ mình trong sạch!”
“Em khi nàothìnóimuốn tham gia tụ họp vớianh?”
“Saoanhđến nhanh vậy?” Hứa Lương Cầm ngồi vào xe hỏi.
“Hai đứa chúng nó luôn là như vậy đấy, cómộtlần ở Tinh Quang còn quá đáng hơn nhiều, ngay cả chào hỏi Lương Cầm cũngkhôngkịp, nó mang Lương Cầmđiluôn, làm cho tôi với Dương Hoa tìm bọn chúng khắp nơi!” Mạnh Tề lập tức chiều lòng.
“Có lẽ nó luôn nghĩ rằng emsẽquay về bên nó. Chuyện của bọn em chị cũng nghe chồng chịnóiqua ít nhiều rồi, có khi Dật Hàng có nỗi khổ của mìnhthìsao.”
Hứa Lương Cầmđicùng Tống Dật Hàng vào thang máy lên tầng 3, dướisựhướng dẫn của phục vụ vào phòng được thuê.
Hứa Lương Cầm càngkhôngbiếtnóigì cho phải.
Tống Dật Hàng gật đầu: “khôngphải chỉ có vậy đâu, nếukhôngthìhiệu trưởnganhta gọi choanhlàm gì? Ông ấy gọi choanhcó mục đích là muốn xemanhcó thái độ gì với Uông Tân Dương, dù sao ban đầu làanhgiúpanhta lên chức mà.”
Đoàn người cười đùa đến bàn ăn, ngồi xuống.
Hoàn cảnh này khác hoàn toàn với lúc ở quán ăn đêm khi Tống Dật Hàng muốn đácô, đúng là khác nhaumộttrờimộtvực.
“Á.anhđịnhđiđâu thế,khôngphải lànóichuyện sao?” Hứa Lương Cầm kêu lên.
Hứa Lương Cầm giật mình nhìn về phía đối phương,côgáinày thoạt nhìn rất trẻ, đôi mắt to tròn cùng đôi môi luôn mỉm cười hiền dịu,khôngnghĩ tớisẽlà vợ Mạnh Tề.
côgáiđó ngồi xuống: “Chị cũngkhônghayđixã giao vớianhấy nhiều, chỉ là hôm nayanhấynóiDật Hàng đưa em tới đây, cònnóiDật Hàng sợ emmộtmình là nữ nênkhôngđược tự nhiên cho nên đểanhấy đón chị tới đây.”
Hứa Lương Cầmkhôngđể ý Trần Mĩ Nhạcđangmắng chửi trong điện thoại, trực tiếp tắt luôn.
Tống Dật Hàng kỳ quáinói: “Trong điện thoạianhnóiđến đón em mà.”
Trong lòng Hứa Lương Cầm chua xót,côkhôngbiết bệnh Tống Dật Hàng lại kéo dài như vậy: “Bệnh củaanhấy chưa hết sao?”
Trong phòng rất rộng rãi, ngoài việc ăn cơm còn có khu nghỉ ngơi, trong khu nghỉ ngơi có ghế sô pha rộng, vừa thấythìbiết rất thoải mái, lúc hai người vàothìmọi ngườiđangnóichuyện phiếm.
“Vậyanhnóithế nào?”
“Chị còn chưa tốt nghiệp sơ trung
“Khi tốt khi xấu, nhưng thời gian gần đâykhôngthấynóikhó chịu gì, chắc là khỏi rồi.”
Hứa Lương Cầmkhôngthểnóicôđãchia tay với Tống Dật Hàng, nhìn Vương Trung Minh cầm chén trà hướngcôcười, thầm nghĩ quả dưa bở này hơi to! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lương Cầm à, em phải tin tưởnganh,thậtra con ngườianhrất đơn thuần đấy.”
“Chỉ chửi bới ầm ĩ thôi, chủ yếu em sợcôtakhôngphân biệt phải trái chạy đến công ty làm loạn thôi.”
Chương 46
“Đây làm gì coi là phiền toái, Dật Hàng còn dễ tính, bằngkhôngthìviệc này giải quyết dễ hơn nhiều.” Vương Trung Minh hừ lạnh.
Lúc này mọi người mới nhìn lại,khôngđợi Mạnh Tềnóixong đều nhiệt tình bắt chuyện với Hứa Lương Cầm.
thậtvất vả để ăn được no no, Hứa Lương Cầm thấy bọn họđãvào việc chính,cônóimuốnđiđến khu nghỉ ngơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“anhđâykhôngphải giống như câu thơ người tình trong mắt hóa Tây Thi sao?anhnóiem xinhthìlà em xinh.”
“Nhưng tình cảmkhôngphải chỉ ởmộtphía,côgáiđó thích Dật Hàng đến thế nàođinữa nhưng Dật Hàngkhôngthíchcôấy, bất kể là khi ở nước ngoài hai người bọn họ có phát sinh ra chuyện gìthìbây giờ trong lòng nó chỉ có em. Lúc trước thân thể Dật Hàngkhôngtốt lắm, về sau chúng ta mới biết được, chị còn phải giúp đỡ nómộtthời gian. Em có biết khi đó Dật Hàngnóigìkhông? Nónóimuốn Lương Cầm ở bên cạnh, có khi bệnh của nósẽtốt hơn, lúc ấy chị còn nghĩ em có việc gì bậnkhôngthể tới ấy,khôngnghĩ tới hóa ra hai đứa chia tay rồi.”
“Tống Dật Hàng à, chốc nữa em còn muốn ăn cơm,anhđừngnóinhư vậy nữa, có đượckhông?” Tống Dật Hànganhcòn dámnóimình đơn thuần cơ à, vậy những người khác chỉ có thểnóimắt tôi có vấn đề thôi.
“Chuyện nàythìanhcũng có biết đôi chút, Trần Mĩ Nhạc làm gì gây khó dễ cho em sao?” Tống Dật Hàng lập tức hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Lương Cầm biết ý của Tống Dật Hàng, nếuanhnóikhônggiao tiếp nhiều với Uông Tân Dương, trường họcsẽxử lý Uông Tân Dương màkhôngcần phải lo lắng chuyện gì.
Hứa Lương Cầm chỉnóingoài miệng với Tống Dật Hàng,côchỉnóianhnên kiềm chế, trong lòng ngũ vị pha trộn.
“ Chị Linh.” Hứa Lương thuận theo gọi Tôn Linh,
“Trong lòng phải bỏ xuống được, cònkhôngthìkhôngbỏ xuống được đâu. Ai ở cùng Dật Hàng cũng lo được lo mất, điều kiện của nó tốt quá mà. Nhưng chị cảm thấy emkhôngnên nghĩ quá nhiều, tối thiểu theo góc độ của bọn chị nhìn nhận, nóthậtsựthích em, là thíchthậtđấy, ngay cả chồng chị đềunóiDật Hàng rấtyêuem. Là congái, có thể gặp đượcmộtđoạn tìnhyêuthăng trầmkhôngtốt sao? Mặc kệ kết quả tốt hay xấu, mìnhđãđượcyêu, vui vẻ cũng đáng giá mà, thanh xuân ngắn lắm, chờ đến lúc lớn tuổi rồi, muốnyêucũng chẳng còn sức đâu.”
“Vậy lát nữa gặp.”
“Em ước được ở bên cạnh Lương Cầm mọi lúc mọi nơi đấy,thìsao nào, ghen tị với em à? Cácanhcũng hơi bị ngứa mắt đấy,khôngbiết à?” Tống Dật Hàng thoải mái nhận hết, mọi người nghe xong cười ha ha.
Tống Dật Hàng híp mắt cười, nhìn Hứa Lương Cầmmộtlượt: “điđường toàn gặp đèn xanh. Nhìn emkhôngốm, rất tốt, có vẻ xinh ra!”
“Đừng có trợn mắtnóidối đượckhông? Em đồng ý làkhôngốm đau gì, còn xinh đẹp á?anhnóivới đầu gối à!”
“anhhiểu mà, chỉ cần bảo vệ công tác Uông Tân Dương, Trần Mĩ Nhạckhôngtìm em gây phiền toái nữa, làanhkhiến em chịu ấm ức rồi.”
“Đây là kết quả của hành động bất nghĩa, cho tới nayanhđều giữ khuôn phép củamộtdoanh nhân,khôngtham dự mấy chuyện ngoài lề.” Tống Dật Hàng cảm thấyanhrất trong sạch.
“Emkhôngbiếtanhấysẽnhư thế.”
“Đến đây nào! Đến đây! Tôi giới thiệu với mọi ngườimộtchút, đây là Hứa Lương Cầm, bạngáicủa Tống Dật Hàng, mọi ngườiđãnghe qua rồi chứ?”
“Đúng vậy, Lương Cầm à, công ty còn cóanhmà, chút chuyệnnhỏnày em đừng để trong lòng.” Vương Trung Minh cũngnóitheo.
“Cũngkhôngcó chuyện gì lớn cả, vừa rồi Trần Mĩ Nhạc gọi cho em,côtanóiUông Tân Dương bị giáng chức rồi, cònnóicông việc chưa chắcđãgiữ được, em muốn hỏianhlà có biết chuyện gìđangxảy rakhông?”
Hứa Lương Cầm ngẩng đầu nhìn về phía ngườiđangtới, trừ người nọ rathìchắc hẳncôlà nữ duy nhất, cũngkhôngbiếtcôgáiấy có thân phận gì, cho nêncôchỉ cườikhôngnói.
“Dật Hàng cũngthậtlà, nếu biết em cũng tớithìanhđưa em tới đây luôn, còn làm màu đến đưa đón nữa, quan tâm quá đáng rồi.” Vương Trung Minh cười trêu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.