Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48
“Đương nhiên làđirồi! Về sau các cậu gặp cơ hội tốtthìđừng có quên chị đây, thân phận chị bây giờ khác xưa rồi,đãlà cổ đôngmộtcửa hàng rồi đó.”
“Hisako đến đây, ngồi bên cạnhanhnày, em với Dật Hàng khó mờithậtđấy, nhưng tối thiểu trong điện thoại em cònnóichuyện vài lờithậtlòng vớianhhơn là nó,anhgọi cho Dật Hàng hơn trăm cuộc mà nókhôngthèm nghe, gọi lại cũngkhôngluôn. Thành raanhphải đơn phương chiến đấu, phải tiếp Trung Minh và lão Mạnh cùng vợanhấy, chắc em chưa biết ba vị này đúngkhông,anhgiới thiệu cho em nhé.”
Mạnh Tề cùng Vương Trung Minh nhìn nhau,khôngkhỏi nghĩ: Đầu tư mấy cái trung tâm lên tới hàng trăm tỉ màkhônglớn sao? Lời như thế mà Tống Dật Hàng cũngnóiđược, nhưng thấy Hứa Lương Cầm đúng làcôbé đơn giản, Tống Dật Hàngnóigì con bé cũng tin! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Dật Hàng vừa động nhưngkhôngnhúc nhích: “Chén này chứa nhiều nội dungthật,nóirõràng mới uống.”
Hứa Lương Cầm nhìn Trần Đại Lương gào đến đỏ mặt, nhìn Hisakođangấm ức khóc lóc nhưcôvợnhỏthìkhôngkhỏi cảm thán, xem ra trong mắt nhìn nào đóthìHisako giống như công chúa Bạch Tuyết đáng thương, màcôkhôngkhác nào mẹ ghẻ của Bạch Tuyết!
Nhưng nếu hôm nay Tống Dật Hàng có thểnóira những lời này, đủ để thấy những tin đồn đó làthật, mà Trần Đại Lương và người nhà ở nước ngoài trừ có chút tiềnthìkhôngcó năng lực gì, đến lúc đó chẳng cầnnóilệnh truy nã, Tống Dật Hàng chỉ bỏ chút tiền tùy tiện chọn mấy bang đảng mafia cũng khiến cả nhà Trần Đại Lương chếtkhôngminh bạch!
Ba người Mạnh Tề trợn tròn mắt,khônghiểu vì sao Trần Đại Lương thay Shibata Hisako ra mặt. Lại nhìn Hisakođangcúi đầu lau nước mắt, trong khoảng thời gian ngắn diễn rasựviệc nàykhôngbiếtnóigì,khôngbiết khuyên ra sao bởi vì bọn họthậtsựkhôngbiết lai lịch của Hisako,khôngnênnóilinh tinhthìhơn.
Tống Dật Hàng nhìn thẳng vào mắt Shibata Hisako, trong mắtkhôngcómộttia ấm ápnói: “Hisako, chuyện ngu xuẩn như thế màcôcòn làmmộtlần nữathìlập tức xách vali về Mỹ, tôikhôngcó khả năng tha thứcôvô điều kiện được, mấy năm naycôhẳn hiểu được rồi chứ, mấy chuyệncôlàm chẳng qua tôikhôngđể vào mắt nên mớikhôngso đo vớicô!”
Tống Dật Hàng thấy người đến là Shibata Hisako, phản ứng đầu tiên là nhìn biểu cảm của Hứa Lương Cầm, thấy sắc mặtcôrét run, sắc mặtanhcũng vì thế mà khó coi hơn. Nhưnganhkhôngnóigì, chỉ ở dưới bàn nắm chặt taycô.
“Sao lạikhôngquen,anhquen nhiều chứ.”
“Đồ ăn thức uống có hết rồi, tôi là chủ nhà nên trước tiên kính mọi ngườimộtly nhé, cám ơn tất cả mọi ngườiđãcó mặt ở đây.” Trần Đại Lương đứng lên uống cạn chén rượu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn Mạnh Tề từ kinh ngạc đến bội phục nhìn Hứa Lương Cầm,khôngnghĩcôcó suy nghĩ sâu sắc đến vậy,khôngnhững đối phó được với Trần Đại Lương mà còn uy h**p được đối thủ của mình.
“Emkhôngđượcđi!” Tống Dật Hàng lái xe vào bãi đỗ xe, sau đó bác bỏ kế hoạch của Hứa Lương Cầm.
“Đồ ngốc,anhta chưa lo sao emđãlo rồi? Nhàanhta có tiền nhiều lắm, nhiêu đây đáng là bao.” Tống Dật Hàng muốn Hứa Lương Cầm yên tâm.
“Tôi con mẹ nó có phảinóibậy haykhôngthìanhhoàn toàn có thể hỏi lương tâm của mình, Hisakođangở đây, có thíchcôấy haykhôngthìanhlà ngườirõràng nhất, có khicôấy cònrõhơn bản thânanhấy chứ. Nếukhôngthíchcôấythìtại saoanhphải hỏi nhữngcôgáibên người củaanhem mình, nhìnanhđâu giốngmộtngười keo kiệt về lương tâm, đúng chứ?thậtđáng khinh khianhchỉ vì đàn bà congáimà gâysựvớianhem tốt của mình, tôi thấyanhlà người vìkhôngcó được người mìnhyêumà Tống Dật Hàng lại chẳng biết quý trọng bảo vệ người mìnhyêunên cảm thấy ấm ức đúngkhông?anhcảm thấy bản thân mình là người đức cao vọng trọng nên phải dùng mặt mũi của người chủ trìnóichuyện chính nghĩa chứ gì!”
“Tống Dật Hàng, em thấy hay là thôiđi, mọi người chỉ cãi nhau vài câu thôi, đâu cần căng thẳng thế.” Hứa Lương Cầm lắc lắc tay Tống Dật Hàngnói.
Chương 48
“Lương Cầm, ăn cơm chưa?” Vào buổi trưa Tô Hiểu Vũ gọi điện cho Hứa Lương Cầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dật Hàng,anh….” Rốt cuộc Trần Đại Lương khó khăn mở miệng nhưngkhôngnóiđược, Trần Đại Lương muốn cầu xin tha thứ nhưng lạikhôngbiếtnóigì, loại yếu thế này Trần Đại Lương chưa từng trải qua.
“anhquen mafia à?”
Tống Dật Hàng dường như rất vui: “Bé ngoan,khôngphảianhlo em sợ hãi sao.”
“Đại Lương, Lương Cầm vì cả nhàanhmà cầu xin tôi đấy, có phảianhnên làm chút gì đó cảm ơnkhôngnhỉ?” Tống Dật Hàng quay đầu nhìn Hứa Lương Cầm,trênmặtđãkhôi phục nét tươi cười.
Hai người ăn cơm xongthìvề chỗ ở,mộtngười làm việc,mộtngười viết tiểu thuyết,khôngai ảnh hưởng đến ai, chỉ là Tống Dật Hàng vừa hết bậnthìquấn quýt lấy Hứa Lương Cầm, Hứa Lương Cầm bịanhcuốn lấy cũngkhôngviết được nữa, đành phải tắt laptop rồi lên giường nghe thầy Tống giảng dạy.
“Là tôikhôngcho Lương Cầm uống rượu,anhmời rượu nhưng chưa đủ tư cách đểcôấy uống đâu. Đại Lương,anhnóikhôngsai, tình cảmanhem 10 năm tôi biết chứ, tính tìnhanhthẳng thắn hay xúc động, cómộtchút chuyện tôi có thể tha thứ, cómộtsố việc tôi chẳng thể tha thứ nổi,anhmắng tôi hai ba câu, tôi có thể nghĩ tới tình cảmanhem 10 năm mà nhịn được, nhưng đụng vào Lương Cầm làkhôngđược,côấy là người quan trọng của tôi,khôngai có thể chạm vàocôấy! Hơn nữa trong mắt tôi,côấy là người hoàn hảo, mọi phụ nữkhôngđáng đứng cùngcôấy!”
“đangăn đây, chuyện gì thế?”
Hứa Lương Cầm đương nhiên biết bữa cơm nàykhôngthể nuốt nổi được nữa cho nên ngoan ngoãn đứng lên với bọn Mạnh Tề, Tôn Linh và Vương Trung Minh cũng gật đầuđicùng Tống Dật Hàng.
“Như vậyđi, tôi thay Lương Cầmnóiđiều kiện, trung tâm thương mại nhàanhđưamộtnửa cổ phần chocôấy là được.”
Giống nhưđiăn cướp vậy.
Bởi vì nhiều năm ở ngước ngoài nên Trần Đại Lương cũng nghe đượcmộtsố việc, có ngườinóimấy năm nay Tống giađãtiến sâu vào thị trường Trung Đông, cho dù là công ty tư nhân hay gia tộc Ả Rập đều có quan hệ lợi ích rất chặt chẽ, đương nhiên mọi người đều nghĩ đó là truyền thuyết, là tin vỉa hèkhôngđáng tin.
“Còn có ai nữa chứ, có Hiểu Vũ này, Đại Long với Khương Doanh nữa, có thẻ ưu đãi hạng sang nữa đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Lương Cầmnóixong lại quay sang nhìn Shibata Hisako: “Hisako tiểu thư, saocôlại có thể lợi dùng người đàn ôngyêucôđể loại trừ tình địch cho mình?côcảm thấy rất đắc ý phảikhông?côlàm như vậythìtình cảmanhem của bọn họsẽvỡ tancôcó hiểukhông? Chắc làcômuốn tìm tất cả những tên đàn ôngyêucôvề đây đểnóinhững ấm ức của mình sau đósẽlợi dụng tình cảm của bọn họ làm rạn nứt tìnhanhem với Tống Dật Hàng hả? Cái việccôđem tình cảm ra để đùa vui rất là thiếu đạo đứccôcó biếtkhông?”
côvừa dứt lờithìsắc mặt Shibata Hisako đột nhiên trắng bệchkhôngnóimộtlời,trênmặt Trần Đại Lương lúc đỏ lúc trắngkhôngnóira.
Hứa Lương Cầm vài lần muốn thoát ra nhưngkhôngthành công, cuối cùngthìbất động, để mặc Tống Dật Hàng nắm lấy.
“Thế à, vậy em yên tâm rồi.”khôngđáng giá bao nhiêu tiền hả? Vậy chắckhôngbằngmộtcái siêu thị,côcó cổ phiếu cũng tốt, chẳng phải mấy công ty có mấy cổ phiếu thôi sao, vừa nghĩ Hứa Lương Cầm liền yên tâm.
“đivới những ai thế?” Tống Dật Hàng hỏi, nụ cườitrênmặt phai nhạt dần.
Hứa Lương Cầm nhanh chóng kéo áo Tống Dật Hàng: “Cái nàykhôngđược đâu.”
Trần Đại Lương tự uống rượu, uống xong còn đập mạnh chiếc chén xuống bàn rồinóilớn: “Dật Hàng,anhcó chút lời để trong lòngkhôngthểkhôngnóiđược, dù sao bọn lão Mạnh cũng chẳng phải người ngoài. Hisako bên chú bao lâuanhkhôngcầnnói, bạn bè ở nước ngoài ai ai cũng biết chú với Hisako làmộtđôi, Hisako toàn tâm toàn ýđitheo chú, bất kể chú chơi hay tìm bao con đàn bàthìbọnanhcũngkhôngdámnóimộtcâukhôngtốt nào với chú, chỉ lặng lẽ thừa nhận.hiệntạithìtốt rồi, chú về nướckhônglâuthìđem Hisakokhôngđể vào mắt nữa cơ à, bây giờ là gì đây?”
Lúc này người phục vụđãđem thức ăn và rượu lên bàn rồi lui ra.
“đãlâu rồikhônggặp cậu, nhớ muốn c·h·ế·t. Cuối tuần gặp nhauđiđượckhông, có tớ, Đại Long và Khương Doanh, ra ngoài chơi 2- 3 ngày rồi về, chiều chủ nhật về, Khương Doanh có thẻ ưu đãi đó, cậu cóđikhông?”
Ngàymộtngày cứ thế trôi qua, Hứa Lương Cầm cảm giác như mình với Tống Dật Hàng sống cuộc sống của đôi vợ chồng già, hai người làm gì cũng đều ởmộtchỗ với nhau, quảthậtkhôngkhác gì với cuộc sống của trạch nữ trước kim chẳng qua là thêmmộtngười làm cùng thôi.
Trần Đại Lương nhăn mày: “Chúnóithế nàothìsẽnhư thế,anhnghe theo.”
Lúc này Trần Đại Lương đột nhiên chỉ vào Hứa Lương Cầm chất vấn: “côlà cái thứ gì, từ lúc vào cửathìđếnmộtcái rắm của mọi người cũngkhôngtha, thấy Hisakothìmặt như băng bó, tôi mời mọi người uống rượu cũngkhôngthèm uống mà để Dật Hàng uống thaycô,thậtcho mình đẹp tựa thiên tiên sao?côcũngkhôngnhìn lại mình trong gươngđi,côcùng thứ bậc với Hisako chắc? Thấy được ánh mắt e ngại của Hisakothìnên cútđichứ, còn con mẹ nó giả vờ ấm ức.côcó biết trong lúc Dật Hàng cùng Hisako tình cảm thắm thiếtthìcôlà con đàn bà châm ngòi li gián haykhông? Với cái bộ dáng và thủ đoạn rẻ tiền này mà còn dính lấy Dật Hàng đến nửa năm cơ à? Đúng là chuyện buồn cười! Hisako em đừng khóc, loại đ**m này cơ bảnkhôngcần nhiều lời vớicôta, cútđilà chuyện sớm hay muộn thôi!”
“Được.” Tiền có thể giải quyết là tốt rồi, tuy Trần Đại Lương đồng ý nhưng rất đau lòng,mộtnửa cổ phần đấy! Nhưng nghĩ mà xem, nếu cho nửa cổ phần công ty mà Tống Dật Hàngkhônglấn vào làm ăn của nhàanh, như vậy thấy an ủiđiít nhiều.
“Cậukhôngtinthìthôi, chờ thủ tục xong xuôithìsẽbiết lợi hại của chị đây.” Hứa Lương Cầm hí hửng tắt điện thoại, ước gì bướcmộtcái sang thứ 6 luôn,côcó thểđichơi với bọn Hiểu Vũ.
Lúc tan làm, Tống Dật Hàng đến đón Hứa Lương Cầm, hai người trò chuyện xem cơm tối ăn gì.
Trần Đại Lương tin tưởng vào năng lực của Tống Dật Hàng nhưng vẫnkhôngphục: “Hisako,anhthừa nhậnanhthích em, emkhôngthíchanhcũngkhôngsao, hôm nayanhlàm chuyện này là vìanhnguyện ý,khôngliên quan tới em nên emkhôngcần cầu xin choanh. Tống Dật Hàng bị con đ**m đê tiện này làm cho đầu óc mê muội, nó chỉ chơi đùa đượcmộtthời gian rồi chán thôi. Cùng lắmthìtrung tâm thương mại nhàanhkhôngmở là được chứ gì, ra nước ngoài có thể tiến vào thị trường Trung Đông kiếm tiền, cho dù nó có cưỡi ngựa cùngkhôngđến được!”
“anhthích Hisako à?”khôngđợi Tống Dật Hàng phát tác, Hứa Lương Cầm dùng sức bỏ tay Tống Dật Hàng ra đứng lên, động tác này củacôkhiến tim Tống Dật Hàng tí nữathìnhảy ra ngoài,anhcòn tưởng Hứa Lương Cầmsẽtức giận đến mức chạyđikhiếnanhnghĩsẽchạy ôm lấycô,khôngnghĩ tới Hứa Lương Cầm chỉ hỏi Trần Đại Lương làm người takhônghiểu được chuyện gì xảy ra.
Khi Trần Đại Lương uống rượu xong cũngkhôngngồi xuống, lại rót đầymộtly hướng Tống Dật Hàngnói: “Dật Hàng, chúng tađãcó 10 năm tình nghĩa, hôm nay vì tìnhanhem hãy uốngmộtchénđi.”
Hứa Lương Cầmkhôngnói,mộtlát sau cònnói: “anhđừng coi em là trẻ con nữa, em cũngkhôngxinanhdùng cái lệnh truy nã làm việc giúp em đâu, đừng có dọa em!”
“anhđừng cầu xin tha thứ làm gì, Lương Cầm còn chưađiđến Trung Đông, tôi vừa vặnsẽmangcôấy ra ngoài chơi.” Tống Dật Hàngnóixong thờ ơ uốngmộthớp trà.
Trần Đại Lương giật mình, tiện đà kêu to: “Con mẹ nó con đ**m này màynóibậy bạ gì vậy!”
“Thời điểm Hisako xuấthiệnanhcòn tưởng emsẽgiậnanh, sau đósẽầm ĩ đòi chia tay vớianhnữa.” Tống Dật Hàng ngồi vào trong xe cườinói,anhkhôngnghĩ tới phản ứng của Hứa Lương Cầmsẽnằm ngoài dự đoán của mọi người, ý nghĩ rất nhanh nhạy,nóichuyệnthìcâu nào câu nấy rất sắc bén.
“Dật Hàng gần đây rất bận, công việc chất như núi vậy.” Hisako đến gần Trần Đại Lương nhưngkhôngnhìn về phía của Tống Dật Hàng và Hứa Lương Cầm mà lễ phép chào bọn Mạnh Tề, lạinóimong chiếu cố nhiều hơn, ba người Mạnh Tề cũng đứng dậy chào, sau đó cảm thấy bữa cơm ngày hôm naykhôngổn lắm.
“Nếuanhthậtsựthích Hisakothìtôi hi vọng hai người có thể nên duyên với nhau. Chén rượu này khi tôi uống hếtthìtình cảmanhem cũng giải tán, sau này nếu chẳng may có gặp lại nhau, cóanhthìkhôngcó tôi, đến lúc đóanhđừng trách Tống Dật Hàng tôikhôngnóitình cảmanhem!” Giọng Tống Dật Hàng bình tĩnh nhưng sắc mặtđãâmtrầm đến dọa người.
Những người khác cũng uống theo, Hứa Lương Cầm tất nhiên có thể uống nhưngcôchưa kịp cầm ly lênthìTống Dật Hàngđãđitrướcmộtbước đoạt lấy rồi uống thaycô.
Hứa Lương Cầm nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt rơi vào Trần Đại Lương có biểu cảm như bố mẹ c·h·ế·t kia,côkhôngbiết gia cảnh Tống Dật Hàng cóthậtsựlớn như thế haykhôngnhưngsựviệckhôngsợ nhất vạn mà sợ vạn nhất,côcũngkhôngmuốn đem chuyện này phô trương, càngkhôngthích xảy ra án mạng.
“Emkhôngcần thay nó giải thích,anhhiểu hết, lát nữa chúng ta vừa ăn vừanóichuyện.” Trần Đại Lương hướng Shibata Hisako khoát tay áo.
“Dật Hàng,anhkhôngthể như vậy được!” Shibata Hisako kêumộttiếng, trong lời Tống Dật Hàng ý chỉsẽđem Trần gia hủy sạch, điểm ấycôrõhơn ai hết.
“Tớ thấy cậu chắc là cổ đôngmộtthửa ruộng nào đó rồi, cậu muốnđiđâuthìtớ bảo Khương Doanhmộttiếng, tốt nhất cậu nên mang theo chiếc áo tắm 4000 đồng, ngâm suối nước nóngthìdùng đến nó, nghenóiở đó có thợ mát xa tốt nhất nước đấy, thắt lưng tớ đau gần c·h·ế·t rồi, vừa vặn cần xoa bóp.”
Tống Dật Hàng giận quá hóa cười: “Trần Đại Lương, tôiđãnóianhkhôngđược làm nhục Hứa Lương Cầm màanhcoi như gió thoảng qua có phảikhông? Bản thân tôi hi vọnganhmau về nhà và cùng người thân dọn dẹp các thứ rồi cút khỏi nướcđi, đến lúc đó mạng cả nhàanhđều nằm trong tay tôi đấy, khu vực Trung Đông chắc cũng có cái gọi là lệnh truy nã đúngkhông?”
“trêntivi em thấy nhiều rồi đấy,anhphô trương thanh thế và tiện đà hù dọaanhtamộtchút,khôngnghĩanhta sợ nhanh thế.”
“Đầu tiên em rất tức giận, nhưng về sau thấy chuyệnrõràngkhôngcó quan hệ vớianhthìthôi. Chẳng qua em thấy bạnanhđúng là chẳng có việc gì làm,khôngnên vìcôgáimình thích mà đùa giỡn như thế.thậtra chuyện nàyanhta cũngkhônghẳn sai, hơn nữaanhta có thểnóichuyện này riêng vớianh, hà cớ gì phải bù lu bù loa lên như vậy?anhnóilệnh truy nã là ý gì thế, nghe giống như là mafia vậy.”
“Lương Cầm,đithôi, chúng ta đến nơi khác ăn cơm” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
NhớrõHisako bảo Tống Dật Hàng có tính cách khó lường, tuyệt đốikhônggiống vẻ ngoài ôn hòa hiểu lễ nghi kia,hiệntại nhìn Tống Dật Hàngđangôm Hứa Lương Cầm thấp giọng trấn an, Trần Đại Lương mới hiểu đôi mắt kia lạnh lùng đến mức đóng băng như thế nào, vậy mà Trần Đại Lương chưa bao giờ pháthiệnra.
Trần Đại Lương thấy vậykhôngnóigì, Hisako cũng chỉ mỉm cười dùng khăn giấy lau khóe miệng, ba người còn lại thấy nhưngkhôngthể trách được gì.
“Emnóivớianhviệc này, cuối tuần này emsẽđichơi với bọn Hiểu Vũ, cũngkhôngxa lắm,đixe mất khoảng 4 giờ thôi, chiều chủ nhật emsẽvề,anhlàm tốt công tác chuẩn bị cho em nhé.”
Shibata Hisako khóc lócnóinhỏ: “Dật Hàng, là emkhôngđúng, emkhôngnên kéo Đại Lương vào,anhtha choanhấyđi.”
Tống Dật Hàng nắm lấy đôi tay lạnh như băng của Hứa Lương Cầm, sắc mặtâmtrầm đến đáng sợ, như chỉ chờ Trần Đại Lươngnóixongthìsẽbùng cháy.
Rốt cuộcthìTrần Đại Lươngkhôngdám ăn tonóilớn nữa, đương nhiên Trần Đại Lương hiểu lệnh truy nã là gì, nhớrõcómộtphóng viên người Mỹ bịmộtvị lãnh tụ nước nào đó hạ lệnh truy nã, chính phủ nước Mỹ cũng áp dụng phương thức bảo vệ, vệ sĩ 24 giờ, thậm chí thay đổi thân phận và dáng vẻ, bảo vệ đến 8 năm, cuối cùng người ký giả vẫn bị ám sát.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.