Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45


Hứa Lương Cầm bị mắng, rất tức giận: "Trần Mĩ Nhạc,cônổi điên cái gì vậy? Tôiđãnóikhôngmuốn dính líu bất cứ gì đến các người rồi mà,côgọi tới đây làm gì?"

Thẳng đến 1 tháng sau, Hứa Lương Cầm nhận được điện thoại của Trần Mĩ Nhạc.

"Em nôn nóng mời chị như thế, sao chịkhôngđicho được?"

Tống Dật Hàng lập tức cấu đùi mình mớikhôngcười ra tiếng được,côgáinhỏtham tiền này!

"Cống hiên sinh con, ha ha." Hứa Lương Cầm chỉ thấy Tống Dật Hàng lầm bầmmộtcâu, sau đó nghĩ quà nàycôkhôngtrả nổi choanhrồi, nhìn cũng đau mắt đau tim, Tống Dật Hàngđanglàm giàu cho hai người kia à, saokhôngchocô?

"Chờ phần kia kết thúc, chúng tađiđi." Hứa Lương Cầmkhôngmuốn ở lại, tính chờ phần lễ nghi kết thúcthìtặng lì xì trước rồiđi.

Rốt cục cũng đến lúccôdâu chú rể kính rượu nhận bao, trước kính những người thân thiết, Trần Mĩ Nhạc bắt đầu thờ ơ với những người khác, đến bàn của Hứa Lương Cầmthìcười rất tươi.

"Vậyanhyên tâm rồi." Tống Dật Hàng cười vui vẻ.

Cái nàykhôngkhiến bọn họ sợ ngây người mà những người kháckhôngnhìn được do cónóichuyện mà tất cả ánh mắt của hậu trường đều đổ dồn vào, tất cả mọi người đều sợ c·h·ế·t khiếp.

Sau đó hai người lại trầm mặc.

Tống Dật Hàngnóixong tự mở giỏ xách ra, tiếp theo đó làmộtxấp tiền ởtrênbàn.

"Tân Dương,anhđừng tức giận, em xin lỗi là được mà!"

Bảo vệ chạy đến khuyên bảo,nóilà ngày vui, họ cũng ngẫm nghĩ lại nênkhônggây tranh cãi ầm ĩ nữa.

Mã Tất Đạtkhôngnói, đương nhiên Tống Dật Hàng ngồi đâuthìôngsẽngồi đó rồi.

"anhđối với em tốt lắm nhưng emkhôngthể quyết định có ở chung vớianhnữa haykhông, em muốnnóikhôngnhưng em nợanhrất nhiều, muốnnóicó nhưng có nhiều thứ khiến em suy nghĩ lắm,khôngxác định nổi mình muốn gì nữa."

"anhcho lì xì gì?anhlại làm chuyện gì thế?" Hứa Lương Cầm quay đầu trừng Tống Dật Hàng.

"Được." Tống Dật Hàng cũng đứng lên, ôm thắt lưng Hứa Lương Cầm rờiđitrước con mắt bao người.

"Gấp cái gì, đưa lì xì xong rồi em phải uống với họmộtly chứ."

"Tổng cộng là 120 nghìn, hiểu được ý nókhông? Đây là giá trị củaanhđó, Lương Cầm mất 12 năm tình cảm, phải trả giá bao nhiêu tôisẽđền bù chocôấy, cho nênkhôngcần khách khí đâu, lấy vềđi, về sauanhởtrêntrường phải dùng tiền nhồi nhét quan hệ nữa mà. Uông Tân Dương,thậtra nghèokhôngđáng sợ, đáng sợ làđãnghèo màkhôngcó đạo đức, nghèo màkhôngcó tôn nghiêm, đó là nghèo vô liêm sỉ! Nghenóianhkết hôn cũngkhôngcó tiền thuê nhà mà tiền làm hôn lễ cũngkhôngcómộtđồng, tôi nghĩ màkhôngbiếtanhcó cống hiến gì cho hạnh phúc đời mình!" Tống Dật Hàng đem túi ném lên bàn, tựa phi tiếu nhìn Uông Tân Dương.

"Lương Cầm,anhlàm tất cả vì emkhôngphải để em lo lắng có trả hết choanh,anhtự nguyện làm vì em, đương nhiên cũng vì để em trở lại bênanh. Vì emđanghoang mang nên tự làm khó bản thân,anhcó thể chờ em suy nghĩrõràng, suy nghĩthậtcẩn thận,anhcũngsẽthậtcố gắng để xóa tan mọi lo lắngkhôngrõcủa em vềanh, chúng tasẽtừ từ đượckhôngem?"

Hứa Lương Cầm thở dài: "Tha thứ haykhôngtha thứ cái gì, về sau đường ai nấyđi."

"Nếu em ấm ức thếthìkhôngcần kết hôn nữa,anhchưa từngnóisẽkết hôn,nóixin lỗi haykhôngtùy em, nhưng hậu quảthìem tự chịu."

Tống Dật Hàng nhìn hai bênđangđối đầu nhau,khôngđể ýnói: "Nếuđãtới tất nhiên là hành động tùy hoàn cảnh, nhưnganhkhôngnghĩsựviệc lại tiến triển theo mức này."

Mà bố mẹ hai bên đều bình tĩnh, Uông Tân Dương cho là Trần giakhôngcho nhà mình mặt mũi, Trần giathìcho rằng Uông gia làm nhà mình mất mặt.

"Cũng đúng, đúng là chuyện của hai người nhưng mà các người làm chuyện có lỗi với Lương Cầm của tôithìsao tôikhôngcan thiệp vào được.hiệntại tôi muốn hai người xin lỗi người congáicủa tôi!" Sắc mặt Tống Dật Hàng bắt đầu nghiêm nghị.

Uông Tân Dương mím môikhôngnhúc nhích đứng đó, Trần Mĩ Nhạc tức giận đến mức tim đập loạn xạ, đây là hôn lễ của mình, Hứa Lương Cầm tình nguyện thích chồng mình, chẳng lẽkhôngphải bị cười nhạo sao? Hơn nữa ban đầu Trần Mĩ Nhạcđãcảnh cáo rồi còn gì, bây giờ dựa vào gì mà muốn mình xin lỗi?

"Tôiđicùng Lương Cầm, xem nhưkhôngmời mà đến, quà cáp tôiđãchuẩn bị rồi."

"Còncô?" Tống Dật Hàng hất cằm nhìn Trần Mĩ Nhạc.

Uông Tân Dương xoay người: "Mĩ Nhạc, lại đây xin lỗi Lương Cầm."

Những người khác cũng chạyđitheo, cuối cùng phong ba cũng dịuđi.

Hứa Lương Cầm cũng rất đồng cảm, tuy Trần Mĩ Nhạc tình nguyện nhưng việc chịu khổ là sớm hay muộn thôi,khôngthể phủ nhận nhìn hoàn cảnh hôn lễ ngày hôm nay, tuycôchân chính muốn trả thù nhưngthậttâm chúc họ hạnh phúc,khônghề dối trá.

"Chị cònnóitôi nổi điên sao? Hứa Lương Cầm, tôi hỏi chị, ngày tôi kết hôn với Tân Dương, trước mặt bạn bè thân thích phảinóixin lỗi chị, bố mẹ tôi bị chọc tức, sao chịkhôngbuông tha Tân Dươngđi? Chị đúng là tiểu nhân hèn hạ!"

"Nếuđãtới đâythìuống cùng em vớianhTân Dươngmộtchén rượuđi, khianhấy kết hôn rồithìchắckhôngcòn cơ hội gặp chị đâu."

Tống Dật Hàngkhôngnóigì, đưa tay khoác lên ghế dựa của Hứa Lương Cầm nhìn lên khán đài.

"Chúng tađithôi." Hứa Lương Cầmkhôngđể ý Trần Mĩ Nhạc, mà đứng dậy rờiđi.

"Đó là chuyện riêng của chúng tôi, chẳng liên quan gì đến người ngoài mà xen vào, những người kháckhôngcó quyền can thiệp vào sinh hoạt của vợ chồng tôi." Trần Mĩ Nhạc lớn tiếngnói,khôngmuốn làm mất mặt Uông Tân Dương nhưng cũngkhôngmuốn đắc tội Tống Dật Hàng.

"Em lên đây,anhnhớ lái xe cẩn thận."

Tống Dật Hàngkhônggấp gáp muốn Hứa Lương Cầm chấp nhậnanhnhưng ngày nào cũng gọi điện hoặc gửi tin nhắn hỏi Hứa Lương Cầmđanglàm gì,đicông tác ở đâu cũngnói, xã giao cũngnói, màcôngẫu nhiên cũngsẽgửimộtbiểu cảm hoặc trả lời ngắn gọn mà thuyết phục, dần dần cứ thế, cuộc sống của hai người trở lại bình thường.

thậtsựtha thứ saocôlàm được? Chỉ đành nhờ thời gian xóa nhòa tất cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Em tưởnganhtới tham gia hôn lễ, hóa ra là đến phá đám à?" Hứa Lương Cầm kéo Tống Dật Hàng sangmộtbên, thấp giọng hỏi.

Hứa Lương Cầmnóixong câu đókhôngnhìn Uông Tân Dương, trong suy nghĩ củacôlàsẽtránh xa thằng này ra và coi nó như người dưng.

Uông Tân Dương biết mình có thểkhôngđể ý tớiyêucầu của Tống Dật Hàng, cũng có thể lập tức gọi bảo vệ đuổi Tống Dật Hàng và Hứa Lương Cầm ra ngoài nhưng Uông Tân Dươngkhôngdám, bởi vì Uông Tân Dương biết nếu mình làm chuyện nàythìkhôngcầnnóihiệntại mà cả tương lai khi Uông Tân Dương ở trường đại học cũngkhôngthu được gì, bất kể hiệu trưởng đổi thành ai, cũngsẽkhôngvìmộtgiảng viên nhonhỏmà bỏ con rùa vàng được, huống chi Tống Dật Hàng đâu chỉ đơn thuần là người làm kinh doanh!

Nghe Trần Mĩ Nhạcđanggào thét qua điện thoại, Hứa Lương Cầm ngây dại, rốt cuộc chuyện gìđangxảy ra vậy!

Hứa Lương Cầm gật đầu, đúng vậy, cứ từ từđi, chờcôsuy nghĩrõràng, rồi quyết định có lẽsẽkhôngnuối tiếc nữa, vẫn nên chặt đứt rồi hướng về cuộc sống mới hơn! Mìnhkhôngnên sốt ruột.

"Tại sao em phải giậnanh? Bọn họ nên xin lỗi em, em đâu phải ngườikhôngphân biệt phảirõđúng sai,anhmộtlòng vì em, còn giúp em như vậy, em hiểu mà."

Tống Dật Hàng cười: "Cóanhở đây sao để em đưa tiền được,anhchuẩn bị rồi, emkhôngcần cho đâu."

Hứa Lương Cầmkhôngmuốn tranh chấp với Tống Dật Hàng: "anhmuốnthìcứ cho, dù sao em cũng trả tiền lại choanh."

Uông Tân Dương tự an ủi mình, cảm thấy lời xin lỗi cũng chẳng có gì, vì thế đẩy Trần Mĩ Nhạc ra hướng Hứa Lương Cầm cung kínhnói: "Lương Cầm, rất xin lỗi, chuyện lần trước làanhhơi quá đáng, xin em tha thứ choanh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Dật Hàng lập tức thở ra: "đicả đường mà emkhôngnóimộtcâu nào,anhcòn tưởng em giậnanhép hai người kia xin lỗi."

Lúc này Trần Mĩ Nhạc mới pháthiệnbên cạnh Hứa Lương Cầm là Tống Dật Hàng, Trần Mĩ Nhạc cố ý muốn khoe mẽ với Hứa Lương Cầm, hơn nữakhôngchú ý đến những người khác, huống chi Trần Mĩ Nhạckhôngngờ Tống Dật Hàngsẽtới, Trần Mĩ Nhạc cũngkhôngmờianhta.

"anhTân Dương!" Trần Mĩ Nhạc kéo áo Uông Tân Dương, ý bảo ra mặt kết thúc chuyện này.

Trần Mĩ Nhạcnóixongthìđể phù dâu rót mìnhmộtchén rượu, sau đó thấy những ngườitrênbànđangngạc nhiênthìcườinói: "Mọi người có thểkhôngbiết, trước khi tôi vớianhTân Dương kết hônthìLương Cầm thầm mếnanhnhà tôi đấy, hơn 10 nămâmthầmyêuthươnganhTân Dương, đáng tiếc hai người có duyên nhưngkhôngcó phận,anhTân Dương chỉ coi chị ấy là bạn bè. Đến đây nào, Lương Cầm, hai chúng ta cạn chén, sau đó đểanhTân Dương uống với chịmộtchén coi như kết thúc đoạn tình đẹp."

Rốt cuộc có người bên nhà Uông Tân Dương bộc phát: "Nghèothìcó làm sao? Chẳng phải nhà các người nhìn thấy tiền đồ của Tân Dương, bây giờ Tân Dương là giảng viên, sausẽlà phó giáo sư, giáo sư này! Toàn bộ Trần gia các người đều chỉa vào cháu ngoại ưu tú nhà chúng tôi, đúng làmộtđám con buôn thiếu giáo d·ụ·c! Vô lễ!"

Tống Dật Hàng cùng Hứa Lương Cầmđivào hội trường.

"Chị Mỹ Giai, chị làm gì thế, chị muốn ầm ĩthìcũng xem hôm nay là ngày gì chứ!" Trần Mĩ Nhạc gấp đến độkhôngđược rồi, chỉ có thể ngăn chị mình đừngnóilinh tinh.

Nhìn Uông Tân Dương lạnh lùng như vậy, Trần Mĩ Nhạc cũng sợ, sợkhônggiải thích được, Uông Tân Dươngsẽchia tay vàsẽkhôngcó cuộc sống hôn nhân gì hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà ấy vừanóixongthìhai bên lao vàonói, tức giận đến nỗi muốn đánh nhau đến nơi.

"Chị dám chắckhông? Chức giảng viên của Tân Dương bị hủy rồi, công việc bây giờ giữ được haykhôngcũngkhôngrõnữa, chị dámnóiđâykhôngphải trò quỷ chị bảo Tống Dật Hàng làmđi?"

"Rượu nàykhôngvội uống,nóichorõchứ, hai chén rượu này tôi thay Lương Cầm uống." Tống Dật Hàng nắm chặt tay Hứa Lương Cầm, mỉm cười nhìn về phía Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc.

"anhbiết rồi,anhvề nhàsẽgọi cho em." Tống Dật Hàng sờ sờ mặt Hứa Lương Cầm, nhìncôxuống xe vào nhà trọ rồi mới lái xe rờiđi.

Uông Tân Dương cũngkhôngcòn tâm trạng mà chụp ảnh ọt gì nữa, bỏ lại Trần Mĩ Nhạcđivào khách sạn, Trần Mĩ Nhạc nhấc váy cưới đuổi theo.

"Người nghèokhôngsợ, còn chí ngắn. Dù là bạn bè thân thiết nếu cần tiềnthìquăngđicó sao đâu! Nhưng hôm naythìanhhiểu rồi, nghèo hóa ra là cảmộtổ. Trần Mĩ Nhạc xem như rơi vào ổ nghèo nàn rồi, về sau có khả năng bị bọn vay nợ tìm tới cửa!" Hẳn là Trần Mĩ Nhạcsẽlà con nợ mà với những câunóikhôngđể ý người khácthìsẽcómộtsố ngườiđicùng giúp đỡ đây.

Chương 45

thậtra làm Trần Mĩ Nhạc nhục nhã cũngkhôngphải docômà do Tống Dật Hàng, cũng được Uông Tân Dương góp vào nữa! Xem thái độ của Uông Tân Dương, Trần Mĩ Nhạc có can đảm phết đấy, nửa đời sau "sống tốt" rồi.

Hứa Lương Cầm biết Trần Mĩ Nhạc do dự là chờcômở miệng chocôta bậc thang, đểcôtakhôngchịu ủy khuất nhưngcôkhônglàm được, vừa rồi Trần Mĩ Nhạc khiêu khích như thế làmcôkhôngrộng lượng nổi.

"Hứa Lương Cầm, chịthậthèn hạ, chị làm như thếsẽbị báo ứng!"

Lúc xe hoa đến, Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc xuống xe, những người sau xe cũng xuống cùng.

Tống Dật Hàng vốn muốn dạy dỗ Uông Tân Dươngmộtchút nhưngkhôngbiết hai nhà vốnđãchẳng ưa gì nhau, đâykhôngphải là ông trời có mắt muốnanhvì Lương Cầm xả giận sao?

Thời gian hôn lễ bắt đầu, người chủ trìnóinhững lời chúc phúc nồng thắm.

"Tôikhônghiểucôđangnóigì, tôi làm chuyện gìkhôngđứng đắn?"

côkéo Uông Tân Dương đến chỗ Hứa Lương Cầm.

Chờ lúc hai người bọn họ đếnthìnụ cười lập tức cứng đờ, Uông Tân Dương nghe Trần gianóimỉa về những người bạn tốt củaanh, mặt đỏ bừng, nắm tay vài lần mớikhôngphát tác.

Trần Mĩ Nhạcnóixong cắn môi đứng trước Hứa Lương Cầm,mộtlúc lâu mới khom người xuống: "Lương Cầm, rất xin lỗi." Thanhâmcủa Trần Mĩ Nhạc run rẩy, nước mắt cũng rơi xuống đôi giày cao gót đỏ chót.

Tống Dật Hàng, Uông Tân Dươnganhđắc tộikhôngnổi! Cho nên chỉ có thể cúi đầu xin lỗi Hứa Lương Cầm,nóilời xin lỗi cũng chẳng sao, chẳng qua làkhônghợp hoàn cảnh thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Uông Tân Dương chả thèm để ý Hứa Lương Cầm có tha thứ cho mình haykhông, Uông Tân Dương muốn Tống Dật Hàng vừa lòng, cho nên người đầu tiên Uông Tân Dương nhìn là Tống Dật Hàng.

"Cám ơnanhvì tất cả." Lúc Tống Dật Hàng lái xe đến trước tiểu khu, Hứa Lương Cầm mở miệngnói.

"Dựa vào cái gì chứ? Hôn lễ của tôi mà tôikhôngđược tự chủ sao? Tôi còn bị người khác làm nhục nữa sao? Uông Tân Dương, tôi bị uất ức thế chưa đủ sao? Nhà tôiđãbỏ bao tiền ra màanhkhôngbiết à?" Viền mắt Trần Mĩ Nhạc lập tức đỏ ửng,côkhôngnghĩ Uông Tân Dươngsẽkhôngbảo vệ mình.

Người chủ trì cũng nhận rakhôngkhí hai nhàkhôngtốt lắm, vì thế rất cơ trínóiít ý nhiều nhanh chóng kết thúc lễ nghi.

Uông Tân Dương cũng giật mình, đồng thời có chút bất an, vừa rồi Trần Mĩ Nhạc hơi quá đáng nhưnganhlạikhôngmuốnnóiTrần Mĩ Nhạc khiếncôtakhôngthoải mái, nhất là ngày vui này, dù saođãhỏng bét rồi, cho nên Uông Tân Dương chẳng quan tâm Hứa Lương Cầm làm gì, nhưng nếuđãcó Tống Dật Hàngthìkhónói.

Những người khác nghe xong đềukhôngnóigì, đặc biệt Mã Tất Đạt cứ nhìn Tống Dật Hàng, lại nhìn Hứa Lương Cầm, cuối cùngnóivới Trần Mĩ Nhạc: "Mĩ Nhạc, cháu uống nhiều nên say à?"

"Lương Cầm,khôngnghĩ chịsẽtới đây, em cònđangtìm chị đây."

Tống Dật Hàng nhìntrênkhán đài rồi cười dán vào tai Hứa Lương Cầmnói:" Chưa gì mà hai bên bố mẹ của chú rểcôdâuđãnhư kẻ thù rồi,khôngbiết cuộc sống sau này còn thú vị đến đâu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45