Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44


Hứa Lương Cầm đều quen biết bạn bè của Uông Tân Duong nhưngkhôngthấy có ai quen ở đây, xem ra cơ bản Uông Tân Dươngkhôngmời những thành viên trong Hội Hạnh Phúc, cũng chả hiểuanhta nghĩ gì.

Nơi hôn lễ được tổ chức là khách sạn 5 sao, khi Tống Dật Hàng lái xe đếnthìcó rất nhiều ngườiđangchờ xecôdâu chú rể, nhưng khi xe củaanhchầm chậmđitớithìhàng trăm con mắt đổ dồn vào nó, nhiều người cònkhôngnhịn được mà chụp ảnh.

Hứa Lương Cầm trực tiếp ném khăn giấy lên ngườianh: "anhtự lauđi."

Cửa khách sạn vốn chỉ cómộtđám người thôi màđãthành hai nhóm,mộtnhóm vây quanh Tống Dật Hàng và Hứa Lương Cầm, còn bên còn lạithìthi thoảng lạnh lùng nhìn sang.

côcó nên cho con đàn bà kia vài cái tát rồi rạch miệng nó rakhôngnhỉ? Hứa Lương Cầm mặc Trần Mĩ Nhạc cầm 2 thiệp cưới,khôngđưa tay ra lấy,côsợ nếucômà giơ tay rathìbàn taycôsẽởtrênmặt con ả đó.

Tống Dật Hàng theo hướng của Mã Tất Đạt nhìn những người đối diện, trong mắt có vẻ như ánh lênmộttia khinh bỉ, những người này thấy nhà Trần gia vàhắnđều đứng xa xamộtchút, sợ bị hiểu nhầm là thân thích bên nhà trai nghèo.

"Vậy sao, chị biết rồi, cám ơn em nhé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có những ngườikhôngquen biết nhưng được giới thiệuthìcũng đếnnóivài ba câu cho chiều lòng, mặc dù nhà mìnhkhôngbuôn bán gì nhưng có tiền ai chẳng thích, người có thân phậnthìcàng thích kết thân.

Hứa Lương Cầm mở to hai mắt: "Dường nhưanhđangso sánh tôi với bức tranh."

"Chính là mỗi lờinói, mỗi hành động của em vào mắtanhđều rất đặc biệt, sau đó trong lònganhcảm thấy rất thoải mái, ừmkhôngchỉ trong lòng đâu mà cả thân thể đều dễ chịu. Ừm, còn có mỗi lần ởtrêngiườnganhcũng thoải mái, cảm giác so với bình thường hơn nhiều lần,anhnhớ em cũng có thể coi là cảm giác đúngkhông?"

"Sao em lại thân với Trần Mĩ Nhạc chứ." Hứa Lương Cầmkhôngvui,nhỏgiọng oán trách.

"anhđừng có nghịch,anhcó thể giúp emđitham gia hôn lễ, lại chuẩn bị hết cho em, em rất cám ơn, những thứ khácanhđừng có nghĩ tới, hơn nữatrênmặt của em make up đếnmộttiếng đấy,anhđừng có làm hỏng." Nhìnmộtchút hồng hồngtrênmôi Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm rútmộttờ khăn giấy đưa choanh.

Chỉ là khi nhìn thấycôgáiđangngồitrênghế sô pha ở phòng lễ tânthìkhôngkiên nhẫn nữa: "Trần Mĩ Nhạc,cômuốn làm gì nữa đây?"

Hứa Lương Cầm tức giậnnóilớn: "Đầuanhcó gì thế? Là người bình thườngthìaisẽđichứ? Tôi bị 2 người đó đùa giỡn chưa đủ khổ hay sao? Tôi cònkhôngcó lòng tự trọng mà chạy đến đó nữa, đến đó để Trần Mĩ Nhạc và Uông Tân Dương cười vào mặt tôi sao"

Hứa Lương Cầm bị biểu cảm thâm trầm của Tống Dật Hàng dọa sợ, suy nghĩ lúc lâu rồinói: "anhđừng cóđigây chuyện nữa, tất cả mọi chuyện dừng ở đây thôi. Tôikhôngmuốn dây dưa với bọn họ nữa,anhcũng đừng có đuổi g·i·ế·t tận tuyệt làm gì."

Chờ lúc Tống Dật Hàng đến đón, Hứa Lương Cầm mới biết được tiện nghi của Tống Dật Hàng, nếucômuốnđiđượctrênđôi giày cao nàythìphải vịn vào người Tống Dật Hàng mớiđiđược,đira khỏi cửa nhìn dáng vẻ của Tống Dật HàngthìHứa Lương Cầm tức giận bóp mạnh vào tayanh, Tống Dật Hàng kêu amộttiếng nhưng vẫn cực vui vẻ.

Mặc dù biết Tống Dật Hàngđangdùng chiêu khích đểu mình nhưng Hứa Lương Cầm vẫn quyết định: "đithìđi, tôikhôngphải loại ngườikhôngbỏ được!"

Tống Dật Hàngkhôngnhận: "Em giúpanhlauđi."

"khôngphảianhnhìn em làm gì cũng rất thuận mắt sao?"

"Cóanhở đây, người bị chê cười nhất địnhkhôngphải em, em có tinh thầnmộtchútanhxem nào, đừng để tất cả mọi người thấy em luyến tiếc tên cặn bã tên Uông Tân Dương kia!"

Hứa Lương Cầm nhịn cườikhôngnóinữa, Tống Dật Hàng lái xe tới khách sạn.

"Đúng làmộtđám tiểu nhân, chẳng qua cái xe đắt tiềnmộtchútthìchuyển hướng ngay, dù sao cũng chỉ là cái xe nên trong mắt chẳng coi ai ra gì à?"mộtngười trẻ tuổi đối diệnkhôngchịu nổi ánh mắt kì thị, cho dù bên cạnh có người can ngăn nhưnganhtakhôngchịu được,nóira hết.

"Lương Cầm,anhkhôngmuốn mất em, đây là lời chânthậttừ đáy lònganh.anhđồng ý là lần nàyanhsai rồi, chẳng quaanhkhôngmuốn em bị tổn thương về tinh thần lẫn tự trọng của mình, nhất là việc giấu emsựthật, làanhtự cho mình đúng, nhưnganhvẫn muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có đượckhôngem?"

"Hai thứkhôngthể đánh đồng với nhau nhưng hiệu quả giống nhau đấy." Tống Dật Hàng thấy ví dụ này của Hứa Lương Cầm có chút chuẩn xác.

"Đừng có đùa,anhluônnóicó cảm giác, thế cảm giác gì?"

Mã Tất Đạt sao để Tống Dật Hàng chịu ấm ức, lập tứcnóilớn: "mộtchiếc xe thôi sao? Cậu có khẳng định mua đượcmộtcái bánh của xe nàykhông? Nếu cậu mua được tôi tặng cậu luôn công ty của tôi đấy! Xem ai hơn ai nhé, cậu chỉ là chàng trai trẻkhôngcó điều kiện,khôngđáng để tiếp xúc với những nhân vật như vậy, đúng là tự cao tự đại!"

Tống Dật Hàng cười cười nhặt khăn giấy lên tự lau sạch: "Em ngày càng lộng hành trước mặtanhrồi đấy."

"12 cm, đúng là hơi caomộtchút nhưng mà giày càng caothìcàng tôn lên đường cong quyến rũ, đứng lênthìbiết ngay, rất đẹp."

Mã Tất Đạtnóixong lờinóicuối cùng còn cốnóibé: "Ôi, nghenóibên nhà trai,mộtđám đều toàn đầu gấu đầu mèo, đều là những người làm ănkhôngđứng đắn,khôngbiết có biết tham gia kiểu khách sạn 5 sao như nàykhông."

"Đây là sữa tươi, chút nữa nếucôđóithìhãy uống nhé,trênmặt có trang điểmthìđừng ăn uống gì."

Hứa Lương Cầm thấy quá ưng khuôn mặt này của mình, vì thế rất nghe lờikhôngtháo trang sức xuống.

"Chuyện này emkhôngcần bận tâm đâu, mau ăn cơmđi."

"Nghenóichú rể cũng làmộtnhân tài hiếm có." Tống Dật Hàngnóivài câu, lại chuyển chủ đề lên người Uông Tân Dương.

"anhcó phải là Tống tổngkhông?" Giữa đám người có người hỏi khẳng định.

"Tống Dật Hàng, chuyện của tôikhôngcầnanhxen vào, tôi cũngkhôngmuốn so đo với Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc.hiệntại tôi chỉ muốn trải quamộtcuộc sống bình thường,đilàm đúng giờ, về nhà khi tan làm, lúc vui vẻthìviết vài dòng, còn nữa tôikhôngthíchđitụ tập các kiểu,anhđừng tới tìm tôi nữa!"

Khi xe đỗ xong, mọi người đều nhìn chăm chăm vào Tống Dật Hàng và Hứa Lương Cầm, tuấn nam mĩ nữ quả là bổ mắt,khôngbiết 2 người này có phải vợ chồng haykhôngnhưng tay và mắt của người đàn ông kiakhôngrờicôgáidù chỉmộtchút, cảm giác làmộtđôi trời sinh, vợ chồng cũngkhôngđến mức đó đâu.

Hứa Lương Cầm muốnnóichuyện Shibata Hisako nhưng nhớ lựa chọn ngày đó của Tống Dật Hàng, nếucônhắc lạithìcó ý nghĩa gì nữa vì thế đem những lời chưanóinuốt hết vào.

"Tôikhôngcóyêucầu gì cả, chỉ muốn yên lặngmộtmình mà thôi."

Hứa Lương Cầm cảm thấymộtkhi đàn ôngđãlắm mồmthìcòn đáng sợ hơn phụ nữ, Mã Tất Đạt dầu gì cũng là ông chủmộtxưởng, sao lạinóichuyện luyên thuyên thế!

Tống Dật Hàng nhìn về người đặt câu hỏi, lễ phép cười: "Là tôi,anhlà?"

Hứa Lương Cầm ngồi vào trong xe, qua cửa xe nhìn chịgáiđangnhỏtiếng thảo luận, nghĩ: Chịgáinhìn em quen mắt là đúng bởi vì chúng ta hôm nào chẳng chạm mặt nhau!

"Vậythìcám ơn,đicùng cũng tốt, nhiều ngườithìcàng hạnh phúc lâu dài, hoan nghênh! Nếu thiệp mờiđãtới tay, tôikhôngquấy rầy công việc của chị Lương Cầm nữa." Bên ngoài Trần Mĩ Nhạcthìcười nhưng bên trongthìkhông,nóixongthìxoay ngườiđiluôn,khôngdám nhìn thẳng Tống Dật Hàng.

Chương 44

"Đúng vậy, em có tức giậnthìanhcũng vui vẻ thoải mái."

"Ôi, vâng! Vâng! Vâng! hai người cũng tới tham dự sao, là bạn bè thân thiết sao?" Đầu tiên mọi người ngạc nhiên, sau đó tranh nhau trả lời, thuận tiện hỏi chuyện.

"Được rồi,anhđừng ở đây mà đùa với tôi nữa, cơm tôisẽăn,anhđiđi, buổi tốikhôngcần trở lại đâu."

Thấy khóe mắt Hứa Lương Cầm lộ ý cười, Tống Dật Hàng cũng vui vẻ nghiêng người hôn lên đôi môinhỏcủacô: "Hoàn hảo, đẹp lắm!"

"Tiêumộtchút tiền có là gì, chỉ cần chị đến, tôi vàanhTân Dươngsẽcho chịmộtphong lì xì to vì chị gián tiếp là bà mối của chúng tôi mà!" Trần Mĩ Nhạcnóixong cũng vui vẻ cười tươi.

"Xin hỏi, đây làđangchờ xe của chú rể Uông Tân Dương vàcôdâu Trần Mĩ Nhạc sao?" Ôm Hứa Lương Cầmđiđến đám đông, Tống Dật Hàng rất lễ phép hỏi.

"Lương Cầm, những lờianhnóiđều làthật, em phải tinanh, bây giờ em cóyêucầu gìanhcũng đáp ứng hết!"

"Giày này hơi cao quá,khôngbiết bao nhiêu phân đây?"

"Bạngáicủa tôi có quen chú rể vàcôdâu, nhưng mà nhàgáithìthân hơn." Tống Dật Hàng cườinóixong cũngkhôngvào khách sạn mà cùng Hứa Lương Cầm chờ với mọi người.

Hứa Lương Cầm thử đứng lên, cảm thấy rất tốt nhưngcôđikhôngtốt lắm, nhưng mà loại này khiến người ta rất thành tựu.

"Vậy được rồi,anhcho em thời gian, qua mấy ngàyanhlại tới, em đừng suy nghĩ nhiều nhé, về sauanhluôn bên cạnh em,khôngđể em phải khổ sở nữa!"Tống Dật Hàngnóixong nghiêng người hôn lên trán Hứa Lương Cầmmộtcái rồi xoay người rờiđi.

Trần gia vừa thấy hai người tới nhưngkhôngbiết danh tính, vừa thấy Mã Tất Đạtnóitênthìđãmuốn đến bắt chuyện nhưng có chút do dự, lúc này nghe thấy tên mìnhthìhậnkhôngthể chạy nhanh tớinóichuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng có ngườinhỏgiọngnói: "Có phảiđangquay phimkhông, xe này rất đắt, cho tới bây giờ tôi chưa nhìn thấy đâu. Bộ dáng của người con trai rất tuấn tú, còncôgáithìnhìn quen mà rất xinh đẹp, diễn viên ở đâu về thế, đúng là hợp đôi!"

Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàng đóng cửa lại, lại nhìn thức ăntrênbàn máy tính, đứng dậyđiqua đó ăn, bất kể chuyện gì xảy rathìcũng phải bảo vệ thân thể của mình, nếukhôngthìcó lỗi với bố mẹ lắm!

côluôn cho rằng mình là ngườikhôngđể bụng nhưng quảthậtkhi gặp chuyện gì đó ảnh hưởng lớnthìrất khó tiêu tan, Hứa Lương Cầm ngồi trong phòng làm việc xoa xoa hai mắt thâm quầng thở dài.

Chàng trai trẻ liền đỏ mặt, tay nắm chặtkhôngnóilên lời, sắc mặt bên Uông gia rất khó coi.

Trải qua chuyện ầm ĩ với Uông Tân Dương về Trần Mĩ Nhạc, Hứa Lương Cầm đều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mấy buổi tối trong giấc mơ đều bị 2 người này quấy nhiễu làmcôức phát khóc, lúc tỉnh lạithìrất khó ngủ, chỉ có thể ngẩn người nhìn màn đêm rồi thẳng đến hừng đông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bố mẹcôdâu cũng làm trong ngành vật liệu xây dựng sao?" Tống Dật Hàng dường nhưđangnóichuyện phiếm.

"Đừng có đề cập đến chuyện này, lão Trần vì chuyện đó mà nổi giận đấy, chú rể cũngkhôngtệ, công việc tốt, dáng vẻ cũng được, nhưng mà nhà nghèo quá. Chỉ đầu tư được ảnh cưới, trong phòng từ lớn đếnnhỏđều là nhà mẹgáichi ra, hôn lễ ngày hôm nay nhà chú rể cũngkhôngđưa đồng nào, lão Trần tức đếnkhôngthở nổi, cơ màkhôngchịuthìbiết làm sao khi congáimình muốn,khôngcòn cách nào khác là phải cắn răng mà chấp nhận! Tống tổnganhkhônghiểu đượcsựkhó khăn và uất ức đến mức nào đâu, nghenóicongáilão Trần lấymộtngườikhôngcó tiền nhưng rất ngạo mạn, trong đầu toàn chữ với chữ thôi."

"Ôi, hôm nay đúng là ngày quá may mắn, lại có thể gặp đượcanhở đây, tôi trong ngành vật liệu xây dựng tên là Mã Tất Đạt, là chi nhánh giao hàng cho công ty củaanh, đây là danh thiếp của tôi." Người đàn ông khoảng 50 tuổi khom người đưa danh thiếp.

Tống Dật Hàng nở nụ cười, sờ sờ đầu Hứa Lương Cầm: "Đây mới là niềm tự hào củaanh,anhnhất định để em thuận lợi và vui vẻ tham gia hôn lễ của bọn họ."

"Là nhàgái, bố mẹcôdâu có làm ăn buôn bán với tôi, tôi cũng được mời là người đại diện cho nhàgái." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngoài Tống Dật Hàngthìcòn ai biếtcôlàm ở đây? Nhưng nếu Tống Dật Hàng muốn gặpcôthìkhôngcần ở chỗ lễ tân, trong khoảng thời gian ngắn Hứa Lương Cầm nghĩ mãi màkhôngbiết ai đến tìm mình lòng hiếu kì nổi lên.

"anhthêm dầu vào lửa làm gì? Lại còn cho mình đúng thay tôi nghĩ nữa.nóichoanhbiết, TÔIkhôngđi,anhmuốnđithìđimộtmình!" Hứa Lương Cầmkhôngcòn chỗ nào để xả giận, vừa hay Tống Dật Hàng đến làm bao cát chocô.

Tống Dật Hàngnóiđược làm được, hôn lễ ngày đó của Trần Mĩ Nhạc và Uông Tân Dương,anhđãcho mời mấy người trang điểm hàng đầu đến, Tống Dật Hàng đến còn mang theo quần áo và giày dép mới.

"Make up như vậy có phải là hơi quákhông, em cũngkhôngphảicôdâu hay phù dâu, hơi nổi bật quáthìphải." Mặc dù Hứa Lương Cầmnóithế nhưng nhìncôtrong gươngthìcó phần nuối tiếc bộ trang sức, thợ trang điểm quá tuyệt, chỗ nàocôcũng thấy ưng.

Hứa Lương Cầm gật đầu đồng ý, lại nhìn chính mình qua gương, nếu mặc đồ nàyđitham gia hôn lễ có khimộtsố người nhậncôlàmcôdâu cũngkhôngchừng, lúc nàycôcó cảm giác Tống Dật Hàngđangcố tình đểcônổi bật hơn Trần Mĩ Nhạc!

"Đừng có tức giận, tôi chỉ muốn đưa thiệp mời cho chị thôi, tôi vớianhTân Dương cùng đưa thiệp cho chị, hôn lễ hôm đó nhất định chị phảiđiđấy, lạinóihôm đó chị đúng là khách của hai nhà traigáichúng tôi" Trần Mĩ Nhạcnóixongthìmở túi xách đưa 2 thiệp cho Hứa Lương Cầm. Ánh mắtcôta trong suốt,trênmặtkhônggiấu nổisựvui vẻ và đắc ý, hơn nữa sắc mặt rất tốt, vừa thấy đúng là người có tinh thần vui vẻ.

Đồng thời khách sạn còn có ba bảo vệ giúp Tống Dật Hàng đỗ xe đúng chỗ, nếu xe này có việc gì, họkhôngđền nổi đâu.

"Hứa tiểu thư, trong trường hợp tham dựmộtbữa tiệc nào đóthìmake up làmộtphép lịchsự, huống chi trong hôn lễ mọi người đều chú ý lêncôdâu chú rể,khôngai để ý khách mời đâu." Thợ trang điểm nâng cằm Hứa Lương Cầm lên để đánh phấn.

Thợ trang điểm make up xong, lại giúp Hứa Lương Cầm thay quần áo, sau đó còn giúpcôđigiày cao gót, Hứa Lương Cầm lập tức đứngkhôngvững.

Mã Tất Đạt vừa mở miệng, bên cạnh lập tức có người hát đệm,mộtngười ăn mặc thời trang chỉ Hứa Lương Cầm: "Xemtrênthế giới có bao người có bộ này? Đây là bộ dáng kiểu mới trong mùa thu năm nay,trênmạng mua onlineđã78 vạn rồi, còn chưa biếtthậthaykhôngnữa. 78 vạn đó nghe chưa? Xemanhcũng chẳng phải dáng vẻ giàu có gì, chỉ sợ 7 vạn 8 vạn đềukhôngcó ấy chứ, đúng là đồkhôngbiết xấu hổ! Nhà trai các người ăn chùa còn lắm chuyện, hôn lễ này đềumộttay nhà chú Hai tôi làm hết, các người đúng là có ý tốt nhỉ! Tôi khinh!"

Mercedes Benz nhập khẩu nguyên chiếc dừng trước tiểu khu, xung quanhkhôngít người vây quanh nó, Tống Dật Hàng ôm thắt lưng Hứa Lương Cầmđitới còn gật đầu như chào hỏi, người vây xem mới tản ra, có mấy tên con trai còn cố ý nhìn Hứa Lương Cầm vài lần.

Hứa Lương Cầm bất đắc dĩ nhìn Tống Dật Hàng rồi nghiêm túc hỏi: "Lạimộtlần nữa sao? Tống Dật Hàng,anhnóixem tôi có chỗ nào tốt mà có thể làm người đàn ông dát kim cương nhưanhphải mê mẩn vậy?anhđừngnóitôi có hương vị của phụ nữ, giả lắm!"

Hứa Lương Cầm cố gắng đè nén cơn tức, ngay cả nụ cười xã giao cũngkhônglàm được: "côđúng làkhôngbiết xấu hổ tới tìm tôi, các người làm rasựviệc này mà còn muốn tôi đốt tiền cho các người nữa cơ à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"anhkhôngcó ý đó. Bọn họ kết hôn, tại sao emkhôngđichứ? Sao em phải trốn? Chẳng lẽ người sai là em à? Về cơ bản là emkhôngbỏ Uông Tân Dương xuống được,khôngchịu được khi thấyanhta với người khác kết hôn đúngkhông?" Tống Dật Hàng hỏi đến bức người.

Hứa Lương Cầm trố mắt, nhìn hai bên chiến tranh lại nhìn dáng vẻ nhàn nhãkhôngliên quan của Tống Dật Hàngthìcảm thán: Tên này chỉnóicómộtcâu mà khiến hai nhà sắp đánh nhau đến nơi, chẳng lẽanhđịnh đến hủy hôn lễ à?

"Tôi thay mặt Lương Cầm nhận, đến lúc đó tôisẽcùng Lương Cầm đến, chúng tôi nhất định tham dự đúng giờ, chúc mừngcôcùng Uông Tân Dương."

"anhnóithế trong lòng vui vẻ hơn." Tống Dật Hàng trưng ra dáng vẻ đương nhiên.

Thiệp cướitrêntay Trần Mĩ Nhạc đột nhiên bịmộtngười cầm lấy, Trần Mĩ Nhạc có chút tức giận nhìn người lấy thiệp, vốn định quátmộttrận nhưng thấy đối phương là Tống Dật Hàng nên nín nhịn, mặc dù tính tình Trần Mĩ Nhạckhôngtốt nhưng Uông Tân Dương lên chức đều do người này giúp đỡ, Trần Mĩ Nhạc đành phải làm nhưkhôngđể ý thôi.

Tống Dật Hàng nhận lấy nhìn lướt qua: "Xin chào. Mã tiên sinh là khách của nhà nào vậy?"

"Lương Cầm, lễ tân gọi điệnnóicó người muốn gặp chị đấy, chị mau qua đóđi." Đồng nghiệp nhận điện thoại xong gọi Hứa Lương Cầm.

Mã Tất Đạt chỉ muốn đến chào hỏi,khôngnghĩ Tống Dật Hàng muốnnóichuyện với mình lập tức có chút kích động cùng tự hào, tiếngnóicũng cố ýnóilớn hơn: "khôngphải vật liệu xây dựng, lão Trần bán đồ dùng hàng ngày, giá cả và chất lượng đều rất tốt, khách mời tới hôm nay đều là khách hàng lâu năm. Hai người mau qua đây, Tống tổng nổi danh đến tham gia hôn lễ của congáianhnày lão Trần, chạy nhanh tới đây chào hỏiđi!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44