Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41
“Emgáicậu có tiền có thế sao lạiđicầu tớ chứ!”
“Em họ Ngô Thừa Long? Có phảicôgáiồn ào lần đó ở nhà trọ emkhông?”
“Chắc chắn rồi,đichỗ linh tinh nhỡ xảy ra chuyện gìthìlàm sao, hẹn xongthìcho tôi biết nhé, tôiđingủmộtchút.” Trần Mĩ Nhạcnóixong đứng lên, chậm rãi về phòng Ngô Thừa Long, cái dáng vẻđiđứng giống như muốn sinh vậy, Hứa Lương Cầm và Ngô Thừa Long nhìn đều lắc đầu.
Lúc này Tống Dật Hàng ngồi xổm trước mặt Hứa Lương Cầm: “Lương Cầm,anhbiết có những chuyện làanhkhôngđúng, em muốn sao cũng được, nhưng mà em đừng bao giờkhôngmuốn con của chúng ta,anhsẽchịu trách nhiệm với hai mẹ con. Em muốn mua loại phòng nào cũng được, nếukhôngmua hai cái biệt thự luôn nhé? Em vớianhởmộtcái, bố mẹ em ở ngay cạnh giúp đỡ em, nhà đều ghi tên em, mật khẩu thẻ ngân hàng củaanhđưa em hết, đượckhông?anhsẽvì hai mẹ con mà quét dọn nấu cơm.”
thậtsựHứa Lương Cầmkhôngmuốn quản chuyện của Trần Mĩ Nhạc, nhưng thấycôvới Ngô Thừa Long có giao tình nên đồng ý.
“Khó mà về đó, vẫn chưa xong chuyện mà, chuyện này làm saoanhbiết thế?” Hứa Lương Cầmkhôngthểkhôngbội phục Tống Dật Hàng, việccôđưa Trần Mĩ Nhạcđiphá thai màanhcũng biết, nhưng ainóivớianhthế, kì lạ quá.
“Này, chú chú ý văn minh tíđi, chúkhônghútthìchú choanhkhôngđược à? Đừng có lãng phí thế chứ.” Đồ tốt như thế mà ném ra ngoài, đúng làrõtiếc, Vương Trung Minh cực đau lòng.
“Lương Cầm, chúng tađivề trước có đượckhôngem?” Tống Dật Hàng vừa thấy biểu cảm này của Hứa Lương Cầmthìbiết tất cả vẫn còn kịp, thở phàonhẹnhõm, đồng thời cómộtcỗ máy mừng như điên hoạt động.
“Cái nàykhôngthành vấn đề. Mĩ Nhạc, em cònkhôngcám ơn à?”
Tống Dật Hàng ngây dại: “Vậy em tới đây làm gì?”
Trần Mĩ Nhạc ném giấy lauđirồi lại rút thêm chiếc khácnói: “Hứa Lương Cầm, đầu óccôcó phảikhôngdùng đếnkhông, hay làkhôngcó người trông nom?côcòn tự cho là đúng mà ở chỗ này làm chuyên gia tư vấn tình cảm,côcho rằng Quách Mộng Thanh chia tay với Uông Tân Dươngthìcôcó cơ hội, mọi thứ suôn sẻ sao?nóichocôbiết,khôngdễ thế đâu, tôikhôngbỏ qua đâu!”
“Lương Cầm.”
“Tớ cũng quên hỏi, để sauđi, Trần Mĩ Nhạc chắc sắp ra rồi, cậu có mua cháo trứng gàkhông, tuy là tiểu phẫu nhưngkhôngthể qua loa được.”
“Được rồi,anhvới Trung Minh về trước. Lương Cầm,anhnóilại lần nữa, em tốt nhất nên rời khỏi Uông Tân Dươngđi,anhtakhôngđem lại hạnh phúc cho em đâu.”
Rốt cuộc Tống Dật Hàng chờ tới lúc Ngô Thừa Long tới mới rờiđicùng Vương Trung Minh.
“Tôi khóc là vì sợ đau,côcó biết làm việc nàysẽmang tộikhông, rất phiền!” Trần Mĩ Nhạc lớn tiếng trướcsựchất vấn của Hứa Lương Cầm.
Vương Trung Minh lái xe, thi thoảng nhìn sắc mặt khó coi của Tống Dật Hàng: “Dật Hàng, đừng lo lắng, về sausẽcó thôi.”
“Lương Cầm, sao Tống Dật Hàng tới đây?” Ngô Thừa Longkhônghiểu nhìn hai người ở thang máy,khôngnhịn được hỏi Hứa Lương Cầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lương Cầm, chuyện của Mĩ Nhạcthìdì và dượngkhôngbiết, tớ mang em ấy đến việnkhôngđược tốt lắm, còn phải phiền cậuđimộtchuyến, trước Mĩ Nhạc cứ ở phòng tớ, cậu có thể chăm sóc và trông chừng nó giúp tớ đượckhông?” Ngô Thừa Long cầu xin.
“Em cần phải chăm sóc người bệnh, haianhđivề thôi!”
Tống Dật Hàng cười tự tin: “Nếukhôngxảy ra chuyện hôm naythìem cũngkhôngnghĩ đến, giờ em hiểu rồi, mẹ của con em chắc chắn chạykhôngthoát!”
Vương Trung Minh lấy bật lửa choanhcườinói: “khôngphải chú đến thămanh, chú đến thăm Lương Cầmthìcó,anhsẽđể Lưu Lực gọicôấy lên khianhvề công ty 4S, cho hai đứakhônggian nhưng chú đừng có chơi súngthậtđạnthậtnếukhôngtrong lònganhcó bóng ma tâm lý đấy.”
“Có mua, nó là em tớ, tớ có thểkhôngđể ý sao.”
“Vậy cậu ra ngoài trướcđi.” Vương Trung Minh để Lưu Lực ra ngoài sau đó nhìn Tống Dật Hàngmộtcái, nghĩ xemanhcó nên tránhmộtchútkhông.
“Vớisựviệc như vậythìemkhôngcó cách nào giữ bí mật, thôithìsẽnóichoanh, em đưa em họ của Ngô Thừa Longđiphá thai, người mang thai làcôấy,côấykhôngmuốn người nhà và bạn bè biết cho nên Đại Long nhờ em đưacôấy đến đây.”
“anhchỉ muốnnóivới chú tuần sau có rảnhthìchừamộtbữa cơm vớianh, chú làm gì mà chạy tới đây thế?”
“Giữa chúng ta còn có làm phiền haykhônglàm phiền sao? Thân thể phụ nữ rất quan trọng, nếu tổn thương quáthìkhôngtốt, về sau bảocôấy chú ý nhiều vào.”
Kết cục đến vậy Hứa Lương Cầm cũngkhôngnhẫn tâmnóichân tướng cho Tống Dật Hàng.
Qua 10 phút, có người gõ cửa.
Hứa Lương Cầm cười cười: “ Cám ơn em, hai ngày nữa chị có việc, vừa xin phép với Lưu Kinh Lý.”
“Tống Dật Hàng, chú bị choáng hay sao thế? Rốt cuộc chú định thế nào? Muốn đứanhỏhaykhông? Nếu luyến tiếcthìtới bệnh viện nhanhđi,khôngmuốnthìchờ Lương Cầm làm phẫu thuật xongthìđưa chút tiền, chú cứ dài dòng như thếthìlát nữa đứa bé cũng chẳng còn đâu!”anhphỏng chừng Tống Dật Hàng muốn đứa bé này, bằngkhôngthìsẽkhôngcho Hứa Lương Cầm cơ hội mang thai.
“Mời vào.” Vương Trung Minhnóimộtcâu.
“Là aikhôngquan trọng, dù sao đứa bé này tôikhôngmuốn, chẳng qua là ngoài ý muốn thôi.” Trần Mĩ Nhạc sụt sịt rồi nước mắt lại chảy xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái nàykhôngthểnóichuyện được, Vương Trung Minh lườm Tống Dật Hàng, thấy biểuhiệncủaanhtuykhôngcó gì thay đổi nhưng tay cầm điếu thuốc vẫn bất động, vì thếanhđể Trương Na về rồinóivới Tống Dật Hàng: “Ngườianhem,anhbiết chú rất thích Lương Cầm, nhưng màkhôngđến nỗi hồ đồ quên biện pháp chứ?”
“anhcứ ngồiđi, chuyện của Lương Cầm cũngkhôngphải chuyện gì to lớn mà giấu giếm. Trương tiểu thư,côcứnóiđi.” Tống Dật Hàng vừanóivừa thả khói.
Thời điểm sung sướng sao? Lương Cầm đúng là biết hình dung, Ngô Thừa Long nín cười: “Mĩ Nhạc, em đừngnóinữa,khôngphải còn có chuyện muốn cầu Lương Cầm sao?”
Hứa Lương Cầm nhìn phòng phẫu thuật bên kiakhôngcó động tĩnh gì, vì thế cầm tay kéo Tống Dật Hàng đứng lên đến chỗ cầu thangkhôngcó người.
Mặc kệ như thế nào,côthấy gìthìsẽnóiđó, mặc dù có saithìcũngkhôngtrách đượccô.
“Lương Cầm, sáng sớmtrênbàn chị có cái túi đó, em thay chị để vào ngăn kéo, chịđiđâu thế?” Hứa Lương Cầm ngồi xuống, Trương Na liền quan tâm hỏi.
“Là chuyện trong nhà của chị à, nếu cần giúp gìthìcứnóivới em, có khi em giúp được, đừng khách khí nhé, em cũngkhôngphải giỏi giang gì nhưng chúng ta đều là phụ nữ nên giúp đỡ nhau.”
“Nếuđãtớithìcùng nhau ở lại xem thế nàođi, nếumộtmình emthìkhôngtốt lắm đâu.”
Trương Na rất khẩn trương, bởi vìcôcũngkhôngxác định được Lương Cầm có phải mang thaithậthaykhông, nhưng nếu Lương Cầmđibệnh viện phẫu thuậtthìcơ thểsẽsuy yếuđinhiều, lần trước việc trộm dữ liệu kia có thể thấy Tống Dật Hàng rất coi trọng và bảo vệ Lương Cầm, nếu Lương Cầm có đứa bé củaanhta hẳn làkhôngthành vấn đề, nửa đời sau có thể hưởng thụkhônglo âu rồi,côcũng vì thế mà thuận buồm cũng nên.
Chương 41 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dật Hàng, chúnóigìđichứ? Có ý kiến gìkhông?anhxử lý giúp chú, chúkhôngcần ra mặt đâu.” Vương Trung Minh rất ít khi nhìn thấy bộ dáng ngu si của Tống Dật Hàng có chútkhônghiểu, vị phong lưu đa tình này chẳng lẽ chưa có sóng gió này à?
Lúc ở công tythìcôxin phép với Lưu Kinh Lý, Lưu Kinh Lý cũngkhônghỏi mà đồng ý luôn, trong mắt Lưu Kinh Lý, Hứa Lương Cầmkhôngđilàm mà lấy luôn lương cũng được, căn bảnkhôngcần xin phép.
Quy ước xong Hứa Lương Cầm có chút thương cảm với Trần Mĩ Nhạc: “Tôi lên mạng hẹn ngày trước, tuy rằng nhiều cơ sở nhưng vẫn chọn bệnh viện trung ương là tốt nhất.”
“Lương Cầm, em tin tưởng Dật Hàngđi, nó tuyệt đối tốt với em và đứa bé, dù sao em cũngkhôngcầnđilàm, ở nhà mà dưỡng thai, tiền lương đều cho em, coi như là quà tương lai cho cháu củaanh.” Vương Trung Minh cũng khuyên theo, lại thấy Hứa Lương Cầm cũngrõmạnh mẽ, việc này mà cũng chỉ xin nghỉmộtngày, chẳng lẽ làm phẫu thuật xong, hôm sauđilàm luôn à?
“khôngcó chuyện gì lớn đâu, chị có thể xử lý được, cám ơn em vìđãquan tâm chị.” Hứa Lương Cầmnóicám ơn lần nữa, Trương Na nhiệt tình như vậy khiếncôrất cảm động.
“ ề sau sao?anhthấycôấy có cho em cơ hội sao!”
“Emnóichịgáinhỏnày, cómộtngười đàn ông như thế sao chị còn tới đây làm gì, nhanh chóng về với người tađi, đừng làm như vậy!”mộtcôbé hơn 20 tuổikhôngnhịn được lên tiếng.
khônglâu sau có y tá gọi người nhà Trần Mĩ Nhạc, hai người chạy tới.
“Được rồi, bộ dạng này của chú màđianhcũngkhôngyên tâm,anhđưa chúđi!”
Tống Dật Hàng nào dám đểcôdùng lực, lập tứcđitheo.
“Đúng, chính làcôấy.”
“Chuyện là như vậy, hai hôm trước tôi vào văn phòng thấy cái túinhỏcủa Lương Cầm đểtrênbàn, tôi sợ chị ấy để đấy có thể mất nên để vào ngăn kéo cho chị ấy, kết quả lúc tôi cầm lấythìpháthiệnra trong túi có viết tên bệnh viện chuyên về kế hoạch hóa gia đình cho mẹ và bé, tôi cũngkhôngbiết việccôấy xin phép ngày hôm nay có quan hệ gì với chuyện này haykhông.”
Hứa Lương Cầm ngồi xuống ghế sô phanhỏ, mắt nhìn Trần Mĩ Nhạc: “côlớn tiếng với tôi làm gì? Thời điểmcôsướngthìai sướng cho? Đúng là tự chuốc họa vào thân!”
Trần Mĩ Nhạc ủy khuất nửa ngày rồi tức giậnnói: “Em biết rồi, emkhôngnóigì là được chứ gì!”
“Là em giúp Đại Long thôi,thậtracôbé cũng đáng thương mà.”
“Lát nữa Đại Long tới giúp em rồi.”khôngđược Trần Mĩ Nhạc cho phép, Hứa Lương Cầm cũngkhôngmuốn Tống Dật Hàng tham dự vào.
Tống Dật Hàng đứng dậy theo kiểu có lò xotrênghế sô pha: “Sao lạikhôngcần chứ, em muốn làm bố rồi! Trung Minh,anhgọi tài xế đưa em đến bệnh việnđi, tay chân emhiệngiờkhônghoạt động nổi.”
nóixong mở máy tính ra bắt đầu làm việc.
“Lương Cầm, làm phiền cậu quá, thựcsựtớkhôngcòn cách nào khác, Mĩ Nhạc lạikhôngmuốn để bạn bè nó biết, sợ dọa người khác nữa.”
“Tới đây tất nhiên để nhìnmộtchút rồi. Sao,anhkhôngmuốn gặp em à?” Tống Dật Hàng ngồi trong văn phòng của Vương Trung Minh hútmộtđiếu thuốc.
“Tôi nhìn dáng vẻ này củacôcó vẻ làkhôngmuốn rồi, nếukhôngbỏ đượcthìnóivới tên đàn ông kiađi, khóc cũngkhônggiải quyết được gì đâu.”
“Ừ, nghenóilàđãxin phép trước rồi, Lưu Lực cũngkhônghỏi nhiều,anhvừa để chú ấyđihỏi.” Vương Trung Minh cũng cảm thấy kì lạ, bởi vì căn cứ vào lời Lưu Lực, Hứa Lương Cầm chưa từng ỷ vào quan hệ với Tống Dật Hàng mà làm việc quá trớn,trêncông tác cũng làm vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, cơ hồ nếukhôngcó bệnhthìsẽkhôngdùng ngày phép, lần này đột nhiên xin nghỉthìTống Dật Hàng lại ra đây, đúng làkhôngkhéo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu óc Tống Dật Hàng đông cứng,anhsuy nghĩ cómộtlầnanhkhôngdùng biện pháp vớicô, nghĩ tới nghĩ luithìkhôngthể pháthiệnnổi, bởi vì nửa đêm mơ mơ màng màng khi có cảm giác đến,anhcũng chỉ ômcôthôi, nếu cóthìtoàn là kỳ an toàn của Lương Cầm mà.
Tống Dật Hàng vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Emthậtngang bướng.”
Tống Dật Hàng dụi thuốc lá, sau đónhẹgiọngnói: “Lúc đó em vẫn luôn hút thuốc,khôngthể ảnh hưởng tới đứanhỏchứ?”
“Này, Lương Cầm người ta còn chưa muốn sinh con cho chú đâu!” Đúng là tự kỉ mà.
Bởi vì mấy ngày trước Hứa Lương Cầmnóithế khiến Tống Dật Hàng rất tức giận, nhưng tức giận cũngkhôngbiết làm thế nào, vừa hay Vương Trung Minh điện choanhhỏi chút chuyệnnhỏ,anhliền lái xe qua công ty.
Nghe Ngô Thừa Longnóixong, Hứa Lương Cầm ngạc nhiên nhìn về phía Trần Mĩ Nhạc, lúc này mới pháthiệnhai mắtcôta hồng hồng,khôngkhỏi hỏi: “ Bố đứa bé là ai?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Mĩ Nhạc còn muốnnóinữa nhưng ngẫm lại tình cảnh của mình nên nhịn xuống.
Trương Nanóixongthìthấy Vương Trung Minh và Tống Dật Hàng đều nhíu mày, sau đó Vương Trung Minh hỏi: “Khoa kế hoạch hóa gia đình là ý gì, làmộtnơi làm việc của chính phủ à?”
côấyđikhoa kế hoạch hóa gia đình làm gì vậy? Nếukhôngmuốn con củaanhthìhẳn là lần du lịchanhđãlàm tổn thươngcô?
“anhbiếnđi!” Tống Dật Hàng cười mắngmộtcâu, vừa nghĩ có thể thấy Hứa Lương Cầm, tâm trạnganhrất thoải mái.
Hứa Lương Cầm về phòng mình mở laptop ra lên mạng tìm bệnh viện về phòng khám kế hoạch hóa gia đình cho mẹ và bé giúp Trần Mĩ Nhạc, thời gian là ba ngày sau, lại thay Trần Mĩ Nhạc nộp phí.
côvừa mở miệng, những người khác cũng khuyên theo, gì mà đó cũng làmộtsinh linhnhỏbé, phải biết quý trọng mới đúng.
“Vương tổng, Tống tiên sinh, đây là đồng nghiệp làm cùng phòng với Hứa Lương Cầm, tên là Trương Na,côấynóicôấy biết vì sao Lương Cầm xin nghỉ phép,nóikhôngnênnóichỗ này nên tôi đưacôấy lên đây.”
Đến hỏi khoa kế hoạch hóa gia định, hai người chạy tới đó, thở hồng hộc vào thang máy, cho dùkhôngít người tới đây nhưng Tống Dật Hàng liếc mắtmộtcáiđãthấy Hứa Lương Cầmđangngồi ở đó, ổn định cảm xúc xong nhưng dưới chânanhvẫn có chútkhôngnỡ.
Sau đó hai ngườinóichuyệnmộtchút, Ngô Thừa Long liền đến quán bar.
“Cho dù là như vậy, em cũngkhôngđixét nhiệm thử à? Dù sao cũng tới bệnh viện rồi, chúng ta cũng nhiều lầnkhôngdùng biện pháp phòng tránh, có lẽkhôngchừng trúng thưởng đấy.” Trong lòng Tống Dật Hàng vốn mừng như điên,hiệntại đột nhiên rơi bịchmộtcái khiếnanhkhôngchấp nhận nổi việc Hứa Lương Cầmkhôngmang thai.
Trương Na hấp tấpnói: “khôngphải, lúc chị dâu tôi mang thai tôi có đưa chị ấy đến đó, đến bệnh viện họ hỏi là có muốn đứa bé haykhông, nếu muốnthìđể vào khoa dưỡng sản, nếukhôngthìvào khoa kế hoạch hóa gia đình, nhưng nếu đứa bé ít thángthìkhônglàm được phải đến 3-4 tháng cơ.”
Lưu Lực bước vào mang theomộtcôgái.
“anhkhôngdùng nhưng emthìcó, ngoài bao cao su còn có thuốc tránh thai,anhkhôngbiết à?”
“Tống Dật Hàng, vừa rồianhnóinhững lời này khiến em rất cảm động, nhưng mà xin lỗi người mang thaikhôngphải em, em cũngkhôngbiếtanhnghe tin tức từ đâu nhưng màanhnghe sai thông tin rồi.”
“khôngcùnganhmộtchỗthìdĩ nhiên emkhônguống rồi, thôi haianhvềđi.”
Mọi người ngồi bên cạnhkhôngthể tin nổi nhìn ánh mắt đau khổ cầu xin của Tống Dật Hàng, sau đó lại dùng ánh mắt trách cứ nhìn Hứa Lương Cầm.
“Tống Dật Hàng, em cũngnóilại lần nữa choanhbiết, em hiểu Uông Tân Dương hơnanh, emsẽkhôngrời khỏianhấy trừ khianhấykhôngquan tâm em!”
“côấy đối với em như thế mà em còn giúpcôta?”
Tống Dật Hàngkhôngnóichuyện, trong lòng cũng suy nghĩkhôngbiết Hứa Lương Cầm có chuyện gì.
“Có thể, chẳng qua tôi vì Đại Long nên để mặt mũi chocôthôi, mong là đến lúc đó emgáicậu đừng có mang bản tính tiểu thư ra, tớ cũng chịu!”
Chờ Vương Trung Minh cúp điện thoại, Tống Dật Hàng nhíu mày: “côấykhôngđilàm?”
Vương Trung Minh cầm điện thoại gọi: “Lão Lưu à, chú để Lương Cầm lên đâymộtchuyến đượckhông. Xin nghỉ phép sao? Sao chúkhôngnóivớianh? Chúthậtlà, saokhônghỏi chuyện gì chứ, đây là công ty, phải có quy củ,khôngphảianhkhôngchocôấy nghỉ phép, chú mau chạy nhanh hỏi lý dođi!”
“Vì cho con khỏe mạnh, từ giờ trởđiemsẽcai thuốc kiêng rượu,anhcũng ít hút thuốc trước mặt em, khói thuốc của người khác nguy hiểm hơn.”
“Chuyện gì em mặc kệ, em muốn con của em! Congáicủa em!” Tống Dật Hàng tức giận cầm hộp thuốc lá ném ra khỏi cửa kính.
“anhthấy Hứa Lương Cầm cũng khó xoay chuyển đấy, điều kiện chú thế này, muốn bao nhiêucôgáitrẻ tuổi xinh đẹp nào chẳng có, thế mà nó chẳng thèm để ý,anhlăn lộn nhiều năm như vậy, xem như thấy truyện cổ tíchđi.”anhtuyệtkhôngkhoa trương, bất kểcôgáinào chỉ cần ngủmộtđêm với Tống Dật Hàng lập tức thoát khỏi cảnh nghèo đói luôn, hơn nữakhôngchỉ thoát khỏi cảnh nghèo khó mà có thể làm giàu đấy.
“côcòn có tâm trạng để quan tâm việc này à? Nếucôkhôngthèm để ý bố đứa béthìcôkhóc cái gì?”
Hứa Lương Cầm ngẩng đầu, há miệngnói: “Sao hai người tới đây?”
nóixong hai người vội chạy ra ngoài, Vương Trung Minh lái xe ổn định, trong lòng mong mọi thứ tốt đẹp, chỉkhôngtới 20 phútthìđến bệnh viện mẹ và bé.
Trương Na vỗ tay Hứa Lương Cầm thở dài: “Chị chú ý thân thể, đừng quá mệt nhọc nhé.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.