Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42


Trần Mĩ Nhạc hiểurõý của Hứa Lương Cầm, nghĩ nghĩ mớinói: "Tôi vẫnnóicâu kia, chị sớm chia tay vớianhTân Dươngđi, càng sớm càng ít bị tổn thương, bằngkhôngthìchịsẽlấy nước mắt sống qua ngày đấy!"

Uông Tân Dương trầm mặcmộtlúc: "Cái này khónóilắm, sau khianhnhận công tác chắc chắnsẽphát sinh nhiều vấn đề, lượng công việc cũng tăng lên nhiều, sợ là trong thời gian ngắnkhôngthể kịp được."

Uông Tân Dương vừa dứt lờithìTống Dật Hàng vọt tới, trực tiếp xốc quần áoanhta lên: "Uông Tân Dương, tôiđãđồng ý bảo vệ con đường công danh củaanh, nhưnganhcũng phải bảo vệ thân thểđidạy học nữa, đúngkhông?"

Hai người im lặngmộtlúc, Uông Tân Dương mới cân nhắcnói: "Lương Cầm, tuy rằng chúng ta ở bên nhaukhônglâu nhưng từnhỏđãquen biết nhau,anhnghĩ có khi nào chúng ta nên tính đến chuyện kết hônkhông?"

khôngcần suy nghĩ nhiều, cứ thuận theo tự nhiênđi.

Uông Tân Dương thấy Hứa Lương Cầm có vẻ nhưđãbiết trước tất cả, ngược lại trở nên tức giậnnói: "Có phải Tống Dật Hàngnóihết chocônghekhông? Còn cái gì mà muốn tôi che giấukhônglàm tổn thươngcô? Kết quảanhta luôn xưng làanhhùng mà chửi bới tôi. Lương Cầm, tôi vẫn luôn muốn đểcôgiật dây Tống Dật Hàng nhưngcôchẳng có tiến triển gì cả, tôi cũngkhôngnóigì nhiều, chỉmộtchữ nhận thôi, lúc nãy Tống Dật Hàng tới tìm tôi.khôngnghĩ tớianhta còn lưu luyếncô,anhtanóianhta đồng ý đầu tư vào trường học của tôi,nóichuyện với hiệu trưởng về tôi, cam đoan với tôi là đường công danh thuận lợi. Điều kiện là tôi phải rời khỏicônhưngkhôngthể đột ngột được mà phải từ từ làm, ai biết được làanhta bội bạc trước, thế mà bây giờ bôi đen lên người tôi!"

"Tống Dật Hàngđãhứa hẹn điều gì vớianh?" Hứa Lương Cầm đột nhiên hỏi.

Hứa Lương Cầm lắc đầu với Uông Tân Dương: "khôngcần thay đổi,anhchọnthìcứ vậyđi."

Hứa Lương Cầm nghe xong mà mơ hồ, sao còn có chuyện của Quách Mộng Thanh nữa,cônghĩcôgáinàyđãsớm tuyệt vọng rồi đấy. "Vì sao Quách Mộng Thanh lạinóiđiều kiện vớianh? Tại saoanhphải nghecôta?"

Uông Tân Dương cười lạnh: "Tôithậtsựkhôngrõvì sao em thích tôi, emkhônghiểu những chuyện phát sinh xung quanh emkhôngphải vì ai đó sao? Chuyện Quách Mộng Thanh xảy ra như thế nào emkhôngcần hỏi tôi, trực tiếp hỏianhtađi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Uông Tân Dương ở bên kia cườinói: "Có chuyện vui tất nhiên phải ăn tiệc to rồi, mặt khácanhcũng có chuyệnnóivới em."

Uông Tân Dương lập tức chạm cốc với Hứa Lương Cầm, cả người đều có tinh thần, hai người cườinóikhôngdứt.

Uông Tân Dương như bị chọc tức, cảm xúc bộc phát,anhhung hăng nhìn Tống Dật Hàngmộtcái sau đó nhìn Hứa Lương Cầm: "Muốn biết vì sao hả? Tôinóicho em biết, là vì emkhôngbiết tự ái. Quách Mộng Thanh vì thằng này mà đá tôi, tôi khuyên em đừng có lui tới với nó làm gì, em cứ hết lần này tới lần khácđinhớ thương nó,khôngphải vì nó có vài đồng bạc dơ bẩn sao? Em luôn miệngnóithích tôi, kết quả chẳng phải thấy tiền sáng mắt lên mới leo lên giường nó sao? Đây là cái thích mà emnóisao? Tôikhôngchịu nổi nữa, Uông Tân Dương tôiđãnhậnmộtcon hàngđãdùng rồi, tuyệt đốikhôngmuốn nhận thêm cái nữa, hơn nữa lại buồn cười ở chỗ là cùng bịmộtthằng đàn ông chơi qua!"

Đối mặt vớisựbình tĩnh của Hứa Lương Cầm, ánh mặt Uông Tân Dươnghiệnrasựxấu hổ "anhrất xin lỗi em, Lương Cầm,anhđãsớm muốnnóivới em nhưngkhôngnỡ làm em tổn thương cho nên vẫn kéo dài, đương nhiênanhcũng muốn hai chúng ta tiến triển hơn. Nhưnganhthậtsựkhôngcòn cách nào khác,anhchỉ luôn coi em là bạn tốt, đôi khi là emgái,anhđãcố gắng nhưngkhôngnảy sinh được tìnhyêunam nữ với em,thậtsựrất xin lỗi em!"

"Cám ơn chị trong khoảng thời gian nàyđãchiếu cố, tiền này tôi trả công chị với Tô Hiểu Vũđãgiúp đỡ. Nhưng tôikhôngchẳng vì chuyện này mà buông thaanhTân Dương đâu, từ giờ trởđitôi muốn cạnh tranh với chị! Hứa Lương Cầm, tôi khuyên chịmộtcâu, tốt nhất là chia tay sớmđi, chị vớianhTân Dươngkhôngcó kết quả đâu!"

"Lương Cầm, chuyện này chúng tanóiriêng có đượckhôngem?" Tống Dật Hàng muốn kéo Hứa Lương Cầm về phòng.

Hứa Lương Cầm chạy đến đẩy Tống Dật Hàng ra, sau đókhôngdám tin nhìn người đàn ông trước mặtcô, đây là người con trai nho nhã hiền lànhcôtừng quen ư? Là Tân Dương mà khi cười tươikhôngkhác nào ánh mặt trời mùa hạ ư? Đây là người màcôluôn nhung nhớ suốt 10 năm ư?

Hứa Lương Cầm uốngmộtngụm nước rồinóitránhđi: "anhkhôngnóithìem quên,khôngphảianhmuốn gặp mặt Tống Dật Hàng sao? Em có gọi choanhấy mấy lầnthìanhấynóibận việc, việc gặp mặt có chút khó khăn,anhchờ nhé."

"Vậythìchúc mừnganhnhé." Hứa Lương Cầm cầm ly rượu hướng tới Uông Tân Dương chúc.

"Cũngkhôngriêng mìnhanhđâu, bố mẹanhđangrất sốt ruột, em đừng để ý những lời trước đó của mẹanh,anhnhất địnhsẽnghĩ cách mua nhà ở, hơn nữaanhcũng biết chúng ta luôn hợp với nhautrênmọi phương diện, phảikhôngem?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lương Cầm, nếu emkhôngtham tiềnthìsẽkhôngcùngmộtchỗ với Tống Dật Hàng, như vậy chúng tasẽluônđitiếp con đường với nhau, càngkhôngphải lâm vào hoàn cảnh ngày hôm nay!" Uông Tân Dương vẫn sợ Tống Dật Hàng, thái độ thu liễmđinhiều.

"Vậy cũng được." Hứa Lương Cầmkhôngý kiến.

"Rốt cuộcanhcó ý gì,nóilại cho em nghe!" Trong giọngnóiHứa Lương Cầm mang theosựtức giận.

"Vậy kéo dài tới khi nào?" Hứa Lương Cầm hỏi.

Qua hai ngày, Hứa Lương Cầm quyết định hẹn Uông Tân Dương.

Trần Mĩ Nhạc hừ lạnhmộttiếng rồi xoay người mở cửa rờiđi.

Hứa Lương Cầm có chút giật mình: "Saoanhgấp thế?"

"Chúng ta cứ chờ xem." Hứa Lương Cầmkhôngthèm khách khí nữa.

Ăn xong, Hứa Lương cầmđivệ sinh, lúc trở vềnói: "khôngphải trong lúc gọi điệnanhnóicó việc khác nữa sao, là chuyện gì vậy?"

"Chuyện gìđangxảy ra vậy? Sao hiệu trưởng củaanhlại chuyển thái độ như thế?" Hứa Lương Cầm rất khó hiểu,

Hứa Lương Cầm pháthiệntừ khi Trần Mĩ Nhạc phá thai xong trở nên trầm lặng hơn, bình thường hay lớn tiếng ồn ào, bây giờthìcả ngàymộtcâu cũngkhôngnói.

Sau đó Uông Tân Dương gọi phục vụ ra tính tiền, ra khỏi nhà hàngthìlái xe đưa Hứa Lương Cầm về.

"Vậy.... vậy sao em biết được?" Uông Tân Dương trợn tròn mắt.

Trần Mĩ Nhạcđirồi, Hứa Lương Cầm cũng có thời gian hẹn hò với Uông Tân Dương, Uông Tân Dương cảm khái: "Cảm giác giống như lâu lắmkhônggặp nhau vậy, Lương Cầm nhìn em xinh đẹp hơn rồi."

6 giờ hai người ngồi vào ghế đối diện nhau, Uông Tân Dương để Hứa Lương Cầm chọn món.

"Đúng vậy, chọn khá kĩ lưỡng, tiền đặt cọcanhcũng đặt rồi, hẹn thời gian vào tuần sau có thểđichụp, trước chụp trong studio sau đósẽchụp ngoại cạnh."

Nằm dàitrêngiường, Hứa Lương Cầm nhìn trần nhà đến ngẩn người đến tận lúc bụng kêu gàothìmới đứng lên.

"Emkhôngsuy nghĩ nhiều đâu,anhcó thể gặp Tống Dật Hàng hẳn là ngoài ý muốn,anhpháthiệnra giá trị lợi dụng củaanhấy rồithìanhsẽlàm gì nhỉ? Tân Dương,khôngcómộtthằng đàn ông nào hào phòng khi thấymộtngười khác giới ở cùng với bạngáimình, nhất là hành động của Tống Dật Hàng với em nữa,anhchẳng nhữngkhôngtức giận mà càng muốnanhấy chú ý tới em nhiều hơn, tuyanhcố gắngkhôngđể em khó xử nhưng mà giấu đầu hở đuôi, em đâu phải ngu đần!"

"Tân Dương, từ sơ trung em luônâmthầm thíchanh, đến bây giờ cũng phải 10 năm rồi, emthậtsựchưa bao giờ hi vọnganhcó thể đáp lại tình cảm của em mà trong lòng em cũng coianhnhưmộtgiấc mộng xa vời. Vậy mà nay giấc mộng tan nát, nếu emkhônghiểu saithìý vừa rồi củaanhlà muốn chia tay với em đúngkhông?" Hứa Lương Cầm tuy hỏi nhưng giọngđãmang theosựchắc chắn.

Hứa Lương Cầm hất tay Tống Dật Hàng, vẫn nhìn Uông Tân Dương: "Tân Dương, em cũngnóichoanhmộtchuyện,thậtra em chưa giúpanhgọi cho Tống Dật Hàng, emnóikhônggọi được choanhấy hay làanhấykhôngcó thời gian, tất cả là dốianhthôi."

"Lương Cầm, emkhôngvui sao?"

"anhnóikhoa trương quá, chẳng qua chỉ có 2 tuầnkhônggặp thôi mà."

Uông Tân Dươngkhôngtrả lời, đến tận lúc mở cửa phòng, lúc mở đènthìxoay người mang vẻ mặt khó xử nhìn Hứa Lương Cầm: "Lương Cầm,thậtraanhmuốnnóivới em là chuyện này, bởi vìanhlên chức nên bận rộn khá nhiều, đến nhà em cùng với việc chụp ảnh cưới phải kéo dàimộtthời gian nữa, hi vọng em hiểu choanh,hiệntạianhđangtrong giai đoạn vào sinh ra tử."

Uông Tân Dươngkhôngtự chủ được giật mình: "Emnóigì thế, saoanhkhônghiểu?"

"Có kết quả haykhôngkhôngcầncôphảinói, về saucôít đùa nghịch rồi đến nơi của tôi gây họa là được." Ý củacôlà chỉ Trần Mĩ Nhạc trước mặt Quách Mộng Thanhnóicôthích Uông Tân Dương, tiền nàykhôngcần mới là ngu, Trần Mĩ Nhạc tính tiểu thư, nếucômàkhôngnhậnthìsỉ nhục sĩ diện củacôta quá, chờ Hiểu Vũ vềthìcôvớicôấy mỗi ngườimộtnửa là xong.

"Đương nhiên làthậtrồi, thông báo cũngđãđóng dấu rồi,khôngnhững thế ngay cả phó giáo sư cũngkhôngphải làsựxa vời nữa."

Hứa Lương Cầmkhônghỏi nhiều, cùng Uông Tân Dương hẹn thời gian rồi tiếp tục làm việc.

"Chờ là được thôi nhưng mà phải nắm chắc thời gian thế nào, hay là giữa tuầnđi." Uông Tân Dương lập tức dờisựchú ý,khônghỏi nửa tháng nay Hứa Lương Cầm làm gì.

"Lương Cầm,anhcũngđangmuốn tìm em đây, tối hôm nay chúng tađinhà hàng Tây ở phốđibộđi."

Uông Tân Dươngnóixong chỉ thẳng Tống Dật Hàngđangđứng bên cạnh Hứa Lương Cầm! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Em biết rồi."

Hứa Lương Cầm thở dàimộthơi, cúi đầukhôngnóigì.

Uông Tân Dương cười: "Cái này còn giả sao? Em xem ngày đóanhđưa em về ra mắt bố mẹ, sau đó bố mẹanhcòn chạy ngược xuôi hỏi han các thứ, ảnh cướianhcũng tính đến rồi."

Hứa Lương Cầm nghe những lời càng ngày càng tức giận của Uông Tân Dương mà cũng giận lây: "Tân Dương,anhnên yên tĩnhmộtchút, Tống Dật Hàngkhôngnóigì với em cả, từ lúcđidu lịch về em cũng chưa gặpanhấy."

"Tớ cũng cho là như vậy." Ngô Thừa Long chạy ra mở cửa.

"Chuyện gì màanhvui vậy, điều gì khiếnanhchạy tới nơi này tiêu tiền như rác thế?" Hứa Lương Cầm đùanói.

Uông Tân Dương chuyển mắt tới nơi khác, thấy ánh mắt phẫn nộ của Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long, vì thế đành phảinóinhỏ: "Làm gì có kế hoạch ban đầu, em suy nghĩ nhiều rồi."

Đúng làkhôngnên ra ngoài mà, chuyện xấusẽtruyền ra ngàn dặm cho mà xem, saocômỗi lần gặp xui xẻo đều bị người khác nhìn thế!

"anhkhôngnóidối đâu, cảm giáckhônggiống nhau chút nào, em tựa như tự tin hơn,nóichuyện cũng cởi mở vui vẻ hơn nhiều, xem ra tốt hơn rất nhiều, chẳng trách em ảnh hưởngkhôngnhỏtới Tống Dật Hàng. Nửa tháng nay em bận gì thế, ngay cả thời gian ra ngoài cũng chẳng có vậy?"

"Tại vì emkhôngmuốnanhbị Tống Dật Hàng nắm thóp,khôngmuốn đểanhấy vì em mà lợi dụnganh, lần đầu tiênanhgặpanhấy,khôngphảianhnóianhkhôngthậtsựmuốn em ở cùngmộtchỗ vớianhấy sao? Tân Dương, em chỉ muốn biết kế hoạch ban đầu củaanhlà gì?"

Chuông cửakhôngngừng vang lên, Hứa Lương Cầm chuẩn bịđiqua, chỉ làcôchưa kịp cất bướcthìhai phòng bên cạnh đều mở ra.

Hứa Lương Cầm bình tĩnhnói, thấy mặt Uông Tân Dương càng trắng bệch,côlạinóitiếp: "Việc này chỉ có thểnóitừ ngày hai chúng ta quen nhau,anhcăn bản chẳng có tình cảm gì với em cả cho nên em muốn hỏianh, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến choanhphải lợi dụng người congáingưỡng mộ mình hơn 10 năm? Chẳng lẽ ngay cả tình cảm bạn bè bình thường cũngkhôngkhiếnanhquan tâm sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi xuống xe, hai người lên tầng, Hứa Lương Cầm hỏi: "anhnóimuốn đến nhà emthìquyết luônđi, tốt nhất là đưa ảnh cưới luôn, nếukhôngem sợ bố mẹ emkhôngvui."

Chương 42

Nửa tháng sau Trần Mĩ Nhạc rờiđi, lúcđiném cho Hứa Lương Cầm 3000 đồng.

"Lương Cầm, sao emkhôngngheanhgiải thíchđãcúp điện thoại rồi?" Tống Dật Hàng bước vào thấy Uông Tân Dươngthìbiết chuyện bại lộ rồi.

"Tân Dương,đãđến mức này rồi, chúng ta nên thẳng thắn với nhaumộtchút."

Uông Tân Dương uốngmộtngụm nước ấm, trong mắtkhônggiấu đượcsựvui mừng: "Hôm nayanhnghe đượcmộttin từ hiệu trưởng, lần nàyanhnhất định lên làm giảng viên!"

Vừa nhắc tới chuyện này gương mặtđangtươi cười của Uông Tân Dương xụ xuốngkhôngít: " Việc nàykhôngnênnóiở đây, lát nữaanhđưa em về nhà trọ rồinói."

Hứa Lương Cầm thấy quan hệ từ trước tới nay của haicôkhôngtốt lắm nênkhôngcách nào khuyên Trần Mĩ Nhạc, chỉ có thể nấu nhiều thức ăn bồi bổ thân thể, nếu lúccôđanglàm việcthìcũng nhờ Tô Hiểu Vũ nấu hộ.

"anhcũngkhôngrõlắm, có thể Hội Hạnh Phúc đem lại tiếng vang, chắc ông ấy cũng nhìn ra giá trị cũng như tầm ảnh hưởng củaanh." Uông Tân Dươngkhônggiấu nổisựcao hứng.

Hứa Lương Cầm bất đắc dĩ nghĩ, sau đó thấy sau lưng Ngô Thừa Long là Tống Dật Hàngthìbật cười: Tới đúng lúc lắm, giải quyết luôn tại đâyđi!

"Tại sao em phải làm như vậy, tối thiểu lúc chúng ta ở bên nhau,anhvẫn luôn đối xử tốt với em mà, sao em lại gạtanhhả!" Lần này đến phiên Uông Tân Dương giật mình.

"anhmuốn cho em bất ngờ, nếu em cảm thấykhôngthoải máithìem chọn studio, tiền đặt cọc khỏi cần luôn." Uông Tân Dương vui vẻnói.

"khôngphải, em cảm thấy quá đột ngột, hơn nữaanhcũngkhôngnóivới emmộttiếng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ảnh cướianhcũng tìm rồi á?"

"Saoanhlại chọn nơi đắt như vậy chứ?" Hứa Lương Cầmkhônghiểu nổi vì sao Uông Tân Dương mờiđiăn ở đó.

Tô Hiểu Vũ với Ngô Thừa Long đều ở đây, họkhôngra mà thôi.

"anhthậtsựmuốn kết hôn với em à?" Hứa Lương Cầmkhôngxác định hỏi.

Sau đó hai ngườiđibộmộtlúc rồi Uông Tân Dương đưa Hứa Lương Cầm về chỗ trọ.

"Tân Dương, lúc em vào nhà vệ sinhđãgọi điện cho Tống Dật Hàng, em chỉ hỏianhấy có nhúng tay vào chức danh củaanhhaykhôngthôi,anhấy cũng phủ định nhưng em khẳng định hai ngườiđãlấy em ra làm giao dịch."

Hứa Lương Cầm ngạc nhiên: "Đây làthậtsao?"

Hứa Lương Cầmkhôngnóigì.

"Lương Cầm, em đừng quá đau khổ,anh....." Uông Tân Dươngnóiđến chữ "anh"thìnghẹnkhôngnóiđược nữa.

khôngphải là ý thức được tầm quan trọng của đứa bé đấy chứ, vì đứanhỏmà đau buồn, cứ như thếthìđáng thương lắm.

khôngđợi Hứa Lương Cầmnói, chuông cửa reo lên, hai người đứng trong phòng kháchkhôngđộng đậy.

"Chuyện đơn giản mà, Quách Mộng Thanh biết em ở cùng vớianhtathìtới tìm tôi,côtanóiđiều kiện với tôi, để tôi đoạt em lại, sau đó chờ em hoàn toàn tin tưởngthìtôisẽngỏ ý kết hôn với em, như vậy em vừakhôngthể cùngmộtchỗ với Tống Dật Hàng, đồng thời thể diện cũng mất hết! Chỉkhôngnghĩ tới Tống Dật Hàng còn lưu luyến em, sống chếtkhôngbuông tay, mà đến khi đến nhàanhta tôi mới nhận ra núi này cao còn có núi cao hơn. Dướisựso sánhthìTống Dật Hàng làm việc cósựchắc chắn hơn, tôi cũngkhôngmuốn thương hại em nhưng em thông minh đoán đượcthìtôi cũngkhôngcòn cách nào."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42