Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40


“anhđừng có ghê tởm thế, lúcthìthầy giáo, lúcthìcha nuôi, tất cả người dântrêncái đất Trung Hoa này đều phản đối loạn luân!!” Hứa Lương Cầm tức giận bò xuống giường, sau khi rửa mặt xongthìcầm quần áo cất vào túi đồ của mình.

Ngô Thừa Long liên tục thở dài: “Chuyện này cũngkhôngthể gạt được nữa, vẫn đểanhnóiđi. Lương Cầm, Mĩ Nhạc mang thai!”

“Đó là suy nghĩ củaanh, emkhôngxen vào, cám ơnanhvìđãđưa em về.”

Trong lòng Uông Tân Dương có chútkhôngyênnói: “Thế sao,khôngphải hôm trước emnóihôm nay về sao?anhthấy thời giankhôngcòn sớm nên tới thăm emmộtchút, còn mang cơm tảo biển mẹanhlàm cho em đây, vừa rồi người đưa em về là Tống Dật Hàng sao?”

“Lương Cầm,anhkhôngbiếtanhnóicái gì cho phải đây. Em yên tâm, nếu Tống Dật Hàng vì chuyện này mà ép em chuyện gì đóthìanhquyếtkhôngđồng ý!” Uông Tân Dương trở nên kích động.

“Em đúng là đồ nóng tính! Được rồi, chút nữa vào phòng emnóichuyện.” Uông Tân Dương cười với Hứa Lương Cầm rồimộttrướcmộtsau vào phòng.

trênmặt Tống Dật Hàngkhôngcó biểu cảm gì: “anhđưa người phụ nữ củaanhvề là điều tất nhiên, em lên tầng nghỉ ngơi cho khỏeđi.”

Uông Tân Dươngkhôngquan tâm Trần Mĩ Nhạc, gật gật đầu coi như chào hỏi.

“Lương Cầm,anhđãnóianhtin em 100% mà, từnhỏchúng tađãquen nhau,anhcònkhôngbiết em là người như thế nào sao?”

Tống Dật Hàng mặc kệ Hứa Lương Cầm mắng mỏ, ômcôvào xe rồi lái xe về thành phố.

“Được rồi, trước tiênanhđưa em lên tầngđã, em cũng mệt rồi, lần khácnóisauđi.” Uông Tân Dương lấy hành lý trong tay Hứa Lương Cầm rồiđilên tầng.

Cuối cùng Uông Tân Dương lấy lại tinh thần: “anhta……. Có phải vì em nên mớiđikhông?”

Vương Trung Minh đành phải đồng ý: “Thôi được rồi. Thấy chú làanhbiếtkhôngcó tiền đồ rồi, mà Lương Cầmnóivớianhlàđãchia tay với chú rồi,anhcòn thấy cómộttên nhãi đóncôấy ở công ty đó, bộ dáng thư sinh nhã nhặn phết,nóikhôngchừng là bạn trai mới của con bé đấy.”

“Có chuyện gìanhcứnóiđi, còn do dự với em làm gì chứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cái này em chịu thôi, nhưng sau đó quảthậtanhta có tới tìm em, emkhôngthể nào làm khó tổng giám đốc được nên bồianhta hai ngày, lúc trở vềanhta cứ nằng nặc đòi đưa em về, emkhôngcó cách nào đành phải đồng ý. Tân Dương, nếuanhkhó chịuthìcứnóithẳng ra, em biết chuyện này khiếnanhkhó chịu nhiều.”

“Đâykhôngphải luôn là nguyên tắc củaanhsao, sao lại ngạc nhiên thế kia?” Hứa Lương Cầm thấy thái độ Tống Dật Hàng như vậythìcó chút khó hiểu.

“nóinhư vậy nhưng nếu chuyện này màkhôngthànhthìđừngnóilên chức,anhsợ đến công tác nàyanhcũngkhônggiữ được ấy!” Uông Tân Dươngnóixong khó chịu nhăn mặt lại.

Tống Dật Hàng chăm chú nhìn Hứa Lương Cầm, giống như muốn nhìn thấu trong đầucôđangnghĩ gì, đến lúc xe sau bấm còi inh ỏithìmặtanhbình tĩnh cho xe chạyđi, đến đường tothìchuyển hướng về phía nhà trọ của Hứa Lương Cầm.

“Lên tầng rồianhnóivới em luônđi,anhcứnóikhôngđầukhôngđuôi như thế sao buổi tối em ngủ ngon được?”

Vậyanhtrả lời thế nào dướisựthuyết phục của hiệu trưởng?”

Chương 40 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bảo bối, sao còn ngủ nướng thế, mau dậy nào, chúng ta về nhà thôi.” Tống Dật Hàngnóixong hôntrênmặt Hứa Lương Cầmmộtcái.

Hứa Lương Cầm miễn cưỡng mở mắtnói: “anhnóiai là bảo bối?.”

“anhsẽkhônggiận đâu, ngược lại sợ em giận lạianhấy. Lương Cầm,thậtraanhcó chuyện nàykhôngbiết có nênnóivới em haykhôngđây.”

“anhđừng gấp gáp, nếukhôngcòn cách nàothìemsẽgọi điện cho Tống Dật Hàng để xemanhấy có thể gặp mặtanhmộtlần haykhông, đến lúc đóanhxem ý củaanhấy thế nào cũng tốt mà.”

Chờ Hứa Lương Cầm xuống xe, Tống Dật Hàng cũngkhôngchờcôlên tầng mà quay xeđiluôn, hiển nhiên là rất tức giận.

Uông Tân Dương xoa bàn taymộtlát rồi mở miệng: “Tuần trước hiệu trưởng của gọianhvào phòng,nóiTống Dật Hàngđãđầu tưmộtkhoản tài chính khá lớn giúpmộthạng mục của trường cao đẳng nghiên cứu, cònnóinếu quan hệ giữaanhvớianhta như vậythìmonganhchắp vá quan hệmộtchút, khiếnanhta đầu tư cho nhà trường về trang thiết bị.anhcứ tưởng rằng hiệu trưởng bọnanhcó quan hệkhôngtệ với Tống Dật Hàng, kết quả chân tướng đúng như emnói, gặp dịpthìnóithôi.”

“Tất nhiên lànóiem đó,khôngphải em đểanhlàm bố sao? Nào bảo bối, đứng lên thôi.”

Đến hôm trở về, Tống Dật Hàng lái xe đưa Hứa Lương Cầm về tiện thể giải thích với Vương Trung Minh và các nhân viên khác.

Trần Mĩ Nhạc thấy Uông Tân Dươngthìngạc hiên há to miệng, nghĩ đến hoàn cảnh của mìnhthìòa khóc.

“anhnóiDật Hàng chú này, chú chẳng có lời nàođãđem ngườiđirồi,anhbiếtnóiLương Cầmđiđâu đây, lạinóichúmộtđiểm này nữa này, thân thể quan trọng hơn chứ, nếu có luyến tiếc nhauthìcũng đừng đến nỗimộttấckhôngrời chứ.”

Phía trước có đèn đỏ nên Tống Dật Hàng dừng xe lại, nghiêng người nhìn Hứa Lương Cầm như thểkhônghiểucôđangnóigì. “Emnóivậy là ý gì, đừngnóihai ngày nay của chúng ta làanhnằm mơ nhé.”

“Em phải về nhà trọ,anhđừng cóđisai hướng nhé.” Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàngkhônglái về hướng nhà trọthìnhắc nhởanh.

Hứa Lương Cầm lập tức ngăn hành động củaanh: “Tân Dương,anhđừng như thế, đừng tự làm tổn thương mình. Chuyện này đều do hiệu trưởnganhkhôngtốt thôi, tự ông ấy cho rằng nếu Tống Dật Hàng tài trợ cho Hội Hạnh Phúc hẳn là có quan hệ tốt vớianhnhưng tiếc làanhlạikhôngnóianhkhôngcó quan hệ gì vớianhta hoặc làkhôngtốt, cái nàyrõràng là uy h**panh.”

“Tất nhiên làkhôngrồi bởi vì những giọt mồ hôi này là vìanhcơ mà, làm sao có thể bẩn được, nếukhônganhl**m sạchsẽcho em nhé?”

“Được.” Hứa Lương Cầm sảng khoái đồng ý, lại tiễn Uông Tân Dương ra ngoài, lại thấy Trần Mĩ Nhạcđãlâukhônggặpđangngồi ở phòng khách, Ngô Thừa Long ngồi bên cạnhcôta, mắt của Trần Mĩ Nhạc có vẻ như vừa khóc qua nên đỏ ửng vì thếkhôngkhỏi tò mò nhìncôta vài lần.

“anhlàm sao thế, có chuyện gìanhnóiđi.” Hứa Lương Cầm gấp gápnói.

Hứa Lương Cầm nhìn bóng xeđangdần khuất, lắc đầu bật cười xoay người muốn vàothìgiật mình hoảng sợ, Uông Tân Dươngkhôngbiết từ đâu chui ra.

Uông Tân Dương ngồi vào bàn học cúi đầukhôngnói.

Hứa Lương Cầm lui khỏi lòng Tống Dật Hàng,trênmiệng nở nụ cười, bây giờ cả thể xác và tinh thầncôthoải mái rồi, lát nữađitắm rồi chìm vào giấc ngủ sâuthìmiễn bàn luôn.

Hứa Lương Cầm an ủianh: “khôngcầnnóimấy điều này, em chỉ hi vọnganhđược khỏe mạnh, có thể giúpanhđược chuyện gì em cầu cònkhôngđược đấy.”

“anhthìbiết gì chứ, em màkhônglấy cơ hội này để kéocôấy về chỗ ở của emthìlần chia tay nàykhôngbiếtsẽcách bao xa đâu,anhcứ biệnmộtlý do nào đó như kiểu nhà Lương Cầm có chuyện phải về trước, như vậykhôngđược à?”

“Hứa Lương Cầm, em chơi trò gì vậy hả? Đừng có chọc vàoanh, em nghĩ em là Tô Hiểu Vũ à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiễn Uông Tân Dương về, Hứa Lương Cầm quay về phòng khách nhìn Ngô Thừa Long, hỏiđãxảy ra chuyện gì thế.

Uông Tân Dương gật đầukhôngngừng: “Tâm ý của emanhhiểu mà, về sau khi chúng ta là vợ chồng rồi,anhnhất địnhkhôngphụ lòng em,khôngbao giờ làm chuyện có lỗi với em. Em có mệtkhông?anhvề trước nhé? Chuyện này em đừng gấp, chờ em khỏe lạithìthử liên hệ với Tống Dật Hàng xem.”

“thậtrathìcôấykhôngphải người như thế, thôikhôngnóinữa, em mang Lương Cầm về trước.” Tống Dật Hàng đứng dậy khỏi ghế sô phađilên tầng gọi Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm cườimộtchút: “Sao lại nằm mơ được, em biết chúng ta xảy ra chuyện gì mà nhưng trừ lần đó ra đềukhôngcó biến hóa gì mà, em với Tân Dương vẫnyêunhau. Em thừa nhận lúc đókhôngkhí quá tốt đẹp,anhlại cố gắng đến đó vì em, em rất cảm động,nóitrắng ra là lúc đó giữa chúng ta cóthậtnhiều cảm giác, phát sinh chuyện gì cũng là lẽ đương nhiên, nhưngkhôngthể thànhhiệnthực đâu.”

Trời chưa sángthìTống Dật Hàngđãnhư tên ăn xin bám chặt lấy Hứa Lương Cầm, còn kéocôra khỏi chỗ của Vương Trung Minh đến biệt thựnhỏcủaanh, sau đó cũng chẳng ra ngoài nữa mà Vương Trung Minh thấy thế liền biếtđãđithìkhôngvề rồi, mặc dùanhcũng là người hay trưng diện nhưnganhcảm thấy hai người nàyrõthậtkhoa trương.

Xem ra đúng như lời đồn bên ngoài rồi, Hứa Lương Cầm nhìn bình thường thế thôi mà lại có thể thu phục tên Tống Dật Hàng phong lưu đào hoa bámcôđến sống c·h·ế·t, khó trách Tống Dật Hàngnóidù sao cũngkhôngbuông tay, chắc làtrêngiường bị giáo huấn đến phát cuồng rồi!

“Sao phải về đó, vẫn nên ở nhàanhđi.”

“Tóm lạikhôngthoát khỏi tay em đâu, Lương Cầm với em còn có tiếng là xem mắt với nhau nữa, có người còn tiến cử bọn em trướcsựđồng ý của hai bên bố mẹ, cho dù có thêm thằng nàothìsao, cũng chỉ là ruồi bọ thôi, sao so với em được? Nghĩ gì mà muốn cướp người của em, cũngkhôngnhìn lại mìnhđangđứng đâu mà đòi cướp!” Tống Dật Hàng hiểu tên nhãi mà Vương Trung Minhnóilà Uông Tân Dương.

Uông Tân Dươngnóiđến đâythìcàng khó xử nhìn Hứa Lương Cầm: “Lương Cầm,anhđãtừ chối rất nhiều lần rồi,anhcũng muốn từ chối hiệu trưởng lắm nhưng như thếanhsợ sau nàyanhkhôngthành danh nổi; nhưng nếukhôngtừ chối được, trong lònganhkhôngmuốn em có chút quan hệ nào với Tống Dật Hàng cả, mấy ngày nayanhănkhôngngon ngủkhôngtốt, đầu đều nghĩ đến phát nổ, cứ mong ngóng ngày em về để cùng thương lượng, chuyện nàynóitrắng ra là tạianhbất tài vô dụng!”nóixong cũng lấy tay đập đầu mình.

“anhcũngkhôngnóilàanhkhôngđiđược nhưng hiệu trưởng nhất định muốnanhphải hoàn thành nhiệm vụ này, vừanóichuyện này mà thành côngthìtháng sausẽthăng chức,nóiđây là cống hiến to lớn có thể xem xét.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“khôngphải đâu, em chỉ nhất thời xúc động làm chuyện có lỗi với Tân Dương thôi, hi vọnganhkhônglợi dụng chuyện này mà phá hỏng quan hệ của bọn em, em vẫn mong tiến tới với Tân Dương.”

“Lương Cầm, sáng sớm em về chỗ củaanhđi, có đượckhông?” Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm từ phía sau,nhẹnhàng hôn lên bờ vaicô.

“Ồ,anhkhôngnghĩ mấy đứa quen biết nhau trịnh trọng thế, nhưng chúđixem mắt làm cho người nghekhôngtin nổi đấy, bố mẹ chú épđià? Nghĩđinghĩ lạithìchú cũng lớn tuổi rồi, cũng nên kết hôn rồi cómộtđứađithôi, nhất định mấy cụ gấp lắm đấy. Đàn ông chúng ta thấythìbình thường nhưng màkhôngthể so với các cụ được đâu, tiền với chúng ta đứng đầu nhưng mà cũng phải nhìn vàosựthậtmà đối mặt với nó, Lương Cầm chắc chắnkhôngthoát khỏi tay chú rồi nhỉ.”

“Tân Dương, saoanhlại ở đây, làm em giật cả mình!” Hứa Lương Cầm ngạc nhiên vỗ ngựcnói.

“Đúng làanhta, saoanhđoán được vậy?” Hứa Lương Cầm thẳng thắn thừa nhận.

Tống Dật Hàng có chútkhôngngờ: “Em muốnnóilà khi em có cảm xúcthìlên giường vớianh, xong việcthìvấtanhđiluôn á?”

“anhcũng tắm.” Tống Dật Hàng lưỡng lựmộtchút rồi hớn hởđitheo sau.

Trần Mĩ Nhạc thấy thái độ khác thườngkhôngmuốn xen vào của Uông Tân Dương, ngay cả câu hỏi em có saokhôngcủa Uông Tân Dương cũngkhôngcó,đangkhóc thất thanh liềnnhỏđinhiều.

“Đều là mồ hôi đấy,anhkhôngthấy bẩn à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tại sao em phải về nhàanhchứ?hiệntại em có bạn trai đấy.”

Đến dưới lầu, Tống Dạt Hàng nhìn về phía Hứa Lương Cầm: “Chuyện của chúng taanhkhôngđể yên thế đâu!”

“anhghê tởm quá đấy, em muốnđitắm.” Hứa Lương Cầm đẩy cánh tay Tống Dật Hàng ra rồi ngồi dậyđitới toilet.

“Bây giờanhnóiđi, rốt cuộc là chuyện gì?” Trở về phòng ngủ Hứa Lương Cầm hỏi luôn.

“anhấy là đại cổ đông trong công ty bọn em, bọn emđidu lịch nênanhấyđicùng với Tổng giám đốc luôn.”

“Xem biển số xethìbiết thôi, làm sao em lại cùnganhta ởmộtchỗ vậy?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40