Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39


“Em biết ý tốt củaanh, thôianhđiđi.” Hứa Lương Cầm thúc giụcnói.

“Là tôi cho vậy đấy,anhgiả bộ vô tội cũng vô dụng thôi!” Hứa Lương Cầmnóixong đắc ý.

“Bình thường mà, tâm lý mẹanhem hiểu được,anhlà niềm kiêu ngạo lớn nhất của mẹanhmà.”

“Lương Cầm, điều gì khiến em chủ động gọi choanhvậy!” Tống Dật Hàng giống như rất vui,thậtbất ngờ.

“Bởi vì sợ thời tiết lạnh nên lần này chỉ đưa mọi người ra ngoại ô thành phố ngắm cảnh núi non trong hai buổi tối thôi, lúc này chỉ có 2 nhómđi,khônglàm chậm công việc đâu, mọi người phân làm hai nhóm xem nhóm nàođitrước nhóm nàođisau nhé.”

Uông Tân Dương đợi Hứa Lương Cầm ở dưới nhà, cầm lấy đồ trong taycô: “anhđãbảo emkhôngcần mua gì, sao em lại mua thế? Đây cũngkhôngphải tới lần đầu.”

Tống Dật Hàng buồn cười nhìncô, cầm điện thoại lên gọimộtcuộc điện thoại, sau đó bật loa, điện thoại rất nhanh được kết nối.

“Mệt à?” Tống Dật Hàng ngồitrêngiường hỏi.

“Chỉ cầnanhta đề cập với em chuyệnanhgặp hiệu trưởngthìtâm tư củaanhkhônguổng phí đâu, em cứ chờ xem,anhxemanhta diễn vở nào!”

“Lương Cầm, chuyện hôn nhân đạisựem đừng mù quáng quá, em quen Uông Tân Dươngmộtthời gian nữađithìhãy tính chuyện kết hôn, lúc đó cũngkhôngmuộn.”

Hứa Lương Cầm cười: “Trong nhà chị có việc, chắc làkhôngđiđược rồi, lúc đókhôngnóitrước được.”

Tống Dật Hàng cúp điện thoại xuống cười nhìn gương mặt đỏ ửng của Hứa Lương Cầm: “Cuối cùng có người nên trảanhsựtrong sạch nhỉ.”

“Lương Cầm, chị tínhđinhóm thứ mấy thế?khôngnghĩ Vương tổng lại hào phóng đến thế, còn cố ý muốn phòng chúng tađichơi riêng lẻ luôn!” Trương Na vui vẻ hỏi Hứa Lương Cầm.

“Tống Dật Hàng giới thiệu cho em việc làm đó, tất nhiên là tìm người quen an bài rồi,đãlâukhôngnghe tin củaanhta,khôngbiếtanhtađãkhỏe chưa?”

Uông Tân Dương vui vẻ: “Em ngoan lắm, nghe lờianh, như thế mớikhôngthiệt thòi. Tháng sau khảo sát lên chức bắt đầu rồi, cũngkhôngbiết lần nàyanhcó thành côngkhôngnữa.”

Hứa Lương Cầm cắn môikhôngnóinữa, xoay người xuống xe, Tống Dật Hàng ngồi trong xe trầm tư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm cườinói: “Đây là lễ tiết mà, trước kia với bây giờ làm sao giống nhau được,khôngmất nhiều tiền đâuanh.”

Bởi vì trước kia có tới nhà Uông Tân Dương vài lần cho nên lúc này Hứa Lương Cầmkhôngcần Uông Tân Dương tới đóncômà chínhcôtự bắt taxi tới đó.

Đẩy tay Tống Dật Hàng ra, vẻ mặt Hứa Lương Cầm nghiêm nghị: “Tống Dật Hàng, tình cảm hay cuộc sống của emkhôngcần người khác chỉ đúng sai, em tự mình biết,anhđừng xem thường em.”

“Đứanhỏnày còn xấu hổ sao, con xem Lương Cầmkhôngnóigì mà, con cònnóimẹ,khôngphải các con đều muốn kết hôn sao!”

Tống Dật Hàng cười khổ: “Chínhanhcònkhônghiểu nữa là em.”

“anhđừng có khoa trương thế, em mang toàn đồ em thích ăn rồi.” Hứa Lương Cầm nhàm chán xem TV, nơi này căn bản khá yên tĩnh rồi.

“khôngthể nào,anhthấy thái độ của hiệu trưởng có vẻ nhiệt tình lắm mà, dường như quen Tống Dật Hàng từ rất lâu rồi.”

“Thức ăn bình thường, chơi đùa ở đây cũng tạm ổn, em mangkhôngít đồ ăn vặt.” Hứa Lương Cầm tựa đầu vào giường rồi tùy tay mở điều khiển TV ra.

“Đừng có ngủ, mở cửa choanh.”

Hứa Lương Cầmkhôngnóivụ du lịch lần trước: “Đúng vậy,anhấy có nhiều tiền mà,khôngchỉ có công ty bất động sản mà còn có mấy công ty thuộc nhiều ngành nữa,anhấy là bạn tốt của Tống Dật Hàng nữa, người có tiền tất nhiênsẽcó bạn là người có tiền, đúng là hâm mộ.”

“anhvừa nghe thấy giọng của em xongthìtoàn thânanhkhôngkhó chịu nữa, emđigặp bố mẹanhta làm gì, lại đây giúpanhđượckhông?”

“Quan hệ của em vớianhkhôngđến mức đó đâu, với cả lúc ở chunganhthấy em làm nũng vớianhà?anhbiết làm nũng với phụ nữkhôngdễ dàng mà,anhmuốn dạng phụ nữ nào mà chả được, tội gì trách em! Em mệt lắm, muốn ngủ.” Hứa Lương Cầmkhôngmuốn gặp Tống Dật Hàng nênnóivậy.

“anhnóicái gì?”

“Làm sao em biết?” Giọng Uông Tân Dương có chút vội vàng.

Phải là hết sức đồng ýthìcó, mẹ Uông Tân Dương đúng là khéo miệng, nhưngcôcòn chưa có gả vào đây đâu thím ạ.

“Đúng vậy, làm sao chú biết thế? Lương Cầmnóicho chú à?khôngphải hai đứa chia tay rồi sao? Lại làm hòa à?anhnóichú này, có phải ba cái tuổi trẻ con lít nhít đâu mà cứyêuxong rồi chia tay chia chân thế,khôngthấy hai đứa quá buồn nôn à?”

Đầu tiên Tống Dật Hàng sờ tay, thấycôkhôngphản ứng gì liền đưa tay vào quần áo củacô, sau đó cúi đầunóinhỏbên taicô: “Lương Cầm,anhnhớ em.”

Tống Dật Hàng tựa phi tiếunói: “Sao lạikhôngthể chứ? Bao nhiêu người muốn mờianhăn cơm còn chưa mời được đâu, chỉ làmộthiệu trưởngthìtính là gì! Sao nào, Uông Tân Dương nhắc với em chuyện này à?”

“Ai biếtanhấy có ý gì, em phải đề phòng chứ. Lần trướckhôngphảianhnóihiệu trưởnganhquenanhấy lắm sao? Hôm nay em hỏianhấy rồi,anhấynóikhôngquen lắm, chỉ là đúng dịp gặp gỡ thôi.”

“Tất nhiên làkhôngphải,anhkhôngcó ý đó. Lương Cầm em ở nhà nhiều năm nên tính tình đơn thuần, vui giận đều viết ởtrênmặt, như vậykhôngtốt lắm đâu em, khả năng đắc tội với người khác cao đấy. Về sau, khi em gặp lại Tống Dật Hàng nếukhôngthích lắmthìđừng viết lên mặt,khôngphải emnóianhta đối với emkhôngtệ lắm sao? Vậy cứ coi như bạn bè bình thường,khôngcần phải quá cực đoan,anhtin em mà.”

Nếukhôngphải Tống Dật Hàng dùng thủ đoạn, tất nhiên Hứa Lương Cầmkhôngbỏ qua cơ hội giải tỏa này, trở về văn phòng, gương mặt tươi cười với mọi người thảo luận nênđiđâu mặc gì.

“Tống Dật Hàng,anhdùngmộtcách màkhôngthấy nhàm chán quá à, mục đích củaanhlà gì đây,anhcó bản lĩnh đuổi tôiđithìđừng nghĩ tôisẽvề.” Hứa Lương Cầm rất tức giận, Tống Dật Hàng làm như vậy quả là hơi quá đáng.

Khóe miệng Hứa Lương Cầm lộ vẻ cười,trênbụng cómộtbàn tay mang độ ấm, đồng thời cố đáp trả Tống Dật Hàng.

Trở về nhà trọ,côbàn với Tô Hiểu Vũ nên mặc gì, xong xuôi đâu đó mới yên tâm.

Hứa Lương Cầmnói: “Emkhôngcó khả năng đó đâu, trong nước còn chưa đủ tiềnđinóigì ra nước ngoài?”

“Chúng ta có nên đến xemanhta thế nàokhông?”

“anhđicùng với Vương Trung Minh,anhấyđangđiăn khuya với đồng nghiệp của em,anhmang thức ăn cho em.”

“Em cứ nhậnđi, biết đâuanhấy có chuyện gấp.” Uông Tân Dương đứng bên cạnh tất nhiên nhìn thấy.

Hai người cườinóilên lầu, bố mẹ Uông Tân Dươngđãđợi trước cửa từ sớm, thấy Hứa Lương Cầm cũng rất nhiệt tình.

Tống Dật Hàng thở dài: “Lương Cầm, em chẳng giải thích mà cứ gọi điện choanhmắng sa sả, em có thểnóirõra đượckhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lần trước Uông Tân Dương nằm việnanhđùa giỡn quá đáng rồi bày ra đủ trò lừa bịp,hiệntạianhvẫn muốn thế à?anhcứ xoay tôi như quân cờ thế, tôi là con ngu à? Tôisẽkhôngđi, lần nàyanhkhôngxen được vào đâu!”nóixong Hứa Lương Cầm cúp điện thoại,côkhôngmuốn nghe Tống Dật Hàng giải thích nữa.

“anhnóimở cửa ra,anhở ngoài cửa, muốn cho em ngạc nhiên đó, kết quả chả có gì.”

Tống Dật Hàng ôm bả vai Hứa Lương Cầm: “khôngphảianhta còn có bạngáilà em sao? Người khác muốn gặpanhkhôngcho, nhưng mà đối vớianh, emnóimộtcâuanhtới luôn, trong lònganhtakhôngbiết chắc?”

Bởi vì tới nhà Uông Tân Dương, buổi chiều Hứa Lương Cầmkhôngđidạo phố nữa mà tạm biệt Uông Tân Dương tới trung tâm mua quà.

Tan làm, trở về nhà trọ gọi cho Uông Tân Dươngnóinày nọ, Uông Tân Dương vui vẻ theo: “khôngnghĩ giám đốc của em lại hào phóng như vậy,mộtnăm hai lần tổ chức du lịch.”

“Nếu chịkhôngđiđượcthìrất tiếc đấy, cố gắngđinhé chị.” Trương Na khuyên Hứa Lương Cầm xongthìđira chỗ khác thảo luận.

Tống Dật Hàng vuốt tóc Hứa Lương Cầm: “Emnóiđúng, nhưng cuối cùnganhkhôngbỏ xuống được,khôngquay đầu được.”

“Tôiđanglàm việc,anhđừng quấy rầy tôi.” Hứa Lương Cầmnóinhỏđến mứckhôngthểnhỏhơn nữa.

“Thôinóisau, thông tin củaanhquá quen thuộc, quan hệ các thứanhđãcó rồi, chỉ sợ bất trắc thôi.khôngnóinữa, em nghỉ ngơiđi,anhtranh thủ làm tốt mọi việc để hiệu trưởng có ấn tượng vớianh.”

Nhưng dù có nhiệt tình đến đâuthìHứa Lương Cầm vẫn cảm giáckhônggiống với trước kia, ngày trước họ nhiệt tình mang theosựthân thiết, hôm nay tuy nhiệt tình nhưng vẫn cósựgượng ép.

“Ănđi.” Tống Dật Hàng đưa đũa tới.

“anhnóicó lý, vậy hôm nào emsẽgọi lại choanhấy.”

“Trung Minh, em muốn hỏianhmộtchuyện, có phải công ty củaanhtổ chứcđidu lịchkhông? Hơn nữa còn chỉ tổ chức cho mỗi ngành của Lương Cầm?”

Hứa Lương Cầm lườm: “Em cứ nghĩanhsẽkhôngmuốn em có quan hệ gì vớianhấy cơ đấy, dù sao em cũng từng cómộtthời gian vớianhấy, hơn nữa có vẻ nhưanhấy chưa hết hi vọng đâu.”

Tống Dật Hàng híp mắt cười nhìn Hứa Lương Cầm ăn, tâm tình thả lỏng.

Lúc này Hứa Lương Cầm mới chú ý hộp thức ăn Tống Dật Hàng cầm, bên trong có mấy hộp cơm, mở rathìnuốt nước bọt.

“Em có thể hiểu được là tốt rồi, em cũng đừng suy nghĩ lời mẹanhnói, phòng ởanhsẽcố gắng trả nốt, ở nhàanhcòn quỹ hội nênkhôngthành vấn đề, có thể vaymộtít.”

Tống Dật Hàng lắc đầu: “anhkhôngmuốn em bị tổn thương vì bất cứ thứ gì, em thích Uông Tân Dương nhiều năm như vậy, chẳng mayanhtakhônghoàn mỹ như em tưởng tượngthìsao? Chẳng mayanhta cũng là người bình thường có tham vọng d*c v*ng, thậm chí là người xấuthìnên làm sao bây giờ? Lương Cầm, vì có thể bảo vệ em, thà rằnganhcứ để em oánanhcòn hơn.”

Nếukhôngsinh được con traithìđừng nghĩ tới chuyện mua nhà sao? Hoặc là để nhà mẹ đẻ mua sao? Mẹ Uông Tân Dươngkhôngbiếtcôcó công việc rồi à? Trong lòng Hứa Lương Cầm thầm nghĩ,trênmặt vẫn mỉm cười.

Tống Dật Hàngkhôngnóihai lời trực tiếp cúp điện thoại, Hứa Lương Cầm nghĩ người này có thần kinhkhôngbình thường,

Hứa Lương Cầm rất ngạc nhiên: “Sao lâu thế, tại sao bệnhanhchưa khỏi vậy? Hayanhgọi cho người nào đó bảo họ đưaanhđikhám lại thử xem.”

Hứa Lương Cầmkhôngnghĩ Tống Dật Hàng có hiệu suất đến vậy,côvừa gọi choanhta cách đâykhônglâu màanhtađãphi tới đây rồi.

“Trong nhàđãchuẩn bị thức ăn rồi, con mang Lương Cầmđichỗ nào ăn thế!”

“Dù sao Tống Dật Hàngnóithế, cụ thể ra saothìemkhôngrõ.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Hứa Lương Cầm khôi phục bình thường: “Em muốnnóixin lỗi là vì mình đa tình hiểu lầmanhthôi.”

“anhkhôngthể nghĩ chuyện tốt hơn à? Mỗi người đều giốnganhnghĩ đến chuyện đóthìcứ ở nhà màkhôngđilàm,khôngđến trường học cho xong. Tất nhiên ngoài ý muốnthìsẽcó nhưngkhôngphải cứ cả ngày buồn bã lo nghĩ an toàn của mình, vậysẽsinh ra chứng hậm hực.” Hứa Lương Cầm cảm thấy Tống Dật Hàng cực đoan quá, ngay cả lúccôở chung vớianh, mỗi lầncôra ngoàiđilàmanhđều nhắccôan toàn này nọ, gì mà cẩn thận sang đường….., cái nàykhôngcần phải quan tâm,khôngđến mức thế đâu.

“Cứ từ từ thôi,khôngnóichuyện này nữa,anhmuốn ăn gì….”

“Sao giờ em mới nghe máy?”

“anhchỉ muốn hỏi emđanglàm gì thôi,anhnhớ em.” Giọng Tống Dật Hàng mang theo ý cười.

“khôngquen lắm.” Tống Dật Hàngnói.

“Bọn em quen nhau hơn 10 năm rồi, rất hiểu nhau,anhnghỉ ngơi cho tốtđi, em tắt đây.”

Hứa Lương Cầm cúi đầu,khôngbiết nên trả lời những lờinóithâm tình của Tống Dật Hàng.

Vương Trung Minh giật mình hắt xì, buổi tối muộnđangyên lành bị thằng nhãi ép đến đây, về sauanhsẽtrả thù nómộttrận.

“Lương Cầm,côra ngoài đâymộtchút.” Lưu Kinh Lý đẩy cửa phòng gọi Hứa Lương Cầm.

“Ồ, sao lạinóithế, nếuanhta thíchđithìem cứ đểanhtađi, emkhôngchoanhta bậc thang xuốngthìkhôngtốt lắm đâu.”

Hứa Lương Cầm ăn rất nhanh, gần nhưkhôngcòn bao nhiêu, ăn xong rót coca uống, thỏa mãn sờ bụng, nằmtrêngiường rất thoải mái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đivòng quanh siêu thị nửa ngày, cuối cùng mua cho bố Uông Tân Dương cây thuốc lá, mua cho mẹanhhai hộp thuốc bổ dưỡng cho nữ, coi như tiêukhôngít tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm tắm rửa xongđira ngoài, thấy di độngtrêngiường lóe sáng, cầm lấy thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Tống Dật Hàng còn có mấy tin nhắn hỏi saocôkhôngnghe máy,đicó an toànkhông.

Hứa Lương Cầm chưa kịpnóithìđiện thoại vang lên, nhìn thấy người gọi là Tống Dật Hàng.

Uông Tân Dương nghe thấy giọng của Hứa Lương Cầm liền nhíu mày, tuy Hứa Lương Cầm nhìn thấy nhưngkhôngđể ý lắm.

Lưu Kinh Lýnóixong rờiđi, trong văn phòng hoan hô rất to.

Hứa Lương Cầm đẩy cửa xe ra, bỗng nhiên quay đầu lại: “Tống Dật Hàng, có đôi khianhđối tốt với em, emkhônghiểu nổi.”

“Dật Hàng, ngọn gió gì khiến chú gọi điện choanhvậy.”

Hứa Lương Cầm đẩy bàn taykhôngyên phận ra, nhưng bàn tay vẫn ở bụngcô: “Ăn củaanhcómộtbữa thôi mà vẫn phải trả tiền sao?”

“Chỉ cầnanhkhôngcố ý thị phi hoặc lợi dụng quyền hành phá hưthìtình huống tệ thế nào em cũng chấp nhận, em chỉnóichoanhbiết, emđãquen Tân Dương hơn mười năm rồi, em hiểurõanhấy hơnanh!”

“Em cònkhôngmuốn nghe lờianhsao?”

“Vậy em có muốn ăn gìkhông,anhbảo người đem đến,khôngăn no làkhôngđược đâu.”

“Được, vậy tôi xuống ngay đây.” Hai người bọn họ vì việc tư nênkhôngđể Lưu Kinh Lý khó xử được, Hứa Lương Cầm nghĩ nênnóichuyện hẳn hoi với Tống Dật Hàng, vì thế vào thang máy xuống tầng.

Hứa Lương Cầm lập tứcđira ngoài: “Lưu Kinh Lý,anhtìm tôi có việc gìkhông?” Chờ Lưu Kinh Lýnóixongthìcôsẽxin phép nhà bận màkhôngđiđược.

Trở về văn phòng Trương Na lại bu vào: “Lương Cầm, sao chị mất hứng thế? Có thểđichơi mà, cảnh bên trang trại đó đẹp lắm, mặc dùkhôngnhiều tiện nghi nhưng ăn ngon lắm, rau dưa hoa quả đều là hàng tốt đấy.”

Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầmkhôngbiếtnóigì nữa: “khôngphải em lại nghĩ lần nàyanhbỏ tiền ra để cho Vương Trung Minh tổ chức chứ?”

“Emđiđâuthìanhđiđó, chỉ tùy tiệntrênbản đồ thế giới là được.”

“Thức ăn thế nào?”

Hứa Lương Cầm hừmộttiếng: “Em gọi choanhkhôngphải nằm trong dự tính củaanhsao, còn ngây ngô cái quái gì!”

Uông Tân Dương trầm mặc hồi lâunói: “Có lẽ tâm trạnganhtakhôngtốt lắm, sợ chúng ta muốn cầu cạnh nênanhta mớinóithế.”

Hứa Lương Cầmkhôngmở mắt: “Rất buồn ngủ,anhđivề phòngđi.”

Mở cửa ngồi vào trong xe Tống Dật Hàng, biểu cảm Hứa Lương Cầm lạnh nhạt: “anhtới đây làm gì, tôisẽkhôngđiđâu,anhđừng phân tánsựchú ý, tôihiệngiờđãcó bạn traianhđừng có dây dưakhôngrõnữa!”

“Em cũng muốn lấy việc đó đổ lênanh?anhchỉ muốn cho em thấy tình huống xấu nhất mà thôi, mặc kệ xảy ra chuyện gìanhnghĩ em nên chuẩn bị trước, tổn thương có thể giảm bớt nhiều nhất có thể.”

Hứa Lương Cầm lăn lông lốc từtrêngiường bò xuống, chạy đến cánh cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên là Tống Dật Hàng mang vẻ mặt thất bạiđangđứng đó.

“Lương Cầm, chúng tađiăn cơmđi.” Uông Tân Dương kéo Hứa Lương Cầm ra ngoài,

“anhkhônghiểu emđangnóigì, cái gì màanhđuổi emđithìđừng gọi em về, em muốnđiđâu à?”

“Bọn conkhôngăn ở nhà.” Uông Tân Dươngkhôngquay đầu mà cứ kéo Hứa Lương Cầmđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lương Cầm,anhchưa hết bệnh.”

“Ý của em là gì, làm saoanhbiết emsẽgọi choanhđược.”

Hứa Lương Cầm nhận lấy,khôngkhách khí gắp con tôm to, vẫnkhôngquên hỏi: “anhcòn chưanóianhchạy tới đây làm gì.”

“Là đề cập.”

“Khi nàothìda mặt em mỏng thế? Còn đỏ mặt nữa, quả cam quả táo của emkhôngcòn tác dụng à?”

“Được, chuyện nàykhôngvội. Lương Cầm,anhcảm thấy có thể quen em làmộtđiều may mắn, may làanhtỉnh ngộ đúng lúc,khôngthìsẽbỏ quamộtngười bạngáitốt là em!”

“Hôm nayanhấy tới công ty tìm giám đốc của em, vừa vặn em gặpanhấy nênnóivài câu.”

“anhđiên à, trễ thế chạy tới đây làm gì!” Vội vàng lôianhvào rồi khóa trái cửa, vẻ mặt Hứa Lương Cầm hổn hển.

“khôngphải emthìkhôngđược!khôngphải emthìkhôngđược!” Miệng Tống Dật Hàngđãmuốn ăn trọn đôi môi của Hứa Lương Cầm, quấn quýtcôkhôngbuông.

“Cómộtđơn vị vì muốn trả ơn bọnanhnên đưa ra những ưu đãi miễn phí ấy mà,anhnghĩ lần trước do chuyện mất dữ liệu nên làm bọn trẻ chịu nhiều ủy khuất, liền thuận nước giong thuyền để lão Lưu đưa bọn nó ra ngoài chơi cho khuây khỏa, ngành khác cũngkhôngý kiến gì. Nếu chú luyến tiếc Lương Cầm nhà chúthìchú cũngđitheođi, phần phí của chúanhbao.”

“Lo lắng cho em đó, nếu em ở nhà trọthìanhbiết em cáchanhkhôngxa lắm, mà lúc này em chạy tới đây,anhkhôngyên tâm nên kéo theo Vương Trung Minh đến cùng luôn.”

“Tân Dương, có phảianhcảm thấy vì emkhôngđể mặt mũi choanhấy vàkhôngđồng ý choanhấyđidu lịch nên tâm tìnhanhấykhôngtốt?” Hứa Lương Cầm hỏi có chút uất ức.

Chương 39

“khôngphảianhnóikhôngthể tùy tiện gặp người sao,anhấy lấy tư cách đâu mà gặpanh.”

“Bớtnóinhảmđi, em muốn hỏi vì sao lần nàyanhmuốn tổ chứcđidu lịch vậy!”

Vì thế nghĩ nghĩ xongnói: “Con cũng biết điều kiện hai nhà chúng ta tương tự nhau, lễ cưới đơn giản thôi, cái gì nên tiêuthìtiêukhôngthìđể tiền mà mua phòng ở, nhưng nếu nhà con có ý khácthìchúng ta cũngkhôngphản đối.”

Hứa Lương Cầm cườimộttiếng, mở mắt nhìn Tống Dật Hàng: “anhchỉ có chút tiền đó vậy à? Đừngnóikhôngtìm đượccôgáinào nhé.”

“Cái này có gì mà khoa trương,anhthậtlòng quan tâm mà, chỉ cầnmộtcâu của em,anhlập tức tới.”

“Mẹ, mẹ xem mẹnóilinh tinh gì vậy, Lương Cầm đến đây với tư cách là khách, sao mẹ lạinóivậy.” Uông Tân Dươngkhôngthể nghe được nữa.

Uông Tân Dương cười tự tin: “anhtakhôngchết tâm là chuyện củaanhta, chúng ta chỉ cần tin tưởng nhau là đủ rồi,anh100% tin tình cảm của em làthật. Về phần vì saoanhmuốn tới xemanhta, chủ yếu muốn hỏi phòng màanhta muốn đưa cho Hội Hạnh Phúc thôi, với lại lúc trướcanhta cònnóiđỡanhtrước mặt hiệu trưởng, về tình về lýthìanhkhôngnên im lặng.”

Thịt om tôm, thịt nước, gà rán còn có sủi cảo, cái này so với buổi tối hôm trước cách nhaumộttrờimộtvực.

“Được rồi, em hiểu, emsẽkhônglàm vậy nữa.” Hứa Lương Cầm nghe lời.

“khôngcần!khôngcần! Em tinanhthậtlòng,anhnên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏeđi.” Hứa Lương Cầm có chút mệt mỏi, hôm nay leo núi đối vớicôthìhơi quá sức.

“Hiệu trưởnganhkhenanhnhư vậy, tất nhiênanhsẽthành công, đừng lo lắng.”

“Ra ngoại ô thành phố chơithìtiêu bao nhiêu tiền chứ, đến lúc nào đó em còn muốn nhậnsựgiúp đỡ củaanhcơ, coi như xong rồi, emkhôngđi. Em còn có việc nên em cúp trước nhé, ngày khác gặp mặt.”

“Vừa tắm xong, em rất tốt, nơi này an toàn.”

Hứa Lương Cầm vẫn mỉm cườikhôngnóigì.

“Vì sao?” Hứa Lương Cầm tò mò ngẩng đầu nhìn về phía Tống Dật Hàng.

“Em đối vớianhkhôngbao giờ tồn tại chuyện đa tình này, quảthậtanhluôn đối với em hữu tình, ước gì có thể gặp mặt em, trò chuyện linh tinh, chẳng sợ em hiểu lầm mà mắnganhcũng được, trong lònganhrất vui.”

Từ ngày hôm đó Tống Dật Hàngkhôngcòn điện nữa, Hứa Lương Cầm cũng thấy hai người bọn họ nên hoàn toàn cắt đứt liên lạc thôi, ngược lại Uông Tân Dương cứ 2-3 lần gọi hỏi chuyệnđithăm Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm đềunóikhôngnên gọi điện nữa, mặc dù Uông Tân Dương có chút thất vọng nhưng cũngkhôngđể ý nhiều.

Hứa Lương Cầm cười vài câu khích lệ Uông Tân Dương rồi cúp điện thoại.

Quả nhiênnóichuyện phiếm xong, mẹ Uông Tân Dương vào thẳng vấn đề: “Lương Cầm à, dì với chú con hơn nửa đời người đều chịu khổ mới dành ra chút ít tiền lẻ, điều kiện nhà chúng ta bình thường lắm. Nhưng mà đứanhỏTân Dương này khi tốt nghiệp xongkhôngngừng cố gắng, tiền đồ rộng mở. Lúc trước chuyện của Tân Dương con cũng biết đấy, dì xem xét tới lui cũng mong nó cưới người vợ hiền thục, dì thấy conđãlớn tuổi rồi, hơn nữa Tân Dương cũngkhôngcònnhỏnữa, nhanh chóng kết hônđi. Khi các con kết hôn xongthìở đây, chờ đến khi con sinhmộtđứa cháu traithìmua phòng mới vẫn kịp, conkhôngphải là người viết truyện sao?mộtmình Tân Dương nuôi cả nhàthìkhổ lắm, nếu sinh con ra rồithìtiềnsẽnhiều gấp đôi.”

“anhcòn giả ngu sao! Công ty của chúng tôi muốn tổ chức du lịch, hơn nữa còn nhập tên nhân viênđinữa,anhcònkhôngbiết chuyện gì xảy ra?”

Vậyanhta cónóitrông thấyanhkhông?”

“Tốt rồi.”

Uông Tân Dương chờ Hứa Lương Cầm tắt điện thoạithìmớinói: “Thân thể Tống Dật Hàng chưa khỏe sao?”

“Sở dĩ ngoài ý muốn là vìkhôngcó cách nào đoán trước,anhđể ý em thôi, cũngkhôngmong em phát sinh ra những chuyện này.”

“Về sau em muốn du lịch xa hơn nữathìanhtính sao?”

“ mkhôngxem tin tức à, rừng núi bên đó vừa có cháy rừng, lại có nhóm phạm nhân từ sau núi lẻn vào bên trong trang trại trộm đồ khách du lịch, mấy ngày nay độ lạnh tăng lên,trênđường buổi sáng đều đóng băng, liên tiếp xảy ra mấy vụ tai nạn xe cộ, rấtkhôngan toàn.”

“Chỉ là chào hỏi thôi,anhấy biết công ty bọn em tổ chức du lịch còn muốnđitheo nữa, emnóinếuanhấyđithìemkhôngđi,anhấy mới thôi đấy,anhthấy có buồn cườikhông!”

Còn muốn nhân viên ghirõhọ tên,anhta đúng là lắm chuyện! Hứa Lương Cầm bất đắc dĩ lườm sâu, tiếp tục làm việc đến khi Tống Dật Hàng gọi tới.

khôngmuốn Tống Dật Hàng lo lắng cho mình, Hứa Lương Cầm gọi điện thoại.

Mẹ Uông Tân Dương có vẻ rất hài lòng với thái độ này của Hứa Lương Cầm, cũng hiểu được cưới con dâu như vậy vẫn tốt hơn, nếu con bàkhôngkhăng khăng cứng đầu,khôngchịu suy nghĩ, bà cũngkhôngthể định đoạt ai là dâu được, nếu nhàgáicó điều kiện tốt quáthìlúc đókhôngchừng nhà bàsẽbị khinh.

Hứa Lương Cầm có chút cảm động cười ngọt ngào với Uông Tân Dương: “Em cũng cảm thấy emthậtmay mắn.”

“Chính em tự quyết định, em lớn rồi, ngay cả ba mẹ em cũngkhôngquản được em mà. Đúng rồi, nhân đây em cũng hỏianhmộtchuyện,anhquen hiệu trưởng của Tân Dương à?”

“anhđừng có ỷ lại mà đùa giỡn quá đáng, Tân Dươngđãxác địnhkhôngmuốn lợi dụng em mà đặt quan hệ vớianh,anhuổng phí rồi.”

Biếtrõcôlại l* m*ng, Hứa Lương Cầmkhôngđược tự nhiên giật mìnhnhỏgiọngnói: “Em xin lỗi.”

Hômđidu lịch, Hứa Lương Cầm cầmmộttúi thức ăn lên xe, đến nơicôở cùng với Trương Na, điều này khiếncôrất vui vì Trương Na hoạt độngkhôngngừng nghỉ, buổi đêm nhất định đánh mạt chược, như vậykhôngkhác gìcôngủmộtmình là mấy,khôngsợ có người quấy rầy hoặc xem TV.

Ban ngày mọi người leo núi xem cảnh, buổi chiều về nghỉ ngơi ăn cơm, quan trọng là buổi tối, đánh bài, tú lơ khơ, chơi bi a, hát Karaoke, mấy việc này Hứa Lương Cầmkhônghứng thú lắm, mọi người cũng biếtcôkhôngthích nênkhônglôi kéo, chỉ đểcôvề phòng nghỉ ngơi, Trương Na để Hứa Lương Cầm khóa cửanóicôkhôngvề.

“Em choanhvàođi, trả bằng gìanhcũng đồng ý.”

“khôngquen lắm mà còn ăn cơm với nhau, cònnóichuyện về Hội Hạnh Phúc?”

“Em vừa đến ra mắt bố mẹ của Uông Tân Dương,khôngcó việc gìthìem tắt đây.”

“Ra mắt bố mẹ tất nhiên bàn tới chuyện kết hôn, hơn nữa chúng tađãkhôngcó quan hệ gì rồi, về sauanhtốt nhất đừng gọi cho em nữa.”

Hứa Lương Cầm nhìn máy tínhkhôngnóigì, nghĩmộtlúc mới đứng lên ra khỏi văn phòng, đứng ở hành lang gọi cho Tống Dật Hàng.

“Được rồi,thậtkhôngtự nhiên chút nào,thậtraanhkhôngtán thành việc emđidu lịch lắm.”

“Tống tiên sinh tới đây, chờcôở dưới lầu,cômau xuốngđi.”

“Emkhônggiống với nhữngcôgáikhác làm nũng vớianhđược à!” Tống Dật Hàng tức giậnnói.

Hứa Lương Cầm đành nhấn chấp nhận: “Alo, saoanhcòn gọi cho em vậy?”

Qua nửa tháng, Lưu Kinh Lý thông báomộtsựkiện,nóicông ty muốn tổ chứcđidu lịch, hơn nữa còn vì chuyên môn của bọn họ nữa.

“Vâng,anhấynóianhấykhôngthoải mái lắm.”

“Emsẽtự chọn cho mình con đường emđi, emkhôngmuốn oán thầmmộtai cả, chẳng lẽ Tân Dương làm chuyện gì sai sao? Bằngkhôngsaoanhnóivậy?”

“Lương Cầm,anhxin lỗi.anhkhôngnghĩ mẹanhlạinóinhững lời đó,anhthấy chuyện hôm nay làm mẹ vui quá thôi, gặp emđãnóiluôn, giống như rất gấp vậy đúngkhông?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39