Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37


“Được rồi,anhmau gọi điệnđi, em nấu cháo choanh.” Hứa Lương Cầmnóixongthìđitới phòng bếp.

Thuốc lá Đặc Yên! Nghenóinhững cây thuốc lá này rất ít, hàng năm sản xuất rakhôngvượt quá 1 vạn bao thuốc,mộtđiếu thuốc phải đến mấy trăm,mộtbao cũng hơn nghìn tệ, mấu chốt là rất khó có được, Tống Dật Hàngkhôngchỉ là doanh nhân bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tuân lệnh,anhkhôngnóinữa.” Tâm trạng của Tống Dật Hàng rất tốt sau đó hớn hở cúi đầu húp cháo, sau đó lại hướng về phía Hứa Lương Cầm cười vui vẻ.

Đại khái là hơn 10 phút, có chuông cửa, Tống Dật Hàng đứng dậyđimở cửa.

Hứa Lương Cầm nghĩ lại thấy cũng đúng, như vậycôđỡ phảiđinhiều, hơn nữa trưa nay Tống Dật Hàng ăn có vài đũa mì,cônên làm cơm choanhtrước, hẳn Uông Tân Dương cũng chưa ăn cơm, vừa vặn cùng nhau ăn luôn.

“anhtỉnh rồi à, Tân Dươngđangở cổng, gọi điện thoại nhưng emkhôngnghe, bây giờ em xuống đónanhấy.”

“Tống tiên sinh, vị này là khách của ngài phảikhông?” Bảo vệ đưa Uông Tân Dương tới trước cửa nhà Tống Dật Hàng.

Hứa Lương Cầm nhìn Uông Tân Dươngmộtcái rồi xấu hổ với Tống Dật Hàng: “anhđừng có làm, nếukhônghai người ra phòng khách nghỉ ngơi, để Tân Dươngnóichuyện phiếm vớianhđi.”

“Tôikhôngkén ăn, cũngkhôngbiết món gì mình thích ăn nhất haykhôngthích ăn nữa, những đồ ăn này rất ngon.” Uông Tân Dương giải vây giúp Hứa Lương Cầm.

“Alo, Tân Dương à, em xin lỗi, em ngủ quên mất nênkhôngnghe thấy chuông điện thoại,hiệngiờanhđangở đâu vậy?”

“Tân Dương à, cơm chín rồi,anhmau đến ănđi.” Hứa Lương Cầm vỗ vai Uông Tân Dương.

“Vậy cám ơn Tống tiên sinh, tôi thấy mọi ngườikhôngdám dùng mà tôi cũngkhôngdám luôn, phải đóng khung treo tường ấy.” Bảo vệ cám ơn Tống Dật Hàngmộttiếng rồi mới hớn hởđi.

Đến tận lúckhôngthấy bóng lưng của Hứa Lương CầmthìTống Dật Hàngkhôngnhanhkhôngchậm cầm di động lên gọi cho bảo vệ.

“anhấy là khách của tôi,anhvất vả rồi.” Tống Dật Hàngnóixong đưa cho bảo vệmộthộp thuốc lá.

“Nhàanhta chỉ làm thế thôi sao?”

Từ thời niên thiếu Uông Tân Dương học đòi theo bạn bè hút thuốc, tính đến nay cũng là hội lão niên rồi, tự nhiên biết hộp thuốc lá Tống Dật Hàng đưa kia có giá trị bao nhiêu.

“anhnấu giúpkhôngthành vấn đề, Tân Dươnganhđinghỉ ngơimộtlúcđi,khôngphải vừa tan làmthìtới sao, cũng mệt đấy.”

Tống Dật Hàng nghe xongkhôngnóinên lời.

“Đúng vậy, tôi tới giúp Lương Cầmmộttay.” Uông Tân Dương cũng nhìn Tống Dật Hàng cao hơnanhmộtcái đầu, quả nhiên người có tiếng phong lưu, mặc kệanhta có tiền haykhông, chỉ cần có đôi mắt đa tình cùng nụ cười kiasẽkhiến baocôgáimê mệt.

Cúp điện thoại, Hứa Lương Cầm nhanh chóng sửa sang lại quần áotrênngười sau đó vội vội vàng vàng mở cửađira ngoài.

“Bây giờ mà về nấuthìlâu lắm, hay là ăn ở bên ngoài nhé.”

Uông Tân Dương vừa vào phòng vừa an ủi chính mìnhthìlại bị bài trí trong nhà làm cho phát khiếp, cho dùđãchuẩn bị tâm lýthậttốt nhưngkhôngthể tưởng tượng nổi nhà Tống Dật Hàng lại là nhất của nhất thế này.

Uông Tân Dương chậm rãi suy nghĩthìthấy chỗkhôngbình thường, bởi vì trong ấn tượng của Uông Tân Dươngtrênti vi hoặc sách báo, trong phòng khách của Tống Dật Hàng, những thứ được bài trí đều là những thành viên trong quý tộc đưa tặng khách quý mà thôi, rốt cuộc Tống Dật Hàng này làm nghề gì, điều kiệnanhta tốt như vậy sao cứ bám riết lấy Hứa Lương Cầmkhôngtha thế! Uông Tân Dươngmộtlần nữa rơi vào trầm tư.

“Nghenóianhlà giảng viên đại học, người có học thức cao.” Vì để tránh chokhôngkhí nguội lạnh, Tống Dật Hàng chủ độngnóichuyện với Uông Tân Dương.

“Hôm nay đều là món tôi thích ăn, vừa rồi hỏi Lương Cầm,côấy cũngkhôngbiếtanhthích ăn gì nênanhăn tạm nhé.” Tống Dật Hàng vừanóivừa gắp thức ăn nhìn Hứa Lương Cầmmộtcái.

Tống Dật Hàng mỉm cười nhìn về phía người đàn ôngđangim lặng đứng bên bảo vệ: “anhlà Uông Tân Dương?”

Uông Tân Dương cười đứng lên: “anhđâu đến mức nhát gan vậy, chỉ là hơi xuất thầnmộtchút thôi. Lương Cầm, Tống Dật Hàng làm nghề gì vậy em?”

Trong nhà Tống tiên sinhthậtsựkhôngthể lấy từ xa hoa để hình dung được, hai chữ đókhôngđủ rồi.” Nhìn căn nhà sâu rộng, trong lòng Uông Tân Dươngkhôngkhỏi ghen ghét, nhưng vẫnkhôngnhịn được mà tán thưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàng khen người khác,khôngkhỏi cảm thấy ngạc nhiên.

“Làanhbiểu đạt sai, ý làanhrất hoan nghênhanhta đến. Lương Cầm,anhđói.”

Nhìn Uông Tân Dương khó xử, Tống Dật Hàngkhôngvạch trần,điqua cầm dao lên thuần thục thái thịt rồi đặt bên cạnh Hứa Lương Cầm.

“Bạn tôi cho đó nhưng tôikhôngcó thói quen hút thường xuyên,anhcầm cho mọi người hút nữa nhé, tôikhôngdùng hết mà.” Tống Dật Hàng căn bảnkhôngđể ý lắm, chỉ bảo bảo vệ cầm mangđi.

Uông Tân Dương bị giật mình sợ: “Nhanh thế sao, vậythìtốt rồi.”

Tống Dật Hàng cườinói: “Tôi manganhđến đó nhé.”

“anhở tầng 2đi, như vậy cũng có thể giúp emmộtchút. Lương Cầm,anhthấy em với nơi này rất thân thuộc.” Uông Tân Dương rất hiểu lí lẽ, biết là mình vì việc gì mà đến đây.

Uông Tân Dương cứ đứng như vậy ở phòng bếp, nhìn hai người bận rộn phối hợp rất ăn ýthìkhôngnóinữa, xoay người ra khỏi phòng bếp, lục trí nhớ tìm đến phòng khách, ngồitrênghế sô pha nhàm chán quáthìlại xem bài trí xung quanh.

“Tôi cũngkhôngyếu ớt đến vậy, ở nước ngoài sống độc lập quen rồi, chẳng qua thân thể gần đây có chútkhôngtốt,khôngthìsẽkhôngphiền đếnanhvới Lương Cầm đâu. Lương Cầmđangnấu cơm ở phòng bếp,anhcó thể tới đó giúp.”

Tống Dật Hàngkhôngphản đối vì thế hai ngườiđira bệnh viện tìmmộtquán ăn tương đối sạchsẽđể ăn cơm trưa rồi mới về chỗ ở của Tống Dật Hàng.

Uông Tân Dương vội vàngnói: “khôngcần khách sáo, sao tôikhôngthấy Lương Cầm, tôinóivớicôấy là đến giúpanhmà, sao lại khiếnanhvất vả mà chiêu đãi tôi được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Dật Hàng nhìn vẻ mặt bất lực của Uông Tân Dương,anhkhôngtin nổi,anhchỉ mới hỏi dòmộtcâu, Uông Tân Dương cứ thế mà nhổ ra những khó xử trong lònganhta được, tên nhóc con nàykhôngphải là muốnanhgiúp đó chứ?

“Ngược lạithìkhông, chỉ làanhthấyanhtakhôngphải người bình thường như vậy, cảm giáckhôngphải là chỉmộtdoanh nhân thôi đâu.”

“Tân Dương sợ emmộtmìnhkhônggiúp hết cho nên đêm nayanhấy muốn cùng em chiếu cốanh, em đồng ý rồi.”

“anhlàm gì mà đến mức cầukhôngđược?” Phiền phức này khiến Hứa Lương Cầm nghi ngờ, sở dĩcômuốn Uông Tân Dương đến đây là vì để Tống Dật Hàng hết mấy ý nghĩ khác vớicô, đồng thời cũng muốn Uông Tân Dương yên tâm vớicô.

Bảo vệ nhận và nhìn thoáng qua, lập tức mở to mắt nhìn,nóichuyện cũng lắp bắp: “Tống tiên sinh, hộp thuốc này cho tôi ư?” Nếu bao thuốc xa hoa này đến taythìanhtất nhiên nhận, Tống tiên sinh trong khu này nổi danh là hào phóng, đúng hơn là rất tôn trọng những người như bọn họ, chỉ cần có việc giúpthìanhsẵn sàng ra tay. Cho nên dù là việc củaanhấy, những người bảo vệ trật tự an ninh như bọn họsẽlàm cật lực,yêucầukhôngsai sót tí gì, nhưng hôm nay hộp thuốc lá này khá đắt, chínhanhcònkhôngdám nhận.

“Ôi kệđi, chúng ta cũngkhôngcần tìmanhấy để vay tiền mà, ngày mai xem bệnhanhấy bình thường rồithìthôi luôn. Đúng rồi, nơi này ở tầng 1 và tầng 2 đều có phòng cho khách, chẳng qua tầng 2 cómộtphòngkhôngcó nhà vệ sinh nhưng ở hành langthìcó phòng vệ sinh chung. Ở tầng 1 cả hai phòng đều có,anhmuốn ngủ tầngtrênhay tầng dưới?” Hứa Lương Cầm vốn nghĩ để tiện chăm sóc Tống Dật Hàngthìmuốn Uông Tân Dương ngủtrêntầng hai nhưng vừa rồi ở phòng bếpthìcôhiểu được, cuộc sống mà Uông Tân Dươngđangsốngkhôngthể bắt kịp nổi Tống Dật Hàng được cho nên vẫn để tựanhấy lựa chọn cho thoải mải,côcũngkhôngtrông cậy lắm vào Uông Tân Dương.

Tống Dật Hàng nhiệt tình tiếp đón Uông Tân Dương, Uông Tân Dương khách khí cám ơn rồi ngồi đối diện Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầmthìngồi giữa hai người.

Dọc đườngđiTống Dật Hàng đều giới thiệu mọi nơi, cảm giác lần đầu tiên tới đây của Uông Tân Dương và Hứa Lương Cầm đều giống nhau, đều nhìn cách trang trí mà sợ hãi than thở, kẻ có tiềnthậtbiết hưởng thụ, thứ ít tiền nhấtanhnghĩkhôngra, người ta lại có thể làm được hơn thế.

anhnóimuốn đến đây giúp đỡ đơn giản là muốn biết Tống Dật Hàng rốt cuộc muốn làm gì, sau đó phòng nam nữ khác biệt hoặc là nối lại tình xưa thôi, chínhanhcòn bị tổn thất nữa đấy.

“Lương Cầm, Tân Dương đến rồi đây.”đivào phòng bếp Trung Quốc, Tống Dật Hàng gọi Hứa Lương Cầmđangnấu cháo.

“Nếu là bạn của Lương Cầmthìcứ gọi tôi là Dật Hàngđi, hoặc trực tiếp gọi họ tên, phòng này là nội thất ở trong nước, tôi thấykhôngtệ nên mua tạm, trang trí đều nhờ người giúp thôi,anhmuốn uống gìkhôngtôiđilấy choanh.”

Hứa Lương Cầm quay đầu cười: “Tới đúng lúc lắm, emđangnấu cháo, Tân Dươnganhvào thái thịt giúp emđi.”

Hứa Lương Cầm thu xếp cho Tống Dật Hàng ổn thỏa, nhìnanhngủ saycôcũng vào phòng khách nghỉ ngơi, tối hôm quacôngủkhôngngon nên rất mệt mỏi.

Cũngkhôngbiết ngủ bao lâu, Hứa Lương Cầm đột nhiên giật mình tỉnh lại,côgấp gáp cầm điện thoại trong căn phòng mờ tối, có đến chừng 10 cuộc gọi nhỡ của Uông Tân Dương, cuộc gọi sớm nhất là nửa tiếng trước, vì thếcôchạy nhanh ra cửa.

Uông Tân Dương gật đầu đồng ý, lại lúng túngkhôngbiết phòng bếp ở đâu, phòng lớn như vậy làm saoanhbiết được.

“Đâu có dễ dàng như vậy, thăng chức phải dựa vào tiêu chuẩn nữa. Nếu muốn kiểm tra tiêu chuẩn phải trải quamộtđợt sát hạch,khôngchỉ học vấn cao, còn phải có quan hệ,khôngthìtôiđãsớm được làm giảng viên rồi, chỉ là luôn bị người khác ngăn cản.” Uông Tân Dương cười khổ.

“Em chỉ biết đến vậy thôi, là Đại Longnóicho em biết, Tống Dật Hàng cũngnóiqua loa, khả năng em tìm hiểu cũng thấp mà. Sao vậy,anhnhận ra điều gì khác thường à?”

Hứa Lương Cầm giật mình,côvẫn cho rằng Uông Tân Dương khi tốt nghiệp vẫn giữ thái độ thiên tiên xuất chúng,khôngnghĩ tới nhiều người muốn ngăn cản, cho tới bây giờanhchưa từngnóivớicô, sao hôm nay lạinóithế?

“anhtrăm ngàn lần đừngnóithế, tôi vẫn chỉ là trợ giảng thôi, chưa tới giảng viên được.”

Hứa Lương Cầm đến bên Tống Dật Hàngnói: “Em vừa rồi gọi cho Uông Tân Dương,khôngcósựđồng ý củaanhthìem quyết định luôn rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Dật Hàng thấy Hứa Lương Cầm cười với mìnhthìhỏi: “Em cười gì vậy?”

Hứa Lương Cầm đem hết những gìcôbiếtnóira.

Vậy chuyện nàyđãcó chút ý tứ rồi nhỉ!

“Cái này mà nhanh á? Quamộttiếng rồi đó,anhnghĩ gì mà thất thần vậy, em làmanhsợ à.”

“Xin lỗi, đểanhđợi lâu, mời vào.” Bảo vệ vừađi, Tống Dật Hàng tao nhã đưa Uông Tân Dương vào phòng.

Hứa Lương Cầm trừng mắt nhìn Tống Dật Hàngmộtcái: “anhđừngnóilinh tinh làm gì, đói bụng lâu như thế làm saokhôngăn ngon được?” Người nàyrõràngđangly gián bọncô,nóicôkhôngbiết Uông Tân Dương thích ăn gì.

“anhkhôngcần cẩn thận như vậy,thậtra người bình thường cũngkhôngthể tưởng tượng nổi em với Tống Dật Hàng có thể tới bước đó, chính em còn thấy làm lạ. Nơi này là nhà ăn, vàođinào.”

“Nghe Lương Cầmnói, thời gian trướcanhcó mởmộthội từ thiện có quy mô rất lớn, nếu lớn như vậythìtất nhiênsẽảnh hưởng, đường công danhsẽđến sớm hay muộn thôi, đúng là tuổi trẻ tài cao!”

Hứa Lương Cầm mất tự nhiên cười: “khôngphải emđãtừng sống chung với Tống Dật Hàng sao, khi đó em ở đâymộtthời gian.”

“khôngsao,anhgọi để cho em biếtanhđangở cổng nhưng bảo vệkhôngchoanhvào,anhgọi cho emthìthấy emkhôngnghe máy nênanhra quán cà phê ngồi thôi.” Giọng của Uông Tân Dươngkhôngthấy làđangtức giận gì.

“Quyết định gì?”

Hứa Lương Cầm lập tứcnói: “Vậyanhđến cổng chính đợi emđi, em xuống đónanhngay đây.”

Chương 37

“Sao lại gấp thế kia, emđiđâu?” Tống Dật Hàng ngồi ở trong phòng khách,anhđãđổi bộ quần áo xám tro nhạt mặc ở nhà.

Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm trong chốc lát, chợttrênmặt tràn đầy ý cười: “khôngcó, vui đến phát điên,anhđangcầu màkhôngđược ấy!”

Tống Dật Hàng giữ chặt Hứa Lương Cầm: “khôngcần phiền phức như thế,anhgọi cho bảo vệ là được. Emđilàm chút đồ ăn choanhđi,anhđói.”

Uông Tân Dương càng lúng túng, mặc dùanhthuộc diện học sinh nghèo nhưng được nuông chiều từ bé, trong nhà vào thời điểm khó khăn nhất, bố mẹanhthà nai lưng ra làm việc cật lực chứkhôngđểanhnếm cảm giác đau khổ gì, phòng bếpanhrất ít vào chứ đừngnóitới thái thịt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Là như vậy à. Em đừng để ý câu hỏi đó củaanh,anhcòn nghĩ hai người chỉ ngẫu nhiên hẹn hò rồi ở cùng với nhau thôi,khôngnghĩ tới còn sống chung nữa.” Uông Tân Dương cũng ý thức đượckhôngnên hỏi vấn đề này, vội vàng xin lỗi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37