Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36


“Lương Cầm, đêm quaanhgọi cho em nhưng sao emkhôngnghe?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em chính là dễnóichuyện, trong lòng em băn khoăn như thếthìem cứ làm theo ý mìnhđi.”

Tống Dật Hàng mỉm cười nằm lên giường bệnh, bây giờanhcực đói, ngực cùng dạ dày vẫn còn đau ê ẩm, nhưng mà bệnh thế này cũng đáng giá!

“khôngsao, vừa rồi dạ dày có chút đau, bây giờkhôngsao rồi.” Tống Dật Hàngkhôngđể ý nhiều.

“anhchờ emmộtchút, em xuống lầu mua bát mỳ choanh, ănmộtchútđi, nếu muốn nônthìtrong bụng phải có gì chứ.”

“Đối vớicôthìthấy khó chịu thế thôi, ở bệnh viện chúng ta có bao con nhộng, có thể kiểm tra toàn bộ hệ tiêu hóa, đánh giá tương đối chính xác.” Chuyện gia nhìn hai người bọn họ cười.

“Tân Dương, emthậtsựkhôngcó gì vớianhấy đâu,anhtin tưởng em!”

“Emkhôngmuốn ư? Vậyanhtự đón xe về, emkhôngcần phải lo choanh.” Tống Dật Hàngđiđến ven đường gọi xe.

Hứa Lương Cầm đành thôi, lại ngồi nhìn Tống Dật Hàng sắp ngủthìmới thấp giọngnói: “Vậyanhnghỉ ngơi cho khỏe nhé, emkhôngquấy rầyanhnữa, nếuanhcần gìthìgọi cho em, emsẽmang tới choanh.”

“Sao làm thủ tục lâu thế?” Tống Dật Hàng đổ mồ hôi ngồi xuống.

“Lương Cầm, trong lòng em quan tâmanhnhư vậy, em có để ýanhkhông?” Tống Dật Hàng đột nhiênnói.

Uông Tân Dương ở bên kia nghe Hứa Lương Cầmnóithếthìmộtlát sau mớinói: “Lương Cầm,anhrất tin tưởng nhân phẩm của em nhưng mà Tống Dật Hàng kiaanhkhôngchắc,mộtngười phong lưu hào hoa như thế, em ở cùng vớianhta saoanhyên tâm cho được.”

Hứa Lương Cầmkhôngtrả lời ngay mà nhìn cái con ngườiđangngồitrêngiường đắc ý cười, Tống Dật Hàng cómộtdáng vẻ rất đáng đánh đòn.

“Vậy em mau gọi điệnđi, đêm nay em ở lại giúp đỡanh, ngày mai đến đây kiểm tra.” Tống Dật Hàng đắc ý nở nụ cười.

Hứa Lương Cầm liếc mắt nhìn Tống Dật Hàngmộtcái, tên đàn ông này từ hôm qua biểuhiệnrất ngoan ngoãn, xem ra là cần phải quan tâm, chắc là bệnh hành hạ nên mất hết tính nết rồi.

“Vâng.”

Hứa Lương Cầm truy vấn: “Bệnh cũ ư, vậyanhkhôngđịnh gặp bác sĩ à?”

Hứa Lương Cầmâmthầm phỏng đoán, Tống Dật Hàngthìkhôngthoải mái giật mình, mày nhíu lại.

“Em có thể lo lắng choanhnhư thế chứng minh trong lòng em cóanh.”

“Lương Cầm,anhluôn tin em,anhchỉkhôngtinanhta thôi, nhưnganhcũngkhôngmuốn em khó xử, nếukhôngem xem thế này có đượckhông, tối hôm nayanhsẽcùng em giúp đỡ Tống Dật Hàng,mộtmình em cả đêm chăm sóc bệnh nhânthìquá sức rồi.”

Tống Dật Hàng mở mắt nhìn Hứa Lương Cầmkhôngnóigì, Hứa Lương Cầm đứng lên xoay ngườiđira ngoài, còn chưađiđến cửathìnghe thấy có động tĩnh, xoay người thấy vẻ mặt Tống Dật Hàng nhăn nhó ôm bụng nôn khan.

“anhkhôngảnh hưởng gì cả, chuyện củaanhemđãnóivớianhấy rồi, Tân Dương đều hiểu cả.” Hứa Lương Cầmkhôngđể Tống Dật Hàngnóihết, chínhcôgiải thíchrõ.

Tống Dật Hàng nhìn vẻ mặt lo lắng của Hứa Lương Cầmnói: “Lương Cầm,anhcó thể chịu được,khôngcó chuyện gì đâu.”

Đến đâyđi, nhiều người càng vui!

“Chínhanhhiểu được tâm ý của em là tốt rồi.” Tống Dật Hàng tự nhiênnói.

Hứa Lương Cầmđisauanhnói: “Vậy sáng maianhnhớ tìm người đến đây kiểm tra nhé. Còn có ví tiền củaanhnày,khôngcó tiềnthìvề làm sao!”

Tống Dật Hàngkhôngtừ chối, ba ngàykhôngăn gì thân thể củaanhcũng suy yếu: “Là Uông Tân Dương gọi à?”

Tống Dật Hàng chỉ mỉm cười nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hứa Lương Cầm.

“Tân Dương,anhnóiem đều hiểu, chỉ là trước nay Tống Dật Hàng đối với emkhôngtệ, công việc này của em cũng là doanhấy thu xếp, cho dù chia tay nhưng vẫn còn nhân tình, giúp đỡanhấy khiến em thấy như trả ơn vậy.”

“Đó là vìanhnhiều tiền, đắt bao nhiêu đối vớianhcũng là chuyệnnhỏ, cũngkhôngphải em bỏ tiền ra nên có gì mà do dự!” Hứa Lương Cầm cảm thấy Tống Dật Hàng bị bệnh đến điên.

Hứa Lương Cầmđixuống tầng làm thủ tụcthìnhận được điện thoại của Uông Tân Dương.

khôngnghĩ tới Tống Dật Hàng bị bệnh lại khó tính như thế, lần trướcanhsốt cũng đâu như thế.

“Nếu emkhôngquan tâmanh,khôngđể ýanh, làm sao sợ dạ dàyanhkhó chịu? Còn tuyệt đốikhôngdo dự tìm phương pháp tốt nhất kiểm tra choanhnữa.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Hứa Lương Cầm giúp Tống Dật Hàng vào thang máy, hai ngườiđira sảnh của bệnh viện.

“khôngcó tiềnthìkhôngđi,đibộ về.”

Tống Dật Hàng cười gật đầu: “anhnghe lời em.”

“nóigì mà ngốc vậy, chúng ta chia tay còn có thể là bạn bè mà,anhđangnhư thế này em có thể yên tâm được sao? Bác sĩ phảinóikết quả như thế nào nữa, đêm nay em ở đây vớianh.” Hứa Lương Cầmkhôngđành lòng bỏ Tống Dật Hàng lại, lớn như thế mà cũngkhôngnóicho gia đình biết, rốt cuộckhôngmuốn làm cho gia đình lo lắng hay là quan hệ lạnh lùng quá?côthậtđúng làkhôngbiếtmộtchút gì về hoàn cảnh nhàanhcả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàng,khôngbiếtanhcó ý gì.

Hai người đón xeđitớimộtbệnh viện khác,thậtra bệnh viện này có người xem bệnh nhiều lắm, rất nhiều người nghỉ ngơi ở dưới đất rồi cầm số, nhưng là phòng khám có uy tín nên người xem bệnh mớikhôngngớt như vậy.

Hứa Lương Cầm chạy chậm giữ chặt tay Tống Dật Hàng, thấy sắc mậtanhtái nhợt, trán chảy đầy mồ hôi, đành bất dĩ cười: “Em bây giờđãcó bạn trai rồi,anhcũng phải nghĩ cho em chứ, emđiđến chỗanhthìnênnóimộttiếng choanhấy phảikhông?”

Thấy Tống Dật Hàng kiên trìkhôngmuốnnóicho gia đình, Hứa Lương Cầmkhôngcòn cách nào khác: “Vậyanhmuốn ăn gìkhông, em mua choanhnhé, bao tửanhkhôngtốtthìnên ăn chút cháo.”

Tống Dật Hàng căn bảnkhôngnôn ra gì cả, đều nôn ra nước màu xanh, hẳn là nước mật.

“Chúng ta đừngnóichuyện này nữa, đượckhông? Em cùnganhxem bệnh xongthìhoàn thành nhiệm vụ, cũng coi nhưkhônglàmanhthất vọng khi trước kiaanhđối tốt với em.” Hứa Lương Cầmkhôngmuốn Tống Dật Hàng nảy sinh ra ý nghĩ gì cả.

“Dạ nhưng khi em tới bệnh viện thămanhấythìngay cảmộtngười bạn cũngkhôngcó,anhấy lạikhôngnóicho người nhà, emkhôngthể đểanhấy ở đâymộtmìnhmộtchỗ được.”

“Dạ dày khó kiểm tra sao, bác sĩkhôngcó cách nào ư?” Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng rất khổ sở, làm kiểm tra dạ dày chịu được sao.

Vì thếcôvội vã chạy đến cầm thùng rác cho Tống Dật Hàng, nhấn núttrêngiường gọi y tá, lại giúpanhxoa lưng cho thuận khí.

Hứa Lương Cầm trợn mắt liếc Tống Dật Hàngmộtcái, đành phải gọi cho Uông Tân Dương, có thể hai người bọn họ chuyển thành ngườiyêuquá nhanh cho nên Hứa Lương Cầmkhôngcảm thấycôgiúp Tống Dật Hàng có gì đókhôngổn.

Tống Dật Hàng bật cười, sau đó nằm xuống, Hứa Lương Cầm mới yên tâm ra ngoài mua đồ ăn, lúc trở lạithìTống Dật Hàngđãngủ rồi,côđể đồ ởmộtbên, còncôlại nằm xuống giường bên cạnh, nghĩ là chờ lúc Tống Dật Hàng tỉnh lạithìcho vào lò vi sóng hâm lại đểanhăn.

“Đúng là lang băm, có bệnhthìlàm trễ nãi người ta, chúng ta đổi viện khác kiểm tra.” Bác sĩ vừađi, Hứa Lương Cầm thở phì phò thu dọn đồ cho Tống Dật Hàng, sau đó bốc hỏa cầm ví tiền của Tống Dật Hàng theo y tá làm thủ tục xuất viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếukhôngthìlàm những kiểm tra khácđi?” Hứa Lương Cầm đề nghị, dù sao Tống Dật Hàng cũngkhôngthiếu tiền, nếu kiểm tra ra bệnhthìnhẹđinhiều.

“côbé vì bạn trai mà rất lo lắng nhỉ, đối với việccônóivậythìlà 6000 đồng. Trước tiên để bụng trống,khônguống nước,mộtngày chỉ ăn thức ăn lỏng thôi, 12 giờ saukhôngđược ăn cái gì. 10 giờ sau mang bao con nhộng về đây, thế là xong, hai người nộp tiềnđi, về nhà chuẩn bị sẵn sàng rồi đến đây làm.” Bác sĩ khen Hứa Lương Cầmmộtcâu rồinóichi tiết cách kiểm tra.

Uông Tân Dương cười: “Tính cách của emanhcònkhônghiểu sao? Ai đối tốt với em, em đều hậnkhôngthể móc tim móc phổi ra cho người ta, em giúpanhtađi, lần này xong nhân tình rồi, về sau đừng liên lạc nữa.”

“Là vì Tống Dật Hàng là đại cổ đông của công ty nên emkhôngthể từ chối sao?” Nhớ lần trước ở phòng ăn Tây, Hứa Lương Cầmnóirõcông việc củacôấy.

Chuyên gia nhìn Hứa Lương Cầm đưa các hạng mục để kiểm tra, suy nghĩ hồi lâu rồinói: “Những thứ kháckhôngcần kiểm tra tiếp nhưng tốt nhất kiểm tra dạ dàyđi.”

Nộp tiền xong, Hứa Lương Cầmnói: “Hay là để hôm khácđi,anhđãlâukhôngăn cái gì chắc là đói lắm, chúng tađiăn gìđi, ngày mai lại đến.”

Tống Dật Hàng có chút mất hứng quay đầuđichỗ khác: “anhđãnóianhmuốn điện cho em, nào có nhiều vì sao thế!”

“Kết quảkhôngvấn đề gì, cái này rất lạ.”

“Thế sao? Em để im lặng nênkhôngnghe được, em xin lỗi nhé.”

Uông Tân Dương thở dài: “Lương Cầm, sao em ngốc thế! Tống Dật Hàng đạt đến trình độ nàothìchúng ta cũngkhôngtưởng tượng được đâu,anhta sinh bệnh như thế sao lạikhôngcó người quan tâm được, thuêmộty tá là được mà? Hơn nữaanhta cũngkhôngcó vấn đề gì còn gì.nóinữaanhta sống ởmộtgia đình lớn như vậy, nhiều xí nghiệp còn xem sắc mặtanhta để ăn cơm đấy,anhta tùy tiện thả tin tức ra ngoài còn sợkhôngcó người đến nịnh nọtanhta sao?anhta còn ra mặtnóicho tổng giám đốc của em nữa, đơn giản là biết thừa emkhôngthể từ chối nổi, chuyện rành rành như thế em còn mềm lòng!”

Hứa Lương Cầm lập tức ngăn cảnanh: “khôngphảianhấy để em tới đây sao?anhyên tâmđi, em vài ngàykhôngđilàm cũngkhôngsao cả, emkhôngkhác gì đại cổ đông trong công ty.”

Hứa Lương Cầm do dự trong chốc lát vẫn quyết định ăn ngaynóithật: “Tân Dương, ngày hôm qua tổng giám đốc ở công tynóicho em biết Tống Dật Hàng bị bệnh, để em tới xemanhấy, emkhôngcó từ chối nên tới bệnh viện,khôngnghĩ tớianhấy bệnh nặng quá, nhưng mà bệnh viện lạikhôngtra ra được là bệnh gì cho nên em tính đưaanhấy tới bệnh viện khác để khám xem thế nào.”

“anhlàm ảnh hưởng tới việc bọn em hẹn hò rồi.....”

Tiêu 500 đồng cho chuyên gia chuẩn bệnh, Hứa Lương Cầm cùng Tống Dật Hàng ở khu khách quý,khôngđợi vài phútthìđược y tá mời đến chuẩn bệnh.

“anhtỉnh rồi à,anhngủmộtgiấc màrõlâu, hơn 10 giờ đó.”

“anhvẫn nên thông báomộttiếng với người nhàđi, bác sĩ cũng muốn tìm họ để biết tình huống mà.”

Chương 36

Hứa Lương Cầm có chút tức giận: “Là em lo lắng choanhthôi, bởi vì chúng ta chia tay cũngkhôngvương vấn tình cảm gì, cho dù bạn bè bình thường em cũngkhôngthểkhôngđể ý được. Em còn muốn hỏianh, người khác emkhôngnói, saoanhkhônggọi cho Shibata Hisako?”

“Được, em cam đoan về sausẽkhôngcan thiệp vào chuyện Tống Dật Hàng nữa.” Hứa Lương Cầmkhôngnghĩ Uông Tân Dương là người hiểu lẽ phải như thế,khônglàm chocôkhó xử, trong lòngkhôngkhỏi vui vẻ.

Tống Dật Hàng cười yếu ớt: “Được,anhnghe em, chỉ cầnanhkhônglàm chậm thời gian của em là tốt rồi,thậtraanhkhôngcó chuyện gì đâu.”

Bệnh nhân vốnđangnóng lòng, chínhcôcũngkhôngthích so đo cùng vớianh, Hứa Lương Cầm đùa tính tình của Tống Dật Hàng, sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười dỗanh: “anhđangbị ốmthìđừng có tức giận nhé, chúng tađiăn cơmđi.”

“anhkhôngmuốn ăn gì ở bên ngoài hết.”

“Cái này cần gì xin lỗi chứ, hôm nayanhkhôngcó việc gì, đêm nay chúng ta ra ngoài ăn rồiđixem phimđi.” Uông Tân Dương ở bên kia cườinói.

mộtđêm cứ giày vò như thế, Hứa Lương Cầmkhôngthể nào ngủ ngon nổi,côkhôngngủ được nên dậy sớm rửa mặt, lúcđira từ nhà vệ sinhthìthấy Tống Dật Hàngđangtỉnh ngủ.

mộtlúcthìtới hai y tá,mộtcùng Hứa Lương Cầm đỡ Tống Dật Hàng cònmộtngườithìđigọi bác sĩ.

thậtvất vả chịu đựngthìbác sĩ đến, lại chờ hơn 1 giờ bác sĩ cầm kết quả kiểm tra đến, biểu cảmkhôngbiết là tốt hay là xấu.

Hứa Lương Cầm nhanh chóng hỏianh: “Làm sao thế, chỗ nàokhôngthoải mái, emđigọi y tá.”

“Bác sĩ, chúng tôi có thể làm thủ tục xuất việnkhông, tôi muốn đưaanhấy tới nơi khác kiểm tramộtchút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầmkhôngnóigì, bây giờ bệnh việnkhôngkiểm tra được nguyên nhân đều đổ lỗi cho thần kinh, bệnh Tống Dật Hàng như vậy làm sao chỉ có thể đau dạ dày được.

“Được, vậy sau khianhtan làm cứ tới đây nhé,mộtchút nữa em nhắn địa chỉ choanh,anhnhớ gọi điện thoại cho emkhôngthìbảo vệkhôngcho vào đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm sợ hãi, chờ bác sĩ đếnthìnói: “Bác sĩ, có phảianhấy bị ở dạ dàykhông?” Lúc trước Uông Tân Dương cũng bị như thế.

Kết quả Tống Dật Hàngkhôngtỉnh lại, Hứa Lương Cầm sợ tới mức ban đêm mấy lần tỉnh lại dò hơi thở củaanh, may là hơi thở đều đặn, đúng là ngủ say rồi.

Hứa Lương Cầm liên tục gật đầu, nhìn y tá đo nhiệt độ cho Tống Dật Hàng, may làkhôngsốt, lúc nàycômớinhẹlòngmộtchút.

“Vất vả cho em rồi.” Tống Dật Hàng nhìn qua có tinh thần hơn nhiều.

Bác sĩ lắc đầu: “đãkiểm tra dạ dày,khôngcó vấn đề gì. Người bệnh cái gì cũngkhôngăn được,côlàm chút đồ thanh đạm choanhtađi, tình huống cụ thể phải đợi ngày mai có kết quả mới biết được, lát nữa y tásẽđo nhiệt độ, bây giờ cũngkhôngcó cách nào áp dụng trị liệu đâu.”

Hứa Lương Cầm cúp điện thoại, cũng mỉm cười với Tống Dật Hàng.

“anhcứ ngủmộtmạch thôi emkhôngcó cực khổ gì, chẳng qua là phí bát mỳ quáđi, lát nữakhôngbiết làanhcó phải làm kiểm tra haykhông, chịu khó bụng rỗngmộtchút, lát nữa emsẽđimua cơm choanh.”

“khôngcần tìm, thân thể củaanh,khôngai hiểu được bằnganhhết! Chỉ là bệnh cũ thôi, ở nước ngoàiđãvậy rồi, thời gian trước cũng bịmộtlần rồi, chẳng quakhôngcó nghiêm trọng như lần này.”

Cúp điện thoại rồi làm xong thủ tục, Hứa Lương Cầm chuẩn bị mang Tống Dật Hàng đến bệnh viện A khác.

“Em đưaanhvề nhà, sau đó làm choanhchút đồ ăn.”

“anhtức giận à?” Hứa Lương Cầm dè dặt hỏi.

Hứa Lương Cầm bị làm khó, như vậykhôngtốt lắm, mặc dù trong lòngcôbằng phẳng nhưngkhôngmuốn bị tị hiềm

“Bao nhiêu tiền cũng được, bác sĩ cứ tínhđi.” Hứa Lương Cầm sờ túi mình, có ví tiền của Tống Dật Hàngthìcôchả lo lắng.

“Có thể, chốc nữacôcùng y tá làm thủ tục xuất việnđi, tờ xét nghiệm này thu lại.” Nếukhôngcó bệnh gìthìbác sĩ cũngkhôngnguyện ý để người lại chiếm giường.

(kiểu nhưnóiranóivào,khôngtốt)

Tống Dật Hàng xua tay: “Bây giờanhkhôngmuốn ăn gì cả.”

“Ừm, nghe điện thoạimộtchút.” Hứa Lương Cầmđiđến đỡ Tống Dật Hàng.

“anhkhôngsao đâu, emkhôngcần lo lắng.” Tống Dật Hàngkhôngtrả lời vấn đề của Hứa Lương Cầm.

Bác sĩ khả năngđangcảm thấy mất mặt, cònnói: “Người bệnhđãkiểm tra toàn diện, vừa rồi tôi cũng thảo luận cũng những chuyên gia rồi, đầu tiên phân tích được làanhta bị đau dạ dày nên ảnh hưởng tới thần kinh.”

“Giải thích là tốt rồi, trong lònganhcũng tốt hơn.” Rất hiểu cơ à? Trong lòng Tống Dật Hàngkhôngcho là đúng, lòng dạ Uông Tân Dươngkhôngrộng lớn bao la như thế đâu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36