Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35


Hứa Lương Cầm cúi đầu gọi giúp Uông Tân Dương mấy món ăn.

thậtsựbị bệnh à? Hứa Lương Cầmkhôngcó cách nào liền để lái xe đưacôđến bệnh viện.

“Có lạ haykhôngthìtôisẽtìm hiểu, cho dù tôikhôngđến vớianhấythìcũngkhôngở cùng vớianh, cho nênanhcũng ngừng trách tội người khácđi, tôiđiđây, tạm biệt.” Hứa Lương Cầmnóixong muốn mở cửa.

“Vương tổng.” Sau khi vào Hứa Lương Cầm chào hỏi.

“Phảikhông? Vậy nhưng cũng kém người dày dặn kinh nghiệm như Hisako tiểu thư,ẩnnhẫn nhiều năm như vậy, với tôithìsớmđãnội thương rồi.”

Uông Tân Dươngnóixong cũng đứng dậy cùng Hứa Lương Cầm ra khỏi nhà hàng.

Nhìn Uông Tân Dương bất đắc dĩ lấy tiền từ trong ví ra, Hứa Lương Cầm cực kỳ áy náy, bình thườngcôcó thói quen ăn giống Tống Dật Hàng, trong khoảng thời gian nàykhôngbiếtcôđãhoang phí biết bao nhiêu, làm hại Uông Tân Dương mấtmộttháng lương.

“Tôiđãnghe thấy chuyện củacôvới Dật Hàng rồi, đúng làthậtđáng tiếc.” Shibata Hisako vừanóivừa lễ phép gật đầu với Uông Tân Dương.

“Lương Cầm, em đến rồi!”

“Em có muốn ăn gì đókhông?” Uông Tân Dương ý thức được việc này cho nên dừng bước ởmộtnhà hàng Tây.

“Em đồng ý rồi? Thời điểm em vẫn ở chung vớianhmà em lạiđiđồng ý vớianhta sao?” Tống Dật Hàng nghĩ đến khả năng nàythìnheo mắt lại.

“đãsớm thích ứng rồi ạ.”

“Tại sao lại như thế? Căn nhà kiakhôngai dùng đến làmmộtít từ thiệnkhôngđược sao? Lạinóicảmộtthời gian dài như vậy mà muốn lấy lại sao?” Hứa Lương Cầm rất hoảng sợ, hơn nữa chi phí trang hoàng lại cũng tiêukhôngít, như vậy mà bị lấythìtổn thất lớn quá.

Khổ nhục kế đây mà! Hứa Lương Cầm lập tức thấy thao tác của Tống Dật Hàng.

“khôngcần dành thời gian,hiệntạianhđể lái xe đưa emđi, Dật Hàngđangở bệnh viện đấy, em cứ tan làm quađi.” Vương Trung Minhnóixong, nhanh chóng cầm điện thoại gọi lái xe củaanhđến đưa Hứa Lương Cầmđi.

Ai nghĩ được người này khinóichuyện lại có lực sát thương khủng khiếp,khôngngừng châm chọccô, nếu vậythìcôcần gì hòa khí vớianhta chứ.

khôngnên suy nghĩ nhiều làm gì! Hứa Lương Cầm dùng sức lắc đầu, dù sao chắc Uông Tân Dươngkhôngngu mà hại chính mình đâu,cônhất định muốn sử dụng đoạn tình cảm vẫn còn vương vấn này, tốt nhất là kết hôn ngay và luôn. Ngày qua ngày, Hứa Lương Cầmđãđiều hòa được tâm trạng của mình, tính gọi cho Uông Tân Dương, kết quả vừa nghĩthìanhtađãgọi đến rồi.

Hứa Lương Cầmnhẹnhàng thở ra, quảthậtđisuốt dọc đường,côkhôngưỡn ẹo, cũngkhôngbiếtnóigì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm xua tay: “Làm sao có thể, nên phải tiết kiệm, sau này em nhất địnhsẽsửa lại.”

Hứa Lương Cầm cũng cười: “Là em suy nghĩ nhiều rồi, về sausẽkhôngthế nữa,anhmau về nhàđi.”

Tống Dật Hàngnóixong những lời đóthìbiết mình hơi quá đáng vì thế ngữ khí hòa hoãn: “Lương Cầm,anhxin lỗi,anhnhất thời tức giận nênnóinăng linh tinh,anhxin lỗi. Nhưng giữa chúng ta đừngnóichia tay dễ dàng như vậy có đượckhông?anhthậtsựrất thích ở chung với em, cũng mong em nghĩ lạimộtchút, vì sao nhiều năm qua Uông Tân Dương chưa đáp lại tình cảm với em mà đột nhiên lại muốn theo đuổi em chứ, emkhôngthấy lạ à?”

“khôngbận lắm, em cũng định gọi choanhđây.”

“anhcó ý gì?” Hứa Lương Cầmkhônghiểu nhíu mày.

Shibata Hisako cứng miệng, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ: “khôngquấy rầy nữa, tôi còn muốn chuẩn bị hành lýđiBắc Âu.”

Taxi dừng trước cửa tiểu khu, Hứa Lương Cầm vẫn rất băn khoăn,nóithẳng muốn mời Uông Tân Dương ănmộtbữa khác.

Shibata Hisako lại nhìn Uông Tân Dương rồi cườinói: “Được cái Hứa tiểu thư có chỗ hơn người đấy, lời này của tôi làthật.”

Hứa Lương Cầm thấy Uông Tân Dươngkhôngmuốnnóiđến chuyện đó, đành phải theo ý củaanhta,nóicông việc củacô, hai người coi như có chuyện đểnói.

Hai người vừa tìm được chỗ ngồi, Hứa Lương Cầm nhìn thực đơn quen thuộc lại gọi mấy móncôhay ăn.

“Được rồi, emsẽlựa thời gian qua thămanhấy.”

Lên mặt gì nữa bàcô! Hứa Lương Cầm trừng mắt nhìn Shibata Hisako.

“Vậythìtốt, tốt rồi.anhcó chuyện nàynóivới em, nghenóiem với Dật Hàng có vài mâu thuẫnnhỏhả, nóhiệngiờđangbị bệnh, hay là emđixem nómộtchútđi.”

Vương Trung Minhnóinhư vậy, Hứa Lương Cầmkhôngtiện từ chối, việc này làcôhành động trước, hơn nữacôcũngkhôngcó d*c v*ng này với Tống Dật Hàng, nếu người tayêucầu như vậy,côđành đáp ứng.

“Thế sao, chúng ta đúng là có thần giao cách cảm mà,anhmuốn hỏi emmộtchút, chuyệnanhđề nghị em suy nghĩ thế nào rồi?”

“Theoanhthấy, lúc trước em ở vớianhcũng vì Uông Tân Dương, bây giờ muốn chia tay vớianhcũng là vì Uông Tân Dương. Khi đó emnóiQuách Mộng Thanh vìanhnên chia tay với Uông Tân Dương, Uông Tân Dương sống dở c·h·ế·t dở, em cũng vì muốn Uông Tân Dươngkhôngmất Quách Mộng Thanhđinênmộtlòng muốn ở chung vớianh, để tránh Quách Mộng Thanh vớianhphát sinh ra chuyện gì; mà bây giờ Quách Mộng Thanhđãhoàn toàn trở thành quá khứthìem thấy thời cơ đến, Uông Tân Dương cũng hạ thấp tiêu chuẩn chọn em cho nên em lại nóng vội muốn chia tay vớianh, hai người nhanh chóng tiêu dao, emnóixemanhcó đáp ứng chuyện này haykhông?”

Tống Dật Hàng cười yếu ớt: “anhkhôngmuốn gia đình lo lắng, cũngkhôngcó bạn bè gì,anhmuốn gọi cho em nhưng lại sợ emkhôngđể ýanh. Chỉ khi vào bệnh viện rồianhmớikhôngnhịn được gọi cho Vương Trung Minh,nóichoanhấy biếtanhmuốn gặp em, em có thể tớianhthậtsựvui lắm.”

“Tiên sinh, nơi này của chúng tôi là phòng ăn cao cấp của phương Tây, hơn nữa nằmtrênkhu đường dành riêng cho ngườiđibộ nên giá như vậy ạ.” Phục vụ kiên nhẫn giải thích.

“Vương tổng, em vớianhấykhôngphải náo loạn thành mâu thuẫnnhỏđâu, là chia taythật, emkhôngcó phương tiện di chuyển,anhgiúp emmộtchút nhé, chúcanhấy mau khỏi bệnh.”

Hứa Lương Cầm đờ đẫn nhìn Uông Tân Dươngđangcười ha ha màkhôngbiếtnóisao.

Hứa Lương Cầm bị lây cảm xúc củaanhta, cười đồng ý.

“Tôikhônggiống đồ phong lưu nhưanh! Tôiđãchoanhcơ hội, chỉ cầnanhđồng ýyêucầu của tôi, tôisẽvẫn ở chung vớianhnhưng vừa rồi với cái thái độ đó củaanhthìtôi thấyanhvẫnkhôngmuốn đoạn tuyệt quan hệ với Shibata Hisako cho nên tôi mới chia tay vớianh, sau đósẽchấp nhậnsựtheo đuổi của Uông Tân Dương,sựtình tiến triển theo hướng này rồi,anhđừng có bẻ thẳng thành cong.”

“Lương Cầm, em có bậnkhông?”

Tống Dật Hàng lại ngăn cản: “Lương Cầm, em choanhchút thời gian đượckhông?”

“khôngcần nữa,anhnhớ chú ý sức khỏe mà nghỉ ngơi cho tốt, ít uống rượuđi.” Hứa Lương Cầmnóixong dùng sức đẩy tay của Tống Dật Hàng ra, cũngkhôngquay đầu mà cứ thếđiluôn.

Uông Tân Dương giật mình nhìn hóa đơn, nhận hóa đơnnhỏnhìn kĩmộtlầnnói: “Có hai suất ăn mà sao đắt như vậy?”anhnghĩ nơi này hẳnsẽđắt nhưng mà con số này vượt qua khỏi dự tính củaanh.

Hai ngườiđidạomộtlátthìUông Tân Dương đưa Hứa Lương Cầm về nhà trọ.

“Nếukhôngem mờianhăn lẩu cay Tứ Xuyênmộtthángđi.”

Nhưng lý do nàythìkhôngđược rồi,côvới Uông Tân Dương chưa đến mức này, hơn nữa Uông Tân Dương cần gì phải hi sinh đến mức đó, huống hồ cứ làm vậythìsẽtổn thương nhiều hơn.

“Chào bác sĩ, tôi là bạn của Tống Dật Hàng, muốn hỏianhấy bị bệnh gì ạ?” Chờ bác sĩ cùng y tá kiểm tra xongđira ngoàithìHứa Lương Cầm hỏi.

“Vẫn làanhvô dụngthìcó,anhmới phải cố gắng nhiều hơn.”

Bởi vì là cuối tuần nên rất nhiều người, những người bán hàng cũng ra sức giới thiệu sản phẩm, con đường cực kì náo nhiệt.

Nước mắt Hứa Lương Cầm tí nữathìrơi xuống, Tống Dật Hàng rất đáng thương.

côcũngkhôngđịnh giấu diếm chuyện này với Tống Dật Hàng, nhưng chưa từng nghĩ ở tình huống nàynóira,cônghĩ hai ngườisẽchia tay nhau trong hòa bình, sau đó Tống Dật Hàngsẽnóivài câu chúc phúc vớicôcoi như kết thúcmộtbức tranh hoàn mỹ.

“Lương Cầm, Vương tổng cho gọicôquamộtchút.” Lưu Kinh Lý vào phòng gọi Hứa Lương Cầm.

Tống Dật Hàng nghe xong cười lạnh: “Hứa Lương Cầm,nóithẳng ra khi em ở chung vớianhvà chia tay đều vì Uông Tân Dương đúngkhông?”

Về việc Tống Dật Hàngnóivề Uông Tân Dương, chínhcôcũngkhôngphải làkhôngnghi ngờ gì nhưng tự hỏi nhiều lần cũngkhônghiểu vì sao Uông Tân Dương phải gạtcô. Trừ khianhtakhôngmuốncôở chung với Tống Dật Hàng cho nên nhất thời muốn theo đuổicôvà mongcôchia tay với Tống Dật Hàng.

Từ lúc thân phận của Hứa Lương Cầm được công khai, ai ở công tykhôngdám đâm thọtcônữa, ngược lại tranh nhau cố gắng tiếp cậncô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em hay đến đây à?” Uông Tân Dương mỉm cười nhìn Hứa Lương Cầm.

“Lương Cầm,anhbiết giữa chúng ta cần có thời gian để thích ứng nhưng em đừng quá câu nệ, chúng ta vẫn như trước kia thôi, từ từ rồisẽquen mà.” Uông Tân Dương thành khẩnnóivới Hứa Lương Cầm.

“khôngcó gì, dù saoanhcũng chưa từng tới, cũngkhôngphải ăn mỗi ngày, biếtmộtchút cũng tốt, em đừng ghét vìanhcó thu nhập thấp là được rồi.” Uông Tân Dương trêu đùa.

“Lương Cầm, em xem Dật Hàng đấy, nókhôngcònnhỏnữa,thậtsựkhôngmuốn làm diễn viên trong mấy bộ phim kiểu bệnh chếtđisống lại đâu. Nếu nó có sai sót, em cũng đừngyêucầu cao,khôngbằng để nó mua trang sức quần áo cho, cho dù là biệt thự cũng chẳng sao. Nó bệnhthậtsựrất nặng đấy, con ngườianhtừ trước đến naykhôngnóingoa, hơn nữa nếu chia taythìcũng đừng cắtđigiao tình chứ, coi như là bạn bè mà.”

Nghiêm trọng thế sao? Hứa Lương Cầm cám ơn bác sĩ rồi vào phòng bệnh, nhìn Tống Dật Hàng mặt trắng bệch dị thườngđangnằmtrêngiường, trong lòngcôtự trách mình quá tiểu nhân đo lòng dạ quân tử, Tống Dật Hàngđãbị bệnh tới dạng này rồicôcòn nghi ngờ người ta giả bộ bệnh tật, đúng làkhôngcó lương tâm, lạinóitrước kia Tống Dật Hàng đối vớicôtốt như vậy mà!

Tống Dật Hàng thất bại đứng ở cửa nhìn Hứa Lương Cầm vào thang máy, saumộtlúc lâu mới đen mặt đóng cửa lại.

Vương Trung Minh nhiệt tình: “Lương Cầm à, ngồiđi, thế nào,đãthích ứng với công việc chưa?”

“anhthìchưa đến đây bao giờ,khôngbằng em gọi giúpanhđi.” Khu dành riêng cho ngườiđibộ này là nơi tấc đất tấc vàng, mở nhà ăn cũngkhôngđược thoải mái lắm, tuy rằngkhôngphải làkhôngăn nổi mà những người bình thường đềukhôngnguyện ý bỏ ramộtsố tiền lớn để vào đây ăn.

Chương 35

“Vương Trung Minhnóicho em biết,anhbị bệnh nặng như vậy saokhônggọi cho gia đìnhanh? Cho dù là thếanhcòn có bạn bè nữa mà, sao lại tự mình gọi cứu thương?” Hứa Lương Cầm có chút đau lòng cầm tay Tống Dật Hàng, muốn hỏianhvì saokhônggọi cho Shibata Hisako nhưngkhôngnóira khỏi miệng.

Hứa Lương Cầm gật đầu: “Được ạ, vừa lúc em thấy đói bụng.”

Hứa Lương Cầm trở về nhà trọ, ngồi bên bàn máy tínhkhôngngừng nhớ lại những ngày màcôcùng Tống Dật Hàng ở chung với nhau.

Đối mặt vớisựchất vấn của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm cũng tỉnh táo lại, rất ung dung trả lời: “nóimấy lần cũng được, Uông Tân Dương tỏ tình với tôi,anhấy muốn tôi làm bạngáicủaanhấy.”

Sau khi tan làm, hai người đến khu dành riêng cho ngườiđibộ, nhìn nhau cười rồi sóng vaiđivào bên trong.

Bác sĩ nhìn Hứa Lương Cầm: “côlà bạn củaanhta à? Vậycômau gọi người nhàanhta tới đây nhanh, người bệnh này tự mình gọi xe cứu thương đấy, đưa tới bệnh việnthìrất khiếp sợ, nôn mửa, có triệu chứng đổ mồ hôi lạnh. Chúng tôiđãkiểm tra toàn thânanhta, căn cứ vào kết quả xét nghiệm cũngkhôngrõnguyên nhân cụ thể thế nào, cho nên muốn cùng người nhàanhtanóichuyệnmộtchút,khôngbiết trước kiaanhta có bị bệnh này hoặc là có bệnh sử kháckhông, cũng muốn phân tích xem thế nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đặc biệt quay về với nhau, tên đàn ông này đối vớicôlà chân thành quan tâm, lúc nàycômới nhớ, trong khoảng thời gian này Tống Dật Hàngkhôngđira ngoài uống rượu đến tận nửa đêm nữa, ngay cảđixã giao chỗ nào cũngnóivớicôđầu tiên, hơn nữa đều cố gắng về sớm hơn.

“Được rồi, em biết mà. Đúng rồi, Hội Hạnh Phúcđãlâu rồikhônghoạt động,anhkhôngđịnh làmmộthạng mục từ thiện nào à?” Hứa Lương Cầm tìm đề tài chung.

“thậtsao em? Vậythìtốt quá rồi! Lương Cầm, em đừng đau lòng nhé. Như vậyđi, tối nay chúng ta gặp nhau ở khu đường dành riêng cho ngườiđibộ,anhđidạo giải sầu với em, hôm nay là cuối tuần mà,đichơi muộnmộtchút cũngkhôngsao.” Giọng của Uông Tân Dương rất hưng phấn, nghe cũng biết là rất vui.

Lại chia tay à? Vương Trung Minh nhớ lần trước Hứa Lương Cầm cũngnóithế vớianh, kết quảthìsao? Xảy ra chuyệnmộtcái Tống Dật Hàng chạy nhanh ra như gà mẹ ấy chứ!

Hứa Lương Cầm nghe Tống Dật Hàng phân tích xongkhôngkhỏi tán thưởng: “Tống Dật Hàng, tuy rằnganhở nước ngoài nhiều năm nhưng mà giáo d·ụ·c ở trong nước vẫn bắt kịp,nóihươunóivượn, ngậm máu phun người, vừa ăn cướp vừa la làng, tôi ở chung vớianhtrong tình huống như vậy à? Trong lònganhhiểurõcòn gì, về phầnanhcó đồng ý chia tay với tôi haykhôngthìchẳng liên quan tới tôi, tôi có quyền chọn ở cùng với ai.”

Hứa Lương Cầmđibên cạnh Uông Tân Dương, thỉnh thoảng nhìn những món đồnhỏnhắn xinh xắn bên trong tủ kính, vốn dĩ hai người rất thân thiết với nhau rồi,hiệntại lạikhôngnóigì,khôngkhí có chút xấu hổ.

khônglâu sauthìphục vụ đưa hóa đơn tới: “Tiên sinh, tổng cộng của ngài hết 2889 đồng, xin hỏi ngài muốn quẹt thẻ hay tiền mặt ạ?”

“Vậythìđược rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé, ngày khác chúng ta gặp nhau nhé.” Uông Tân Dương vẫy tay với Hứa Lương Cầm, sau đó vào taxi vàđi.

Lập tức lại nghĩ đếnmộtviệc, sao Tống Dật Hàng giống nhân vật trong tiểu thuyết kiểu giả bệnh tạosựthương cảm thế! Sao lạikhôngtra ra được bệnh án? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tìm được phòng VIP của bệnh viện, vừa thấy bác sĩđangkhám bệnh cho Tống Dật Hàng.

“Có cần phảinóidối thế sao?” Hứa Lương Cầm vô tâm nhìncôgáiđangkhách sáo trước mắt.

Uông Tân Dương cười khổ: “Đừngnóinữa, phòng họp của Hội Hạnh Phúcđangbị lấy lại,anhđâu còn sức mà làm gì.”

“Hứa tiểu thư,thậtkhéo!”

“Lương Cầm, chúng tađithôi, còn muốnđidạo phố nữa mà,khôngcần ở đâu đấu trí nữa.”khôngmuốn Hứa Lương Cầm tiếp xúc với người bên cạnh Tống Dật Hàng, Uông Tân Dương gọi phục vụ tính tiền, Hứa Lương Cầmkhôngcó ý kiến, đúng làcôkhôngmuốn nhìn cái bản mặt của Shibata Hisako c·h·ế·t tiệt này.

“Doanhlo lắngkhôngchu đáo lại quên chưa ăn cơm tối, mau vào thôi.”

Hứa Lương Cầm nghe thấy giọngnóituy cười nhưngkhôngcười ngẩng đầu: “Hisako tiểu thư, đúng làthậtkhéo.”

“Em xin lỗi, em quen mất nơi này phí hơi cao.” Chờ Uông Tân Dương trả tiền xong, Hứa Lương Cầm lập tức áy náynói.

“Trước đừngnóiđến chuyện này, chuyện đó cũngkhôngcó cách nào khác,anhsẽtự tính,nóivề công việc của emđi,anhcòn chưa biết emđilàm ở đâu đấy.”

Hứa Lương Cầm gõ cửa vào phòng của Vương Trung Minh, biết là bình thườnganhkhôngthường đến đây,khôngbiết tìmcôcó chuyện gìkhôngnữa.

Cho nên đối với việc Vương Trung Minh gọi Hứa Lương Cầm vào phòngthìlà chuyện bình thường, ai bảo người ta có bạn trai lợi hại quá, Vương tổng còn phải tôn kính vài phần chứ huống chi những sinh vậtnhỏbéđanglàm việc cho Vương tổng như họ.

“Lương Cầm, nếuanhlà bạn trai của em rồi, emkhôngcần khách khí vớianhnhư thế, tiền vốn dùng để tiêu mà,khôngcóthìcó thể kiếm lại, em cứ như thếthìanhkhôngđược tự nhiên đâu.”

Kể từ hôm ănmộtbữa cơm Tây giátrêntrời với Uông Tân Dương, Hứa Lương Cầm bắt đầu lên mạng tìm nơi ăn uống, tiền lương của Uông Tân Dương kiếm rất ít,côđể người ta trảthìphải tiết kiệm chút, đây cũngkhôngphải hoàn cảnh trước kia ở cùng với Tống Dật Hàng,côkhôngcần lo vấn đề tiền long. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm lặng ngườimộtlúc mớinói: “Có đến vài lần.”

Bình tĩnh nhìn lại, bất kể là vật chất haytrêntinh thầnthìTống Dật Hàng đều đem lại thỏa mãn chocô, bạn trai tốt như vậycôlàm sao bỏ được chứ? Đáng tiếccôrất sợ mình lún càng sâu, đến cuối cùngsẽnhư Quách Mộng Thanh bị tổn thương, như thếthìkhôngbằng bứt ra sớm, mặc dù bây giờ có chút khổ sở nhưng có thể tiếp nhận được nó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35