Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34
“Lương Cầm, em làm gì thế, việc này chúng ta có thể thương lượng mà.” Tống Dật Hàng đứng trong phòng khách ngăn Hứa Lương Cầm lại.
Hứa Lương Cầmnóixong bình tĩnh đứng lên, trở lại phòng lấy túi đồđãsớm chuẩn bị rồiđivề phía cửa.
Kể ra có Tống Dật Hàng – con nhà giàu và đẹp traiđangđối tốt vớicô, lại có bạch mã hoàng tửcôchung tình hơn 10 năm chủ động tỏ tình, sao đời sống tình cảm củacôphức tạp thế?
“anhkhôngbị k*ch th*ch gì cả, hơn nữa chuyện trước kiaanhcũng buông tay rồi.anhbiếtanhnóinhững điều này hôm nay là rất đột ngột. Chuyện với em,anhđãtự hỏi mình rất lâu. Từ ngàyanhbị bệnh rồisựchăm sóc của em khiếnanhđể ý,anhvẫn luôn nghiêm túc tự hỏi. Lương Cầm,anhnhớ em có tình cảm vớianh, bao lâu vậy màanhcứ chần chừ mãi, chỉ làanhkhôngcó dũng cảm nhìn vào tình cảm này. Khi đóanhchỉ muốn tìm mấy kiểu như Quách Mộng Thanh làm bạngái, bởi vì chỉ có như thế mới khiến bố mẹanhhài lòng, chỉ có như thế mới khiến họkhôngnghĩ mình khổ nữa, nhưng trải qua chuyện nàyanhđãhiểu ra, làanhtrèo cao, kết quảanhkhôngchiếm được gì cả.”
“anhnóihẹn hò là ý gì vậy?” Hứa Lương Cầm sợcôhiểu sai, cho rằng hỏi lại để hiểu hơn.
“Emkhôngphải choanhthời gian sao? Emkhônggiống cáccôgáimàanhchơi đùa.” Hứa Lương Cầm xem đây là quyết định của Tống Dật Hàng,thậtra thế cũng tốt,côcũngkhôngcó gánh nặng gì khi đến với Uông Tân Dương nữa.
Liên lục 5 – 6 ngày Hứa Lương Cầm đều như thế, Tống Dật Hàng có cảm giáckhôngđúng, tất nhiên làanhpháthiệnHứa Lương Cầm từ chối mấy động tác thân mật củaanh, nhưng làmanhkhônghiểu là rốt cuộc Uông Tân Dươngđãnóivớicônhững gì mà khiếncôlâm vào mâu thuẫn như thế!
(được sủng mà thấy sợ)
“anhnóinhiều như vậy hẳn làkhôngđoạn tuyệt việc quan hệ vớicôấy, đúngkhông?” Nghe xong lời của Tống Dật Hàng,côhoàn toàn bình tĩnh bởi đó nằm trong những gìcôdự tính.
“anhcó để ý quá khứ của Quách Mộng Thanh sao?” Uông Tân Dương cười ôn hòa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chờ Uông Tân Dương rờiđi, tầm 10 phútthìHứa Lương Cầm mới ra khỏi nhà hàng, thấymộtchiếc Porche bên đường.
“Có phải chuyện vui vẻ haykhôngthìkhôngbiết nữa,anhtắm trướcđirồi ăn cơm.” Bữa tiệc nàykhôngrõlà cơm đoàn viên hay cơm tan vỡ, toàn bộ xem biểuhiệncủaanhđấy, trong lòng Hứa Lương Cầm vừa suy nghĩ vừa ngắm bóng lưng của Tống Dật Hàng.
“Ở tronganh, em mới là lựa chọn tốt nhất,khôngkémcôấy phần nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Lương Cầm nhìn vẻ mặt thànhthậtcủa Uông Tân Dươngthìcảm thấy xung quanh như mờ nhạt: “Tân Dương, emkhônghiểu những lờianhnóilà thế nào?”
“Saokhôngra cùnganhta?” Tống Dật Hàng thắt dây an toàn cho Hứa Lương Cầm.
Uông Tân Dương thấy Hứa Lương Cầmkhôngnghe,khôngcó cách nào đành thanh toán trước rồi rờiđi.
Lúc này người phục vụ mang thức ăn lên, Hứa Lương Cầm chờ phục vụđi, nghĩ nghĩ mớinói: “Tân Dương, những lờianhnóihôm nay quảthậtđúng là đột ngột, em cần suy nghĩmộtchút, cẩn thận suy nghĩ lại, được chứ?”
“Vâng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Dật Hàng giật mình nhưng vẫn hào phóng thừa nhận: “khôngsai, làanhđưa tiền để Vương Trung Minh đưa công ty em du lịch, bởi vìanhbiết chỉ cần em ởmộtchỗ với Uông Tân Dương kiasẽkhôngcó chuyện tốt lành gì. Bây giờkhôngphải chứng minhanhđoánkhôngsai sao? Em chỉ có ănmộtbữa vớianhta màđãlàm loạn vớianhrồi đây! Lương Cầm,anhcho em biết về Uông Tân Dương em luôn thích là người như thế nào nhé, nhiều năm như thế mà em chưa từng đượcanhta đáp lại có phải làkhôngthể buông nổi nỗi uất ức này đúngkhông?anhcũngkhôngtin họ Uông kiasẽđể em hiểu cảm giác củaanhta,anhta chia tay Quách Mộng Thanh nhưngkhôngcó nghĩa làanhtasẽchấp nhận em! Lương Cầm, nếuanhta thích emthìsẽkhônghẹn hò với Quách Mộng Thanh, càngkhôngmuốn để bọn họ đến ngày hôm nay, em hiểu chưa!”
“khônggiống nhau đâu, điều kiện của Quách Mộng Thanh hơn em nhiều.”
Còn Tống Dật Hàng, cảm giác củacôcàng phức tạp, đây là người đàn ông tuyệt nhất màcôquen biết, hơn nữa người ta còn chăm sóccôtừng li từng tí, làm chocôhãm vào vũng sâu vui vẻ, biếtrõkết quảkhôngtốt lạikhôngmuốn rờiđi, đương nhiêncôhiểu người nàysẽkhôngphải là ngườiđicùng vớicôtới cuối đường.
“Hôm nay có chuyện gì khiến em vui à? Làm cơm tối choanh, lại cònkhôngđểanhđộng tay vào việc gì nữa?” Tống Dật Hàng nhìnmộtbàn đầy thức ănthìcó chút thụ sủng nhược kinh
“anhkhôngngại khi emmộtchỗ với Tống Dật Hàng à?” Hứa Lương Cầm vẫn cho rằng Uông Tân Dương làmộtngười bảo thủ.
Đối vớicômànói, Uông Tân Dương là người trong mộng mười mấy năm quacôkhôngchạm được, nay giấc mộng thànhsựthậtkhiếncôcảm thấykhôngchân thực, có chút hoảng sợkhôngdám tin vào nó.
“Tân Dương,anhvừa mớinóianhđitrênđường gặp Quách Mộng Thanh, có phải bị k*ch th*ch gìkhông?” Xác nhậncôkhôngnghe sai cũngkhônghiểu sai, nhưng Hứa Lương Cầm lạikhôngtin nổi chuyện này, chỉ có thể nghĩ bởi vì nguyên nhân là Quách Mộng Thanh nên Uông Tân Dương mới thất thường như thế.
“anhnóichúng ta hẹn hòđi.” Uông Tân Dươngnóilớn hơn.
Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng cứ hạ thấp tình cảm mười mấy năm củacônhư vậy, lập tức mặt đỏ tía tai: “Tống Dật Hàng,anhdựa vào gì mà chen vào tình cảm của tôi? Còn cóanhđừng xem thường người khác, tôinóichoanhbiết, hôm nay tôi vàanhchia tay, ngày maisẽở cùng với Uông Tân Dương đấy,anhtinkhông?”
“anhăn xong rồi, có chuyện gì emnóiđi.” Tống Dật Hàng cười buông đũa xống nhìn sang Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm để mặc Tống Dật Hàng táy máy: “khôngcó gì, em chỉ muốn ngồi suy nghĩmộtlát.”
Uông Tân Dương gật đầu: “anhkhôngép em, em muốn suy nghĩ bao lâu cũng được, em có thể lựa chọn cuộc sống nào cũng được chỉ cần em vui vẻ, có như thế nàothìanhvậnsẽủng hộ em cho dù biếtrõemsẽbị tổn thương. Lương Cầm,anhluôn chờ em. Chúng ta ăn cơm thôi, để lâu đồ nguội.”
Hứa Lương Cầm cúi đầunhỏgiọngnói: “Nhưng màhiệntại emđangcùng với Tống Dật Hàng.”
Tống Dật Hàng điều chỉnh dáng ngồi: “Lương Cầm, sau ngày hôm đóthìngay hôm sauanhđãgặp Hisako đểnóichuyện.côấy cũng đồng ýsẽkhôngchủ động gặp mặt em, càngkhôngảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta. Trong cuộc sống sinh hoạt cá nhân, em cứ hoàn toàn coicôấykhôngtồn tại là được.”
“khôngtin!” Tống Dật Hàng chỉ coi Hứa Lương Cầm thẹn quá hóa giận nênnóivậy.
Tống Dật Hàngkhôngđón lấy chìa khóa mà để mặc cho nó rơi xuống nền gỗ với tiếng “keng” thanh thúy,anhkhôngnhúc nhích mà chỉ chăm chú nhìn ánh mắt của Hứa Lương Cầm, lại mở miệngnóirấtnhẹ: “Hứa Lương Cầm, em vừanóigì, emnóilạimộtlần choanh!”
Tống Dật Hàng thấy vậykhôngnóinữa.
Hứa Lương Cầm nhìn phía ngoài cửa lắc đầu: “Em ăn no rồi, chỉ mệt quá thôi.”
, lại thấy biểuhiệntối nay của Hứa Lương Cầm rất hào hùng.
Cái quan hệ này đúng làkhôngphá nổi, Hứa Lương Cầm thở dài: “Tống Dật Hàng,anhnên kết hôn với Hisakođi, bằngkhôngnhữngcôgáitrong tương laisẽbịanhlàm tổn thương đấy.”
“Lương Cầm, Hisakokhôngphải là vấn đề, em nên điều chỉnh trạng thái của mình.”
nóiđến đây Uông Tân Dương dừng lại trong chốc lát, sau đónóitiếp: “anhbiết giữa chúng takhôngcó đoạn tình cảm phong ba bão táp gì cả, nhưng những năm gần đâykhôngphải chúng ta như bạn bè hay người thân sao? Tính cách của chúng ta lại rất quen thuộc, bố mẹanhđối với em cũng rất hài lòng cho nên emkhôngcần có gánh nặng gì cả, nhiều nămanhbỏ lỡ em như vậy,anhxin lỗi, cũng xin em choanhtheo đuổi em!”
Nhìn Hứa Lương Cầmđanghồn bay phách lạc, Tống Dật Hàngkhônghỏi nhiều nhưng hiểu được Hứa Lương Cầmkhôngmuốn để Uông Tân Dương biếtanhđiđóncô.
“Chính làanhhy vọng em là bạngáicủaanh.”
Hứa Lương Cầm cũng biếtcôbiểu cảm bất thường nhưngcôkhôngcó cách nào cả, từ lúc Uông Tân Dương tỏ tình vớicô,côcảm thấycôkhôngnên phát sinh quan hệ gì với Tống Dật Hàng nữa,côcũngkhôngphải vì Uông Tân Dương mà thủ tiết, bởi vìcôlàm sao thủ được?côchỉ muốn yên tĩnh xem rốt cuộccônên làm gì bây giờ, nên lựa chọn sao đây.
Khương Doanh, Uông Tân Dương đều chiếmmộtvị trí nhất định trong lòng Hứa Lương Cầm, nhưnganhthìngược lại. Xem ra với bộ dáng này của Hứa Lương Cầm chắc là họ Uông kia làm công tác tư tưởng chocôrồi, hẳn làsẽkhuyêncôrời khỏianh.
“Lương Cầm, Hisakođãgiải quyết giúpanhrất nhiều khó khăn,anhđãđồng ý với người khác là chiếu cốcôấythậttốt.”
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hứa Lương Cầm vội vàng bê thức ăn lên.
“anhnóibậy bạ gì thế?rõrànganhvới Hisako mập mờ,hiệntại còn đổi trắng thay đen lên người tôi! Tôi hỏianh, chuyệnđidu lịch ở thảo nguyên có phải làanhra taykhông?anhchimộtkhoản lớn như thế là vìkhôngmuốn tôiđibệnh viện thăm Uông Tân Dương đúngkhông?” rốt cuộc Hứa Lương Cầm bị Tống Dật Hàng làm cho tức giận.
“Em cứ kiên quyết rời khỏianhnhư thế có phải ngày đó Uông Tân Dươngđãnóigì với emkhông? Hay là em cảm thấyanhtađãchia tay với Quách Mộng Thanh cho nên em thấy cơ hội của mình đến rồi?”
“Chỉmộtchuyện này sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhắc lại cũng buồn cười,côthấy Tống Dật Hàng hay Uông Tân Dương cũng là những người cao đến nỗicôkhôngvới tới, có lẽ khicôsinh hoạtmộtthời gian ngắn, dù con nhà giàu đẹp trai cũng là bình thường.
Uông Tân Dươngnhẹnhàng kéo tay Hứa Lương Cầm đểcônhìnanh: “Lương Cầm, em hiểu được Tống Dật Hàng chỉ coi em là nhạc đệm của buổi hòa nhạc thôi, cho dù nhạc có đặc sắc đến mấythìcũng hết, vấn đề nằm ở việc bài hát đó dài hay ngắn.anhnghĩ nếu bây giờ em táchanhta rathìthời gian nàysẽlà giai đoạn đẹp nhất để nhớ lại,khôngphải đến khiđãhãm sâu giốnganhrồisẽkhó thoát khỏisựtổn thương, người nhà em cũng lo lắng nữa.anhnghe Quách Mộng Thanhnóinhiều năm qua Tống Dật Hàngkhôngrờimộtbước khỏicôgáingười Nhật bất kểanhta hẹn hò hay làm quen vớicôgáinào. Em nghĩđi, emthậtsựmuốn cuộc sống như vậy sao?anhthừa nhậnanhkhônggiàu như Tống Dật Hàng nhưnganhcó thể đảm bảo khi chúng ta sống chung với nhau, nhất địnhanhsẽcố gắng để em có cuộc sống tốt đẹp hơn, em có thể tiếp tục viết tiểu thuyết của em,anhkhôngbắt emđilàm kiếm tiền,anhcó phòng ở rồi, em vàanhsẽcó thế giới của hai ta,anhkhôngcần sợ bố mẹanhnóinhiều nữa.”
Trở về chỗ ở, Hứa Lương Cầm rửa mặt rồi về phòng ngủ, Tống Dật Hàng ở phía saucôcũng nghiêm túc đắp chăn màkhôngquấy nhiễucô, chỉ xoay người đến thư phòng vội vã làm việc đến nửa đêm mới quay trở về.
Sau khi tan làm, Hứa Lương Cầm có chút mong chờ Tống Dật Hàng về, còn chủ động làm bữa tối.
Lúc này Hứa Lương Cầm chỉ hậnkhôngthể hô biến Uông Tân Dương ngay trước mặt để chứng mìnhcôkhôngcó gì phải buồn cười khi đơn phươngyêuthích cả, nhưng dù saothìkhôngcó khả năng này cho nên chỉ thở phì phònói: “Ngày đó trong lúc ăn cơm, Uông Tân Dươngđãtỏ tình với tôi,anhấy muốn theo đuổi tôi, muốn tôi làm bạngáicủaanhấy,anhtin haykhôngthìchúng ta xem nhé! Chìa khóa tôi trả lạianh!”nóixong liền ném chìa khóa cho Tống Dật Hàng, đây là lần thứ haicôtrả lại chìa khóa,côthề đó cũng là lần cuối cùng, bất kể như thế nàocôcũngkhôngở cùngmộtchỗ với Tống Dật Hàng nữa!
Hứa Lương Cầm cũngkhôngăn nữa, gật đầunói: “anhcân nhắc sau rồi?”
“Em cũngnóithẳng vớianhluôn, emkhôngcó cách nào coi rằngcôấykhôngtồn tại, bởi vìcôấy luôn bên cạnhanh, em cũngđãđiều chỉnh trạng thái của mình tồi. Tống Dật Hàng, chúng ta chia tay thôi, em lập tức rời khỏi đây.”
“Sao lạikhôngcó tinh thần thế kia, chưa ăn được gì à, nếukhôngtrở vềanhlàm chút gì cho em ăn nhé?” Tống Dật Hàng chăm sócnói.
mộtbữa cơm này Hứa Lương Cầm nuốtkhôngnổi, vất vả lắm mới ăn xong,côtừ chối ý tốt Uông Tân Dương là đưacôvề, đểanhtađitrước.
Hôm nayđãlà thứ bảy, Hứa Lương Cầm quyết định đem quyền chủ động cho Tống Dật Hàng, nếuanhđồng ýyêucầu trước đó củacôthìcôsẽcùnganhởmộtchỗ, dù sao cho tới nay đối tốt vớicôlà Tống Dật Hàng chứkhôngphải Uông Tân Dương,côkhôngmuốn làm người ta thất vọng, nếukhôngthìtrái với lương tâm lắm. Hứa Lương Cầm tự nhậncôlà người sống có nguyên tắc,khôngthể tùy ý vất bỏ Tống Dật Hàng,thậtrathìcôthừa nhậncôcũng có tí tình cảm với Tống Dật Hàng.
Lúc này Hứa Lương Cầmkhôngphản ứng được gì nữa,côtheoanhtừ sơ trung cho tới bây giờ, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái,côkhôngbiết trong lòngcônhư thế nào, chỉ muốn hỏi sao dạo nàycôlắm hoa đào thế! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.