Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33


“Sao ba người bọn em ăn muộn thế, uốngkhôngít rượu nhỉ?” Tống Dật Hàng hỏi.

Hứa Lương Cầm ôm chặt hai tay chuẩn bị chạy vào trong tòa nhà, như thếthìmới có thể ấm hơn được.

Quảthậtđúng là vừa vặn, cũng thấycôthêm khí chất hơn, nhìnđinhìn lại đều đẹp. Chỉ là Hứa Lương Cầmkhôngdám hỏi giá nữa, lúc chia taycôkhôngcầmđilà được rồi.

thìra đây là nguyên nhân màanhta thay đổi, Hứa Lương Cầm có chút hiểurõvì sao Tống Dật Hàng chăm sóccônhư vậy.

Người này có phảiđangnguyền rủacôvì sao cứnóimấy việc này thế? Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng lo lắng cho mình như vậy nên khá bất đắc dĩ, giống như dường như câu xin lỗi củaanhchẳng tồn tại vậy.

Người phụ nữ này chưa từ bỏ ý định bám lấy Tống Dật Hàng à, lại còn nghe ngóng tình huống của bọncô.

“Được!” Uông Tân Dươngkhôngnóithêm, trực tiếp cúp điện thoại.

“Trước kiaanhđâunóinhư vậy.”

“Tân Dương, có phảianhcó gì muốn tâmsựkhông?” Hứa Lương Cầm nghi ngờkhôngphải là bởi vì gặp lại Quách Mộng Thanh nên Uông Tân Dương mới như vậy.

“Ừm đúng là hợp lại, nhưng mà….”

“anhgọiđi, emkhôngkén ăn.” Hứa Lương Cầm đưa menu cho Uông Tân Dương.

Chương 33

Hình như Uông Tân Dương có tâmsự,khôngyên lòng gọi hai món rồi ngẩn người nhìn Hứa Lương Cầm.

Lúc này Tống Dật Hàng mớikhôngcản trở nữa.

Tống Dật Hàng thấy bộ dáng này củacô,khôngnóigì, vào bếp nấu đồ ăn.

Lúc này Hứa Lương Cầm hơi chột dạ,nóiquanh co: “Lâu rồikhônggặp nhau, mảinóichuyện nênkhôngđể ý thời gian, bọn họ uốngkhôngít, em chỉ uống cómộtly thôi.”

“Em cũngkhôngrõ, giọng củaanhấy rất nghiêm túc, hẳn là có chuyện gì rồi.”

“anhta có chuyện gì cần gặp vậy, bệnhkhôngphảiđãkhỏi rồi còn gì?”

“Xin lỗi em,anhkhôngkhống chế nổi tâm tình của mình,anhchỉ cảm thấy em bị họ Tống kia chơi đùa, cảm thấy rất đau lòng.” Uông Tân Dương tự rót rượu cho mình, lúc nàykhôngthưởng thức màmộtngụm hết luôn.

“Lương Cầm, sao em có thể hồ đồ như thế? Khi đóanhđãkhuyên em rồi, việc củaanhkhôngphải làmộtví dụ sao mà em cứ cố nhảy vào đó!”khôngđợi Hứa Lương Cầmnóixong, Uông Tân Dương bị tức giận k*ch th*ch

“Vậy em thấykhôngnênđiđôi này, đắt lắm, hơn nữa em đau lòng muốn c·h·ế·t.” Quan trọng hơn làcôkhôngtrả nổi đâu!

Tan làm Tống Dật Hàng thu dọn đồ đạc rồi bắt xe.

Hứa Lương Cầm đón xe tới khu ở của Tống Dật Hàng,côxuống xe cũngkhônggọi choanh, tuy Tống Dật Hàngnóimuốn đến đóncônhưngcôcũngkhôngđến mức phải gọi điện để người ta đón rước, nhất là dưới khu trị an như thế này.

“anhcũng vừa tới thôi, em gọi mónđi.”

Còn chưanóisao? Tống Dật Hàng thấy Hứa Lương Cầmnóinhưkhôngcó gì hết, điều này chắc chắn Khương Doanhnóilinh tinh rồi, xem racôgáitrong ngựcanhkhôngmuốn nhắc Khương Doanh vớianh, vậythìanhcần dành thời gian để giải quyết việc này thôi.

Trong lòng Hứa Lương Cầm nhớ tới lờinóicủa Hisako, lúc này mới quyết tâm mở miệng: “anhkhôngcần phải làm thế. Chuyện ngày hôm qua chúng ta còn chưa giải quyết xong.”

Hứa Lương Cầm lập tức gật đầu: “Vui lắm”

Tống Dật Hàng trầm mặc đứng trước gươngmộthồi lâu, quyết định ngày maisẽnóichuyện với Hisako.

Tống Dật Hàng bật cười: “Đắt thế nàođinữathìnó vẫn chỉ là đôi giày, chẳng lẽ muốn thờ chắc? Chỉ cầnđithoải mái và ấm áp là được, hỏng rồithìmua đôi khác, đồ vậtthìchỉ có công dụng như vậy thôi mà.”

Đến công ty, Trương Na khencôkhôngngớt, sau đó lên mạng tìm tòi những thứ quần áo giày dép củacôxem mua ở đâu, hoàn toànkhôngthấy gì cả.

Hứa Lương Cầm bị dọa sợ: “Tân Dương,anhlàm sao thế?”

“anhchờ có lâukhông?” Vào nhà hàng thấy Uông Tân Dươngđangngồi, Hứa Lương Cầm lập tứcđiđến.

Hứa Lương Cầm do dự gọi cho Tống Dật Hàng là tối naycôđigặp Uông Tân Dương.

“Tâm lý củaanhcó thay đổi lớn như thế saokhôngnóivới emmộttiếng?” Hứa Lương Cầm bất đắc dĩ trừng mắt.

Hứa Lương Cầm ngạc nhiên nhìn Tống Dật Hàng, người nàyđangnóicái gì thế, khi nàothìbọn họ thành quan hệyêuđương thế? Khi mới bắt đầuanhta còn oang oangnóiquan hệ bạn bè thân thiết bình thường thôi mà, cònnóicái gì mà dựa vào cảm giác mà ở với nhau, người này mất trí nhớ à?

“Đúng,anhcó tâmsựnênkhôngnên lời được.”

“Em đâu phải con ngu, có người xúi giục là em làm theo à?anhsống c·h·ế·t ở bên Hisako, chínhanhcònnóianhphải có trách nhiệm vớicôta còn gì, emkhôngthích nhìn, lại càngkhôngthích làm bồ nhí.”

“Bên kia cũng có vài bộ quần áo, em cũng thửđi,anhcảm thấy mắt nhìn củaanhkhôngtệ đâu, kích cỡ chắc là vừa.” Tống Dật Hàng chỉ mấy túi bên cạnh gương.

“Em chạyđiđâu thế!”

Lúc này Uông Tân Dương mới hoàn hồn: “Lương Cầm, nghenóiem lại ởmộtchỗ với họ Tống?”

“Tân Dương,anhlàm sao vậy?”

Ngày hôm sau Hứa Lương Cầm dậy rất sớm để ăn diện, nhìncôở trong người nhoẻn miệng cười, trong lòngkhôngcó chút nào làkhônghài lòng, đúng là người đẹp vì lụa, nhìn người trong gương so với trước kia khác nhau hoàn toàn.

“Đồ ngonkhông, có vuikhông?” Tống Dật Hàng hỏi hai câumộtlúc, giống như vô tình nhìn Hứa Lương Cầm ở trong ngực.

“Emđithửđi, xem có vừa haykhông?” Tống Dật Hàng ngồi bên cạnhcô, trong tay cầmmộtcái hộp.

“anhcó chuyện muốnnóivới em, buổi tối em có rảnhkhông,điăn bữa cơm nhé?”

“Emđithìnhớ chú ý đường,điqua đườngthìphải xem xe cộ, hôm nay gió lớn nên chú ý.” Tống Dật Hàng lại dặn dò trước kiacôđi.

“Còn chui ra từ chỗ nào nữa,anhđứng đâyđãmộttiếng rồi đấy.” Tống Dật Hàng hôn hai má lạnh như băng củacô, sau đó vẫy vẫy tay chỗ lão Vương, lão Vương hiểu ý chạy xe rờiđi.

“Có phải em nghe ainóikhông?” Sắc mặt Tống Dật Hàng trầm xuống, nghĩ đến bữa tối này hẳn có tác dụng nhanhthật.

Hứa Lương Cầm nhanh tay lấy giày để tựđi, lại đứng trước gương to, quả nhiên ngườicôcao gầyđikhôngít, nhìn chân lạinhỏnhắnđi,khôngkhỏi hỏi: “Đây là giày nước nào, có đắt lắmkhông?”

Hơn nữa chínhcôcòn quyết định chia tay, trong lòng Hứa Lương Cầm thêmmộtcâu.

Hứa Lương Cầm cảm thấycôđangấm dần lên, cũng vì thấy hành động của Tống Dật Hàng mà uất ức: “Em thấy muộn muộn nên vội, lại thấy cầm thêm thấy vướng nênkhôngcầm.”

Tống Dật Hàng nghĩ nghĩ: “Thếthìsau khi hợp lại là thế, sau khi hợp lạianhluôn coi em là bạngáicủaanh.”

Chỉ là lần nàykhôngđả động được Hứa Lương Cầm đâu.

mộtngười đàn ông mànóiđidạo trung tâm mua sắm, còn mua nhiều nữ trang như thế, Hứa Lương Cầm cúi đầukhôngbiết làm thế nào.

Uông Tân Dương cúi đầukhôngnóilời nào, lúc Hứa Lương Cầmkhôngchờ đượcthìUông Tân Dương mới ngẩng đầu, kéo tay Hứa Lương Cầm, giọngnóimang theosựrun run: “Lương Cầm, chúng ta hẹn hòđi!”

“Những bộ quần áo nàyanhmua lúc nào vậy?”

Hứa Lương Cầm nhìn đôi giày dưới chân khóckhôngra nước mắt, 1 vạn đấy mẹ ơi,khôngkhác nàocôđangđilên tiền.

“Alo, Tân Dương à?” Đến giữa trưathìHứa Lương Cầm thấy Uông Tân Dương gọi.

“Tống Dật Hàng, khi nàothìchúng ta biến thành quan hệyêuđương vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vào cửa Hứa Lương Cầm ngồi an vịtrênsô pha, cũngkhôngmuốn cử động, hôm naycômệt gần c·h·ế·t.

“Emkhôngnóinữa, emđilàm đây.”

“Vậy lần này em phải đểanhđiđón em.” Tống Dật Hàngnóiđiều kiện ra.

Hứa Lương Cầm đẩy Tống Dật Hàngđangôm chặtcôra: “khôngphảianhnóiem điệnanhmới xuống sao, vì saoanhcòn đứng ngoài này làm gì, rất lạnh đấy!” Tuy thấy Tống Dật Hàng mặc quần áo dài tay nhưng với cái nhiệt độ này mà đứngmộttiếngthìchịu sao nổi.

“Giày Peerru, cũngkhôngđắt lắm, 2000 đồng.”

“anhnghe ainói?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thay quần áo xong sao em lại xinh đẹp vậy? Đểanhđưa emđilàm.” Tống Dật Hàngđitới.

Hứa Lương Cầm đành phải đồng ý,nóithời gian cùng địa điểm cho Tống Dật Hàng.

“Chúng ta vẫn là quan hệ đó thôi.”

“Làm sao vậy, nhìn em cảm động như thế màkhôngthấy vui à?” Tống Dật Hàngđitới,

Đứng dưới nhà hơi lạnh, Hứa Lương Cầm hối hận khikhôngnghe lời Tống Dật Hàngnóimang nhiều áo, buổi tối mùa thu có hơi lạnh.

Hứa Lương Cầm chỉ mỉm cười,khôngtrả lời câu hỏi của Trương Na, cũng may Trương Nakhônghỏi gì, đùa đùa mấy câu rồi làm việc.

“Mặc đẹp như thế em có chút lo lắng, nếukhôngthìanhtự làm đồ ăn sángđi!” Khi biết thân phận thay đổi, sáng sớm hôm nay Hứa Lương Cầmkhônglàm đồ ăn sáng.

“Chúng ta là quan hệyêuđương, ở đâu ra cái kiểu bồ nhí!” Tống Dật Hàng tức giậnnói.

Khi Hứa Lương Cầm chạy hai bướcđangđịnh tăng tốcthìrơi vàomộtlồng ngực ấm áp, quay đầu nhìn Tống Dật Hàngđangcười ha hathìcôhơi giật mình: “anhtừ đâu chui ra thế?”

“Được, nhưng thái độ của em rấtrõràng, em choanhmộttuần suy nghĩ, nếukhônglàm theo lời emnóithìmộttuần sau emsẽra khỏi đây, về sau chúng ta đừng gặp lại nhau nữa!” Hứa Lương Cầm quay về thay quần áo, lại cởi giày ra.

“Hôm naykhôngcó nhiều việc nên về nhà sớm,anhkhôngthích ngồi ở trong phòngmộtmình vớisựyên tĩnh quá,anhthấykhôngbằng chờ em còn hơn. Lúc trướcanhthấymộtmình chẳng sao cả nhưng từ khi có thói quen hai người ở cùng nhau, đúng làkhôngthích nổi cảm giác này. Saokhôngnghe lờianhmặc nhiều áo,anhđãcố ý dặn em rồi, em chẳng nghe lời gì cả.” Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm vào trong ngực, ôm sátcôđivào.

“khôngphảianhvừanóihôm nayanhkhôngviệc gì sao,đidạo bên trung tâmmộtlát thôi.” Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầmđangđứng trước gương cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm nhận cái hộp, quả nhiên làmộtđôi giày: “Saoanhmua giày cho em làm gì, em có mà.”

“Được rồi, biểuhiệncủaanhthế nào em mặc kệ, nhớ kỹ chỉmộttuần thôi đấy, Emđingủ đây.” Hứa Lương Cầm nghĩ nếu là bạngáirồithìvậy ngày maicôsẽmặcthậtđẹp đểđilàm, trước kia nhả sắtthìphải cómộttuần bung lụa mới được!

“Đây là gì thế, giày à?”

“Em ngoại trừ chi tiêu hàng ngày cũngkhôngchịu tiêu tiền củaanh,anhlà đàn ông của em sao vui vẻ nổi? Trời ngày càng lạnh rồi, vừa lúc em có thểđinó, giày này trong nướckhôngbán đâu.” Tống Dật Hàngnóixong liền cúi người xuốngđigiày giúpcô.

Hứa Lương Cầm thấy Uông Tân Dương chậm rãi thừa nhậnthìmới thả lỏng: “Có tâmsựthìnóivới em, đừng để trong lòng sinh buồn bực.”

“anhthấyanhđãbiểuhiệnrấtrõràng.”

“À,anhnóilà đô- la Mỹ.” Tống Dật Hàng vừa nhìn biểu cảm củacôthìmuốn biết khianhnóira câu nàycôsẽthế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cũng được, sau 6 giờ gặp lại.” Vẫn là quán cơm quen thuộc của bọn họ.

Đúng làkhôngđắt, thị trường bán giày còn nhiều cái hơn đôi này nhiều, như vậycôcũngkhôngáy náy lắm, hơn nữacôthích kiểu này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngày đóđangtrênđườngthìanhgặp Mộng Thanh,anhnghecôấynói.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33