Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27


“Dì à, Tân Dương xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Sau khiđirathìHứa Lương Cầm hỏi.

“Em nên mang gì nhỉ?”côkhônghayđixa nênkhôngbiết phải chuẩn bị những gì.

Làm sao có thể đến mức này chứ? Hứa Lương Cầm cảm thấy bối rối, nhưng cũng biết Uông Tân Dương vì Quách Mộng Thanh mới thành như vậy.

“Dì ạ, chào dì, dì tìm cháu có việc gìkhông?” Hứa Lương Cầm rất ngạc nhiên,khôngbiết tại sao mẹ Uông Tân Dương lại gọi chocô.

mộtđêm này, Tống Dật Hàng cứ ngồitrênsô pha đến ngẩn người,anhtự hỏi: Có lẽanhnên chấm dứt cuộc sống như vậy thôi!

“Lương Cầm, em ngủ ở dướiđi.” Triệu Xuân Manhnóixong bỏ đồ đạc lên giườngtrên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhsao dámnóisớm, sợ em thấy mình được đặc quyềnthìchết nghẹn, cho nênanhkhôngnóicho em, thừa lúc emđithìanhcũng đến sân bay.”

Tống Dật Hàng đắc ý cười.

Vậycôkhôngđến bệnh viện được rồi, Hứa Lương Cầmkhôngcó hứng thú vớiđidu lịch cho lắm, nhiều nămcôchỉ ở nhà nên cũngkhôngthấy hào hứng lắm, chỉ thấycôlà người mới, xinkhôngđithìkhôngthích hợp, cho nên dùkhôngtình nguyện nhưngcôcũngkhôngdám xin nghỉ phép.

“Nhanh nhanh đến đây này, uống ngọt lắm này!” Hứa Lương Cầm vui thích muốn chia sẻ, quay đầu nhìn Tống Dật Hàng cũng những người khác, kết quả họ đều cười lắc đầu.

Tống Dật Hàng quấn khăn tắm tủm tỉm cười: “anhcó cổ phần trong công ty mà, Vương Trung Minh mờianhtới,anhcòn đến trướcmộtngày cơ, cổ đông được ngồi máy bay.”

Có được những lời này của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm phủi mông luôn, chẳng để ý gì nữa mà tập trung viết tiểu thuyết.

“Chuyện gì thế?” Có người tò mò hỏi.

“Lương Cầm, chị đúng là may mắn đấy, năm trước vì công việc rất bận nên công tykhôngtổ chứcđichơi, chị mới đến đây mấy ngày liền có chuyếnđichơi nha.” Trương Na vỗ vai Hứa Lương Cầm, có vẻ rất vui.

Sau khi biết Uông Tân Dươngđãhiểu, Hứa Lương Cầm cũng yên tâm: “Lờianhnóiem đều hiểu,anhkhôngcần lo lắng cho em, emkhôngngu như thế đâu, chúng ta phải biết quý trọng bản thân mình, như vậy cũng là giúp bố mẹ mình. Thời giankhôngcòn sớm, emkhôngquấy rầyanhnghỉ ngơi,anhdưỡng bệnh chothậttốt, lần khác emsẽđến thămanh.”

Chuyện đến mức này rồi, Hứa Lương Cầm muốn phản đối cũng chẳng được, đành phải trừng mắt nhìn Tống Dật Hàng rồi về nhà vệ sinh rửa mặt:côbiết vì sao Vương Trung Minh coi trọng mình rồi,thìra Tống đại gia là cổ đông,anhta vẫn quan sátcôđược.

“Tin tức tốt đến rồi đây!” Lúc mọi ngườiđangăn cơm trưa, chỉ thấy Trương Na la hét chạy vào.

Hứa Lương Cầmkhôngquan tâm là sông hay hồ, chạy đến nhìn nước trongthìcảm giác rất mát, rất thích,khôngkìm lòng được uốngmộtngụm: Đúng là nước tự nhiênkhôngô nhiễm, rất ngọt!

Chỉ là khicôvề giường của mìnhthìpháthiệncôở cùng với Triệu Xuân Mạnh, đây đúng làmộtloại hành xác mà.

“Ơ cho em tiền mà emkhôngvui sao? Trong tủ lạnh cái gì cũng có, em cứ cầm víđisiêu thị, mua gìthìmua, các vật dụng hàng ngày cũng đều dùng điện, cũng cần tiền, chẳng lẽ em định bao hết à? Còn có emđãcó công việc rồi, cũng nên mua chút quần áo chứ.”

thậtracôcảm thấy thái độ của Triệu Xuân Manh khá bình thường, xã hội này vốnkhôngcông bằng, nếu biết chuyện nàythìcôsẽchú ý thêm,côcũngkhôngthích kéo bè kết phái.

Hứa Lương Cầm thựcsựsợsẽbị phân vào chỗ cùng với Triệu Xuân Manh, nhưng mà hoàn hảo chính là khi chia phòngthìlại thừa ramộtngười cho nên Lưu Kính Lý chocôở phòng riêng, những người khác cực kỳ hâm mộ, Hứa Lương Cầm cũng vui vẻ.

Hai người cả thời gian dàikhôngthấy nhau, tự nhiên Tống Dật Hàngkhôngthể tha cho Hứa Lương Cầm, kéocôlăn lộntrêngiườngmộtlúc đến giữa trưa, khi chạng vạng tốithìăn luôntrêngiường.

Đầu tiền Tống Dật Hàng nhìn sắc mặt của Hứa Lương Cầm, sau đó mớinói: “Cũngkhônglâu lắm, hôm nay làm việc xongthìđến đây. Còn em?”

“Vì sao?” Hứa Lương Cầmkhôngrõ.

“Chịkhôngcần thấy khó xử, nơi này của chúng ta đều dùng quan hệ hết mà, cha em làm bên quản lý tiêu thụ, còn chịthìsao?”

Cầm túi du lịch, Hứa Lương Cầmđivào phòng của mình, vừa mở cửathìthấy trong nhà vệ sinh có tiếng động.

Hứa Lương Cầm giật mình, đẩy Tống Dật Hàng ra, ngồi xuống giường: “Đừng có đùa kiểu lưu manh đó. Em hỏianh, ngày maithìsao đây? Nếu ngày mai em ở cùng vớianh, mọi ngườisẽthấy đúngkhông?”

“Dì à, cháuđangđilàm, tan làm cháusẽqua, dì đưa cháu số phòng và tên bệnh viện cho cháu nhé.”

“Vậy quả đúng là chịkhôngtrực tiếp vào nhỉ,khôngsao, nơi này của chúng ta có nhiều dạng mà.”

“Vậyanhđưa emđi.” Sau khi Tống Dật Hàng nghe xong cũngkhôngngăn cản, chỉnóimuốn đưacôđến đó.

“khôngcần đâu, tan làm em qua đó là được rồi, nếukhôngthìanhđến bệnh viện đón em về nhé.” Hứa Lương Cầmkhôngmuốn Tống Dật Hàng đến đón vì lo lắnganhsẽlại làm ầm lên vớicôvà Uông Tân Dương nên mới muốn làm hòa hoãnđi.

“Ngày maithìkhônglo, ngày mai mọi ngườisẽchia xe đểđithảo nguyên, thời gian xuất phátkhônggiống nhau, em vớianhđituyến đường khác,khôngai pháthiệnđược.”

“Ừ,anhở đây cũng hơi khó chịu, nếu em có thời gianthìđến đâynóichuyện vớianhcho đỡ buồn, đừng ngại vìanhcầu cònkhôngđược nữa. Bên Hội Hạnh Phúc em cũng đừngnóigì, ai hỏithìnóianhđangbận là được,khôngtham gia họp hành được.”

Uông Tân Dương cười khổ, vết mổ khiếnanhđau nhói: “Làm phiền em rồi,anhkhôngnghĩ mẹanhsẽgọi cho em.”

Chương 27 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng nhỉ,cônghĩkhôngchiếm tiện nghi nhưng cũngkhôngthể trả nổi mà, vì thế cầm lấy ví của Tống Dật Hàng rồi lấy ramộtcái thẻ,âmthầm hi vọng bên trong số tiền đừng quá to, bằngkhôngthìcôcảm thấy đau đầu lắm.

Hứa Lương Cầm nghĩkhôngnênnóiquan hệ củacôvới Vương Trung Minh, đànhnóicho có lệ: “Quan hệ của chị xa lắm, trải qua tận 2 3 người mới vào được đây.”

Tống Dật Hàngđimáy bay về trước, xuống máy bay nhìn thấy lão Vươngđangchờ.

Cuối cùng Tống Dật Hàngkhôngcười nổiđitới: “Lương Cầm, đừng uống nữa, chút nữa lên thượng nguồn uống.”

Dọc theo đườngđi, mặc dù trong lòngcôkhôngyên nhưng cũng may Triệu Xuân Manh cùng hai người còn lại rất dễ gần, bốn người đành ngồi chơi bài.

“Oa, lần này Vương tổngthậthào phóng, phòng điều hòa này!” Mọi người dường như rất vui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm cũngkhôngnghĩ nhân viên ở đâysẽtò mò thế, lập tức thấy khó xử.

Mang theo tâm trạng nặng nề, giữa trưacôgọi cho Tống Dật Hàng.

Quả nhiêncôchẳng phải đối thủ rồi, người ta nạm vàng toàn thân rồi, Hứa Lương Cầm tự nhậnkhôngtiếp nổi loại vàng nhập này, Ôi, chỉ còn lặng im.

Tan làm Hứa Lương Cầm đón xe đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh của Uông Tân Dương, mới thấy mẹ Uông Tân Dương ngồi bên giường lau nước mắt, Uông Tân Dươngđangngủ.

“Lương Cầm sao? Dì là mẹ của Uông Tân Dương đây.”

“Emkhôngmuốn nhậnanhlàm bố nuôi đâu, tại saoanhphải mua quần áo cho em.”

Sau khi làm xong bữa sángthìcó thểđi,côphải vào phòng ngủ gọi Tống Dật Hàng dậy nữa, chờ Tống Dật Hàng ăn uống xong xuôithìcôrửa bát dọn dẹp rồiđilàm.

Hứa Lương Cầm chỉ cườinói: “côấy chỉ hoạt bát quá thôi, em phải qua mấy tầng quan hệ mới vào được đây đó nên rất trân trọng công việc này, thầm nghĩsẽcông tácthậttốt, những thứ kháckhôngđể ở trong lòng.”

“Lương Cầm, chịđivào bằng cách nào vậy?” Khi Hứa Lương Cầm ngồi vào chỗ làm việcthìđồng nghiệp bên cạnh tò mò hỏi.

Ngày hôm sauđãđến nơi, Lưu Kinh Lýđãthuêmộtkhách sạn 5 sao cho mọi người dừng chân, mọi người tán thưởngmộtphen, đem ông chủ Vương Trung Minh lên làm thần tượng.

Tờ mờ sáng, Tống Dật Hàng đánh thức Hứa Lương Cầm.

Mọi người liền hò hét, có người cơm cũngkhôngăn, lập tức viết danh sách xem mình phải mua gì.

Lên tầng cầm laptop cùngmộtít quần áo, Hứa Lương Cầmđitheo Tống Dật Hàng.

“anhsẽchuẩn bị cho em, emkhôngcần để ý.”

“Cái nàykhôngcó gì đâu, về sautrêngiường em cứ gọianhlà bố cũng được, như vậyanhsẽmua quần áo cho em thôi.”

“Loại quan hệ nào cơ?” Tống Dật Hàng đùa Hứa Lương Cầm.

Lại trôi qua hai ngày, thứ 7 Hứa Lương Cầm đến thăm Uông Tân Dương, còn ngày nghỉthìcôcũng đếnnóichuyện vớianh.

“Vậy bây giờ có phải nên cùnganhvề nhàkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm gật đầu ý làđãbiết,đira khỏi phòng bệnhnóilời tạm biệt với mẹ Tân Dương.

“Vui chứ, ơ nhưng mà saokhôngthấy người du lịch?”

Tùy ý lăn lộn, trong lòng Hứa Lương Cầm nghĩcônên tới đây nhiều hơn, lần du lịch nàythậtthích!

Ngô Thừa Long nhìn bộ dáng bị đả kích của Hứa Lương Cầm, nhanh nhanh giải thích: “Lương Cầm, tớkhônghề có ý gì với cậu cả, chờ khi tớ đủ tiềnđiphẫu thuậtthìtớsẽchỉyêuđàn ông thôi.”

“Đó là hồ mà em.” Tống Dật Hàng bất đắc dĩ lắc đầu.

“Lương Cầm à, Tân Dương nhập viện rồi, viêm dạ dày cấp tính. Hôm kia nó vừa làm việc xongthìla hét muốn uống rượu, hai ngày naykhôngbiết làm sao mà chẳngnóicâu nào. Dì biết là con chơi rất thân với Tân Dương, con có thể đến khuyên nómộtchút hộ dìkhông?”

“Thôi con đừng hỏi, lần trước đứanhỏnàynóiđangquenmộtcôgái, điều kiện gia đình tốt lắm, mỗi ngày nó rất vui vẻ, saukhôngbiết chuyện gì xảy ra, cứ tan làm là Tân Dương ra ngoài uống rượu, dì cùng ba nó khuyên mà nókhôngnghe, vừa quát xong rồiđingủ,khôngphải conđãtừng đưa nó vềmộtlần đúngkhông? Khuya hôm trước nó cảm thấy đau bụng, đau đến mức hôn mê, dì cùng ba nó rất sợ, nhanh chóng gọi cấp cứu,khôngnghĩ tới là viêm dạ dày cấp tính, cả đêm phải làm phẫu thuật. Sau khi nó tỉnhthìmuốn uống rượu nữa, còn đập phá đồ đạc, vợ chồng già chúng takhôngcòn cách nào nữa, con khuyên nó giúp dì đượckhông, đứanhỏnày cũng vì tình cảm nên mới như vậy thôi.”

Cứ như thế, mỗi ngày Tống Dật Hàng đều dậy sớm cùng Hứa Lương Cầmđilàm, sau khi cả hai ra khỏi nhà. Chờ đến buổi tốianhvề là nấu cơm rồi ăn, sau bữa cơm tốithìhai người có thể xem TV hoặcnóichuyện phiếm hoặc về thư phòng làm việc của riêng mình, hoặc là lên giường nghiên cứu tư thế mới, bọn họ ngày càng ăn ý với nhau. Hơn nữa Hứa Lương Cầm chăm sócanhrất cẩn thận, có thểnóicơm bưng nước rót, Tống Dật Hàng cảm thấy rất ngọt ngào. Cả người ngày càng thêm khí sắc.

Chỉ là cảnh đẹp đến mấythìmấy ngàyđicũng phải kết thúc, năm ngày sau đó Lương Cầm về công ty nhưkhôngcó việc gì,nóichuyện với đồng nghiệp,đitàu về nhà.

“đithôi, còn nhiều chỗ lắm em.” Tống Dật Hàng hôn hai má đỏ do phơi nắng của Hứa Lương Cầm, ômcôvề trong xe.

Hứa Lương Cầm từ từ nhắm mắt thoải mái, sau đó lại đứng lên: “Mau mau, chụp ảnh cho em!anhxem ở kia còn có sông kìa,điquamộttíđi.”

Dù Hứa Lương Cầmkhôngthíchđinhưng cũng nhiễmkhôngkhí vui thích nên cũng chờ mongkhôngít.

Triệu Xuân Manh cườinói: “Chị để hết lêntrênrồi, emkhôngtranh được đâu.” Hai người khác cũng khuyên Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm lập tức mở miệng cười: “anhnóisiêu chuẩn, buổi tối ăn hải sảnđi, em thấy trong tủ lạnh có nhiều tôm cùng sò biển đó.”côquyết định buổi tối hôm naykhôngcần xem sách dạy nữa, làmmộtmón bình thường cho Tống Dật Hàng.

“hiệntại cònkhôngphải là có đặc quyền sao? Gian phòng kiarõràngkhôngphải tiêu chuẩn dành riêng mà.”

Hứa Lương Cầmkhôngcòn cách nào đành đồng ý.

Hứa Lương Cầm cứ mơ hồ để cho Tống Dật Hàng thay mình mặc quần áo, rồi cùnganhxuống dưới tầng, Tống Dật Hàng thấymộtđộiđangchờanhở đó.

Đẹp quá! Sau khi Hứa Lương Cầm xuống xe, bị thảo nguyên hùng vĩ bao la trước mắt làm mờ mắt.

“Có muốn em gọi chocôấykhông?” Tuy cảm thấy Uông Tân Dươngkhôngtốt nhưng Hứa Lương Cầm biếtrõtâm ý củaanh.

Hứa Lương Cầm thở dài vào phòng bệnhthìthấy Uông Tân Dươngđãtỉnh.

“Lương Cầm, chị rất thích tính của em, tuy rằng em dựa vào quan hệ mà vào nhưng cũng rất hiểu chuyện, em thấy đấy, Trương Na cùng mấy người khác rất ngang ngược, giống như mấy phòng này đều docôta quản lý vậy, rấtkhôngcó tổ chức.” Triệu Xuân Manh đem đề tàinói.

“Hai người chúng ta ở đâykhôngai biết đâu, tầng nàykhôngcó người ở công ty, em yên tâmđi.”

“anhmua quần áo cho emkhôngđược à?”

“Tân Dương, em tới thămanhnày, lúc nàyanhchưa thể ăn gì được nên emkhôngmua hoa quả choanhđược.” Hứa Lương Cầm cố ý làmkhôngkhí thoáng hơnmộtchút.

“Hứa Lương Cầm, emkhôngthể bớt ácđiđược à?” Tống Dật Hàng cứ nghĩ Hứa Lương Cầmsẽnóilà tình nhân,khôngnghĩ tớicônàng lạinóianhlà bố nuôi cơ đấy.

Tống Dật Hàng cũng ngồi xuống bên cạnh Hứa Lương Cầm, nhìn gương mặt thỏa mãn củacô: “Vui vậy à?”

Khi ra khỏi bệnh việnthìthấy xe của Tống Dật Hàng, giờthìtốt rồi,mộtcon xe Porche nổi bật nhất bệnh viện.

“Vậy saoanhkhôngnóisớm?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy ngày tiếp theo Hứa Lương Cầm chơi đến mệtthìthôi,đitheo Tống Dật Hàngkhôngthiếu cảnh đẹp đồ ăn ngon, thịt bắp, trà sữa, pho mát, toàn bộ tiệc cá, buổi tối lại thuê lều trại ở ven hồ dã ngoại, mọiâmthanh yên tĩnh cùng cả bầu trời sao, tựa như ảo ảnh trong nhân gian, Hứa Lương Cầm bị mê hoặc, vài lần được Tống Dật Hàng cõngđinhìn mọi thứ xung quanh.

“Có ai ở bên trongkhông?” Hứa Lương Cầm nghĩ là nhân viên dọn vệ sinh.

Tống Dật Hàng nâng tay chỉ chỉ, Hứa Lương Cầm nhìn sang phía tay chỉ, chỉ thấymộtđoàn trâu bòđangăn cỏ uống nước, vậy làcôđanguống nước cùng bọn nó à!

Lúc này Hứa Lương Cầmkhôngnóigì,côbiết bởi vì chuyện của Quách Mộng Thanh nên Uông Tân Dương mới ghi hận Tống Dật Hàng nhưngcôthấycôkhôngbiết quan hệ bây giờ củacôvới Tống Dật Hàng là như thế nào, cho nên tạm thời cũng chưa nghĩ gì cả.

“Con đường này rất khóđivới lại cũng là cao nhất, khẳng định là đoàn du lịchkhôngđến nơi này được cho nênanhmới tìm người hướng dẫn riêng, như vậy mới an toàn.”

“Vì phẫu thuật nên chậm khôi phục thôi, cũng may sau khi bệnhthìhiểu hết tất cả mọi việc rồi. Trong khoảng thời gian Uông Tân Dương bệnh, em muốn đến thămanhấymộtchút, có đượckhông?” Hứa Lương Cầmnóithẳng ý muốn củacô, miễn cho những phiền toái về sau.

“Alo?” Hứa Lương Cầmkhôngcần nhìn sốthìnhận luôn,côchẳng quan tâm là ai gọi, thoát Trương Na là được rồi.

“Tân Dương,anhvẫn luôn là người sáng suốt, suy nghĩ chu đáo, sao lần này lại hồ đồ như thế? Bố mẹanhrất lo lắnganhbiếtkhông! Chínhanhcũng là người có tội đấy!” Hứa Lương Cầm thấy Uông Tân Dương trở nên gầy yếuthìkhôngdámnóinhững lời đau lòng.

“Vì sao lại nghĩ em kẹt sỉ như thế chứ, em cũng có tiền mà.” Chuyện này phảirõràng nhé,côcũngkhôngmuốn như bị hiểu lầm là được Tống Dật Hàng bao nuôi đâu, rất phức tạp đấy.

“Quần áothìem mua, nhưng đồ ănthìanhphụ trách?”

Trương Na còn muốnnóinữa nhưng điện thoại của Hứa Lương Cầm vang lên nên thôi.

Triệu Xuân Manh cùng hai người khác nhìn nhau cười: “Ừ, chúng ta cũng tự giác trân trọng công việc này, vì bát cơm mà. Thôikhôngnóimấy vấn đề này nữa, ăn chút gìđi.”

“Là sao cơ?” Chẳng lẽ nơi này còn trắng trợn phân công theo quan hệ à.

Đến thứ 6, các đồng nghiệp tập trung ở nhà ga, kiểm tra vé rồi xuất phát, bởi vì lần nàyđimất 20 tiếng nên mua giường nằm.

“Cậu đừngnóinữa.” Loại giải thích nàythìđừng giải thích còn hơn, thích đàn ôngthìthích nhưng mà thích phụ nữ lạikhôngthíchcô,nóinhư vậythìcôchẳng khác nào người lưỡng tính à? Hứa Lương Cầmkhôngthèm để ý Ngô Thừa Long màđimộtmạch đến chỗ Tống Dật Hàng.

đangsuy nghĩthìcánh cửa mở ra, Hứa Lương Cầm nghẹn họng nhìn: “Tống Dật Hàng, saoanhlại ở đây?”

“khôngphải emnóikhi em gọithìanhhãy đến mà,anhđợi lâukhông?” Hứa Lương Cầm ngồi vào ghế phụ hỏi Tống Dật Hàng.

Sau khi nhớ kĩ thông tin, Hứa Lương Cầm an ủi mẹ Uông Tân Dương vài câuthìtắt điện thoại.

Tống Dật Hàng cũng cười: “Em thích làm gìthìlàmđi, trong ví tiền củaanhem cứ cầm.”

“Chúng ta đâu phải loại quan hệ đó,khôngcầnanhmua cho em.”

Miệng của Tống Dật Hàngkhôngkhép lại được,anhcứ cười mãi, chỉ là khi mở cửa ra,mộtkhôngkhí lạnh lùng bao trùm hết thảy, miệnganhbỗng cứng lại.

“Bớt ác á? Nhiều năm em viết tiểu thuyết nên suy nghĩ có chút khác người, xấu hổ quáđi.”

Hứa Lương Cầm gật đầu: “Ừm, từ trước tới giờ cậu ấy chưanóivới em làkhôngthích phụ nữ.”

Lái xe, hướng dẫn viên du lịch, cũngkhôngcó người chỉ đạo, đợi Hứa Lương Cầm ăn xongthìTống Dật Hàng mớiyêucầuđi.

“Nhìn biểu cảm này của em,khôngphải từ trước tới nay em đều hiểu nhầm Ngô Thừa Long đấy chứ?” Tống Dật Hàng tự nhận trực giác củaanhkhá chuẩn.

Nhưng lúc này Tống Dật Hàng lại rất hiểu chuyện: “Tất nhiên có thể, trong lòng bệnh nhân luôn lo âu, cần có bạn bè bên cạnh mà.”

“Công ty chúng ta tổ chứcđidu lịch, chiều thứ 6 xuất phát, tiệc nướng nha! Lần nàyđixa nênđimấy ngày liền, mọi người nhanh nhanh chuẩn bịđi, đúng rồi còn mấy hạng mục, mấy đồng nghiệp xin chú trọng!”

Hứa Lương Cầm khóckhôngra nước mắt, nhưng mà cũng chẳng sao,cônghĩ ở đây cái gì cũng sạch mà.

Đối mặt vớisựtrách cứ của Hứa Lương Cầm, Uông Tân Dương chỉ trầm mặckhôngnói.

Uông Tân Dương biết Hứa Lương Cầm nhắc tới ai, lắc lắc đầu: “khôngcần,anhđãgọi chocôấy,côấynóibọnanhđãchia tay, tốt nhất đừng qua lại nữa,nóianhbảo trọng.anhhỏicôấy có phảiđangở cùng với Tống Dật Hàngkhông,côấynóikhôngcó, nhưng cũngkhôngmuốn tiếp tục mối quan hệ vớianhnữa. Lương Cầm, lần trướcanhcòn khuyên em làm theo trái tim mình nhưng xem raanhthấy Tống Dật Hàngkhôngphải người tốt lành gì, em nên tránh xaanhta ramộtchút, dạng phong lưu lãng tử nhưanhtakhôngcùng cấp độ với chúng ta đâu.”

cônhẹnhàngđitới, mẹ Uông Tân Dương vừa thấycôthìkéocôra hành langnóichuyện.

Nhưng Hứa Lương Cầm vẫn kiên trìkhôngcho Tống Dật Hàng đưacôđilàm, mỗi ngàycôđều dậy sớm hơn 1 tiếng, làm đồ ăn sáng xong, sau đósẽhẹn cơm nấu vào buổi tối cho cơm chín đúng giờ, lại muamộtquyển sách dạy nấu ăn, mỗi ngày nấu theo công thứctrênsách.

Hứa Lương Cầm gật đầu: “Cũng được.”khôngphảicôtrách Ngô Thừa Long,côchỉ cầnmộtthời gian để thích ứng thôi, chủ yếu là docôxấu hổ, quá mất mặt, ở chỗ Tống Dật Hàngmộtthời gian cũng tốt.

Sau đó Triệu Xuân Manh cũngkhôngnóivề vấn đề trong công ty nữa, lại kêucôlên mạng đọc những tin tức thú vị.

“Mấy người bên kia chị có thấykhông? Triệu Xuân Manh là người phỏng vấn đó, bọn họ luôn xem thường chúng ta khi chúng ta dựa vào quan hệ để vào, tài giỏithìsao nào? Cònkhôngtài giỏithìnhững người chúng ta có quan hệ cũng vào hết, cần gì tấm bằng đại học? Ngoài ra nhân cách trong công việc còn quan trọng hơn tấm bằng đại học!” Trương Na vừanóivừa khoa chân múa tay khiến Hứa Lương Cầm hết hồn.

“khôngcần đâu, em ngủ ởtrênlà được rồi, chị cứ ngủ ở dướiđi.”

“anhbiết mà,anhbiếtanhta khiến người khác khó mà kháng cự được, bất kể về dáng vẻ hay vật chất đều hoàn hảo, nếukhôngthìMộng Thanhsẽkhôngchịu buông người này ra. Nhưng mà Lương Cầm, em nên biết loại người nàykhôngcùng thế giới với chúng ta đâu, thời điểmanhở cùng Mộng Thanh,anhbiết được cảm giác thất bại, chỉ cần gặp bạn bè củacôấy,anhliền cảm thấykhôngthở nổi, cảm giác nhưkhôngcùng thế giới vậy. Bây giờ,anhđãhiểu rồi, cũngkhônglặp lại chuyện điên rồ này nữa, cho nênanhhi vọng em cũngkhôngđivào vết xe đổ này, hơn nữa Tống Dật Hàng còn tuyệt tình hơn cả Quách Mộng Thanh đấy!”

khôngcó những tầng nhà xi măng cốt thép, chỉ là những thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, khác hoàn toàn so với sách và TV,khôngkịp đợithìchạymộtmạchtrêncỏ xanh, nhìn non xanh nước biếc, Hứa Lương Cầmnhỏbé muốn baythậtxa!

Tối về nhànóichuyện này với Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng cũng đồng ý: “Đây là chuyện tốt mà em,đichơi cho đỡ buồn, nơi nàyanhcũngđiđến rồi, cảnh cũng rất đặc biệt nữa, em nhớ mang theo máy ảnh.”

Tống Dật Hàng nghĩ nghĩ xong rồi đồng ý.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27