Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25


Bởi vì chủ nhật thức đêm nên đến lúc Hứa Lương Cầm tỉnh lạiđãlà trưa thứ hai, vốn định ăn cơm xongthìđến chỗ mà Tống Dật Hàngnói,khôngngờ Uông Tân Dương hẹncô3 giờ chiềuđiăn cơm.

“Chuyện nàyanhcũngđangsuy nghĩ,thậtra làm bên tiêu thụ cũng rèn người và thu nhập cũng cao, làm hậu cầnthìkhôngcó áp lực lớn nhưng chung quythìkhôngcó phát triển gì cho sau này.”

“Em đương nhiên biết chứ.anhbiết Uông Tân Dươngkhông?anhta là người mà Hứa Lương Cầmyêuthầm nhiều năm trời. Hứa Lương Cầm còn cố ý gia nhập vào tổ chức công ích mà Uông Tân Dương lập đấy, vì như thế hai người có thể sớm tối bên nhau. Chẳng qua Uông Tân Dương hẹn hò với em, Hứa Lương Cầm rất đau lòng nhưng mà bây giờ em vìanhmà chia tay Uông Tân Dương,anhnghĩ xem liệucôấy có buông tay cơ hội lớn nàykhông? Tống Dật Hàng,khôngphải ai cũng giống em, ngây ngô đợianhđâu, ít nhất Hứa Lương Cầmsẽthông minh hơn em nhiều!”

Hứa Lương Cầm cảm thấy phảinóirõra: “Ôi, trong lúc đóthìtôi với Tống Dật Hàngđãchẳng phải quan hệ bạn bè bình thường nữa rồi.”

“Chuyện tôi thầmyêuUông Tân Dương cũngkhôngphải lý do màcôbuônganhta đâu.”

“Làm sao có thể như thế? Khi đóanhnóithích em mà, cònnóilúc chúng ta ở cùng với nhau rất tốt, chúng ta ở cùng với nhau, từng ngày, mỗi giờ, mỗi phút đềukhôngnhàm chán chút nào, tình cảm như thế sao có thể chặt đứt nó?anhđừng gạt em! Dật Hàng, em tinanhcó nỗi khổ khi ở cùngcôgáingười Nhật kia.”

“Vậy em thử bên tiêu thụmộtchút xem sao, nếukhôngthìlàm bên hậu cần.” Hứa Lương Cầm cũng muốn rèn luyện mình.

Uông Tân Dương cười khổ: “Đừngnóinữa, bố mẹanhđãbị dọa sợ rồi. Trước gọi mónđi, hôm nayanhmuốnkhôngsaykhôngvề.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lương Cầm,khôngcần giấu tôi, trước kia có ngườinóicôthầmyêuTân Dương nhiều năm tôi cònkhôngtin, nhưng trải quamộtthời gianthìtôi tin rồi. Chínhcôkhôngbiết người bình thường nhìn tình cảm củacôđối với Uông Tân Dươngrõthế nào đâu, ngày đó khi nghi thức khai mạc xongthìcôvội vàng rờiđi, theo tôi hiểukhôngphải làcôthấy tổn thương đó chứ.”

Hứa Lương Cầm rất nhức đầu, mặc kệđi,côcứ lăn lộn với Tống Dật Hàng là được rồi.

Thế nhưng Hứa Lương Cầmkhôngcười nổi: “Chúng ta vào chuyện luônđi,thậtsựcôcùng Tân Dương chia tay sao? Tân Dươngthậtsựthíchcômà, tôi chưa thấyanhấy để ýmộtngười phụ nữ nào như vậy.”

“khôngphải mặt dày, đừng đề cập đến vấn đề quả táo quả cam đó.” Tống Dật Hàng trực tiếp cắt đứt lờinóicủa Hứa Lương Cầm.

đangtrong lúc do dựthìUông Tân Dương gọi đến, Hứa Lương Cầm nghe tiếng rung tí nữa là nhảy dựng lên: “Alo, Tân Dương à?”

“Tôikhôngmuốn bắt tay gì vớicôcả,côthích aithìcôcứ theo đuổi,khôngcần mang tôi vào, nhưng tôi khuyêncômộtcâu, tình cảm là thứkhôngnên quá miễn cường,khôngbằng nên quý trọng ngườiyêumình.”đãcó hẳnmộtShibata Hisako rồi, lại thêmmộtQuách Mộng Thanhthìcôcũng chẳng sao cả.

Tống Dật Hàng nghĩ nghĩ cũngkhôngkiên trì nữa, chờanhăn xongthìHứa Lương Cầm đem đồ ăn vào phòng bếp, trở lại phòng ngủthìhai người khá mệt rồi, vì thế chỉmộtlúc lại lăn ra ngủ tiếp.

Hứa Lương Cầm hẹn thời gian gặp mặtnóichuyện với Quách Mộng Thanh xong, ngây ngườimộtlúcthìbưng thức ăn đến phòng ngủ.

Hứa Lương Cầm hẹn Quách Mộng Thanh ởmộtphòngnhỏtrong Hội Hạnh Phúc, lúccôđếnthìQuách Mộng Thanhđãở đó trước rồi.

Cùng lúc đó Quách Mộng Thanh mang vẻ mặt vui sướng ngồi đối diện với Tống Dật Hàng: “Dật Hàng, emkhôngnghĩanhsẽđến gặp em.”

Hứa Lương Cầmkhôngnghĩ Quách Mộng Thanh lại vội vã muốn chia tay với Tân Dương như vậy, cho nênkhôngkhỏi tức giận: “khôngphảicônóilà chia tay Tống Dật Hàng rồi chấp nhận cuộc sống với Tân Dương sao? Mà tại saocôlạinóichuyện hai người chia tay với tôi chứ?”

Hứa Lương Cầm biết Uông Tân Dương rất cần người khác tán thành, như vậy mới có dũng khí kiên trì tiếp, đau lòngnói: “Đúng thế,anhkhônglàm gì sai cả, nếuanhthíchthìphải cố gắng nắm giữ lấy, cho dùkhôngthành công nhưng cũngkhônghối hận.” Những lời Quách Mộng Thanhnóivừa rồicôkhôngdámnóicho Uông Tân Dương biết sợanhđau lòng.

“Lương Cầm, cám ơn em, bây giờ củaanhkhôngđược tốt, chờ ngày nào đóanhtìm emnóichuyện sau,hiệntạianhrất cầnmộtngười bạn như em ở bên cạnh cổ vũ.”

“Mộng Thanh,anhchỉ có thể giải thích như vậy thôi. Về sau em cầnanhgiúp gìthìanhsẽcố hết sức, trừ việc đó raanhmong chúng ta đừng nên gặp nhau nữa.” Tống Dật Hàngnóidứt khoát, nếukhôngcó cảm giácthìanhcũngkhôngnên níu kéo gì cho mệt, bằngkhôngthìphiền lắm.

“Emkhôngăn à?”

“Sao em lâu thế?” Thấy Hứa Lương Cầm bước vào, Tống Dật Hàng lười biếng dựa vào giường hỏi,anhcảm thấy nếu cứ nhàn nhã ở cùngmộtchỗ với Hứa Lương Cầmthìrất thích, saumộtngày làm việc mệt mỏithìvề nhà có người nấu cơm cho ăn, tuy Hứa Lương Cầm nấukhôngngon lắm nhưng rất chăm chỉ nấu ăn, điểm ấy khiếnanhrất hài lòng. Hơn nữacôluôn an tĩnh,khôngcằn nhằn vớianh,khôngcó quá nhiềuyêucầu, lúc ởtrêngiường làmộthọc sinh hiếu học, biểuhiệnrất tự nhiênkhôngnhăn nhó thẹn thùng cũngkhôngcố ý khoa trương, cái này choanhcảm giác rất tốt, cuộc sống như thế vớianhlà quá hài lòng rồi.

Hơi giật mình rồicônở nụ cười: “côquả nhiênyêuUông Tân Dương rất nhiều.”

Hứa Lương Cầm rất nghiêm túc tự hỏi rồimộtlúc sau trả lời: “ Da mặt phải.......”

Hứa Lương Cầmkhôngmuốnnóinhiều, vì thế đứng lên: “khôngcó chuyện gìthìtôiđitrước, tạm biệt.”

“Lương Cầm làm sao?” Tống Dật Hàng dừng lại hỏi Quách Mộng Thanh.

Tống Dật Hàng bắt đầu cảm thấykhôngkiên nhẫn nổi nữa, nhìn đồng hồ nghĩ Hứa Lương Cầmđãđến rồi.

“Tân Dương,anhkhôngsao chứ?”

“Ainóivới tôi thầmyêuUông Tân Dương?”

“Trần Mĩ Nhạc,côta cònnóitôi nên đề phòngcô.” Quách Mộng Thanh trả lờirõràng.

“Em muốn biết kết cục củacôấy có giống emkhông?anhkhôngphảinóisẽmangcôgáiNhật kia về sao? Vậy đối với Hứa Lương Cầm,anhcũng có cảm giác thiếu thiếu gìkhông?anhsẽquăngcôấy lại rồi trở về bêncôgáiNhật kia sao?”

ThanhâmQuách Mộng Thanh nhu hòa: “Tất nhiên nguyên nhân tôi chia tay Tân Dươngkhôngphải vìcô. Nhưng mà Lương Cầm, thấycônhư vậy, tôi muốn giúp đỡ chút thôi,hiệntại Tân Dương rất đau khổ,côvừa lúc có thểđian ủianhấy, đây là cơ hội tốt đấy.”

Quách Mộng Thanh tuyệt đốikhôngđể ý thái độ cứng rắn của Hứa Lương Cầm: “Đây có gìkhôngtốt chứ? Hay làcôcũngkhôngcònyêuUông Tân Dương nữa?”

“Nếu chưa gặp người khiến tôi động lòngthìchọn Tân Dương là tốt nhất nhưng tôikhôngthể khống chế tình cảm của mình, sở dĩ tôinóichuyện này vớicôvì tôi nghĩcôlà bạn lâu năm của Tân Dương cho nên mongcôđikhuyênanhấymộtchút,khôngnên quá đau khổ,khôngnên dây dưa với ngườikhôngyêumình, như vậysẽbị tổn thương nhiều hơn.”

“Lương Cầm, ngày hôm qua Mộng Thanh muốn chia tay vớianh,côấynóiđãnóichuyện với em rồi.”

Quách Mộng Thanh nghe xongthìcười châm chọc: “khôngsao, nhưng màkhôngcó nghĩa làkhôngtranh thủ nó,côyên lặng nhiều năm như thếthìkhôngkhỏi hơi uất ức nhỉ? Đương nhiên việccôkhôngmuốn rời khỏi Tống Dật Hàngthìtôi hiểu được, dù sao ai cũng mê những đồ chói lóa, càngkhôngphảinóiđiều kiện Dật Hàng rất tốt nữa.”

“Ngày hôm qua em nhận được điện thoại củacôấy.”

Ôi,sựviệc sao lại phức tạp thế? Uông Tân Dương thích Quách Mộng Thanh, Quách Mộng Thanh thích Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng lại cùngmộtchỗ với mình, màcôlại thích Uông Tân Dương, cái này còn chưa tính tớicôgáihoaanhđào tên Shibata Hisako nữa.

Tiếngnóicủa đàn ông! Có lẽ là tiếng của Uông Tân Dương!

Hai người hẹn ở quán ăn cơm bên cạnh Hội Hạnh Phúc, Hứa Lương Cầm vừa nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của Uông Tân Dươngthìhoảng sợ.

“Em với bạn emđangăn cơm.”

“Chẳng có nguyên nhân nào cả,anhchỉ ở tạm thời với em khicôấyđanglựa chọn, Hisako rất hợp vớianh. Giữa chúng ta quả là có tình cảm nhưng vớianhluôn có cái gì đó thiếu thiếu, mọi người ở cùng với nhau vui sướng nên chẳng để ý thời gian dài hay ngắn thôi.”

Sau khi trời sáng, Hứa Lương Cầm lại làm đồ ăn sáng, dọn dẹpmộtchútthìTống Dật Hàngđilàm,côcũng sửa sangmộtchút rồiđigặp Quách Mộng Thanh.

Sau khi Hứa Lương Cầm ra khỏi cũngkhôngvề chỗ Tống Dật Hàng mà về nhà trọ, trong lòngcôbây giờ loạn lắm, muốn biết Uông Tân Dương ra sao nhưng lạikhôngmuốn gọi điện choanh, sợanhnghĩcônhiều chuyện.

Chương 25

“anhđãsắp xếp việc làm rồi.”

“Công việc đơn giản nhưng số lượng rất lớn nên phải chú ýkhôngđược sai sót, cho nên em phải cực kỳ nghiêm túc, tiền lương là 4000 đồng, buổi trưa thứ hai tuần sauanhđưa em tới đó.”

“Công việc này quá đơn giản, cũng dễ dàng với em, tốc độ xử lý của em cũng tốt, vậy tiền lương là bao nhiêu?” Nếu công việcnhẹnhư vậythìtiền chắc cũngkhôngcao lắm.

Khóe miệng Tống Dật Hàng khẽ nhếch cười: “Cái nàyanhhiểu,anhbiết emkhôngmuốn làm người đặc biệt, công ty này là của bạnanh,thậtđúng làanhtađangthiếu người,anhthuận miệng giới thiệu em thôi,khôngcó ai biết emđivào làm như thế nào cả,anhta cũng làm trong ngành bất động sản vớianhluôn.”

Quách Mộng Thanh gật đầu, sau đó nhìn bóng lưng Hứa Lương Cầmthìhừmộttiếng: tình trường như chiến trường, loại đàn bà như Hứa Lương Cầm rất nhanh thôisẽrời khỏi cuộc chơi!

côbiết Trần Mĩ Nhạcsẽkhônglàm chuyện tốt gì mà, lại còn ở trước mặt Quách Mộng Thanhnóixấucônữa! Tại saocôtakhôngnóicôta cũng thầmyêuUông Tân Dươngđi? Tuy Hứa Lương Cầm rất tức giận nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp.

“Vừa nãy em đói quá nên ăn trước rồi.”

Tống Dật Hàng liếc Hứa Lương Cầmmộtcái: “Nếuanhđãkhôngcho emđilau toa tàu, còn có thể tìmmộtcông việc lương thấp hơn sao?”

Quách Mộng Thanh vẫnkhôngtin Tống Dật Hàngkhôngcó tình cảm vớicô, vì thế khẩn cầu: “Dật Hàng, nếuanhnóianhkhôngcó tình cảm với emthìhãy cho chúng tamộtcơ hội, em biết cảm giác rất quan trọng nhưng nếuanhchịu cho emmộtcơ hội, em cam đoan chúng ta vẫn quay về cuộc sống trước kia mà, đượckhônganh?”

Tống Dật Hàng cầm khăn taytrênbàn đưa cho Quách Mộng Thanh, giọngnóiêm hòa: “Emkhôngcó làm gì sai hết, hoàn toàn là nguyên nhân từanhthôi. Mộng Thanh, chuyện của chúng tađãqua rồi,anhrất xin lỗi khikhônglời nào mà biệt, chúng ta ở cùngmộtchỗ rất vui vẻ khoái lạc, nhưng chỉ đến thế thôi.”

Tống Dật Hàng uốngmộtngụm nước trái cây, sau đónói: “Ngày maianhđưa emđi.”

“Sau đóthìsao? Kế tiếpkhôngphảicôyêucầu tôi tạo cơ hội chocôcùng Tống Dật Hàng đúngkhông?” Hứa Lương Cầm tự nhiên biết ý giúp của Quách Mộng Thanh là gì rồi.

“Vừa rồi có người bên Hội Hạnh Phúc gọi đếnnóicómộtsố hoạt động muốn em tới trợ giúp.” Đưa cơm cho Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm ngồi ở bên giườngnói.

“Làm đem những con số giao dịch gõ vào máy tính thôi.”

“Í! Nhiều vậy!” Hứa Lương Cầm giật mìnhnói, đãi ngộ này tốt quá rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy Hứa Lương Cầmthìsao?”

Hứa Lương Cầm vốn muốn ngăn cản nhưng nghĩ lại trong lònganhấy có khúc mắc, nếu có thể làmanhnhẹlòngthìkệđi, vì thế liền đồng ý để Uông Tân Dương gọi đồ ăn cùng bia, sau đó thừa dịpanhđivệ sinhthìgọi cho Tống Dật Hàngnóichiều tốicômới qua được,khôngcần gọi điện vàkhôngcần đến đón,côđành phải bỏ qua khâu chuẩn bị rồi.

“Đúng thế, saoanhlạikhôngnghe máy? Em muốn hỏi là buổi tối đến chỗ bạnanhđượckhông?”

Tống Dật Hàng ngồi trước bàn nhìn Hứa Lương Cầmđangnằmtrêngiường trầm tư,anhpháthiệncôluôn ngẩn ngơ mấy ngày nay rồi,nóichuyện công việc cũngkhôngcòn hăng hái nữa, có lẽcôkhá buồn bực khi ở nhà, cũng nên tìm việc làm chocôthôi.

Hứa Lương Cầm cũngkhôngđáp lại lời của Quách Mộng Thanh, trong cảm nhận củacôUông Tân Dương là bạch mã vương tử, tự nhiêncômuốn ở cùngmộtchỗ vớianh. Nhưngcôkhôngphải đồ ngu, cái này chẳng khác nào công thứcmộtcộngmộtbằng c·h·ế·t, Quách Mộng Thanh chia tay Uông Tân Dương,côcó thể chẳng hẹn hò được với Uông Tân Dương màthậtra là chẳng có quan hệ gì luôn, nếu Uông Tân Dương mà có ý vớicôthìnhiều năm như thế sao chẳngnóinăng gì.

“Lương Cầm,anhmuốn biết Tống Dật Hàng rốt cuộc là loại người nào mà khiến Mộng Thanh si mê đến thế, hơn nữa nghenóiem biếtanhta, đúngkhông?”

Uông Tân Dương nghe xongkhôngnóigì, cuối cùng kiên địnhnói: “Nếu người đàn ông kiakhôngquý trọng Mộng Thanhthìanhsẽkhôngbuông tay, Mộng Thanh chỉ hồ đồ nhất thời thôi,nóichung trong lòng người kiakhôngcócôấythìcôấykhôngtồn tại trong họ rồi, hơn nữa Mộng Thanh cũng có tình cảm vớianhmà đúngkhông? Bằngkhôngthìsaocôấykhôngở chung vớianhthời gian dài như vậy. Lương Cầm,anhnóithế có đúngkhông?”

“Tân Dương, saoanhlại gầy thế?”anhđúng là vì chuyện tình cảm với Quách Mộng Thanh nên mới bị tổn thương đến dạng này rồi.

“Tìmanhsao?” Tống Dật Hàng hỏi.

“hiệntại em ở đâu?”

Hứa Lương Cầm nghĩ chỉ ở chốc lát với Uông Tân Dương nên đáp ứng.

Cũng đúng, Tống đại gia muốn thểhiệnmà, tự nhiêncôquăng người nàyđi, đúng là khùng. Lúc này Hứa Lương Cầm mới tìm thấy niềm vui trong công việc này.

Tống Dật Hàng chẳng thèm để ý Quách Mộng Thanh, ra khỏi quán cà phê ngồi vào xe rồi tiện tay cầm điện thoại bên ghế phụ xem, điện thoại có mười mấy cuộc gọi nhỡ, pháthiệnlà số Hứa Lương Cầmanhlập tức bấm máy gọi.

Tống Dật Hàng nhìn cuộc gọi bị tắtthìim lặng nở nụ cười:anhvẫnkhôngnghĩ tới việcanhở cùng với Hứa Lương Cầm lại gặp nhiều cản trở vậy. Nhưng màanhkhôngtin với điều kiệnanhcó và thủ đoạn củaanh, Hứa Lương Cầmsẽkhôngngoan ngoan ở bên cạnhanh!

Hơn nữa Tống Dật Hàng đối vớicôkhôngtệ, màcôcũng chẳng làm giao dịch mà làm tổn thương hai quan hệ đó, mặc dùcôkhôngmuốn ở cùngmộtchỗ vớianhnhưng cũngkhôngdưới tình huống này mà rời bỏanhđâu.

“Tối qua khinóichuyện điện thoại vớicôxong, tôi liền gọi cho Tân Dươngnóichia tay, nhất thờianhấykhôngchấp nhận nổi, tôi biếtanhấy tốt với tôi chứ, nhưngkhôngvì lý doanhấy tốt mà tôi làm như thế.”

“Saoanhcó thể tuyệt tình đến thế?” Quách Mộng Thanh khó có thể chấp nhận người đàn ôngđãtừngyêuchiều mình, nhưng nay lại có thể lạnh lùng vô tình đến vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quách Mộng Thanh hơi giật mình, có chút giật mình với Hứa Lương Cầm ngồi đối diện, trong ấn tượng củacô, Hứa Lương Cầm chỉ làmộtcôgáirất tầm thường, thậm chí có chút hèn yếu nữa,khôngnghĩ tới hôm nay vì biến cố của Uông Tân Dương màcôtrở nên khá sắc bén.

“Ơ, được rồi, thế hậu cầnthìlàm gì vậyanh?” Hứa Lương Cầm cũng biếtcôphản ứng chậm, làm việc này đỡ rước phiền toái cho người khácđi.

Làm tiêu thụ mà da mặtkhôngtốt có thể đượckhông? Hứa Lương Cầm nghĩkhôngra chỉ chào thua: “Em cũngkhôngbiết nữa.”

“Cái nàykhôngcần em lo.”

cônóinhư vậy tôi cũng chẳng giật mình, ai mà chống nổi lại mị lực của Tống Dật Hàng chứ, thế giới này có mấy ai? Tôi chỉ muốn biếtcôcó cònyêuUông Tân Dương haykhôngthôi. Nếucôcònyêuanhấy, vậythìđây làmộtcơ hội tốt chocôrồi,côkhônggiúp tôi cũng chẳng sao, chỉ cần khicôrời khỏi Tống Dật Hàngthìsân khấu là của tôi, về phầncôgáiNhật Bản kiathìtôisẽcó hẳnmộtkế hoạch chocôta!” Quách Mộng Thanhnóithẳng mục đích của mình.

“Mộng Thanh, em nên suy nghĩ trước những lời mà mình địnhnói.” Mặt Tống Dật Hàngkhôngđổinói.

“Lương Cầm, đừngnóichuyện nữa, chúng ta uống tiếpđi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đối với lờinóicủa Quách Mộng Thanh về đối tượng Hứa Lương Cầmyêuthầm, Tống Dật Hàng có phần tin tưởng bởi vì lần trước với thái độnóivềanhta của Hứa Lương Cầm,anhtừng nghi Hứa Lương Cầm có cảm giác đặc biệt với Uông Tân Dương.

“Trước tiên emnóinày, em biết nhàanhkinh doanh nhưnganhchớ đem em vào làmmộttrong những công ty của nhàanh, emkhôngmuốn người tanóiranóivào.” Hứa Lương Cầm xoay mặt đối diệnnóivới Tống Dật Hàng.

Tống Dật Hàng nghĩ nghĩnói: “Vậyanhsát hạch em nhé, theo emthìnguyên tắc hàng đầu của tiêu thụ là gì?”

“Nếu là bạn bè, em hẹnanh,thìanhsẽtự đến đây.” Tống Dật Hàngkhôngcó hứng thú với việc Quách Mộng Thanh biết số điện thoại củaanh, hôm nayanhcũng muốn chấm dứt hoàn toàn vớicônàng, bởi vì lúc trước dù saoanhkhônglời nào màđicùng Shibata Hisako rời khỏi nướcanh.

“Vậythìtốt, vậy em làm công việc gì?”

“cônóibậy gì vậy?” Hứa Lương Cầm nhíu mày.

Tối thứ 6 qua nhanh, ngày chủ nhật Tống Dật Hàng với Hứa Lương Cầm yên tĩnh ở cùng nhau, ngày thứ hai đến,anhđưacôđến công ty của bạn mình, Hứa Lương Cầmkhôngý kiếnnóichờcôngủmộtchútthìsẽđón xe đến đó.

Uông Tân Dương là người bạn học mà Hứa Lương Cầm từngnóiqua choanhnghe, là hội trưởng Hội Hạnh Phúc.

“khôngcần đâu, tự emđilà được rồi,anhđừng chậm trễ công việc của mình.” Hứa Lương Cầmkhôngmuốn choanhbiếtcôđigặp Quách Mộng Thanh.

“Dật Hàng,thậtsựemkhôngbiết em sai ở đâu, vì saoanhlạikhôngnóigì màđivớicôgáingười Nhật đó?” Hồi tưởng lại chuyện cũ, Quách Mộng Thanhkhôngnhịn được mà đau khổ.

khôngngờ Quách Mộng Thanh lạinóithẳng với Uông Tân Dương như vậy, Hứa Lương Cầm đành đem chuyện mình biết quan hệ giữa Quách Mộng Thanh và Tống Dật Hàngnóira.

“Tôi nghĩkhôngphải vì lý do tôi là bạn của Uông Tân Dương đâu, mà quan trọng tôi là bạn của Tống Dật Hàng cơ,cômuốn gì ở tôi?” Hứa Lương Cầm nhìn thẳng khuôn mặt thanh lệ của Quách Mộng Thanh.

“Cómộtsố việc cố ép cũngkhônghay.” Tống Dật Hàng đứng lên rờiđi.

Cái này quan tâm quá đángđi, Hứa Lương Cầm cảm thấy Tống Dật Hàng cũngkhôngquan tâm lắm nên chỉnóiqua loa: “Bạn là bạn,anhkhôngcần biết đâu, em tắt đây, buổi tối gặp lạianhnhé.”

“Bạn nào?”

Hứa Lương Cầmkhônghề nghĩ ngợi lập tức đáp ứng: “Được,anhnhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm hại thân thể.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Làanhđây.”âmthanh khàn khàn của Uông Tân Dương vọng lại.

“côđến rồi à?” Quách Mộng Thanh cười hỏi.

Quách Mộng Thanh đột nhiên nở nụ cười: “anhnóiđúng, là em xen vào việc củaanh. Hứa Lương Cầm cũngkhônggiống em đâu,côấykhôngchờ bịanhvứt bỏ đâu, người tasẽcó niềm vui mới thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25