Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12


Tống Dật Hàng lặng lẽ nhìn bóng dáng Hứa Lương Cầm, bản thânanhtự nhận mìnhkhôngphải là người dễ tiếp xúc với người khác, đương nhiên là trừ việc nam nữ trong chuyện ấy,hiệntại nhiều lần chủ động liên hệ vớicôgáikhôngđáng tin này,nóiđến chuyện này đúng làthậtkhó tin.

Tác giả có lời muốnnói: Cám ơn các bạnđãủng hộ và thích nó, Vụ Quang cảm thấythậtấm lòng, còn cho Vụ Quang chém lung tung bạt nữa, cảm thấy cảm kích vô cùng.

Hứa Lương Cầm vừa địnhnóicâu lệ cho qua, nhưng nhớ tớisựkiện gì đó, sau đó mím môi cườimộtcái: "Đợt lát nữaanhsẽbiết thôi."

"anhnóianhcó điều kiện kinh tế tốt như thế, vì saokhôngthuê người giúp việc làm công việc sinh hoạt hàng ngày, nếu bị bệnhthìcũng có người đến giúpmộtchút chứ." Hứa Lương Cầm lại tiếp tụcnói.

"Nhưng tôi cảm thấyanhphải xã giao nhiều, lần đầu gặp mặt mà tôi thấyanhnhận điện thoại suốt đó." Hứa Lương Cầm uyển chuyển nhắc nhở Tống Dật Hàng.

Tống Dật Hàng căn bảnkhôngý thức được Hứa Lương Cầmđangđuổi khéoanh, tự giác nghĩcômuốn tiêu tiền củaanhthêm, cho nêncôcứ lải nhải như vậy.

"OK,đãbiết. Hóa ra đây là ý củaanh, lại ghét bỏ bao cao su, làm thành túi chườm đáanhliềnkhôngthích,anhnhìn này, bao cao su này tôi làm buộc tóc này, rất đáng tiền đó." Hứa Lương Cầm cố ý nghiêng đầu cho Tống Dật Hàng nhìn tóc đuôi ngựa của mình, cầm nhiều bao cao su về tất nhiên phải dùng hết, có thứ nàycôchẳng phải lođimau dây thun buộc tóc, chỉ cần cắtmộtvòng là có cái dây.

"À, chính là tôi muốn tìm hiểu trạng thái tâm lý củacômộttí." Như vậyanhcó thể a dua theo sở thíchhiệnhành.

Đây là mời chào sao? Tống Dật Hàng có chút mong đợi.

"Còn tiền, còn tiền, tôisẽlàm đồ gì đó choanh. " Đứng dậy đến phòng bếp nấu bát mì cho Tống Dật Hàng, ngửi mùi thơmcôlại nấu thêm bát nữa, chờ bưng hai bát vào phòngthìthấy Tống Dật Hàngđangđứng trước nhìn máy tính xách tay củacô.

Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng có cảm xúc tốtthìthả lỏng: "đãăn, tôi ăn ở dưới lầu xongthìmới mua về choanhmà."

"Được rồi, tôi nhìn rồi,côđãăn cơm chưa?"

Hứa Lương Cầm cầm túi chườm đá mớiđivàothìthấy Tống Dật Hàng lại nằmtrêngiường,khôngkhỏi oán thầm: ngườiđãgần tuổi trung niên mà tính tình như trẻ con.

"khôngphải mọi ngàyanhđều xem tiểu thuyết sao, như thế nào còn nhìn chằm chằm vậy?"

"Nhanh ănđi, đưa túi chườm đá cho tôi, tôi lấy thêm chút đá choanh." Hứa Lương Cầm thúc giục Tống Dật Hàng ăn điểm tâm.

"côviết dạng tiểu thuyết như vậy ư?"

Hứa Lương Cầm chỉ thoáng do dự rồi đáp ứng,mộtlà vì bệnh của Tống Dật Hàng khá nghiêm trọng, hai làcôcho rằng với điều kiện của Tống Dật Hàngthìchắc chắnanhsẽăn qua loa cho xong.

Đâykhôngphải là vấn đề chủ yếu sao? Vốn làkhôngnên lấy thứ này mà bọc đá, đúng làcônàng đáng c·h·ế·t mà!

Hai ngườiđitừ bệnh viện ra liền cómộttrận giónhẹthổi qua, Tống Dật Hàng run run: "Trong nhà chỉ cómộtmình tôi, tôi vừa dọn về ở, thứ gì cũngkhôngcó."

Những ngày tiếp theo, Hứa Lương Cầm chăm sóc Tống Dật Hàng đến lên trời, có thể thấycômua đồ chẳng cần do dự,nóitrắng ra làcôtiêu tiền của người ta, nhờ đó màcôcũng ăn hôi tí ti.

Có lẽ cũng vì ởmộtchỗ vớicôấythìtâm được thả lỏng, tối thiểu là nơi của Hứa Lương Cầm ngốc này làmanhthậtthoải mái tùy ý, so với căn phòng lạnh lẽo tạm thời củaanh. Tính tình của Hứa Lương Cầm thựcsựrất tốt, thậm chứ có thểnóilàkhôngđể bụng việc gì, chínhanhnóigì đụng chạm tớicô,côcũng chẳng tức giận, ngược lại vẫn cười hì hì chiếu cốanh, theoanhđâykhôngphải loại lấy lòng thường thấy,nóinhư thế nào nhỉ? Giống như là bao dung, trấnanhchính mình, tuynóimấy thứanhdùng đều là tiền củaanh, nhưngcôcũngthậtsựquan tâmanh, đây là điềuanhchưa bao giờ được hưởng bởikhôngai nghĩ người như Tống Dật Hànganhmà cầnsựquan tâm, cầm che chở.

"Vậy làm sao giờ?" Hứa Lương Cầm khó xử.

"Phụt", Tống Dật Hàng suýt sặc, ngắm buộc tóc của Hứa Lương Cầmmộtchút,côgáinày đúng là người dở hơi.

Nhìn Hứa Lương Cầm ra khỏi phòng, đầu Tống Dật Hàng càng choáng,hiệntạianhcũngkhôngcó sức lực mà tranh cãi vớicôgáinày, tùycôvậy!

Đây là ám chỉcôhạianhta sinh bệnh sao? Hứa Lương Cầm chỉ áy náy điểm duy nhất ấy,khôngphải vì tâm trạngcôkhôngtốt mà cố ý trêu đùa Tống Dật Hàng đâu,khôngcó cách nào,côđành ngủtrênsô pha vài ngày vậy.

Hứa Lương Cầm vui vẻ gật đầu: "anhđúng là người có mắt, tôi rất thích tiền, nhưngsẽkhôngđiyêutiền của người khác."

Tống Dật Hàng ăn cơm tối xong, tùy tay lấymộtquyển sách lật lật xem vài lần, chỉ thấy nội dung ngây thơ đến buồn cười.

Tống Dật Hàng xoay người ngồi dậy: "Tôi còn cầncôtiêu tiền hộ sao?"

"Đúng thế, lúc đưaanhvề, tôi cứ tìm mãikhôngbiết lấy vật gì để đựng đá vào, trong lúc cái khó ló cái khôn, tôiđãsử dụng ngay phương pháp này, lạinóibao cao su khá an toàn đấy nhé, daanhlạikhôngmẫn cảm lắm. Hơn nữa cái này co dãn siêu tốt,anhnhìnđi, đá nhiều như vậy mà chẳng có chuyện gì cả, đúng là đồ tốt! Nếuanhcảm thấy lần thứ haikhôngvệ sinh, tôisẽđổi cái mới và cho đá vào." Hứa Lương Cầmnóixongthìđiđến ngăn kéo lấy thêm bao cao su, dù sao thứ này mình cũng chẳng dùng mà.

"anhkiên trìmộtchút nữa nhé, kết quả lập tức có thôi." Hứa Lương Cầm lấy áo thể thaoanhvừa cởi ra để lấy máu trùm lên ngườianh.

Rốt cuộc Tống Dật Hàng cũng nhìn thẳng vào Hứa Lương Cầm: " Ở nước ngoài khi tôi tự lập cũng rất ít bị bệnh, có phảicôkhôngcó tiền tiêukhông? Cứ lấy mà tiêuđi, có gì ănkhông, tôi đói bụng quá."

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả? Saoanhdám tự tiện ở nhà tôi hả!!!côrất muốnnóicâu nào đó mà đuổi đượcanhđimàkhônglàm mất lòng, Hứa Lương Cầm nhíu mày, nằm vào giường và cảm thấy rất đau đầu.

"côviết cái này rất có cảm giác k*ch th*ch." Tống Dật Hàng nhận bát mì cườinói,mộtchút cũngkhôngthấy hành vi nhìn lén của mình làkhôngtốt.

Tống Dật Hàng tùy tay cầm túi chườm đá bên cạnh đưa cho Hứa Lương Cầm, nhưng trong nháy mắt liền cứng người, nhìnmộtchút thấy quen quen,anhkhôngdám tin hỏi: "côlấy vật gì làm túi chườm đá vậy?"

Hứa Lương Cầm là người hào phóng, cũngkhôngbiểuhiệnnhỏnhen, vì thế cố gắng nén xấu hổ ra vẻ tùy ýnói: "Nghệ thuậtđira từhiệnthực nha, tôi cũng là tham khảo mà viết ra đó."

Tống Dật Hàngthậtsựrất mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ luôn, Hứa Lương Cầm nhìn chăm chú từng giọt nước dịch rơi xuống rồi gọi y tá rút kim tiêm mới đánh thức Tống Dật Hàng.

Nhưng lại thấy người kia yếu ớt vì sinh bệnh, cái chú này chắc sống sung sướng quen rồi, chínhcôcũng nên thông cảm vớianhvàkhôngthèm chấp nhặt.

Tống Dật Hàng trực tiếp đem túi chườm đá ném lại về giường: "côđem cái thứ này để lên đầu tôi cảmộtbuổi tối ư?"

Hứa Lương Cầmkhônggiải thích nhìn về phía Tống Dật Hàngnói: "anhsốt đến hâm à, tiền củaanhthìsao tôi dám ý kiến gì chứ! Hâm mộ ghen tị thôi, chỉ vậy thôi!"

Hứa Lương Cầm đến bên giườngnhẹgiọng gọi Tống Dật Hàng: "anhmau dậy ăn nốt cháođi, nếuanhkhôngthích dùng túi chườm đá nàythìtôi đến tiệm thuốc mua cái khác,khôngcần phải làm hại thân thể mình, tôisẽthayanhtiêu tiền vậy."

côđiđến phòng đóng tiền thuốc, lại đưa Tống Dật Hàngđitruyền dịch, sau đó lạimộttay cầm bình thuốc, 1 tay đỡ Tống Dật Hàng rồi tìm giường trống choanhnằm, còncôthìngồi bên cạnh giườnganh.

Chương 12

Tống Dật Hàng suy nghĩmộtchút,thậtsựchờ mong có thể cùng Hứa Lương Cầm trải qua đêm đẹp, chẳng cầncôphải rất xinh đẹp, chỉ cần nhìn thuận mắt là được.

"Ôi, được rồi, tôi sai, tôi sai, câu cuối tôisẽthu lại, nếuanhthích dùng khăn ấmthìtôisẽlấy khăn ấm choanh, được chưa nào?" Đúng là đại thiếu gia, cómộtcâu mà cũng so đo với người ta, Hứa Lương Cầm cười đùa với Tống Dật Hàng.

"Cần phải truyền dịch liên tục ba ngày, truyền dịch xong về nhà phải chú ý nhiệt độ cơ thể, tốt nhất nên áp dụng phương pháp vật lý để hạ nhiệt, cho bệnh nhân chườm đá hoặc khăn ấm, khăn cũng ấm tương đối thôi." Bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm dặn dò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tỉnh rồi à, tôi mua cháo choanhnày, lại đến tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt nữa, nhiệt độ cơ thểanhvẫn cao lắm,mộtlát nữaanhuống xongthìlại tiếpmộtliều nữa." Hứa Lương Cầmđitới bàn học cầm bút trong hộp đựng bút viết lên notebook, viết viếtmộtchút rồi thôi.

"Chỉ có vài đồng,côcó nhất thiết phải như vậykhông?" Tống Dật Hàng cầm ví tiền bỏ vào trong túi áo thể thao.

"côđangnóiẩndụ sao?" Tống Dật Hàng nhìn thái độ Hứa Lương Cầmkhôngthay đổi gì sau khi nhìn tiền trong tài khoản củaanh,khôngkhỏi nghi ngờkhôngbiết rằng có phải Hứa Lương Cầm quan tâm thứ kháckhôngphải tiềnkhông.

Tống Dật Hàng nghe xong gật đầu tiếp tục ăn cháo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đối mặt với câu hỏi của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, có tò mò đôi chút."

Chờanhmơ mơ màng màng tỉnh lạithìthấy Hứa Lương Cầm vẫn ngồi trước bàn, chẳng qua làkhôngphải xem phim mà chăm chú đánh máy.

"khôngphải bác sĩnóilà dùng khăn ấm cũng được mà, saocôlạikhônglấy thứ đó?"

May làkhôngcó bệnh gì nặng lắm, nghe xong lời của bác sĩ, Hứa Lương Cầm thở ramộthơi.

"Tạm thờithìkhôngcần, giai đoạn gây dựngsựnghiệp đều có trong dự đoán hết." Tống Dật Hàng để tiểu thuyết xuống cảm thấy có chút đói bụng, bệnh thèm ăn tự nhiên dâng trào.

"Nếucôkhôngcảm thấy ngại gì, tôi có thể nghỉ ngơi tại nhàcôđượckhông?" Tống Dật Hàng suy yếu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Có thể làm luôn mà, để xem khác với tham khảo như thế nàokhông?" Tống Dật Hàng lập tức hứng thúnói.

Tống Dật Hàng lật lật tiểu thuyết trong tay đồng ý: "Được, nếukhôngthìmua cho tôi ít đồ rửa mặtđi. Đúng rồi, ngày maiđira ngoàithìcôđánh cho tôimộtbộ chìa khóađi,đilại cho tiện."

Hứa Lương Cầm lạiđixuống lầu mua túi chườm đá choanh, khi chở vềthìthấy Tống Dật Hàngđãngủ vì thế đem túi chườm đá vào ngăn lạnh rồi lại thu dọn bát đũa, ngồi trước bàn ăn cơm tưởng cơm trưa tốikhôngăn gì, nếuđãđược tiêu tiền của đại giathìphảithậtcó tâm mới được.

Nhìn hô hấp nặng nề của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm lại sờ trán củaanh, đúng là rất nóng, nghĩ sau khi sáng sớmsẽđến tiệm thuốc mua vài viên giảm sốt, ngồitrênbàn học nghỉ ngơimộtlúc, Hứa Lương Cầm lại đứng dậy tìm gì gì đó cho Tống Dật Hàng.

Hứa Lương Cầmđangdùng notebook xem phim, đầu cũngkhôngquay lạinói: "khôngkhác là mấy, các tiểu thuyết ngôn tình cơ bản đều là phong cách như vậy, chẳng qua tôi viết cũngkhôngđược tốt."

Tống Dật Hàng đồng ýnói: "Thôikhôngcần lừa dối mình, mua túi chườm đá cho tôiđi."

Đầu Tống Dật Hàng lại bắt đầu đau, cũngkhôngcòn sức lực cùng Hứa Lương Cầmnóiđùa, cau mày nhắm mắt lại nghỉ dưỡng.

"Tôi lại chẳng phải người bồi chuyện ăn cơm uống rượu,hiệntạikhôngcó tâm trạng quan tâm lắm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mấy giờ rồi?" Tống Dật Hàng mơ màng hỏi.

Sau khi Tống Dật Hàng tỉnh dậy cảm thấy ngườinhẹđirất nhiều, đem túi chườm đá xuống, ngồi dậy nhìn xung quanh phòng mới nhớ hôm qua mình ở nhà Hứa Lương Cầm, cái phòng này còn chẳng bằng cái toilet nhàanhmà lại bày khá nhiều đồ, trong phòng trừ cái giườnganhđangnằm, với cài bàn ghế kia, nhìnmộtđống sách chất đầy cùng quần áo ném lung tung khiến Tống Dật Hàng thấy thiếukhôngkhí.

P.S: Mọi người cứ yên tâm, Vụ Quang cam đoan là có ngọt ngào, bất kể như thế nàothìkết thúc luôn viên mãn!

Hứa Lương Cầm lập tức bày ra bộ dáng Tống Dật Hàngkhônghiểu chuyện: "Khăn ấmthì15 phút tôi phải đổimộtlần choanh, vậy làm sao tôi có thời gian mà nghỉ ngơi chứ, đúng là."

"Cái này mà gọi là viết tốt sao? Tôi xem nội dungthìthấy ảo tưởng là nhiều, thứ này màcôcũng đọc sao?"anhkhôngtin được, trong sách viếtmộtchàng trai ưu tú như thế mà sống c·h·ế·t phải có bằng đượccônàng chẳng có điểm tốt gì, tối thiểu vàoanhthìsẽkhôngbao giờ như vậy.

Hứa Lương Cầm đem thuốc cất xongthìnhìn thoáng đáp: "Bao cao su đó."

Đón xe về chung cư, Hứa Lương Cầm đỡ Tống Dật Hàng nằmtrêngiường của mình, Tống Dật Hàng nằm vào giườngthìngủ li bì.

"Số tiền này đến cả đời tôi cũng chẳng kiếm nổi, dù cókhôngănkhônguống cũng chẳng được như thế,anhcũngthậtlà, chủ quan đến mứcnóithẳng mật khẩu cho tôi biết,mộtchút đề phòng người khác cũngkhôngcó."

Tống Dật Hàng lắc đầu,anhcảm thấycôgáinày lúcthìtao nhã khéo léo, lúcthìtùy tính buông thả, nhưng cũngkhôngphảikhônglà người câu nệ, so đo.

"Tôinóivớianhnày, ngày mai chúng ta nên xuống dướiđidạođi?" Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàngtrêngiường,thậtra ýnóilàanhhết bệnh rồi, nên về nhàđi, chínhcôcũngkhôngthể cứ ngủ ở sô pha mãi được nha.

Tống Dật Hàng tiếp tục ăn mì: "Làm saocôbiết tôikhôngcó chứ, chỉ là tôi tin tưởng nhân phẩm củacô."anhtự nhận là cảm giác và cách nhìn người củaanhkhôngphải chê.

"Tôisẽđưaanhvề trước nhé."

"Tôi thích xem, viết tiểu thuyếtkhôngcó nghĩa làsẽthoát lyhiệnthực, tiểu thuyết cùng trạng thái tâm lýkhôngcó mối quan hệ nào cả. Màanhkhôngcầnđilàm sao?" Tuổi lớn như vậy màkhôngđikiếm tiền cho về già sao.

"Đúng mà, là ảo tưởng đó, đây chỉ là muốn thỏa mãn các độc giả nữ thích tình tiết như vật đó." Hứa Lương Cầm tán thành lờinóicủa Tống Dật Hàng.

Hai người làm bạn bè đúng là ý tốt, tối thiểuanhcũngkhôngquá áp lực, nếu màthậtsựở chung đượcthìanhcũngkhôngbài xích việc phát triển mối quan hệ, cũng có khả năng Hứa Lương Cầmsẽđề xuấtyêucầu này vớianh, ngẫm lại với tính củacô, nếu mà hai người bọn họ ởtrêngiường, sức lực chắc chắn ngang nhau, mười phần ăn ý.

Hai người được câu được câu chăng trò chuyện, Tống Dật Hàng lai bắt đầu mệt mỏi, dụi dụi mắt liền ngủ luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12