Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11


"côlấy nước nóng ở đâu thế?" Tống Dật Hàng nhận lấy rồi uốngmộtchút, trong dạ dày nhất thời dễ chịuđinhiều.

"Tống Dật Hàng".

"khôngcần,khôngnặng, cám ơn nhiều." Hứa Lương Cầm vội vàng tránh né, thầm nghĩcôgáinày lúc nửa đêm mà có thể dậy sớm như vậy đúng là có bản lĩnh vững vàng.

Hóa ra là như vậy, lần đầu tiên Hứa Lương Cầm cảm nhận đượcsựchăm sóc củamộtngười khác giới đối với mình,khôngthểkhôngnóikhôngcó cảm xúc gì, tự nhiên thấy xấu hổ ghê gớm với Tống Dật Hàng, cho nên nhanh chóng xuống nhà gọi taxi, cố ý nhớrõbiển số xe rồi gọi cho Tống Dật Hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cần cầm giúpkhông?” Đúng lúccôgáibên cạnh cũng ra cửa,nóiquanóilại đưa tay cầm túi đen mà Hứa Lương Cầmđangcầm.

Uông Tân Dương nhìn Hứa Lương Cầm trầm mặc hồi lâu rồinói: " Lương Cầm, chúng ta là bạn học cũng hơn 10 năm rồi, vừa rồianhchỉ mới là quan tâm hỏi thôi, có phải em có chuyện gì phiền lòngkhông?"

Hứa Lương Cầm cũngkhônggià mồm từ chối mà lấy ví tiềnđiđăng ký, chờ lúc mở ví tiền ra thanh toánthìthấy bên trong cómộtxấp tiền đoán chừng có đến mấy ngàn đồng,khôngcần nghĩ cũng biết quá đủ rồi.

"Bạngáianhmang khí chất của thần tiên đó,anhxác địnhcôấy thích hợp để thảo luận đề tài này ư,khôngsợ người ta bị ô nhiễm lỗ tai sao?" Hứa Lương Cầmnhỏgiọng hỏi Uông Tân Dương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hội Hạnh Phúc còn phải chờ vài vị lãnh đạo tới, bước thứ nhất là cần phải loại bỏ những loại bao cao su có hương chuối, hơn nữa cái hộpnhỏcũng làm cho phái namkhôngđược tự nhiên, sau khi thương lượng thảo luận kỹ càngthìđãchọn ra hai loại bao cao su, theo thứ tự là Bạch Kim siêu mỏng cùng Chí Tôn siêu mỏng, hai khoản này khá là lâu vì được mấy vị thành viên là nam giới rất quan tâm.

Hứa Lương Cầm cũng chột dạ,khôngnghĩ tới thân thể Tống Dật Hàng như vậy mà mảnh mai yếu ớt,khôngbiết làm gì hơn là tự nhận xui xẻo: "Tôikhôngbiết nhàanhở đâu, nếukhôngthìsaoanhkhônggọi cho lão Vương đưaanhđibệnh viện, chúng tasẽgặp nhau ở sảnh bệnh viện,anhđừng quên mang theo tiền nhé vì khám bệnh rất đắt đó." Đểcôchăm sócthìđược, nhưng nếu hồ đồkhôngmang ngàn vạnđibệnh việnthìthôi luôn, Hứa Lương Cầm sợ nhất chuyện này.

Sắc mặt Tống Dật Hàng tái nhợt,khôngsức lực gật đầu rồi tựa vào chỗ ngồi trong xe màkhôngnóilời nào, thế Hứa Lương Cầm mới biết Tống Dật Hàng bệnh cũngkhôngnhẹ,khôngkhỏi lo lắng.

"khôngcó, ngủ đến nỗi quên ăn luôn,anhcó lạnhkhông?"

Cũngkhôngrõlà qua bao lâu đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm thức tỉnh, đầu óc quay cuồng nhấn nghe hỏi: "Alo, ai vậy?"

"Lương Cầm, đây là bạngáicủaanh, tên là Quách Mộng Thanh, mới từ nướcanhvề. Mộng Thanh, đây là bạn học cũ củaanhtên là Hứa Lương Cầm." Uông Tân Dương dẫn Quách Mộng Thanh từ cửađivào.

"Ngày hôm qua em làm gì mà mệt mỏi thế?" Uông Tân Dương thuận miệng hỏi.

Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm, bỗng nhiên cười nhưkhôngcườinói: "Vừa rồicôtra thẻ sao?"

"Trễ như nàykhôngthể gọi lão Vương được, tôi chocôbiết địa chỉ nhà tôi,côđitaxi xuống tầng dưới chờ tôi, lúc lên xethìnóitôi biển số xe." Tống Dật Hàng cũng chẳng quan tâm Hứa Lương Cầm có nguyện ý haykhôngnguyện ý mà đọcmộtmạch địa chỉ nhà ra.

Nhìn bác sĩ đo nhiệt độthìkết quả Tống Dật Hàng sốt tới 39 độ, Hứa Lương Cầm sợ hãi, bác sĩ thử máu nhìn phổi qua phimthìthấykhôngbệnh tật gì.

Mặc dùkhôngmuốn đối mặt với Uông Tân Dương nhưng dù sao cũngkhôngthể kéo dài thời gian làm nhiệm vụ được, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt,khôngcó biện pháp nào khác.

"Ơ, chịnóiđúng làkhôngsai mà, trong nhà các người đúng là chẳng có chuyện gì đúng đắn mà, vật này mà cũng đemđibán sỉ à? Tất cả đềukhôngít nha, còn là những nhãn hiệu có tiếng nữa, chúc phát tài nha, chị đâysẽkhônglàm cho emnhỏngại nữa."côgáikia mang theo ngữ điệu quái khí chọc Hứa Lương Cầm rồi lắc mông về hướng cầu thang màđi, Hứa Lương Cầm trợn mắt nhìncôgáikia rồi quay trở lại phòng tìm túi nilông khác.

Hứa Lương Cầm luống cuống chân tay rút thẻ ra ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh xác nhậnkhôngcó aithìmới yên tâm trở lại bên cạnh Tống Dật Hàng.

Đến trung tâm của Hội Hạnh Phúc, Uông Tân Dươngđangđứng chờ, thấy Hứa Lương Cầmđiđếnthìđón lấy đồ trong taycô: "Lương Cầm, tối hôm qua em gọi choanhhả? Xin lỗi em nhé, lúc đóanhđangliên hệ với nhà máy về vấn đề khai mạc kiểu như nào, sau đó lại vì quá muộn nênkhôngtrả lời điện thoại của em, em đừng để ý nhé."

"Những thứ này là biên lai, trước mắt tiêu mất tám trăm, tôi lấy trong víanh1000 đồng để mua thuốc,anhcất ví tiền nhanhđi." Hứa Lương Cầm trực tiếp đưa ví cho Tống Dật Hàng.

Trở về phòng trọ cũngkhôngcó tâm trạng viết truyện lại chẳng muốn ăn trưa, chẳng qua Hứa Lương Cầm nằmtrêngiường cầm điện thoại xem tin tức vớ vẩn, dần dần cứ thế mà thiếpđi.

nóinhư vậy có lẽcôgáikia chắc hẳn có dáng vẻ, nghề nghiệp cùng với gia thế cực tốt, nếukhôngthìcha mẹ Uông Tân Dương chắc chắnsẽkhôngđồng ý.

"Cũng đúng, em lo lắng thừa rồi." Hứa Lương Cầm tự giễu.

"Tối hôm qua tôi về nhàthìbị cảm,hiệntại rất nóng,côtheo tôiđibệnh viện." Cả người Tống Dật Hàng rất nóng, ngay cả xương cũng đau, vốnanhnghĩ uống thuốc làsẽkhỏi,khôngnghĩ tới ngày càng nghiêm trọng, có thể là bị bệnh nênanhcảm giác mình rất đuối,anhrất hiếm khi bị bênh nhưngkhôngphải do cáicôHứa Lương Cầm này hành hạthìsaoanhđến nông nỗi này!

Tống Dật Hàng ở khi dân cư nổi danh là hạng sang, lúc Hứa Lương Cầm đến đóthìTống Dật Hàngđãđứng ở công viên cạnh cửa lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Túi lớn như vậy là gì thế, để chị giúpmộttay nào."

"Ngày hôm qua chúng ta coi như cũng biết chút ít, chàocô." Quách Mộng Thanh cười cười vươn tay tới Hứa Lương Cầm.

Đây chính là nguyên nhân chủ yếu làm cho Hứa Lương Cầm sợ hãi, cái việc phản đối tìnhyêucùng hôn nhân là chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra, huống chi quảthậtcôcũng chẳng có công việc ổn định, viết tiểu thuyết thu lại cũngkhôngổn định, lấy cái gì làm ấn tượng cho cha mẹ Uông Tân Dương chứ.

Từ chối lời mời ăn trưa của Quách Mộng Thanh làmộtquyết định đúng, Hứa Lương Cầm đemmộtđống bao cao su về nhà trọ, cái này đối với mình cũngkhôngcó lợi ích, chẳng qua với Tô Hiểu Vũ cùng Đại Long có thể dùng được.

Hứa Lương Cầm cũng ý thức được mình giận cá chém thớt, cho nên miễn cưỡng cười lớnnói: "Tại vìkhôngcó tâm tình viết tiểu thuyết nên emkhôngđược tốt, xin lỗianh. Ngày hôm qua nghe điện thoại là bạngáianhà, làm saokhôngnóimộttiếng thế, giữ bí mật lâu quá đấy."

"Chờmộtchút,côcầm cái nàyđi, tiềnkhôngđủthìlấy thẻ ra, mật mã thẻ là 6 số 6." Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm rồi đưa ví tiền chocô.

khôngcó lý gì màanhbị bệnhthìtrời đất đảo lộn màcôgáikia vẫn ăn ngon ngủ tốt được, Tống Dật Hàng nghĩ tới nghĩ lui bệnh của mình phải do tên đầu sỏ kia chịu trách nhiệm, sau đó lấy điện thoại ra gọi, nếu còn phải chịu nữa chắc chắnanhngất mất.

"Tôi."

"Emkhôngthể ra ngoàimộtchút ư, chẳng lẽanhnghĩ suốt ngày em ở nhà viết những tiểu thuyếtkhôngđâu sao?" Giọng Hứa Lương Cầmkhôngđược tốt.

Năm xưa khi cha mẹ Uông Tân Dương bị thất nghiệp, cũng chỉ vì nuôi con ăn học mà buôn bán ở chợ, mở quán ăn uống, mỗi ngày sớm tối đều rất cực khổ,thậtvất vả nuôi con thành tài và dựa vào sức lực của mình để là giảng viên về hưu có trợ cấp, hai người khi về già ở nhà dưỡng lão tự nhiên cũng phải đưa chuẩn mực về con dâu tương lai khá cao, họ sợ nếucôgáinào có gia thế nghèo túngsẽlàm liên lụy tới Uông Tân Dương.

Mặc dù nghĩ cũng khả quan nhưngkhôngnghĩ là lại đến tận hai hàng số! có bị nan y cũng đủ để trị được.

Tống Dật Hàngđangăn, thấy ví tiền ném tớithìđưa tay lấy: "côgấp gì chứ, trướccôcứ cầmđi, tôiđangăn mì mà?"

"Hoạt động lần này vô cùng quan trọng, mọi người cũngkhôngphải quá khổ cực, nhưng mà bởi vì kinh tế có hạn, mỗi người chúng ta có thể phát được khoảng 30 hộp thôi, tôisẽđưa túi này cho Lương Cầm, những người khácsẽchọn mua rồi nhận lấy, mìnhkhôngdùng được có thể cho bạn bè, coi như là tuyên truyền." Công việc xong xuôi Uông Tân Dương trêu mọi người, những người khác cũng cười tỏ vẻ đồng ý.

Hứa Lương Cầm mong làđãcó kết quả xét nghiệm, đáng tiếc còn chưa có,côchỉ có thể quay về và đợi.

"Ănđi, bên trong có lạp xưởng nên thơm đó, nhân lúc còn nóngthìănđi. Mặc dù mì ăn liềnkhôngcó dinh dưỡng gì nhưng có nước súp,anhuống cũng có thể ra ít mồ hôi."

Tống Dật Hàng lắc đầu, đến bệnh việnkhônglạnh như trước nữa.

Lạimộtđêm nữa sau khi Hứa Lương Cầm nhận được điện thoại của Uông Tân Dương, tâm trạng lạimộtlần nữa rơi vào đáy cốc, thầm mến bao năm như thế mà đùngmộtcái bạngáinhà người ta xuấthiệnthìlàm saocôcam tâm nổi, nhưngkhôngcam lòngthìđồng thời lại vô cùng tự ti bởi vìtrênbất cứmộtphương diện nào đóthìcôcũng chẳng xứng với Uông Tân Dương, nếukhôngnhư thếthìngay cả câu tỏ tình làm saokhôngdámnói!

Uông Tân Dương bật cười: "côấy từ nước ngoài về, cái kiến thức này, cần gì phải kiêng kỵ."

"Buổi tốicôchưa ăn sao?" Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm ăn ngon lànhkhôngnhịn được hỏi, nhìncôăn màanhcũng muốn ăn.

Đến bệnh viện, Hứa Lương Cầm đỡ Tống Dật Hàng vào chỗ ngồi chờ rồi gấp gápđiđăng kí.

Chương 11

"Siêu thị có bán cốcthìtất nhiên cung cấp nước nóng nữa chứ,anhngồi đây nhé, tôi xem có kết quả chưa nha." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khiđangngang qua máy rút tiềnthìánh mắt đảo vòng, tò mòkhôngbiết trong cái thẻ của Tống Dật Hàng có bao nhiêu tiền,côrất muốn biết thế giới của người giàu như thế nào.

Bên nàycôcật lực che giấu, lạikhônglường trước được tay củacôgáikia lại nhanh nhẹn giật túi, mấy hộp bao cao su rơi ra ngoài.

khôngnghĩ tới hôm nay có thể thấycôgáikia, Hứa Lương Cầm cảm thấy hối hận vì mìnhkhôngchọn trang phục để ra ngoài, tối thiểu trước mặt Uông Tân Dương cũngkhônglộ ra vẻ kém cỏi của bản thân.

Hứa Lương Cầm cho mìnhmộtdũng khíthậtlớn rồi dũng cảm ôm túi bao cao su ra ngoài cửa.

"Vậyanhcũng ăn chút gì nhé, nếukhôngthìkhôngcó sức đâu, đợi tôimộtchút." Hứa Lương Cầmnóixong chạyđi,khônglâu sau mangmộtcái cốcnhỏnóng hổi trở về.

Bây giờ Hứa Lương Cầm nghe Uông Tân Dươngnóimà muốn rơi nước mắt, chỉ cố ý tỏ ra bận rộn đem bao cao su đặt lên bàn vàkhôngnhìn Uông Tân Dương: "khôngsao, ngày hôm qua em cũng khá mệt,đingủ sớm."

"Hả, giọng củaanhlàm sao vậy, tôikhôngnghe quen." Trễ như vậy có phải gọi điện trả thùcôviệc hôm qua làmanhta suýt bị cảmkhông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu biết trễ thế nàythìsao lại bắtcôra khỏi nhà chứ, Hứa Lương Cầm phủi miệng: "anhxuống tầng cònkhôngnhìn thấy tôi ở trong xethìcòn nhớ gì biển số xe chứ!"

Điểm này Hứa Lương Cầm so với người khác rấtrõràng,côcùng mấy thành viên bên Hội Hạnh Phúc vào nhà Uông Tân Dương ăn cơm, cha mẹ Uông Tân Dương còn liên lục xin họ giới thiệu bạngáichoanh, cònnóikhôngcần quá xinh đẹp, quan trọng là....... phải có công việc tốt, gia đình có điều kiện tốt.

"Saoanhkhôngchờ ở dưới lầu, tôisẽđến đónanhmà, ngườianhnóngthậtđấy, có lạnhkhông?" Hứa Lương Cầm mở cửa xe tới đỡ Tống Dật Hàng, vừa mới chạmmộtchútđãcảm giác ngườianhta rất nóng lại mặc bộ thể thao dày.

Tóc dài mềm mại xõa vai, hai mặt to tròn, mặcmộtbộ váy ngắn, Quách Mộng Thanh khiến Hứa Lương Cầm hiểu ramộtchuyện, đó chính là nữ thần mà Uông Tân Dương luôn tìm, màcôcùng vị nữ thần này càngkhôngthể so sánh được,côbị thua cũng là điều rất hợp Logic cùng đạo lý, trong lòngcôcũng thông suốtmộtchút.

Có Quách Mộng Thanh chủ động gánh vác việcsẽliên lạc với các trường cao đẳng, điều này làm cho mọi người thở phàonhẹnhàng, việc cảm thấy xấu hổ nhất là liên lạc với các trường cao đẳng về việc phát bao cao su,khôngnghĩ tới bây giờ có người ôm toàn bộ mấy việc khó xử này, mọi người rối rít khen Uông Tân Dương tìm được dâu hiền, Uông Tân Dương cười đến híp mắt, Hứa Lương Cầm ở bên cạnh nhìn Uông Tân Dương cười như ánh mắt trời đến chói mắtthìtâm chợt nhéomộtcái.

Nhấn mã vạch nhanh chóng, Hứa Lương Cầm quên các chứ khác, chỉ liếc những con số dài dằng dặc nối đuôi nhau, giơ tay ra bắt đầu đếm.

"Tôi vì an toàn củacômới để chocônhớ, 20p sau tôisẽxuống lầu." Tống Dật Hàng chẳng quan tâm mà trực tiếp ngắt điện thoại.

Nữ thầnnóichuyện giọngnóirất ngọt ngào, Hứa Lương Cầm có chútkhôngyên đưa tay tới nắmnhẹrồi lập tức buông ra.

"anhlà ai?" Hứa Lương Cầm đứng dậy mở đèn bàn ra liếc nhìn đồng hồđãhơn 11 giờ đêm rồi, lúc này gọi điệnkhôngphải là thích nghe mắng sao.

Uông Tân Dương cũngkhôngnhắc đến chuyện vừa rồi, cườinói: "thậtrathìở mới ở chungmộtchỗ cũngkhôngphải thời gian lâu gì,anhcó giữ bí mật với người nào chứ với emthìkhông, nếukhônghội trưởnganhcòn trông cậy vào ai chứ,mộtlát nữacôấy đếnthìanhsẽgiới thiệu cho em nhé."

"Quần áo thể thao củaanhkhôngphải có túi sao? Để vào đóđi, tôikhôngmang túi, cầm có chút bất tiện." Hứa Lương Cầm sống c·h·ế·t cũngkhôngcầm ví của Tống Dật Hàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11