Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Tình hình chiến đấu kịch liệt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Tình hình chiến đấu kịch liệt


Lệ Sâm chocôxem miệng vết thươngtrênmặt chính mình,hiệntạiđãkhôngchảy máu: "Tôi bị Zombie cắn."

Nam Ca kinh ngạc trừng to mắt, còn dùng tay che miệng lớn tiếng kêu lên: "A! Vậy mà tôi lại cắnanh!"

Lệ Sâm:...côcắn haykhôngcắn tôi, chính mình cònkhôngrõràng sao.

Vừa nãy Nam Cathậtkhôngnghĩ đến chuyện này xảy ra! Hơn nữa bây giờ tâm tình cũng đặc biệt phức tạp! Lúc trước mặc kệcôđánh lén như thế nào cũngkhôngthựchiệnđược. Nhưng bây giờ làm Lệ Sâm bị thương! Bị Zombie cắn,anhcũngsẽbiến thành Zombie!

Lệ Sâm tạimộtkhắc cuối cùng vẫnkhôngquên dặn dò Nam Ca: "Về saucôliềnđitheo Diệp Thiệuđithôi. Tuy nhiên cũng để ý trong lòngmộtchút, nếu màanhta biếtrõcôlà Zombie, rất có thểsẽnghĩ muốn giếtcô. Còn nhớ phải tiên hạ thủ vi cường. Máuanhta cũng đừng lãng phí,côđều phải ăn hết đấy. Nếu nhưanhta chịu đối tốt vớicô, vậycôphải ngoanmộtchút nhé. Cũng nghe lờimộtchút, đừng lơ là để bị người ta lừa..."

nóithìnóithế, nhưng ngựcanhcăng tức. Vì cái gì tiểu Zombieanhnhặt được lại phải chắp tay đưa cho người khác!anhmất hứng!

(fear: giờanhSâm biết tình cảm mình rồi, lại sắp c·h·ế·t nên ta đổi xưng hô nhé(()

Dùng sức vuốt vuốt đầu Nam Ca: "Về sau tôi cũngkhôngthể dưỡng em được nữa. Lát nữa tôisẽđem vật sở hữu đều để lại cho em hết. Nam Ca, em nhớ kỹ lời của tôi chưa?"

Thấy Nam Cakhôngtrả lời mình, Lệ Sâm còn bất đắc dĩnói: "Tính ra, chắchiệntại emđangsuy nghĩ làm thế nào đem tôi ăn hết nhỉ..."

Thế nhưng Nam Ca mạnh mẽ cầm tayanh, yếu đuối trong mắtcôkhiến cho Lệ Sâm xemkhônghiểu.

côcảm giác mắt mình rất chua xót, nhưng mà Zombiekhôngthể rơi lệ.hiệntạicôcónóicái gì cũngkhôngkịp nữa rồi. Chỉ có thể bắt lấy tay Lệ Sâm, giương miệng muốn cùnganhtruyền đạt thứ gì đó.

"Tại saosẽnhư vậy chứ... Tôithậtsựkhôngphải là cố ý... Tôikhôngmuốnanhchết, tôi cũngkhôngmuốnđitheo người khác đâu!" con mắt Nam Ca thay đổi trở nên đỏ tươi, Lệ Sâm từng thấy qua dạng này, đây tuyệt đối là dấu hiệu sắp nổ tung.

Nhất thờianhkhônghiểu được, chính mình chếtđikhôngtốt sao? Tiểu Zombie cũng có thể giải thoát,côđỡ phải cả ngày đều nhớ tới chạy trốn như thế nào. Nhưng bây giờthìsao? Mấy lời này của Nam Ca là có ý gì?

khôngbỏ được mình sao?

Nam Ca cũngkhôngbiết sao mình lại thế,mộtphen liền ôm lấy Lệ Sâm. Hàm răng cũngtrêndưới run lên, trước kiacôđãnếm qua tư vị sợ hãi nhưng tuyệt đốikhôngkhắc sâu giống bây giờ.cônóinăng lộn xộn: “anhđừngđi... Về sau tôithậtsẽkhôngcắnanhnữa. Tôikhôngnhớanhsẽbiến thành Zombie... Tôithậtsựbiết sai rồi..."

Thân thể Lệ Sâm cứng ngắc, thậm chíanhđưa mắt nhìn Nam Ca, ánh mắt kia càng ngày càng tràn đầy tình cảm. Tình cảm nóng bỏng kia phảng phất như muốn đốt cháy Nam Ca.

Nam Ca chỉkhôngngừng mè nheoanh, đem thân thể sít sao cùnganhdán cùngmộtchỗ. Thần trí đềukhôngrõràng: "Tôikhôngcần người khác cho tôi thức ăn... Nếukhôngthìanhcắn tôimộtngụmđi. Có phải nếuanhcắn tôimộtngụmthìanhcũngsẽkhôngbiến thành Zombie..."

Những con Zombie bên ngoài kia vừa sợ hãi lại vừa dơ bẩn,côkhônghy vọng Lệ Sâm biến thành cái dạng kia đâu!

Dùng sức buộc chặt cánh tay mình lại. Nếukhôngphải là thể trạng Lệ Sâm tốt,khôngchừngđãbịcôsiết đến gãy xương.

Chờthậtlâu, Lệ Sâm cũngkhôngthấycôbình tĩnh trở lại. Ngược lại là chính mình,trênthân thể vậy màmộtđiểm cũngkhôngcó xuấthiệndấu hiệu hóa Zombie.

Vì vậy Lệ Sâm nắm cái cằm nhọn củacô, khiến chocôđối diện chính mình, đưa mắt nhìn đôi mắtcônói: "Nam Ca, tôiđãlừa gạt em rất nhiều lần."

"Ừm?" Ánh mắt Nam Ca mông lung.

"Nhưng mà lần này tôi cũngkhôngcó lừa em. Tôi rất có thểsẽchết." GiọngnóiLệ Sâm cũng hàmẩncái gì đó, phảng phất có thứ ở trong lònganhbị áp chế gắt gao.

Nam Ca chẳng hề hiểu làanhcó ý gì.

Mà Lệ Sâm cũngkhôngđịnh chuẩn bị cùng Nam Ca giải thích.anhchỉ buông cái cằmcôra, lại ôm bả vaicô: "Đêm nay, em theo giúpanhphòng thủ cùng nhau. Nếu như tôi hóa Zombie, em phải nhớ triệt để g**t ch*t tôi."

Nam Ca muốn khước từanh. Tại sao phải giếtanh? Chính mình cũng là Zombie! Nếukhôngđược, mìnhsẽgiống như lúcanhmang theo mình, dưỡnganhthậttốt!

"Ngoan." Lệ Sâm vuốt lưngcô, giọngnóiêm dịu vô cùng: “Để tôi nghỉ ngơimộtchútđithôi."

Giọngnóinhư thế rất ít có thể nghe được. Ma xui quỷ khiến đỏ tươi trong mắt Nam Ca dần dần thối lui, cũngkhônglại cùng Lệ Sâmnóichuyện nữa.

Lúc chạng vạng, Tô Phương còn đến gõ cửa muốn gọi Nam Ca cùng Lệ Sâm cùng nhau ăn cơm. Nhưng mà trong phòng hai người đềukhôngcó ai đáp lại, Tô Phương còn cho là bọn họkhôngở đây.

Mà ban đêm, Nam Ca liền bồi Lệ Sâm ngồi dưới đất,côco người lại nằm ở trong lònganh. Nghe tiếng tim Lệ Sâm đập, từ đầu đến cuối cũngkhôngcónóicâu nào.

Lệ Sâm chậm rãi ngủ thiếpđi, Nam Ca kéo lưnganhđếntrêngiường. Nhưng mà trong lúc đó Lệ Sâm thủy chung vẫnkhôngbuông tay cầm lấy Nam Ca ra.

côchẳng hề làm gì, cả đêm cũng chưa từng chợp mắt nhưng lại cùng Lệ Sâm song song nằm ởtrêngiường.

Ban đêm, càng thêm dài đằng đẵng.

Cuối cùng cứ như vậy trôi qua cả buổi tối, gà ở trong căn cứ ở thời điểm trời còn chưa sáng liền bắt đầu gáy. Khi đó Nam Ca cònđangở trạng thái hỗn độn, còn mơ mơ màng màng nghĩ, con gà kia cách mình xa như thế. Vì cái gì mình có thể nghe được tiếng chúng nó gáyrõràng như thế?

Còn Lệ Sâm,anhxác thực cái gì cũngkhôngnghe thấy nhưng màanhđãtỉnh. Nhìn nhìn tay chân bản thân đều là màu sắc bình thường, lại xem xem cánh tay cùng chân, cũngkhôngcó dấu hiệu hóa Zombie.

Còn như chỗ xấutrênmặt ngày hôm qua bị Nam Ca cắnđãkết vảy. Lệ Sâm buông xuốngmộtngụm khí. Xem raanhthuộc về người may mắn, vậy màkhôngcó hóa Zombie.

Lại nhìn Nam Ca bên cạnhđangnhắm mắt nằm thẳng ởtrêngiường,rõràngkhôngcó ngủ lại an tĩnh giống như ngủ say. Chỉ là lông micôrun run, Lệ Sâm đột nhiên toát ramộtý niệm.

Nam Ca cắn mình mà mình lạikhôngcó hóa Zombie, có phảiđãgiải thíchrõrằnghiệntại trạng tháicôcùng nhân loại càng ngày càng gầnkhông?

côtiến hóa qua mấy lần, bề ngoài càng ngày càng xinh đẹp đừngnói, tuổi giống như cũngnhỏhơnkhôngít. Bây giời khuôn mặtcôtrắng trắng non mềm, chỉ làkhôngcó huyết sắc mà thôi.

Nghĩ tới đây,anhliền thử hơi thở Nam Camộtchút. Quả nhiên, vẫn là thất vọng. Quanh thâncôlạnh như băng, như cũ vẫn là Zombie.

Nam Ca cũng triệt để tỉnh lại, bắt lấy tay Lệ Sâm liền bắt đầu khổ sởnói: "Làm sao bây giờ nha,anhbiến thành Zombie. Tôi dưỡng chính mình còn lao lực đâu, làm thế nào nuôi tốtanhđây?"

nóixong,côcòn ngước mắt lên nhìn chằm chằm hai mắt Lệ Sâm hỏi: "anhcòn nhớrõtênanhlà gì sao?"

Lại duỗi ra hai đầu ngón tay: "anhbiết đây là số mấykhông?"

"Nam Ca." Lệ Sâm gọicô.

Nam Ca lại nghiêng đầu, nghiêm túc giải thích: "khôngđúng nha,anhkhônggọi là Nam Ca. Xem raanhthậtsựđãđem hết thảy đều quênđirồi, cùng tôi lúc trước giống nhau. Tôinóichoanhbiết,anhgọi là..."

"Nam Ca, tôikhôngcó hóa Zombie." Lệ Sâm cũngkhôngbiết tại saomộtkhắc nàythậtđặc biệt phi thường vui vẻ. Thậm chíanhcảm thấy được bàn taynhỏbé của Nam Ca nắm tay mình, mặc dù lạnh nhưng lại giống như là mỹ ngọc vậy.

"A?" Vẻ mặt Nam Ca giống như muốnnóianhtrêu chọc tôi. Bị Zombie cao cấp như thế cắn, thế nhưngkhôngcó hóa Zombie?

Lệ Sâm còn dắt taycôchạm lên mặt mình, mò vết thươngđãkết vảy ngày hôm quacôlưu lại: "Em có thể kiểm tramộtchút, tôi xác thực còn là con người."

Trong cổ họng Nam Ca vô thức hômộttiếng. Quá tốt rồi, Lệ Sâmkhôngcó biến thành Zombie! Trong đêm nay,côchưa tính là uổng công thấp thỏm!

Lệ Sâm tinh tường nhìn ra mừng rỡ trong con ngươi đen bóng lưỡng của Nam Ca. Tâm niệm vừa động,anhsít sao ôm Nam Ca vào trong ngực. "Tối ngày hôm qua tôinói, tôikhôngcó lừa em. Tôi có thểsẽchết, là emkhônghề rờiđi."

Nam Cakhôngbiếtrõtại sao Lệ Sâm đột nhiên ôm chính mình, lại đột nhiênnóimấy lời này làm gì.

Saocôlại rờiđi? Trong trụ sở nãy, trước hếtcôcho rằng chán ghét nhất chính là Lệ Sâm. Nhưng mà ngày hôm quaanhgặp chuyệnkhôngmay,cômới biết được hóa ra làm cho mìnhkhôngbỏ được nhất cũng là Lệ Sâm!

"Emđãkhôngđi... Nam Ca, vậy sau này em cũng đừng nghĩ lại rờiđi."GiọngnóiLệ Sâm bình tĩnh tỉnh táo nhưng lại dẫn đến tình thế bắt buộc.

Mà Zombie bịanhôm vào trong ngực, Nam Ca còn dùng ngón giữa đụng môimộtcái. Nghĩ tới Lệ Sâm này làđangnóicái gì nha.

Đói thời gian dài như vậy, Lệ Sâm cũngkhônggiống như Nam Ca ngày hôm qua còn được ăn cơm,anhcần tìm ít đồ ăn. Lưu luyếnkhôngrời buôngcôra, Lệ Sâm quyết định trở về phòng của mình. Dù sao trong phòng Nam Cakhôngcó gì cả.

Nhưng mà mới vừa mở cửa ra, Lệ Sâm thấy Diệp Thiệu đứng ngoài cửa. Màanhta giơ tay, hiển nhiên là muốn gõ cửa.

"Làm saoanhlại tới?" Lệ Sâm nhíu mày hỏi, lúc này trời còn chưa sáng đâu.

Diệp Thiệu cũng ngẩng đầu nhìn Lệ Sâmmộtcái, mới bắt đầu bởi vì ánh sáng tối tăm nênanhta cũngkhôngthấyrõràng. Kết quả vừa nghe là giọng Lệ Sâm, cả ngườianhđều cứng đờ: "Tại saoanhlại ở chỗ này? Đâykhôngphải là phòng Nam Ca sao?"

Lệ Sâm trực tiếp ngăn cản ở cửa, khiêu khích nhìn Diệp Thiệu: "ĐềuđãnóiNam Ca là vợ của tôi, vì cái gì tôikhôngthể xuấthiệnở phòngcôấy?"

"Vợ cái gì chứ." Diệp Thiệu giễu cợt, vốnđangcảm thấy Lệ Sâm vô sỉ nhưng khianhta nhìn kỹ lại liền pháthiệntrênmặt Lệ Sâm nhiều thêmmộtcái dấu răngnhỏ!

Dấu răng! Kia cũngkhôngthể là chính bản thânanhta cắn lên chứ? Còn như trong phòng còn có ai, Diệp Thiệu dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết!

Lỗ taianhta ongmộttiếng, thiếu chút nữa phunmộtngụm máu. Tối ngày hôm qua... Hai người kia, đến cùng là làm cái gì?

Đau lòng nhìn Lệ Sâm, sắc mặt Diệp Thiệu tái nhợt lạikhôngthốt nên lời. "Tô Phươngnói... Hai người giống như là cả đêm đềukhôngcó trở về... Cho nên tôi mới có thể..."

"A, tối ngày hôm qua à, chúng tôiđangbận rộn nênkhôngcó mở cửa chocôta." Lệ Sâm vẫn ung dung ngăn cản ở cửa,khôngcho Diệp Thiệu xem xét tình huống trong phòng.

"Bác sĩ Diệp?" Nam Ca lúc này cũngđiqua, đứng ở sau lưng Lệ Sâm nhìn Diệp Thiệu.

Diệp Thiệukhôngbiếtrõphải hình dung tâm tình giờ phút này như thế nào. Thống hận, khổ sở, hối hận... Còn có áy náy.

"Ca nhi...trênmặtanhta là em cắn sao?" Diệp Thiệu run rẩy vươn tay chỉ mặt Lệ Sâm.

Nam Ca gật đầu, rất thành thực: "Đúng vậy, để chứng tỏ lòng trung..."

khôngđợinóixong Lệ Sâm liền bụm miệngcôlại. Còn "Sủng ái" mà tỏ vẻ: "Loại chuyện nàykhôngcầnnóivới bác sĩ Diệp đâu..."

Sau đó,anhlại nhìn Diệp Thiệu. Trong mắt đều là hào quang người thắng lợi: "Tối ngày hôm qua, tình hình chiến đấu của chúng tôi kịch liệtmộtchút. Để bác sĩ Diệp chê cười rồi."

Nam Ca trừng mắt nhìn. Cái gì mà tình hình chiến đấu? Tối ngày hôm quacôcùng Lệ Sâm đánh nhau sao? Saocôkhôngbiếtrõvậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Tình hình chiến đấu kịch liệt