Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 93: Vung tay

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93: Vung tay


Diệp Thiệu sao có thểkhôngxúc động, ở trong lònganhta, tiểu sư muộnanhta thần thánh nhấtđãbị nhúng chàm. Hơn nữa còn là người đàn ông trước mắtanhta xemkhôngvừa mắt này.

Bị đánh làanhnha, vì cái gì trônganhgiống như cũngkhôngtức giận? Thậm chíanhcòn có thể bình tâm tĩnh khí dạng nàynóichuyện với mình?

Lệ Sâm vô tình cười cười.côấy có cái gì tốt hận mình chứ, mình lạikhôngcưỡng bách quacôấy bao giờ.

Nam Cakhôngmuốn rờiđi.côcũngkhôngbiết hai người bọn họ tại sao phải đánh nhau đâu.

Tuy nhiên hiếu kỳ đến nhanh,đicũng nhanh. Lúc này đứng ở chỗ tương đối cao,côcòn nhìn haicôgáiphía dưới: "Cáccôấy đều là hệ hỏađi,khôngnghĩ tới vậy mà có thể nghiên cứu ra chiêu thức mới,mộtcái biển lửa rơi xuống, xem ra rất đau nha."

Chờ từ phòng thí nghiệm ra ngoàiđãnhìn thấykhôngít người đứng trước cửa. Trước mặt chính là trợ thủ của Lâm tiên sinh,anhta vừa nhìn thấy Diệp Thiệu liền kích động đón lại hỏi: "Bác sĩ Diệp, như thế nào rồi. Thuốc thửđãnghiên cứu chế tạo thành công sao?"

Đồng thời, trong lòng Lệ Sâm còn dẫn theomộtchút nghi hoặc. Vì saoanhnghe trong giọng Diệp Thiệu, cảm thấyanhta tựa hồ rất tự tin về sau năng lựcanhtasẽtrở nên mạnh mẽ?khôngphải làanhtakhôngcó dị năng sao.

Nam Ca dứt khoát hỏi Lệ Sâm: "Buổi sáng hôm nay, bác sĩ Diệp đến cùng vì cái gì đánhanhthế? Còn cóanhnóitình hình chiến đấu cái gì chứ, tối hôm qua tôi cũngkhôngđánh nhau cùnganhmà?"

Diệp Thiệu gật đầu: "Dẫn tôiđigặp Lâm tiên sinhđi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì vậy thời điểm Diệp Thiệu lại đứng thẳng thân thể, hào quang phẫn nộ trong mắt kiađãdần dần tiêu tán. Trong giọngnóicủaanhta cũng hàmẩntình thế bắt buộc: "Chờ sau khi ký ức Nam Ca khôi phục, nhất địnhsẽhận chếtanh."

Mặc dù làhiệntại, Nam Ca vẫn như cũ từtrênvẻ mặt Lệ Sâm, nhìnkhôngthấu ý tưởng trong lònganh.

Nam Ca mấtđiký ức,anhta cùngcôtiếp xúc vài ngày. Pháthiệnbây giờcôthậtgiống như làmộttờ giấy trắng. Sao Lệ Sâm có thể dụ dỗcôấy như thế? Diệp Thiệuhiệntại cũng hậnkhôngthể đánh chếtanhta!

"Đúng vậy đúng vậy, trước kia hai người phối hợp cũng được như thế chứ?thậtkhôngnghĩ tới, trong căn cứ Tân Bình còn có dạng nhân tài này!"

Diệp Thiệu lại kinh thường cười cười: "Dựa vào cái gì? Đó là sư muội của tôi. Tôi tự nhiên có thể tranh thủ.anhtốt nhấtkhôngnên bị tôi pháthiệnanhcó cái gì thực xin lỗi Nam Ca, nếukhôngtôi tuyệt đốisẽkhôngnương tay vớianhđâu."

Diệp Thiệu nghenóiZombieđãbị g·i·ế·t sạch nênkhônglại chú ý nữa.

Vừa mới nãy săn g·i·ế·t những con Zombie kia giống như là buổi biểu diễn dành riêng cho haicô, hai người vừa ra tay, người khác cơ hồ cũngkhôngcó cơ hội gì nữa.

Lệ Sâm cũng rất kiên trì, đẩynhẹNam Cađira. Còn đối vớicôkhoát tay: "đixamộtchút nhé."

Trợ thủ kia amộttiếng, sau đó trả lời: "Là hôm nay ngoài trụ sở cókhôngít Zombie vây công, cũng may người có dị năng trong căn cứ cũng rất nhiều. Đem những con Zombie kia đều g**t ch*t hết,hiệntại hẳn làđangquét dọn chiến trườngđi."

Trợ thủ kia lập tứcđiở phía trước dẫn đường, đồng thời còn bày tỏ sùng bái đối với Diệp Thiệu: "Bác sĩ Diệp, ngàithậtsựlà quá lợi hại. Vậy mà lại có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc thử dạng này!"

Lệ Sâm để chocôtránh xamộtchút khẳng định là vì kiêng kỵ năng lực thăm dò củacô. Tuy nhiên lúc này trời vừa sáng, Nam Ca cũngkhôngcó chuyện gì có thể làm liền chậm chạp ở trong căn cứ tản bộ.

Đợi đến khi đại công cáo thành,anhta lay độngmộtcái ống nghiệm,mộtđiểm vui sướngtrênvẻ mặt cũngkhônghề lộ ra.

Lệ Sâm thanh họng khụmộttiếng, đương nhiênkhôngthể cùng Nam Ca giải thích đánh nhau là chuyện gì xảy ra. Cho nên chỉ mơ hồnói: "Đàn ông chúng tôi trong lúc đó có chút việc riêng muốn giải quyết."

Nam Ca ra cửa, Diệp Thiệu liềnđitới.anhta lạnh lùngnóivới Lệ Sâm: "anhđây này là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."

Lệ Sâm còn đemsựtình cáccôgáinày ngày hôm qua muốn nhờ xenóicho Nam Ca,khôngngoài dự liệu, Nam Ca quả nhiên đặc biệt tiếc nuối: "Người có dị năng lợi hại như thế nhất định ăn rất ngon, vậy màanhlạikhôngđồng ý, quá lãng phí."

Nam Cakhôngcó biện pháp nào chỉ có thể nhìn hai người đàn ông giương cung bạt kiếmmộtcái, xoay ngườiđixuống lầu.

Chỉ là này phần dũng khí còn rất đáng giá khen ngợi, xem ra vì Nam Ca, người nàythậtsựlà dễ điên cuồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy nhiên Lệ Sâm vẫn uy h**pnói: "mộtquyền vừa nãy tôi có thể xem như là hồi báo trước kiaanhchiếu cố Nam Ca. Về saucôấy cũngkhôngnợanhcái gì nữa. Còn như chuyện giữa tôi cùng Nam Ca, tôi khuyênanhvẫnkhôngcần nhúng tay vào. Nam Cakhôngphải là hàng hóa, tôikhôngcó quyền lợi nhường, cũngsẽkhôngsai khiến. Làmộtngười đàn ông liền thoải mái tranh thủ.khôngcần ở chỗ này của tôi tỏ ra uy phong."

Mà Nam Ca đâu?côvẫn tương đối chú ý hôm nay sau khi chính mình rờiđi, Lệ Sâm cùng Diệp Thiệuđãnóicái gì. Bây giờ bọn họđangđứng bên ngoài vây xem, bởi vìkhôngcó tham dự chiến cuộc cho nên có tinh hạch cũngkhôngtới phiên bọn họ.

Nhưng là nghĩ đến Nam Ca, timanhta bỗng nhiên mềm mại xuống. Đúng vậy, nếu như Nam Cathậtsựlựa chọn Lệ Sâm, đó cũng là tự do củacôấy. Chính mình có quyền gì xen vào?

Còn như hai người đàn ôngtrênlầu kia... Ai biết bọn họ vì cái gìmộtlờikhônghợp liền động thủ? Chẳng lẽ đàn ông nhân loại đều xúc động như thế?

"Vậyanhcũngkhôngnên đối vớicôấy như thế, các người tối ngày hôm qua..." Càngnóicàng đau lòng, Diệp Thiệu cảm giác hô hấp cũngkhôngthông thuận.

mộtquyền này Lệ Sâm chịu được rất đau đớn, tuy nhiên chờmộtlần nữa ngẩng cao đầu,anhvẫn chỉ laumộtchút khóe miệng. Còn kéo Nam Camộtcái: "Em ra ngoàiđidạo, tôi và sư huynh em có mấy lời muốnnói."

Ngày hôm qua Diệp Thiệu còn hơi chút thưởng thức Lệ Sâm, nhưng hôm nay đầuanhtathậtsựlà bị hôn mê, hận thấu xương người đàn ôn trước mặt.

Nam Ca bĩu môi: "Còn thần thần bí bí nữa."

Diệp Thiệu nghe Lệ Sâmnói, đồng tử mãnh liệt co chặt lại.khônghề có dấu hiệu nào,mộtquyền liền đánh tới mặt Lệ Sâm.

Rờiđi? Lệ Sâm giật giật khóe miệng, như thế nàoanhcũngkhôngthể nàomộtmình rờiđi. Dù sao tối ngày hôm quaanhmới nhậnrõtâm ý của mình nha.

Giờ phút này, so vớimộtkhắc biếtrõtin Nam Ca c·h·ế·t kia tâm tình còn muốn kích động hơn. Vui sướng mất mà lại được đều biến thành thất vọng.

Quả nhiên,anhđãnóicáccôấykhôngđơn giản mà. Đâykhôngphải làkhôngcó mình, cáccôấy vẫn như cũ có thể tới căn cứ hơn nữa còn làm ăn được rất tốt.

Có thể coi là tâm tưkhôngbình tĩnh, quanh thân run rẩy ngừng cũng ngừngkhôngđược.anhta giống như đột nhiên bị người ném tới vùng băng nguyên. Màcôgáianhta thích lại càng lúc càng xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Thiệu theoanhtađira ngoài, xa xa liền nghe thấy nhiều tiếng ồn ào nên hỏimộtcâu: "Đây là như thế nào?"

Diệp Thiệu quả thực bị tự tin trong mắt Lệ Sâm đánh bại, bởi vìanhta xác định được Nam Ca đến cùngsẽkhôngđứng ở bên mình. Dù sao Lệ Sâm mới là người sau khicômất trí nhớ liên tụcđitheo!

Mà lúc này ở cửa lớn căn cứ xác thực tụ tập rất nhiều người,khôngít người có dị năng vây quanh haicôgáimới tới. Còn sùng báinói: "Hai người vừa mớimộtchiêu kia đến cùng là làm như thế nào tạo ra? Lực sát thương này cũng quá lớn rồi,mộtmảnh cầu lửa bỏ ra khiến mảnh đất đềukhôngcòn gì!"

Đột nhiên,anhta nghĩ đến, nếu như có thể g·i·ế·t Lệ Sâm. Như thế có thể coi là dạy dỗanhta sao? Nam Ca cũng có thể ở lại bên cạnh mình sao?

Tuy nhiên Lệ Sâmđãnhắc nhở Diệp Thiệu, chắc hẳn tầng cao trong căn cứ đối với hai người này cũngsẽcó chút đề phòngđi.

Đem khẩu s·ú·n·g ném cho Diệp Thiệu, Lệ Sâm nhìn thoáng qua hướng cửa: "anhcó thểđi, nếuđãbiếtrõNam Ca là người của tôi, về sau liền cách xacôấymộtchút." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Coi như là ở trước mặt Lệ Sâm,nóichuyện được mạnh mẽ như thế.anhta vẫn cảm giác đượcsựvô lực này. Bởi vì chỉ cầnanhta vừa nghĩ tới Nam Casẽđitheo Lệ Sâm, tim liền đau đếnkhônggiống như của bản thânanhta nữa.

Lệ Sâm cũngkhônggiải thíchthậtraanhcùng Nam Ca trong lúc đó cái gì cũngkhôngcó phát sinh. Dù sao, sớm muộn gì cũngsẽphát sinhkhôngphải sao. Vì vậy lúc Nam Cađirồianhcũng thu hồi nét mặt ôn hòa. Nhíu mày đưa mắt nhìn Diệp Thiệu: "anhvừa mới nãy thiếu chút nữa làmcôấy bị thương."

Lần này săn g·i·ế·t Zombie này, Nam Ca cùng Lệ Sâm cũngkhôngcó xuấthiện. Lệ Sâm cảm thấy Nam Cađãquá bị để ý,khôngmuốncôlại nổi tiếng thêm.

mộtngày này, Diệp Thiệu ngây ngây ngô ngô cũngkhôngbiết làđãtrở lại phòng thí nghiệm như thế nào.

"anhchờ thời điểm có thể đánh bại tôi hãngnóilời nàyđi." Lệ Sâm nhàn nhạt mở miệng.

Diệp Thiệu cắn răng: "anhđừng ở đây giả mù sa mưa! Tôi nghĩ tốt lắm rồi. Về sau Nam Ca liền ở lại trong căn cứ, hôm nayanhliền rờiđiđi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhđãthành thói quen với từ ngữ của Nam Ca, dù sao chiến trường cũngkhôngcần bọn họ đến quét dọn, Lệ Sâm liềnnóivới Nam Ca: "đi, chúng tađigặp Diệp Thiệu, xemanhta nghiên cứu chế ra thuốc đến cùng là có công hiệu gì."

Chẳng lẽ mìnhthậtsẽphải nhận mệnh như vậy sao? Lẽ nàoanhtasẽphải buông tha như thế?

Diệp Thiệu lạnh lùng nhìnanhmộtcái, lúc này mới xoay người rờiđi. Tuy nhiên chờ đứng ngoài cửa, đóng cửa lại. Cách ánh mắt Lệ Sâm, Diệp Thiệu mới che ngực cong thân thể xuống.

Lúc nàycôgáikiađãđixa, Lệ Sâm dắt lấy tay Diệp Thiệu đemanhta hung hăng ném đếnmộtbên. Thời điểm lại nhìn Diệp Thiệu, vẻ mặtanhcũng vô cùng nghiêm túc: "Làm saoanhbiết tôisẽthương tổncôấy? Còn nữa, nếu nhưanhkhôngcam lòng có thểđihỏi Nam Ca, đến cùng làcôấy nguyện ýđitheo ai."

Thấy bộ dáng kiarõràng làkhôngđồng ý, Diệp Thiệuđilên phía trước hai bước kéo cổ áoanh. Tròng mắt sắp nứt ra: "Đến cùnganhmuốn thế nào mới bằng lòng rờicôấyđi?anhcưỡng chế giữcôấy ở bên cạnhanhnhư thế chỉ có thể làm tổn thươngcôấy!"

Lệ Sâm cũng thuận theo ngón tay Nam Ca chỉ,khôngcó gì bất ngờ xảy ra nhíu nhíu mày. Bởi vì haicôgáikia, đúng là ngày hôm quaanhđụng phải. Hai người kia còn muốn đáp xe mình.

Lệ Sâm lần này cũngkhôngđịnh nhẫn nại, vừa mới bất hòa để Diệp Thiệu động thủ, bất quá là sợ hù đến Nam Ca mà thôi.

Sắc mặt Diệp Thiệu khẩn trương, thân thể cũng giống như làđãchống đỡ đến vòng cung cực hạn. Ôn tồn tao nhã đều biến mấtkhôngthấy gì nữa, chỉ còn lại phẫn nộ thấu xương cùng rùng mình.

Cả ngàyanhta đềukhôngăn cái gì, cũngkhôngcó uốngmộthớp nước. Thời điểm nghenóibên ngoài trụ sở tụ tậpkhôngít Zombie,anhta cũng chỉ chôn mình ở trong phòng thí nghiệm, hoàn thànhmộtbước cuối cùng của thuốc thử.

Nòng s·ú·n·g Lệ Sâm để nằm ngang, nhưng kỳthậtcũngkhôngcó lên đ·ạ·n. Người này dù sao cũng là sư huynh Nam Ca,anhkhôngthể nào giếtanhta.

Nam Ca sửng sốt, bởi vìcôđứng ở sau lưng Lệ Sâm, nếu nhưanhvô thức tránh néthìrất có thểsẽđụng vàocô. Cho nên Lệ Sâm vậy mà cứ như vậy cứng rắn nhậnmộtquyền này.

Chương 93: Vung tay

Diệp Thiệu là bác sĩ, làm sao có thể đánh thắng được Lệ Sâm,anhtakhôngkhỏi thất bại.

Vì vậy Diệp Thiệu nhanh chóng rút s·ú·n·g ra. Nhưng màkhôngđợianhta đem họng s·ú·n·g nhắm vào Lệ Sâm liền thấy được Lệ Sâm bước lênmộtbước. Vặn vẹo cổ tayanhta, bị đau phía dưới,anhta buông lỏng taymộtcái, thời điểm lại nhìn về phía Lệ Sâm. Khẩu s·ú·n·g kiađãđến trong tayanh, mà họng s·ú·n·g đối diện chính mình!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93: Vung tay