Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Muốn ba ba

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Muốn ba ba


Tiểu Địch là bé trai, vẫn luôn thích đồ chơi mạnh mẽ như s·ú·n·g với kiếm. Vừa nghe Trương Vĩnói, bé lập tức mím môi nở nụ cười, thích thú giơ bàn tay mũm mĩm thịt lên phía trước,nóivới Lệ Sâm: "Chú xem này!"

Lệ Sâm tự nhiênnói: "khôngsaoanhcứ giữđi, tôi cũngkhôngthích hút thuốc lá."

Có trải qua vĩnh dạ giống nhau haykhông, có hôn mệ ba ngày haykhông, những người khác có thức tỉnh dị năng chậm hơnkhônganhđều hỏi qua.

Gần đâycôấy cố làm cho mìnhthậtbận rộn thực ra là hy vọng bản thânkhôngnhớ đến chuyện này. Tiểu Địch cònnhỏ,côấykhôngthể để cho bé biết đượcsựthậtxảy ra, càngkhôngthể cho bé biết cái thế giới nàyđãxảy ra chuyện gì.

Bé trai tên là Tiểu Địch này có dị năng mặc dùkhôngmạnh nhưng có thể lại là hy vọng sống của ngôi làngnhỏnày.

"Ngoan lắm." Trương Vĩ từ ái trả lời, đưa tay vuốt đầu Tiểu Địch.

Sau khi tiểu Địch biểu diễn xong còn mệt mỏi thở hổn hển, nhìn chờ đợi Lệ Sâm: "Chú cảm thấy đặc sắckhông!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Địch nhìn hai "Người xa lạ" trước mặt, dưới ánh mắt khích lệ của mẹ ngoan ngoãn chàomộttiếng: "Con chào chú, chào dì."

Giữa thời buổi loạn lạc như vậy vẫn còn có người giữ vững được tâm tính của mình. Tương lai bất kể chuyện gì xảy ra, ít nhấtthìgiờ phút nàyanhthậtsựtin tưởng vài người này đều là người tốt.

"A? Có việc gì cần tôi?" Lệ Sâm hỏi.

Trương Vĩ nhìn thấy bộ dạng “E lệ” kia của Nam Ca, còn cười khuyên: "côđừng sợ,anhấysẽlập tức trở về."

nóixonganhta còn dụ dỗ Tiểu Địch: "Tiểu Địch ngoan cho chú này xem tuyệt kỹ của cháumộtchút đượckhông?"

Ai cũng nhìn ra đượcanhta phiền lòng vì chuyện của Vương Hiểu Phương, mặc dùanhta gọicôgáikia là chị dâu nhưng Vương Hiểu Phương quan trọng như thế nào chỉ mìnhanhta biết, tình ý trong mắt củaanhta rấtrõràngkhôngthể giấu ai được.

Thời gian chạy trối c·h·ế·t này đối với bé giống như làđangchơi trò chơi, sống trong mỏ đá này giúp bé giữ đượcsựvô tư, ngây thơ của trẻ con.

Lệ Sâm nhìn thấysựviệc cũng cảm thấy rất thần kỳ, giữa tận thế, khan hiếm nhất vẫn là nước uống dù sao phần lớn nguồn nước bên ngoài đều bị ô nhiễm, về sau cuộc sống của con ngườisẽcàng ngày càng khó khăn hơn.

"Cònnhỏtuổi, hút cái gì mà hút!" Trương Vĩ vươn tay giả vờ muốn đánh cậu. Mã Viễn cầu xin tha thứmộttrận lại còn ha ha cười: "Trương ca,hiệntại em là mồi lửa của thôn,anhlại đánh em coi chừng emkhôngđể choanhhút thuốc nha!"

Nam Cakhôngcó ý định an ủi Trương Vĩ, dù saocôcũngkhôngthể giúp con ngườiđigiết Zombie. Cũng may Lệ Sâm trở về rất nhanh, trong tayanhcầmmộtcái hộpnhỏ, đến gần mới đưa cho Trương Vĩ, lúc này Trương Vĩ mới pháthiệnhộpnhỏnày hóa ra làmộtgói thuốc lá.

Trương Vĩ nhìn người đàn ông sải bước rờiđicũngkhôngbiếtanhta định làm gì,trênmặt lập tức nóng như thiêu đốt suy tư lời Lệ Sâmnói.

Nam Ca nghe thấy lờinóinày giống như là được giải thoát, vội vàng đứng lên rờiđi.

"Vậy chú tặng cho Tiểu Địch cái gì nha?"

Nam Cakhôngtrả lờianhta,anhta còn ung dungnói: "Thôn chúng tôi có ba người thức tỉnh dị năng.mộtngười thuộc hệ thủy,mộtngười thuộc hệ băng người còn lại thuộc hệ hỏa, nhưng mà sức chiến đấu còn quá kém, bây giờ Zombie cũngđãbắt đầu tiến hóa, cuộc sống tương laisẽnhư thế nào vẫn còn là vấn đề."

"Ừm mẹ nghe thấy." Vương Hiểu Phương rấtyêucon mình, từmộtcái nhăn mày đếnmộtnụ cười củacôấy cũng có thể nhìn thấy.

Quá nhiều người tụ tập lại đây, Lệ Sâm nhìn racôkhôngthích ứng liền cúi người ở bên taicônhỏgiọngnói: "côđidạo xung quanhmộtchútđi, nhưng đừngđiquá xa, nửa giờ sau hãy quay lại đây."

sựchú ý của tiểu Địch rất dễ dàng bị dờiđi, bé nằm dựa đầu lên vai Vương Hiểu Phương mắt to sáng lấp lánh, nâng khuôn mặtnhỏnhắn béo ụt ịt lên: "thậtsao? Chú cũng muốn tặng quà cho Tiểu Địch sao?"

Vương Hiểu Phương thấy Tiểu Địch vui vẻ lúc này mới hỏimộtcâu: "anhmuốn gọi Tiểu Địch lại đây, là..."

Nếu mìnhthậtsựthẳng thắn cùng Vương Hiểu Phương, liệucôấy có thể chấp nhận mình sao?

Lệ Sâm đột nhiên rờiđi, Nam Ca lập tức đứng ngồikhôngyên. Ở trong nàythậtsựlà có quá nhiều người, tay châncôcũngkhôngbiết để đâu mới tốt, chỉ có thểkhôngngừng cúi đầu xuống.

Chương 29: Muốn ba ba

Tiểu Địch lập tức cũng che miệng mình lại làm ra bộ dạng hợp tác giữ bí mật, dùng sức gật đầu còn chớp chớp mắt với Lệ Sâm.

"khôngcầnnóiđến việc này vội." Trương Vĩ nhìn về phía xa xamộtcôgáiđangdọn dẹp bếp lò khoát tay áo: "Chị dâu, chị đưa Tiểu Địch tới đâyđi."

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều im lặng, mắt Vương Hiểu Phương đỏ lên. Ba ba của Tiểu Địchđãchết, đương nhiênkhôngthể nào trở về.

Trương Vĩ quay mạnh đầu,trênmặt lộ ra biểu cảm xấu hổ mất tự nhiên khi bị người khác nhìn thấu, cuối cùnganhta cũng chỉ khô khốc cười cười: "hiệntại làm gì còn có tâm tư suy nghĩ đến những thứ này."

Tiểu Địch tưởng là Lệ Sâm chơi trò chơi cùng bé, cười khanh khách hai tiếng, cònkhôngsợ lạ đem đầu đến gần ngườianh.

" Suỵt,đây là bí mật, tạm thời chưa thểnóicho cháu biết." Lệ Sâm đặt ngón trỏ lên bờ môi làm dấu tay động tác giữ bí mật: "Chờ buổi sáng ngày mai Tiểu Địchsẽbiết."

Nam Ca ngẩng đầu nhìn Mã Viễnmộtcái,khôngnghĩ tới thanh niên ngây thơ này vậy mà làmộttrong ba người thức tỉnh dị năng, cònmộtngười hệ băng nữa,côkhôngnhìn ra là ai bên trong đám người.

Tình cảmthậtsựlà thứ con người khó nắm bắt nhất, trước khi xảy ra tận thếanhtathậtsựcoicôgáikia như chị dâu, nhưng mà sau tận thế tình cảm này liền thay đổi.

Từ nãy những người này đềuđãchú ý động tĩnh bên này, vừa nghenóinhư thế cả đám giống như là cháy nhà lao tới chỗ Trương Vĩ.

Sau khinóixong Lệ Sâm chạy đến chỗ đỗ xe, còn ở ghế sau xe tìm kiếm cái gì đó.

Mã Viễn chạy trước tiên bộ dáng sốt ruột khó nén: "Trương ca, trong tayanhthậtcó thuốc sao? F*ck, có thuốc tốt như thế! Saoanhkhôngnóisớmmộtchút! Mau mau mau, lâu rồikhôngđược hút nghẹn c·h·ế·t em rồi!"

Ngược lại hai mắt Trương Vĩ lập tức sáng lên đưa tay nhận lấy gói thuốc, v**t v* như bảo bốimộtlúc lâu, sau đó mới cười hắc hắcnói: "Lệ Sâm,anhđể tôi ngửi mùi vị nàymộtlúc rồisẽtrả lại choanhsau, nghiện thuốc lá lạikhôngcó thuốc hútthậtsựlà rất khó chịu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Vĩ đem lờinóivừa mớinóicùng Nam Ca kể lại lần nữa, so với Nam Ca đối với chuyện nàykhôngquan tâm, Lệ Sâm lại chăm chú lắng nghe, còn hỏi lại nhiều lần.

Chứng kiến bộ dáng Vương Hiểu Phương trầm mặc tất cả mọi người đềukhôngdễ chịu, Trương Vĩ lập tức mở miệng: "Tiểu Địch, ba ba có việc bận, bây giờkhôngthể trở về ngay, con phải ngoan ngoan ngoãn nghe lời mẹnói." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chờ Vương Hiểu Phương bế Tiểu Địchđixa, Trương Vĩ mới thởmộthơi dài ngửa đầu nhìn bầu trời giăng đầy sương mù mờ mịt,nóilầm bầm: "thậtmuốn hútmộtđiếu thuốc."

côấy ngồi xổm xuống sờ sờ khuôn mặtnhỏnhắn của Tiểu Địch: "Hôm nay Tiểu Địch thểhiệnrất tốt."

"Ừm." Trương Vĩkhôngphủ nhận, tất nhiênanhta nhận ra trong mắtcôgáihiệnra nghi ngờ “Hai người này đáng giá để tin tưởng, phòngngự trong thôn phòng còn cần phải dựa vào bọn họ giúp đỡ."

Lệ Sâm đưa mắt nhìnanhtamộtcái cuối cùng vẫn khuyên bảo: "Nếuthậtsựthíchthìnên sớmnóivới người ta,côấy mang theo đứa bé này rất vất vả, nếuanhcó thể chăm sóc mẹ concôấythậttốt, khẳng địnhcôấysẽtiếp nhậnanh."

"Đặc sắc!" Lệ Sâm từ đáy lòng vỗ tay khích lệ Tiểu Địch, còn vỗ nhènhẹlên ngực bé: "Cho cháu ba điểm hoa hồngnhỏ."

Tiểu Địch vẫn cònđangrối rắm về ba ba, ngây thơ hỏi: "Con tỉnh ngủ là ba basẽvề đến đây sao?"

Nhưng mà lờinóidối luônsẽcó ngày bị vạch trần,côấy có thể lừa gạt con mình trong bao lâu đây?

Tiểu Địch suy nghĩmộtchút lầm bầm trong miệng, ban đầunóimuốn đồ chơi, về sau lạinóimuốn ăn ngon, nhưng mà cuối cùng lúc béthậtsựnhìn Vương Hiểu Phương lạinóilà: "Ba ba cũngđãtrốnđilâu như thế, con nghĩ muốn ba ba trở về có đượckhông? Tiểu Địch tìmkhôngthấy ba ba, tiểu Địch nhận thua!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Này... Này sao lại thế được?" Trương Vĩ vẫn cảm thấykhôngnên cầm đồ của Lệ Sâm, cầm ngửimộtlúc muốn trả lại liền nghe Lệ Sâm bảo: "Xem như đáp lễ lại bát cháo lúc nãy."

"Đúng vậy, dù sao Tiểu Địch ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế nên được thưởng." Lệ Sâm trả lời.

Lời trẻ conkhôngsuy nghĩ, giờ phút này lại làm tổn thươngmộtngười. Thấy nước mắt Vương Hiểu Phương sắp rơi xuống, Lệ Sâm đứng dậy cười dỗ Tiểu Địch: "Tiểu Địch ngoanđingủđi, sáng mai chú tặng cháumộtmón quà khác đượckhông?"

Lệ Sâm dứt khoát đứng dậynóivớianhta: "anhchờ tôimộtlát."

Trương Vĩ vui đến muốn hỏng rồi cũngkhôngtừ chối, kẹp điếu thuốc trong tay, còn gọi những người trong thôn: "Mau đến đây! Có thuốc hút!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côgáikia có dáng người hơi mập mạp khuôn mặt lại rất đoan chính,khônglúcnóichuyện cũng cười rấtnhẹnhàng, đôi mắt rất là trong suốt.

Tiếngnóivừa dứttrênbàn taynhỏbé xuấthiệnbọt nước nhonhỏ,khônglâu sau bọt nước lớn dần biến thànhmộtdải nướcnhỏ, Vương Hiểu Phương đứng phía sau nhìn thấy còn đemmộtcái chậunhỏhứng lấy dòng nước.

"Sao vậy?" Vương Hiểu Phương hỏi Trương Vĩmộtcâu, đem Tiểu Địch thả xuống đất. Tiểu Địch nhận ra Trương Vĩ còn giòn giã gọi: " Chú Trương!"

Trương Vĩ chỉ có thể thu tay trở về nhưng vẫnkhôngquên mắng cậu vài câu.

Tiểu Địch vui vẻ gật đầu: "Tiểu Địch cũng cảm thấy như thế! Mẹ ơi nếu con biểuhiệntốt như thế, có phải haykhôngcó quà nha? Đứa bé ngoan đều nên có quà!"

Tiểu Địch vừa nghe thấy được hoa hồngnhỏliền vui mừng, còn kéo tay Vương Hiểu Phương: "Mẹđãnghe thấy chưa! Chúnóicho con ba điểm hoa hồng nhé!"

Tiểu Địch cái hiểu cáikhônggật gật đầu, vừa định hỏi đến cùng là ba bađiđâu, Vương Hiểu Phương liền bế bé lên: "Tiểu Địch, thời giankhôngcòn sớm chúng ta nênđivề ngủ thôi."

Lệ Sâmthậtsựngạc nhiên với lờinóithẳng thắn của Trương Vĩ,khôngthểkhôngnóianhrất vui.

"Là tiểu Địch sao." Lệ Sâm rất là ôn hòa cười, giống như làmộtngười chú hiền lành,anhvươn tay nắm chặt tay Tiểu Địch, bàn tay trẻ connhỏbé mềm mại làmanhkhôngdám dùng sức rất sợ bóp đau tay bé: "Bé ngoan."

"Này... Con muốn thứ gì?" Mặc dù có chút khó khăn nhưng Vương Hiểu Phương vẫn cười hỏi.

Nam Ca hơi ngạc nhiên, người đàn ông này làm thế nào mà thu thập vật tư đầy đủ như thế, trong đó còn có thuốc lá sao? Dọc theo đườngđicôcũngkhôngnhìn thấyanhhút qua nha.

Nghe Trương Vĩnóicôdừng việc dọn dẹp lại bế Tiểu Địchđitới.

Trương Vĩ thấy Lệ Sâm im lặngkhôngnóilời nào cũngkhôngcảm thấy lúng túng, còn tiếp tụcnói: "Huống chi chúng tôi cũng có suy nghĩ mời hai người giúp đỡ, sao có thể giấu diếmkhôngthậtlòng vớianhđây?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Muốn ba ba