Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28: Dân công trong thôn nhỏ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Dân công trong thôn nhỏ


Tiểu thanh niên bị kêu là Mã Viễn lập tức xin tha, còn cố ý giả vờ như bị đánh cực kỳ đau gào khóc kêu lên.

Lập tứcanhta như là nhớ ra cái gì đó, do dựmộtchút mới cùng Lệ Sâmnói: "nóiđến đây mới nhớ, thôn chúng tôi có ba người thức tỉnh dị năng, trong đómộtngười chính là con củacôấy, nhưng mà đứa bé còn quánhỏcái gì cũngkhônghiểu."

Trương Vĩ nhìncômộtcái thấycôcúi đầu liền thu ánh mắt về, lúc nãyanhtađãnghe Mã Viễnnóicôgáinày là bạngáiLệ Sâm.

"Ừm,khôngsao!côkhôngnóilời nào bọn họsẽkhôngpháthiệnđâu. Xuống xeđi, nghe xem bọn họnóinhư thế nào." Sau khi Lệ Sâmnóixongkhôngđợi Nam Canóichuyện liềnđãbếcôxuống.

Lệ Sâm vốn tưởng là chính mình muốn tìm hiểu thông tin cần phí chút ít công sức,khôngnghĩ đến Trương Vĩ lại tự đem mọi chuyện kể ra hết.

Phòng này dành cho người ở, có thể thấykhôngít người ở bên ngoài nấu cơm, dùng tảng đá làm bếp lò ở phíatrênđặtmộtcái nồi to bên trong cònđangđun nước.

Nhưng lúccôquay ra xem xét đứa bé gầy còn kia, hay là thôiđi. Vẫn chỉ là tiểu chồi non, cần nuôi dưỡng thêm vài năm nữa.

Mã Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua xe Lệ Sâm hỏi: "Đại ca, saoanhkhôngchocôgáitrong xeanhxuống ănmộtchút gì nha? Tuy là chỗ bọn em vật tư rất ít chỉ sợ cung cấpkhôngđược đồ ăn ngon."

"khôngcó gì!" Mã Viễn cởi mở cườimộttiếng, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đúng độ tuổi thanh xuân nhiệt tình,trênmặt cậu còn cómộtít tàn nhang ngược lại hàm răng rất trắng: "Dù sao tình thếhiệntại nếukhônggiúp đỡ lẫn nhau ai cũng sốngkhôngnổi."

Đái kháiđihơn hai mươi phút là đến khe núi, Lệ Sâm lúc này mới pháthiệnra mặc dù ngọn núi trông bên ngoài nhưđãbị phá hỏng đếnkhôngcòn hình dáng, nhưng mà mấy phòng gạch trong mỏ đá được bảo tồn cực kỳ tốt.

Nếu đám Trương Vĩ có ýđitìm người trở vềthìcũngđãchuẩn bị thức ăn mời hai người. Lệ Sâm nhìn thức ăn của bọn họ, kỳthậtcũngkhôngtệ lắm, mấu chốt là bọn họ có cháo hầm.

Dạng người trẻ tuổi như Mã Viễn cũng có vài người, Lệ Sâm tùy ý hỏi qua liền nghe Mã Viễnnói: "Bọn em vào nam ra bắcđitheo chủ quản đến làm việc, vốn là định tranh thủ mùa vụ rảnh rỗiđikiếm ít tiền. Ài,hiệngiờ khắp nơi đều là thiên tai cũngkhôngbiết tình hình ở quê như thế nào."

"Tôi cũng xuống xe?"

Thời điểm cửa xe mở ra, Nam Ca cònđangdùng ngón tay chính mình hành hạ tay lái, ở phíatrênlưu lại từng vết cắt nham nhở.

Trương Vĩ cũng tùy ý ngồi xuống nhìn thấy Lệ Sâm húp cháo cũngkhôngchia cho bạngáimộtngụm,thậtsựtrong lònghắncó chút khinh bỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lệ Sâm quay đầu nhìn nhìn pháthiệnđoàn người này xem ra chỉ có Trương Vĩ lớn tuổi nhất, vài người cùng lại đây cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi. Cánh môi Lệ Sâm mím chặt lại, Lệ Ngạn có phải cũng giống mấy người này sống chật vật trong loạn thế, cậu có thể tự bảo vệ chính mình haykhông? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Vĩ nghe lờinóinày, mạnh mẽ quay đầu hung hăng vỗ lên lưng thanh niênmộtcái còn cười mắng: "Mã Viễn, cậunóiai lớn lên yếu ớt?"

Chỗ khácmộtđám đàn ông cũngđangmiệng to húp cháo, thỉnh thoảng còn tò mò quay đầu nhìn về chỗ này.

Nam Ca kinh ngạc, bên trong nhiều người như thếanhkhôngsợcôbại lộ thân phận à?

Lệ Sâm khẽ mỉm cười, cưng chiều nhìn Nam Ca: " Châncôấy bị thương,khôngtiệnđiđường. Tôi tên là Lệ Sâm, mọi người cứ gọicôấy là tiểu Ca."

Nam Ca từ đầu đến cuối đềukhônglên tiếng, ngồi ở chỗ nhiều người như vậy khiến toàn thâncôđều thấykhôngthoải mái. Nếukhôngphải là Lệ Sâm nắm lấy taycôthìcó khả năngcôđãsớm nhảy dựng lên.

Bị Lệ Sâm pháthiệncôtức giận thu tay lại. Lệ Sâm cũngkhôngtức giận, cười bóp mặtcô: "côthậtđúng là nhàm chán.đithôi, xuống xe."

Trương Vĩ thành tâm thuyết phục nhưng Lệ Sâm hình như cũngkhôngcó ý định phản ứng lại khiếnanhtakhôngkhỏi có chút ít thất vọng.khôngnghĩ tới là Lệ Sâm vậy mà trả lờihắn: "Tốt,anhdẫn đườngđichúng tôiđiqua cùnganh."

khônglâu sau Trương Vĩ bê hai cái bát lại đây đưamộtcái bát cho Lệ Sâm: "Trong thôn cũngkhôngcó nhiều gạo cho nên bình thường tất cả mọi người đều rất tiết kiệm,anhđừng ghét bỏ, ăn thửmộtchútđi."

Sau khi quan sátanhpháthiệnmọi người ở đâytrêncơ bản đều xanh xao vàng vọt, hiển nhiên là người quen làm công việc dùng đến thể lực.

Trong khoảng thời gian này chỉ duy nhấtmộtlầnanhđược ăn món nóng hổi, còn lại vẫn là nấu mì ăn liền.khôngcòn cách nào,anhchỉ muốn nhanh tới Bắc Hải.

Lệ Sâm như có điều suy nghĩ, cuối cùng cũngkhôngnóigì.

Trương Vĩ rất chững chạc nhưng mà vài chàng trai bên cạnhanhta cũngkhônggiống thế, vừa mở miệngnóichuyệnđãpháthiệnkhẩuâmbọn họkhônggiống nhau. Cómộtthanh niênnhỏrất tùy tiện đến gần xe hỏi: "Đại ca, bọnanhđến cùng làm thế nào đấu lại đám Zombie? những con Zombie kia thế nào rồi? tất cả đềuđãbị g**t ch*t rồi sao? em còn nghe thấy tiếng nổ mạnh có phải là bị bọnanhđem nổ chếtkhông? Hai người quá lợi hại!"

"Bạngáianhcòn rất ngại ngùng nha." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời điểm Trương Vĩđiquakhôngít người đềuđangăn, Mã Viễn cùng vài thanh niên cùng tuổi tùy ý ngồi xổmtrênmặt đất húp cháo, còn cười cườinóinóioán hận lúc nào có thể ănmộtbữa ngon.

Lệ Sâm lắc đầu: "Lúc nãy chúng tôiđãăn trướcmộtít rồi nhưng mà vẫn phải cảm ơn ý tốt của các cậu."

Chương 28: Dân công trong thôn nhỏ

Trương Vĩ nghe vậy vui mừng nhướng mày.anhta cũngkhôngdám xin lên xe ngồi chỉ mang vài người bước nhanhđibên cạnh xe Lệ Sâm.

Lệ Sâm vốnkhôngnên ăn gì đó ở bên ngoài, dù sao cũng nên có lòng phòng bị người khác. Nhưng khi nhìn đến cảnh tượng yên bình nàyanhvẫn duỗi tay nhận bát cháo, sau đó uốngmộtngụm.

Tại sao người ta sinh sống ở tận thế cùng chính mình chênh lệch lớn như thế. Đương nhiên nếu mà Mã Viễn biếtrõNam Ca là Zombie khẳng địnhsẽkhôngnghĩ như thế.

Lệ Sâmkhôngtỏ ý kiến chỉ là nhàn nhạt tiếp câu: "Nghe giọngnóithìcậu cũngkhôngphải là người nơi này?"

Tiểu hài tử còn chưa lớnđãđến công trường làm công kiếm tiền. Lệ Sâmnhẹnhàng thở dài, ngừng xe xong trấn an Nam Ca hai câu liền bước xuống xe.

Nam Ca cũng ngẩng đầu nhìn thoáng quacôgáikia, lúc nàycôấyđangchăm sóc con mình, mặc dù chưa được tính là mỹ nhân nhưng vẻ mặt dịu dàng kia làm chocônhìn đến ngẩn người.

Nhưng nếu Lệ Sâmthậtsựkhôngquan tâmthìlúc nãy cũngkhôngthể bế nàng lại đây nha. Ầy, có thể là cách chung đụng giữa đôi tình nhân này khác mình quá thôi.

"Lệ Sâm." Trương Vĩ đọc lạimộtlần còn cùng Lệ Sâm bắt tay.trêntay hai người đàn ông đều có vết chai nhưng Trương Vĩ là do quanh năm làm việc nặng còn Lệ Sâm là vì cầm s·ú·n·g quanh năm.

"Tôi vốn cho rằnganhsẽkhôngnóichuyện này với chúng tôi." Người ta cònkhôngkhách sáo Lệ Sâm cũngnóithẳng luôn: "Dù sao chúng tôi cũng là người xa lạ?"

Mã Viễn cười ha ha: "Trương đại ca cũng từngnóivậy, dù sao bây giờ có thể bình an sốngmộtngày làmộtngày, sống sót chính là hạnh phúc. Sau này nếu có cơ hội em khẳng định phải về quê xemmộtchút."

"Đúng vậy, ở khe núi cách đâykhôngxa. chỗ đấy cómộtcái mỏ đá." Trương Vĩ chỉ chỉ giống như lo lắng Lệ Sâmkhôngtin lập tức bổ sung: "Chúng tôi đều là người làm công từ trung tâm Tĩnh Thủy Thành chạy ra,khônglà người xấu. Nếuanhtin lời của tôi liền cùng tôi trở về ởmộtđêmđidù sao bởi vì thiên tai địa hình bên trong thay đổikhôngít, bản đồ đềukhôngdùng được nữa buổi tối vội vàng lên đườngthậtsựrất nguy hiểm."

Nam Ca thảnh thơi ngồi ở bên cạnhanh, đến lúc nghe Trương Vĩ nhắc đến người có dị năng con mắtcômới sáng ngời lên. Máu của bọn họ uống rất ngon!côvô thức nuốt nước bọtmộtcái.

Đợi đến khicôgáikia lại đây lấy bátanhmới chuyển bátkhôngchocôấy.côgáihơi xấu hổ,nóichuyện bằng khẩuâmGiang Namâmấm mềm mại, còn cùng Lệ Sâmnói: "Tôi thấy bạngáicủaanhtừ nãy giờ chưa ăn gì, chỗ tôi vẫn còn thừa lại chút cháo tôiđilấy choanhnha?"

Thanh niên gãi gãi đầu: "Đúng vậy, em là người đông bắc đến Tĩnh Thủy Thành làm việckhôngnghĩ đến cứ như vậy xảy ra tận thế, em liềnđitheo đám Trương đại ca.anhđừng xem thường bộ dáng Trương đại ca lớn lên yếu ớtthậtra Trương đại ca là người hiền lành có lòng nhiệt tình, nếu làkhôngcóanhấy bọn emkhôngchừngđãsớm c·h·ế·t rồi."

Lệ Sâm chỉ cảm thấy bát cháo trong tay giống như là nặng ngàn cân.anhtừ từ uống vài ngụm sau đó cầm bát trong tay.

Trương Vĩ lại cười cười: "Tôi biếtrõhai người có bản lĩnh, nhiều Zombie như vậynóigiết liền g·i·ế·t, nếuthậtsựmuốn g·i·ế·t chúng tôi cũngkhôngcần chờ đến bây giờ."

Trongmộtthoáng qua, Lệ Sâm hơi xấu hổ vì suy ngĩ lạnh lùng củaanhlúc ởtrênxe.

Mặt Lệ Sâm vốn là lạnh lùng giờ phút này cũng nhu hòađikhôngít. Đoàn người này làm cho người ta cảm thấy thựcsựkhác biệt với nhóm Triệu Cường. Nam Ca ở vị trí ghế phụ cũng nhìn ra ngoài, ánh mắt giống như còn mang theo chút hâm mộ.

Lệ Sâm mím môikhôngan ủi tiếp. Dù saokhôngcó tin tức xấu truyền đến chính là tin tức tốt.

Mã Viễn hơi hâm mộ nhìn Lệ Sâmmộtcái. Người đàn ông này cao lớn tuấn lãng lại có bản lĩnh, còn mang theomộtngười bạngái.

Trương Vĩ thở dài: "Congáisinh sống ở tận thế khó khăn hơn, chúng tôikhôngthể đơn giản chếtđiđược nếukhôngcônhi quả mẫu bọn họ khẳng định càng khó sống."

Nam Ca vô cùng buồn chán chờ ởtrênxe nhìn Lệ Sâm từ bãi đất trốngđitới, ngẫu nhiên cònnóichuyện cùng người khai thác trong sân làmcôcũng muốnđira ngoài hóng giómộtchút.

Lệ Sâmđilạitrênbãi đất trốngmộtvòng, xác định nơi nàykhôngcó vũ khí gì có thể uy h**p được bọn họ liềnnóivới Mã Viễn: "Tôiđiđón bạngáiđã,côấy hay ngại ngùng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhnghe Mã Viễn kể vậy mà lại chủ động an ủi cậumộtcâu: “Mặc dù sống vất vả nhưng sức khỏe các cậu tốt chiếm phần lớn so với tỷ lệ loài người sống sót sau tận thế rồi.”

Trương Vĩ uống xong bát cháo của mình mớinóivới Lệ Sâm: "Trước kiacôấy làm kết toán cho chủ thầu, con còn quánhỏliền mang theo làm công từ nam tới bắc. Nghenóilà trong nhà còn có hai đứa congái, về sau tận thế xảy ra cả nhàcôấy gặp chuyệnkhôngmay, chồng cũng mất sau lần đấy sau đócôấy liềnđitheo chúng tôi giúp quản lý chuyện ăn uống."

Đều là câu đơn nêncônóirất lưu loát, ai cũngkhôngpháthiệnra chỗ nàokhôngthích hợp. Lệ Sâm cũng giải thích: "côấythậtsựkhôngcần."

Trong thôn cómộtngười mẹ trẻ,côấy cười dịu dàng giúp mọi người múc cháo, luôn miệngnóikhôngđủ lại về lấy thêm nữa.

Sau đó cũngkhôngcầncôđimàmộtđường bếcôbước đến bên cạnh Trương Vĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côgáikia lúc này mới khẽ mỉm cười rờiđi.

thìra thônnhỏbị bỏ rơi này cókhôngít người. Lệ Sâm nhìn sơ qua, tính kiểu gì cũng có vài chục số người phần lớn đều là đàn ông, trẻ có già có.

Chuyện người có dị năng bí mật như vậyanhta cũngkhôngcó ý đinh giấu diếm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Dân công trong thôn nhỏ