Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Trốn dưới vách núi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Trốn dưới vách núi


Bọn họ đều là đàn ông thân thể cường tráng, nhỡ gặp phải Zombie bọn họ đều có thể giải quyết được cho nên cũngkhôngai cảm thấy sợ hãi.

Lúc nãy chạy trối c·h·ế·t nênkhôngchú ý đếncôđãchạy đến chỗ nào. Vừa quay đầu định trốnđinhưng màkhôngđược, saocôlại có thể trốn bên vách núi được chứ!đithêmmộtbước nữa là ngã xuống rồi!

Nếu mà Zombie vào thời khắc này tấn công thôn... Lệ Sâmkhôngdám tưởng tượng hậu quả.

Tiếng bước chân Lệ Sâm càng ngày càng gần, trong lòng Nam Ca vẫn còn giãy giụa.

Làm chocôkhôngnghĩ đến là, người đàn ông kiakhôngchỉmộtmìnhđitìm mà còn dẫn tất cả đàn ông trong thôn trangnhỏđitìm cùng!

Nam Ca suốt ruột kêu khiến vùng núi này hậnkhôngthể rung chuyển: "Làthật, có Zombie! Tốc độ rất nhanh!"

"Tôi thấycôngây ngốc ở nơi nàykhôngphải là rất vui vẻ sao, hay là ở lạimộtbuổi tối ngày mai tôi lại đến đón?"

Tâm trạng Lệ Sâm cuối cùng cũng vui vẻ, độc ác hỏi: "thậtkhôngchạy nữa?"

khôngkhí sau lưng lạnh buốt nhưngcôcũngkhôngquá chú ý, nhắm mắt lại dưỡng thần. Nghĩ đến bộ dáng lúc nãy Lệ Sâm đemcôthả ra, Nam Cakhôngnhịn được vui vẻ cười hai tiếng.

Nam Ca bị người này khiêngđãkhôngphải là lầnmộtlần hai, thân thểcôlúc lắc theo nhịp chân Lệ Sâm, còn cảm thấy có chút quen thuộc.

( chắc ý mấyanhlà đám Zombie dưới nước lâu người sưng vù lên nên tốc độ bị ảnh hưởng chậmđimà còn gần bằnganhSâm. nếu con Zombie bình thường mà có hệ tốc độ chắc phải kinh khủng lắm))

Làm sao bây giờ?Chân Nam Ca đều mềm nhũn hết rồi, đây cũngkhôngphải là cái hố sâu hôm nay vừa gặp, đây là vách núi cao chót vót nếu chẳng may ngã xuống nhất địnhcôsẽchết!

Nam Ca chưa kịp phản ứng lại,thậtthà trả lời: “Mắtkhôngtốt, về saukhông, chạy trốn vào buổi tối." Sau khinóixong,côgiật mình ngậm chặt miệng lại.

Nam Ca còn có cái gìkhônghài lòng đây?

anhta cũngđãtừng trải, đương nhiên nhìn ra Lệ Sâm cùng Nam Cakhôngthích hợp.anhta đoán, Nam Ca rất có thể là bị Lệ Sâm ép buộc giữ ở bên người. Nhưng mà bề ngoài Lệ Sâm tuấn tú lịchsựlạikhôngthiếu vật tư, còn có bản lĩnh tồn tại trong tận thế hỗn loạn này, là congáiđều muốn tìm người giống như Lệ Sâmkhôngphải sao?

Đối với đám Trương Vĩ chủ động đến giúp Lệ Sâm tìm người, Lệ Sâmthậtsựcảm kích.hiệngiờ trong mắt bọn họ đều xem Lệ Sâm như là lão đại của bọn họ.

Kinh nghiệm chạy trốn của Nam Ca rất nhiều, nhưngkhôngcómộtlần nàocôđem dấu vết xóa bỏ sạchsẽ,anhmang người đuổiđitheotrêncơ bảnđãđoán được vị trí cơ bản của Nam Ca.

Nam Ca bỗng chốc bị dọa đến muốn nhảy lên! Người đàn ông này làm như thế nào tìm được nơi này?

Nam Ca dùng sức rụt rụt thân thể lại,côrất sợ bản thân trốnkhôngkĩ đem cơ thể mình lộ ra. Lệ Sâm là ai? Nhiều năm làm bộ đội đặc chủng như thế, năng lực điều trakhôngphải dạng bình thường.

Những người khác cũng nghe ra trong giọngnóiLệ Sâm ngập tràn lửa giận, nghĩ thầmsựtình đôi tình nhân người ta tốt nhất là đừng dính vào, vì vậy mọi người lập tức tụ tập lại rờiđi.

Những con Zombie kia cơ thể đều sưng vù, tốc độ khó khăn lắm mới so sánh được với mình. Như vậy hệ tốc độthậtsựsẽmạnh ra sao?

Lúckhôngnóilời nàothìkhôngsao, vừanóixong vách núi bên cạnh liền rơi xuống mấy tảng đất, Nam Ca lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn đáng thương nhìn Lệ Sâm.

Nam Ca dùng sức ho khan hai tiếng, bị hù dọa run rẩynói: "Khoảng cách quá xa...khôngcảm giác được, nhưng màđã, đến rất gần thôn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lệ Sâm còn thở dài: "côấy rất thích chạy ra bên ngoài, hôm nay chắc làđihơi xamộtchút thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sợ hãi ngẩng đầu lên,côcũng chẳng quan tâm đến việc giận dỗi Lệ Sâm, lập tức đáng thương cầu xin: "Lệ Sâm,anhđem tôi, ra ngoài đượckhông."

trêntay mỗi người bọn họ đều có cây đuốc, thựcsựđem mảnh rừng cây này chiếu sáng trưng như ban ngày! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Ca rất là lúng túng. Ánh sáng chói mắt chiếu vào,côngồi xổm dưới đất hé mắt ra. bộ dáng trông cực kỳ chướng tai gai mắt nhưng vẫnkhôngquên vẫy tay với Lệ Sâm, nhếch khóe miệngnói: "Lệ Sâm,thậtlà khéo,anhcũng đến, tản bộ à?"

"Nếu chạy nữathìlàm sao bây giờ? Mỗi lần bị tôi phạtcôđềunóinhư thế nha?"

Lệ Sâmmộtthânmộtmìnhđitới đằng trước. Trương Vĩ ở phía xa xa còn gọianhmộtcâu: "Lệ Sâm, đừng tìm đầu bên kia, chỗ đấy là vách núi,côấy dù mù đường như thế nào cũngkhôngthể bi ngã xuống đâu?"

Quay đầu lại,anhxin lỗi mọi người rồinói: "côấy phải ở xung quanh nơi này, nhờ mọi người tìm giúp tôimộtchút."

Chạy từ nãy giờcôthấy hơi mệt nên quyết định nghỉ ngơithậttốt đợi đến buổi sáng ngày mai lại tiếp.

Còn Nam Ca vì saokhôngtrở về, đương nhiên là bởi vìcôchạy nha!

"nóithế là ý gì?" Lệ Sâmkhônghiểu hỏi.

Ầy!anhta bịmộtgói thuốc lá mua chuộc,hiệngiờđãtriệt để đứng về phía Lệ Sâm.

Vì vậy Lệ Sâm lập tức nghiêm túc hỏi: "Có bao nhiêu?"

Lời Lệ Sâmnóicônghe được nhưng màcôcũng chưa đồng ý gì nha. Thừa dịpanhta bị mấy người đàn ông kia cuốn lấy,côhiệntạikhôngchạythìlấy đâu ra cơ hội chạy nữa?

"Vẫn phải tìm thôi" Lệ Sâm hơi bận tâmnói: "Thời điểmcôấyđiqua quá tối, có khả năngthậtsựkhôngnhìn thấy đường."

Nam Ca nghe thấyâmthanh mọi người tản ra còn che miệng mình lại, rất sợ phát ramộtchút tiếng động.

Vì tìm nàng, trong thôn chỉ lưu lại cái vài người trông coi, những người giàkhôngthểđiđược, còn có mẹ con tiểu Địch đều ở bên trong!

Nam Ca hậnkhôngthể chỉ tay thề với trời, cổ họng vô thức nức nở nghẹn ngào: "Tôi nếu muốn chạy nữa, liền bịanh, trói ở sau xe..."

Chương 30: Trốn dưới vách núi

Nam Ca nếu có thể khócđãsớm rơi nước mắt rồi, bây giờ chỉ có thể gào khan: "Tôithậtsự,khôngbiếtrõbên trong này, là vách núi nha, tôi biết sai rồi! Tôikhôngchạy,anhđem tôi, đem ra ngoàiđi!"

Trong chớp mắt Lệ Sâmthậtmuốn quay đầu rờiđi, nhưnganhvẫn ngồi xổm xuống đưa tay ra cho Nam Ca.

Tìmmộtchỗ trốn thôi mà cũng tìm được chỗ ngã xuống có thể tan xương nát thịt,khôngbiết nên khen con mắt này củacôluôn biết tìm chỗ nguy hiểm haykhông.

Lệ Sâmnóixong, Trương Vĩ lập tức bày tỏ: "Tất nhiên, bọn tôi nhất định tìm racôấy,anhcũng đừng sốt ruột quá."

Tay Lệ Sâm hơi dùng sức kéo Nam Ca đứng lên, thực raanhcó thể trực tiếp đemcôtúm lên, ai biết giữa đường lại thả lỏng lực tay, suýt chút nữa Nam Ca ngã xuống!

"A!" Nam Ca bị dọa kêu to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Dù sao chúng nó ban đầu đều là trốn ở dưới nước nếu mà thức tỉnh dị năng hệ thủy,nóikhôngchừngsẽrất phiền toái, tại sao hết lần này tới lần khác lại thức tỉnh hệ tốc độ." Lờinóicủa Trương Vĩ giống như đưa cho Lệ Sâmmộtmanh mối quan trọng.

Vốn mọi người đều chưa tin tưởng Lệ Sâm cho lắm, nhưng màmộtgói thuốc látrêncơ bản liền đem những người nghiện thuốc lá đều thu mua hết, rất nhiều việckhôngcần Lệ Sâm hỏi bọn họ đều chủ động kể ra hết.

Sao lại đem lời trong lòngnóira nha! Bây giờ thu hồi còn kịpkhông?

Sau khi đứng lại,anhcòn hướng về phía trước nhàn nhạtnóimộtcâu: "Nam Ca,côđira, tôi nhìn thấycôrồi."

côcũng hơi bận tâm nhìn phương hướng về thôn, đám Zombie nàyđãhọc được nửa đêm đánh lén sao?

Nghĩ tới đây Lệ Sâm đột nhiên ý thức đượcmộtsựviệc,bây giờđãquámộttiếng rồi, Nam Ca sao còn chưa trở lại?

Lệ Sâm vừa cầmđãcảm thấy taycôthậtgầy,hiệngiờ mặc dùkhôngnhìn thấy xương nhưng tay vẫn như trước lạnh băng. Giống như là chekhôngđược nội tâm lạnh nhạt củacô.

"đangsuy nghĩ gì?" Lệ Sâm bất thình lình hỏi.

Lệ Sâmthậtsựnổi giận, giữa chặt bả vaicôcòn kéocôđến vách núi định đẩy xuống, Nam Ca gào khóc kêu: "Thônđanggặp nguy hiểm! Có Zombie,điqua!"

Mã Viễn là ngườikhôngchịu ngồi yên lập tứcnói: "Em đoán hẳn là hệ tốc độ, dù sao tốc độ của chúng nó nhanh hơn trước quá nhiều."

Lá gannhỏcủa Nam Ca đềuđangrun rẩy,cônghiêng đầu hướng ra sau nhìn, quả nhiên cảm giác lạnh buốt càng sâu.

Lệ Sâm còn tưởng rằngcôđangnóidối, căn bản làkhôngtincô: "Gặp nguy hiểm cũng phải giải quyếtcôtrước."

Cuối cùng đoàn người đềuđãđixa, Lệ Sâm mới cười mà nhưkhôngcười nhìncô: "côtiếp tục chạyđi."

Nam Ca cũngkhôngdám do dự, rất sợ Lệ Sâm saumộtgiây liền đổi ý lập tức đem tay đặt vào trong tayanh.

Trương Vĩ còn có chút lo lắngnói: "Tôi lo nếuthậtsựlà hệ tốc độ, chỉ sợ so với đám này còn kh*ng b* hơn."

Cuối cùng,khôngđợicôđưa ra quyết định Lệ Sâmđãcầm cây đuốc đứng ở bên vách núi, vừa vặn đem chỗ trốn của Nam Ca chiếu sáng trưng.

Lệ Sâm đầu tiên là hướng về phía sau kêumộttiếng: "đãtìm được Nam Ca rồi! Khuya hôm nay vất vả mọi người, mọi người cứđivề trướcđi, lát nữa tôi đưacôấy qua!"

"trênngười chúng nó thức tỉnh dị năng gì vậy?"

Nam Ca nghiêng đầu, duỗi tay chụp chụp bùn đất dưới chân. Ai biết mặt đất trong nháy mắt giống như là bị nứt ra, lúc nàycôcũngkhôngdám động đậy nữa!

Thời điêm Mã Viễn ởtrênđường còn hỏi: "Lệ ca, bạngáicủaanhnếuđãlà dân mù đường saoanhcòn chocôấyđira ngoài nha, trời tối như thế, nếu mà gặp phải Zombiethìphải làm sao bây giờ?"

Nam Ca đứng cũngkhôngdám đứng vừa định gọi hai câu xin bọn họ trước tiên đem mình từ nơi này ra ngoàiđã, nhưng mà vừa nhìn thấy ánh mắt kinh người của Lệ Sâm,côlại đem miệng đóng lại.

Vách núi? Nam Ca chớp chớp mắt cảm thấy giống như làcôđãnghe được cái gì đó.

Lệ Sâm xem xong đối với người có dị năng lại có cái nhìn mới.anhlại hỏi về đám Zombie trốn trong suối nước kia.

côcũngđãtìm được chỗ bí mật như thế khẳng định làanhta tìmkhôngđược mình đâu.

Nhưng màcôngồi xổm quá lâu, chân nhũn ra cho nênkhôngtrực tiếp đứng lên được. Sắc mặt Lệ Sâm trầm xuống. Rất tốt! bây giờ cũngkhônglừa đượccôrồi đúngkhông.

Thời điểm Nam Camộtlần nữa đứng ở mặt đất hai chân vẫn cònđangrun rẩy.

Mặt Lệ Sâm lạnh như băng khiêng Nam Ca lênđitrở về.

côcố gắng lựa chọn con đường hẻo lánh nhất,mộtđường đâm đầuđivào sau đó núp vàomộtch* k*n.

Lệ Sâm cẩn thận nhìn chằm chằm hai mắt Nam Ca, được rồi, mặc dù vẫnkhôngnhìn thấycôcó vẻ mặt gì, nhưng mà sốt ruột như thế hẳnkhôngphải là giả.

Lệ Sâm nhìn ngườicôrun run co lại xem rathậtsựsợ hãi,trêntay dùng sức đemcôkéo lên.

Lệ Sâm rất nhanhđãđuổi kịp đoàn người Trương Vĩ, cùng bọn họnóirõràng tình huống, vài người cònkhôngtin nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Lệ Sâm quá nghiêm túc trong lòngkhôngkhỏi khẩn trương lên, hướng tới thôn chạy đến.

Hôm nay Trương Vĩ hút thuốc chậm nhất,mộthơi thuốc hậnkhôngthể ngậm dư vị ở trong bụng mấy chục vòng mới nhả ra,rõràng thuốc đềuđãcháy đến cùng, cònkhôngnỡ némđi, xem nhưthậtsựlà đợi đến khi thuốc lá tẳt hết lửa mới đem tàn thuốc nắm trong tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mã Viễn còn biểu diễn cho Lệ Sâm xem dị năng hệ hỏa của cậu, người có dị năng hệ băng cũng tìmmộtchậu nước về sau đó đem chậu nước kia đông lạnh thành băng.

"thậtthật!" Nam Canóichuyện lưu loátkhôngít, mạnh mẽ bảo đảm.

Lệ Sâmthậtmuốnmộtcước đạpcôxuống núi cho xong hết mọi chuyện. Về sau có phải haykhônganhphải tìm sợi dây thừng đem buộc Nam Ca lên dây lưng quần,cômớikhôngtùy tiện chạy?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Trốn dưới vách núi