Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Sanh Lạc Lạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 163: Em thật cao hứng
Nàng làmmộttiểu Zombie thích ngủ, thời gian mỗi ngày ngủ cơ hồ đều là cố định, mà tối hôm qua ngủ quá muộn cho nênđãđến thời gian nên rời giường cũng chưa tỉnh lại.
Lệ Sâm chỉ làm nhưkhôngthấycôlén lén lút lút, động tác ăn cái gì đókhônghề thay đổi, nhưng bên miệngđãhiệnlên nụ cười tươi rói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vươn tay, dùng đầu ngón taynhẹnhàng chạmmộtcái, dấu vết tối hôm qua bị chính mình làm rađãbiến mấtkhôngthấy gì nữa. Làn da chỗ đómộtlần nữa trở về trạng thái trắng nõn nhẵn nhụi.
"Hả?" Tần Mộ Yên ngẩng đầu, con mắt hồng giống như là con thỏnhỏ. Lệ Ngạn nghiêm mặt khiến Tần Mộ Yên có chút sợ hãi,côkhôngdámnóitiếp.
Lệ Sâm cườimộtcái, lộ ramộthàm răng trắng chỉnh tề, còn duỗi tay đem nhúm tóc ngây ngốc kia vuốt cho thuận.
Thuận tiện,anhta cònnóicho người trong căn cứ,nóilà hôm nay cần máu tươi của sáu người dị năng. Quả nhiên, số người đột nhiên biến nhiều, người đánh nhau kịch liệt cũng nhiều hơn.
Đôi mắt Nam Ca trông mong gật đầu, tư vị tối ngày hôm qua,côthậtsựlà nếmmộtlần liền quênkhôngđược rồi. Phần nhân loại trong thân thể thức tỉnh càng nhiều, cảm giác xấu hổ cũng lại càng nặng.hiệntạiđãnóitrắng ra, Lệ Sâmsẽkhôngcảm thấycôcó chút...
Thời điểm buổi sánganhvốn nên ra ngoàiđimộtvòng, đưa những người có dị năng khác rời căn cứ. Nhưng nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực,anhcoi như là có tự chủ lớn hơn nữa cũngkhôngthể đứng dậy được.
Lệ Sâm: "... Được rồi."
Từ từ ngồi dậy, Tần Mộ Yên che đầu mình. Giọngnóitrầm thấp khác thường: "Chúng tađãngủ cùngmộtchỗ... Người ở phía ngoàisẽnhìn chúng ta như thế nào..."
Ai biết,khôngđợianhkịp xâm nhậpmộtbước nữa liền vang lên tiếng đập cửa.
Mặc dù giọngnóirất ngượng ngùng, nhưng mà càng nhiều hơn vẫn là vui vẻ đấy. Cái người đàn ông này về sau liền triệt để thuộc về mình rồi.
Nam Ca đương nhiên muốn chứ,côđãrối rắm rất lâu mới quyết định được đấy. Lúc nàycôngước cao đầu, đưa mắt nhìn đôi mắt phượng của Lệ Sâm,nhỏgiọngnói: "Emhiệntại cảm thấy máu chỉ được xếp là mỹ vị thứ hai thôi..."
Nam Ca ngồi ở bên cạnhanh, hai người trong lúc đó có chút khoảng cách.côlen lén ngắm Lệ Sâmmộtcái, sau đó hướng tới bên cạnhanhcọ xát, cố ý đem bả vai của mình đụng vào ngườianh.
Tần Mộ Yên nghĩ thầm, có cái gìkhôngđúng sao?anhấykhôngcưới người khác, lẽ nàosẽcưới bản thân mình?
Nam Ca trừng mắt nhìn, cũng ngọt ngào cườimộttiếng. Con mắt đều híp lại thành đường thằng: "Chào buổi sáng."
Căn bản làkhôngđể cho Nam Ca có cơ hội gì cự tuyệt mìnhđãchặn ngang ôm lấycôtiến vào phòng ngủ. Nếu nhưnóiLệ Sâm là quân vương Bắc Hải vậythìNam Ca tất nhiên chính là sủng hậu. Vìcômà quân vương cũngkhôngthể lên triều nha.
Giọng dần dần căng lên, tayanhômcôhơi dùng sức: "anhcũng vậy,thậtsựvui vẻ."mộtlầnkhôngđủ,anhlạinóilại vài lần: "Nam Ca,anhthậtthậtthậtsựvui vẻ."
Khi Lệ Ngạn tỉnh lại, đầu đau muốn nứt, nhìn thoáng qua đồng hồ mới pháthiệnđãlà buổi trưa. Cậu ởtrêngiường từ từ ngồi dậy, trì hoãnmộthồi lâu mới nhớ ra tối ngày hôm quađãxảy ra chuyện gì. Lệ Sâm cái ngườianhtrai này, chính mình làm chú rể lạikhônguống rượu, tất cả đều để cho em trai uống hộ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời điểm đôi môi kề nhau, trong miệng hai người đều phát ramộttiếng than thở thỏa mãn.
Lệ Sâm đoạt lấy công cụ trong tay Diệp Thiệu, chính mình đến giúp Nam Ca rút máu. Trong quá trình còn liên tục trấn an Nam Ca: “Lát nữa cho em nhiều thức ăn ngonmộtchút, đượckhông?"
"Vậy mỹ vị thứ nhất..." Lệ Sâm phản ứng lại được, thân thể cứng đờ ngay tại chỗ. Ánh mắt nhìn Nam Ca cũng nguy hiểm hơn: "Em xác định emđangnóicái gì sao?"
Chương 163: Em thật cao hứng
Lệ Sâm lúc này mới nhớ tới, buổi sánganhtruyền cho Diệp Thiệu tin tức, đểanhta lại đây. Trước tiên giúp Nam Ca sửa sang lại quần áomộtchút, Lệ Sâm lúc này mớiđimở cửa cho Diệp Thiệu.
Lệ Ngạn lập tức duỗi tay giải thích vớicô: "Em đừng sợ, tối ngày hôm qua chúng ta ngăn cản quá nhiều rượu. Khả năng là sau khi say ai đó đưa chúng ta tới đây. Em yên tâm,anhkhôngcó làm gì em."
Lệ Ngạn dè dặt vén chăn lên, thời điểm thấy là Tần Mộ Yên mới thở phàonhẹnhõm. May mắnkhôngphải người phụ nữ loạn thất bát tao nào khác.
"Ừm,mộtthángmộtlần, đây là chúng ta trướcđãnóixong."thậtra Diệp Thiệu cũngkhôngmuốn làm cái người nhẫn tâm này, nhưng mà thí nghiệmđãđếnmộtbước này,anhtakhôngthể đơn giản bỏ xuống được.
côđãsớm biết người đàn ông của mình luôn ở bên người phòng thủ, tự nhiên liếc mắt liền thấy đượcanh. Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua... Nam Ca thẹn thùng mà kéo chăn mền lại, chỉ lộmộtcái đầunhỏ. Tóccôcũng có chút loạn,trênđầu còn dựng thẳng lênmộtnhúm tócnhỏngây ngốc.
"Vậy lúc nàothìrút?" Diệp Thiệu bất đắc dĩ.
nóiđến năng lực tự lành củacô,thậtsựlà rất kh*ng b*. Hệ tinh thần cấp bảy, lại là thể chất Zombie, về sau nếu như thăng cấp thành cấp támthìkhôngbiết lại có thay đổi gì nữa đây.
...
Ai biết Tần Mộ Yên thế nhưngnói: "Về sauanhkhẳng định là muốn kết hôn, nếu như bị vợanhbiếtrõchúng tađãtừng...côấysẽkhổ sở..."
Nam Ca giống như mạnh mẽ bừng tỉnh khỏi mộng, thừa dịp Lệ Sâm dừng lại, còn đẩyanhra.
Dùng ánh mắt tinh tế phác hoạ mặt mày người trong lòng. Thời điểmcôấy ngủ rất yên tĩnh ôn nhu. Tối hôm qua sau khi giúpcôxử lý xong lạikhôngmặc quần áo chocô, giờ phút này vợ củaanhchôn cả thân thể vào trong chăn, Lệ Sâm chỉ có thể thấy cái cổ trơn bóng củacô.
Quầng thâm mắt dưới mắt kính mắt Diệp Thiệu rấtrõràng, khẳng định là cả đêmkhôngngủ. Lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Sâm hăng hái như vậy, chua xót trong lònganhta càng đậm, nhưngkhôngthể biểuhiệnra ngoài.
Lệ Sâm liền giữ nguyên tư thế này, đem cái trán áp vào trán Nam Ca, còn dùng chóp mũi cọ xát chóp mũi Nam Ca.anhđôi môi đỏ mọng củacô, có chút miệng đắng lưỡi khô.
Lệ Sâm cùng Nam Ca có ba ngày nghỉ kết hôn, ba ngày này căn cứ vẫn tiếp tục hoạt động, chỉ là bọn họkhôngtham dự hành động vây quét đó thôi.
Tân hôn ngày đầu tiên, thời tiết rất tốt.
Lệ Sâm vừa vặn ăn xong, cầm taycô, cúi đầu cùngcônhìn thẳng: "Cười cái gì, vui vẻ như thế sao?"
Lệ Sâm đương nhiên chưa đủ chỉ vớimộtcái hôn, dù sao bọn họ cũng có ba ngày phép cơ mà, muốn làm cái gì cũng có thể.anhhiệntại rấtkhôngmuốn để cho Nam Ca rời khỏi gian phòng này.
Tối hôm qua Nam Ca rất là thỏa mãn, cho nênhiệntạimộtchút cũngkhôngmuốn ăn cái gì đó, điểm tâm của Lệ Sâm là người khác đưa tới.
"Saoanhlại còn cõng cái hòm thuốc đến?" Lệ SâmkhôngnhớrõNam Ca muốn làm cái kiểm tra gì.
Còn như Lệ Sâmnóicho Nam Ca ăn ngon,anhvốn là muốn cắt cổ tay lấy máu. Ai biết Nam Ca ở trong phòng lo lắngđivài vòng, thế nhưng còn ôm lấyanh, ngăn cản.
Cậu nện đầu hai cái, cảm giác say quá khó chịu.đangchuẩn bị xuống giường, cậu vừa nhìn sang bên cạnh, trong nháy mắt sửng sốt. Tại sao trong chăn lại căng phồng giống như là có người vậy?
Cậu lại truy vấn: "Em nghĩ rằnganhsẽlấy người khác?" Tần Mộ Yên thề,cônghe ra hương vị nghiến răng nghiến lợi trong câunóiđó.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổnhỏ, rèm cửa cũng bởi vì gió thổi mà nhènhẹphẩy, chậm rãi bay trongkhôngtrung. Khắp nơi đều là vầng sángthậtnhỏ, đường cong nhu hòa.
côrõràng chưa làmrõràng đây là tình huống nào, sau khi nhìnrõmặt Lệ Ngạn xong, sương mù trong mắt trong nháy mắt biến mấtkhôngthấy gì nữa, vành mắt cũng trực tiếp hồng.
Lệ Ngạn trừng to mắt,mộthồi lâu sau mới hỏi: "Emnóicái gì đó?"
Tận thế mặc dù loạn, nhưng Bắc Hải này là chỗ có quy cách nghiêm minh, nơi này vẫn rất chú trọng danh tiếng. Dù sao mục đích của Lệ Sâmkhôngchỉ là chế tạomộtchỗ dừng chân, mà chính là muốn xây dựng lại xã hội văn minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cứ như vậy si mê nhìn chằm chằm Nam Ca hai giờ, cuối cùngcôấy cũng tỉnh lại.
Nghe được Lệ Ngạn giải thích, Tần Mộ Yênkhôngthấy may mắn, chỉ thấy thất lạc. Hóa ra cùng học trưởng cái gì cũngkhôngcó phát sinh...
nhẹnhàng gọi Tần Mộ Yên hai tiếng, nếu màcôvẫnkhôngtỉnhthìmình liền chuẩn bịđitrước chuẩn bị canh giải rượu. Ai biết Tần Mộ Yên thế nhưng mở mắt ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tôi."Giọngnóicủa Diệp Thiệu từ ngoài cửa vang lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lệ Sâm sớmđãtỉnh,anhhô hấpnhẹnhàng rất sợ đánh thức Nam Ca vẫnđangcòn ngủ say.
Lệ Ngạn cuối cùng cũng hiểu ra, hơnmộttháng qua vì cái gì vẫn luôn cảm thấy phương thức Tần Mộ Yên cùng mình chung đụngkhôngthích hợp,côấyrõràngkhôngcó coi mình là ngườiyêu, cũngkhôngbiết tâm ý của mình!
"Chào buổi sáng, Nam Ca." Mở miệng ngậm miệng đềukhôngđề cập tới chuyện xảy ra tối hôm qua.
Lệ Sâm nghe giọngnóikhẽ hơi khàn củacô, hơi kinh ngạc.khôngbiếtrõlà vì mới vừa tỉnh hay là tối hôm quacôkêu hỏng giọng rồi. Sau khi tự tay giúpcômặc quần áo tử tế, còn chuẩn bị gọi Diệp Thiệu tới xemmộtchút.
Lệ Sâm có chút bực bội hỏi: "Ai?"
Khuôn mặt Nam Ca đau khổ xụ xuống: "A?"
Nam Ca nước mắt lưng tròng che cổ tay nhìn Lệ Sâm, vừa bị ánh mắt mềm mại củacônhìn như vậy, Lệ Sâm còn có cái gì mà lập trường chứ. Trực tiếp liền ngăn cản động tác Diệp Thiệu: "Hôm naykhôngrút."
Nam Ca vừa hướng ngón tay,mộtbên hỏi: "Nhất định phải rút sao."
Bầukhôngkhí quá tốt, Nam Cakhôngkhỏi ôm lấy thắt lưng Lệ Sâm, thắt lưnganhrắn chắcmộtchút thịt thừa cũngkhôngcó. Tối ngày hôm quacôđãtinh tường cảm giác được rồi, người đàn ông có eo thon là có bao nhiêu mạnh mẽ...
Tần Mộ Yên nghĩ đến tình huống như thế, tim cũng có cảm giác vừa bị kéo căng lại vừa đau nhức.cômộtchút cũngkhôngmuốn để cho Lệ Ngạn cưới người khác đâu.
Rút máu xong, Diệp Thiệu xác định thân thể Nam Ca cũngkhôngcó vấn đề gì liền trực tiếp bị Lệ Sâm đuổiđi.
Diệp Thiệu đem khổ sở trong tim chôn dưới đáy lòng, cố làm ra vẻ thoải mái màđitới, cùng Lệ Sâmnói: "Rút máu."
Khuôn mặt Nam Ca tươi cười lại sáng lạn, nhưng màcôsuy nghĩ hồi lâu cũng nghĩkhôngra lý do gì, chỉ có thể ngây ngốc đángyêunói: "Chỉ là tự nhiên vui vẻ thôi."
trêntay Nam Ca còn mang chiếc nhẫn Lệ Sâm hôm qua cùngcôtrao đổi. Lúc nàycônhẹnhàng v**t v*, còn nhích lại gần bờ vaianhhé miệng bật cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho nên Lệ Ngạn cũng rất nghiêm túc, quyết định cùng Tần Mộ Yên cầu hôn. Kết hôn rồithìkhôngphải là danh chính ngôn thuận sao.
"Em..."côcòn chớp chớp con mắt, bộ dáng vô tội khiến cơn giận trong lòng Lệ Ngạn bay hết hơn phân nửa.
Lệ Sâm sao có thể thấy thế!anhước gì lão bà của mình dính mình nhiều hơn nữa ấy chứ!
Nam Cađangchờ câu này của Lệ Sâm đó,côkhôngngừng gật đầu: "Hôm nay em muốn uống sáu loại máu hỗn hợp!"
"Vốn là ngày hôm quasẽphải rút máu rồi nhưng nhìn hai người kết hôn, tôi liền đẩy lùi về saumộtngày, nào." Diệp Thiệuđãngồi xuống,đanglấy công cụ ra bên ngoài.
Nam Ca chỉ có thể đưa cánh tay mình ra ngoài: "Vậyanhnhẹmộtchút nha..."
Lệ Sâmkhônghiểu nhìncô, sủng ái hỏi: "Sao thế, emkhôngmuốn?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.