Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 162: Hài hòa hài hòa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162: Hài hòa hài hòa


Nam Ca,khôngnghĩ tớicôvẫn cùng Lệ Sâm ở cùngmộtchỗ. Tôiđãcảnh cáocô,côlàmộtcon Zombiethìnên sinh sống như Zombie.

Coi như là cười, ánh mắtâmu màu đỏ vẫn như cũkhôngcó rời khỏi phương hướng cơ sở chính. Hàm răng nó lúc mở lúc đóng, còn có thể nghe đượcâmthanh hàm răng run lên, rin rít lọt vào tai.

Nhưng Tông Hạo Hiên... Người lãnh tình như vậy nếuđãthích ai, chỉ sợsẽlà cả đời...anhấy có thể bỏ xuống haykhông, vậythìphải xem chính bản thânanhấy thôi.

Lệ Sâm nắm taycôcườinói: "Mời hai người kia vàođi."

"Được!" Đôi mắt đào hoa của Tô Hoằng tràn đầy nghiêm túc cùng vui mừng, tuy nhiênanhta nhìn nhìn sau lưngTân Vũ Hoa, hỏi: "Tông Hạo Hiên đâu?"

Bọn họ chỉ đắm chìm ở trong vui sướng của chính mình, vừa múa vừa hát. Thậm chí cònđangthảo luận Lệ Sâm cùng Nam Ca đều xinh đẹp như thế, dị năng lại nghịch thiên,khôngbiết về sau bọn họ có consẽlà thần đồng như thế nào.

Cười như vậy cũng quá phạm quy rồi đấy, Nam Ca liềnkhôngcó tiền đồ... Bị dụ dỗ thành công =. =

Yến hội tiến hành đượcmộtnửa lại có người đến thông báonóingoài cửa cơ sở chính có người tự xưng là bạn của Nam Ca tìm lại đây.

Đôi mắt nó trong đêm tối phát tán ánh sáng hồng sâu kín, gò má quá gầy, xuyên thấu làn da màu tím đen còn có thể nhìn ra hình dáng xương cốt của nó.

Diệp Thiệu ha ha cườimộttiếng: "Ăn ngon đó cũng là công lao của đầu bếp, tôi chỉ là lấyđiđộc tố bên trong mà thôi."

Zombie xung quanh tại lúc cảm nhận được hơi thở của nóđãlập tức điên cuồng chạy trốn. Mà cómộtchút Zombie trốn chậm, ngay lập tức bị tiếng cười của nó trực tiếp đánh nát não bộ, ngãtrênmặt đấtkhôngbò dậy nổi.

"A? Cái gì?" Nam Ca hứng thú.

Hôm naycôrửa mặt, thay quần áo xong liền chuẩn bị leo lên giường ngủ. Lệ Sâm ngồi ởtrênghế vừa vặn có thể nhìn thấy bộ dáng Nam Ca đưa lưng về phía mình bò lên giường, đường cong sau lưng rất mỹ lệ.

Tuy nhiênkhôngsao, tôi cũngkhôngqua nóng nảy. Chúng tamộtngày nào đósẽgặp mặt.côtrợ giúp nhân loại g·i·ế·t nhiều Zombie như vậy, cũng nên chịu chút trừng phạtđi.

Nam Ca cùng Lệ Sâm đứng ở ngoài đoàn người,côcònnóicùng Lệ Sâm: "khôngtrách được lúc trước Diệp Thiệu để cho em mang giúpanhta mấy con động vật biến dị trở về, hóa ra là vì nghiên cứu này. Thịt kia nhìnthậtngon nha..."

Những thứ nhân loại ngu xuẩn kia có cái gì tốt chứ, ở cùngmộtchỗ chỉ biết kéo châncôthôi. Tôi mới là đồng bạn củacôcơ mà, vì saocôkhôngtrở lại bên cạnh tôi?

Lệ Sâm: "..."anhthế nhưngkhôngbiết nênnóitiếp như thế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Ca là người về trước phòng cưới của họ trước, chỗ này ở chính giữa vào căn cứ. Cũng là căn nhà tốt nhất căn cứ, căn phòng rộng rãi sáng ngời.

Nó thủy chung luôn nhìn về phương hướng cơ sở chính, khoảng cách xa như vậy mà nó vẫn có thể cảm nhận được nhân viênđiđilại lại ngoài trụ sở.

Lệ Ngạn cùng Tần Mộ Yên đứng ở bên cạnh bọn họ, giả vờ là cái gì cũngkhôngnghe hiểu...

Nghĩ tới đây, Zombie kia thế nhưng mở miệng bật cười. Thân thể nó rách nátkhôngchịu nổi, lại như là tràn trề sức chiến đấu, tiếng cười liên tục truyền rất xa.

Hôn lễ liên tục ầm ĩ đến rất khuya, Lệ Sâm cùng Nam Ca ngược lạikhôngthèmđibồi người đến xem lễ ăn cơm, tất cả đều giao cho Lệ Ngạn cùng Tần Mộ Yên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tôithậtsựlà nhớ cácanhmuốn c·h·ế·t!" Tân Vũ Hoa vui vẻnói.

Lệ Sâm:...

Cổ họng Nam Ca đột nhiên khô cằn,cômuốn lui về phía sau nhưng Lệ Sâm sao có thể cho phép chứ. Sức lực củaanhlớn, vẫn như cũ giam cầmcôtrong lòng.

anhchưa từngyêuqua người phụ nữ nào khác nên cũngkhôngthể so sánhsựđối lập, nhưngsựthỏa mãn mà Nam Ca mang đến choanhtuyệt đối là cảm giác hai mươi mấy năm quakhôngthể mang đến được.

Lệ Sâm đối với chuyện này đương nhiên là hoan nghênh, sau khi cùng Tô Hoằng bắt tay, nhìn thấy mằu sắc đôi mắtanhta sâu hơn rất nhiều còn cười chúc mừng: "Xem ra dọc theo con đường này mọi người cũng phát sinhkhôngít kỳ ngộ nha."

Nam Tiểu Ca nghẹn khuấtnói,rõràngcôcũng là người có dị năng,rõràngcôcũng rất cường hãn, tại sao lạikhôngtheo kịp thể lực củaanhchứ,côkhôngphục!

Lệ Sâm lại cười xấu xa mê hoặccô: "thậtra trừ máu, trong cơ thểanhkhả năng còn có chút gì đó cũng có thể trợ giúp em lên cấp đấy, em có muốn thửmộtchútkhông?"

Vẻ mặt Lệ Sâmkhônghề có dấu hiệu xấu hổ, nghĩ muốn cùngcônóichuyện lại pháthiệncôđãngủ say. Nhìn chằm chằmcômộthồi lâu,anhmới hôn hôn môicômộtchút rồi ômcôcùng chìm vào giấc ngủ.

Tô Hoằng vuốt vuốt đầu cậu: "rõràng mới mấy thángkhônggặp thôi mà cậu lại cao ra rồi. Thiếu niên có dị năng hệ mộc của cơ sở chính tương đối nổi danh, tiểu tử cậu có tiền đồ lớn đấy."

Cuối cùng cũng ăn được tiểu Zombie chính mình liên tục thèm thuồng, Lệ Sâm tinh tế thưởng thức cả buổi tối,thậtsựlàyêuchết hương vị củacô.

Bạncôá? Saocôlạikhôngnhớ nhỉ?

Nam Ca còn lầm bầm: "Có cảm giác chuyện nàykhôngtốt, thế nhưng lại đau như vậy. Em rất làkhôngphục, hừ."

mộttháng này, danh tiếng căn cứ Bắc Hải như mặt trời ban trưa. Bọn họđitới chỗ nào cũng nghe người tađangđàm luận Lệ Sâm cùng Nam Ca, muốnkhôngbiếtrõcũngkhôngđược nha. Vừa vặn bọn họ vẫnđangtìm kiếmmộtchỗ lánh nạn liền chạy đến Bắc Hải tìm nơi nương tựa.

...

côngây ngốc đángyêugật đầu, ý thức chậm rãi rơi vào sương mù, chỉ nghe thấy Lệ Sâmnói: "Nam Ca,anhyêuem..."

Tô Hoằng nhìn ra Tân Vũ Hoa do dự, cũng đoán được khoảng thời gian tách ra này, khẳng định bọn họ cũngđãxảy ra chuyện gì, vì vậykhônghỏi lại nữa.

Nhanh chóng nuối miếng thịt xuống, cậu quay ra hướng tới Diệp Thiệu giơ ngón tay cái lên: "Bác sĩ Diệp,anhthậtsựlà lợi hại mà. Thịt này ăn quá ngon ý!"

Tất cả mọi người tương đối vui vẻ, Tân Vũ Hoa chờ Lệ Sâm cùng Tô Hoằngnóixong liền xông lên cho Tô Hoằngmộtcái ôm.

hiệntại Nam Ca làm việc và nghỉ ngơi so với trước kia có quy luật hơn rất nhiều, buổi tối mỗi ngày cũngsẽngủmộtlúc, thuận tiện hồi tưởng lại ký ứcmộtchút.

Trong lòng Lệ Sâm có chút bất mãn,anhnằm nghiêng ởtrêngiường, còn đem Nam Ca ủng vào trong ngực. Đầu ngón taykhôngngừng đụng vào gò mácôrồi lại từ từ lùi xuống dưới...

Mọi người tạm thời quên mất ưu sầu đều ào ào cảm khái: "Khẳng định là ngàn vạn sủng ái tạimộtthân!"

Nam Tiểu Ca về sau kiên trìkhôngnổi, nhắm mắt lại. Giọngnóiđãphi thườngnhỏ, còn chậc chậc lưỡi: "Tuy nhiênanhnóikhôngsai, xác thực cùng máu củaanhhiệu quả giống nhau. Giống như so với máu còn có hiệu quả tốt hơnmộtchútthìphải..."

==== tắt đèn mời tự động bổ não ====

Mà ở ngoài trụ sở, bên ngoài địa phương mà hệ thống phòng ngự có thể quản chế được, cómộtcon Zombie mặc áo choàng khô gầyđanglẳng lặng đứng lặng im.

Từ từđitới,anhmắt cá chân Nam Ca,nhẹnhàng v**t v* hai cái.

Lệ Sâm ý tứ sâu xa cười cười: "Vậy lát nữa về phòng liền cho em ăn no."

"Tốt rồi!" Tô Hoằng vỗ vỗ bả vai Tân Vũ Hoa: "Nghenóitrong căn cứ các cậu có rượu.đi, chúng tađiuống rượu!"

Cơ sở chính sau nửa đêm chậm rãi yên tĩnh trở lại. Mọi người làm ầm ĩ rất lâu cũng trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi.

Vừa nhìn Tân Vũ Hoa ăn cũngkhôngcó việc gì, những người khác cũngkhôngchịu ngồi yên, ào ào vọt lên muốn đoạt thịt.

Lệ Sâm cườimộttiếng, giống như sương mù tan biến lộ ra ánh trăng sáng ngời, khiến Nam Ca nhìn thấy cũngkhôngkhỏi ngây người.

"Em... Em muốn ngủ..." Nam Ca cảm thấy Lệ Sâm có chút nguy hiểm.

Tô Hoằng cùng Tân Vũ Hoa bọn họ đềukhôngngủ, ngồi tán gẫu suốt cả đêm cơ sở chính những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này.

"Sao thế, em cũng muốn ănmộtmiếng sao?" Lệ Sâm ôm eocôhỏi.

Hình ảnh vừa nãy Lệ Sâm cùng Nam Ca trao đổi nhẫn cùng hôn môi k*ch th*ch đến Tông Hạo Hiên,anhta liềnkhôngở lại xem nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhvẫn luôn chờmộtngày này cho nên chưa có chạm qua Nam Ca. Mà bây giờ...anhkéo kéo cà vạt, cảm thấy hô hấp nóng lên giống như bị lửa đốt vậy.

KỳthậtTân Vũ Hoa cũng là lòng đầy chua xót, nhưng cậu đối với Nam Ca nhiều hơn làmộtloại sùng bái.côấy gả cho Lệ Sâm, chính mình ngay cả ghen tị cũng chưa từng trải qua. Khổ sở hai ngày, cậu cũngđãđiều chỉnh tốt tâm tình. Về sau chắc chắnsẽkhônglàm Nam Ca ngột ngạt.

Nam Ca hì hì lắc đầu: "khôngphải đâu, "côngẩng đầu, Lệ Sâm có thể từ trong con ngươi màu đen củacônhìn thấy bản thân: "Em còn cảm thấy hứng thú vớianhhơnmộtchút."

Lờinóibọn họnói, Zombie này cũng nghe hiểu.

"Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn đấy" Giọnganhkhàn khàn: "Em có biết chuẩn bị xảy ra chuyện gìkhông? Vậy mà lại còn rảnh rỗi nghĩ tới g·i·ế·t Zombie, hử?"

"anhấy à..." Tân Vũ Hoa có chút ảm đạmnói: "Có thể có thể có chút mệt mỏi nênđivề nghỉ rồi."

"A!" Nam Ca nhớ tới, đâykhôngphải là khẩu phần lương thực củacôsao!

Mà người trong căn cứ buổi tối mỗi ngày cũng có thể nghe được tiếng Zombie gầm thét, căn bản cũngkhôngbiết vừa nãy có bao nhiêu nguy hiểm lướt qua bọn họ. Tiến hóa, thôn tính, rèn luyện. Trong đêm tối có quá nhiều chuyện mà nhân loạikhôngthể biết đượcđangdiễn ra.

Rượu tồn Trong căn cứtrêncơ bản đều uống sạch trong đêm nay, Lệ Sâm cũng uống mấy chén nhưng còn xa xa mới đến trình độ say.

Chương 162: Hài hòa hài hòa

"Có ạ, họ tên là Tô Phương cùng Tô Hiển."

anhthậtsựcảm tạ trong sinh mệnh của mình, cócôxuấthiện. So vớianhthỏa mãn, Nam Ca đến cuối cùng vẫn luôn cầu xin tha thứ. Lệ Sâm thấycômệt mỏi như vậy mà còn chưa ngủ, mềm mại dựa vào trong lòng mình giống như làmộtcục bông mềm, liền hỏicôđangsuy nghĩ gì.

Tô Hoằng khoát tay, khiêm tốnnói: "khôngthể so với hai ngườianh, hai người mớithậtsựlợi hại. Đúng rồi, chúc mừnganhcùng Nam Ca kết hôn, cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi."

"Thịt nàyđãqua xử lý, mọi người có thể yên tâm ăn." Diệp Thiệu bảo đảm hai lần, Tân Vũ Hoa liền đứng dậy: "Tôi đến trướcđi!"

Hôn lễ thế kỷ của Lệ Sâm cùng Nam Ca... Là sao?

Tân Vũ Hoa thẹn thùng vò đầu: "Cũngkhônglợi hại như thế đâu, đều là mượn ánh sáng của Lệ đại ca thôi ạ. Tô Hoằng, cácanhvề sau cũng ở lại đây chứ, chúng ta cùng nhau g·i·ế·t Zombie!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Ca quay đầu nghi ngờ nhìnanh, ngơ ngác hỏi: "Saoanhcònkhôngtắm rửađingủ? Ngày mai còn phảiđisăn g·i·ế·t Zombie đấy."côpháthiệnmuốn chạm đến cấp tám rất khó, cho nên gần đây vẫn luôn rất chăm chỉ.

Nếu như Nam Cakhôngcó cảm giác, thời điểmanhcùngcôlàm cái gì kia,côấy chẳng phảisẽlàmộtcon cá c·h·ế·t sao... Được rồi, cho dù là cá chếtthìanhcũng rấtyêu. Tuy nhiên chắc là đêm tân hôn của bọn họsẽlàmanhlưu lại bóng ma mất... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đồng ý rồi?"

Lệ Sâm ha ha cườimộttiếng: "Cũng cảm ơn cácanh. Về sau liền ở lại Bắc Hảiđi, trở thành thành viên mới cùng chung sức xây dựng Bắc Hải."

Lặn lội đến đây chẳng hề dừng lại ngoài Tô Phương cùng Tô Hiển còn có đám người trốn ra được từ tai nạn thiên thạch tại căn cứ Tân Bình, kể cả đám người Tô Hoằng.

Cậu kẹp lênmộtkhối thịt thả vào trong miệng, thời điểm nghiền ngẫm con mắt đều sáng cả lên.

Mỗi người đều có cuộc sống của mình. Mừng rỡ của hôm nay, bọn họ tin tưởngsẽlàmộtbức ảnh tươi đẹp của cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

Nam Ca cùng Lệ Sâm lúc này cònđangmời rượu đâu, vừa nghenóinhư thế đều nghi hoặc nhìn nhau.

"Đối phương cónóitên là gìkhông?" Lệ Sâm hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162: Hài hòa hài hòa