Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: Giải quyết
Phó Vân Chương nhìn theo ngón tay nàng,trênbức tường màu trắng có treomộtbức họa chưa hoàn thiện, bức tranh vẽmộtcành mai vừa thanh nhã vừa cứng cỏi nhưng cành cây lại trơ trụi, gầy guộc,khôngcómộtđóa hoa nào.
Trần tri huyện lạinóitiếp: "Đám tộc lão kia ấy mà... Có khi ngươi còn chưa biết chuyện này, bên Tương Dươngđangcó lưu dân bạo loạn, tình hình càng ngày càng căng thẳng, quan phủ phái quânđitrấn áp, đám tộc lão Phó gia kia bị chọn làm người vỗ về quân đội rồi..."
...
Phó Vânanhvô cùng ngạc nhiên.
Quản gia đích thân ra đón Phó Vânanh, bảo nàng Phó Dungđãbị Phó Vân Chương đưa về Trần gia ở dưới quê. Bởi vậy, lão thái thái nổi giận lôi đình, đánh Phó Vân Chương ngay trước mặt người hầu kẻ hạ nhưng lần này Phó Vân Chươngkhôngnhân nhượng nữa.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng thựcsựlà Phó thiếu gia.
Từng câu từng chữ đều mangẩný, đứa trẻ này cònnhỏthế màđãdám công khai uy h**p bà ta trước mặt bao nhiêu người!
Trần lão thái thái giận tới mức mặt đỏ phừng phừng, thở hắt ra.
Đúng làđãphân tôngthật, hơn nữa chi của Phó Vân Chương và Phó tứ lão gia lại trở thànhanhem, từ nay có quan hệ họ hàng gần, kéo giãn khoảng cách với dòng tộc. Những tài sản, ruộng đồng màu mỡ và đại trạch kia hoàn toàn đứng tên Phó Vân Chương, người trong tộc chẳng sơ múi được gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóithậtrathìcòn thấy rất tốt là đằng khác.
Nàng ngửi thấymộtmùi ngai ngái, có vẻ là mùi lá thông.
Phó Vân Chươngsẽkhôngtrách cứ nàng.
"Hoắc đại nhân... muốn gì ở ta?"
Quản gia sửng sốt. Phó thiếu gia lần này trở vềkhôngphải để giúp nhị thiếu gia thu dọn đồ dùng tùy thân mà là để giúp nhị thiếu gia chuyển nhà đúngkhông? Sao tới hòn đá trong viện cũng phải mangđithế này?
Lý Hàn Thạch khi ấy mới từ phủ nha về tới nhà, quan phục vẫn chưa thayđãđithẳng vào chính đường gặp Phó Vânanh, "Để công tử đợi lâu rồi."
Trần lão thái tháikhônghiểu nàng có ý gì nhưng vẫn nhìn xung quanhmộtlượt.
Phó Vân Chương nhớ lại cảnh trước kia nàng chải tóc song kế, mặc áo lụa, váy dài, ngồitrênchiếc ghế con chăm chú đọc sách, bỗng thấy bàng hoàng.
"khôngsao đâu." Phó Vânanhlắc đầu, khẽ trả lời.
Phó Vânanhgật đầu.
"Cùng lắm là chửi mắng ta mấy câu thôi,khôngđaukhôngngứa,khôngsao đâu."
Lời tác giả:
hắndặn dò.
Có câu chào đón dịu dàng này và nụ cười thanh lệtrênkhuôn mặt nàng, y bỗng thấy lọ hoa kia trở nên cao nhã quý giá hơn hẳn, những đóa hoa nàng chạm tay vào đều trở nên kiều diễm hơn bình thường.
Phó Vânanhrất tập trung, mãimộtlúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại mỉm cười, "Nhị ca về rồi."
Quản gia đồng ý, đưa nàngđithư phòng, lúc Phó Vân Chươngkhôngở nhà, Lâm Lang Sơn Phòng thường bị khóa lại, chỉ có nàng được ra vào tự do.
Trần lão thái thái lâu nayđãquen với việc được người khác cung phụng, tác oai tác quái nhưng thực ra chỉ được cái mẽ bề ngoài, chỉ dám gào khóc dọa nạt Phó Vân Chương, thấy ánh mắt nàng lạnh lùng như thếđãhãi hùng lắm rồi, run run gào lên, "Cái thứ nghiệp chướng này từ chỗ nào chui ra lại dám giương oai ở nhà ta thế hả?"
Phó Vânanhmỉm cười, ngước lên nhìn y, "Giờ huynh mới pháthiệnra sao?"
Phó Vânanhđứng dậy, "Đại nhân chịu bớt chút thời gian để gặp vãn bốiđãlà vinh hạnh của vãn bối rồi."
[1] Cửu cửu tiêu hàn là cách tính của người TQ, bắt đầu tính từ đông chí, chín chín (cửu cửu) tám mươi mốt ngày làsẽhết mùa đông (tiêu hàn - hết lạnh). "Cửu cửu tiêu hàn đồ" có thể chỉmộtbức thư pháp gồm chín chữ "Đình tiền thùy liễu trân trọng đãi xuân phong" (Trước đình liễu thắm trân trọng đón gió xuân), ngụ ý đón xuân, câu này gốm chín chữ, mỗi chữ chín nét, bắt đầu từ đông chí mỗi ngày viếtmộtnétthìhết mùa đông, tới mùa xuân. Ngoài ra cònmộtloại "tiêu hàn đồ" khác là tranh hoa mai, gồm chín bông hoa mai, mỗi bông chín cánh, mỗi ngày tô đỏmộtcánh, hết tám mươi mốt ngày là hoàn thành, xuân về hoa nở. Ý Phó Vân Chương lànóivề bức tranh hoa mai này.
Chưa ai dạy nàng cắm hoa cả nhưng dường như nàng lại rất thành thạo, động tác nào cũng vừa tự nhiên vừa đẹp đẽ.
hắnnhìn sang thuộc hạ bên cạnhnóimấy câu, thuộc hạ bèn ra ngoài, lát sau cầmmộttráp gấm vào.
Thuộc hạ của ông ta đưa công văn và các ghi chép khác tới, Phó Vânanhnhận lấy, đọcmộtlátđãxong.
."
Lý Hàn Thạch nghĩmộthồi, càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng, càng nhiệt tình với Phó Vânanhhơn, "Nhị gianóimong công tử mang theo miếng ngọc bội này bên người, đây là vật được tổ tiên của Nhị gia để lại."
Ngọc bội vẫn cứ là miếng ngọc bội trước đây nhưng phần dây đeođãđược đổi, có thêmmộtchiếc dây đeo bình an như ý vân chi thụy thảo.
Nàng chỉ huy Liên Xác và Vương Đại Lang thu dọn đồ đạc, những cuốn sách quan trọng đều bị mangđihết, những đồ trang trí trong phòng mà Phó Vân Chương thường bày biện cũng xếp vào mangđi, cuối cùng nàng nhìn ra khối đá Linh Bích bên hồ trong viện, bảo quản gia, "Hôm nay ta phảiđigấp, chỉ có thể mang mấy rương đồ đạc, về sau ông thuê mấy người đáng tin cậy chuyển mấy khối đá Linh Bích đó đến phủ Võ Xươngđi."
Phó Vânanhsuy nghĩmộtlúc cuối cùng cũng hiểu ra, cúi đầunói: "Đối với vãn bối mànói, Hoắc đại nhân có ân cứu mạng, vãn bối vô cùng cảm kích, nếu về sau có gì sai phái, vãi bối xin dốc sức."
Trong mắt sơn trưởng nàng làmộthọc sinh tốt, chính trực, thànhthật, hoàn toànkhôngphải cái loạinóidốikhôngđỏ mặt như thế.
Nhị gia chỉ giao chohắnnhiệm vụ bảo vệ Phó Vân chứkhôngđưa ra bất cứyêucầu gì, trực giác củahắnmách bảo Nhị gia đối xử tốt với Phó Vân như thế hoàn toànkhôngxuất phát từ mục đích lợi dụng.
Dưới ánh mắt chăm chú củahắn, Phó Vânanhmở tráp ra, bên trong làmộtmiếng ngọc bội hình con cá màu xanh đậm, mềm mại tinh tế, sống động nhưthật.
Trần lão thái thái nhíu mày.
Thẩm Giới Khê căn cơ vững chắc, môn sinh trải rộng khắp trong chiều, nhưng ông ta cómộtđiểm yếu trí mạng là dùng ngườikhôngkhách quan, bao che cho người trong tộc. Gia tộc Thẩm thị ở quê càn quấy vô cùng, dân chúng oán thánkhôngngừng, do vậy Phạm Duy Bình cũng phải sứt đầu mẻ trán, muốn xử lý cũngkhôngxử lý nổi, đành phải để Thẩm thị mặc sức làm bậy.
Vậy mà Hoắc Minh Cẩm lại tiết lộ thân phận của Lý Hàn Thạch cho nàng...khôngche giấu chút nào thế này, huynh ấykhôngsợ nàngsẽnóibí mật này cho người khác hay sao?
Trước đó nàngđãhỏi Chu Hòa Sưởng, Chu Hòa Sưởngkhôngbiết gì về việc phân tông.
Nàng sửng sốt.
Là do Triệu sư gia giúp đỡ? Hay là Chu Hòa Sưởng?
"Làm phiền cữu cữu rồi." Phó Vânanhcũng gọi Trần tri huyện là cữu cữu theo Phó Vân Chương, "Lần này con tới vì việc phân tông
trênbờ, người chen chật kín, dân trong vùng bày đủ loại cá tôm ra bán, tiếng rao hàng vang lên ầm ầm, mùi cá quá tanh, khách dưới thuyền đồng loạt nhăn mặt bịt mũi.
Thái độ lịchsự, thậm chí còn có chút cung kính khó lý giải.
Phó Vânanhgiật mình sửng sốt, lần trước nàng vội vãđiĐồng Sơn tìm Phó tứ lão gia nên chưa kịp lo chuyện phân tông, Phó Vân Chương cũng chưa làm được, thế màđãxong rồi là thế nào?
khôngphải Phó Vân cũng nghĩ thế hay sao?
Nàngđãlàm gì đâu.
Đầu hạ trăm hoa đua nở, cây cối xanh tươi, ngồi ở đầu thuyền, nhìn ngắm non sông gấm vóc hai bên bờ sông, cây xanh tỏa bóng xuống lòng sông, tựa nhưđangđithuyền trong tranh.
Trần lão thái thái nhìn quanhmộtlượt, mặt mày sa sầm.
Quản giakhôngdám nhận.
Nàng từng nghi ngờ có phải huynh ấyđãnhận ra nàng rồi haykhôngbởi nàng chưa từng đề phòng huynh ấy, trước mặt Thôi Nam Hiên nàng cảnh giác mọi lúc mọi nơi, nhưng lúc ở bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, nàngsẽkhôngcố ý che giấu, muốnnóigìthìnói, thoải mái phóng khoáng, hết sức tự nhiên.
Phó Vânanhdạomộtvòng trong phủ, thấy mọi chuyệnđãhoàn thành, bảo Vương Đại Lang lấy bạc ra đưa cho quản gia để ông ta chia cho người hầu trong nhà.
Trần lão thái thái đứng cũngkhôngđứng vững cho nổi, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước liền được mấy nha hoàn đỡ ngồi xuống sập, giận run cả người.
Quản gia khó xử. Ông ta biết lần này vì nàng nên Phó Vân Chương mới về gấp như thế, cũng đoán được nàng có vị trí quan trọng trong lòng thiếu gia nhà mình, cuối cùngkhôngdám ngăn cản thêm, dẫn nàng tới chính viện.
Sao tự nhiên lại đối xử với nàng tốt như vậy?
Bề ngoài, Lý Hàn Thạch là người của Thẩm đảng, nhưng thực ra lại là người của Hoắc Minh Cẩm!hắnlà tai mắt mà Hoắc Minh Cẩm xếp vào Hồ Quảng.
Trở lại phố Cống Viện ở phủ Võ Xương, đầu tiên Phó Vânanhđisang nhà Phó Vân Chương ở ngay bên cạnh nhà nàng, giúp y sắp xếp đồ đạc, lấy những đồ trang trí mang về từ huyện Hoàng Châu ra bày biện, đó đều là những thứ yđãquen dùng.
Lý Hàn Thạch vội đáp lời: "Làm gì có, thực ra công tửkhôngtới, ta cũngsẽtới tìm công tử."
Những chuyện như thế này chẳng ai tin. Huống chi trước nay huynh ấy vốn ghétnóichuyện quỷ thần.
"Chỉ vìmộtkẻ xa lạ!" Bà ta nghiến răng nghiến lợi, loạng choạng chống người đứng dậy, nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ bà ta lên rồi dìu bà ta ra ngoài.
Nàng hỏi Trần tri huyện: "Chọn ngươi cũng là quyết định của Lý đồng tri ạ?"
Trần lão thái thái cũng ngẩn người.
Mặt Trần lão thái thái xanh mét, "Đây là chuyện riêng giữa hai mẹ con chúng ta, làm gì tới lượt ngươi xen vào? Nó là từ trong bụng ta chui ra, nó phải có hiếu, phải tôn trọng ta! Nó mà dám bất kính với ta xem, người bên ngoài mỗi người nhổ nước bọtmộtlần là đủ để dìm c·h·ế·t nó! Nó có thăng quan tiến chức thế nàothìở trước mặt ta nó cũng phải nghe lời! Đây là bổn phận của nó!"
Trước nay y chưa từng trách cứ bất kỳ ai.
"Huynh vẽ nốt giúp muộiđi." Phó Vânanhcầmmộtcây bút đưa cho Phó Vân Chương.
Phố Đông Đại giờ vắng vẻ hiu quạnh hơn nhiều, Phó Vânanhvừa bước chân vào trong ngõ, mấy người họ Phó nhà gần đóđãngây người rồi sợ chạy mất dép, thất tha thất thểu quay về nhà, bảo người trong nhà đóng chặt cửa chính, khép chặt cửa sổ, cửa ngách cũng phải đóng lại.
Trần lão thái thái mặt đỏ phừng phừngkhôngbiết mìnhđangsợ hãi hayđangphẫn nộ, chỉ mình nàng màkhôngnóinổi lời nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thuyền vừa cập bến, Liên Xác và Vương Đại Lang lần lượt rời thuyền rồi quay lại đỡ Phó Vânanh.
Phó Vânanhkhôngnóinhiều với họ,đithẳng về hướng đại trạch Phó gia.
Trần tri huyện nghenóiPhó Vânanhtới tìm mình liền lập tức gạt công việc sangmộtbên,đira ngoài đón.
Chuyện ở Phó giađãgiải quyết ổn thỏa, tuy Phó Vân Chương bỏ lỡ kì thi đình nhưng vẫn là cống sĩ, có thể ra làm quan, còn danh tiếng của Đan Ánh công tửđãtruyền về huyện, giờ ai ai cũng chửi rủa châm chọc dòng tộc họ Phó vứt dưa hấu mà nhặt hạt vừng, chỉ vì lòng thamkhôngđáy mà đắc tội với hai người trẻ tuổi có tiền đồ nhất trong tộc, giờ hốikhôngkịp.
Giọng điệu châm chọc như thể dùngmộtloại vũ khí sắc bén quẹttrênmặt đất, tạo raâmthanh chói tai rờn rợn.
Cổng chính đại trạch đóng kín, Trần lão thái thái rất ít khi ra ngoài, cũng chẳng mấy khi mời khách tới nhà.
Phó Vânanhtỉnh bơ, nhếch miệng, "Nhị ca đương nhiênsẽphải tôn trọng người... nhưng tathìkhông."
Nghe vậy quản gia mới chịu nhận bạc.
...
Nha hoàn thông báo với bà ta Phó Vân thiếu gia tới, lão thái thái đột nhiên mở bừng mắt, giật đứt Phật châu trong tay, những hạt châu tròn xoe trơn bóng vương vãitrênmặt đất, lăn ra khắp nơi.
Phó Vânanhđãquyết, lấymộtchiếc quạt họa cảnh bốn mùa từ trong tay áo ra,nhẹnhàng phe phẩy, bình tĩnhnói.
đira khỏi phố Đông Đại, Liên Xác đành lên tiếng: "Thiếu gia... Tội gì thiếu gia phải làm thế, dù sao thái thái cũng là mẹ ruột của nhị thiếu gia."
Người này là em họ của Phó Vân Chương, sau này khả năng cao làsẽvề phe Thẩm đảng hoặc Thôi Nam Hiên.
Nhưng mà Hoắc Minh Cẩm phủ nhận thẳng thừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếukhôngphải trước kia chưa từng có lời đồn Nhị gia thích thiếu niên xinh đẹp... Lý Hàn Thạch thựcsựđãhoài nghi chủ tử nhà mình có phải thích Phó Vân rồi haykhông.
Nghe tiếng mưa rơi đập vào đá Linh Bích làmộttrong số rất ít sở thích của Phó Vân Chương.
Bình thường y vẫn luôn phải quyết định giúp người khác, giờ y ở nhà,khôngcần quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cái gì cũng nghe theosựsắp xếp của nàng, cảm thấykhôngtệ chút nào.
Lý Hàn Thạch tới đây để thu thập bằng chứng, chuẩn bị cho việc lật đổ Thẩm Giới Khê sau này.
Việc vỗ về quân đội chia thành nhiều loại, trong đó cómộtloại nghethìoai phong lắm nhưng ai nghe thấy cũng tái mặt, đó là chuẩn bị tất cả lương thảo, vật tư cho quân đội, kết cục của người bị lựa chọn chỉ cómột, đó là táng gia bại sản, tan cửa nát nhà.
Nha hoàn trong phòng đỏ bừng mặt, len lén quan sát vị thiếu giakhôngcùng chi trước mặt.
Nếu như lúc nào cũng phải đề phòngthìquá mệt mỏi, chi bằng phóng khoángmộtchút.
Triệu sư gia từngnóinàng quá u buồn nên mới muốn để nàng học vẽ tranh, nàng thựcsựthích vẽ tranh, tuy lần nào vẽ cũng chỉ vẽ những vật bénhỏtầm thường, hoa hoa cỏ cỏ, chimnhỏđậu đầu cành, côn trùng trong bụi cỏ, nhưng nàng thựcsựyêuthương thế giới này, vẽ thành tranh cũng luôn sống động, khiến người nhìn cũng cảm thấy vui vẻ, dường như cảm thấy những thứ trong tranh kia thựcsựtồn tại, đưa tay ra là có thể chạm vào.
Mấy người ra khỏi phố Đông đại,đivề hướng huyện nha.
Do mỗi lần trời mưa lớn, ngồi trong thư phòng lại nghe thấy tiếng mưa rơi lanh canh ngoài cửa sổ nên nàng mới đặt tên cho thư phòng của y là Lâm Lang Sơn Phòng.
Y mở lòng bàn tay ra nhận hoa.
Phó Vân Chươngđitới trước mặt nàng,khôngnhìn hoa nữa, mỉm cười đứng bên cạnh nàng so sánhmộtchút, "Hình như lại cao hơnmộtchút rồi."
Y lẳng lặng lắng nghe,mộttúm hoa nhài từ huyện Hoàng Châu dường nhưđãsưởi ấm những ký ức về quê nhà của y, quá khứ xa xăm cay đắngmộtthời dười nhưđãtrở thànhmộtthế giới khác.
Mặt nàng lạnh như băng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần tri huyện gật đầu.
Vân chi thụy thảo có ngụ ý là trường thọ.
Phó Vânanhcười nhạt, ra khỏi chính viện.
Nàng vàhắncó gặp gỡ cũng chỉ là tình cờ mà giờhắnlại ra tay trừng trị người trong dòng tộc họ Phó như thế, rốt cuộc là vì sao?
Phó Vânanhngẩng đầu lên, hành lễ với bà,nói: "Thái thái, nhị ca ngã bệnh."
Trần lão thái thái ngày nào cũng đứng giữa sân chửi mắng Phó Vân Chương bất hiếu, đòi đưa Phó Dung về. Kẻ hầu người hạ chỉ dám đáp suông,khôngdám phái ngườiđiđónthật.
Nàngnói: "Ông nhậnđi, đây là bạc của ta. Nhị cakhônghay về nhà, về sau chuyện trong nhà đều đến tay ông cả."
Từ khi mười tuổi, nàngkhôngcòn mặc nữ trang nữa nên những người từng gặp ngũ tiểu thư trước kia giờ có thấy nàng cũng chẳng nhận ra.
Nhưđãhẹn, Phó Vânanhtới Lý gia, mang theo cả Kiều Giađicùng.
Đương nhiên, Phó Vânanhsẽkhôngtiết lộ ra ngoài, dù nàng cókhôngmang ơn Hoắc Minh Cẩmđichăng nữa, chỉ với việc kẻ thù của huynh ấy là Thẩm Giới Khê, nàng cũngsẽkhôngbán đứng huynh ấy.
Trần lão thái thái há hốc miệng, nhìn đám nha hoàn,khôngthể tin vào mắt mình.
Khoanđã... Nhị giakhôngvợ cũng chẳng con, dạo trước trong kinh sư việc nhận con nuôi rất phổ biến...
Nàng tới tìm Triệu sư gia và Triệu Kỳ, hai người nãy cũngkhôngbiết gì.
Phó Vânanhlên tiếng, "Thái thái, người xemđi, nhị cakhôngở nhà, người cũng chỉ có thể lườm nguýt đến thế mà thôi. Dòng tộc đối xử với thím ta thế nàothìcũng có thể đối xử với người như thế. Đương nhiên, ta cũng có thể giống những người trong tông tộc kia,mộttay che cả bầu trời, chỉ là ta muốn haykhôngthôi."
Đây là Phó gia cơ mà!
Lý Hàn Thạchnóitiếp: "Công tử cũngkhôngcần phải lo chuyện Phó Vân Chương bị người Thẩm đảng lôi kéo, dù y có đứng về phe nàođichăng nữa, Nhị gia cũngsẽkhônglàm khó y."
Đám nha hoàn lại nhìn nhau, sợ hãi,khôngbiết nên nghe lời ai, nhìn ra ngoài hành lang lại thấy quản giađangđứng đó nên đành ngoan ngoãn ở lại.
Như vậy chuyện phân tông là do mình Lý Hàn Thạch lo liệu,khôngdính dáng gì đến tri phủ Phạm Duy Bình.
nóichuyện phiếmmộtlúc, Liên Xácđãmang thuốc mới sắc lên, Phó Vânanhnhìn Phó Vân Chương uống thuốc.
Huyện Hoàng Châu, bến tàu vẫn đông đúc ồn ã như trước kia.
Tiểu kịch trường vui vẻ:
Chẳng lẽ là vì Lý Hàn Thạch là người của Thẩm đảng, muốn lôi kéo Phó Vân Chương nên mới giúp y giải quyết mọi hệ lụy?
Đúng thế, nhất định là như thế, Nhị gia muốn nhận Phó Vân làm con nuôi, nếukhôngthìsao lại đưa tín vật chứ?
Nếu nàngđãquyết định theo đuổi quyền thế, nhất địnhsẽphải đối đầu với kẻđangnắm trong tay quyền lực chốn triều đình là Thẩm Giới Khê. Giữa Thẩm đảng và Hoắc Minh Cẩm, đương nhiên nàngsẽchọn Hoắc Minh Cẩm.
Nàngnói: "Ta tới lấy mấy cuốn sách nhị ca thường thích đọc và chút hành lý mà lần trước chưa kịp mangđi, sau này nhị casẽở phủ Võ Xươngmộtthời gian." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần tri huyện thấy nàng thựcsựkhôngbiết liền sai người dưới lấy công văn tới, ông tanói: "Mới ngày hôm qua, Lý đồng tri của phủ Võ Xương tới đây đích thân chủ trì việc phân tông, dòng tộc họ Phó kia còn dám ho he gì nữa! Về sau nhà các ngươi và Trọng Văn đều có thể lập từ đường riêng, gia phả cũng tách ra, chuyện cúng bái, ma chay cũng chẳng liên quan đến nhau nữa."
Vỗ về quân đội?
Phó Vânanhkhônghiểu lắm nhưng vẫn cầm ngọc bội ra về.
Phó Vân Chươngkhôngnỡ nhẫn thân vậythìcứ để nàng giúp y cắt đứt với dòng tộcđi, từ naykhôngbị liên lụy nữa.
Phó Vânanhphân vân, Thẩm đảng thựcsựđánh giá cao Phó Vân Chương đến thế sao?
Tại sao người Phó gia lại bị chọn làm người vỗ về quân đội?
Ngàn dặm xa xôi trở về nhà, làmmộttrận ầm ĩ, tiệc rượu được người trong tộc chuẩn bị cũng chẳng có tác dụng gì vì Phó Vân Chương muốn hoàn toàn cắt đứt với dòng tộc, tách ramộtmìnhmộtnhà.
Tuổi của Phó Vân vừa hay cũng thích hợp...
Ngược lại, Trần lão thái thái nghe nàngnóiy ngã bệnh mà vẫn thờ ơ, chỉ liên tục nhấn mạnh thân phận của bà ta là mẹ của y chứ từ đầu tới cuối chưa từng hỏi thăm y lấymộtcâu.
Nàng biết miếng ngọc bội này, đây chính là miếng ngọc bội mà nàngđãtrả lại cho Hoắc Minh Cẩm.
"Nhị ca, sơn trưởng nghenóihuynhđãvề, muốn mời huynh tới thư viện dạy học." Phó Vânanhrót hai ly trà, đưamộtly cho Phó Vân Chương,nói, "Muộiđãtừ chối hộ huynh rồi."
Trần lão thái thái hừ lạnh, "Làm khó ngươi rồi, tới tận đâynóicho ta, ta là mẹ nó mà cũng chẳng biết nó ở chỗ nào."
"Thực ra huynhkhôngthích đọc sách, đúngkhông? Hơn nữa huynh ốm đau,khôngnên làm việc quá sức." Phó Vânanhuốngmộtngụm trà, đáp lời, "Thế nên muội chủ động từ chối giúp huynh luôn, lần sau huynh gặp sơn trưởng đừng lỡ miệngnóigì đấy."
Quản giakhôngtrả lời, kẻ hầu người hạ cũng nín thở,khôngai dámnóigì.
.
Nếu sơn trưởng tới đây tìm y, có thể ysẽđồng ý, nàng cũngđangở thư viện, vừa hay có thể chăm sóc cho nàng.
Nhưng dù saohiệngiờ cũng chỉ có mỗi cách giải thích đó là hợp lý.
Phó Vânanhnóitiếp: "Người thử nhìn trong cái phủ này, nhìn cả tòa đại trạch này... tất cả đều là do nhị ca đoạt về cho người, thái thái, người nghĩ chothậtkỹđi, nếukhôngcó nhị ca, chỉ dựa vào người và mấy vị cữu cữu của Trần giathìcó thể giữ được những vinh hoa quý quýhiệngiờ haykhông?"
Thực ra Lý Hàn Thạch cũng muốn hỏi câu này,hắnkhôngthể hiểu nổi tại sao Nhị gia có thể đối xử đặc biệt vớimộtthiếu niên chỉ mới gặp được mấy lần như thế, giúp "y" tính toán mọi chuyện, thậm chí cònkhôngđể bụng chuyện "y" thân thiết với người Thẩm đảng.
Ai làm cơ chứ?
Nàng vẫn mặc nam trang, vấn tóc bằng vải gấm, dáng người thẳng tắp, tuy cắm hoa nhưng vẫnkhôngtoát ra khí chất yểu điệu của nữ giới, chỉ đơn giản làmộtvẻ đẹp nhã nhặn thanh thoát.
Nàngthìcó cái gì để mà đánh giá cao?
Bà ta tức giận, cao giọng gọi quản gia, "Người đâu, ném cái thứ s·ú·c sinh này ra ngoài cho ta!"
Phó Vânanhlấymộtmiếng bánh xốp từ trong hộp ra, đưa cho y ăn cho khỏi đắng, chỉ về phíamộtbức họađangtreotrênbức tường đối diện, "Nhị ca, huynh thấy bức họa này của muội thế nào?"
Ai bảo tên nhóc này xinh đẹp như thế chứ, hơn nữa khí chất cũng xuất chúng.
Phó Vânanhnhướn mày, làm sao đến nỗi phải sợ thế nhỉ?
Lý Hàn Thạch mỉm cười.
Sắp xếp xong cho Phó Vân Chương, Phó Vânanhhỏi thăm về nơi ở của Lý Hàn Thạch, chuẩn bị danh thiếp, xin gặp Lý Hàn Thạch.
Thấyhắnnóng lòng như thế, Phó Vânanhvội vàng ngănhắnlại, nếukhônghắnsẽthựcsựdùng quyền lực của Vương phủ tới Phó gia bắt người.
khôngcần nghĩ cũng biết kết cục của đám tộc lão kia là ra sao.
Lý Hàn Thạch nhận tráp,nhẹnhàng đưa về phía Phó Vânanh, ý bảo nàng cầm lấy.
Việc nhị ca thích nhất chính là ở nhà vui vẻ thoải mái mà làm cá muối
Phó Vânanhmi thanh mục tú,trênngười mặc chiếc áo bào màu xanh ngọc bằng lụa tốt, eo đeo ngọc bội, chânđigiày gấm, đứngtrênthuyền như hạc giữa bầy gà, những người buôn bánđicùng thuyền len lén hỏi thăm xem nàng tên họ là gì. Vừa bước lên bờ sông, đa số những ngườiđangđilạitrênđườngđãnhận ra nàng, vội vàng đổ tớinóichuyện với nàng.
anhtỷ nhi: Được thôi, huynh làm sâu gạo, muội nuôi huynh.
"Khoanđã." Phó Vânanhgiơ tay ngăn cản mấy nha hoàn, "Đứng lại hết cho ta."
Chương 93: Giải quyết
(ý chỉ người lười biếng,khôngcó chí hướng)
Người bọn họ đắc tội là nàng cơ mà.
Nàngđangđứng trước cửa sổ cắm hoa, trong tay cầmmộtchiếc bình sứ cổ hẹp màu lục,trênbàn gỗ hoàng lê đặtmộtchiếc lư hương ba chân, trong lư chưa châm hương, bên cạnh làmộtbó xương bồ lớn, ngoài ra còn có hoa lựu, hoa thục quỳ vàmộtcành trúc. Nàng chọn ramộtcành xương bồ, c*m v** bình sứ, nhìn ngắmmộthồi rồi lại lấymộtcành thục quỳnhỏđặt vào đó, ngón tay cầm hoa trắng nõnnhỏnhắn, điệu bộ phóng khoáng nhưng vẫn nhã nhặn.
Chính đường bỗng im phăng phắc.
Hôm sau, người hầu Lý gia tới nhà, "Đại nhân mời thiếu gia qua phủnóichuyện."
Phó Vân Chương nhướn mày, "Tại sao đến hỏi cũngkhôngthèm hỏi tamộtcâu?"
Nhị ca:khôngmuốn đọc sách,khôngmuốn lo lắng,khôngmuốnđithi, ta chỉ muốn làm sâu gạo thôi.
Nha hoàn trong phòng nhìn nhau, vội vàng cúi đầuthậtthấp, định lui ra ngoài.
Đây làmộtbí mật liên quan tới toàn bộ kế hoạch của huynh ấy.
Phó Vân Chương đứng trước từ đường, nhìn cả loạt phụ nữ và trẻ conđangquỳ xuống khóc lóc thảm thiết, khẽ thở dài.
Quản gianói: "Lão thái thái vẫn thế..."
Trần lão thái tháiđangkhấn Bồ Tát trong viện, bà ta quỳtrênđệm hương bồ niệm kinh trước tượng Bồ Tát. Nha hoàn, bà tử chờ bên ngoài. Trong buồng ngày nào cũng thắp hương, đồ đạc trong đó đều thấm đẫm mùi hương nồng nàn, đến bụi trongkhôngkhí cũng có mùi thơm.
Phó Vânanhrótmộtly trà, đưa về phía bà ta, "Người nghỉ ngơi cho tốt, sau này rảnh rỗi ta tới thăm người sau."
Phó Vânanhlại tiếp: "Thực ra ta cũng chẳng thích người."
...
hắnkéo cao tay áo, định giúp nàng hả giậnmộtlần: "Nếu là ta, ta cứ bắt hết đám người Phó gia đó nhét vào nhà lao là được rồi,khôngphải sao?"
Phó Vânanhnghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng có vẻ nhưkhôngcó cái nào hoàn toàn hợp lý.
"Tặng ta hả?"
Phó Vânanhhơi cau mày.
Người trong tộc như c·h·ế·t đứng, tới tận lúc này họ mới biết sợ, đầu tiên họ chửi ầm lên, mắng mỏ Phó Vân Chương trèo lên được cành cao nên quên họ hàng ở quê nhà, sau đó lại quỳ xuống khóc lóc giữ chân y, cuối cùng phụ nữ trong tộckhôngquan tâm mặt mũi gì nữa, kéo tay Phó Vân Chương xin y đổi ý.
Lại cùng vừa đúng vào lúc này...
Nha hoàn đứng hầu ở cửa vén rèm lên,mộtngườiđangđứng trước chính viện, tay chắp sau lưng, ánh sáng ngày hè xán lạn chiếutrênngười nàng, mặt mày thanh tú, điềm đạm, chỉ cần nhìn thôiđãnhận ra phong thái nhã nhặn của người đọc sách.
Sau giờ Ngọ, Liên XácđiTrường Xuân Quan đón Phó Vân Chương, sợ ykhôngcưỡi ngựa nổi nên thuêmộtchiếc kiệu.
Nếu nhận ra nàng, huynh ấy đâu cần phủ nhận, giữa họkhôngcó xung đột về lợi ích. Nàng cũngkhôngsợ bị huynh ấy nhận ra.
"Muội mua lúc lên thuyền, dưới huyện giờ đâu cũng thấy người ôm rổđibán hoa, còn bán cả hoa sơn chi, hoa thược dược, hoa phượng tiên..."
Lý Hàn Thạch ngồi bên cạnhnói: "Nhị gianóimiếng ngọc bội này có duyên với công tử, chi bằng gửi ở chỗ công tử."
Phó Vân Chương gật đầu: "Tại sao lạikhôngvẽ nốt?"
Phó Vânanhchần chừmộtlúc rồi hỏi thẳng.
Phó Vân Chương bật cười, ngửi thấy hương hoa thơm ngát từtrênngười nàng, "Hoa nhài nở rồi sao?"
Hóa ra là vậy.
Vương phủ xử trí người dưới rất đơn giản, thường là đánh chomộttrận, nếu sai lầm nghiêm trọngthìbánđi.
Phó Vânanhgật đầu, lấy từ trong tay áo ramộttúm hoa nhài buộc lại bằng dải lụa.
Phó Vânanhkhôngmuốn rào trước đón sau với bà ta,nóithẳng, "Thái thái, ta biết ngàikhôngthích ta."
Điểm yếu lớn nhất của Phó Vân Chương nằm ở những phụ nữ và trẻ emkhôngnơi nương tựa, người trong tộc biết tính y như thế, chắc chắn ykhôngthể nhẫn tâm nên mới có thể lợi dụng thanh danh của y hết lần này đến lần khác để đạt được lợi ích về mình.
Vậythìcũng làm gì tới mức phải xử lý hết cả đám tộc lão như vậy, bọn họ dù sao cũng chưa từng đắc tội Phó Vân Chương.
Nàng từ từnói, hoàn toànkhôngnhắc tới chuyện Phó gia, chỉ kể chuyện về những cảnh nhìn thấytrênđườngđi.
Nghe đến đó, Phó Vânanhnhíu mày.
Hoàn thành việc thu dọn đồ đạc, Phó Vânanhmới hỏi tới Trần lão thái thái.
Phó Vânanhcườinói: "Thái thái, người cứ nhìn xung quanhđi..."
Tiếng đóng cửa vang lên rầm rầmmộtlúc nhưngkhôngai dám lên tiếng, saumộtđợtâmthanh ồn ã làmộtkhoảng lặng khiến người ta rùng mình.
Phó Vânanhtrầm mặckhôngnói.
Tựa như hoa quỳnh bung nở, chỉ trong phút chốc hương thơmđãngào ngạt.
"Nhị gianóicông tửsẽkhôngtiết lộ ra ngoài." Lý Hàn Thạch cố kìm nén những suy nghĩ kì quái trong lòng,nói.
Quản gia tiễn nàng ra khỏi phủ, mấy lần địnhnóigì rồi lại thôi, cuối cùng thở dài,khôngnóigì nữa.
Sắc mặt Trần tri huyện hơi kỳ lạ, àmộttiếng, "Vân ca nhi, chuyện... chuyện phân tông, thực rađãhoàn thành rồi!"
Nhưng mà nàngđãquyết định thay y, vậythìkhôngđinữa thôi.
nóixong câu cuối cùng, ông ta thở dài, "Nhị thiếu gia vừa về nhàđãtranh cãi với lão thái thái, chưa kịp ăn uống gìđãbỏđirồi..."
Nếu nhưkhôngnhận ra nàng nhưng lại ưu ái nàng như thế... chẳng lẽ đúng như lời huynh ấynóitrong lều ngày hôm đó, chỉ là do đánh giá cao nàng mà thôi chăng?
Lý Hàn Thạch tiết lộ chuyện cơ mật màtrênmặt vẫn tỉnh bơ, "Nhị gia bảo tanóilại với công tử, công tử muốn làm gìthìcứ làm cái đóđi, có ngài ấy ở đó, công tử đừng lo lắng gì cả. Dù công tử có đâm thủng trờiđichăng nữathìNhị gia vẫnsẽche chắn cho công tử. Mấy kẻ trong dòng tộc họ Phó kia dù sao chỉ làmộtlũ tiểu nhân ngu ngốc, trừng trị bọn chúng chỉ cầnmộthai lời là xong."
Mấy nha hoànđitới đỡ bà ta, vuốt lưng cho bà ta bình tĩnh lại, bưng trà cho bà ta uống, chỉ có điềukhôngdám tới gần Phó Vânanhmộtbước.
Thuốc rất đắng nhưng Phó Vân Chươngkhôngbiểu lộ bất cứsựkhó chịu nào, uống hết ngụm này đến ngụm khác, chẳng khác nào ăn canh.
Quản gia sợ hãi giật nảy mình, vội vàng ngăn cản: "Thiếu gia, gần đây lão thái thái bực bội trong lòng, vừa rồi lại vừa cãi nhaumộttrận với nhị thiếu gia, giờ thiếu gia qua bên đó..."
"Ngươi là ai mà dám sau khiến nha hòa của ta?"
Nàng lắc đầu, tự xuống thuyền rồiđidọc thềm đá ướt đẫm nước sông, bước lên bậc thang.
mộtcanh giờ sau, Phó Vân Chương được Liên Xác đỡ vào sân, bước vào chính phòng, đập vào mắt y là bóng dáng mảnh khảnh của Phó Vânanh.
Suy nghĩ kỹ càng, nàng lại thấy bọn họ cũng chỉ quen biết nhau khi cònnhỏ, sau này xa cách nhiều năm, giờ nàng lại trở thành người khác, ai có thể nghĩ tới chuyện nàng là Ngụy thị trước đây cơ chứ?
Người trong huyệnkhôngnhữngkhônghề cảm thấy nàng lãnh đạm mà còn ra sức lấy lòng nàng.
"Được rồi, nghe muội tất,khôngđithư viện dạy học."
(tách thành nhánh riêng,khôngcùngmộttộc nữa)
Phó Vân Chương cuối cùng cũng phải bật cười, thông thường thái độ của y lúc nào cũng bình đạm, đến nụ cười cũng nhạt nhòa, vậy mà lúc này cười đến mức lộ ra cả răng, đôi mắt cũng cong như hai vành trăng non.
Phó Vânanhừmmộttiếng,nói: "Ta vẫn chưa bái vọng lão thái thái lần nào, chọn ngày chi bằng gặp ngày, thếthìhôm nayđi."
Đôi chân mày của Phó Vânanhcàng nhíu chặt hơn.
Hóa ra Nhị gia cũng có lúc bỏ ngoài taisựkhuyên can của người khác, nhất nhất làm theo ý mình...
"Vẽ giống tiêu hàn đồ [1] sao?" Phó Vân Chương nhận cây bút, ngón nay miết dọc thân bút bằng ngọn, "Để ta thử xem sao."
Dù mâu thuẫn giữa Phó Vân Chương và Trần lão thái thái có lớn đến thế nàođichăng nữa, mẹ con vẫn luôn là máu mủ, Phó Vân Chương là người con có hiếu, sớm muộn gì cũngsẽhòa giải với mẹ y thôi. Phó Vânanhbất kính với Trần lão thái thái như thế, uy h**p bà ta trước mặt người hầu kẻ hạ, nếu về sau Phó Vân Chương biếtthìchắc chắnsẽgiận nàng. Nếu như Trần lão thái thái lại còn khóc lóc kể lểmộtphen, thêm mắm dặm muối, có khi Phó Vân Chương còn quay lưng lại với nàng cũng nên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.