Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94: Thi cử

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Thi cử


Chương 94: Thi cử

Đây là bí mật, phụ nữ trong nhàkhôngbiết gì, Phó tứ lão gia chọn bừa mấy cái lý do để giấu bọn họ, nếukhôngthể nào họ cũng lại lo lắng sợ hãi.

Kiều giađitheo phía sau.

Trước khi Diêu Văn Đạt lên đường còn dặn dò Phó Vân Chương: "Đừng chểnh mảng, tư chất của con như thế mà giờ có ra làm quan cũng chẳng so được mấy tên tiến sĩ kia, vậythìquá đáng tiếc, lần sau thi đình lại, thầysẽgiúp con chuẩn bị kỹ càng."

Trước Tết Đoan Ngọ, Phó Vân Khải về phố Cống Viện ở mấy ngày, lấy bùa may mắn, lá ngải hổ

Các bạn cùng trường tâm phục khẩu phục.

hắnrửa sạch tay, gắpmộtchiếc bánh chưng lên, kinh ngạc, "Vị này ta chưa ăn bao giờ, sao lại là bánh mặn?"

Phó Vân Chương lại mời mọi người uống rượu, kéo Phó Vânanhngồi xuống cạnh mình, tiểu đồng hầu hạ bên cạnh lấy thêm chén rượu và bát đũa cho nàng.

Những người này tuổi còn trẻ, nhiệt tình, có nhiều tham vọng, xuất thân hoặc là giàu có, hoặc là cao quý.

hắncứ ăn mấy miếng rồi lại thôi, trong chốc látđãnếm hết các loại bánh chưng trong giỏ, cuối cùng bảohắnthích nhất là nhân mứt quả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người nọ cườinói: "Thử xem hả? Huynh lạinóiđùa rồi, ta thấy nhà mấy người phen này là định đoạt vị trí đứng đầuthìcó."

Phó Vânanhtặng Triệu Kỳ mấy bức tranh chữ, rồi cùng các bạn học mờihắnănmộtbữa chia tay.

Thời tiết nóng bức, văn nhân trong vùng tụ hộitrênmộtsơn trang nghỉ máttrênnúi để uống rượu, ngâm thơ làm phú. Yđãnhận lời mờiđitrước, tới lúc rượu say mặt đỏkhôngchống đỡ được nữa mới bảo Liên Xác tới đưa nàng đến.

Phó Vân Chương nhíu mày.

Đúng lúc này, Lư thị ở tòa nhà bên cạnh lại đưa Phó Nguyệt và Phó Quế ra cửa sau mua trâm cài, hoa nhung của người bán hàng rong, từ xa nhìn thấy Phó Vân Chương ômmộtngười về nhà, mấy người nhìn nhau.

Phó Vân Chương uốngmộtngụm rượu ấm, trả lời: "Cũng định để đệ ấy thử xem thế nào."

Phó Nguyệt và Phó Quếkhôngđể ý nhiều nhưng Lư thị lại nghĩ ngợi, tuy vậy vẫnkhôngnóigì. Đến tối, bà nhắc đến chuyện này với Phó tứ lão gia, "Thiếp thấy sắc mặt nhị thiếu giakhôngtốt lắm, lát sau lại mời thầy thuốc tới xem bệnh cho người trong viện,khôngbiết người được bế kia có phải người trong phòng của nhị thiếu gia haykhông? Quan nhân, nhị thiếu gia vẫn chưa cưới vợ, chuyện này sợkhônghay lắm."

Tóc mây đen bóng, da trắng như tuyết.

Phó Vân Chương ra hiệu cho người hầu kẻ hạ trong phòngkhôngđược quấy rầy Phó Vânanh,đisang phòng bên cạnh, nhận thiếp, cầm trong tay, nhanh chóng đọc xong.

"Hử?"

Lúc lên ngựa, ánh mắt Phó Vânanhlướt qua Kiều gia, tướng mạo người này bình thườngkhôngcó gì đặc biệt, chính là loại người màmộtkhiđãtrà trộn vào trong đám đôngsẽít gâysựchú ý cho người khác nhất, nàng từng hỏi Sở Vương, đến cả Sở Vương cũngkhôngbiết lai lịch củahắn.

Phó Vân Chương sơ hãi, lao mấy bước về phía trước, bế nàng lên, đưa vào trong xe ngựa, buông màn xe xuống rồi ôm nàng vào lòng, cởi mũtrênđầu nàng xuống, xõa tung tóc nàng ra.

Phó tứ lão gia vừa bàn bạc với phòng thu chi xong,nóiđến khát khô cả cổ, uống mấy ngụm nước lớn lại nghe suy đoán của Lư thị xong liền bị sặc nước, ho sặc sụamộthồi.

Phó Vânanhvẫnđangngủ, thầy thuốc bắt mạch cho nàng cũng chỉnóilà mệt nhọc quá độ, sau khi tỉnhthìchỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe,khôngcần uống thuốc.

Phó tứ lão gia thở phàonhẹnhõm, cảm khái: "May mà có cháu chăm sóc cho con bé, ta muốn giúp cũngkhônggiúp được.anhtỷ nhikhôngcho ta can thiệp."

Phó Vân Chương nhìn về phía Phó Vânanh. Nàng vẫnđangtập trung đối đáp với mọi người. Y mỉm cười.

Cómộtngười lên tiếng khe khẽ, "Ta đoán thiếu niên kia nhất định là em họ của Phó Vân Chương, cái cậu học sinh của Giang Thành thư viện ấy, tháng nàyhắncòn viết thư thúc giục ta trả sách, chữ viết đến là đẹp..."

Người này mới chỉ lộ mặt thôiđãkhiến những người kháckhôngthể dời mắt, nếu "y" mà mở miệng nữathìchẳng phải những người ở đây đềukhôngso được với "y" hay sao?

Phó Vânanhkể chuyện gần đây ở thư viện, kể chuyện mấy hôm trước học sinh mới đọc được phong đề, suy nghĩ hồi lâu, nhiều người suy nghĩ tới lúc tối muội. Nàngthìngược lại, nhàn nhã hơn trước kia rất nhiều.

Nàng lắc đầu,nói: "Thực rakhôngcó gì khó chịu... chỉ đói thôi."

(loại cây có tác dụng đuổi côn trùng, trừ tà)

Vốn tưởng loại du kí này chẳng mấy người mua, ykhônghề giấu tên, lúc giao bản thảo cuốn du ký cho quan phủ xem kiểm duyệt, tin tức về sách mới vẫn chưa được công bố, quan phủ sùng bái kiến thức của y nênđãlan truyền tin tức cho mọi người đều biết. Sĩ tử ùn ùnđitới hiệu sách trước cả ngày dự định bán ra, vậy nên sách còn chưa chính thức được khắc inđãbiết chắc chắn phải tăng số lượng bản in so với dự kiến ban đầu.

Phó Vân Chương chờ nàngtrênnúi.

"Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi đều rất nhớ muội,anhtỷ nhi, muộikhôngvềthậtsao?"

Vừa nghe đến từ "đắt", Viên Tam lập tức buông Chu Hòa Sưởng ra, bưng khay lên gặm vải.

Phó Vân Chương và Phó Vânanhtiễn ông ta lên đường, sợ ông takhôngvui bèn lén đưa bạc cho lão bộc làm lộ phí.

Phó Vânanhtừng để tâm quan sát thành phần xã viên của Xã Hai Lượng, nhìnthìcó vẻ như ai cũng có thể gia nhập nhưng thực ra những người có tiếngnóinhất đa phần là con cháu quan lại.

"Mệt quá thôi ạ."đira tới hành lang bên ngoài, y khẽnói.

Có người hỏi Phó Vân Chương, "Đệ đệ này của huynh năm nayđithi chứ hả?"

Cát Tường dán xong tranh Thiên Sư, quay lại bóc bánh chưng chohắn.

, bánh chưng, túi thơm Ngũ Độc về cho Phó Vânanh.

[1] Tranh Chung Quỳ,mộtvị thần chuyên diệt trừyêuma trong truyền thuyết TQ. Nhắc lạimộtchút, đồ trong Tết Đoan Ngọ đa phần có ý nghĩa trừ tà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vân Chương hơi sững sờmộtlúc mới hiểu ra, cong lưng xuống để nàng dễ với tới hơn.

Nhữngcôgáibên ngoàithìphần lớn là xuất thân từ chốn phong trần, người như Phó Vân Chương mà lạiđilại với những người lai lịchkhôngrõnhư thế, đúng làkhônghay rồi.

Phó Vân Chương giật mình, nhưng lại nhớ rahắnlà người của Sở Vương, trả lời: "khôngcó vấn đề gì, mệt quá thôi."

Phụ nữ như Đại Ngô thị, Lư thị và Hàn thịkhôngnên biết quá nhiều, biết nhiều lại lo lắng thấp thỏm. Cứ để họ nghĩ rằnganhtỷ nhi thựcsựđãđitu đạođi.

Vì chuyện này, Phó Vânanhgần nhưkhôngvề nhà nữa. Đại Ngô thị nghenóicháugáithựcsựđãđitu đạo, khóc mấy bận liền.

Quản gia lúng túng đáp: "Gia... Danh thiếp này do chính Lý đại nhân đưa cho tiểu nhân, Lý đại nhân đích thân tới."

Mới ra khỏi trường thi, nàngđãthấy chân bước lảo đảo, cố sức len ra từ đám đông chen chúc, trước mắt bỗng tối đen, còn chưa kịpđitới trước mặt Phó Vân Chươngđãhôn mê bất tỉnh.

Xe ngựađithẳng về phố Cống Viện, Phó Vân Chương bảo phu xe vòng về cửa sau, sai Liên Xác lấy chiếc áo choàng mỏng tới, bọc Phó Vânanhkín mít từ đầu đến chân rồi mới bế nàngđivào nội viện.

Tới tận khi những sĩ tửđãchuếnh choáng say cuối cùng được người hầu đỡ về, Phó Vânanhmới giậtnhẹtay áo Phó Vân Chương.

Ba người xông vào vừa đuổi đánh vừa cười đùa, đuổi từ đầu phòng bên này tới đầu phòng bên kia, thi thoảng lại đập vào kệ sách ầm ầm.

Lát sau, Phó Vânanhthu tay về, "May vẫn chưa sốt...trênnúi trời lạnh, về sớmđithôi."

"Đua thuyền Đoan Ngọ đông vui thế mà đệ cũngkhôngđià?"hắnđithẳng tới chỗ Phó Vânanh, bảo Cát Tường đặt khay vải xuống, rồi dán bức tranh Thiên Sư lên cửa.

nóichuyệnmộthồiđãgiới thiệu nàng với tất cả sĩ tử ở đây.

Viên Tam đói tới mờ cả mắt, nắm chặt cổ áo Chu Hòa Xưởng đòi bánh chưng, điệu bộ như thể nếu giờkhônglấy ra cái gì chohắnănthìhắnsẽnếm thử xem Chu Hòa Xưởng chua hay ngọt vậy.

Ông biết người được Phó Vân Chương bế vào nội viện là ai, nhất định làanhtỷ nhi, hôm nay con bé thi viện thí. Khải ca nhi hôm nay cũngđithi, lúc Vương thúc tới đón thằng bé, nó ngất thẳng cẳng giữa đường, đành phải để người ta khiêng về phủ, giờ cònđangnằm trong phòng ngáy o o kia kìa!

Xã Hai Lượng nào cũng sáng tác văn thơ, tập hợp thànhmộttập, sau đó hiệu sách của Phó tứ lão giasẽkhắc in, tuy số lượng in rakhôngnhiều nhưng cũng nhờ đó mà được lưu truyền rộng rãi.

Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, Chu Hòa Sưởng cầm trong taymộtbức tranh Thiên Sư [1] mang từ Trường Xuân Quan về, tươi cườiđivào phòng. Phía sauhắn, Cát Tường bêmộtchiếc khay khắc hoa mẫu đơn, bên trong làmộtđĩa vải, quả nào quả nấynhỏnhắn tròn trịa, cành lá vẫn tươi xanh, cứ như thể vừa hái xuống từtrêncành.

Mọi người thấy Phó Vân Chương đột nhiên rời tiệc, đích thân ra đón thiếu niên trẻ trung mặt mày thanh tú kiathìsửng sốt hồi lâu.

Kiều Gia như thường lệ vẫn theo sát nàng.

"Huynh cókhôngăn được cái gìkhông?"

Phó Vân Khải thở dàikhôngnóigì nữa.

Sở Vương đúng là kiểu ngườikhôngnghiêm túc như thế, thủ hạ của mình tới từ đâu, trước kia làm gì cũngkhôngbiết màđãdám đặthắnbên cạnh nàng.

Liên Xác thưa vâng.

Phó Vân Chương ngồi ở mép giường nhìn nàng,trênmặt đất cònmộtcuốn sáchđangmở rơitrênthảm trải sàn,rõràng là y vẫn luôn ngồi đợi trong phòng, khi nãy mới ngồi bên kia đọc sách.

Họ cùng nhau cưỡi ngựa xuống núi.

Mọi ngườiđangđối thơ theo vần, còn trêu chọc lẫn nhau, Phó Vân Chương liếc qua bậc thang bằng gỗ, hơi mỉm cười, đứng dậy,đivề phía đình hóng gió.

Phó Vânanhthở dài, nhị ca vẫn cứ là nhị ca, chuyện gì cũng phải nắm quyền chủ động...

Nàng quay sang nhìn Phó Vân Chương.

mộtlát sau, học trưởng Lý Thuận dẫn theo Liên Xác tới tìm, "Xe ngựa Phó giađangchờ ở bên ngoài."

Lẽ nào lại đúng như mọi người từng suy đoán, y chỉ muốn cướimộtcônương củamộtnhà giàu có cao quý nào đó trong kinh thành.

Phó Vânanhnhẹnhàng đẩyhắnra, "đixuống bếp lấy bát canh chohắnđi, lúchắnbậnthìmộthai ngàykhôngănkhônguống, đói rã họng ra rồi."

Phó Vân Chươngnóiqua loa: "Tiếp đón người đưa thiếp cho cẩn thận."

Nàng còn nhớ lần nào y uống rượu là y như rằng lại ngã bệnh.

Mùa hè, trời nắng chói chang, vừa nóng vừa ẩm khiến người ta có cảm giácđangở trong nồi hấp.

Những người sùng bái càng ngày càng nhiều, về sau có người noi gương tiền nhân tổ chức các nhóm văn nhân, định kỳ tổ chức cho các sĩ tử tham quan các danh lam thắng cảnh, từ những thắng cảnh này tìm hiểu về đạo lý, người tham gia gọi là xã viên, những xã viên này chỉ cần đóng góp hai lượng bạc là có thể gia nhập xã, người trong vùng đặt cho bọn họmộtbiệt hiệu gọi là "Xã Hai Lượng". Mỗi Xã Hai Lượng đề cử ramộtxã trưởng để chủ trì, chuẩn bị cho buổi tiệc, mời các xã viên ở các xã khác tới gặp mặt, mỗi người đóng gópmộtchút, ngườithìlà bầu rượu, người mang mấy thứ điểm tâm, hoặc đồ nhắm,khôngquá câu nệ hình thức, tóm lại chỉ cầnkhôngđến taykhônglà được. Tới nơi, họ trải thảm đỏ, mọi người cùng ngồitrênmặt đất, uống rượu hát ca, làm thơ làm phú, hết sức thoải mái.

Phó Vân Chương nhìn ra đình việnđãchìm vào bóng đêm đặc quánh, khẽ đáp: "Tứ thúc đừng lo, cháusẽchăm nom con bé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi ngườiđangtập trung vàomộtthanh niên ngồi giữa, đầu đội mũ, thân mặc mộ bộ đạo bào lụa màu xanh ngọc, mặt mũi tuấn tú,nóinăng văn nhã. Đó chính là Phó Vân Chương. Lần tụ họp này ykhôngphải xã trưởng nhưng mọi người vẫn coi y là người chủ trì.

Phó Vânanhquay về phía sĩ tử vừa đặt câu hỏi cho nàng, chậm rãi trả lời.

Phó Vânanhmỉm cười nhìn Phó Vânanh, cũng cườinói: "Vậy cảm ơn những lời may mắn đó của huynh."

Tan tiệc, mọi người chia tay dưới chân núi, Phó Vân Chương đứngtrênđường mòn, nhìn theo bóng những người khác, y là người cuối cùng ra về.

Đây chính là lợi ích của thanh danh và công danh, những sĩ tử bình thường bán bản thảo tiểu thuyết chỉ để sống tạm, hơn nữa loại sách bình dân như tiểu thuyếtkhôngbao giờ được những người đọc sách đánh giá cao. Tuy nhiên Phó Vân Chương vốn là sĩ tử nổi tiếng ở đất Hồ Quảng nên việc y bán du kíkhôngchỉkhôngbị người khác nhạo báng mà còn được ca ngợi trở thànhmộtviệc làm mới mẻ, phong nhã, thoát tục.

Ởmộtphía khác của đình hóng gió, Phó Vânanhđangbước lên bậc thang, nghe thấy tiếngnóichuyện dưới bóng cây bỗng im bặt, mặt vẫn bình tĩnh, đón nhận vô số ánh mắt tò mòđangchiếu tới, bước chân vẫn chậm rãi.

hắnăn chẳng có ý có tứ gì hết, đến vỏ cũngkhôngthèm bóc, đưa thẳng vào miệng cắn cho vỡ ra.

Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc, cả chủ và khách đều vui.

Cách đâykhônglâu, Triệu gia lại thử thăm dò chuyện liên hôn, ykhôngcần nghĩ ngợi nhiềuđãtừ chối,khôngbiết sau này ysẽcưới tiểu thư nhà ai.

Phó Vânanhđứng dậy thu dọn sách vở, thaymộtbộ đồ trang trọng hơn, thân mặcmộtchiếc áo bào màu xanh lá cây, chânđiủng đen.

Mấy năm nay quan hệ thông gia giữa Triệu gia và Thẩm gia ngày càng nhạt nhưng lại gần gũi với Phạm Duy Bình, con cháu Triệu gia lần nàysẽtheo Phạm Duy Bình lên phía bắc.

Chu Hòa Sưởng hơi nhíu mày, "khôngthích vị này..."

Nàng dụi mắt.

Phó Vânanhlắc đầu nhưng cũngkhôngchê bai gì, uống mấy ngụm.

Phó Vân Khải trả lời, giờhắnđãđiềm đạm hơn rất nhiều,khôngcòn hay đấu võ mồm với Chu Hòa Sưởng như trước kia nữa.

Lúc ông ta lên đường vẫn cứ mang theo hai lão bộc, mấy chiếc rương sứt sẹo như cũ.

"Ta sang bên đó xem sao."

Phó Vânanhmặc kệ bọn họ, lấymộtcuốn sách, ngồi trước bàn đọc.

Phó Vân Khải cũng giật mình, chắn trước mặt Phó Vânanh, "Viên Tam mấy ngàykhôngăn cơm hả?"

Cát Tường hầu hạ bên cạnh cũng vội vàng gật đầu phụ họa.

mộtđôi tay ván màn lên, đỡ nàng dựa vào thành giường, dịu dàng hỏi: "Có cảm thấy khó chịu chỗ nàokhông?"

Lúc này, Phó tứ lão gia lại cảm khái lần nữa, nếuanhtỷ nhi thựcsựlà con traithìcó phải tốtkhông, thếthìsẽkhôngphải kiêng dè, trốn tránh gì nữa. Hơn nửa năm nay, con békhôngxuấthiệntrước mặt phụ nữ trong nhà, lần nào về phố Cống Viện cũng ở lại bên Phó Vân Chương.

Mọi người thấy nàng tuy cònnhỏtuổi, quần áo cũng đơn giản, mộc mạc,khôngcầu kì như những kẻ sĩ ở phương nam nhưng khí độ hơn ngườithìthầm kinh ngạc.

"Hóa ra đây là Đan Ánh công tử! Quả nhiên nghe danhkhôngbằng gặp mặt, quả là tuấn tú văn nhã!"

đãthế ông ta còn bắt nàngđithi viện thí với Chu Hòa Sưởng, nếukhôngphải làđãcó ý định này từ trước nên mới nhân tiện đồng ý, sớm muộn gì nàng cũngsẽbị đủ các loại ý tưởng kì quái của Sở Vương tra tấn đến phát rồ.

Phó Vân Chương là ngườiđãcó công danh, lại hòa nhã, hào phóng, nên rất được tôn sùng ở Xã Hai Lượng.

Phó Vân Khải và Viên Tam tức giận bất bình chuyện Chu Hòa Sưởng ở thư viện mà lại được hưởng đủ loại đãi ngộ đặc thù, khe khẽnóixấuhắn.

Nàng cao lên nhưng vẫn chưa với tới trán y, y cúi đầu, nhìn thấy mũtrênđầu nàng, đúng làđãche đầu kín mítthật.

[2] Con chim phượng non có tiếng hót trong trẻo hơn tiếng hót của con chim phượng già, tương đương câu Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hậu sinh khả úy nhưng vì Phó Vân Chương là "phượng hoàng" mà nên là để câu này vẫn chuẩn hơn.

khôngchỉ có Phạm Duy Bình lên kinh nhậm chức, sau mấy năm làm Học chính ở phủ Võ Xương, Diêu Văn Đạt cũng thay đổi vị trí. Vương các lão đề cử ông tađiQuốc Tử Giám làm Chủsự, Hoàng thượng chuẩn tấu.

Phó Vânanhchắp tay với y, làm ra vẻ cực kỳ cảm kích, "Đa tạ nhị ca thông cảm."

Lư thị đoán người nọ hẳnkhôngphải nha hoàn của Phó gia mà là người bên ngoài, nếukhôngthìsao phải bế từ ngoài vào nội viện như thế?

Nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độkhônghề có cảm giác mìnhđangtham gia viện thí, giống như đây chỉ làmộtlần thi định kì ở thư viện mà thôi.

Phó tứ lão gia đặt chén trà xuống, khoác áo bào,đisang bên Phó Vân Chương.

Mấy hôm sau, Triệu Kỳ bỗng tới tìm Phó Vânanhnóilời từ biệt.

Phó Vânanhcảm ơnhắnđãmang vải cho mình nên mờihắnăn bánh chưng.

Phó Vân Chương bật cười, rót cho nàngmộtchén trà rồi ra ngoài gọi người mang đồ ăn vào.

Phó Vân Chương thở dài, lấy ngón taynhẹnhàng lau mồ hôi bên thái dương nàng.

Tôi tớ của Chu Hòa Sưởng bưng bát canh đến, Viên Tam húp soàn soạt mấy hơiđãsạch bách, Chu Hòa Sưởng thấyhắnăn ngon lành như thế cũng đòi nếm thử thức ăn trong thư viện, Cát Tườngkhôngdám để chohắnăn nhưng cũngkhôngngăn cản, đành phải bảo những người khácđichuẩn bị.

Về sau, câu hỏi ngày càng lắt léo, nàngkhôngmất bình tĩnh, cũngkhôngtranh cãi với người hỏi, chỉ giải thích về cách hiểu của mình.

Phó Vânanhxuống ngựa,đivào cổng,mộtlúc sau mới nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên.

Tóc dài đen dày chảy xuống như thác nước, bên trongđãmướt mồ hôi.

Thi xong, Phó Vânanhngủ nguyênmộtngàymộtđêm.

Sau này danh tiếng thậm chí còn truyền tới tận Nam Trực Lệ, bên đó vốn có truyền thống tập hợp các nhóm văn nhân từ xưa.

Hai người nhìn nhau cười.

Phó Vânanhđứng bên cạnh nhìn sang y.

Chu Hòa Sưởng từnhỏđãđược chiều chuộng nênkhôngcảm thấy việc bản thân mình lãng phí đồ ăn có gìkhôngđúng, tỉnh bơnói: "khôngnếm hết các loạithìlàm sao biết được ta có thích những vị khác haykhông?"

Có người khẽ gõ vào buồng xe, Kiều Gia đứng bên ngoài hỏi: "Công tử sao rồi ạ?"

Tuy bình thường y luôn bình dị, gần gũi nhưng chưa từng quan tâm tới người trẻ tuổi nào như thế, mọi người đánh mắt ra hiệu với nhau, càng tỏ ra nhiệt tình, hòa ái với Phó Vânanhhơn.

"Đó là bánh chưng nhân chân giờ hun khói, dùng thịt chân giò hun khói ở phía nam."

Phó Vân Khải thấyhắnthậtngứa mắt, bánh chưng mang choanhtỷ nhi đều bịhắnăn, thế mà cònkhôngăn hết, chỉ nếmmộtnửa, phần còn lại làm sao ăn được nữa, "Nếu ngươi thích mứt quảthìcứnóithẳng là muốn ăn nhân mứt quả có phải hơnkhông, sao phải nếm hết các loại chứ?"

Sau khi chạm mặt Chu Hòa Sưởng, Phó Vânanhđivào lều thi có đánh số, hít sâumộthơi rồi đặt bút làm bài.

Rồi ông ta lại hỏi chuyện cưới vợ của y, "Con cũng già đầu rồi đấy, nghe thầynóinày, ngoan ngoãnđitìmmộtcôvợ rồi lập gia đìnhđithôi.côvợ này ý à, cứ nên tìmmộtngười biết quan tâm săn sóc, xuất thân thực ra chỉ là thứ yếu thôi... Đừng lợi dụng quan hệ thông gia để mưu tính đường làm quan cho mình."

Trước giờhắnchưa từng chăm sóc ai, đâykhôngnhững làmộtly trà lạnh, còn làmộtly tràđãđể qua đêm.

Phó Vânanhđưa vải Chu Hòa Sưởng mang tới chohắn, "Ăn cái nàyđi, cái này đắt..."

sựyêuthích của Viên Tam đối với việc kiếm tiềnđãvượt qua việc học hành, dù saothìvàngthậtbạcthậtcầm được trong tay vẫn chân thực hơn tri thức trong sách vở nhiều, tiểu thuyết du hiệp củahắnra hết quyển này đến quyển khác, nhưng hiệu sách vẫn luôn thiếu bản thảo, cuối năm nayhắnphải tham gia viện thí, định trước mùa đôngsẽviết nhiều muột chút nếukhôngđến lúc đó hiệu sách lạikhôngcó sách mới mà in.

Chẳng mấy chốc mà hoa quế trong thư việnđãnở hoa, mọi người còn chưa kịp để ý mà khắp nơi khắp chốnđãngào ngạt mùi hoa quế.

Ban đầu, câu hỏi đều về những kiến thức có trong sách, nàng đối đáp rất trôi chảy.

Cát Tưởng sửng sốt, đứng chắn cho Chu Hòa Sưởng lùi về phía sau mấy bước, nhìn Viên Tam đầy cảnh giác, tên nhóc nhà nghèo nàykhôngbiết để ý hình tượng gì cả! Chẳng khác nào lũ man di nơi thâm sơn cùng cốc!

Vương Đại Lang vội về phòng lấy mũ cho Phó Vânanh.

Trước trường thi toàn người là người.

Editor: Vầng, giờ Vânanhđược thuộc hạ củaanhHoắc đối xử như con trai của chủ tử.

Phó tứ lão gia vào phòng thăm Phó Vânanh, đèn dầu trong phòng leo lét lay động, màn buông hờ, nàng nằmtrêngối ngủ say sơ, mặt mày hơi tái, đôi lông mày hơi nhíu lại.

Là đồng tri Lý Hàn Thạch.

Chiếc này nhân mật hoa quế,hắncũngkhôngthích, đặt sangmộtbên, tiếp tục nếm chiếc tiếp theo.

Phó Vân Chương trả lời: "Học sinh tự có tính toán ạ."

Rồi bảo Liên Xác đứng bên cạnh, "Lúc nào về nấumộtbát canh giải rượu cho nhị ca, nhớ phải uống lúc còn nóng."

Ở thư viện, nàng làm bài thi xong, kiểm tra lại rồisẽnộp bài thi nhưng huyện thí, phủ thí, viện thíthìnàngkhôngthể làm thế, có rất nhiều đôi mắtđangnhìn chằm chằm vào nàng, nếu nàng dám nộp bài thi sớm mấy lần như thế,khôngtới ba ngày, chuyện nàng tự cao tự đại chắc chắnsẽlan truyền khắp nơi.

Phó Vân Chương nhất quyết đòi đưa Phó Vânanhvề thư viện.

"Nghe người tanóiĐan Ánh công tử tuấn tú vô song, ta vốn tưởng chỉ lànóiđùa thôi,khôngngờ ngườithậtthựcsựtuấn tú đến vậy."

Mọi người đều tò mòkhôngbiết ai tới mà y phải đích thân ra đó, đồng loạt đặt chén rượu hoặc chiếc đũa trong tay xuống, nhìn về phía y đầy mong chờ.

Phó Vân Chương nhìn Phó Vânanhvẫn ngủ say, đặt ngón tay lên môi, ra hiệu giữ im lặng rồi dẫn Phó tứ lão gia sang gian bên cạnh.

Về lý mànói, Lý Hàn Thạch hẳn là sắp được thăng quan nhưng y vẫn chưa có ý định sang đó chúc mừng.

Bình thường tỏ ra lãnh đạm thế nhưng vẫnkhôngche giấu đượcsựdịu dàng bên trong.

đãvào giữa hè, cây cỏtrênnúi xanh rì tươi tốt, khắp nơi đều có mùi hương, gió mát thổi tớithậtthoải mái. Bên cạnh đường lên núi cómộtđình bát giác để hóng gió, bên cạnh đình làmộtcon đườngnhỏrải đá vụn thông vào rừng trúc, sâu trong rừng trúc làmộtdòng suốinhỏuốn lượt thổi qua, nước chảy róc rách, cảnh đẹp nên thơ. Ba mươi mấy sĩ tử trẻ tuổi đầu buộc nho khăn, mặc trang phục tươi sángđangngồi dưới bóng cây bên cạnh đình hóng gió, mỗi ngườimộttấm thảm đỏ, trước mặt đểmộtchiếc bànnhỏ,mộtbầu rượu,mộtđôi đũa trúc,nóinóicười cười với nhau, tạo thànhmộtkhung cảnh phong nhã.

Cuối cùng cũng tới kỳ thi viện thí, Phó Vân Chương đích thân đưa Phó Vânanhtới trường thi.

Phó Vânanhnhớ tới ngày đó Chu Hòa Sưởng tò mò nếm thử quýt trong rừng quýt của thư viện, hóa rahắnchẳng thay đổi gì cả.

Phó Vânanhlại kiễng chân, đưa tay lên, bàn tay phải đặttrêntrán y, nhíu màynói: "Sao huynh lại uống rượu?"

Trời tối dần, những dải mây rực rỡ cũng dần chìm xuống phía sau dãy núi xanh ngắt, phía xa xa, khói bếpđangbốc lên, chim mỏi cánh bay về tổ,mộtvầng trăng tròn dầu dần ló lên sau tầng mây.

Y bảo Liên Xác lấy cho nàngmộtbát nữa.

sựyếu mềm trong lúc bị bệnh chỉ làmộtlần thả lỏng hiếm hoi của y mà thôi.

hắnđặt chiếc bánh chưng mới cắn được vài miếng xuống, chỉmộtcái khác, bảo Cát Tường bóc chohắn, "Ta lại nếm thử xem..."

"Cái gì ta cũng có thể ănmộtít." Chu Hòa Xưởng hào hứng, chỉ bừamộtchiếc bánh chưng buộc lạt cỏ, "Đừngnóivới ta trong đó là nhân gì, để ta tự ănthìmới vui!"

Có đôi khi, thân phận cao quý có nghĩa là muốn làm gìthìlàm.

Tới tận chiều tối ngày hôm sau Phó Vânanhmới tỉnh.

Phó Vân Chương cầm trong taymộtchén rượunhỏ, khóe miệng cong lên, chỉ cườikhôngnói.

Đợt này Phó Vân Chương ở nhà dưỡng bệnh nhưng cũngkhônghề rảnh rỗi. Đúng lúc này hiệu sách của Phó tứ lão giađangthiếu bản thảo, y lấy cuốn du ký mình viếttrênđường lên phía bắc ra, sửađisửa lại mấy lần rồi giao cho hiệu sách khắc in.

Mọi người giờ mới bừng tỉnh, bật cười ha hả.

Tới lúc Viên Tam viết xong bản thảo tiểu thuyết, chạy sang chỗ nàng ăn chựcthìđãchẳng còn mấy cái bánh chưng.

Mở mắt rađãthấy tấm màn quen thuộc, nàng từ từ nhớ lại chuyệnđithi, chống người cố ngồi dậy.

Mọi người thấy nàng có thái độ đúng mực, ngôn ngữ ôn hòa, tuy liên tục bị chất vấn nhưng trước sau luôn duy trì đượcsựbình tĩnh,khôngcósựnóng nảy của những người trẻ tuổi bình thường, thầm tán thưởng.

Kinh sư có biến động lớn, saumộthai năm tính toán, Vương đại nhân ở Hàn Lâm Viện cuối cùng cũngđãgia nhập nội các đúng như ước nguyện,mộtviên đá ném xuống dàm dậy sóng cả mặt hồ, quan viên của Thẩm đảng và phái trung lập đều bị ảnh hưởng, cuối cùng Phạm Duy Bình lại may mắn, sắp được thăng thành Hộ Bộ Hữu Thị lang.

Phó Vân Chương mỉm cười nghe nàng dùng giọng điệu bình đạm kể chuyện Viên Tam, Phó Vân Khải, Chu Hòa Sưởng, Triệu Kỳ làm bao nhiêu chuyện buồn cười. Trong nháy mắt, hoàng hônđãbuông xuống, muỗi nhiều như sao sa, vo vekhôngngừng.

Trả lời hết câu hỏi, nàng kiểm tra lại từ đầu tới cuối mấy lần nhưngkhôngvội đứng dậy.

Liên Xác nhắc nhở: "Thiếu gia, lần này ra ngoài phải cưỡi ngựa, nhị thiếu gia nhắc thiếu gia nhớ đội mũ,trênnúi gió to, cẩn thận bị lạnh đầu."

Lúc này, quản gia tìm tới, đứng bên ngoàinói: "Gia, có người đưa danh thiếp tới."

Tuy Phó Vân Chươngkhôngphải người khởi xướng việc tập hợp văn nhân nhưng mọi người vẫn luôn nghe lời y răm rắp, y bảo sao họ nghe vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vân Chươngđivề phía đình hóng gió, đưa lưng về phía mọi người, nháy mắt với Phó Vânanh, "Thơ làm gần xong rồi, biết muội sợ cái này nên cố ý để muộn muộn mới gọi muội tới."

Phó Vân Chương cúi đầu nhìn nàng, cứ nghĩ rằng nàngđangđịnh hỏi về chuyện gì trong buổi tiệc.

Mọi người tấm tắc khen ngợi, có người thân thiết với Phó Vân Chương lên tiếng trêu chọc y: "Trọng Văn, sồ phượng thanh vu lão phượng thanh [2], đệ đệ này của huynh sau này lớn lênkhôngchừngsẽcòn đánh bật huynh cho mà xem!"

Lát sau, Liên Xácđãbưng đồ ăn vào, nàng thấy mấy đĩa điểm tâm vàmộtbát mì lươn. Đây là mùa lượn béo nhất, thịt mềm, nước dùng ngon ngọt, nàng ăn sạch sành sanh, đến nước dùng cũng uống hết.

Phó tứ lão gia kéo lại chăn cho Phó Vânanh, buông màn, hỏi y, "Thế nào rồi?"

Chu Hòa Sưởng cũng tham gia thi như mọi người, thân phậnđãđược sắp đặt sẵn rồi. Nhờ cóhắn, Phó Vânanhqua cửa kiểm tramộtcáchnhẹnhàng, Phó tứ lão giakhôngcần phải lo lắng chuyện nàng bị bại lộ thân phận nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng cửa cọt kẹt vang lên, Phó Vân Chương đẩy cửa vào phòng.

Phó Vânanhrửa sạch tay, ngồi trước cửa sổ bóc bánh chưng ăn. Bánh chưng chín nục, lá tre mềm mại xanh biếc. Nàng lắc đầu.

Nàng đội mũ, cúi người nhìn xuống, áo bào có xẻ tà hai bên, đúng là quần áo thích hợp để cưỡi ngựa,khôngcần thay nữa,đithẳng ra cổng chính thư viện.

Cósựtrợ giúp của Sở Vương, Phó Vânanhđãdễ dàng vượt qua hai lần thi trước kì viện thí, hơn nữa lần nào cũng đứng thứ nhất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Thi cử