Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Hứa hẹn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Hứa hẹn


khônggian im lặng trở lại,khôngainóigì nữa.

Tôi tớ gỡ bình phong trong phòng xuống, Trương đạo trưởngđangđứng trước chậu nước bên cửa sổ rửa tay, Liên Xác cầm mấy baokhôngbiết là thuốc gì, chuẩn bị xuống bếp sắc thuốc.

"Các thầy dạy của ta cũng chẳng thể nào hiểu được, với khả năng của ta, chuyện lấy được công danh cũng chỉ là đặt bút xuống làmmộtbài văn mà thôi, làm sao đến mức phải sợ thi đến thế? Nhưng mà ta sợ... Sợ tới mức vừa thi hương xong là nằm liệt giường mấy tháng trời, lần này, lúc ta ra khỏi trường thi hội cũng vây."

Trường Xuân Quan.

Tiếng bước chân ngày càng tới gần, nhóm Cẩm Y Vệ theo Hoắc Minh Cẩm từ từ xuống tới nơi.

Nghe xong câu cuối này, Phó Vânanhđangnửa ngồi nửa quỳ trước giường cũng hơi giật mình.

Phó Vânanhđitới mép giường, vắt khăn lau người cho y.

Tiếng gió gào thét, tuyết cuốn như mây.

Trong những người nàng quen biết, chỉ có mình huynh ấy là biết võ công, các thiếu gia phủ Quốc Công ai cũng luyện võ từnhỏ, chỉ cóanhtrai huynh ấy là ngoại lệ, sức khỏeanhtrai huynh ấykhôngtốt nên cha huynh ấy càng nghiêm khắc với đứa con trainhỏcủa mình hơn. Mỗi ngày huynh ấy phải luyện kiếm pháp ít nhấtmộtcanh giờ, ngày nào cũng như ngày nào, dẫu trời mưa gió thế nào cũngkhôngđược nghỉ.

đangsuy nghĩ đến thất thần,mộttiểu đạo sĩđãđitừ trong phòng ra,trêntay bưngmộtchiếc khay, "Vân ca nhi, huynh có thể vào rồi."

Xuân qua hạ đến, hoa đào trong kinh sưđãtàn, tường vi, hoa lựu lạiđangđộ ra hoa, bên sông, nước gợi lăn tăn, liễu xanh tỏa bóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đại Lý Tự Hữu Tự thừa Triệu Bật bước lên những bậc thang bằng đáthậtdài,trênnúi còn lạnh, gió thổi mang theo băng tuyết khiếnhắnrun lập cập.

Triệu Bật mồ hôi như tắm, cúi đầu, tiếp tục cắm cúiđitheo chàng.

Cómộtlần nàngkhôngkìm chế đượcsựtò mò của mình, hỏi huynh ấy bình thường thích làm gì. Huynh ấy suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời là tập võ.

"Huynh ngã bệnh, người bệnhthìphải nghe lời."

Ynóitiếp: "Ta rất sợ thi... Mỗi lần thi ta đều rất sợ, từ lần đầu tiên ta thi được hạng nhất, thái độ của tất cả mọi người đều thay đổi, từ mẹ ta cho đến những người khác. Ta thi được hạng nhất, bọn họ mới bắt đầu đánh giá cao ta,khôngdám chèn ép ta, cho nên lần nào ta cũng phải thi được hạng nhất, cái gì ta cũng phải giỏi nhất, thơ từ ca phú, Tứ thư Ngũ kinh, tất cả ta đều phải học... Huyện thí, phủ thí, viện thí, lần nào ta cũng đạt hạng nhất, những người khác nghĩ rằng những thứ đó với tathậtđơn giản nhưng thực ra trước mỗi lần thi ta đều vô cùng lo lắng, lo lắng đến mức đứng ngồi cũngkhôngyên... Nếu ta chỉ đạt được hạng haithìphải làm sao đây? Trong mắt người khác, hạng nhất và hạng haikhôngkhác nhau là mấy nhưng đối với tathìkhôngphải vậy... Cómộtlần trong hội văn ở phủ Võ Xương, takhôngđạt hạng nhất,khôngai chê cười, chế giễu ta nhưng bản thân ta trở về lại ngã bệnh... Ta nằm mơ cũng mơ tới cái cảnh tượng cầm đề thi lên mà ta bỗng nhiên chẳng nhớ ra nổi cái gì cả, ta thi trượt nhiều lần, người trong tộc cướp đoạt nhà cửa của ta, bạn học châm biếm ta,nóita căn bản chẳng phải thần đồng gì cả, ta chỉ có cái tiếng suông, mẹ ta khóc lócnóita là đồ vô dụng..."

Phó Vânanhkhôngngẩng đầu lên, tách từng ngón tayđangcuộn lại của y ra, lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Nàng cúi đầu nhìn bàn tay hai ngườiđangđan chặt vào nhau, "Sở Vương muốn muội tham gia viện thí."

Lau đến tay, y tỉnh lại, mở mắt, nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng tiểu đạo sĩđanghò hét luyện kiếm ngoài cửa sổ, cười gượng gạo, "Sao lại đưa ta tới đây?"

Hoắc Minh Cẩm nhếch môi.

Phó Vânanhsửng sốt.

nóilà Đại hoàng tử nhưng thực ra chính là Thái tử. Hoàng hậukhôngcó con, trong mấy người con trai của Hoàng thượng, chỉ có mình Đại hoàng tử là có thể bình an trưởng thành. Mẹ đẻ của Đại hoàng tử là Tôn Quý phi rất được sủng ái, chuyện sắc phong Thái tử chỉ là sớm muộn mà thôi. Do Hoàng thượng luôn tranh cãi với các đại thần về việc lập hậu nên mãi vẫn chưa hạ chỉ về chuyện này. Ý định của Hoàng thượng rất dễ hiểu, lập Tôn thị làm Hoàng hậu, Hoàng thượngsẽsắc phong Thái tử, nhưng các đại thần nhất quyếtkhôngđồng ý, thà để trống vị trí Thái tử cũngkhôngđồng ý để Tôn thị bước lên ngôi Hoàng hậu.

Y chậm rãi bộc bạch, "Muội từng hỏi ta muốn làm gì nhất... Thực ra takhôngbiết nữa, nhưng ta biết bản thân ta sợ gì nhất, ta sợ thi cử... rất sợ."

Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương tính ra chỉ là họ hàng xa, y hoàn toànkhôngcần phải bỏ thi đình vì Phó tứ lão gia.

Chương 92: Hứa hẹn

Y trầm mặc hồi lâu, gật đầu, "thật."

Triệu Bật tự nhận thấy hôm nay mìnhđãto gan lớn mật mấy lần,khôngdám khuyên tiếp, im lặng lui về phía sau.

Hoắc Minh Cẩm nhíu mày, "Đám quan địa phương kia là người của ai?"

"Tháng tư hoađãhết mùa, hoa đào rực rỡ cảnh chùa mới nay." [1]

Phó Vân Chương vội vàngđivề, bỏ lỡ kì thi đình, Nhị gia bảohắnbảo lãnh cho Phó Vân Chương, vậy là giúp Phó Vân Chương giữ được tư cách cống sĩ, như thế ysẽcó cơ hội thi lại kì thi đình.

Vậy nên tên thủ lĩnh kiakhôngthểkhôngchết.

Trương đạo trưởng ba hoa khoác lácmộthồi rồi ra ngoài.

"khôngmuốnthìthôi." Trương đạo trưởng thấy nàngkhôngnhận đan dược, thất vọng bĩu môi, thấy nàng mặt mày tràn đầy lo lắng, mỉm cười, "anhngươi chẳng có việc gì đâu, đan dược của ta tốtthậtmà, đến chiêu diệu thủ hồi xuân của ta cũng làthật,khôngtin ngươi cứ thử hỏi Dương Bình Trung mà xem!"

Phó Vânanhhỏi: "thậtsao?"

Nụ cườitrênmặt Phó Vân Chương dần cứng đờ lại, giơ tay véonhẹmặt Phó Vânanhmấy cái, "Thôi được rồi,khônglừa muội nữa, ta thấy có thể ta phải dưỡng bệnh hơn nửa năm mới khỏi."

Y mồ hôi mướt mải.

Ngoài cửa sổ liên tục vang lên tiếng cười đùa vô tư lự của mấy tiểu đạo sĩ, thi thoảng có ánh sáng chiếu vào thanh kiếm, tạo thành những tia sáng chói mắt chiếu vào phòng, trời quang mấy tạnh, gió mang theo hơi ấm, những quả mơ đầu cành bắt đầu lớn dần lên.

Y sợ thi cử... nhưng cuối cùng y vẫnsẽđithi. Lúc đối phó với dòng tộc, y quyết đoán đến mức tàn nhẫn, vô tình, nhưng thực ra trời sinh y vốn dễ mềm lòng,khôngnỡ khiến Trần lão thái thái thất vọng.

Phó Vânanhlại tiếp tục lau người cho Phó Vân Chương.

Trần lão thái thái chỉ quan tâm đến kết quả thi của y, trước kia y ngã bệnhthìai chăm sóc cho y?

Triệu Bật thở dài.

Hoắc Minh Cẩm khẽ nhíu mày.

Những người có thể nhúng tay vào việc vận chuyển muối ở địa phương đều là các nhà quyền quý trong kinh,mộtphần là hoàng thân quốc thích,mộtphần là thái giám,mộtphần là quan viên cấp cao chịu trách nhiệm giám sát, dù là loại nàothìcũngkhôngđắc tội được.

Các chức quan ở ChiêmsựPhủ đa phần là các vị đại quan trong triều kiêm nhiệm. Đây là để đề phòng Đông Cung tự lậpmộthệ thống quan viên riêng, uy h**p tới hoàng quyền, đồng thời cũng bồi dưỡng lòng tin của Thái tử với các vị đại thần để chuyện chuyển giao quyền lực sau này cũng thuận lợi hơn.

Vậy mà khi nãy Chu Hòa Chiêu lại chủ động bắt chuyện với chàng, nhìnthìcó vẻ chỉnóichuyện vu vơ nhưng thực ra lại ngầm thểhiệnsựbất mãn với Thẩm đảng, do biết chàng có mâu thuẫn với Thẩm Giới Khê nên mới lựa cách thử chàng.hắnnào phảimộthoàng tử ngây thơ, đơn giản, chẳng biết gì chứ.

"ChiêmsựPhủ ạ?"

Triệu Bậtnóikhẽ: "Đủ cả..."hắnchỉ thẳng ngón tay lên trời, "Hoàng thân quốc thích, thái giám, còn có cả môn sinh của Thẩm các lão."

Ngữ khí của chàng bình đạm nhưng quả quyết.

Triệu Bật đồng ý.

Theo luật về muối của triều đình, thương nhân muốn buôn muốithìcần nộp thuế muối cho Diêm Vận Tư, nhận được giấy tờ cho phép vận chuyển muối, sau đó tới những nơi sản xuất được chỉ định để mua muối, rồi lại đưa muối tới những khu vực được chỉ định để bán. Để lấy được giấy tờ cho phép vận chuyển muối, cần phải vận chuyển lương thực tới biên cương, về lý thuyếtthìlà như thế, nhưng thực tếthìkhôngđơn giản như thế. Trước khi được nhận loại giấy tờ này, cần phải lập đội vận chuyển, muốn lập được đội vận chuyểnthìnhất thiết phải nộp cho quan phủmộtkhoản ngân lượng vô cùng lớn.

"Muội dạy huynh chơi chủy hoànđi, cácanhmuội ai cũng thích."

Hoắc Minh Cẩm ngồi vữngtrênlưng ngựa, lá thông dínhtrêntay áo rơi xuống, "Cứ làm theo như vậyđi."

Nguyên nhân y vội vã quay về rất dễ hiểu.

Hoắc Minh Cẩm ngẩn người.

Khác với tình hìnhtrêntriều, nơi Thẩm thủ vụ thâu tóm quyền thế trong tay, trong Chiêmsựphủ lại chia thành các phe phái khác nhau, thậm chí Thiếu Chiêmsựcòn khó chịu với Thẩm đảngđãlâu.

Tuy nhiên đứng trước lợi ích, luật pháp nào cũng vô dụng cả. Hoàng thân quốc thích và những nhà quyền quýkhôngtốn mấy công sứcđãcó thể lấy được giấy tờ từ chỗ những quan viên quản lý việc vận chuyển muối, sau đó đứng làm trung gian, lấy đượcmộtkhoản tiền lớn.

Triệu Bật kinh ngạc, ngơ ngácmộtlúc rồi vội khom người thưa vâng.

nóixong tất cả, y nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn như thểđãthiếpđi.

Sau này nàng mới biết huynh ấy chơi chủy hoàn rất tốt, cácanhnàngkhôngai thắng được. Mỗi lần được vào cùngmộtđội với huynh ấy, nàng nhất định thắng được rất nhiều tiền.

Nguyên nhânkhôngkhó đoán. Khi y cònnhỏcũng từng mắc bệnh, thậm chí bệnh chắc chắnkhôngnhẹ.

Lần nổi loạn này của người làm muối ở Sơn Đông, bên ngoàithìcó vẻ là do mâu thuẫn giữa thương nhân buôn muối và người làm công nhưng thực ra là do việc quan viên địa phương quá tham lam gây ra.

Vì vậy y đối xử với nàng tốt gấp bội, tính toán từ việcnhỏđến việc lớn cho nàng, liên tụcnóivới nàng: "Muội muốn làm gì cũng được."

Hoắc Minh Cẩm trầm ngâmmộtlát rồinói: "Tìmmộtngười bảo lãnh cho y."

Triệu Bật lạnh đến run lập cập, nhận chén trà,đangđịnh uống, Hoắc Minh Cẩm đột nhiên hỏimộtcâu, "Trong các tiến sĩ lần này, Hồ Quảng cómộtngười tên là Phó Vân Chương, y được phânđiđâu?"

Triệu Bật hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng hiểu được, "Ngàiđãgặp Đại hoàng tử ởtrênđó rồi ạ?"

Triệu Bật sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra, chảy ròng ròng, cúi đầunói: "Nhị gia, người đứng đầu Đại Lý Tự và Đô Sát Viện,mộtngười là cháu trai của Thẩm các lão,mộtngười là học sinh của Thẩm các lão, phần thắng lần nàykhônglớn. Tả Tự và Hữu Tự phân công quản lý các tỉnh, Sơn Đông thuộc về Tả Tự, người bên Hữu Tự chúng ta hỏi đến cũngkhôngtiện."

Mặt Hoắc Minh Cẩmkhônghề nao núng, "Chưa chắc, người bên ChiêmsựPhủ có thể muốn nhúng tay đấy."

khôngngủkhôngnghỉ, chạymộtmạch tới Hà Nam, sau đó lại ra roi thúc ngựa quay về kinh sư, tuykhôngảnh hưởng tới việc lớn nhưng nếu như chỉ cần cómộtchút sơ sẩy...

Khi đó sắc mặt Phó Vân Chương càng lúc càng xấu, về sau đứng cũngkhôngđứng lên nổi, nàngđithẳng từ Giang Thành thư viện tới đây.

Triệu Bật bưng chén trà, suy nghĩ hồi lâu, bỗng àmộttiếng, lắc đầu, "Đáng tiếc, người này đỗ cống sĩ đứng thứ chín, phục thí cũng đỗ nhất đẳng, nhưng mà lúc thi đình, gọi đến tên lạikhôngthấy ai đáp lời."

Phó Vânanhim lặng, cầm tay Phó Vân Chương.

Khiến chohắnphải trèo lên tận đây, bắp chân sắp rã ra tới nơi rồi.

Triệu Bậtkhôngsuy nghĩ quá sâu về vấn đề này, đợi Hoắc Minh Cẩmđitới trước mặt, chắp taynói: "Nhị gia, bắt được thủ lĩnh của đám nhân công làm muối bạo loạn kia rồi."

Hoắc Minh Cẩm bảo Triệu Bật: "Cứ bảo vệ mạng sống cho người nọ trướcđã, để xem bên ChiêmsựPhủ định làm gì."

Chu Hòa Sưởng từnhỏđãtừng trúngmộtloại độc lạ, cửu tử nhất sinh. Lúcnhỏnàng từng bị bệnh nặng, Đại Nha vốn vì thế mà c·h·ế·t.

Lúc chàng gặp Chu Hòa Chiêu ở đạo quan cũngđãphải ngạc nhiên. Chu Hòa Chiêu giống mẹhắn, dáng ngườinhỏnhắn, mỗi lần cung yến vẫn đứng bên cạnh Hoàng thượng, trông nhưmộtđứa trẻ. Phe Tôn Quý phi và Thẩm đảng tranhđiđấu lại nhưng vẫn chưa có ai có ý đồ gì với Đại hoàng tử bởihắnmới mười ba tuổi, vẫn chưa có danh tiếng gì, các đại thần dạy học chohắn,hắntôn sư trọng đại, cần cù chịu khó nhưng cũng chỉ đến vậy thôi, chưa thểhiệnđiểm nào hơn người.

Nàng tiếp, "Có tin đồn là Trương đạo trưởng thích những thiếu niên tuấn tú xinh đẹp, lúc đầu muội cũng nghĩ thế, nhưng sau này muội lại cảm thấykhôngphải như vậy."

Phó Vânanhtới đêm đó ở Đồng Sơn, Hoắc Minh Cẩm chỉ cầnmộtđaođãgiải quyết tên cướp, chiêu thứckhôngđẹp nhưng khí thế mạnh mẽ.

Cả cuộc đời này, y đều sống vì người khác.

Kiều Gia trả lời: "Bắt đầu từ năm năm tuổi, liên tục luyện tới giờ."

Hoắc Minh Cẩm hỏi: "Nếu vụ này chuyển giao được tới Đại Lý Tự, ngươi có thể tra ra được bao nhiêu người?"

Xuống núi, tùy tùng đứng chờ dưới chân núiđãchuẩn bị trà nóng dâng lên.

Rất có thể chỉ có mình y đơn độc chịu đựng bởi người Phó gia chỉ biết y ưu tú thế nào, xuất chúng thế nào, giỏi giang thế nào, từmộthọc sinh nhà nghèo trở thành cá chép vượt vũ môn, thi đỗ cử nhân, làm gì có ai quan tâm trước đó y từng vất vả ra sao, cũng làm gì có ai biết y từng ốm liệt giường.

Loại võ công này ít nhất cũng phải luyện bốn năm năm mới có thể học được sơ sơ, ngoại từ việc có sức hơn người khác, nàng hoàn toànkhôngcó thiên phú học võ.

Hoắc Minh Cẩm mỉm cười,nhẹnhàng vuốt tóc nàng, "Được."

Triệu Bật lén đưa mắt quan sát Hoắc Minh Cẩm, thấy vạt áo bào chàngđangmặcđãướt sũngmộtmảng, hai tay áo dínhmộtít lá thông, có vẻ là vừađitừtrênđỉnh núi xuống, hơi ngạc nhiên. Hoàng thượng mê tín, tôn sùng Đạo giáo, cho xây đạo quantrênđỉnh núi Hạc Đài, theo đuổi luật trường sinh. Vua nào triều thần ấy, vương công quý tộc chốn kinh sư cũng thích tới thăm Trường Sinh Quan để lấy lòng Hoàng thượng. Tôn Quý phi còn tích cực hơn, thường đưa Đại hoàng tử tới đạo quan cầu phúc cho Hoàng thượng, mỗi lần tới là ở hẳn nửa tháng. Nhưng Hoắc đại nhân hình nhưkhôngphải người như thế, tại sao lại bắt chước những đại thần khác tới thăm Trường Sinh Quan thế này?

Thương nhân bán muối lũng đoạn thị trường muối trong cả nước, mua vào giá thấp, bán ra giá cao, kiếm được lợi nhuận kếch xù. Thương nhân lấy giấy tờ cho phép vận chuyển muối chẳng khác gì lấy đượcmộtngọn núi vàng. Nhưngtrênthực tế, lợi ích lớn nhất vẫn rơi vào tay triều đình, thông qua loại giấy tờ kia, triều đìnhđãlấy đượcmộtlượng thuế lớn từ tay những thương nhân bán muối.

Từ khi còn trong bụng mẹ, yđãkhôngthểkhônggánh vác kỳ vọng chấn hưng gia nghiệp.

Phó Vânanhđứng dậy,đivào trong phòng.

Từ xađãthấy mười mấy Cẩm Y Vệ đội mũ vạn tự, thân mặc giápnhẹđangđixuống, Triệu Bật thở dàinhẹnhõm, vội vàng sửa sang lại vạt áo, đứng chờ ở ven đường.

Hoắc Minh Cẩmkhôngtức giận vìsựliều lĩnh củahắn, điềm đạmnói: "Ta tự có suy xét."

Do bán muối mang lại lợi nhuận quá cao, mọi người đua nhau làm, triều đìnhđãcấm các nhà quyền thế, có tước hiệu Công, Hầu, Bá, các quan viên văn võ từ tứ phẩm trở lên và người nhà, nô bộc của họ kinh doanh muối.

Giằng co mấy năm trời, hai bên đềukhôngcó ý định chủ động nhượng bộ. Tuy nhiên, lâu nay các triều thầnđãngầm coi Đại hoàng tử là người thừa kế cho ngôi vị hoàng đế, thầy dạy của Đại hoàng tử cũng đều là những đại thần trụ cột trong triều.

Nghehắnnóivậy, Hoắc Minh Cẩm từ từ hỏi: "Giờ người đó bị nhốt ở đâu?"

hắnkhép chặt chiếc áo bào bằng lụa mỏngtrênngười, vô cùng hối hận vì trước khi ra ngoàikhôngmang thêmmộtchiếc áo choàng, đến bịt tai cũngkhôngmang.

Nàng rótmộtchén trà, bưng chén trà kề sát vào môi y, cho y uống mấy ngụm cho khỏi khô miệng, "Nhị ca, cuối cùng huynh mắc bệnh gì."

Nàng hỏi Kiều Giađangđứng phía sau: "Ngươi luyện trong bao nhiêu năm?"

Thẩm thủ phụ cũng kiêm nhiệm chức Chiêmsự.

Y định chọc cho nàng cười.

"Muội đồng ý rồi." Phó Vânanhngẩng đầu lên, "Muội cònnhỏ, trước kì viện thí kiểm tra cũngkhôngnghiêm ngặt lắm, để đến khi lớn thêm vài tuổi nữathìkhôngche giấu nổi... Nhị ca, muộikhôngsợ thi cử, huynh chờ muội, chúng ta cùng lên kinh thành."

Triệu Bật thầm cảm khái, rồi lại nhớ ramộtchuyện, chần chừmộtlúc mới lấy hết can đảm, dò hỏi: "Nhị gia, mấy hôm trước ngài tự nhiên đặt việc ở Sơn Đông sangmộtbên đểđiHà Nam...khôngbiết là vì sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vân Chương nhìn nàng, thở dài, khóe miệng chầm chậm cong lên thànhmộtnụ cười nhợt nhạt, "Được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ythậtlà giảo hoạt, vừa trở vềđãlớn tiếng chất vấn nàng, sau đó lại ngã bệnh luôn... Giờ Phó Vânanhcăn bản làm gì có tâm trạng mà tức giận chuyện y bỏ lỡ kì thi đình.

"Phó Vân Chương?"

Trách sao được, cả Hoàng thượng, chủ khảo kì thi đình, và các đại thần trong triều ai cũng thiên vị thiếu niên tuấn tú. Nếu Phó Vân Chương tham gia thi đình, nhất địnhsẽchiếm đượcsựchú ý. Các thí sinh đều len lén chờ mong y thi đìnhkhôngtốt, nào ngờ người ta còn làm lớn hơn, bỏ thi đình, có vài cống sĩ mừng ra mặt, nhất là mấy người có tư cách cạnh tranh vị trí Thám hoa.

Hoắc Minh Cẩm ừmmộttiếng.

Thẩm Giới Khê dùng ngườikhôngkhách quan, xếp người của mình vào khắp nơi, chỉ cần cómộtchút động tĩnh, Thẩm đảng lập tức hợp tác với nhau để diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến, tấu chương vạch tội Thẩm Giới Khê căn bảnkhôngthể lên được bàn của Hoàng thượng.

hắnnghĩ ngợimộtlát rồi đuổi theo Hoắc Minh Cẩm, "Nhị gia, Phó Vân Chương là người Hồ Quảng, khá thân thiết với Thẩm đảng, cũng từng có qua lại với Thôi Nam Hiên, dựa theo lời ăn tiếngnóihằng ngày của ythìcó thể thấy ykhôngtán đồng với cách làm việc của Cẩm Y Vệ..."nóitới đây, giọng cũng hơi trầm xuống, rồi sau đó lại cất cao giọng, "Ngài có giúp y, y chưa chắcđãcảm kích, ykhôngphải người của chúng ta."

Hoắc Minh Cẩm lắc đầu, "khôngcần."

Lát sau,hắnnói: "Nhị gia, Thôi Nam Hiên về kinh rồi, giờđãđược khôi phục chức vụ trước đây nhưng mà Hoàng thượng vẫn có ý đề bạthắn. Lần trước ngài tìm cớ điềuhắnđiKim Lăng,hắncứ tưởng là Thẩm các lão xuống tay. Ngài xem, có cần lại châm thêmmộtmồi lửa haykhông?"

Phó Vân Chương cúi đầu, khẽnói: "Chỉ là bị mệt thôi."

Hóa ra y làmộtngườianhtốt.

Bước chân của Hoắc Minh Cẩm hơi khựng lại.

Y mỉm cười, dựa lại vào gối, "anhtỷ nhi, muội thường xuyên thi được hạng nhất, muội có sợ các kỳ thi ở thư việnkhông?"

Bọn họ rất thân thiết, nàng thường viết thư cho y.

Triệu Bật nghĩ ngợimộthồi, cảm khái, "Đại hoàng tử mới mười ba tuổi thôi..."

Trương đạo trưởng cười cợt, "khôngcó tiền chứ gì? Dễ thôi, ta mới luyệnmộtmẻ đan dược có tác dụng tăng cường sức khỏe, ngươi lấy mấy viênđi, loại đan dược này của ta mỗi viên có giá ngàn vàng, Sở Vương có đòi ta cũng tiếckhôngmuốn đưa đâu, chokhôngngươi mấy viên đấy, sao, thấy ta tốt với ngươi chưa?"

Phó Vânanhnhìn thẳng vào mắt y, "Nhị ca, ta còn nhớ huynh bảo Trương đạo trưởng chọn đồ đệ chỉ vì thuận mắt... Ông ta muốn huynh tu đạo với ông ta, ông ta từng làm sư phụ của Chu Hòa Sưởng, ông ta còn nhất định phải nhận muội làm đồ đệ..."

Triệu Bậtnóitiếp: "Chuyện như thế này trước kia cũng từng xảy ra, có cống sĩ đột nhiên ngã bệnh ngay trước kì thi đình, hoặc trong nhà có người qua đời... Phó Vân Chương tài năng xuất chúng, lại là người Hồ Quảng, hơn nữa còn mi thanh mục tú, y vốn làmộttrong những người được đề cử làm Thám hoa năm nay. Có vài kẻkhôngra gì, sau khi biết gia thế của y, lúc nào cũng để ý chuyện trong nhà của y, định nhân cơ hội khiến y phân tâm, những kẻ đó quá nhiều thủ đoạn, muốn đề phòng cũng khó. Nghenóilần này nhà Phó Vân Chương có ai đó qua đời, y vừa ra khỏi điện Bảo Hòađãvội vã xuôi nam về quê, những cống sĩ khác biết y về rồi đều thầm thở phảonhẹnhõm."

[1] Trích "Đại Lâm tự đào hoa" của Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà.

Nhưng nàngkhôngcười nổi.

Các thương nhân buôn muối phải đối diện với đủ loại áp bức, gánh nặngtrênlưng ngày càng nặng hơn nên phải bòn rút thêm từ dân chúng để bù vào.

Phó Vân Chương từ từ mở mắt ra, nhìn vào mặt nàng,nhẹnhàng nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng, bỗng nhiên mỉm cười, đổi giọng, "Emgáingoan,khôngđượcnóivới người khác à nha."

"khôngsợ, đằng nào cũng phải thi thôi."

Triệu Bậtnói: "Ở Hình Bộ ạ, sơ thẩm là do Hình Bộ và Đô Sát Viện thẩm tra sử lý, tới khi phúc thẩm mới có thể chuyển giao cho Đại Lý Tự. Tuy nhiên việc này có thể ảnh hưởng tới rất nhiều người, tên thủ lĩnh kia sợ sốngkhôngnổi mấy ngày."

Giờ Nhị gia càng lúc càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu, Nhị giakhôngphải người hành động theo cảm tính, rốt cuộc vì sao ngài ấy lạiđiHà Nam?

Chỉ cần Thôi Nam Hiênkhôngở phủ Võ Xương nữa là được rồi.

Tọa sơn quan hổ đấu, đến cả Đại hoàng tử mới mười ba tuổi cũng muốn nhảy vào,khôngbiết sau đâysẽcòn có bao nhiêu người bị cuốn theo nữa.

Vậy nhưng cách kinh sưkhôngxa,trênnúi Hạc Đài, trời vẫn giá rét tựa mùa đông.trênđỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, lẫn vào trong mây, phía dướimộtchút, bách xanh trúc biếc, tùng mọc thành lớp trải từtrênsườn tới tận chân núi.

Nghe nàng trả lời, Phó Vân Chương lại mỉm cười nhưng mặt lại đờ đẫn, "Ta sợ."

Khi bọn họ mới từtrênđảo hoang quay về, Nhị gia còn chưa hiểusựlừa gạt của chốn quan trường, Triệu Bật mơ hồ nhận ra Nhị giađangdần dầnẩnmình, học cách đối phó với Thẩm Giới Khê. Nhị giakhôngcó gì vướng bận, làm việc dứt khoát,khôngbao giờ nương tay, những người như bọn họ từ trước đến nay luônđitheo Nhị gia, chỉ dựa vào mệnh lệnh của Nhị gia để làm việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương đạo trưởngđivề phía nàng, giơ tay ra trước mặt nàng, lòng bàn tay ngửa lên, làm ra vẻ đòi tiền: "Tiền khám bệnh đâu?"

Rồi huynh ấy thựcsựđitìm nha hoàn hỏi mượn bóng và gậy, làm như thể muốn nhờ nàng làm thầy dạy chủy hoànthật.

Phó Vânanhlườm ông ta, Trương đạo trưởng định để nàng thử thuốc cho ông ta chắc?

Phó Vân Chương mỉm cười nhìn nàng, chờ nàngnóitiếp.

Phó Vânanhnói: "Lần nàyđivội quá nên con quên mang rồi."

Phó Vânanhngồitrênhành lang nhìn sang bên đó hồi lâu, cảm thấy bản thân mình vẫnkhôngphù hợp với việc luyện kiếm.

Khi ấy nàng nghĩ huynh ấythậtđáng thương, tập võ mệt biết mấy, tại sao có thể trở thành sở thích được?

trêngiường, Phó Vân Chương nhắm nghiền hai mắt, mặt mày tái nhợt, khi nãy Trương đạo trưởng vừa châm cứu cho y. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng gần đây Nhị gia hơi khác thường, khác thường tới mức Triệu Bật bắt đầu lo lắng.

Gần đây Trương đạo trưởng lại có thêm mấy đồ tôn.mộtđứa bé tầm bảy tám tuổi đầu buộc khăn lưới, thân mặc đạo bào, chânđigiày rơmđanggiẫm lên cọc gỗ luyện kiếm, chân tay còn vụng về nên thường ngã từtrêncọc xuống. Các sư huynh đệ khác thấy vậy liền cườihắn,hắnbỗng nhiên khóc ầm lên, vừa gạt nước mắt vừa chạy ra ngoài, định mách với Đại sư huynh.

Phó Vân Chương mỉm cười, chống người ngồi dậy, dựa vào thành giường, "Mấy hôm nay vất vả,khôngcó vấn đề gì, nằm mấy ngày là khỏe."

Triệu Bậtnóitiếp: "hắnkhai, lần này nhân công làm muối bạo loạn là do quan địa phương ở Sơn Đông bóc lột quá dã man, thương nhân buôn muối muốn kiếm được tiền nên chỉ có thể áp bức người làm công. Trongmộttháng, mấy trăm nhân công làm muối bỏ mạng, bọn họ thấykhôngsống nổi, bí quá hóa liều, liềnđitheomộtngười tên là Tưởng Đại phá tan hàng rào của quan phủ, đánh c·h·ế·t mười bảy người, thương nhân buôn muối ở Đăng Châu, Lai Châu bất mãn với cách làm việc của quan viên, muốn lợi dụng cơ hội này đánh đổ bọn họ nên cũng hưởng ứnghắn, dùng tám thuyền lớn vốn dùng để vận chuyển muối, phá vỡ hàng rào, giương buồm ra biển."

...

Như thế tại sao Phó Vân Chương lại trở thành mục tiêu của Trương đạo trưởng?

Người người trong triều ai cũng bất an, gặp phải vụ án có dính dáng tới Thẩm đảng, có thể bỏ quathìbỏ qua luôn để tránh rước họa vào thân.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Hứa hẹn