Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Bỏ lỡ
Giọng điệu chất vấn, nghethậthung dữ nhưng lại run run.
Trước khi Phó Vân Chương lên phía bắc dự thi, nàng thựcsựđãnghĩ như thế, nếu như y chứng kiến tận mắt cái gì gọi là nắm giữ quyền lực, cái gì là chỉ cần mấy lờinóiđãcó thể định đoạt chuyện sống c·h·ế·t của người khác, cái gì là đứng dướimộtngười mà đứngtrênvạn người, y có thể biến thành người giống như Thôi Nam Hiên haykhông?
Nàng dìu y ngồi xuống cạnh hành lang, thấytrêntrán yđãlấm tấm mồ hôi, nàng cau mày, lấymộtchiếc khăn ra lau mồ hôi cho y, "Có phải dođiđường mệt quákhông?"
Y gọi tên nàng, "Có phải muội cảm thấy tasẽbởi tiền đồ của chính mình mà bao che cho dòng tộc, chuyện lớn hóa chuyệnnhỏ, chuyệnnhỏcoi nhưkhôngcó nên mới dứt khoát như thế,khôngdây dưa nhiều với dòng tộc haykhông?"
Mặt trời khuất sau đỉnh núi, ráng màu nơi chân trời càng lúc càng đậm, tạo thànhmộtkhoảng rộng đỏ mờ. Ngược sáng, gương mặt y càng có vẻ nặng nề.
Đại Ngô thị muốn hàn gắn quan hệ bà cháu vớianhtỷ nhi nênkhôngquan tâm tới Phó Vân Khải và Phó Quế nữa.
Những người đến trả sách hoặc mượn sách xung quanh nghe thế này lập tức dỏng tai lên nghe, chờ Phó Vânanhtrả lời.
Y hơi gầyđimộtchút nhưng mặt vẫn như ngọc tạc, phong tư tuấn lãng, có điều cảm xúctrênmặt có vẻ hơi u ám, trong mắt mang theo chút u buồn, ủ dột.
Triệu Kỳ tới trả sách, nhìn thấy nàng, mặt đuỗn ra, lao tới trước bàn, suýt nữathìquỳ xuống trước mặt nàng, "Phó Vân, sao đệ vẫn cứ được hạng nhất!"
"khôngthể thế được..." Phó Vânanhcố ép chính mình bình tĩnh lại, kéo tay Phó Vân Chương, "Giờ còn kịp thikhông? Muộiđinhờ Sở Vương giúp đỡ, để ông ta đưa huynh trở lại kinh thành..."
Qua khóe mắt, Phó Vânanhthấyhắnđãcách xamộtđoạn, nàng ngẩng đầu, nhìn Phó Vân Chương, khẽ khàngnói, "Nhị ca?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe giọng điệu cưng chiều của ông, cứ như thể ngang ngạnh làmộtđức tính vậy.
Cũngkhôngphải dohắnmà là do cái miệng kia của Phó tứ lão gia quá biết cách ba hoa. Mớiđimộtchuyến tới phủ Kim Lăng thôi mà qua miệng ông, ông cứ như thểđãvào cung ngồi cùngmộtbàn dùng bữa với Hoàng đế rồi vậy. Viên Tam thích nghe ông khoác lác rồi dùng những câu chuyện bịa đặt đó của Phó tứ lão gia viết thành tiểu thuyết.khôngphảinói, những câu chuyện kiểu này này càng thổi phồng càng chạy, những người hiểu biết vừa đọcđãbiếtkhôngphảithậtnhưng lại phù hợp với tưởng tượng của dân chúng bình thường. Ví dụ họ thường nghĩ đến cái bô trong các gia đình giàu có cũng đánh bằng vàng ròng, hằng ngày nha hoànsẽdùng loại lụa mềm mại nhất để đánh bô, các thái thái tiểu thư mỗi lần ăn cơm là nguyênmộtbài toàn gà vịt thịt cá, sơn hào hải vị, người ta giàu mà, cả đờikhôngbiết mấy loại đồ ăn như dưa ghém, dưa muối là gì...
Chẳng lẽ y thi đìnhkhôngtốt?
Các chưởng quầykhôngtiếp tụcnóinữa,đira ngoài.
Phó Vânanhtrợn tròn mắt,khôngtin nổi vào tai mình, tay cũng hơi run lên.
Phó Quế cắn môi, xách váy chạy tới trước mặt Phó Vânanh, "anhtỷ nhi..."
Phó Vânanhcười, "Đa tạ."
Khuyên nhủ hồi lâu, Đại Ngô thị mới nguôi ngoai, dặn dò Lư thị: "anhtỷ nhi lớn rồi, ta nghĩ nên đánh cho con bé mấy bộ vòng cổ vòng tay màkhôngbiết nó thích kiểu gì, con bé toànkhôngở nhà, đợi nó về, con nhớ hỏi chorõ, đừng quên đấy. Con bé đến làthậtthà, chưa từng vòi ta cái gì."
Người tới đưa tin là Khổng tú tài,hắncườinói: "Tứ lão giakhôngphải vội, chiều nay Vân Chươngsẽtới phủ Võ Xương."
Lư thị lập tức đồng ý, "Mẹ à, người yên tâm, quan nhânđãnhớ tới từ lâu rồi, quan nhân thích quan tâm mấy chuyện này."
Mặt trời dần ngả về tây, trong sơn cốc vàtrênmặt sông đều như được thoamộtlớp phấn hồng, phía chân trời ráng chiều lộng lẫy, phía chân trời làmộtkhoảng sáng đỏ rực.
Phó Vân Chương vuốt mặt Phó Vânanh, "Ngũ muội muội ngoan như thế, giúp ta sắp xếp lại thư phòng, viết thư cho ta vui, nhỡ đâu muội cũng làm sao, ai đền cho tamộtngười y hệt như thế bây giờ?"
Hồi trướchắnthích bám theo Phó Vânanhnhưng dạo gần đâyhắnkhôngcòn xuấthiệnliên tục trước mặt Phó Vânanhnữa mà chuyển sang thân thiết với Phó tứ lão gia.
Y trịnh trọng.
Phó Vân Chương đề cử Khổng tú tài.
Phó Vânanhx** n*n cổ tay bị y siết đến đỏ ửng, muốn cằn nhằn mấy câu nhưng lại thấy y hơi loạng choạng, thân mình hơi lảo đảo.
Chi của Phó tam lão gia và Phó Vânanhlà họ hàng xa, chỉ có thể coi là người cùng dòng họ nhưng lại có mối quan hệ chú cháu khá gần với Phó Vân Chương. Cùngmộtdòng họ, dù vinh dù nhục gì cũngsẽgắn liền với nhau, nếu chuyện này vỡ lở, những người có ý định xấu nhất địnhsẽlợi dụng cơ hội này để bôi nhọ danh tiếng của Phó Vân Chương.
Thi hội ba năm mới cómộtlần, người thi đỗ chỉ có tầm hai ba trăm, cả nước có nhiều người đọc sách như thế, ai cũng cần cù học tập, ngày cũng như đêm, tất cả chỉ vì sau này có thể đỗ đạt thành danh. Mỗi lần thi chỉ có hơn hai trăm người thi đỗ cống sĩ, mỗi tỉnh thành lại chỉ cómộtsố suất nhất định, y có thể thi được thứ chín, về sau chắc chắn tiền đồ rộng mở, vậy mà ynóiđilàđi!
Nếu biết trước Phó Vânanhquan trọng với Phó Vân Chương như thế... lúc trướchắnthựcsựkhôngnên bỏ mặc nàng.
mộtthanh niên mặc áo lụa màu tím nhạtđangđứng giữa đình viện trống trải, ngược sáng, nàng chỉ có thể nhìn thấymộtbóng dáng mảnh khảnh đứngmộtmình nơi đó như thểđãbỏ quên cõi đời [1].
Lư thị đành cắn răng hạ quyết tâm: "Thiếp nghe lời quan nhân."
Nhân tiện, bànóimộtlượt về tính toán của Phó tứ lão gia.
Bàn tay này vốn phải múa bút thành văn trong kì thi đình.
Những kẻ trong tộcđãtừng chèn ép mẹ con họ trước kia đềuđãchết từ lâu, nhưng mà chóthìkhôngbỏ được thói ăn phân, vừa trừng trịmộtđám ngườithìlại cómộtđám khác ngóc đầu lên, bình thường nhìn trông cũngthậtgiống người, Phó tứ lão gia vừa gặp nạn, đuôi cáo của bọn họđãlộ ra.
Nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù y có đỗ tiến sĩ, có thể báo thù cho nàngthìcũngđãmuộn rồi.
Nàng đứng đờ ratrênhành langmộtlúc lâu, Phó Vânanhphân công xong công việc, quay đầu lại mới nhìn thấy nàng, đưa mắt ra hiệu cho các chưởng quầy ra ngoài.
Khổng tú tài lắc đầu, sải bước về phía trước.
Thi đình lỡthìcũng lỡ rồi...
Y là người làm con nhưng lạikhôngcảm thấy áy náy,khôngmộtchút nào.
nóixong mấy chữ cuối cùng, mắt nàng đỏ hoe, "Muội... muội thấy có đượckhông?"
Dừng lạimộtchút,hắnngẩng đầu nháy mắt với nàng, "nóithậtđi, có phải đệ có bí quyết gìkhông?"
Ở nhà được mấy ngày, Phó Vânanhvà Phó Vân Khải cuối cùng cũng phải về thư viện học.
Sau này nàngkhôngtiếp tục suy tư vấn đề này nữa bởi nàng pháthiệnra theo đuổi quyền lực cũng chẳng có gì sai cả, có sai cũng chỉ là những kẻ bất chấp thủ đoạn kia mà thôi.
Y vẫn luôn ôn hòa, làm gì có lúc nào tức giận như bây giờ?
Rồi bà bật khóc.
Phó Vânanhtránh ánh mắt của y, im lặng.
Hai vợ chồng bàn bạc kỹ càng như lại vẫn sợ Đại Ngô thị xót cháukhôngđồng ý. Lư thịđithăm Đại Ngô thị, định thăm dòmộtchút,khôngngờ bà còn chưanóigì, Đại Ngô thịđãnói: "Thái ca nhi cũngkhôngcònnhỏnữa, nên để nó ra ngoài với cha nó cho biếtsựđời, giữ mãi ở nhàkhôngtốt."
Phó Vânanhmỉm cười, "Sau này tỷ phải dậy sớm như Thái ca nhi đấy."
Tới lúc trở về phủ Võ Xương, hoa ngọc lan ở phố Cống Viện lúc trước còn nở đẹp nayđãtàn, những đóa hoa lớn như miệng bát giờđãhéo rũ, theo gió hayđi.
Thực ra bà cũngkhôngmuốn xen vào chuyện này. Trước đây Đại Ngô thị chỉ vào mặtanhtỷ nhi mắng con bé là nghiệp chướng, giờ hối hận, muốn thươngyêuanhtỷ nhi cũng muộn rồi,anhtỷ nhi căn bảnkhôngcần.
Lúc này, có tin tức từ huyện Hoàng Châu truyền tới, Phó Vân Chươngđãtrở về.
Lý Thuận gãi đầu gãi tai, khẽ trả lời: "Ta quên hỏi rồi."
Ykhôngphải là tiến sĩ, mẹ y giận tới mức phát điên đến nơi rồi.
Quá bất ngờ,khôngkịp đề phòng, Phó Vânanhgiật mình, y siết chặt tới mức cổ tay nàng cảm thấy đau đớn.
Phó Vân Chương từng chứng kiến nhiều chuyện như thế. Để cướp đoạt tài sản của người khác mà ép buộc cảmộtnhà mấy mẹ con thắt cổ tự sát rồi còn bôi nhọ mẹ con họ, bảo họ mấtđitrinh tiết nên mới tìm tới cái c·h·ế·t. Người trong vùng đều biết mẹ con nhà nọ bị oan, ngay cả quan phủ cũng biết nhưng bởi chẳng có ai sẵn sàng đứng ra làm chỗ dựa cho mẹ con họ nênkhôngcó ai điều tra, buộc tội những kẻ trong tộc, quan huyện đổi mấy lần, án oan vẫn cứ là án oan.
Học sinh trong thư viện vừa an ủi Phó Vânanhvừa chong đèn thâu đêm ôn bài. Mọi người ngầm thi đua với nhau: đợt này Phó Vân thiếu nhiều buổi học như thế, Tô Đồng lạiđirồi, lần này hạng nhất hẳn phải thuộc về người khác chứ nhỉ? Tuy hơi có cảm giác nhân lúc cháy nhà màđihôi của... nhưng mà làm gì có aikhôngmuốn đạt hạng nhất đâu?
Phó Vânanhchẳng nể nang ai, nhỡ đâu nàng thựcsựkhôngthèm để ý đến chuyện này, làm to chuyện cho mọi người đều biếtthìphải làm sao đây?
Triệu Kỳ vẫn tiếp tục lải nhải: "Hạng nhấtthìkhôngsao, hết lần này đến lần khác được hạng nhất cũngkhôngsao, nhưng lần này đệ cũng đạt hạng nhất..."
Sơn trưởng và các giáo thụ khác cũngđãám chỉ với Phó Vânanhrằng nàngkhôngcần lo lắng kì thi lần này, nàngkhôngmuốn thi cũng được.
Ngày kết quả được dán lên bảng, lại đến phiên nàng trực ở Tàng Kinh Các. Ăn cơm xong, nàng cầm mấy cuốn sách, ngồi trước Tàng Kinh Các, xử lý việc đăng ký mượn sách cho học sinh trong thư viện.
[1] Nguyên văn là "như di thế độc lập", mượn câu chữ từ bài "Tiền Xích Bích phú" của Tô Thức, trong đó có đoạn "phiêu phiêu hồ như di thế độc lập, vũ hoá nhi đăng tiên" (Phan Kế Bính dịch là: hớn hở sung sướng như người quên đời đứngmộtmình mọc cánh mà bay lên tiên). Cụm từ này thểhiệnsựthoát khỏi thế tục, mang khí chất thần tiên.
Nàng đưa sách trong tay cho Kiều Giađangđiphía sau, bước xuống từtrênhành lang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Quế giật mình, nhìn Phó Vânanhgiao việc cho chưởng quầy, chưởng quầy cung kính thưa vâng, trong lòng bỗng cómộtý nghĩ kì lạ.
Nàng định khuyênanhtỷ nhi tha thứ cho Đại Ngô thị,nóithế nàođinữa, Đại Ngô thị dù sao cũng là bà nội của bọn họ.
Đến tối, Phó tứ lão gia mới trở về từ tiệm sách, Lư thịnóichuyện này với ông, "Hồi trước mẹ toàn bảoanhtỷ nhikhôngnghe lời, lúc cả nhà ngồi ăn cơm, mẹ còn chỉ tríchanhtỷ nhi trước mặt Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi,anhtỷ nhi vẫn nhẫn nhịnkhôngcãi lại, giờ thiếp thấy mẹ thựcsựhối hận, quan nhân xem có nên gọianhtỷ nhi về để con bé cùng ăn với mẹmộtbữa cơm haykhông? Chứ cứ thế này mẹ lúc nào cũng buồn rầu, mẹ già rồi, tâm trạngkhôngthoải máithìăn cũngkhôngthấy ngon, chẳng ăn được bao nhiêuthìlàm sao khỏe cho được?"
Phó Vân Khải hằng ngày đềuđitheo Phó tứ lão gia học cách xử lý công việc ở cửa hàng, bận tới mức chẳng có thời gian mà thở nênkhôngcó cảm giác bị bỏ rơi. Phó Quế ở nhà cả ngày, cảm giác này mới thựcsựrõràng.
Y giơ nắm tay che miệng, ho khan mấy tiếng, dựa vào nàng mới đứng vững được, khóe miệng cong lên: "Emgáingoan, đừng nóng giận, ta ốm rồi." Rồi y cười tự giễu, "Người bệnh hay cáu gắt."
Phó tứ lão gia giữhắnlại ăn cơm, Khổng tú tài nhất quyết từ chối.
mộtngườikhôngra gìthìthực ra cũngkhôngthành vấn đề nhưng nếumộtnhóm ngườiđãtrở nên tham lam, chuyện xấu xa gì họ cũng làm được.
Phó Vân Chương mỉm cười, "Thực ratrênta từng cómộtngườianhtrai... Lúc cha ta xảy ra chuyện,anhtrai ta vẫn còn, nhưng sau đó huynh ấy mất, thầy thuốcnóihuynh ấy ăn uốngkhôngcẩn thận, bị đau bụng rồi lại cảm lạnh nên mớiđi.khôngtìm thấy điểm đáng nghi nào cả. Khi ấy cha takhôngcòn nữa,khôngai lấy lại công bằng choanhtrai ta... Cuối cùng huynh ấy c·h·ế·t như thế nào, rốt cuộc do ai xuống tay, tới tận bây giờ ta vẫnkhôngđiều tra được."
Kiều Gia lập tức bước tới, lạnh lùng cảnh cáo: "Nhị thiếu gia."
Vậy mà y lại bỏ lỡ kì thi đình! Chỉ để nhanh chóng quay lại huyện Hoàng Châu, y bỏ qua cơ hội thi đình diện thánh,nóiđilàđiluôn... Như thế có nghĩa là cho dù lần thi hội này y có đứng thứ chínđichăng nữathìcũng chỉ là cống sĩ mà thôi!
Lư thị nín khóc mỉm cười, "Quan nhân vẫn còn nhớ mấy chuyện này nữa!"
Phó Vân Chương khẽ thở dài, đưa tay nâng cằm nàng lên, mặt mày ôn hòa, dịu dàngnói: "Được rồi, giờ ta biết muộikhôngsao, có thể an tâm rồi."
Cáchmộtbức tường, từ trong vườn truyền tới tiếng ve kêu loáng thoáng.
Đó là thi đình đấy! Kỳ thi đình mà bao nhiêu người tha thiết ước mong!
Phó Vân Chương mỉm cười nhưng mặt vẫn lạnh như băng, "Tại sao lạikhôngnóivới ta?"
Nhịn hồi lâu, nước mắt cuối cùng vẫn tràn mi, Phó Vânanhkhôngmuốn khóc, đưa tay lên lau sạch nước mắt, "Tại sao huynh lại trở về?!"
Phó Vân Chương vẫnkhôngbuông tay, cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt giống như hồ sâu tĩnh lặng lạnh lẽo, khiến người takhôngthể nhìn thấu.
"Vừa nhận được tin ta trở về luôn." Phó Vân Chương cúi đầu, nhìn phiến đá xanh dưới mặt đất, khẽnói, "Lúc tađi... là lúc buổi phục thí ở điện Bảo Hòa vừa kết thúc."
Phó Vân Chương mím chặt môi.
Lát sau, nàng rơm rớm nước mắt, rưng rưng gật đầu: "Tỷsẽkhôngthua Thái ca nhi đâu!"
Nàngkhôngbiết mìnhđangtức giận hay đau lòng, đôi mắt vừa nóng rực vừa cay xè, "Muội vẫn ổn, muội có thể xử lý được, muộisẽkhôngsao cả... Muội..."
Vậy tất cả cứ chờ tới lúc Phó Vân Chương về rồi tính sau, yđangở kinh sư chuẩn bị cho kì thi đình cuối cùng, kết quả thi đìnhsẽảnh hưởng tới việc con đường làm quan của ysẽkhởi điểm ở chỗ nào, cao hay thấp, làm sao có thể qua loa được, loại thời điểm này tốt nhất làkhôngnên dính phải quá nhiều thị phi.
Phó Vân Chương bước tới gần nàng thêmmộtbước, ép nàng phải nhìn thẳng vào y, "Ta có quan hệ phức tạp với dòng tộc, chuyện nàykhôngthể để cho người khác nhân cơ hội mà nhúng tay vào nên muội thà tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm đúngkhông?"
Hôm nay Phó Vânanhvề nhà bàn bạc chuyện khắc in sách mới với Phó tứ lão gia, Phó Quế ngồi ngoài hành lang đợi, nghe thấy tiếngnóibên trong ngưng lại mới đứng lên.
Đại Ngô thị thất thầnmộtlát, mặt đầy vẻ hối hận, "anhtỷ nhi là đứa trẻ tốt... Trước kia ta lú lẫn,mộtđứa trẻ tốt như thế mà ta, ta..."
Sai lầmthìcũngđãsai lầm rồi, có hối hậnthìcó tác dụng gì đâu,hắncần phải phóng tầm mắt tới nơi xa hơn, tích lũy kinh nghiệm từng bước từng bướcmộtthìmới có tư cách nghĩ tới những chuyện khác.
Phó Vânanhcảm thấy ngạt thở, "Huynhkhôngthể...khôngthể... huynh..."
Nàng trầm mặc hồi lâu rồi từ tốnnói, "Nhị ca, muộikhôngbiết cuối cùng huynhsẽđứng về phe ai... là Diêu Văn Đạt hay là Thôi Nam Hiên, huynh mới thi đỗ tiến sĩ, nên lựa chọnthậtcẩn thận, lúc này lại có chuyện như vậy xảy ra,khôngbiết có bao nhiêu người chỉ chầu chực đợi nắm được nhược điểm của huynh nên muộikhôngthể tùy tiện nhờ bất kỳ phe nào giúp đỡ... Thực ra cũngkhôngnhất thiết phải tìm đến họ, cósựche chở Trần tri huyện, muộiđãcó thể giải quyết được việc ở nhà rồi, muộikhôngmạo hiểm, dù có mấtthìcũng chỉ mất mấy cửa hàng, chờ huynh về chắc chắn huynhsẽgiúp muội."
Phó Vânanhngạc nhiên, "Ai thế?"
Mẹ y chỉ tâm tâm niệm niệm muốn y thi đỗ tiến sĩ để nở mày nở mặt, người trong tộc cũng mong chờ y đỗ tiến sĩ để được thơm lây,trênlưng y gánh vác kỳ vọng của biết bao nhiêu người, thế mà y lại bất chấp tất cả, lâm trận bỏ chạy.
Phó tam thẩm bên cạnh cũng góp lời: "Đúng thế, mẹ ạ, người phải vui lên chứ."
Tuy rằng chỉ làmộttiểu lạinhỏbé, tưởng nhưkhônglà gì, nhưng đối vớimộtngườikhôngcó xuất thân,khôngcó chỗ dựa, cũngkhôngcó tiền lo lót như Khổng tú tài mànói, vậyđãtốt lắm rồi.
Học sinh trong thư viện, ngườithìđãvề ký thúc xá nghỉ ngơi, ngườithìđangôn bài ở khu phía đông, sân chính vắng vẻ, suốt dọc hành langkhôngmộtbóng người.
Phó Vânanhngửa đầu lên nhìnhắn, hơi cau mày, "Nhị ca... Huynh ở tận kinh thành, cách nơi này quá xa."
Trước khi kết quả được công bố, mọi người cònđangđoán già đoán non xem lần này aisẽđạt hạng nhất, đến lúc kết quả được dán lên bảng, hạng nhất vẫn là Phó Vân.
Khổng tú tài cân nhắc trước sau cuối cùng lựa chọn việc khoanh tay đứng nhìn.
Chuyện trong nhàđãđược giải quyết, kỳ thi định kỳ ở thư viện lại đến.
Nhờ cóhắn, Phó tứ lão giađãnhanh chóng mở thêm được hiệu sách mới, công việc làm ăn lại dần phát đạt trở lại.
"Tađãbao giờ lừa muội chưa?" Phó Vân Chương mỉm cười, bình đạmnói, "Muội xem, đáng lẽ ra muội đừng nên suy nghĩ cho ta nhiều đến thế... Cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì, takhôngphải là tiến sĩ."
Phó Vân Chương giữ tay nàng, "Kết quả thi đìnhđãcó rồi...khôngsao cả, ta vẫn còn cơ hội."
Đại Ngô thị rútmộtchiếc khăn lau nước mắt, quay sang nhìn Hàn thị, hỏi: "anhtỷ nhi đâu rồi?"
anhtỷ nhikhôngphải con c·h·ó con mèo, vẫy taythìtới, xua taythìđi.
"Huynh..." Tuy nàngđãchuẩn bị tâm lý nhưng vẫn kinh ngạc đến nỗikhôngnóinên lời, nàng vô thức đứng bật dậy. "Huynh điên rồi!"
Phó Vânanhđột nhiên cảm thấy có điều gì đókhônghay.
...
Nàngkhôngdám ngẩng đầu lên, sợ Phó Vânanhtừ chối thẳng thừng.
Phó tứ lão gia hơi nhíu mày, cởi áo khoác bên ngoài ra,nói: "Chuyện này nàng đừng nên can thiệp làm gì. Ta hiểu con béanhtỷ nhi kia, người khác đối xử tốt với nó, tuy ngoài miệng nókhôngnóigì nhưng lại ghi nhớ trong lòng. Người khác đối xử với nókhôngtốt, trong thâm tâm nó cũng biết hết... Trước kia mẹ đối xử vớianhtỷ nhi như thế, từ lâuanhtỷ nhiđãkhôngthể thân thiết với mẹ, dù giờ mẹ có tìm cách đền bù,anhtỷ nhi cũngkhôngthể gần gũi với mẹ như Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi được nữa..."
Phó Vânanhđitới trước mặt y, ngẩng đầu nhìn y.
Lư thị vộinói: "Quan nhân cũng nghĩ thế nhưng cứ sợ mẹkhôngvui."
Viên Tam ỷ vào việc giấu tên viết tiểu thuyết nênkhôngquan tâm gì đến chuyện câu chuyện có hợp lý haykhông, dân chúng thích cái gìhắnviết cái nấy.
Do vậy chỉ cần nàngkhôngkiện dòng tộc lên quan phủ, người ngoàisẽkhôngcó cách nào để vin vào việc này mà chửi bới Phó Vân Chương.
Cuối cùnghắnđãđạt được ước nguyện của mình là bước vào quan trường.
mộtbàn tay đặt lên vai Phó Quế,nhẹnhàng vỗ, vừa trấn an lại vừa cổ vũ, nàng nghe thấy Phó Vânanhbật cười khe khẽ, "Sao lạikhôngđược chứ?"
"không." Nàng ngước mắt lên, "Nhị ca, muộikhôngnghĩ như thế. Muội chỉ muốn đợi huynh trở về rồi mới xử lý những chuyện còn lại, như thế ổn thỏa hơn nhiều."
Phó tứ lão gia bình an vôsự, Đại Ngô thị và Lư thị vui tới mức phát khóc,đãkhóc là khóc đến chếtđisống lại.
Về sớm được lúc nàothìhay lúc ấy...
Nhớ tới những ngày bị người trong tộc nhốt lại trong phòng, nước mắt bà lại tuôn ra từ hai hốc mắt.
Tim Phó Quế đập thình thịch, nàng ngẩng đầu, lo lắng, khuôn mặt vừa đầy vẻ chờ mong lại có chút sợ sệt.
Phó Vân Chương hỏi tiếp: "Muội quen biết với người Triệu gia, Lý đồng tri, muội từng cứu người Thôi gia, muội còn qua lại với người trong Vương phủ... Tại sao muộikhôngnhờ bọn họ giúp đỡ mà chỉ tìm Trần tri huyện?"
Nàng hơi chần chừ, hơi nhìn xuống dưới, gần nhưthìthầm: "Tỷ.... tỷ cũng muốn học quản lý sổ sách, cửa hàng giống Thái ca nhi, như thếthìít nhất cũng có thể giúp đỡ mọi ngườimộtchút..."
Khổng tú tài cất bướcđikhỏi đó, tay đặt lên phong thưđangcất nơi ngực áo, cười chua chát.
Đại Ngô thị ốm nặngmộtthời gian. Tuy thấy con trai trở về,khônguống thuốc cũng tự khỏi nhưng tinh thầnkhôngcòn khỏe khoắn được như trước kia nữa, nằmtrênsập,trênđùi đắpmộtchiếc chăn mỏng, cười gượng gạo: "Giờ takhôngthể lại cản trở lão tứ nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Biết chuyện người trong tộc nhà họ Phó giấu giếm tin tức Phó tứ lão gia bỏ mình, định nhân cơ hội này cướp đoạt gia sản, viện đầu tiênhắnđịnh làm là báo cho Phó Vânanhnhưng thư vừa viết xong,hắnđãđổi ý, thiêu hủy lá thư ấy.
Trước khiđi, ngồi trước cửa sổ thư phòng nhìn ra cây cối trong sân còn thấy hoa nở đầy cành như tuyết đọng. Tới khi trở lại, khắp sânđãphủ kín màu xanh tươi non của lá cây, ngườiđiđườngtrênphốđãthay áo mỏng.
Lư thị lườm ôngmộtcái, rót cho ông ly trà, "Quan nhân bảokhôngcan thiệp, thiếpsẽkhôngcan thiệp đâu đấy."
Lư thị thấy từ khiđihọc ở thư viện, Phó Vân Khảiđãđiềm đạm, trưởng thành hơn nhiều, hằng ngày ở nhà trời còn chưa sángđãdậy đọc sách, thay đổi từ trong ra ngoài, cũng hơi động lòng, bàn bạc với Phó tứ lão gia: "Dù saothìgiờ cả nhà đềuđãở phủ Võ Xương, hay là cũng để Thái ca nhiđihọc đường cùng học vớianhhọ và em họ thằng bé, dù sao cũng nên để nó học được chút đạo lý, sau này mới có thể gánh vách gia đình được."
Tay y lạnh ngắt.
Nghe thấy tiếng nàng, Phó Vân Chương xoay người.
đangcười đùa, học trưởng Lý Thuậnđitới, đầu tiên chúc mừng Phó Vânanhđạt hạng nhất rồinói: "Phó Vân, có người tìm đệ."
Kết quả cuối cùng là tốt cho tất cả mọi người, Phó tứ lão gia cuối cùng lạikhôngchết, còn trở về...
Nàng vội vàngđivề phía trước,đangđịnh lên tiếng bỗng các chưởng quầy ở cửa hàng cũngđira, họđiđằng sau Phó Vânanh, cố gắng bắt kịp bước chân của nàng, cung kínhnóichuyện với nàng.
Phó Vânanhchậm rãi ngẩng đầu lên, thấy người y toát mồ hôi, áođãdính chặt lên da, vừa lạnh vừa ướt, chắc hẳnđangcực kỳ khó chịu.
Cả nhà hết khóc lại cười, hết cười lại khóc.
Nàng nhìnhắn, "thậtmà, nhị ca, muộikhôngnghĩ về huynh như thế."
Lư thị, Phó tam thẩm và Hàn thị thấy vậy đứng cả dậy, "Quan nhân trở về rồi, của cải trong nhà cũngđãđược bảo vệ, người trong nhà hết thảy bình an,khôngcó vấn đề gì, mẹ đừng buồn."
Cảm xúc của y thay đổi quá nhanh, Phó Vânanhnhất thờikhôngkịp nắm bắt, tức giận lườm ymộtcái.
Phó Vânanhđưa mắt ra hiệu cho Kiều Gia tránhđichỗ khác.
Nàng vội đỡ lấy y.
Nàng thựcsựcảm thấy mất mát.
Cái giá phải trả là mấtđimộtngười bạn.
Chỉ cần nhìn bóng dáng, Phó Vânanhđãnhận ngay ra y, nụ cười tỏa sáng khuôn mặt, "Nhị ca!"
Phó Vânanhhá miệng, thở hắt ra, mắt nhìn xuống đất.
Hàn thị bình thường cũng ítnóichuyện với Đại Ngô thị, nghe bà chủ động hỏi thăm Phó Vânanhthìhơi giật mình, vội đáp: "Sáng sớmđãra ngoài rồi ạ."
mộtlúc lâu sau, Phó Vân Chương mới buông tay ra, khuôn mặt dần thả lòng.
Học sinh đường Giáp hoàn toàn thất vọng, học sinh đường Đinh mừng vui khôn xiết.
Kiều Gia nhíu mày, quay về phía hành lang nhưng vẫn đứng từ xa quan sát haianhem họ.
Chỉ chốc lát sau, Phó Vânanhbước ra ngoài.
Triệu Kỳ trợn mắt nhìn nàng.
Cuối cùng Phó Vânanhđãhiểu vì sao Phó Vân Chương lại giận nàng.
Mặt Phó Vân Chương vẫn chưa thả lỏng, gay gắt hỏi: "Muội thựcsựtin ta sao?"
Phó Vânanhcăn bảnkhôngthể lấy lại bình tĩnh mà y vẫn cứ bình thản như thế, cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ra khỏi phố Cống Viện, Khổng tú tài quay đầu lại nhìn chiếc cổng sơn đen của Phó gia, thở dàimộthơi.
Phó Vânanhcầm tay y, ngón tay dài, đốt ngón taytrênbàn tay phải lại có vết chai, đây làmộtbàn tay cầm bút nhiều năm.
Phó Vân Chương cúi người tới gần nàng, "Vânanh..."
Trong lòng lại thầm nhủ:anhtỷ nhi còn cần phải vòi vĩnh vòng tay vòng cổ gì nữa? Lâu nay con béđãbắt đầu tích cóp tài sản, giờ cả Hàn thị và Phó Vân Khải đều do con bé chu cấp, nó còn thường xuyên mua đồ biếu Phó tứ lão gia, mấy thứ như thế này, từ trước tới nay con bé đâu có ham.
Ngày nào Viên Tam cũng tới Phó gia ăn chực.
...
Nàng có viết thư cho yđinữathìcũngkhôngkịp, mà dù có kịpthìnàng cũngsẽkhôngviết, yđangtrong kì thi, đó là kì thi đìnhsẽquyết định vận mệnh cả đời y, thời điểm mấu chốt như thếthìsao có thể làm y phân tâm vì chuyện của nàng được.
Hàn thị luống cuống, Lư thị lắc đầu với bà, tựa vào cạnh sập, lau nước mắt cho Đại Ngô thị, "Mẹ à,anhtỷ nhi là cháugáicủa người, người có cháugáingoan, đáng lẽ ra phải vui mừng mới đúng, sao lại khóc thế này? Nếu nhưanhtỷ nhi biết người khóc vì chuyện nàythìcon bé phải nghĩ thế nào đây?"
Cuối cùng, Phó tứ lão gia lau khô nước mắt, vỗ về Phó Nguyệt và Phó Vân Thái cònđangnghẹn ngào, xoa đầu Phó Vân Khảiđangđứng lau nước mắt,nóivới Lư thị: "Ta thấy các tiểu nương tử ở phủ Võ Xương chú trọng ăn mặc hơn so với ở huyện Hoàng Châu chúng ta nhiều, trời nóng lên rồi, nên may cho Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi vàanhtỷ nhi mấy bộ đồ mới, đánh thêm mấy bộ trang sức nữa, ở đây mọi người thích hình hồ lô và hình bươm bướm, mua cho Khải ca nhi và Thái ca nhi mấy chiếc quạt, mấy đôi giày nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người đều cười vui.
"Các tốt nhất vẫn là làm to chuyện lên, như thế mới có thể giữ được tính mạng của người nhà muội... Nhưng muộikhônglàm thế, muội chỉ lừa gạt đám người trong tộc rồi trốnđiluôn, thực ra muội là người có thù tất báo, người trong tộc đối xử với Phó Nguyệt và người nhà muội như thế, với tính cách của muội, sau khi tìm được tứ thúc, muội đáng phải trả thù từ lâu rồi nhưng muộikhônglàm gì cả... Đó là bởi vì ta, đúngkhông?"
Phó Vân Chương mỉm cười, ngước mắt nhìn nàng, vẫn nắm chặt tay nàng,khôngchịu buông ra, "Sao muội cũngnóicâu này thế?"
Con trai cònnhỏnhư thế màđãkhôngđượcđihọc, kể ra Lư thị cũng xót con nhưng nhớ tới tình cảnh đáng sợ ngày đó khi bị những người trong dòng tộc ức h**p, bà cũng hiểu đây mới là cách tốt nhất. Trước kia trong nhà ít người, bà và mẹ chồng chiều con chiều cháu, chiều tới mức con trai mà còn mềm yếu hơn cả congái. Lúc có chuyện, Thái ca nhi mù mờ chẳng hiểu gì, còn tưởng mấy tộc lão kia là người tốt, suýt nữa là điểm chỉtrênkhế thư bán cửa hàng. Nếuanhtỷ nhikhôngvề kịp, cả nhà bọn họ có khổ cũng chẳng biết kêu ai, quan nhân cũngkhôngthể được cứu về, cả nhà có khiđãbị chèn ép cho tới c·h·ế·t rồi cũng nên, sao có thể có cảnh đoàn viên hôm nay!
Phó Vân Chương nhìn nàng, trầm mặckhôngnói.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của nàng, Phó Vân Chương dường nhưđangcố sức kiềm chế gì đó, nhắm mắt lại rồi đột nhiên túm chặt tay nàng.
Phó Vânanhđứng dậy thu dọn sách vở, đưa chìa khóa cho người phụ việc bên cạnh bàn,đira sân chính theo chỉ dẫn của Lý Thuận.
Chương 91: Bỏ lỡ
Phó Quế quên cả thở, mắt mở to mắt kinh ngạc.
Nhìn quathìtưởng như là chuyện vui nhưng thực rađãchẳng còn gì.
nóitới đây, ông mỉm cười, "Tính tìnhanhtỷ nhi hơi ngang ngạnh."
Phó Vân Chương ho mãikhôngngừng, cầm bàn tayđanglau mồ hôi cho y của nàng, "Ta bảo muội đừng giận ta... Ta nghĩ... để ta tựnóivới muộnthìhơn."
Trời càng lúc càng oi bức, ráng màu nơi chân trời dần dần chìm xuống, trời cũng tối dần.
khôngđợi Phó Vânanhtrả lời, y bật cười,nói: "Bởi vì Trần tri huyện là người của ta, muội hiểurõông tasẽkhôngmượn cơ hội này để về sau ra điều kiện với ta, có phảikhông?"
Phó Vânanhsửng sốt.
Phó tứ lão gia lắc đầu, thở dài rồinói: "Thái ca nhikhôngphải là người có thiên phú học tập, ép cũng chẳng ích gì, để nóđitheo ta, dù saođinữa cũng học được cái nghề, tránh cho sau này có chuyện gì xảy ra nó lại ngơ ngơ ngác ngáckhônghiểu gì, nó là con trai,khôngthể nuông chiều được."
Phó Vânanhđãhoàn toàn tách khỏi dòng tộc, còn Phó Vân Chương...
Nàng có thể làm gì chứ? Đánh Phó Vân Chươngmộttrận chắc?
"đãnóilàsẽkhôngtức giận rồi." Phó Vân Chương đưa tay trái véonhẹlên chóp mũi nàng, "nóithìphải giữ lời.”
"Muộikhôngtức giận." Nàng khẽ khàngnói.
Nàng cảm tạ ý tốt của sơn trưởng nhưng vẫn tham gia kì thi như bình thường.
Phó tứ lão gia khấp khởi vui mừng, đòi lên thuyền về đó ngay lập tức, còn hỏi thăm Phó Vân Chương thi đình được giáp nào.
hắnchắp tay thi lễ với Phó Vânanh: "Thảo nào Viên Tam nhất nhất phải gọi đệ là lão đại, ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục rồi."
Phó Vânanhngạc nhiên tới mức quên cả giãy giụa.
Phó Vânanhnhướn mày,khôngnóigì, mở đăng ký mượn sách ra, tìm thấy ghi chép về cuốn sách Triệu Kỳ mượn, viết hai chữ "đãtrả", rồi để sách lên kệ.
Phong thư này là do Phó Vân Chương viết. Đó làmộtphong thư tiến cử. Phó Vân Chương giới thiệuhắnchomộtvị sĩ tử mà yđãkết bạn ở kinh thành. Vị sĩ tử kia vừa đỗ tiến sĩ năm nay, kiếm đượcmộtchức tri huyện, sắpđinhậm chức, cầnmộttiểu lại có hiểu biết về công văn để giúp người nọ xử lý công việc.
Ai có thể đảm bảo Phó Vânanhnhất định có thể bình an vôsựđây?
Xấu xathìđậy lại,mộtkhi làm to chuyệnthìchẳng ai được lợi cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng Phó Vânanhcũng biết. Tuy nhiên, nàng cũng biết nghĩ cho Phó Vân Chương, làm việc có chừng mực,khônglàm to chuyện mà nhanh chóng bán hết gia sản rồi đưa người nhà rời khỏi huyện Hoàng Châu.
"Sao huynh lại có thể..." Phó Vânanhtự tìmmộttia hy vọng, "Huynh lừa muội phảikhông? Nhị ca... Những chuyện như thế nàykhôngthể lấy ra đùa!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.