Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90: Trạm dịch
Kiếp trước.
Hoa mận còn chưa tàn, cây mậnđãbắt đầu đâm ra những chồi non, đầu cành chỗ xanh chỗ trắng, những hoa trắng muốt thanh khiết dường như cũng mang chút ánh xanh nhàn nhạt.
Hoa nghênh xuân bò kín bức tường trắng, cây hoa quế trổ ra những chiếc lá non tươi mới màu nâu nhạt, bên tường mấy cây hoa trà cũng tươi tốt, giữa tán lá xanh xen kẽ mấy nụ hoa.
Giữa sân,mộtcây hoa hạnh già hoa nở khắp cành, vào những ngày trời quang mây tạnh, hai bàn đu dâysẽđược đặt dưới gốc cây, giónhẹthổi qua, hoa bay lả tả tựa mưa rơi, về cuối xuân, hoa rơi càng dày, càng đẹp.
Có tiếng bước chân từ xađilại,mộtbàn tay với những ngón tay dài, khớp ngón tayrõràngnhẹnhàng vén cành hoa tươi tốt tới độ che kín cả cửa tròn.
Sương sớm lấp lánh,mộtgương mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng thấp thoánghiệnra sau những cành hoa.
Hoắc Minh Cẩm nhìn khắp việnmộtlượt liền tìm thấymộtcôbéđangngồi dưới cơn mưa hoa, mặt mày rầu rĩ, môi hơi dẩu ra. Chàng bước vào trong viện.
cônhóc Vânanhđangngồitrênbàn đu dây, nàng mặc chiếc áo lụa màu xanh nhạt kiểu cách phối với chiếc váy màu vàng nhạt thêu hoa, eo đeo ngọc bội, đầu chải kiểu song kế, cài trâm hoa, bên tai đeo khuyên tai vàngnhỏnhắn hình hồ lô,trêncổ tay là mộc chiếc vòng tay phỉ thúy, ăn mặc trang trọng như thế này, chắc hẳn là để ra ngoài, vậy mà khuôn mặt lại đầy buồn bực, tay nắm chặt dây thừngtrênbàn đu dây, uể oải đưađiđẩy lại, bên cạnhkhôngcó ai hầu hạ.
Chàng bước lại gần, giày gấm giẫm lênmộtlớp cánh hoathậtdày, phát raâmthanh khe khẽ.
Tiểu Vânanhđangđờ đẫn bỗng nghe thấy vậythìhơi hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn thấy chàng, ngạc nhiên, buông tay khỏi bàn đu dây, đứng dậy, hành lễ với chàng, "Minh Cẩm ca ca tới chơi ạ."
Hoắc Minh Cẩm ừmmộttiếng, "Tại sao lại trốnmộtmình ở đây thế này?"
Hôm nay là hội hoa [1], lão phu nhân và Nguyễn thịđãhẹn nhau cùng ra ngoại thành ngắm hoa du xuân, chiều tối trở về tiện đường ghé qua miếu dâng hoa. Khi nãy kiệu của hai nhà gặp nhau ở đầu ngõ, lão phu nhânkhôngthấy Vânanhđâu liền hỏi thăm, Nguyễn thị ngại ngùng, bảo Vânanhbị ốm nênkhôngđiđược.
[1] Hoa thảo tiết, tổ chức ngày 2, 12, 15 hoặc 25 tháng Haiâmlịch
Lão phu nhân lập tức vén màn lên đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Minh Cẩmđangcưỡi ngựa bên cạnh để chàng ở lại.
Vậy là chàng tới đây.
Nghe chàng hỏi vậy, Vânanhthở dài, quay lại bàn đu dây, có vẻ vô cùng sầu muộn, hơi cau mày, hỏi chàng: "Minh Cẩm ca ca, nhà huynh có mấy chị emgái?"
Hoắc Minh Cẩm trả lời: "Takhôngcó chị emgái, chỉ cómộtanhtrai, baanhhọ."
Vânanhngẩng đầu nhìn chàng, thấy chàngđangkhom lưngnóichuyện với mình, sợ chàng mỏi bèn vỗ vỗ bàn đu dây trống bên cạnh, "Ca ca ngồiđi."
Trong trí nhớ của Hoắc Minh Cẩm, từ bé đến giờ, chàng chưa ngồi bàn đu dây lần nào... Nhưng mà thấy nàng ngửa đầu nhìn mình đầy vẻ mong chờ như thế, chỉ có thể nghe lời, khom người ngồi xuống, chàng cao lớn, chân quá dài, phải gập lại mới ngồi được thoải mái.
Nàng thấy chàng phải đổi tư thế mấy lần mới ngồi được, bỗng nhiên bật cười, duỗi cẳng chân ngắn ngủn của mình ra so với chàng,nói: "Ca ca, huynh cao quáđi, muội ngồi cònkhôngchống chân được cơ!"
Vừanói, đôi bàn chânnhỏẩnhiệndưới tà váy vừa đu đưa trongkhôngtrung mấy cái, con bướmnhỏtrênmũi giày thêu rung rinh.
Chàng cũng bật cười, "Muội cònnhỏ, sau này lớnsẽcao lên."
Nàng lại thở dài, chậm rãi đu đưa bàn đu dây, buồn rầunói: "Lớn lên chẳng vui tí nào."
"Cácanhtrai muội lại trêu chọc muội à?"
Nàng lắc đầu, xòe bàn tay bắt lấy những cánh hoa hạnhđangbay trongkhôngtrung, "Đại ca lén dạy muội đọc sách, mẹ muội tức giận."
Dừng lạimộtchút, nàng thổi bay cánh hoa trong lòng bàn tay, "Congáinhà người khác cũngkhôngđọc sách sao?"
Hoắc Minh Cẩm suy nghĩthậtnghiêm túc, "Cũng có đọc sách."
"Congáibên nhà huynh có đượcđihọckhông?"
Vừa hỏi ra câu này, nàng lại nhớ ra, "Muội quên mất, ca cakhôngcó chị emgái."
Hoắc Minh Cẩm hỏi: "Muội muốnđihọc sao?"
Nàng gật đầu, giọng đầy vẻ tủi thân: "Muộikhôngbiếtđihọc có lợi ích gì... Nhưng muội học tốt mà, tại sao lạikhôngcho muội đọc sách chứ?"
Từ trước đến nay chàngkhôngbiết ănnói, chẳng biết phải an ủi nàng thế nào.
Nàng dùng sức đẩy bàn đu dây về phía trước, cảm kháimộtcâu: "Nếu muội có thểđihọc với cácanhthìtốt biết mấy, muộisẽhọcthậtnghiêm túc."
Hai người tự nhiên chẳng ainóigì nữa.
Hoa hạnh rơi nhiều, rơi kín cả bờ vai hai người.
Vânanhđu bàn đu dâymộtlát, dường như vừa hiểu ra điều gì, đứng dậy, kéo Hoắc Minh Cẩm, "Chúng ta đuổi theo cácanhmuộiđi, có khi họ vẫn chưa ra khỏi thành đâu."
Hoắc Minh Cẩm ngồi bất động.
Nàng túm cánh tay càng kéo mấy cái mà chàng vẫnkhôngnhúc nhích, chớp mắt ngơ ngác nhìn chàng.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng,nhẹnhàngnói: "Hôm nay muộikhôngvui."
Nàng hơi ngạc nhiên, nhoẻn miệng cười, đôi mày cong lên, "đãhẹn cùngđidâng hoa rồi, muội còn giận dỗi với mẹ, nếu để cácanhphải quay lại tìm muộithìthất lễ quá.hiệngiờđivẫn kịp."
Hoắc Minh Cẩmkhôngnói.
Nàng dang hai cánh tay, đứng tại chỗ xoaymộtvòng cho chàng xem áo váy mới mìnhđangmặctrênngười, "Muội thay quần áo rồi đây này,khôngđithìphí."
Hoắc Minh Cẩm vẫn chẳngnóilời nào.
Nàngkhôngcười nữa, ôm chặt cánh tay chàng,nóithật: "Ca ca, hôm nay muội cáu gắt, giận dỗi, mẹ vộiđira ngoài nên mớikhôngrảnh chấp nhặt với muội, đến tối mẹ trở về, thế nào cũng mắng muội. Ca ca, huynh đưa muộiđi, mẹ muội nể mặt huynhsẽkhôngmắng muội nữa."
nóixong,trênmặt nàng lộ ra vẻ năn nỉ.
Hoắc Minh Cẩmkhôngdám nhìn nàng quá lâu, hơi cúi đầunói: "khôngsao,khôngmuốnđithìở nhà..." Ngập ngừngmộtchút, chàngnóitiếp, "Thực ra ta cũngkhôngthíchđidu xuân."
"Huynh cũngkhôngmuốnđihả?"
Nàng nhoẻn miệng cười, buông tay, quay lại ngồitrênbàn đu dây, "Thếthìtốt rồi, chúng ta đềukhôngđi. Tới khi mẹ muội vềthìbảo ca ca tới nhà chơi, muội ở lại tiếp huynh."
Hoắc Minh Cẩm ừmmộttiếng.
"Trưa nay có bánh bột rau tể thái hấp, ca cađãăn bao giờ chưa?"
Nàng lập tức thểhiệnphong thái tiểu chủ nhân, quay sang hỏi chàng.
Hoắc Minh Cẩm hơi cong khóe miệng, cười lắc đầu.
Vânanhlắc đầu, cảm thấy tiếc cho chàng vìđãbỏ quamộtmón ngon như vậy, "Vậy muộisẽbảo họ hấp nhiềumộtchút, huynh nếm thử nhé, ngon cực kỳ."
Ngày xuân, hoa hạnh rụng tựa mưa rơi, đến cơn gió thổi qua cũng mang theomộtmùi hương thanh thanh ngọt ngọt.
Hai người ngồitrênbàn đu dây, mỉm cườinóichuyện phiếm, chầm chậm đu đưa, bàn đu dây chạm vào cành hoa, những cơn mưa hoa hạnh đổ xuống.
Cảnh xuân kiều diễm, những năm tháng thuở thiếu niên thoáng trôi qua như giấc mộng.
...
"Lão đại? Lão đại? Vân ca nhi?"
Bên tai truyền tới tiếng gọi dồn dập của Viên Tam, có aiđangnắm bả vai nàng lắcđilắc lại.
mộtlát sau, Phó Vânanhcuối cùng cũng tỉnh.
Nàng mở mắt, nhìn xung quanhmộtlượt mới pháthiệnra mìnhđanggục xuống bàn ngủ.
Chỗ này làmộtkhách đ**m dưới chân núi Đồng Sơn, gian phía trước bán rượu, khu phía sau là phòng nghỉ. Bọn họđitừtrênnúi xuống, thuê mấy gian phòng cao cấp, Phó tứ lão giamộtgian, nàng ở lại bên cạnh chăm sóc cho ông, Kiều Gia và Viên Tam ở tầng dưới.
Cả đêm nàngkhôngngủ, lúc ngồi bên bànđãthiếpđi.
Viên Tam rót cho nàngmộtly trà, "Lão đại, ngươi đói lắm hả? Lúc mơ cònnóimuốn ăn bánh bột rau tể thái."
Phó Vânanhvừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn hơi lơ mơ, nhận chén trà uống mấy ngụm, mấy ngày liền bôn bakhôngthấy mệt mà giờ ngủmộtgiấc, tới khi dậy lại thấy toàn thân nhức mỏi, đặc biệt là bả vai và cánh tay đau đớn rã rời.
Nàng mơ thấy bánh bột rau tể thái sao?
đãlâu rồikhôngăn, bỗng nhiên nhớ tới, thựcsựnàng cũng hơi thèm. Phó giakhôngăn rau tể thái, chỉ dùng rễ cây tể thái để nấu canh trứng gà.
Viên Tam chỉ vào chăn đệmhắnđãtrải sẵn, "Lão đại, ngươi nằm xuống ngủmộtlátđi, ngồi ngủkhôngthoải mái."
Phó Vânanhlắc đầu, nhìn về phía Phó tứ lão gia cònđanghôm mê, đứng dậy,đira ngoài hành lang.
Kiều Gia cũngđangở đó, "Hoắc đại nhân và Cẩm Y Vệ ở dưới tầngmột, sắpđirồi ạ."
Hoắc Minh Cẩm dường như rất bận rộn, sau khi giao lại chuyệntrênnúi cho người trong huyện nha xử lý, huynh ấy liền lập tức dẫn cấp dưới quay lại kinh thành.
khôngbiết viêc huynh ấy cần xử lýđãlàm tốt hay chưa...
Phó Vânanhday day ấn đường, mệt mỏi.
Tay chân nàngđãtê cứng, bám vào lan can từ từđixuống.
Dưới tầng im lặng, Cẩm Y Vệ ra ra vào vào, tuy tất bật nhưngkhôngai lên tiếng, đến tiếng bước chân cũng khẽ khàng.
Tiểu nhị bưng cơm và thức ăn nóng lên, lúcđixuống tầng, đôi tayđangbưng khay đồ ăn cũng run rẩy.
Phó Vânanhtrở về phòng ănmộtbát miến gà xé sợi, nghe thấy tiếng động từ ngoài sân của khách đ**m truyền lại, vội vàng đặt đũa xuống,đitới cạnh cửa sổ, mở cửa ra.
Dưới sân rất đông người, Cẩm Y Vệ dẫn mười mấy con ngựa lớn to khỏe từ chuồng ngựađira.
Chỉ lát sau, cánh cửa dưới tầngmộtmở rộng, Cẩm Y Vệ cung kính theo sau Hoắc Minh Cẩmđira ngoài. Chàngđãthay bộ quan phục của quan võ, áo đỏ thẫm, tay áo bó, hông quấn thắt lưng da, lệnh bài bằng ngà, chânđiủng. Lúc lên lưng ngựa, ánh mắt chàng quét ngang qua vị trí củamộtcăn phòng trong khách đ**m.
Trong làn sương mù vẫn còn chưa tan, ánh mắt chàng vừa hay chạm vào ánh mắt Phó Vânanh.
Phó Vânanhcòn chưa kịp có phản ứng gì, khóe miệng chàngđãcong lên, tay nắm dây cương, chân thúcnhẹvào bụng ngựa, con ngựa hứng chí, chạy như bay ra ngoài.
mộtngườimộtngựa dần xa khuất tầm mắt.
Những người còn lại cũng vội vàng giục ngựa theo sau.
Trong nháy mắt, sân khách đ**mđãtrốngkhông, chỉ còn tiếng vó ngựa xa dần.
Có phải khi nãy Hoắc Minh Cẩm vừa mỉm cười với nàngkhông?
Phó Vânanhnhìn bụi đất vẫn cuộn lên dưới tầng, nhớ tới mấy sợi tóc bạctrênmái đầu chàng, ngẩn người thất thần.
Huynh ấy cắt đứt với người nhà,khôngcó vợ,khôngcó con,khôngcó chị emgái, chẳng có gì hết.
Năm ngoái, lần đầu tiên gặp huynh ấy ở phủ Võ Xương, ánh mắt huynh ấythậtlạnh lùng, lúc nào cũng như thểkhôngbuồn cũngkhôngvui,khôngcómộtchút cảm xúc.
Vậy mà huynh ấy lại ôn hòa với cái người mới quen biết chưa lâu là nàng như thế...
Nàng nợ huynh ấy hai mạng sống.
Mấy vò rượu hoa quế làm sao trả hết được.
Lúc này, phía sau vọng tới mấy tiếng ho khan.
Phó Vânanhxoay người lại, lao về phía giường, "Tứ thúc."
Thực ra ban sáng Phó tứ lão giađãtỉnh dậymộtlần, thấy nàng ngủ say quá nênkhôngnỡ gọi nàng dậy, giờ nghe thấy tiếng gọi của nàng, từ từ mở mắt ra, vừa ho khan vừa chống người định ngồi dậy.
Nàng đỡ Phó tứ lão gia ngồi tựa vào thành giường, bưng ly trà tới để ông uống cho đỡ khát.
Cổ họng Phó tứ lão gia vừa khô vừa ngứa, uống ừng ựcmộtlúcđãhết ba ly trà, thở dàimộthơi: "Ôi mẹ ơi, ta sợ gần c·h·ế·t!"
Cái giọng điệu cảm thán này vô cùng mạnh mẽ.
Phó Vânanhnghe vậy cũng bật cười, bảo Viên Tam xuống bếp bưng nồi canh mà nàng sai tiểu nhị hầm lên.
Phó tứ lão giađãđói tới mức bụng réo ầm ầm, ăn sạch bách cảmộtnồi canh thịt to đùng, lau miệng rồinói: "Cuối cùng cũng được ăn no."
Ăn no, ông lại bắt đầu ba hoa khoác lác về chuyện ban đầu khi gặp cướp ôngđãnhanh trí ra sao, nhanh chóng thay quần áo, giả làm tiểu nhị, trốn vào trong xe, nhờ thế mới giữ được tính mạng. Khi bị bắt lên núi, trong người ông vẫn cất mấy cuốn sách định dùng để tặng người khác liền nghĩ ramộtcách, xé trang sách ra rồi vẽ kýhiệnlên, rải khắp mọi nơi, những ngườiđicùngkhôngbiết chữ mà dù có viết chữđinữathìcũngkhônghiểu kí hiệu, nhờ cách này ông mới có thể truyền được tin tức ra ngoài.
Ôngkhôngdám c·h·ế·t. Ông mà c·h·ế·t rồi, cả nhà biết làm sao bây giờ? Mẹ ông già rồi lẫn cẫn, vợ ông tuy tháo vát nhưng cuối cùng cũng chỉ là phụ nữ trong nội trạch, nhìnthìcó vẻ kiên cường mạnh mẽ, nhưng thựcsựkhôngcó ông bên cạnhthìsẽchẳng còn ai có thể tin tưởng, Khải ca nhi, Thái ca nhi đều cònnhỏ. Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi còn chưa lấy chồng...anhtỷ nhi hiểu biết nhưng mà nàng chỉ làmộtbégái, làm sao giữ nổi gia nghiệp lớn như thế bây giờ?
Phó tứ lão gia sợ c·h·ế·t, vô cùng sợ c·h·ế·t.
Mỗi lầnđinơi khác lấy hàng, ôngsẽsắp xếp mấy tiểu nhị có dáng người tương tự mình ngồi cùng xe, chỉ cần có bất cứ động tĩnhnhỏnào liền nhanh chân chạy trốn, hàng hóa là thứ yếu, chỉ cần giữ được tính mạng, sau này vẫn có thể kiếm tiền.
Hết lần này tới lần khác đụng độ bọn cướp nhưng khác hẳn với những câu chuyện mà ông kểtrênbàn ăn cho mọi người trong nhà nghe, ông nào dám đối đối với cái đám liều mạngkhôngsợ c·h·ế·t đó, ông từng nhảy xuống sông, từng chui vào hòm, thậm chí từng quỳ xuống trước mặt bọn chúng lạy lục xin tha... Ôngđãtừng làm bao nhiêu việc đớn hèn chỉ để bảo vệ mạng sống của mình, ông còn có cảmộtgia đình cần phải chăm sóc,khôngthể c·h·ế·t như thế được.
Lần này cũng vậy, ông khóc lóc thảm thiết, cầu xin bọn cướp đừng g·i·ế·t ông, ông có thể làm việc cho bọn chúng, bọn cướp cười sằng sặc, đứng quanh ôngđitiểu vào người ông, bắt ông quỳ rạp xuống đất bắt chước tiếng c·h·ó sủa.
Ông vẫn nhịn nhục.
Những thương nhân cứng đầu cứng cổkhôngchịu làm theo đềuđãtrở thành vong hồn dưới lưỡi đao của chúng.
Ôngkhôngsợ mất mặt,khôngsợ vất vả, người trong nhà cònđangchờ ông trở về.
Dù cho ở bên ngoài có phải lê lết khổ sở thế nàođichăng nữathìkhi về tới nhà, ông vẫn cứthậtoai phong, vẻ vang, những câu chuyện mà ông ba hoa khoác lác đềukhôngphải làsựthật, nhưng những nguy hiểm gặp phải lại cóthật.
Khoác lác hồi lâu, ông vuốt tóc Phó Vânanh, thở dài: "Tứ thúc biếtanhtỷ nhi nhà chúng ta cũng thông minh giống tứ thúc mà..."
Những ngườiđiđào quặng ở mỏ sớm muộn gì cũng bị bọn cướp g·i·ế·t người diệt khẩu, ôngkhôngbiết bản thân mình còn có thể sống bao lâu nữa, hằng ngày vừa mở mắt rađãnghĩ tới chuyện làm cách nào để trốn thoát nhưng bọn cướp canh chừng quá nghiêm ngặt, hơn nữa dưới chân núi đâu đâu cũng có tai mắt của bọn chúng, dù có chạy thoát khỏi hang ổ của chúng cũng có thể bị người trong thôn dưới chân núi bắt được.
đanglúc ôngđangtuyệt vọng nhất, mấy cao thủđãtừtrêntrời rơi xuống, xông thẳng tới nơi ông bị giam giữ, cứu được ông rồi châm lửa đốt cháy hang ổ của bọn cướp.
Hồi tưởng lại tất cả những chuyện đáng sợ ấy, ông vỗ ngực, mắt híp lại, cười hì hì: "Tứ thúc con thông minh chứ hả?"
Phó Vânanhbật cười, biết ông sợ khiến nàng lo lắng nên mớikhôngkể những chuyện nguy hiểm đến đáng sợ kia,khôngvạch trần ông, "Đúng ạ, may mà tứ thúc nhạy bén mới có thể thoát khỏi hiểm nguy."
Phó tứ lão gia cười ha hả bỗng nhiên amộttiếng, "Những người hôm qua lên núi thân thủ nhanh nhẹn, xuống tay dứt khoát,khônggiống bộ khoái trong huyện nha lắm..."
Phó Vânanhgật đầu,nói: "Những người lên núi tối qua là Cẩm Y Vệ... Ngườiđãcứu tứ thúc ra là Hoắc đại nhân."
Phó tứ lão gia ngây người ramộtlúc, kinh ngạc, "Hoắc đại nhân? Có phải là cái vị Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, Hoắc Minh Cẩm đại nhânkhông?"
Phó Vânanhlại gật đầu.
"Tại sao ngài ấy lại cứu ta?" Phó tứ lão gia vẫn chưa thể tin vào tai mình, "Người ta đường đường là Chỉ huy sứ cơ đấy!"
Nghĩđinghĩ lại vẫn nghĩ chưa ra, ông xua tay, "nóithế nàothìcũngthậttrùng hợp, ngài ấyđãcứu con, giờ lại cứu cả tứ thúc, đúng là đại ân nhân của nhà chúng ta, chỉ tiếc là chúng ta chẳng báo đáp nổi ngài ấy cái gì."
Thân phận Hoắc đại nhân cao quý,sựcảm kích những người dân bình thường như họ, đối với ngài ấy mànói,nhẹtựa lông hồng, có khi người ta còn chẳng nhớ bọn họ là ai cũng nên.
Phó Vânanhnghĩ ngợi,khôngđề cập đến chuyện chính nàngđãnhờ Hoắc Minh Cẩm giúp đỡ, chuyển sang chuyện khác, "Tứ thúc, conđãđón bà nội và mọi người tới phủ Võ Xương."
Phó tứ lão gia nhíu mày, nụ cườitrênmặt cũng nhạtđi, thở dài, "Người trong dòng tộc chèn ép người nhà chúng ta phảikhông?"
Phó Vânanhkể chuyện người trong dòng tộc giấu giếm tin tức, định nhân cơ hội này chiếm đoạt tài sản.
Phó tứ lão gia cũngkhôngtỏ ra ngạc nhiên, chỉ sa sầm mặt, ngồi nghe nàng kể những chuyệnđãxảy ra, đôi bàn tay siết chặt, nghe tới cuối câu chuyện, ông cười lạnh, "Đúng là tứ thúcđãđánh giá bọn họ quá cao, cứ tưởng rằng dù sao họ cũng có chút tình cảm."
Ông căm hận hồi lâu rồi lại nén giận, kéo tay Phó Vânanh, "Con ngoan, khổ thân con."
Con bé mới được bao nhiêu tuổi chứ? Vậy mà gặp nguy cũngkhôngloạn, chống chọi với cả dòng tộc, bảo vệ người nhà, còn thu hồi được cửa hàng, nghe con bénóithìnhẹnhàng đơn giản, cứ như thể chuyện gì cũng trôi chảy thuận lợi, theo thứ tự mà làm là được, nhưng ông biết con béđãgặp phải bao nhiêu hiểm nguy. Con béđãphải đối mặt vớimộtlũ sói ăn thịt người, chỉ cần có chút sơ hở, những kẻ đósẽăn tươi nuốt sống nó!
Con bé gánh vác tất cả, còn đưa người tới Đồng Sơn cứu ông... Nếukhôngcóanhtỷ nhi, cả nhà bọn họ đềuđãchết cả.
Phó tứ lão gia hơi nghẹn ngào.
Phó Vânanhcười lắc đầu, "Chuyện đềuđãqua rồi... Tứ thúckhôngsao là tốt rồi ạ."
Mắt Phó tứ lão gia loang loáng nước mắt,mộtphần là do đau lòng,mộtphần là do tức giận, thậm chí còn có vài tia sáng lạnh lẽo lướt qua trong giây lát, ôngnhẹnhàngnói: "Từ lâu tứ thúcđãmuốn chuyển nhà, chỉ hiềm dù sao cũng là quê mình, bà nội và thím conkhôngnỡ xa họ hàng thân thích trong tộc, lần này cũng vừa đúng lúc,khôngcòn lưu luyến gì nữa, cắt đứtthìcắt đứt luôn."
"Chỉ tiếc là chuyện hôn nhân của Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi..."
Nếuđãchuyểnđithìkhôngthể quay về được nữa, chuyện hôn nhân của Phó Nguyệt và Phó Quế cũngkhôngthành.
Phó tứ lão gia gạt nỗi muộn phiềnđi: "Nhân duyên do trời định, có lẽ duyên phận của hai đứa nókhôngphải ở huyện Hoàng Châu."
Sau đó, hai chú cháu bàn bạc về chuyện ruộng đồng dưới quê và cửa hàng.
Phó tứ lão gia nghe Phó Vânanhkể chi tiết về quá trình xử lý cửa hàng, hỏi nàng: "Trịnh gia, Tề gia, Vương gia, Lý gia từ lâuđãcó ý với mấy trăm mẫu ruộng và mấy cửa hàng của nhà chúng ta, cũng có vài lần đề nghị mua lại, tứ thúc vẫnkhôngđồng ý, sao lần này con lạikhôngbán cho mấy nhà đó mà lại chọn Chu gia?"
Chu gia vẫn luôn có thù oán với Phó gia.
Phó Vânanhnói: "Trịnh gia, Tề gia, Vương gia và Lý gia từ trước tới nay có quan hệ mật thiết với Phó gia, có ngườikhôngdám mua, có người lại nhân cơ hội này để ép giá, định nhân lúc cháy nhàđihôi của. Con chọn Chu gia vì thứ nhất nhà họ vẫn luôn mong muốn vượt lên các nhà còn lại, rất cần khu vực mặt tiền phố Tây đại; thứ hai nhà họkhôngsợ Phó gia, sau khi mua được ruộng đấtsẽyên tâm làm ăn,khôngsợ người trong dòng tộc tới làm phiền; thứ ba nhà bọn họ luôn muốn thấy mấy người trong tộc bị thiệt, chỉ chờ con trở mặt với dòng tộc nên họ đồng ý với tất cả nhữngyêucầu của con, làm ăn với họ còn yên tâm hơn làm ăn với mấy nhà kia nhiều."
Từ lần định đánh nàng ở thư viện rồi lại bị nàng dọa chomộttrận vô cùng nhục nhã, sau đó Chu Đại Lang lại bị nàng tìm cơ hội chỉnh cho vài lần, cuối cùngkhôngdám ho he gì nữa.hắntừngnóivới người Chu gia, "Thằng nhóc Phó Vân kiakhôngphải hạng tầm thường, về sau gặphắncứđiđường vòng cho lành."
Chu gia và Phó gia có thù oán mấy đời, dù cũng có người cố gắng hàn gắn lại quan hệ cũngkhôngthể nào thay đổi được, vậy nên liền mặc kệ, cứ tiếp tục thù oán tiếpđi.
Chu gia thấy nội bộ Phó gia náo loạnthìvô cùng mừng rỡ, những người bên Chu gia vốn luôn để ý động tĩnh bên Phó gia biết tin Phó Vânanhvề huyện Hoàng Châuđãbật cười ha hả, "Có trò vui xem rồi."
Quả nhiên, những người nọ kéomộtđám con cháu tới nhà xem kịch.
Những nhà có quan hệ thông gia với nhà bọn họ là Ngô gia, Lư gia và những thân thích khác đều khoanh tay đứng nhìn, vậy mà những người có thù oán với Phó gia là Chu gia lại chủ động tới làm chỗ dựa cho Phó Vânanh.
sựđời nực cười như vậy đấy.
Phó tứ lão gia thở dài, "Con là vậy là đúng lắm, những cách xử lý trước kia tứ thúc dạy cho con, nhìnthìcó vẻ ổn thỏa nhưng thực ra chưa chắcđãcó tác dụng. Trước kia tứ thúckhôngnóivới con, sợ làm ảnh hưởng tới danh dự của người trong nhà, hôm nay tứ thúcnóivới con lần đầu tiên..."
Ông ngập ngừngmộtchút rồi hỏi: "Con biết vì sao Đồng ca nhi phải ở nhà chúng takhông?"
Phó Vânanhlắc đầu.
Mặt Phó tứ lão gia lạnh lùng, ôngnói: "Năm ấy, lúc đại quan nhân Tô gia có chuyện còn để lại mấy tòa nhà lớn, vài cửa hàng, nhà bọn họ buôn trà, dùnóilà ngày ngày hốt bạc cũngkhôngphải lànóiquá... Tô đại quan nhân vừa mất, người trong tộc liền tiếp quản gia sản, chuẩn bị phân chia. Phó lão tam có quan hệ thông gia với nhà họ, người Tô gia đề nghị ông ta đứng ra phân xử, ông ta bèn mua lại ruộng của Tô gia, con biết mỗi mẫu bao nhiêu tiềnkhông? Chỉ ba trăm tiền!"
Phó Vânanhrùng mình.
Ruộng đồng bảy tám lượng bạcmộtmẫu, dù mua rẻ mấyđichăng nữa cũngsẽkhôngtới mức ba trăm tiền. Như thế là Phó tam lão gia giậu đổ bìm leo.
"Việc này ông ta làm như vậythậtsựkhôngcó đạo đức gì sất, nhưng mà ông ta lạinóilàm như vậy là để giữ lại tiền cho mẹ con Đồng ca nhi,khôngthể để người Tô gia được lợi, mọi người đều thấy ông ta chu đáo, biết suy nghĩ trước sau, về sau ông ta lại đón mấy mẹ con Tô Đồng về nhà nuôi, thựcsựcũng đối xử tốt với Đồng ca nhi, tứ thúc còn tưởng rằng chuyện trước kia là do mình hiểu lầm ông ta..." Phó tứ lão gia hừ lạnh, "Hóa ra tứ thúc cũngkhôngsuy đoán linh tinh."
Phó tứ lão gia càng nghĩ càng bực mình, "Đây là do Vân Chươngkhôngcó ở nhà... Nếu Vân Chương ở nhà, bọn họ dám làm càn thế chắc?"
Phó Vânanhnghiêng đầu nhìn về phía cửa sổđangkhép hờ, ngoài cửa sổ trời quang mây tạnh,đãvào cuối thu rồi.
Sau khi thi hội là phục thí ở điện Bảo Hòa, vòng thi nàysẽxếp thí sinh thành ba hạng: nhất đẳng, nhị đẳng và tam đẳng, cuối cùng là thi đình diện thánh, kì thi đìnhsẽquyết định tam giáp.
khôngbiết Phó Vân Chương thi đình có tốtkhông, chắc mấy ngày nữa, tin mừng hẳn làsẽđược đưa từ phía bắc xuống.
...
Huyện Hoàng Châu.
Chiếc kiệu dừng lại ở đầu ngõ, gã sai vặt Liên Xác bước đến vén màn kiệu lên, lộ ramộtkhuôn mặt tuấn tú như tranh nhưng lại tiều tụy, mệt mỏi.
Phó Vân Chương giơ nắm tay che lên miệng ho khan mấy tiếng, ho nhiều, khuôn mặt tái nhợt hơi đỏ lên.
Liên Xác vội dìu y xuống kiệu, "Thiếu gia,đimời thầy thuốc trướcđã..."
Phó Vân Chương xua tay, xuống kiệu, từ từ bước tới trước cửa.
Đèn lồng và câu đối trắngtrêncửađãbị gỡ xuống từ lâu, tấm biển lớn cũngđãđược đổi, giờ nhà treo biển Chu gia.
Xung quanh đây đều là họ hàng thân thích Phó gia, Chu gia mà tới đây ởthìcó khác nào dê vào ổ sói nhưng người Chu gia vẫn cứ muốn mua tòa nhà này cho bằng được, dù bọn họ cókhôngở nổithìmỗi ngày cũng phải nghênh ngang lượn qua lượn lại mấy lần, cố ý làm người Phó gia tức điên, chỉ cần nhìn những người Phó gia xung quanh mặt mày trắng bệch, buồn bực, tức tối, bọn họđãcảm thấy mua tòa nhà này cũngkhôngphí tiền tẹo nào!
Phó Vân Chương vừa mới đứng lại ở cửamộtchốcđãcómộtngười Chu gia ở trong chạy ra, chống nạnh chỉ vào mặt y chế giễu: "Giờ chỗ nàyđãlà nhà của Chu gia rồi..."
đangđịnh châm chọc thêm mấy câuđãnhận ra y chính là nhị thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy, sợ tái mặt, phanhmộttiếng đóng cửa lại.
Mặt Phó Vân Chương sa sầm, homộttiếng, hỏimộtngười Phó giađangở gần đó: "Người nhà tứ thúcđiđâu rồi?"
hắnvẫn luôn lãnh đạm với người trong tộc, giờ đây tuy thái độ vẫn lịchsựnhưng câu hỏi lại vang lên lạnh như băng, người kia đổ mồ hôi như tắm, cúi gập đầu, ngập ngừngnói: "Nghenóilà tới phủ Võ Xương rồi ạ,đicả đêm."
Suốt dọc đường ngựa chẳng dừng chân, vội vàng trở về như thế... cuối cùng vẫn chậmmộtbước.
Vẫn còn mayanhtỷ nhi còn có thể xử lý ổn thỏa,khôngđể họ đạt được mục đích, nhưng nếu nàng có gì sơ sẩythìsao?
Nàng có gan dạ thế nàothìnóicho cùng cũng chỉ cómộtmình đơn độc,mộtngười congái, chỉ cầnđisaimộtbước là cả đờisẽbị hủy hoại. Dòng tộc có rất nhiều cách để đẩy những người congáikhôngchịu phục tùng họ vào chỗ c·h·ế·t.
Thế gian này hiểm ác tới mức người bình thườngkhôngthể nào tưởng tượng ra nổi.
Phó Vân Chương khẽ khép mắt lại, cố lấy lại bình tĩnh, épsựtức giậnđangquay cuồng trong lòng xuống, trở về nhà.
Tin mừng y thi đỗ cống sĩ vừa về đến huyện, ai ai cũng vui mừng, đếnđilại cũng thấy lâng lâng như bay, người Phó giađangchuẩn bị tiệc chúc mừng, quảnsựtất bật, vừa cười rổn rảng vừa chạy ra chạy vào.
Tất cả mọi người đều mangmộtbộ mặt tươi cười, ra sức lấy lòng y. Mấy vị tộc lão tuy thuộc hàng cha chú nhưng nhìn thấy y vẫn chủ động đứng lên thăm hỏi y.
Y hờ hững, mặt mày tối tăm quay về đại trạch.
"Phó Dung đâu?"
sựlạnh lẽo trong giọngnóikhiến y hoàn toànkhônggiống như trước đây, nha hoàn thấy vậy sợ hãi, giọng run run: "Dung tỷ nhinóihoa trà trong việnđangnở đẹp, hôm nay mở tiệc trong sân mời các vị tiểu thư tới ngắm hoa."
Trong viện bàymộtbàn tiệc, bảy tám tiểu thư trẻ tuổi vừa ăn điểm tâm tinh xảo vừa hái hoa trà,nóinóicười cười hết sức vui vẻ.
Phó Dung chọnmộtđóa đỏ nhất cài lên mái tóc, đưa gương ra soi, mấy tiểu thư khác ngồi bên cạnh nàng ta cười phụ họa, khen nàng ta đẹp như tiên nữ.
Nàng ta giả vờ giận dỗi: "Các ngươi chỉ được cái hay trêu ghẹo ta là giỏi."
Tiếng bước chân dồn dập đổ về, quảnsựđẩy cửa viện ra, mười mấy bà tử lũ lượt kéo vào, vây kín tiểu viện.
Các vị tiểu thư sợ hãi, nhìn nhau.
Phó Dung lạnh lùng hỏi: "Các ngươi làm cái trò gì thế?"
Quảnsựcười đon đả khom mình hành lễ với các vị tiểu thư, thưa: "Hôm nay đúng dịp nhị thiếu gia vừa trở về, buổi tiệc đành dừng lại tại đây, tiểu nhânsẽđưa các vị tiểu thư về. Có chỗ nào sai sót, mong các tiểu thư thứ lỗi."
Nghenóingười đỗ cống sĩ đứng thứ chín là Phó Vân Chươngđãtrở về, các vị tiểu thư ửng hồng đôi má, chần chừkhôngmuốn ra về.
Quảnsựlàm việc dứt khoát, làm nhưkhônghiểu những lời bóng gió của các vị tiểu thư, đưa mắt nhìn xung quanh, mấy bà t* c*ng kinh đưa các tiểu thư ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, trong viện chỉ còn lại mình Phó Dung, trực giác mách bảo cho nàng ta Phó Vân Chương lần này về chắc chắnkhôngphải chuyện hay, nhớ tới cảnh y cảnh cáo nàng ta trước khi lên phía bắc, nàng ta rùng mình sợ hãi,nói: "Ta muốn qua chỗ mẹ ta."
Bà tử ngăn nàng lại, nụ cười lạnh lẽo, "Tiểu thư, nhị thiếu giađangchờ gặp tiểu thư."
Phó Dung gần như thét lên: "Ta muốn gặp mẹ ta!"
"Bốp"mộttiếng, bà tử giơ tay tát thẳng vào mặt nàng ta.
Nàng ta ôm mặt giật lùi về phía sau mấy bước, mắt trợn trừng, đầu choáng váng, bà tử này mà cũng dám đánh nàng ta?!
Từ ngoài cửa viện vang lên tiếng bước chân rất khẽ, đám tôi tớđangtheo Phó Vân Chươngđivào.
Y vẫn cứ cao cao tại thượng như thế, tuyđiđường mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt nhưng bệnh tật vẫn chẳng thể nào lấn át nổi khí chất xuất chúng của y, chỉ có điều thái độ bình tĩnh ôn hòa trước kiađãkhôngcòn, y lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt như sắp cắt nàng ta thành nhiều mảnh.
Phó Dung càng lúc càng sợ y, cả người run lẩy bẩy, khóc lóc hỏi: "Tại sao lại đánh muội?"
Mặt Phó Vân Chương lạnh tanh, y nhìn xung quanh.
Mấy bà tử cúi đầu, lẳng lặng lui ra ngoài, đóng cửa viện lại.
Chỉ có Liên Xác và quảnsựlà ở lại.
Phó Dung càng run rẩy.
Phó Vân Chương nhìn nàng ta, đôi mắt đen sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng ta, "Vốn tưởng rằng ngươi kiêu căng ngang ngược,khôngngờ ngươi lại độc ác đến thế... Nha hoàn của Phó Nguyệt là do ngươi mua chuộc đúngkhông? Ngươi lừa Phó Nguyệt tới khu nhà của người hầu để làm gì?"
Phó Dung hoảng loạn, lui về saumộtbước, "khôngphải muội làm, đó là mấy người thúc công, họ bảo muội làm!"
Phó Vân Chương làm nhưkhôngnghe thấy,nóitiếp: "Nha hoàn của Lư thị tới nhà xin giúp đỡ, ngươi sai người đóng cửa lớn,khôngcho bất kỳ aiđivào, giấu giếm tin tức, lừa gạt mẹ ta... Phó Dung, ngươi giỏi lắm."
Mấy chữ cuối cùng được ynóira từng chữ từng chữmột, giọng điệu vẫn điềm tĩnh nhưng nỗi tức giận lại như biển cuộn sóng trào.
Phó Dung hítmộthơi khí lạnh, ngã ngồitrênmặt đất.
Quảnsựtiến lên mấy bước,đangđịnh kéo Phó Dung dậy, bên ngoài viện lại truyền tớimộtgiọngnóigià nua, cửa viện cũng mở ra, "Ngươi định làm gì?"
Đám nha hoàn đỡ Trần thị đến.
Mặt Trần thị tràn đầy phẫn nộ, chống gậy, run rẩyđitới trước mặt Phó Dung.
Phó Dung gào lên khóc nức nở, ôm chân Trần thị, "Mẹ! Nhị ca muốn hại con!"
Mặt Trần thị biến sắc, nổi giận đùng đùng, "Ngươi dám động vào con béthìcứ hại mẹ ngươi trướcđã!"
Đám tôi tớ nhìn nhau, lui về phía sau vài bước, thở cũngkhôngdám thở mạnh.
Phó Vân Chương kìm nén, "Người tâm tư độc ác như thế, Phó giakhôngchứa chấp nổi."
Phó Dung khóc lóc thảm thiết, lắc đầu quầy quậy, đóa hoa tràtrênmái tóc rơi xuống, "Mẹ, mẹ đừng đuổi conđi!"
Trần thị cười lạnh, "Con bé là congáita, để ta xem ai dám động vào nó!"
Bà ta cầm gậy gõ mạnh xuống nền gạch, "Chỉ vì chuyện của Phó lão tứ sao? Tanóicho ngươi biết, chuyện mấy mẹ con họ tới nhờ ta giúp đỡ ta cũng biết, kể cả Dung tỷ nhikhôngdối gạtđichăng nữa, ta cũngsẽkhôngra mặt giúp bọn họ!"
Mặt Phó Vân Chương sa sầm, "Mẹ, mẹ cũngđãtừng trải qua chuyện như vậy."
Trần thị đứng chắn trước mặt Phó Dung, mặt mày lạnh lẽo, "Ngươi thân thiết với người bên ngoài lạikhôngthèm quan tâm tới chính emgáimình. Tanóicho ngươi biết, chuyện nhà bên đó ta biết hết đấy nhưng ngươi tốt nhất cũng đừng có xen vào làm gì!"
Phó Vân Chương lặng người, im lặngmộtlúc lâu, mắt khẽ khép lại,côđộc đứng đó, từ từ gặm nhấmsựtức giận và thất vọng từng chút từng chútmột.
Bao nhiêu năm nay... y vẫn luôncôđộc như thế, giờthìcó gì phải ngạc nhiên đâu.
Y tức giận đến bật cười, chậm rãiđitới trước mặt Trần thị, "Mẹ à... Mẹkhônggiúp họ... Con giúp..." Giọng y càng ngày càng thấp, khe khẽnóimấy câu.
Phó Dungkhôngngherõynóigì.
Chỉ có Trần thị là ngherõ, mặt bà ta tái nhợt, trợn trừng mắt, sửng sốt nhìn Phó Vân Chương chằm chằm.
"Ngươi! Ngươi..." Mắt bà ta đỏ ké, người run rẩy vì phẫn nộ, "Ngươi điên rồi!"
Câu nàythìPhó Dung hiểu, nàng ta sợ hãi run lên bần bật.
...
Phủ Thuận Đức. Trạm dịch ngoại thành.
Quốc Tử Giám Tư nghiệp Chu Nhân rót cho Thôi Nam Hiên, người vừa mới được triệu hồi về kinh sư,mộtly rượu,nóimấy lời khách sáo: "Suốt dọc đường bôn ba vất vả, Thôi thị lang có mệtkhông?"
Thôi Nam Hiên nhận ly trà,nóicảm ơn, "khôngcần lo lắng, nửa chặng đường đầuđiđường thủy, vẫn thoải mái lắm."
Chu Nhân cười ha hả, hai người vừa uống rượu vừa bàn luận về những chuyện xảy ra ở kinh sư gần đây.
Thái độ của Thôi Nam Hiênkhôngmấy nhiệt tình, hơi lãnh đạm.
Chu Nhânkhôngphật lòng, chủ động bắt chuyện vớihắn, còn đề nghịhắncùng về kinh với mình.
Thôi Nam Hiên là người linh hoạt, sau khi đắc tội với Thẩm Giới Khê, đầu tiên là bị bãi quan, sau đókhônghiểu sao lại bị đẩy về Kim Lăng nhậmmộtchức quan nhàn tản. Đất Kim Lăng vốn được coi là vùng đất để dưỡng lão, các đại thần trong triều đều cho rằng cả đời nàyhắnkhôngthể nào ngóc đầu lên được nữa.khôngngờ Thôi Nam Hiên lại nhân cơ hội này để thu thập chứng cứ về chuyện thái giám trấn thủ Kim Lăng tham ô, dâng tấu tố cáo thái giám kia, nhân tiện cũng chỉnh đốn lại các quan viên lớnnhỏở Kim Lăng, chỉ trongmộtthời gian ngắnđãkhiến cho Kim Lăng hoàn toàn thay đổi. Hoàng thượng đọc xong tấu chương, nhớ tới mấy năm trướchắntừng thẳng tay cải cách, thực thi chính sách mới dứt khoát như thế nào bèn hạ chỉ triệuhắnvề lại kinh sư.
Tôn Quý phi vàanhtrai của Tôn Quý phi biết tinđãbuông lời trách móc Thôi Nam Hiênkhôngcoi ai ra gì,khôngtôn trọng những người quyền quý ở Kim Lăng ngay trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng mỉm cườinói: "Người nọ là người thẳng tính, có phảihắnđãđắc tội với ngươi rồi haykhông? Trẫm thay mặthắnxin lỗi ngươi vậy."
anhtrai của Tôn Quý phi sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất xin Hoàng thượng trách tội.
Giờ ngườitrêntriều đềuđãbiết Hoàng thượng vốnkhôngthựcsựcó ý định bỏ rơi Thôi Nam Hiên.
Chuyện Vương đại nhân vào Nội các chỉ còn thiếumộtbước nữa, Thôi Nam Hiên vẫn chưa chịu thểhiệnrõlập trường. Chu Nhân là môn sinh của Vương đại nhân, rất muốn kéo Thôi Nam Hiên về phe mình.
Hai ngườiđangngồinóichuyện trong phòng bỗng nghe thấy phía ngoài trạm dịch có tiếng ầm ĩ náo động
Quan viên và tạp dịch trong trạm dịch ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, có tiếng ngựa hí vang và tiếng người ồn ào.
Lát sau, mấy quan viên lại chạy về, mặt mày lo lắng, chạy quá nhanh, mấy người ngã lên ngã xuống, lên tầng tìm kiếmmộthồi rồi lại huỳnh huỵch chạy xuống, loạn tới mức vấp chân vào nhau.
Chu Nhân bật cười, "Làm sao thế này?"
hắngọimộtviên quan lại để hỏi.
Người này lau mồ hôiđãtoát ra đầy mặt, chắp tay thi lễ với Chu Nhân, "Đại nhân chờ chomộtlát, Cẩm Y Vệđangchờ bên ngoài, tiểu nhân phải giao ba mươi con ngựa của trạm dịch cho bọn họ..."
Lời còn chưa dứt, người nàyđãchạy biến.
Chu Nhân nhăn mặt lè lưỡi, hóa ra là Cẩm Y Vệ, thảo nào lại gây sợ hãi đến thế.
hắncũngkhôngdám đối đầu với Cẩm Y Vệ, "Thôi đại nhân, chúng ta có nên tránhđimộtchútkhông?"
Thần sắc Thôi Nam Hiên chỉ hơi thay đổi,hắnlắc đầu.
Chu Nhân nghe vậy cũng ngồi đó,khôngnhúc nhích, thấy đám quan viên chạyđichạy lại nhưngkhôngthấy ai chuẩn bị tiệc rượu đón gió tẩy trần,hắnlên tiếng trêu chọc, "khôngrượu cũng chẳng thức ăn,khôngsợ mấy ông nội đó nổi giận à?"
Người kia trả lời: "Hoắc chỉ huy sứđangvội,khôngvào, chỉ thay ngựa rồi lập tức lên đường ạ."
Đích thân Hoắc Minh Cẩmđangở ngoài kia sao?
Chu Nhân lắp bắp sợ hãi, khẽnói: "Sao lại vội thế nhỉ?khôngcó thời gian ăn bữa cơm luôn?khôngbiết lần nàyhắnta bắt nhà nào?"
Hai ngườikhôngnóigì nữa.mộtlúc sau, bên ngoài trạm dịch cũng dần trở nên im ắng.
Đám quan viên mướt mải mồ hôi, quay lại phòng, kiệt sức ngã bệt xuống đất, thở hổn hển.
Đến thời gian uống chén trà Hoắc Minh Cẩm cũngkhôngcó, bọn họ nào dám trì hoãn, vội vàng dẫn những con ngựa tốt nhất của trạm dịch ra, sợ làm lỡ việc của Cẩm Y Vệ.
Nếu có chuyện gìthìcó thể bị cách chức tra hỏi. Cũng may lần này Cẩm Y Vệđangvội, thay ngựa xong lập tứcđiluôn, nhanh gọn dứt khoát.
Chu Nhân nâng ly rượu lên uống,nói: "Nhìnthìcó vẻ Hoắc Minh Cẩm mới từ Hà Nam về."
Ngồi đối diệnhắn, Thôi Nam Hiên khép hờ mi mắt, ngón tay dài gõnhẹmấy cáitrênmặt bàn, "Bên phủ Đăng Châu, phủ Lai Châu ở Sơn Đông, người làm muốiđangnổi dậy, Hoắc Minh Cẩm phụng mệnh điều tra việc vận chuyển muối, tại sao lại từ Hà Nam về kinh được?"
mộtchỗ ở phía đông,mộtchỗ ở phía nam, dù cóđiđường vòng cũngkhôngthể nào vòng tới tận Hà Nam.
Chu Nhân kinh ngạc, "Thôi đại nhânkhôngở kinh sư mà vẫn hiểu biết chuyện ở kinh sư như lòng bàn tay vậy."
Thôi Nam Hiênkhôngnóigì.
Chu Nhân mỉm cười,nóitiếp: "Ai mà đoán được thực ra Hoắc Minh Cẩmđangsuy nghĩ cái gì chứ?"
hắnliếc mắt nhìn xung quanh rồi ghé sát vào người Thôi Nam Hiên,thìthầm, "Đợt này Thôi đại nhânkhôngở kinh sư nên chắc chưa biết, Hoắc Minh Cẩmđãthay đổi rất nhiều."
Mọi người ai cũng biết Hoắc Minh Cẩm chỉ làmộtthanh đao mà Hoàng thượng dùng để đối phó với Thẩm Giới Khê. Ngày Thẩm Giới Khê rớt đài cũng là ngày c·h·ế·t của Hoắc Minh Cẩm.
Bản thân Hoắc Minh Cẩm cũng biết điều này cho nên người này tự do đấu đá, làm theo ý mình, làm việc hoàn toànkhôngnghĩ đến hậu quả. Trongmộtthời gian ngắn, quan viên văn võ toàn triều đều vị sát khí của người này làm cho phát sợ,khôngái dám đối đầu trực tiếp với Hoắc Minh Cẩm.
"Vương đại nhân bảo chúng ta thế này, Hoắc Minh Cẩm trước đây làmộtthanh đao vừa tuốt vỏ, vô cùng sắc bén, thèm khát máu người, người như thế rất hiếm có, vốnđãcó khả năng khiến toàn bộ triều đình rối loạn... Nhưng rồi bỗng nhiênhắnlại thay đổi."
Chu Nhân nheo mắt, "nóithế nào nhỉ, thanh đao kia bỗng nhiên lại trở lại trong vỏ, Vương đại nhânnói,mộtthanh đao biết g·i·ế·t ngườikhôngđáng sợ vìhắnrất thẳng thắn, chẳng có thủ đoạn gì. Lúc thanh đao này quay về vỏ mới là lúchắnthựcsựtrở nên đáng sợ.hắnđãbiết xem xét thời thế, bắt đầu tìm trợ thủ cho mình, trong Hàn Lâm Việnđãcó những người thầm nghiêng về phíahắn, phái trung lập cũng có rất nhiều người tán đồnghắn. Trước kiahắncòn phô bày toàn bộ gai nhọn của bản thân, giờhắnán binh bất động, g·i·ế·t người cũng lặng lẽ, lần trước có buổi tiệc trong cung,hắnnhìn thấy Thẩm Giới Khê mà cũng chẳng có biểuhiệngì đâu..."
Thôi Nam Hiên nhướn mày, "hắntìm được cao nhân giúp đỡ hay là mời được mưu sĩ nào xuống núi chăng?"
Chu Nhân thở dài, "Chẳng ai biết cả... Đại khái là từ lúchắntừ Hồ Quảng trở về kinh sư. Đúng rồi, Thôi đại nhân khi ấy cũngđangở Hồ Quảng, có khi Hoắc Minh Cẩm tìm thấy cao nhân kia ở Hồ Quảng cũng nên."
Thôi Nam Hiênkhôngnóigì, cẩn thận nhớ lại, ở Hồ Quảng, Hoắc Minh Cẩm chỉ làmmộtviệc là g·i·ế·t Từ Duyên Tông.
Biết để lại đường lui cho mình có nghĩa là Hoắc Minh Cẩm bắt đầu biết quý trọng mạng sống.
Đúng làkhôngthể tưởng tượng được,mộtngười lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện dùng mạng đổi mạng của Thẩm Giới Khê như Hoắc Minh Cẩm cũng có ngày biết quý trọng mạng sống.
Thôi Nam Hiên từ từ uống cạn chút rượu còn lại trong ly.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.