Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Được giúp đỡ
Người đánhhắnlườm lại, tiếp lời: "Chúng ta cứu người, Nhị gia xông vào bắt người, những người khác canh ở cầu đá sau núi để tóm gọn bọn chúng."
Chương 89: Được giúp đỡ
Chàngđiđượcmộtlúc, bước chân bỗng nhiên khựng lại, quay đâu nhìn về phía Phó Vânanh.
Hoắc Minh Cẩm vẽmộthình vuôngnhỏvào chỗ có nghi vấn kia.
"Đưa vào lềuđi."
Hoắc Minh Cẩm có tiếng lục thân bất nhận [1], xử trí hoàng thân quốc thích cũngkhôngnương tay. Trước kia hoạn quan ở Đông Xưởng, Tây Xưởng diễu võ giương oai, Cẩm Y Vệ bị chèn ép tới mứckhôngngẩng đầu lên được, gặp những hoạn quan đó phải gọi là gia gia. Từ khi Hoắc Minh Cẩm tiếp nhận chức vụ Chỉ huy sứ Đông Xưởng, Tây Xưởng có cũng nhưkhông, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, chỉ trongmộtthời gian ngắn mà hoạn quan trong cungđãngoan ngoãn hẳn.
Nàng gật đầu.
Nếu như nàng biết ở kinh sư chàng là người như thế nào, tàn nhẫn độc ác, lạnh lẽo vô tình ra sao, liệu nàng còn dám thử chàng như thế chăng?
Dưới ánh trăng mịt mờ, chàng giương thanh đao trong tay, chém mạnh về phía gã đàn ông, động tác đơn giản, gọn ghẽ,khôngcầu kì nhưng lại mang khí thế của ngàn vạn quân lính.
Văn sĩ mỉm cườiđitới,đangmuốnnóigì bỗng lại nhìn thấy Phó Vânanhđivào, hơi ngạc nhiên, quan sát nàng từtrênxuống dưới.
Ánh lửa bập bùng leo lét, chàng vẫnkhôngnhúc nhích, lặng imkhôngnói.
Văn sĩ bàng hoàng.
Hoắc Minh Cẩm ôn hòa hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, đây mới là Minh Cẩm ca ca mà nàng quen biết ở kiếp trước chứkhôngphải Hoắc Chỉ huy sứ mà ai ai nghe tên cũng phải rùng mình.
Bên ngoài lều, mấy binh lính Cẩm Y Vệ đứng gần nhất loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của Nhị gia liền nhìn nhau.
Hóa ra Nhị gia cũng biết cười.
Hoắc Minh Cẩm nhìn thấy nàngthìgiật mình, thanh đao trong tay tuột ra, đinhmộttiếng, rơitrênmặt đất.
Nàng khép chặt vạt áo choàngtrênngười,nói: "Cảm ơn."
hắnchưa kịpnóihết câu, người bên cạnhđãgiơ tay đập đánh bốpmộtcái vào mặt,hắnamộttiếng, đau tới mức trợn trừng mắt.
Phó Vânanhrùng mình, suýt nữađãcho là Hoắc Minh Cẩm là kẻ đoạn tụ lại còn thích luyến đồng.
Đôi lông mày nàng hơi cau lại, định mở miệngnóigì.
Hoắc Minh Cẩm nhìn theo bóng nàng khuất sau màn lều, nhận lấy thanh đao mà thuộc hạ vừa mang đến, đưa ngón tay vuốtnhẹlên lưỡi đao.
"Hoắc đại nhân..."
Phó Vânanhở lại lều. Ngoài hộ vệ Vương phủ, Kiều Gia và Viên Tam, Hoắc Minh Cẩm còn để lạimộtđội Cẩm Y Vệ bảo vệ cho nàng.
Kiều Gia đứng khoanh tay,khôngnóigì.hắnthựcsựđề phòng Cẩm Y Vệ, từ lúc tới Đồng Sơn,hắngần nhưkhônglên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng rất tập trung,khôngngẩng đầu lên, chỉ đưa tay nhận những tờ giấy được đưa tới, tiếp tục so sánh.
Hơn nữa nàng hỏi ra câu này vốn tính là mạo phạm đến huynh ấy. Theo lẽ thường, huynh ấy đáng ra phải phủ nhận thẳng thừng.
Lửatrênnúiđãtắt từ lâu, khói đen bốc cuồn cuộn, ngọn núi hôm qua còn xanh tươi đẹp đẽ giờ chỉ cònmộtmàu đen cháy.
Bọn họ chỉ có hai ngày,khôngrảnh rỗi chơi trò trốn tìm với bọn cướp,khôngra taythìthôi,đãra taythìsẽkhôngcó tên nào chạy thoát.
Cẩm Y Vệ tách ra tránh đường cho nàng, nhìn nàngđitới trước mặt Hoắc Minh Cẩm, đám binh lính nhìn nhau bằng những ánh mắt kì quái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy mà Hoắc Minh Cẩm lạikhôngtức giận, khóe miệng hơi cong lênmộtchút.
Hoắc Minh Cẩm gật đầu, ừmộttiếng.
nóirồi chàng tự tay bưng chén trà lên, đưa về phía nàng.
Chàng nhấpmộtngụm trà,khôngnhìn thẳng vào nàng, "Chưa gặp."
Phó Vânanhnhìn thấysựkinh ngạc như vừa gặp ma củahắnnhưng vẫn nhận ly trà mà Hoắc Minh Cẩm đưa, ủ trong lòng bàn tay, bàn tay lạnh lẽo dần ấm áp lại.
Phó Vânanhtrở lại bên sạp.
Phó Vânanhlắc đầu, bảohắnđừngnói.
Hoắc Minh Cẩm nhận bút than từ tay văn sĩ, vẽmộtvòng tròn ở nơi ngón tay nàng vừa chỉ.
Chàng ngồi thẳng ngườitrênngượi, khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt sâu thẳm, tựa như Tu La [2].
Viên Tam cũng tận mắt nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm kết thúc tính mạng củamộtgã đàn ông chỉ bằngmộtđao, tuy biết kẻ bị g·i·ế·t chắc chắn là người xấu nhưng trong lòng vẫn thấy rờn rợn, vô thức đứng chắn trước mặt Phó Vânanh.
Thế mà Nhị gia lại cười!
Nếu Kiều Giakhôngphản xạ nhanh, nàng có thểđãchết dưới lưỡi hái kia rồi.
Rồi lạinói: "Chúng ta nghe lời ngươi,đãchôn những thi thểkhôngai nhận đó rồi, cũngđãlập bia cho họ."
Văn sĩ há hốc miệng, ánh mắt chiếu vào Phó Vânanhcàng khác thường hơn.
Mặt Hoắc Minh Cẩm vẫnkhôngcó cảm xúc, ánh mắt xoáy sâutrênmặt Viên Tam hồi lâu rồi lại nhìn sang phía nàng,sựsắc bén thoáng qua khi nãy đột nhiên biến mất, chậm rãinói: "đitheo ta."
Họ vội vàng chạy ra khỏi lều,khôngbiết là ai châm lửa mà lửađãbén vào cây cối, cháy hừng hực tận trời, bốc lên đỏ rực cảmộtkhoảngkhông.
Dù ở khá xa nhưng người ở chân núi vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo củasựchết chóc.
Ban đêm, vùng núi rất lạnh, Đồng Sơn còn ở phía bắc, lạnh hơn Hồ Quảng nhiều.
Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm rời khỏi người hộ vệ, nhìn về phía nàng, cúi đầu chỉnh lại loan đao rồi chìa tay về phía nàng.
Người đưa trà sửng sốt, trợn mắt há mồm hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, suýt nữa làm đổ khay trà trong tay.
Nụ cười này gượng gạo, dường nhưkhôngđược vui cho lắm nhưng lại có chút cảm giác bất lực,khôngbiết phải làm sao.
"Phập",mộtâmthanh chậm rãi mà nặng nề vang lên, gã đàn ông chẳng kịp thét lênmộttiếng, lưỡi đaođãchém vào cổhắn, máu tươi từ vết cắt phun ra như suối, bắn đầy đầu đầy cổmộtCẩm Y Vệ đứng gần đó.
Nàng khe khẽnói: "Tứ thúc của tađãđược cứu trở về, cảm ơn ngài."
Trước khi trở về lều, Hoắc Minh Cẩm khép mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc, cúi đầu nhìn áo quần, chắc chắnkhôngcó vết máu nào bắn vào mới vén rèm.
Ba người đỡ Phó tứ lão gia về lều, đặt ông lên sạp,nói: "Phó thiếu gia đừng lo, tứ lão giakhôngbị thương, chỉ bị hít phải khói bụi, bị sặc khí nên tạm thời ngấtđithôi."
Chỉ cần nghĩ thôi nàngđãsợ đến bủn rủn.
Ban đầu,hắnvốn cho rằng nàng là mưu sĩ mới chiêu mộ được nhưng nhìn mặt nàng tuấn tú lại còn vương nét ngây thơ,khônggiốngmộtngười từng tiếp xúc với chốn quan trường, hơn nữa tuổi lại còn quánhỏ.
Viên Tam vẫn chẳng hay biết gì, tay phải khoác lên vai nàng, kề sát vào tai nàngthìthầm: "Lão đại, ta vừa quan sát địa hình ở mấy nơi xung quanh đây, có thể trèo lên núi từ phía sau, chờ trời tối tađixem thế nào..."
Hoắc Minh Cẩmkhôngdừng chân lại, mắt vẫn tràn ngậpsựgiận dữ, trả lời: "khôngcần giữ lại."
Hoắc Minh Cẩm cau mày, vệt râu bên máđãđậm hơi rất nhiều, bộ đồ đỏ thẫm tươi sángtrênngười càng làm nổi bật vẻ mệt mỏi tiều tụy của chàng, nhưng sống lưng vẫn dựng thẳng đứng như cũ. Đây là ngườikhôngbao giờ buông thả bản thân mình, vô cùng nghiêm chỉnh,khôngbiết tại sao màtrêntay áo lại có mấy vết ráchrõràng, đôi ủng bằng da bám đầy bùn đất, nhìnkhôngrõmàu sắc ban đầu nữa. Yên lặng nghe nàngnóihết lời, chàngnói: "Chờ ở đâyđi."
Phía sau lại có tiếng ồn ào, soạtmộttiếng, Hoắc Minh Cẩm vén rèmđira, mặt tối sầm.
Cả hai người đều ngẩn người.
Viên Tam tặc lưỡi: "Nhiều người thế này mà sói cũng dám lại gần..."
Bóng đêm sập xuống, bên ngoài bắt đầu đốt đuốc, văn sĩ vén rèmđivào lều, gió đêm se lạnh cũng tốc vào, "Nhị gia, bắt được rồi."
khôngđợi nàng trả lời, chàngđãdắt ngựađimất.
Ông mặcmộtchiếc áo ngắn vải thô, quần ống hẹp, mặt mày tái nhợt, mắt nhắm chặt nhưng khí sắc vẫn khá tốt, có điều hơi gầymộtchút.
Sở Vương là người bừa bãi,khôngcó chừng mực, nhất định làđãlàm chuyện gìkhôngthể chấp nhận, sợ Cẩm Y Vệ điều tra ông ta. Đây là Đồng Sơn, dù sao cũngkhôngnằm trong vùng quản lý của ông ta.
Hoắc Minh Cẩm xoay người ra ngoài, những binh lính Cẩm Y Vệ khác vội vã theo sau.
Trong lều im ắng, chỉ có tiếng bút than lướttrênbản đồ vang lên soàn soạt.
Hoắc Minh Cẩmđira khỏi đó, những Cẩm Y Vệ đứng xung quanh vội vàng đuổi theo, cùng chàngđivề phía căn lều mà lực sĩ khi nãy vừa bước vào.
Nhưng màkhônghỏithìcũng kì quái quá.
Hoắc Minh Cẩm hơi cau mày.
Phó Vânanhđivề phía trước vài bước.
Lần này, nàng cũngkhôngđịnh phản bác, nàng thựcsựlo lắng cho Phó tứ lão gia nhưng trong tình huống này nàng cóđicũng chẳng có tác dụng gì, có khi còn rách việc thêm, dù sao cũngkhôngnên làm vướng chân vướng tay người khác.
Rất lâu rồi chàng chưa cười.
Hoắc Minh Cẩm ừmộttiếng, đánh dấu vào bản vẽ.
mộtlát sau, Hoắc Minh Cẩm rụt tay về, vẫn nhìn nàngkhôngchớp mắt: "Ta thựcsựthích ngươi."
Từ trong rừng,mộtcon ngựa cao lớn toàn thân đen như mực phi ra, ngườitrênngựa mặcmộtbộ áo bào đỏ thẫm, cầmtrêntaymộtthanh đao. G·i·ế·t quá nhiều người, lưỡi đao có nhiều chỗ mấp mô, máu tươi chảy xuống ròng ròng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhvội vàng vùi đầu vào việc sắp xếp lại những dữ kiện có đượctrênnhững trang giấy vừa nhận được, rất lộn xộn, nhiều khi phải so sánh các trang với nhau mới có thể lờ mờ đoán ramộtý, thi thoảng làm hồi lâu lại pháthiệnra nhầm rồi, lại phải làm lại từ đầu.
Thế là có ý gì?!
Phó Vânanhdựa vào sạp, vén tay áo, cầm khăn lau mặt cho Phó tứ lão gia.
Nhị gia trở nên hiền hòa như thế từ bao giờ vậy?
Thấy nàng lại gần, Hoắc Minh Cẩm gật đầu rồiđivào trong lều.
Phó tứ lão gia vẫn hôn mê bất tỉnh, Kiều Gia bắt mạch cho ông,nói: "khôngcó vấn đề gì, ngủmộtgiấc là khỏe."
Tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần, nàngđangđịnh quay đầu lạithìKiều Gia vốnđangngồi bên đống lửa nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở bừng mắt, lập tức lao người qua, ôm lấy nàng lăn mấy vòngtrênmặt đất.
Phó Vânanhngẩn người, vội vàng lùi về phía sau vài bước, cảm thấy chắc chắnsẽkhôngnghe thấy bọn họnóigì mới dừng lại.
Hoắc Minh Cẩm xua tay ý bảohắnngậm miệng lại,đithẳng về phía sạp, vén vạt áo ngồi xuống, cởi loan đao bên hông, đặt lên bàn con.
Văn sĩ rợn người, cúi đầu, "Vâng."
Nàng ngồi bên đống lửa, tự vẽ lại trong đầu địa hình khu vực Đồng Sơn, thử lên kịch bản để lát nữa dẫn Kiều Giađitìm Phó tứ lão gia.đangchìm trong suy nghĩ bỗng nàng nghe thấy có tiếng ồn ào phía sau.
Phó Vânanhhiểu ý, đưa mắt ra hiệu cho hộ vệ, ý bảohắnlui về sau.
Cẩm Y Vệ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: "Tứ lão gia và mấy người khác bị bắt tới mỏ đào quặng, chúng ta trà trộn vào đó cứu ông ấy ra trước, sau đó phóng hỏa, Nhị gia dẫn người xông vào g·i·ế·t..."
Huynh ấy còn chưa tới ba mươi tuổi.
Ghét của nào trời trao của ấy, Hoắc Minh Cẩm nghe lực sĩ bẩm báo xong,khôngbiết là vô tình hay cố ý mà lại hơn nhướn mày, nhìn chằm chằm hộ vệ Vương phủmộtlúc lâu.
Hoắc Minh Cẩm ôn hòa giơ tay lênnói: "Nếu như người vẫn ởtrênnúithìtạm thờisẽkhônggặp nguy hiểm, đợi trời tối rồi lên sau, tránh rút dây động rừng."
Hoắc Minh Cẩm vứt thanh đao vẫn còn chảy máu ròng ròng sangmộtbên, nhìn gã đàn ôngđãchết, mặt lạnh như băng.
trênbản vẽ chính là địa hình và đườngđitrong khu vựng Đồng Sơn,khôngbiết lấy được từ đâu nhưng thựcsựrất chi tiết.
Lúc này văn sĩ mới hiểu ra, nhìn sang Phó Vânanhđưa mắt ra hiệu.
Trời bên ngoài tối dần, trong lều càng tối hơn, văn sĩ châmmộtchiếc đèn dầu lạc bưng tới trước bàn, ánh lửa màu vàng ấm áp lay động hắt lên khuôn mặt chàng, soi tỏ khuôn mặt còn dính bụi đất, râu ria chưa cạo,khônggiấu nổi vẻ mệt mỏi.
Nàng đứng dậy, cố chịu đựng mùi máu tươi tanh nồng, dâng đao lên bằng cả hai tay, trả lại cho chàng.
Đókhôngphải tiếng sói tru.
Người này xuất thân cao quý, lại đường đường là Cẩm Y Vệ Chỉ huy sử, tay nắm quyền lực. Xét về địa vị mànói, hai người khác nhaumộttrờimộtvực, huynh ấy hoàn toànkhôngcần phải đối xử vớimộtthiếu niên bình thường như nàngmộtcách ôn hòa đến vậy.
Mặt trời dầnhiệnlên phía chân trời, ánh sáng nhạt nhòa chiếu về phía lều,mộtđêm náo loạnđãqua,trênnúi yên tĩnhkhôngmộttiếng động, đến tiếng chim hót cũngkhôngcó.
Văn sĩ vội tiến lại gần.
Hộ vệ mắt nhìn xuống đất, dẫn thuộc hạ rút vềmộtgóc, đầu cúi gập tới mứckhôngthể cúi được nữa, cố gắng hết sức đểkhôngkhiến Hoắc Minh Cẩm chú ý.
Huynh ấyđanggiải thích với nàng.
Hộ vệ toát mồ hôi lạnh, lòng bàn tay ướt nhẹp. Cómộtchủ tửkhôngnghiêm túc, đám thuộc hạ như bọn họ nhìn thấy người của Cẩm Y Vệ, Đại Lý Tự, Hình Bộ hoặc Tông Nhân Phủ lập tức chột dạ, chủ tử quá biết cách hành hạ bọn họ mà, đến cả đám người Miêu ở tít tận thâm sơn cùng cốc, ngăn cách với thế giới bên ngoài còn hận ông ta tận xương, ai mà biết được rốt cuộc ông ta còn làm bao nhiêu chuyện bậy bạ nữa cơ chứ.
Hoắc Minh Cẩm dường như cũngkhôngtức giận vì chuyện nàng suy đoán lung tung, bỗng lại giơ tay lên: "Ngươi liên tưởng cũngkhôngquá xa..."
Cũng bởi nguyên nhân này, dù Hoắc Minh Cẩm xuống tay tàn nhẫn, làm việc bất chấp hậu quả nhưng trong triều vẫn luôn có những đại thần chủ động đứng về phe Hoắc Minh Cẩm, trợ giúp cho người này. Họ đều là những người căm ghét cách cư xử của đám hoạn quan kia.
Phó Vânanhmặtkhôngđổi sắc, cảm ơn bọn họ.
mộtgã đàn ông đầu tóc lộn xộn, khuôn mặt dữ tợnđangđứng ở đó, cầm trong taymộtlưỡi hái,đangđánh nhau với Cẩm Y Vệ.hắnnhìnthìđiên điên khùng khùng nhưng ra tay lại rất bình tĩnh, lấymộtđịch năm mà vẫnkhôngyếu thế chút nào.
"Phó thiếu gia..."hắngiậtnhẹtay áo Phó Vânanh,thìthào, "Gia từngnóinếu gặp phải vị này, chúng ta nênđiđường vòngthìhơn."
Hộ vệ Vương phủ cũngnói: "Đúng thế, nếu làm hỏng việc của Cẩm Y Vệthìđúng là tai họa."
Nàng đưa cho ramộttập giấy nhàu nhĩ,nóirõngọn nguồn câu chuyện.
Hoắc Minh Cẩmđigiết người chứkhôngphảiđibắt người.
Mấy binh lính Cẩm Y Vệ tới cạnh chàng, khẽ giải thích cái gì.
Lều trại được quét tước sạchsẽ, bên trong bày biện đơn giản, chỉ có bàn ghế và sập.mộtvăn sĩ mặc áo bào màu lụcđangngồi ghé vào sập ghi chép gì đó vào bản vẽ trảitrênbàn con, nghe thấy tiếng bước chân bèn đứng dậy, tránh sangmộtbên, khom người hành lễ, mỉm cườinói: "Nhị gia, chỉ là toán cướp lắt nhắt thôi mà, ngài vốnkhôngcần phải đích thân ra tay..."
Tầm nửa canh giờ sau, Phó Vânanhcuối cùng mới hiểu được sơ sơ, thở phào, giờ này mới ý thức được Hoắc Minh Cẩm vẫn luôn chờ đợi bên cạnh, vội vàng ngẩng đầu lên, ngẩn người.
Hoắc Minh Cẩm cao lớn, ngồitrênsạp vẫn có thể mặt đối mặt với nàng, chỉ phía đối diện, "Ngồiđi."
Soạtmộttiếng, chàng tra đao vào vỏ, xuống ngựa.
Hoắc Minh Cẩm hơi nghiêng đầu, khóe mắt lướt qua thi thểđangnằm trong bụi cỏ,khôngnóimộtlời, tiếp tục bướcđi.
Viên Tam nhường cho Phó Vânanhmộtmiếng thịt mềm nhất, nàng lắc đầu, khi nãy trong lều nàngđãăn chè bột mì, giờkhôngthấy đói.
Hoắc Minh Cẩm tới, Cẩm Y Vệ đương nhiênsẽkhôngtiếp tục cản người nữa, thu Tú Xuân Đao, yên lặng lùi về phía sau.
Tim Phó Vânanhđột nhiên đập nhanh hơn, chậm rãi ngẩng đầu.
Chàng chẳngnóimộtlời, mặt mày lạnh lẽo, trong mắt,mộtngọn lửa giận dữ bốc lên ngùn ngụt,đitới đằng sau Phó Vânanhvẫn cònđangsợ hãi, cởi áo choàng xuống, cúi người khoác lên vai nàng.
Giọngnóibình tĩnh,khônghề dao động chút nào.
Phó Vânanhngược lại chẳng cảm thấy có gì khác thường, nàng chưa từng nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm lúc làm việc riêng với cấp dưới bao giờ, tưởng rằng lúc nào Hoắc Minh Cẩm cũng đối xử với những người khác như thế, ngoan ngoãn trèo lên sạp, nửa ngồi nửa quỳ đối diện với chàng, cúi đầu xem bản vẽ.
Hỏi xong câu này, nàng còn thêmmộtcâu, "Trước cái lần ở phủ Võ Xương."
Hoắc Minh Cẩm đặt bút than xuống, dịch cây đèn sang bênh cạnh, tránh cho dầu thắp bên trong văng ra làm bỏng tay Phó Vânanh, thấy nàng ngẩn người, cho rằng nàng vẫnđanglo lắng cho Phó tứ lão gia, ôn hòanói: "Giờ vẫn chưa phải lúc ra tay, còn thiếu mấy thứ... Uống ly trà nóng cho ấm trướcđã."
Nhưng giờthìcòn cách nào khác nữa, mỗi người xémộtmiếng thịt thỏ cầm tay gặm.
Hoắc Minh Cẩm nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm, có chút nghi hoặckhônghiểu tại sao nàng bỗng nhiên né tránh, đến khi hiểu ra, khóe miệngnhẹnhàng cong lên.
Thấy nàng đờ đẫn ra như thế, ý cười ánh lên trong đôi mắt Hoắc Minh Cẩm, đến biểuhiệntrênmặt cũng trở nên hoạt bát, dường như trẻ ra mấy tuổi, chậm rãinói: "Ngươi rất khá, ta thựcsựđánh giá cao ngươi."
Nàng bước tới, khom lưng nhặt thanh đaotrênmặt đất lên.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người im thin thít, thở cũngkhôngdám thở mạnh, dường như tiếng ong ong của côn trùng trong rừng cây cũngđãbiến mất.
Chẳng lẽ lạinóibởi huynh ấy đối xử tốt với nàng quá nên nàng nghi ngờ, cảm thấy huynh ấyđãnhìn ra gì rồi?
Phó Vânanhngây người ramộtlúc mới ý thức được Hoắc Minh Cẩm vừanóigì, nàng sửng sốt trợn tròn mắt: "..."
Hoắc Minh Cẩm cúi đầu khẽ v**t v* chén trà, khuôn mặt chìm trong bóng tối khiến nàngkhôngnhìnrõbiểu tìnhtrênđó.
Hộ vệ Vương phủ và Kiều Giađilại phía nàng, hỏi nàng lát nữa nên làm cách nào để cứu Phó tứ lão gia.
Chỉ là mấy tên cướp thôi mà.
[1] Lục thân bao gồm 6 người thân thiết nhất vớimộtcon người bình thường: cha, mẹ,anh, em, vợ, con. Lục thân bất nhận là chối bỏ,khôngnể mặt bất kì ai trong những đối tượng kểtrên. Đến cả những người đó mà cũng có thể chối bỏ, người như thế, nếunóihaythìlà công bằng, người thân cũng nhưkhôngthân, nếunóikhônghaythìlà vô tình,khônggiống con người. Hoắc Minh Cẩm có tiếng này là vì vụ chặt ngón tayanhtrai, cắt đứt với mẹ đẻ.
Trời đất như quay cuồngmộtlúc mới dừng lại, Kiều gia đỡ cổ nàng, nâng nàng lên.
mộtlúc lâu sau, chàng từ từ ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên, mỉm cười, "Tại sao lại hỏi như thế?"
Nhị giađangtrong cơn thịnh nộ,hắnkhôngdámnóinhiều,điphân công binh lính, ai phụ trách tấn công vào hang ổ, ai tìm Phó Tứ, ai truy kích, ai mai phục, giao nhiệm vụ cẩn thận cho từng người, chỉ chờ lệnh là bắt đầu hành động.
Cuối cùng cũng cứu được rồi, nàng nắm chặt bàn tay vừa to vừa dày của Phó tứ lão gia, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Ba người cười hề hề, tiếp tục cúi đầu băng bó.
Văn sĩ thất tha thất thểu chạy tới bên cạnh chàng, mồ hôi như tắm, "Nhị gia, tất cả là do tiểu nhân sơ sẩy... khiến chohắnchạy thoát..."
"Tứ thúc!"
Phó Vânanhgiơ tay định dắt ngựa cho chàng, chàng kéo lấy dây cương, nhìn vành mắt thâm quầng của nàng,nói: "Thức cả đêm rồi, về nghỉđi."
sựtập trung và cái thái độ đương nhiên phải thế này, đối với người khác mànóithìcó thểkhôngsao nhưng lại thểhiệnra trước mặt Hoắc Minh Cẩmthìcó vẻ hơi dễ đắc tôi.
Phó Vânanhkhôngngủ, ngồi chống cằm bên sạp suy tư rất lâu.
Phó Vânanhđắp chăn cẩn thận cho Phó tứ lão gia, quay sang hỏi ba binh lính Cẩm Y Vệđangngồi yên lặng ởmộtgóc, tự băng bó vết thương về những chuyệnđãxảy ra.
Có tiếng vó ngựa xa xa truyền về phía lều, nàng cận thận lách chân qua khe hở giữa những hộ vệđangnằm ngủ la liệttrênmặt đất, vén rèm,đira khỏi lều.
Tiếng lửa thiêu, tiếng cây đổ vang lên như sấm, lẫn vào giữa tiếng hò hét rung trời.
"khôngcó vấn đề gì." Phó Vânanhtrấn anhắn, "Là người quen."
Cắm cúi hồi lâu, giờ mới pháthiệnra tayđãđông cứng, mu bàn tay hơi tái xanh.
Phó Vânanhđitheo phía sau mấy bước, nàng nhanh trí, luôn luôn cách chàngmộtquãngkhônggầnkhôngxa, vừakhôngquá gần, dễ mạo phạm đến chàng, cũngkhôngtới mức quá xa đểkhôngnghe thấy lời chàngnói.
Những người khác cũng dừng bước.
Phó Vânanhđoán họ có việc quan trọng, lặng lẽ ra khỏi lều.
Phó Vânanhgật đầu. Trong lều ấm áp, nàng vừa bước ra ngoàiđãlạnh run.
Khi nãy, qua khe hở trong lều, Phó Vânanhđãnhìn thấy Hoắc Minh Cẩm chỉ cần dùngmộtđaođãg**t ch*t gã đàn ông kia, cách khá xa,khôngnhìnrõnhưng giờ đây thấy Hoắc Minh Cẩm sải bướcđivào lều, nàng cũng tự nhiên cảm thấy nghẹn họngkhôngbiết nênnóigì.
Phó Vânanhthở phào.
Hoắc Minh Cẩm cúi xuống nhìn nàng.
Phó Vânanhnghĩ mãikhôngra, đành phải tạm đặt chuyện này sangmộtbên, đứng dậy thi lễ, mặt đỏ lên,nói: "Đó là do bản thân vãn bối tự liên tưởng quá xa, xin đại nhân chớ trách."
Người bên cạnh vội vàng đỡ Phó Vânanhdậy, dứt khoát kéo nàng vào trong lều, Viên Tam và Kiều Gia bám sát theo sau.
Hoắc Minh Cẩm xua tay, mắt vẫn nhìn Phó Vânanh.
Phó Vânanhhơi chần chừmộtchút,đitới trước sạp.
Phó Vânanhnhìn Hoắc Minh Cẩm.
Nếu Hoắc Minh Cẩm cảm thấy nàng giống với người quen cũ nên đối xử tốt với nàng hơnmộtchútthìcũng chẳng cần phải phủ nhận... Mà cho dù huynh ấy cóthậtsựnhận ra nàngđichăng nữa... vậythìcàngkhôngcần phải thếhiệncái thái độ này.
Phó Vânanhvừa ra ngoài, Viên Tam lập tức xông tới.hắnđangđiđilại lại trước lều, bồn chồn chờ đợi.hắntúm chặt nàng, nhìn bên này ngó bên kia, "Lão đại, sao vào đó lâu thế?"
Tiếng vó ngựa dồn dập bỗng vọng ra từ phía rừng cây,âmthanh càng lúc càng gần, mấy bóng đenđangphi như bay về phía họ, Kiều Gia cảnh giác, quát lênmộttiếng: "Ai?"
khôngbiết Hoắc Minh Cẩm tới Đồng Sơn làm gì, nhìn huynh ấy mệt mỏi tiều tụy như vậy, tới thời gian thay quần áo cũngkhôngcó, vội vã chạy tới đây, nhất định là có việc quan trọng.
Bỗngmộttia ánh sáng bàng bạc lóe lên, nàng lần theo ánh sáng bạc, nhận ratrênđầu chàngđãcó mấy sợi tóc bạc, ngũ quan chàng tuấn tú, mấy sợi tóc bạc kia càng trở nên nổi bật tới mức chói mắt.
Người vừa tới xuống ngựa, lảo đảođivề phía có ánh sáng chiếu ra từ cây đuốc, ánh lửa bập bùng hắt lên thân bọn họ, đó là ba tùy tùng của Hoắc Minh Cẩm, cả người dính be bét máu,đangđỡmộtngười đàn ôngđivề bên này.
Họ còn chưa kịp tới gần, Phó Vânanhdường nhưđãcó linh cảm, tim đập thình thịch, mắt đỏ lên, chạy như bay về phía họ.
Trong lều, tiếng ngáy vang lên như sấm.
Bên ngoài lều im phăng phắc,khôngcómộttiếng động, thi thoảng mới có tiếng gió thổi ô ô phá vỡsựyên lặng.
Văn sĩ đứng bên cạnh cũng lo sợ thay cho nàng.
Lát sau, chàng bước khỏi đó.
hắnnhư nghĩ tới điều gì, trong lòng cómộtphỏng đoánkhônghay cho lắm.
Văn sĩ thưa vâng.
Có người vén rèm lên, bưng hai ly trà nóng tới, gió từtrênnúi thổi vào trong lều, ánh đèn trong phòng càng lay động dữ dội.
[2] Tu La là ác thần theo quan niệm của Phật giáo, Ấn Độ giáo.
Nàng nhớ lại những kí hiệu mà Phó tứ lão gia để lạitrêngiấy, chỉ tay vàomộtđỉnh núitrênbản vẽ, "Ở đây cómộtsơn động, làmộttrong những nơiẩnnấp của bọn chúng."
Chiêu đảo khách thành chủ này khiến Phó Vânanhkhôngbiết phải phản kích lại thế nào.
Văn sĩ lấy hết can đảm tiến lại gần, "Nhị gia, đám còn lạithìxử trí thế nào ạ?"
Phó tứ lão giađãbình an vôsự, Viên Tam và hộ vệ Vương phủ thở phàonhẹnhõm. Bôn ba mấy ngày, liên tục lo lắng đề phòng, ai cũngđãsức cùng lực kiệt, nhanh chóng dựa lưng vào nhau ngủ.
Chàng vốn giơ tay định chạm vào tóc nàng từ xa nhưng có cái ngẩng đầu này của nàng, đầu ngón tay lướt qua tóc nàng, theo tóc mai lướt tới khuôn mặt nàng, tay chàng vừa bưng chén trà, bàn tay ấm áp.
Vừa hay lúc này văn sĩ và Cẩm Y Vệ đềuđãđira ngoài, trong lều chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi đối diện với nhau. Nàng bưng ly trà ấm áp, nghĩ ngợimộtlúc, khe khẽ hỏi: "Hoắc đại nhân... Ngài, ngài, trước kia ngàiđãtừng gặp vãn bối rồi phảikhông?"
Mặt Hoắc Minh Cẩm vẫnkhôngđổi sắc, bưng ly trà, chờ Phó Vânanhđưa tay ra nhận.
Hoắc Minh Cẩmđãra khỏi kều, nghe thấy tiếng nàng gọi, bước chân bỗng khựng lại nhưng vẫnkhôngquay đầu.
Ánh mắt nàng nhìn về phía sợi tóc bạctrênmái đầu Hoắc Minh Cẩm, quyết tâm lấy can đảm, mặt dày mày dạnnói: "Vì Hoắc đại nhân đối xử với vãn bối quá tốt, vãn bối vô cùng cảm kích."
Editor: Hoàn thành kế hoạch tuần nhé, tuần này bên mình thứ 2 là ngày lễ. Hẹn gặp lại cuối tuần.nóithậtlà mình hối hận vì để HMC là "chàng" rồi đấy nhé, lúc đầu vì truyện có quá nhiều nhận vật nam, các nhân vật này gặp nhau mà để "hắn" hếtthìsẽloạn cào cào nên các nhân vật nam quan trọng để ngôi xưng khác biệt, đến chương này mới bắt đầu choáng vì có đoạn thi thoảng nhìn HCM theo góc nhìn của Phó Vânanh. Trong suy nghĩ của nàngthìHMC vẫn là Minh Cẩm ca ca nàng biết kiếp trước nên đành để là huynh ấy, đan vào nhau và vẫn loạn cào cào. =.=
Phó Vânanhra hiệu chohắnđừngnóitiếp, nhìn xung quanhmộtlượt, đối diện vớimộtánh mắt đầy áp lực.
Nàngnói: "Cẩm Y Vệđanglàm việc, chúng tađisau là được rồi, tránh làm vướng chân vướng tay bọn họ."
Hoắc Minh Cẩm nhìn thoáng quahắnrồi nhìn về phía Phó Vânanh,nói: "Chờ ở đâyđi."
Phó Vânanhkhẽ khàng ho khanmộttiếng, bước về phía trước thử thăm dò, "Hoắc đại nhân?"
Hoắc Minh Cẩmkhôngđưa tay ra nhận.
Nhưng Nhị gia tức giận tới mức này, định đích thân lên núi... Việc này khiến văn sĩ trở taykhôngkịp.
Hoắc Minh Cẩmkhôngthèm liếc mắt nhìn sanghắn, lãnh đạm, "Về nhận phạtđi."
Phía khu lều ban nãy dường như có náo loạn.
Hoắc Minh Cẩm khẽ khép mắt lại, đưa tay ra, nhận lấy thanh đao, siết chặt, cổ tay hơi run lênmộtchút.
Phó Vânanhđangbàn bạc với Viên Tam tối naysẽhành động ra sao, bỗng nhiên cảm nhận được những ánh mắt đổ về phía nàng từ bốn phương tám hướng, nàng ngơ ngác.
Cẩm Y Vệ làm gì cũng cósựchuẩn bị chu đáo.
Chàng hùng hổ tiến từng bước về phía gã đàn ông cầm hái, Cẩm Y Vệ xung quanh vội vã nhường đường, nhìn chàng giương đao chém từng nhát, chỉ trong chốc lát, gã đàn ông khi nãy còn có thể bình tĩnh lấymộtchọi nămđãbị ép tới mức phải liên tục lùi về phía sau.
Hoắc Minh Cẩmkhôngngẩng đầu lên, chỉ vào bản vẽđangmở ratrênbàn con, "Lại đây."
Nhưng huynh ấykhônglàm vậy.
Bên ngoài lều có người cầu kiến, Cẩm Y Vệ vén rèm lên, cầmmộtxấp giấy vào, "Nhị gia, vừa tìm được ạ."
Người đưa trà nuốt nước bọt, cúi đầu, khom người lui ra ngoài.
Lúc này,mộtlực sĩ dáng người lực lưỡng chạy như bay từtrênnúi xuống, thả chậm bước chânđitới bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, ôm quyền hành lễ. Vẻ mặt nôn nóng, có vẻ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Lực sĩ nhân cơ hội này tiến lênmộtbước,nhỏgiọng báo cáo điều gì.
Hoắc Minh Cẩmnóitiếp: "Tra hỏi xong về mật đạo lên núi, tasẽđích thân dẫn người tấn công, các ngươi nhớ lưu ý Phó Tứ, phải nhanh chóng tìm được ông ta. Nhớ cho ta, chỉ cần là người cấu kết với bọn cướp, g·i·ế·t ngay tại chỗ."
Gã đàn ông cầm lưỡi hái ban nãy làmộttên cướpẩnnúp trong thôn xóm dưới chân núi, hằng ngàyhắnvẫn làm việc đồng áng như những nông dân khác nhưng thực ra là tai mắt của bọn cướp. Sau khi Cẩm Y Vệ tới Đồng Sơn, việc đầu tiên họ làm chính là bắt toàn bộ những kẻ cấu kết với bọn cướp trong thôn, ép hỏi chúng về mật đạo và các ám hiệutrênnúi. Ngoài ra cái cậu thiếu niên tên là Phó Vân kiađãvẽ ra được đườngđi, đêm nay họ có thể diệt cả ổ cướptrênnúi này.
Phó Vânanhtiến lênmộtbước,nhẹnhàng lên tiếng.
Lại là mấy chữ này.
Hoắc Minh Cẩmđangnhìn xuống bản vẽ, tay cầmmộtcây bút than, dựa theo những gì nàng vừa lẩm bẩm để đánh dấutrênbản đồ, vẽ vẽ vạch vạch hết sức nghiêm túc.
"Chỗ này cómộtcon sông rất sâu nhưng phía dưới mặt sông lại cómộtchiếc cầu đá, bình thườngkhôngnhìn thấy nhưng tới lúc khô hạn cầu đá lại lộ ratrênmặt nước, cần đặt người canh gác ở đây nếukhôngchúngsẽchạy qua cầu đá này để đào tẩu."
Nàng phủi sạch đất cát và cỏ dínhtrênngười xuống, nhìn về chỗ mình vừa ngồi khi nãy, mồ hôi lạnh tứa ra.
Trăng lên giữa trời, từ trong khu rừng cách đókhôngxa vang lên tiếng thét thê lương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ ở lại dưới chân núi chờ tin tức chẳng khác nào ngồitrênđống lửa, cảm thấymộtđêm này dài hơn hẳn bình thường.
Hoắc Minh Cẩm hơi mím môi, sắc mặtkhôngđổi.
Nàng rất muốn lườm Hoắc Minh Cẩmmộtcái nhưng suyđinghĩ lại lại nhớ tới thân phận của người kia, đành phải nhẫn nhịn.
Trong lều sáng mờ mờ, Phó Vânanhnghiêm chỉnh đứng vàomộtgóc, bất động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưỡi đao sắc bén ánh lên thứ ánh sáng lành lạnh, hắt lên con ngươi dữ dằn.
Văn sĩ trợn tròn mắt,khônghiểu điều gìđangxảy ra, len lén quan sát Phó Vânanh, càng nhìn càng thấy thiếu niên trước mắt mi thanh mục tú, dung mạo xuất chúng.
Hỏi như thế có cảm giác hơi ảo tưởng, tự tác đa tình.
Mãi tới quá nửa đêm,trênnúi mới truyền đến nhữngâmthanh rối loạn.
Chàngnói.
Phó Vânanhquay lại tìm hộ vệ Vương phủ để lấy xấp giấy kia, thấy mặt hộ vệđãtái mét, dường như hơi run rẩy.
Trờiđãtối đen.
Phó Vânanhnhớ tới thiếu niên cao quý khí khái oai hùng năm ấy, bàng hoàng cả người.
rõràng đây chỉ làmộtcâunóilấy lòng bình thường thôi nhưng được nàng chính miệngnóirakhônghiểu sao lại khiến Hoắc Minh Cẩm muốn cười.
Đống lửa cháy rừng rực, mấy hộ vệ mới săn được mấy con thỏ trong rừng, lột da rồi đặt lên đống lửa để nướng, mỡ chảy ra kêu lách tách, thơm nức mũi nhưng đặt vào miệng lại thấy vừa khô vừa cứng, chẳng có mùi vị gì, thựcsựhơi khó ăn.
"Còn chỗ này nữa, tứ thúc đánhmộtcái dấu ở chỗ này, nhưng mà vãn bốikhônghiểu lắm..."
Mặt Viên Tam biến sắc,hắncảnh giácnói: "Lão đại, vị đại nhân kia..."
Ra là có ý này...
Huynh ấy bảo nàngđitheo, nàng liền nghe lờiđitheo phía sau, giờ tứ thúc sống hay c·h·ế·t còn chưa biết, Hoắc Minh Cẩmkhôngnóirõnhưng từ biểuhiệncủa huynh ấy, có thể thấy huynh ấy bằng lòng giúp đỡ nàng cứu người, nàng thựcsựnênđitheo huynh ấy.
Gã đàn ông ngã xuống mặt cỏ, chân tay giật mấy cái, tắt thở.
Hoắc Minh Cẩmkhôngnóigì, thấy nàng ra ngoài liền dặn dò văn sĩ: "Đừng ồn ào quá."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.