Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Giằng co
Vành mắt nàng đỏ hoe, căm hận: "Bọn họ muốn cướp gia sản nhà chúng ta đây mà! Nhà chúng ta có Thái ca nhi, Khải ca nhi,khôngcần người trong tộc nhét thêm mấy đứa con nối dõi làm gì cả, thẩm thẩmkhôngđồng ý, bọn họ liền đánh thẩm thẩm!"
Vành mắt Phó Vân Khải đỏ hoe, bước chân loạng choạng, "Tứ thúc thựcsựđirồi..."
Nàng nhìn xung quanhmộtlượt, lạnh lùngnói: "Di cốt của tứ thúc ta còn chưa tìm được, các ngườiđãvội vã phát tang như thế là rắp tâm gì đây?"
Chìm đắm trong suy tư hồi lâu, bỗng tiếng khóc tang thê lương làm nàng bừng tỉnh, nàng nhướn mày, nhìn về phía mấy thiếu niênđangquỳ gối đốt vàng mã trước linh đường.
Gã thiếu niên nhìn ra ngoài, thấymộtđống ngườiđangnhìn vào, nghiến răngnói: "Được."
...
Phó tam thẩm gào khóc, bò tới cạnh Phó Vân Khải, "Chú em chồng ta mới c·h·ế·t chưa lâu mà các ngườiđãđánh bọn trẻ ngay trước linh đường,mộtlũkhôngcó lương tâm!"
Những kẻ khác sợ hãi hítmộthơi, sững lại rồi mau chóng lui về phía sau.
mộttrong mấy tộc lão nâng gia phảđitới trước mặt Phó Vânanh, đau đớnnói, "Tứ thúc ngươi còn trẻ màđãrađi, chúng takhôngthể để ông ấy từ naykhôngcó người thờ cúng, nênđãchọn ba đứa trẻ hiếu thảo làm con nối dõi cho ông ấy, giúp ông ấy chăm sóc mẹ già và người vợ góa. Thái ca nhi cònnhỏ, tính tình trẻ con lắm. Nó như thếthìlàm sao giữ được gia nghiệp nhà các ngươi? Nào có aikhôngthươngyêucon cháu trong nhà cơ chứ? Ngươi nghĩ rằng mấy gia đình kia để con cái mình nuôi lớn cho người khác làm con nối dõithìdễ chịu lắm hay sao? Chúng ta hết lòng suy nghĩ cho tứ thúc ngươi, ngươi là đứa chẳng biết sinh ra từ tảng đá nào, tới đây gây rối cái gì?"
Phó Quế lau nước mắt, "Bọn họ cướp hết đồ đạc trong nhà chúng ta, hằng ngày canh giữ chúng ta, chỉ cho chúng tamộtít đồ ăn thức uống, tỷ định trốn ra ngoài tìm người thân giúp đỡ, bọn họ bèn lấy hết quần áo và giày của tỷ và Nguyệt tỷ nhi."
Tiếng khóc của Phó Nguyệt ngừng lạimộtchút, nhớ tới cái ngày đáng sợ đó lại càng khóc thảm thiết hơn, người run lập cập.
Ông ta còn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng la hét.
Phó Vânanhtrầm mặckhôngnói,hắnlại tiếp: "anhtỷ nhi, huynh phải trở về, trong nhà xảy ra chuyện như thế, huynh phải trở về! Đưa huynh theođi, có khi huynh có thể giúp đỡ việc gì cũng nên."
Phó Vânanhđứng dậy, dịu dàngnói: "Đừng sợ."
Người tới phúng viếng bên ngoài bàn luận sôi nổi nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, bọn họ có bất bình cũngkhôngcó lý gì để chống lại toàn bộ gia tộc họ Phó.
Phó Nguyệt và Phó Quế bò xuống giường, ngã nhào xuống trước mặt nàng, ôm nàng rơi lệ.
Nàng phải ăn hếtmộtbát đầy cơm và thức ăn xong, ông mới cho phép nàng rời bàn.
Bọn họkhôngquan tâm tớisựsống c·h·ế·t của gia đình này.
mộtthiếu niên được các tộc lão cố nhét vào gia phả dưới danh nghĩa của của Tứ lão gia chần chừmộtlát rồi đứng lên, "Ngươi chính là Vân ca nhi được cha ta nuôi bên ngoài sao?trêngia phảkhôngcó tên ngươi."
Phó Vânanhmỉm cười, gạt hết tất cả những lý lẽđãđược chuẩn bị từ trước ra khỏi đầu,nóithẳng: "Tam lão gia, người vốn là tộc trưởng mà ở trước linh đường của tứ thúc ta chèn épcônhi quả phụ, có ý đồ chiếm đoạn gia sản, thế màkhôngbiết xấu hổ sao?"
Nhất định bọn họđangche giấu điều gì.
Lúc xuống ngựa, mặt Phó Vân Khải trắng bệch,khôngbiết bởi phi nhanh quá nên sợ hãi hay là do mệt.
Phố Đông Đại thường ngày yên tĩnh vắng lặng mà hôm naythậtđông đúc, người đến kẻđi, ngựa xe như nước. Trong ngõnhỏtiếng chiêng, tiếng trống, tiếng nhạc tang ma vang lên từng đợt.trênđầu,trêntay những người lui tới đều buộc vải tang trắng, ai cũng buồn bã thê lương. Cứmộtlúc lại có người hầu mặc đồ tang bằng vải thô đẩy xe đẩy từ phía trong ra,trênxe chất đầy hương, nến, tiền giấy.
Đại Ngô thị cũng tỉnh tái lại, cổ họng phát ra tiếng th* d*c khò khè.
Nước mắt Phó Nguyệt rơi như mưa, nàng lắc đầu, "không... Chỉ là nha hoàn đứng ra xác nhận tỷ tư thông với người hầu, thanh danh của tỷ hỏng rồi...anhtỷ nhi, muộikhôngcần quan tâm tới tỷ..."
Người trong họ tộc nhìn nhau,khôngbiết giờ nên tiếp tục khóc tang hay làđitới giúp đỡ.
Phó Vânanhnhìn xung quanmộtlượt, đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân Khải.
Kiều Gia nhếch khóe miệng, ôm quyềnnói: "Nửa canh giờ là đủ rồi."
Ngô đại cữunóigã nhận mệnh lệnh của Đại Ngô thị và Lư thị tới phủ Võ Xương ám sát nàng và Phó Vân Khải, nàng hoàn toànkhôngtin.
...
Nghe ông nhắcđinhắc lại chuyện trước kia, Phó Vân Thái và Phó Vân Khải len lén lè lưỡi với những người khác, Đại Ngô thị, Lư thị, Phó tam thẩm, Phó Quế cười bò, Phó Nguyệt cũng mím môi cười.
Người xung quanh nghẹn họng, nhìn nàng chằm chằm,khôngbiết trả lời sao.
anhtỷ nhisẽbảo vệ họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhbước qua ngạch cửađivào phía trong, đẩy cửa gian phòng phía tây, nơi phát ra tiếng khóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai chị em đứng cạnh nhau, người run bần bật, trong mắt tràn ngậpsựsợ hãi.
trêngiường có hai người phụ nữđangnằm song song, Đại Ngô thị trợn mắt, ánh mắt đờ đẫn vô thần,khôngnóinăng gì, người dại ra. Lư thịđãnhắm mắt thiếpđi,trênngườikhôngthấy dấu vết gì của việc bị đánh nhưng mặt tái xanh, môi trắng bệch. Tứ thái thái thường ngày mặt mũi hồng hào, phúc hậu giờ đây nằmtrêngiường, hơi thở yếu ớt, mặt nhăn nhúm, gầyđinhanh đến nỗi khó có thể chấp nhận.
Miệngnóichuyện, chiếc đũa của ông lại rẽ sang hướng khác, đặt đùi gà vào bát của Phó Vânanh, xoa đầu nàng, "anhtỷ nhi lànhỏnhất, ăn nhiềumộtchút, ăn nhiều mới tròn trịa lên được!" Ông thích tiểu nương tử phúc hậumộtchút, nhìn đángyêu, "Mấy thái thái nhà giàu ai cũng mập mạp trắng trẻo, thế mới đẹp! Con gầy quá."
Phó Nguyệt nơm nớp lo sợ, nghẹn ngàokhôngnóinên lời.
Bọn họ là tộc lão, có quyền xử lý mọi việc trong tộc, bọn họ khinh thường nàng nên đến giả vờ cũngkhôngthèm giả vờ.
Quang cảnh suy tàn thê lương này có gì đó rất quen.
Phó giađanglàm đám tang.
Phía trước linh đường, tiếng khóc rung trời, mấy người mặc áo làm phép của đạo sĩđangđứng quanh linh cữu làm lễ, còn có hòa thượng ngồitrênđệm hương bồ gõ mõ tụng kinh, chiêng trống vang rền, nghekhôngrõtiếngthìthầm của những người xung quanh.
Phó Vân Khải ừmộttiếng, cómộthộ vệ của Vương phủ dẫnmộtcon ngựa đen hiền lành tới,hắnkiềm chếsựsợ hãi trong lòng, dựa vàosựgiúp đỡ của hộ vệ, trèo lên lưng ngựa.
Nàng núi xuống nhìnhắn, "Huynh có cưỡi ngựa đượckhông?"
Có người lập tức bịt miệng Phó Vân Thái, kéohắnsang gian bên cạnh, Phó Vân Khải cũng bị haianhhọ giữ tay giữ chân đè xuống đất,hắnkhôngngừng giãy giụa, chân đạp đổ chậu than, tiền giấyđangđốt vương vãi, bay tán loạn.
khôngngờ, nguyên nhân khiến người Phó gia trở mặt nhanh đến thế lại nằm ở của hồi môn của Phó Nguyệt.
...
Nàng quệt mạnh nước mắt vươngtrênmá, quay đầu lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi lại nhìn xuống chân Phó Nguyệt và Phó Quế.
Phó Quế thở dài, để cho nàng khóc, khẽnói: "Bọn họ hại Nguyệt tỷ nhi, tỷ ấy nhát gan thế, làm sao có thể làm những chuyện như vậy được? Bọn họ mua chuộc nha hoàn của Nguyệt tỷ nhi, hãm hại Nguyệt tỷ nhi, lấy đồ riêng tư của Nguyệt tỷ nhi để uy h**p thẩm thẩm, nếu chúng ta dám làm to chuyệnsẽcho Nguyệt tỷ nhi vào lồng rồi dìm xuống sông."
Tiếng cửa mở làm người trong phòng hoảng sợ, vội vàng trốn lên giường.
Kiều Gia tính toánmộtchút rồinói: "Sợ là hơi khó, ta thấy người trong linh đường và người canh giữ ngoài cửa là đồng bọn, quá nhiều người. Nếu chỉ đưa mình công tửđithìmấy trăm người cũngkhôngcản được ta nhưng có thêm mấy vị thái thái và tiểu thưthìkhó khăn hơn nhiều."
Nếukhôngthìlàm sao giải thích nổi tại sao Phó tứ lão gia lại coi nàng như con đẻ, dung túng cho mọi hành động mà người đờikhôngai có thể chấp nhận được của nàng.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái kéo ống tay áo của ông làm nũng, đòi đồ ăn đồ chơi, ôngsẽgiơmộtchiếc hộp tinh xảo lên, lắc lắc cho hộp kêu leng keng rồi mở ra trước mắt bọn trẻ, "Cầm hếtđi, mua cho mấy đứa cả đấy."
Phó Vânanhthở dài.
Những tộc lão còn lại cười lạnh, mỗi ngườimộtcâu, châm chọc móc máy Phó Vânanh.
Phó Vânanhtrấn an Ngô thị và Lư thị rồi ra ngoài, hỏi Kiều Giađangđứng canh ở ngoài: "Ngươi có chắc chắn có thể đưa bọn họ rời khỏi huyện Hoàng Châu an toànkhông?"
Cósựchiều chuộng của Phó tứ lão gia, nàng mới có thể làm những gì mình muốn màkhôngphải lo lắng điều gì. Dù những việc nàng làm có trái với lẽ thường ra saođichăng nữa, ông vẫn chỉ mỉm cười, xoa đầu nàng, "khôngsao đâu, có tứ thúc đây rồi!"
Lát sau, nàng mới ý thức được mìnhđangtiến về chỗ con ngựa, định leo lên nhưng cả người mềm nhũn, thử mấy lần nhưng cũngkhônglên được, con ngựa khó chịu, hí vang bực bội.
Đôi mắt Phó Quế cũng đỏ hoe, nghiến răng, tay siết chặt.
"anhtỷ nhi..." Phó Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắtđãkhóc tới sưng đỏ, nức nởnói, "khôngcần để ý đến chuyện của tỷ, cứ tiếp tục như thế này cả nhàsẽbị bọn họ chèn ép đến c·h·ế·t, cứ làm to chuyệnđi,khôngthể để họ thựchiệnđượcâmmưu!"
...
Phó Nguyệt vội vàng lau nước mắt, cầm tay bà và mẹ, "anhtỷ nhi tới rồi!"
Phó Nguyệt ngã vật xuống mép giường, gào khóc thê lương.
Than thở mấy câu, người nọ cắtmộtmiếng vải tang, đưa cho mấy người Kiều Gia để buộc vào cánh tay.
Lư thị nhìn nàng, miệng mấp máy, địnhnóigì nhưng lạikhôngnóinên lời, miệng vừa mở rađãvang lên tiếng nức nở.
"Để chị dâu và cháugáivất vả rồi."
Phó Nguyệt và Phó Quế lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn nàng, tuy hai chị em vẫn sợ hãi nhưng sau khi nhìn thấy nàng, họđãkhôngcòn hoang mang bất lực như trước.
Phó Vânanhđitheo gã thiếu niên, bước vào phòng, qua khóe mắt, nàng nhìn thấy những người trong phòng đều tụ tập xung quanh, nghe lệnh Phó tam lão gia.
"Mấy người lão tamkhôngphảinóiKhải ca nhiđangđihọckhôngvề được sao?"
Có người ngăn mấy người Phó Vânanhlại, "Mấy vị là ai?"
Hai tên nhóc hoan hô nhảy nhót, mỗi đứa bốc đầymộttúi áo đồ ăn, cắm cúi lật mở từng chiếc rương ra xem, Đại Ngô thị, Lư thị, Phó tam thẩm và mấy chị em Phó Nguyệt ngắm nghía đồ trang sức mới lạ, ông đứng bên cạnh cười ha hả, tiếng cười toát rasựthỏa mãn và vui mừng xuất phát từ sâu trong tâm hồn.
Ba người hai ngựa chay thẳng về phía trước.
Phó Vânanhcười lạnh, "khôngcần, đánh ngất luôn cũng được."
Tất cả người trong dòng tộc đều là kẻ địch của bọn họ, bọn họkhôngcòn con đường nào đểđinữa.
Đầu tiên, ba ngườiđitiệm quần áo mua quần áo mới để thay, gửi ngựa ở khách đ**m, giả trang thành mấy người ở quê mới lên,điđường vòng tới phố Đông Đại.
Chương 86: Giằng co
Dần dần, nàng pháthiệnra suy đoán của mình là gần nhưkhôngthể. Nàngkhôngbiết lý do tại sao nhiều năm như thế Phó lão đại cũngkhôngnhắc tới quê nhàmộtlần nào... Nhưng cómộtđiều nàng có thể khẳng định, cái người bị thương năm đó chắc chắnkhôngphải do Phó tứ lão gia đánh.
Phó tam lão gia bưng ly trà trong tay lên, nhìn nàng, thở dài,nhẹnhàngnói, "Con à, đây là biện pháp tốt nhất."
Nàng cười,nhẹnhàngnói: "Tam lão gia, ông chắc chắn tứ thúc ta thựcsựđãchết rồi sao? Thi cốt còn chưa tìm thấy, các ngườiđãvội vã hạ táng, nếu tứ thúc ta tìm được đường sống trong chỗ c·h·ế·t, trở về rồithìsao?"
Nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phó tứ lão gia, Hàn thị và nàng cũngkhôngcó hy vọng xa vời rằng mìnhsẽđược hưởng cái gì, chỉ nghĩ nếu người nhà Phó lão đạiđãtới tìmthìsẽcó thêm người thân giúp đỡ, như thế chắc chắnsẽhơn mẹ góa con côi bơ vơkhôngnơi nương tựa. Nếu Phó tứ lão giakhôngthích mẹ con họthìmẹ con họsẽdọn ra ở riêng, chỉ cần có thể đưa Phó lão đại về quê, lá rụng về cội là được rồi, mẹ con họ chẳng cóyêucầu gì khác.
Phó Vânanhngẩng đầu, nhìn về phía linh đường,trênđó thờ bài vị của Phó tứ lão gia.
Phó Vânanhcau mày, nén giận, trấn an hai người mấy câu rồi hỏi họ: "Nãi nãi và thẩm thẩm đâu rồi?"
Phó tam lão gia đặt chén trà xuống, "Người trong tộc cũng lắmâmmưu, nghe ta, đồng ý nhận mấy ngườianhtrai kia của conđi, có bọn họ, các con mới có thể giữ được gia sản. Dù sao cũng là ngườimộtnhà,sẽkhônghai lòng, con phải hiểurõ, chỉ có người Phó gia mớikhônglàm hại tới tính mạng của các con mà thôi."
Phó tứ lão gia hừmộttiếng, nhìn con trai và cháu trai, cười mắng: "Mấy thằng nhãi ranh."
Phó Vân Khải gật đầu, lau sạch đồ hóa trangtrênmặt, lao tới trước linh đường, khóc lớn: "Tứ thúc, cháu về muộn rồi!"
Thấy nàng cuối cùngđãhoàn hồn, Kiều Gia nhanh chóng thu tay về, cúi đầunói: "Công tử, đắc tội rồi."
Phó Vânanhcầm bàn tayđangrun rẩy của bà, chậm rãinóitừng chữmột: "Tứ thẩm, tứ thẩm yên tâmđi, có con đây rồi."
Người nọ thở dài, "Tứ lão gia là người tốt!"
mộtcâu như vậy vang lên, người xung quanh đều sửng sốt, mặt mày biến sắc.
Phó Vânanhsờ tay lên mặt nàng, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, "Chỉ cần tỷkhôngsao là được."
Mặt mũi mấy thiếu niên sa sầm.
Phó Vân Khải, Phó Vân Thái, Phó tam thẩm và Phó tam thúc bị trói chân trói tay vứt vàomộtgóc, xung quanh có mấy người đàn bà cao lớn khỏe mạnh canh giữ.
"Quần áo với giày của hai tỷ đâu?"
Phó Vânanhnhìn xung quanhmộtlượt.
đitìm tri huyện cũng vô dụng, thứ tông pháp trong dòng tộc này đến tri huyện cũngkhôngnhúng tay vào được.
Linh đường khi nãy còn rối loạn nayđãđược bình ổn lại, Phó Vân Thái, Phó tam thẩm và Phó Vân Khải đềuđãbị kéo sang gian bên cạnh, canh phòng cẩn thận.
...
Nghe Phó Quế kểrõngọn ngành, Phó Vânanhlấy lại được bình tĩnh,trênmôihiệnlên nét cười lạnh lẽo.
Phó Vânanhnói: "Các ngươi có thể tự tiện cho tứ thúc ta thêm ba đứa con ngoan, đương nhiên cũng có thể gạch tên ta và Khải ca nhi. Đừngnóinhảm nữa, dẫn tađigặp Phó tam lão gia."
Phó Vânanhgiơ chiếc thanh la lên, cho bọn họ xem vết máutrênđó, "Tử tế với tamộtchút, cùng lắmthìcá c·h·ế·t lưới rách, takhônggiữ nổi gia sản của tứ thúcthìcũng chẳng đến lượt các ngươi được lợi đâu."
Tiếng thanh la vang vọng làm ngườiđangtế bái giật mình, do khi nãy Phó Vân Khải gây náo loạn, đạo sĩ, hòa thượng tới làm lễ đềuđãra về, linh đường chỉ còn mấy người đàn bàđangra sức gào khóc, nàng đánh thanh la thôi cũng đủ để khiến người trong viện sợ hãi.
Sắc mặt Phó Vânanhtối lại.
Người đứng đầu gia đình mấtđi, phụ nữ trong nhà có kiên cường đến thế nào, nếukhôngcó ai làm chỗ dựathìcũng chỉ có thể bất lực.
Nàngđitới đâu, mấy người đàn bà cuống quýt xách váy chạy dạt về bên cạnh đến đó.
Sau đó Phó tứ lão gia tới,đivào quán ăn, nhìn thấy hai mẹ con họ, người đàn ông ăn mặc tươm tất chỉnh tề ấy lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu mấy cáithậtmạnh trước mặt Hàn thị, nước mắt tuôn ra lã chã.
Phó Vân Khải gào lên,đira từ trong đám người, tay kéo dây cươngmộtcon ngựa, ngăn Phó Vânanhlại.
Phó Vânanhkhôngthèm liếc nhìn gia phả lấymộtlần,khôngcần biết tộc lãonóihay ho ra sao, cảm động thế nào, nàng vẫnkhôngdao động,đithẳng tới trước mặt Phó tam lão gia.
Khi cònnhỏông sống vất vả nên sau này có của ăn của để liền đối xử tốt với các con các cháu gấp bội, ôngkhôngmuốn bọn trẻ cũng phải vất vả như mình. Ông vào nam ra bắc, nỗ lực kiếm tiền cũng chỉ là để cả nhà được hưởng phúc.
Hỏi ra câu này, Phó Quế càng ý thức được Phó tứ lão giađãchếtthật, nước mắt rơi lã chã, "Nãi nãi ngã bệnh, thẩm thẩm bị thương, cha mẹ ta địnhđinha môn cáo trạng nhưng người ở nha mônkhôngquan tâm đén chúng ta, đẩy cha mẹ ta về, bọn họ còn kéo Thái ca nhi ra ngoài,khôngbiết giờ Thái ca nhi thế nào rồi..."
Mùngmộttháng Giêng, cả nhà ngồi quây quần quanh bàn ăn cơm,trênbàn có đủ gà vịt thịt cá, bày ngập mặt bàn, ông gắpmộtchiếc đùi gà lớn lên, nhớ tới những ngày khổ cực ngày xưa: "Khi cònnhỏ, con nhà nghèo lúc nào cũng ănkhôngđủ no, bánh nhân rau dại ta cũng ăn ngon lành! Giờ có bánh rán nhân đường để ăn ta còn thấy quá ngán, nghĩ lạikhônghiểu sao khi đó có thể nuốt trôi cái thứ kia?! Nuốtmộtmiếng khô đến thủng cả cổ họng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngụy gia... Phó gia... gặp đại nạn, phụ nữ trong nội trạch có tranh đấu mấy cũng vẫn bất lực.
Quần áo mùa xuân mỏng manh,sựcứng rắn của cơ bắp siết chặt dưới lớp áo khiến nàng giật mình.
Ba ngườiđimộtmạchkhôngnghỉ, ra roi thúc ngựa, chỉ mấy chưa đến ba canh giờđãvề đến huyện Hoàng Châu.
Người đàn bà gào lên thảo thiết, ôm mặt ngã xuống đất, máu trào ra từ khe hở giữa các ngón tay.
Phó Vân Khải lau nước mắt, cúi đầu.
"Mẹ,anhtỷ nhi về rồi!"
Hai người đầu tóc rối bù, mặt mày nhợt nhạt,trênngười chỉ mặcmộtchiếc áo lụa ngắn và quần ống rộng,khôngcó áo ngoài,trênchân cũngkhôngđigiàyđitất. Tuy tiết trờiđãấm áp nhưng trong phòng vẫn lạnh, hai chị emđichân trầntrênmặt đất, lạnh đến nỗi chân tay lạnh ngắt,trênngười cũngkhôngcó chút cảm giác ấm áp nào.
Nơi này là nhà của nàng, nàng biếtrõtừng ngóc ngách, dễ dàng tránh né những người Phó gia canh gáctrênđườngđi, nhanh chóngđivào chính viện.
trênbàn ăn, ông luôn luôn chỉ có mấy câu như thế, hoặc khoe khoang khoác lác về chiến tích đấu trí đấu dũng của mình với bọn thủy tặc,mộtquyền có thể đánh ngấtmộtgã cao to, hoặc là nhớ lại những kí ức chua xót về cái thời còn ăn cỏ ăn trấu khi cònnhỏ, hoặc khen ngợi Phó Vânanh.
điđường bộ thực ra nhanh hơnđiđường thủy, có điềukhôngthoải mái lắm.
Nước mắt Lư thị tuôn ra như suối.
Tại sao tiểu nhị và chưởng quầy nhìn thấy nàng lại sợ hãi đến thế?
Chuyện càng khẩn cấp càngkhôngthể hoảng loạn.
Thừa dịp trước linh đường rối loạn, Phó Vânanhđưa Kiều Giađivào hành lang, vòng qua chính đường, men theo chân tườngđivào nội viện.
Giữa ban ngày ban mặt nhưng nghe xong lời này, mọi người đều rùng mình, có người run lên cầm cập.
Mấy người đàn bà trước linh đường nhìn nhau rồi nhảy dựng lên, đồng loạt lao về phía Phó Vânanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng vén rèm lên.
...
Nếu Ngô đại cữunóiPhó tứ lão giađãchết, Đại Ngô thị và Lư thị giấukhôngcho nàng và Phó Vân Khải biết tin, chiếm trướcmộtphần gia sản, đợi chia tài sản xong mới báo tin dữ cho họ, nàng có lẽsẽtin, nhưng Ngô đại cữu lạinóiĐại Ngô thị muốn hại c·h·ế·t nàng và Phó Vân Khải, ngay lúc ấy nàngđãchắc chắn Ngô đại cữunóidối.
Giờ đạo lý chẳng có tác dụng gì hết, quốc pháp gia quy cũng chẳng có tác dụng gì cả, trước mặt dòng tộc, những người phụ nữ mấtđãmấtđichỗ dựa chẳng khác gì cá nằmtrênthớt.
Phó Vânanhtrầm mặc trong chốc lát.
Phó Nguyệt đứng yênkhôngnhúc nhích, Phó Quế vẫn hoàn hồn trước, giậtnhẹtay áo nàng, hai chị em bới trong đống quần áo mấy đồ mình mặc vừa, mặc vào người rồi ngồi xuống mép giường, "anhtỷ nhi, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Huynhđivới muội!"
Ở gian bên cạnh, Phó tam lão gia và mấy vị tộc lão trong tộcđangngồitrênghế bành, khe khẽ bàn bạc với nhau.
Phó Vân Khải cắnnhẹmôi, gân cổ gào lên: "Được!"
Phó Quế nhìn nàng, cắn cắn môi,nóitiếp: "Cái nhàđãđính hôn với Nguyệt tỷ nhi kia tới từ hôn rồi... Người trong tộcnóiNguyệt tỷ nhi tư thông với người hầu trong nhà..."
Phó tứ lão gia nuông chiều nàng như thế nên Phó Vânanhtừng nghi ngờ năm đó Phó lão đại có phảiđãgánh họa thay em trai mình nênkhôngthểkhôngtrốnđinơi khác haykhông. Phó tứ lão gia áy náy trong lòng nên mới có thể đối xử với nàng và Hàn thị tốt như vậy.
"Ai, tađãbảo mà, Khải ca nhi có hiếu, nhất địnhsẽquay về, tứ thúc nó đối xử tốt với nó như thế, nó màkhôngvềthìănnóithế nào được!"
"G·i·ế·t người rồi! G·i·ế·t người rồi!"
mộtcánh tay đưa tới, đặt sau cánh tay Phó Vânanh, đỡ nàng đứng vững. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhcầm thanh la, bước vào linh đường, vừađivừa gõ.
Mọi người đều quay lại nhìn nàng.
Lư thị nằmtrêngiường bị tiếng khóc làm cho giật mình, mở bừng mắt, đôi tay khua khoắng kịch liệt trongkhôngkhí, "đira, tránh ra,khôngđược làm hại congáita..."
Bọn họ cột băng tang cẩn thận rồi trà trộn vào đám người tới phúng viến,đivào chính đường.
Phó tứ lão giađãchết, bọn họ sợ nhà chồng của Phó Nguyệt nhân cơ hội này cướp đoạt gia sản của Phó gia nên quyết tâm ra tay trước, khiến Phó Nguyệtkhôngthể lấy chồng.
Các tộc lãođangngồitrênghế bành, tiếp tục bàn bạc việc chia chác đất đai và cửa hàng tứ lão gia để lại như thế nào,khôngai quan tâm tớisựchất vấn của nàng.
Nàng cố trấn tĩnh, cầm roi ngựa chỉ về phía Ngô đại cữu và quảnsự, "Trói hai kẻ kia lại, đưa về huyện Hoàng Châu. Ta và Kiều Giađitrước, về phố Đông Đại thăm dò tính hình."
Thôi Nam Hiên, Phó Vân Chương... Khi trước bọn họ đều từng gặp phải cảnh này, ai cũng biết bọn họ bị chèn ép, ai cũng biết người trong tộc hung ác tham lam, nhưngcônhi quả phụ cũng chỉ còn cách nén giận nếukhôngđến tính mạng cũngkhônggiữ nổi.
Bọn họđitới đầu ngõ, trước mắt làmộtmàu trắng toát, những chiếc đèn lồng đỏ tự tay Phó tứ lão gia treo lên hồi Tết giờ đềuđãbị gỡ xuống, đổi thành đèn lồng bọc vải trắng. Cửa chính mở rộng, bên trong bày linh đường, trước linh đường là những người phụ nữ mặc áo tang, quỳ rạptrênmặt đất, vừa khóc vừa đấm xuống đất thình thịch, vô cùng đau khổ, người bên cạnh cũng rơi nước mắt theo.
Kiều Gianói: "Công tử, ta có thể dụ bọn họđichỗ khác."
Kiều Gia thưa vâng rồi cũng nhảy lên ngựa, nắm chặt dây cương.
Phó Vânanhcay cay sống mũi, nước mắt tràn mi.
Phó tam lão gia nhíu mày, trách mắng: "Càn quấy!" rồi vẫy tay, ý bảo người bên cạnh lấy gia phả ra.
Phó Vânanhngồi vào bên mép giường, gọimộttiếng, "Tứ thẩm."
hắnnhấc Phó Vânanh, bế nàng lên lưng ngựa.
Ông ta chỉ tay về phía chính đường, "Con có nhìn thấy những người tới phúng viếng kiakhông? Con có biết trong số đó có bao nhiêu ngườiđangnhăm nhe dòm ngó tài sản của lão tứkhông? Lão tứ đặt mua đồ cưới cho Nguyệt tỷ nhi, tiêu tiền như nước, vàng bạc chất đầy cả sân, những đồ nội thất đó được chuyển từ bến tàu tới phố Đông Đại, dọc đường thu hút ánh mắt của bao nhiêu người cơ chứ? Đồ cưới ông ấy cho Nguyệt tỷ nhi nhiều thế nào cả huyện thành đều biết, giờ đến những người dưới quê cũng biết lão tứ để lạimộtkhối tài sản khổng lồ... Người Ngô gia, Lư gia đều tới, nếukhôngphải mấy tộc lão chúng ta ngồi canh giữ ở đây, bà nội và thím của conđãbị bọn chúng bòn rút đến mức chỉ còn cái xác khô. Tathậtlòngnóicho con hay, nếukhôngcósựcan ngăn của chúng ta, người Ngô gia và Lư giađãdọn sạch nhà kho của cái nhà này từ lâu rồi!"
hắnngã nhào xuống trước linh đường, quỳ rạptrênmặt đất khóc lóc thảm thiết.
Người trước linh đường sửng sốt, mấy người đàn bàđangkhóc tang ngây ra, tiếng khóc nín bặt.
Phó Vânanhđưa mắt ra hiệu cho Kiều Gia ra ngoài, đợihắnđiđượcmộtlúc, nàng kéo tay Phó Nguyệt, "Nguyệt tỷ nhi, bọn họ có làm gì tỷkhông?"
Phó tam lão gia thở dài thườn thượt: "Tiểu nhị tận mắt nhìn thấy bọn cướp dùng rìu chém ông ấy thành hai mảnh..."
khôngbiết giờ ở nhà thế nào, nàng cần phải mau chóng trở về,khôngcó thời gian để kéo dài nữa.
Tiếng phụ nữ gào khóc vọng từ trong tường viện vọng ra khiến người ta đau lòng.
Những người đến phúng viếng bàn luận sôi nổi, mấy người đàn bà khóc tang nhìn nhau. Thái ca nhi vốnđangbị mấy thiếu niên kẹp ở giữa đột nhiên đẩy những người xung quanh ra, lao tới trước mặt Phó Vân Khải: "Khải ca nhi! Bọn họ cướp của cải nhà chúng ta!"
Có người nhận ra Phó Vân Khải, ngạc nhiên: "Đâykhôngphải là Khải ca nhi sao?"
"Lên ngựa." Phó Vânanhnói.
Thiếu niên quỳ ở giữa tầm mười bảy mười tám tuổi, Phó Vân Khải quỳ bên cạnhhắn, mặt mày đờ đẫn, những người đàn bàđangkhóc tê tâm liệt phế xung quanh là người trong họ.
Phó Vânanhtìmmộtchiếc thanh la bằng đồng, cầm trong tay.
Tuy Đại Ngô thị và Lư thị cũng có chút tính toán cho riêng mình nhưng cả mẹ chồng lẫn nàng dâu đều chỉ là những người dân bình thường hiền lành, có tính toán cũng là chuyện thường nhưng chắc chắnsẽkhôngdám làm hại đến tính mạng của người khác.
Đám người trong tộc nàysẽkhôngcho nàng lựa chọn ấy, bọn họđãđập nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mình từ lâu rồi, lộ ra bản chất lòng lang dạ sói, chỉ chầu chực để xâu xé gia sản của Phó tứ lão gia.
Mặt nàng lạnh như băng, giơ thanh la trong tay, đập thẳng về phíamộtngười đàn bàđanglao tới.
nóiđinóilại, vẫn cứ là ỷ mạnh h**p yếu, lấy thế lực của dòng tộc để chèn épcônhi quả phụ mà thôi.
Lư thị đúng là thích thểhiệnnhưng cũngthậtlòngyêuthương các cháu trai cháu trái,khôngbao giờ cắt xén chi phí ăn mặc của bọn họ.
Phó Vânanhcầm chiếc thanh la dính máuđivề phía trước, "Ta đây đầu trọckhôngsợ bị nắm tóc, ai dámđivề phía trước đổ máu đừng có trách!"
Phó Nguyệt vẫn cònđangsụt sịt, Phó Quế nín khóc trước, lau khô nước mắttrênmặt, kéo Phó Vânanhtới trước giường, chỉ vào ngườiđangnằmtrêngiường, tiếngnóivẫn vương tiếng nức nở: "Tứ thúc mất, nãi nãi và thẩm thẩm khóc cả ngày lẫn đêm, bỗng người trong tộc tới đây, họ trở mặt, bảođãtìm cho tứ thúc ba đứa con nối dõi,sẽlàm tang ma cho tứ thúc..."
Nàngkhôngnóigì, vỗ vai hai chị em.
Nàngkhôngnhìn thấy Đại Ngô thị và Lư thị, thực ra là có Phó tam thẩm ở trong nhưng cũng đờ đẫn, hai mắt dại ra, thẫn thờ rơi lệ.
Đại Ngô thị vẫn còn chưa biết chuyện gìđangxảy ra, Lư thịthìdần tỉnh táo lại, mặt mày lập tức biến sắc, đẩy Phó Nguyệt và Phó Quế: "đi, các con mauđiđi!"
Người trong phòng nhận ra nàng, ngẩn người, sau đó khóc lớn, "anhtỷ nhi!"
Kiều Gia ngăn haianhem họ lại, bước lên trả lời: "Chúng ta từng mang ơn tứ lão gia của quý phủ, nghenóiPhó tứ lão giađirồi, tới đây thắp cho ông ấy nén hương."
Ông khóckhôngthành tiếng, dường như ngay lúc nhìn thấy Phó Vânanh, ôngđãcoi nàng như con ruột, chấp nhận tất cả mọiyêucầu của nàng, chiều chuộng nàng bất chấp mọi nguyên tắc, vậy nên người trong phủ thậm chí còn cảm thấy Phó tứ lão gia đối xử với nàng còn tốt hơn với Phó Nguyệt, nàng thựcsựmuốn gì được nấy.
Phó Vânanhdặn dò Kiều Gia: "Ngươi với huynh ấy cưỡi chungmộtcon ngựađi, đưa huynh ấy theo, huynh ấy chưa cưỡi bao giờ."
Phó Nguyệt bàng hoàng, ôm chặt lấy nàng, khóc thất thanh.
Phó Vânanhừmmộttiếng, cân nhắcmộtlát, "Nếu ta có thể đánh lạc hướng bọn họ trongmộtcanh giờthìsao?"
Phó tứ lão gia là người như vậy, rộng lượng hào phóng, thích ôm đồm, tự coi mình là trụ cột gia đình, hy vọng có thể che chở cho tất cả mọi người trong nhà để cả nhà đều có thể được ăn ngon mặc đẹp, cả đờikhôngphải lo lắng gì.
Nàng nhắm chặt mắt lại, tới khi mở ra,sựmê mang trong mắtđãbiến mất, nhận chiếc roi ngựa mà Kiều Gia đưa cho, nàng nhìn quanhmộtlượt.
Chỉmộtlát sau,mộtngười đàn bà thất tha thất thểu lao vào phòng, "Ma, ma tới rồi!"
Mỗi lầnđiđâu về, ông nhất địnhsẽmang quà về tất cả mọi người trong nhà, tơ lụa, đồ trang sức, thùng to hộpnhỏùn ùn được khiêng vào nhà.
Nàng vốn tưởng có thể dựa vào thái độkhôngsợ c·h·ế·t của mình để ép các tộc lão của Phó gia phải đàm phán, nàng có thể bác bỏ từng lỹ lẽ của tộc lão, chửi mắng bọn họkhôngngóc đầu lên được, ép bọn họ phải thừa nhận thân phận con nối dõi của Phó Vân Thái và Phó Vân Khải, giữ được gia sản của Phó tứ lão gia, cứu Phó Nguyệt nhưng nhìn thấy tình cảnh trong phònghiệngiờ, nàngđãhiểu chẳng có gì để đàm phán.
Có tiếng khóc nức nở truyền ra từ trong viện của Đại Ngô thị, trước cửa viện có mấy bà tử to khỏeđangngồi bệt dưới mặt đất đánh bài.
Kiều Gia nghe thấy mấy chị emnóichuyện,đira ngoài, lát sau ômmộtđống quần áo và giày mang vào phòng.
Kiều Gia thưa vâng,đithẳng về phía trước, mấy người đàn bà đặt bài xuống, đứng dậy cảnhắnlại,hắnvươn tay, chỉmộtlátđãđánh gục toàn bộ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.