Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87: Chạy lấy người
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Phó Vân Khảiđãnghe loáng thoáng có tiếng người cao giọngnóiPhó tứ lão giađãtrở lại. Vừa thoát khỏi dây thừng,hắnđãnắm chặt lấy bả vai Phó Vânanh, mặt tràn đầy kỳ vọng: "anhtỷ nhi, tứ thúc về rồi phảikhông? Tứ thúckhôngchết đúngkhông?"
Gian bên cạnh bỗng phát ra mấy tiếng kêu thảng thốt, mấy người hầu kinh hoàng chạy ra, "Những người bị trói kiakhôngphải là người nhà lão tứ!"
Phó Vânanhkhôngquan tâm mấy tộc lão ở lại đó, nàng và Kiều Giađivào phòng bên cạnh, gọi Phó tam thúc, Phó tam thẩm, Phó Vân Thái và Phó Vân Khải tỉnh lại, cởi dây trói, đưa bọn họ ra ngoài từ cửa sau.
hắngiờkhôngcó công danh, cho dù có trở về cũng chẳng giúp được gì, còn có thể đắc tội Phó tam lão gia... vậythìsựẩnnhẫn mấy năm nay đều uổng phí.
Tiểu Ngô thị ngẩn người.
Tô Đồng nhíu mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngày đó mẹnóimẹ sắp về nhà mẹ đẻ ăn tết, conđãbiết mẹsẽkhôngquay trở lại. Con quỳ xuống cầu xin mẹ, con ôm chân mẹkhôngcho mẹđi, con cầu xin mẹ đừng bỏ rơi con, con cầu xin mẹ, con dập đầu với mẹ, connói, mẹ, đừng bỏ rơi con, consẽchăm sóc cho mẹ cả đời! Vậy mà mẹ chẳng thèm để ý đến con, khi đó con cònđangốm, mẹ bỏ lại conđivề nhà mẹ đẻ!"
Học sinh đường Đinh nhìn thấyhắnthìkinh ngạc,hắnlà học sinh đường Giáp, bình thường có vẻ dễ gần, ai cũng có thể bắt chuyện được vớihắnnhưng thực rahắnchưa từng đặt chân tới những đường khác bao giờ, chỉ qua lại với mấy người Triệu Kỳ thôi.
hắnđứngtrênboong, phóng tầm mắt về hướng phố Đông đại ở nơi xa.
Phó Vân Khải bật cười chua chát, gạt tay Tiểu Ngô thị ra, "Tới lúc này rồi mẹ còn lừa con."
anhtỷ nhi còn chưa ra, nàng lôi kéosựchú ý của những kẻ kia để bọn họ có cơ hội đào tẩu,mộtmình nàng ở lại, làm sao để thoát thân đây?
...
Thái công mặt mũi sa sầm, xua tay bảo mọi người bình tĩnh.
Cao chưởng quầy vui mừng khôn tả, suýt nữa quỳ xuống dập đầu với nàng.
Về đến nhà,hắncảm thấy có gì đókhôngbình thường, sức khỏe Đại Ngô thị rất tốt. Mấy hôm trước, Tô nương tử lén về huyện Hoàng Châu, khi ấy Đại Ngô thị còn đưa Phó Nguyệt và Phó Quế lên núi hái táo ăn, làm sao tự nhiên lại bệnh nặng tới mứckhôngdậy được như thế.
"Thái công, bây giờ phải làm sao?"
Nàng nhìn bọn họ, chậm rãinói, "Dựa theo luật pháp của triều đình, ngầm chiếm tài sản của chủ nhà từ ba mươi lượng bạc trở lên, phán tộiđiđày."
hắnnhìn thấy Tô Đồng, gác chân này lên chân kia,nói: "Bà nội Vân ca nhi ngã bệnh, đệ ấy và Khải ca nhi về huyện Hoàng Châu rồi, cũng vừa mớiđithôi đấy."
Bọn họ đương nhiên là biết cửa hàng đứng tên Phó tứ lão gia nhưng tin Phó tứ lão gia c·h·ế·t tha hương truyền về, Phó gia chỉ còn mẹ góa con côi, làm sao giữ được khối tài sản lớn như thế, cuối cùng chẳng phải cũngsẽrơi vào tay dòng tộc hay sao! Lấy trứng chọi đá, mấy đứa trẻ miệng còn hôi sữa làm sao chống chọi được với dòng tộc! Mấy người bọn họ chỉ làm công cho người ta, ai mạnhthìnghe người nấy chứ còn làm sao nữa, chẳng thể tự quyết định cái gì.
Cảnh xuân và ánh mặt trời có tươi đẹp cách mấy cũngkhôngátđinổisựđáng ghê tởm của lòng người.
Huyện Hoàng Châu, Phó gia, trong ngõnhỏ.
Những người trong tộc nhìn thấy bọn họ, còn thấy Phó Vânanhbình tĩnh, xuống tay tuyệt tình, dù có đối diện với toàn bộ dòng tộc cũngkhôngsợ hãi nao núng chút nào, có thể đoán được phía sau chắc chắn có chỗ dựa, Phó lão tứ trở lạithậtrồi!
Bỗngtrênbờ vang lên tiếng gọi mang theosựnghi hoặc, "Khải ca nhi?"
Những người xung quanh ồ lên, họ châm đèn lồng rẽ sang gian bên cạnh, giơ đèn về phía trước để chiếu sáng,trênmặt đất người nằm la liệt, người hầu lật bọn họ lên, ánh đèn chiếu lên mặt những ngườiđangngấtđi, nào phải Phó Vân Khải, Phó Vân Thái và hai vợ chồng Phó tam thúc, đâyrõràng là người của bọn họ!
Triệu Kỳ nhìn xung quanh, kéohắnsangmộtbên, thở dàinói: "Đệ lớn lên ở Phó gia,nóicho đệ cũngkhôngsao, Phó tứ lão gia gặp phải thổ phỉ, c·h·ế·t tha hương. Mấy người Phó gia đókhôngtử tế gì, Vân ca nhi về đókhôngbiết có saokhông. Cũng may đại thiếu gia Dương giakhônggìkhônglàm được, vừa nãy mới nhận được tin,hắnlập tức dẫn người qua bên đó, sáng mai chắcsẽtới huyện Hoàng Châu."
Tiếng răng rắc vang lên, phiếnđãxanh bị đập nứt ramộtvết nứt sâu hoắm.
Bánh xe cántrênmặt đường lát đá gập ghềnh kêu lộc cộc.
Ông ta tát mạnh lên mặt mình mấy cái, quỳ rạp xuống mặt đất, khóc lóc thảm thiết.
Phó Vân Thái và hai vợ chồng Phó tam thúc ở bên nghe thấy vậy, nước mắtđãào ạt tuôn ra, đồng loạt quay sang nhìn nàng.
hắnhơi do dự, "Từ từđã."
Phó Vânanhnhìn bọn họ, nâng tay, "Xin cứ tự nhiên."
Lão thập nhị là đích trưởng tử củamộttrong các tộc lão,hắnnhất địnhsẽkhônglừa gạt người nhà mình.
mộttộc lão thấy thế, định kéo nàng lại nhưng bị nàng đẩy chomộtcái, lảo đảo, ngã đập mông xuống đất đau điếng.
Trờiđãtối đen như mực, mấy tộc lão ngồi trong phòng đợi tin tức, ngọn đèn dầu trong phòng lay động theo gió, người hầu bưng trà nóng lên, họ vừa dùng trà vừa bàn bạc làm thế nào để giải thích với Phó tứ lão gia về chuyện mấy ngày nay.
nóithế nàođichăng nữa, là dohắních kỷ.
Chu Hòa Sưởngđangnằm phơi nắng trong sân, bốn năm tôi tớ xung quanhđangquạt mát, bóc sơn tra, nấu trà chohắn.
Bọn trẻ đều trưởng thành rồi.
Phó Vânanhkhôngnhìnhắnnữa, ánh mắt hướng về con đường núi tối đen trước mặt, "Tới khi nhị ca về,nóivới huynh ấy muộikhôngsao,khôngcần phải lo cho muội."
Ba chưởng quầy còn lại khó xửnói: "Lão Cao, cứ coi như làđãlấy được khế thư và chìa khóađi, tới khi bọn họ pháthiệnra tứ lão gia kia là giả, người trong tộc vẫnsẽtới cướp cửa hàng thôi. Chúng tasẽrơi vào tình thế lấy trứng chọi đá, chống chọikhôngnổi với bọn họ đâu..."
Trong phòng im phăng phắc, người trong phòng trợn mắt, miệng há ra màkhôngnóinên lời, kinh hãi.
Mấy người trong tộc nhìn nhau, loạn hết cả lên nên chẳng ai biết thế nào.
Nhà đò hỏi Phó Vân Khải có muốnđiluônkhông.
Phó Vânanhgật đầu.
Kiều Gia đập hai tay vào nhau, nhìn quanhmộtlượt, ánh mắt cũngkhôngdữ dằn nhưngsựbình tĩnh hờ hững này mới thựcsựkhiến người ta sởn tóc gáy, mồ hôi túa ra chảy ròng ròng.
Bỗng phịchmộttiếng, Cao chưởng quầy quỳ rạp xuống đấy, lê gối tới trước mặt Phó Vânanh, kéo ống tay áo nàng, "Thiếu gia, tasẽthànhthậtkhai báo, tasẽđem trả lại hết của cải ta lén lấy được mấy ngày nay, xin thiếu gia giơ cao đánh khẽ, tha cho ta lần này."
Phó Vânanhđặt chén trà trong tay xuống, némmộtchồng sổ sách dày cộp xuống dưới chân mấy chưởng quầy, "Tiền mua cửa hàng của nhà chúng ta là domộtmình tứ thúc ta vào nam ra bắc vất vả kiếm được, nhờ các vị thúc bá giúp đỡ, mấy năm nay tốt xấu gì cũng có thể kiếm được chút tiền sống tạm, nuôi gia đình,khôngliên quan gì đến dòng tộc cả. Bình thường các vị thúc bá luôn mồmnóilời hay mà tại sao chỉ mới mấy ngày mà chưởng quầy ở cửa hàng, phòng thu chi đều bị thay đổi cả lượt?"
Chờ hai mẹ con bình tĩnh lại, Tô Đồngnói: "Kinh thành là đất dưới chân thiên tử,khônggiống với phủ Võ Xương, đồ ăn đồ mặc đồ dùng cái gì cũng tốn tiền cả, đến giá gạo cũng cao hơn ở đây hai trăm tiền, thuê nhà lại càng đắt đỏ hơn, tiền bạc tích cóp ở nhà trước tiên đừng động vào vội, mang những đồkhôngdùng đếnđicầm đồđi, ít nhiều gì cũng có chút tiền dự phòng."
Vài người còn lại vây quanhmộtlão già tóc hạc da mồi, nhao nhao hỏi ý kiến ông ta.
Các chưởng quầy cúi đầu, có người xấu hổ, có người lo lắng bất an.
Cảnh xuân kiềm diễm như thế nhưng trong sân Phó gia lại lộn xộn, những người bên ngoài kia mỗi người cất trong lòngmộtý xấu khác nhau, chỉ chầu chực để mở cái miệng to như bồn máu hòng nuốt hết tài sản mà Phó tứ lão giađãcực khổ tích cóp bấy lâu nay.
"Các vị đường thúc saođinhanh thế?" Phó Vânanhnhìn chằm chằm mấy ngườiđangchạy trốn, nụ cười vẫn giữtrênmôi, "Tứ thúc sắp về tới nơi rồi, saokhôngđợi tứ thúc về, uống chén rượu rồiđisao? Chất nhi còn chưa kịpnóilời cảm tạ các vị đường thúcđãnhiệt tình giúp đỡ nữa mà."
Nghe nàngnóivật, mấy người đàn ông cao lớn mặc áo ngắn, quần xà cạp đổ xô vào trong viện, chặn đường mấy tộc lão.
nóiđạo lýkhôngđược, chỉ có dùng nắm đấm mới có thể khiến những kẻ tiểu nhân tham lamâmhiểm đó sợ hãi.
"Mẹđirồi, con vô cùng sợ hãi, con sợ Hàn thịsẽchèn ép con, con sợ tứ thúckhôngquan tâm đến con nữa, con sợ bọn họsẽđuổi conđi, consẽmấtđitất cả, nếu bị đuổiđirồithìchỉ có nướcđiăn xin, người trong học đường ai cũng chê cười con, con sợ tới mức cả đêmkhôngngủ được, con sai nha hoàn tới Ngô gia tìm mẹ, mẹ chỉ quan tâm đến nhà mẹ đẻ,khôngthèm để ý đến con... Sau này con bám chặt lấyanhtỷ nhi, đòi muội ấy phải đối xửthậttốt với con, nếukhôngconsẽvẫnsẽbám chặt lấy muội ấy như thế, con cố tình bỏ ăn, épanhtỷ nhi sang thăm,anhtỷ nhi lúc ấy rất bực bội... Nhưng muội ấy đối xử với con rất tốt..."
hắnnhắm mắt lại, nội tâm giằng xé.
Xa xa vọng tới tiếng ếch kêu uôm uôm, trờiđangấm dần lên.
hắnkhôngđáp.
Nàng đứng nơi đầu ngõ, nhìn chiếc xe ngựa lẫn vào dòng người như nước chảytrênđường cái.
Phu xe trấn án: "Thái thái đừng lo, đây là thuyền của Trần gia, người kháckhôngđược phép bước vào. Bọn họ có đuổi đến đây cũngkhônglàm được gì."
Mấy người đàn ông hiểu ý, tách ra tránh đường.
Cổng lớn mở rộng, vài tộc lão muốnđilắm nhưng thấy mấy người đứng đầu vẫn chưa lên tiếng,khôngai dámđitrước.
Phó tứ lão gia chú trọng vẻ bề ngoài, làm sao có thể để ông phơi thây chốn hoang vu? Sống phải thấy người, c·h·ế·t phải thấy xác, nàng muốn đích thân đưa tứ thúc về.
Phu xe đưa họ lên thuyền.
"Đây là hiểu lầm thôi." Có người sợ hãi, nghĩ ra cái gì, vội vàng cướp lời, "Tađiđón lão tứ, đích thân nhìn thấy ông ấy trở về ta mới yên tâm được!"
Các bạn cùng trường tới tiễnhắn, Triệu Kỳ có vẻ bồn chồn, lo lắng đến thất thần.
Phó Vân Thái vừa kể chohắnnghe người Ngô gia cấu kết với người trong tộc, lấy thân phận cậu của Phó tứ lão gia công khai vào Phó gia, đập phá nhà kho, cướp sạch của cải bên trong.
Mấy ngày tiếp theo, ba người sắp xếp hành lý, cái gì có thể mangđithìmangđibằng hết, tránh chotrênđường còn phải bỏ tiền ra mua, những đồkhôngmangđiđượcthìđưa tới cửa hàng nhờ người định giá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngươi muốn vương pháp hả?" Phó Vânanhđứng lên,đitới trước mặt chưởng quầy, đánhẹvào đống sổ sách vương vãitrênmặt đất, "Mấy hôm nay, ngươi thừa dịp nhà chúng takhôngcó ai làm chủ, ngươi liên thủ với người trong tộc lấyđiba nghìn hai trăm mười ba lượng ba phân hai đồng, nuôi ngoại thất
"Ơi!" Tiểu Ngô thị trả lời, giữ chặt lấy tayhắn, "Con ngoan, về nhà với mẹ, giờ nhà mình có tiền rồi, con là con của mẹ, mẹ nuôi con."
Thực ra Phó Vânanhchỉ nắm được chứng cứ phạm tội của hai chưởng quầy nên mới có thểnóira chính xác số bạc màhắnđãngầm chiếm đoạt, những sổ sách còn lại chỉ để dọa bọn họ thôi.
Chương 87: Chạy lấy người
Phó Vân Khải nhắm mắt lại, quay lưngđi.
Cửa bị phá nhưng bên trong chẳng còn ai từ đời nào, chỉ cómộtchiêc đèn dầu lạc vẫnđangcháy đượm, phát ra tiếng kêu tách tách.
Những người trong tộcđangkhua chiêng gõ trống, đốt tiền giấy, thắp đèn dầu cũng bị giật hết áo tang, đuổi ra ngoài.
...
Phu xe lấy lệnh bài của Trần tri huyện ra, quơ quơ trước mặt người Ngô gia, "Muốn c·h·ế·t à? Xe ngựa nhà huyện thái gia nhà chúng ta mà ngươi cũng dám cản sao?"
Mấy người trong tộc sợ hãi nhìn nhau,khôngmuốn làm to chuyện nữa bèn len lénđikhỏi đó.
Phó Vânanhđưa mắt ra ngoài cửa sổ, trời sắp tối rồi, nàng phải tiết kiệm thời gian.
"Bắt thằng nhãi con kia lại cho ta, dám phá hủy hinh đường của Phó gia ta, c·h·ế·t cũngkhôngđủ đền tội!"
Hai chưởng quầy lần lượt rời khỏi phòng.
Phó tam thẩm vẫn còn nơm nớp lo sợ, liên tục quay đầu lại nhìn xung quanh, "Họsẽkhôngđuổi tới tận đây chứ?"
Cao chưởng quầy chỉ đạo đám tiểu nhị đập phámộtlúc, dẹp bỏ gần như hoàn toàn linh đường, Phó tam lãm gia được các tộc lão hộ tống xung quanhđira, mặt mày xanh mét, "Phó Vân, tên ngươi chưa bao giờ được vào gia phả Phó gia, ai cho phép ngươi nhúng tay vào việc nhà chúng ta! Người đâu! Trói nó lại cho ta!"
Bà ta khóc lóc than thở, níu chặt lấy Phó Vân Khải.
Chưởng quầnđangquỳ rạptrênmặt đất mặt mày biến sắc, mồ hôi như mưa.
Xe ngựa ra khỏi phố Đông Đại, vừa lên cầuđãbị người khác chặn lại.
Phó Vânanhbảo Cao chưởng quầy ghi lại danh sách những tiểu nhị mấy hôm naykhôngthông đồng với người trong tộc để chèn ép mấy người Lư thị, để lạimộtkhoản tiền để bọn họ lên thuyền tới phủ Võ Xương, nàngsẽcho bọn họmộtchốn dung thân.
Mấy tộc lão đứng cả dậy, lạnh lùng hỏi người đàn bà: "Ai tới cơ?"
Nhưng Phó Vânanhlại đổi giọng, "Takhôngsợ! Nhà chúng tađãthành ra như thế rồi, còn sợ cái gì nữa? Giờ tứ thúc ta quay lại rồi, trong nha môn có người quen của ông ấy, mà cho dù tứ thúc có thựcsựkhôngcòn nữa, ta dù có phải bẩm báo lên thẳng Bắc Trực Lệ cũng phảimộtmộtlớp datrênngười các ngươi!"
Mặt thái công xanh mét, chiếc quải trượng trong tay đập mạnh xuống phiến đá xanh.
Người Ngô gia vội vàng tránh đường, cười nịnh nọt: "Đắc tội, đắc tội rồi, mời ngài."
Bọn họ nhìn nhau, mồ hôi lạnh tứa ra, cốnóicứng: "Người c·h·ế·t như đèn tắt, tiểu nhị tận mắt nhìn thấy, lão tứ sao có thể c·h·ế·t rồi mà còn sống lại được cơ chứ?"
Phó Vânanhđitới chính đường.
Nàng có dũng cảm, học hành giỏi giangđichăng nữa cuối cùng cũng chỉ làmộtcôgái. Dòng tộc muốn đối phó vớimộtngười congáicăn bảnkhôngcần thủ đoạn nào cao siêu, chỉ cần tìmmộtngười bất kì, gả nàngđi, cuộc đời nàng như vậy là chấm hết.
"Còn muốn tanóitiếp nữakhông?"
Mấy tộc lão đứng ngây ra như phỗng,khôngnóinổimộtlời: "không,khôngthể thế được!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhcười nhạt, "Cần gì phải phiền tới tứ thúc tự tới đây, mấy người các ngươi thôi mà, ta tự xử lý được."
Người trong phòng ngẩng phắt đầu, ồ lên.
Lát sau,hắnlau khô nước mắt, dặn dò nhà đò, "Ta xuống gặpmộtngười, ông ở đây quan sát, nếu thấy có gìkhôngổnthìlập tức đưa thuyền rời bến,khôngcần để ý đến ta."
Phó Vân Khải gạt tay bà ta ra lần nữa, "Mẹnóisai rồi, conkhôngphải là do mẹ nuôi lớn."
Trong lúc nàngđangnóichuyện, mấy gã trai kia hùng hổ xông về phía nàng, đưa tay định túm lấy nàng.
Phó Vân Khải đỡ hai người lên xe ngựa, "Tam thúc,khôngsao đâu,anhtỷ nhi tự giải quyết được, chúng tađitrước, tới phủ Võ Xương rồikhôngai dám chèn ép chúng ta nữa."
Nàng đồng ý ngay, những ai từng làm hại đến nàng, nàng đều ghi nhớ, những ai từng giúp đỡ nàng, nàng cũngsẽkhôngquên.
Nàng mặtkhôngđổi sắc, khóe miệng nhếch lên thànhmộtnụ cười nhạo báng, "Gia phả là cái thá gì? Tốn mấy đồng tiền là có thể thêm hay bớtmộtcái tên mà thôi."
Trước khiđi,hắntrở về thư viện từ biệt các thầy, sơn trưởng Khương Bá Xuân kéohắnramộtchỗ dặn dò rất nhiều, những chủ giảng khác cũng dặn dòhắnvề saukhôngđược chểnh mảng việc học hành, hai bên đều có quà tặng cho nhau.
Phó Vânanhbình tĩnhnói: "Các vị thúc bá mới thựcsựlà những kẻđãlừa gạt ta, người trong tộc làm sao chỉ có thể trong vài ngàyđãtiếp quản được toàn bộ tài sản của tứ thúc ta cơ chứ? Mấy ngày nay các ngươi thừa dịp trong nhà hỗn loạn chiếm được bao nhiêu của cải, tađãđiều tra xong rồi, bây giờ các ngươi chọnđi, gặp nhau ở nha môn hay vẫn tiếp tục sống yên ổn."
Lúc này, cửa phòng bỗng bật ra,mộtngười đàn ông xông thẳng vào phòng, đập mạnh lên bàn, chửi bới: "Mẹ nó, Phó tứ lão gia kia là giả! Thằng nhãi ranh kia lừa chúng ta!"
Ông ta ra lệnh, bảy tám gã trai trẻ tuổi hằm hằmđitới bao vây Phó Vânanh.
Con trai càng lớn, Tô nương tử càng sợhắn, thấy thế vội vàng kéo Tô Diệu ra ngoài, "Dạo này hoa đàotrênnúiđangnở đẹp, mẹ thấy ngoài đường nhiều người bán, chúng ta cũngđihái chút hoa vào trong thành bán, có khi còn kiếm được thêm ít tiền."
Lo lắngthìlàm gì được nào?
Phó Vânanhchẳng có quan hệ gì vớihắn, nàng luôn đề phònghắn, cho dùhắncó thểhiệný tốt của mình như thế nàođinữa, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn ôm khư khư thành kiến đối vớihắn. Nàng hòa đồng với học sinh trong thư viện, đến Đỗ Gia Trinh nàng cũng có thể tha thứ, hơn nữa còn gạt bỏ hiềm khích trước kia, trở thành bạn tốt. Chỉ cóhắn, nàngkhôngchịu chohắnbất cứ cơ hội nào.
Chưởng quầy xìmộttiếng khinh miệt, "Cái thứ chưa đủ lông đủ cánh! Chúng ta nể mặt tứ lão gia mới đồng ý tới đây, chờ tứ lão gia về, chúng tasẽtrình bàyrõràng! Để tứ lão gia phân địnhđi! Để xem chúng ta trung thành hay gian dối!"
Phó Vânanhcười, dứt khoátnói, "Nha môn tuy cửa mở bốn phía nhưng lại có lệkhôngcó tiềnthìđừng vào. Thưa kiện là cái độngkhôngđáy, dù có lý hay vô lý, chỉ c*n s* vào vòng kiện tụngthìsẽtáng gia bại sản nên người bình thường thườngsẽkhôngđithưa kiện."
Nàng nhìn ra ngoài, đình việnđangđắm chìm trong nắng chiều, khẽnói: "Bán hết."
Mấy chưởng quầy mặt mày biến sắc, vội trả lời: "Thiếu gia, việc này thựcsựkhôngphải là ý của chúng ta... Tứ lão giakhôngcòn nữa, dòng tộc phái người tới, chúng ta cũngkhôngcó cách nào..."
Những người còn lại cúi đầu thấp thỏm, vừa cảm thấy thiếu gia làmộtđứa trẻ con vắt mũi chưa sạch làm sao có thểđiquan phủ kiện bọn họ nhưng lại lo thiếu gianóithật.
...
Bỗngmộttiếng ho khan vang lên, Cao trưởng quầy quay sang lườm họ trắng mắt.
(giấy tờ của cửa hàng)
Dù có phải bán hết, quy ra tiền cũngkhôngthể để người trong tộc chiếm được.
Phó Vânanhthở dài, khẽnói: "Là muội lừa bọn họ thôi."
"Ngươinóithế là có ý gì!"mộtchưởng quầy nhảy dựng lên, giận dữnói, "Chuyện dòng tộc nhà các ngươithìliên quan gì đến chúng ta? Ngươikhôngđối chọi được với đám tộc lão kiathìđịnh lấy chúng ta ra gánh tội thay à?khôngcó cửa đâu!"
Người vừa mở miệng gọihắnlàmộtngười phụ nữ tuổi tầmtrêndưới ba mươi ăn mặc đẹp đẽ tươm tất, đầu buộc đai buộc trán, trùm khăn trùm đầu, cắm trâm bạc hình Tống tử Quanâm, nhìn đầy vẻ lịchsựtao nhã.
Tô Diệu cắn môi ngây người, nhìn hai mẹ conđangđau đầu vì tiền lộ phí, lấy hết can đảm lên tiếng: "Saokhôngvề Phó gia mượnmộtchút?"
Mấy chưởng quầy vội vàng ngậm chặt miệng, thở cũngkhôngdám thở mạnh.
Dương Bình Trungđãđuổi theo, đại thiếu gia kia có thân phận cao quý, đến công tử Chung gia cũng phải cung phụnghắn, cóhắn,anhtỷ nhisẽkhôngsao đâu.
Phó Vânanhnhìn hai chưởng quầy bị ấntrênmặt đất,nóitiếp: "Về phần hai vị này, lòng tham vô đáy, nội ứng ngoại hợp với người trong tộc, định nhân cơ hội này chiếm đoạt cửa hàng nhà chúng ta, tađãnhờ người thảo sẵn mẫu đơn kiện để đưađinha môn rồi, các ngươi cứ về chờ nha môn gọiđithôi."
Đám người nhao nhao.
Mấy người này nghe thấy vậy, lác đác có người bước ra, sau khi người đầu tiênđira ngoài, những người còn lại sợ chạm mặt với Phó tứ lão gia, vội vàng theo sau.
Phó Vân Khải quay đầu về hướng có tiếng gọi, kinh ngạc.
Mấy người kia lập tức buông ra.
Cao chưởng quầy tạm thời ở lại, giúp nàng xử lý những việc còn lại, chờ bàn giao hết sổ sáchsẽđisau.
Phó tam thẩm và Phó tam thúc thở phào.
Cao chưởng quầy cũngkhôngđi, ông ta lau khô nước mắt, vỗ vai ba người còn lại,nói: "Được rồi, dọa được bọn họ rồi, giờ chúng ta phải nhanh chóng sửa soạn khế thư
mộtngười đàn ông tướng mạo thường thường, thân cao dong dỏng bỗng lao ra từ trong góc, chỉ cần đẩynhẹđãgạt ra mấy người, đùi phải quét ngang, mấy gã trai gào lên thảm thiết, chỉ trong giây lát người kiađãđánh ngã cả đám.
hắnvén vạt áo, quỳ xuống dập đầumộtcái với Tiểu Ngô thị, đứng dậy, quay lưngđixuống thuyền,khôngquay đầu lạimộtlần nào.
Nàngnóitiếp: "Sổ sách, danh sách, con dấu, tất cả đều nằm trong tay ta, những thứ các ngươi vơ vét mấy ngày nay, các ngươi ngoan ngoãn nhổ hết ra đây cho ta."
Bóng đêm đặc quánh, trờikhôngtrăngkhôngsao,trênnúithậtyên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua ngọn cây.
Các chưởng quầy của Phó giađãđến đông đủ, nín thở đứng trong phòng chờ nàng lên tiếng.
Phó Vân Khải đứng yênkhôngnhúc nhích, mặt mày lạnh lẽo hẳn, "Mẹ, tiền ở nhà ở đâu ra thế?"
...
Khổng tú tài tới tiễn nàng, thấy nàng muốnđixuyên đêm về phủ Võ Xương, địnhnóigì nhưng cũngkhôngnóinên lời.
Tô Đồng mỉm cười,khôngtừ chối, nhận lấy quà của bạn cùng trường.
hắnkhôngnóigì, quay sang nắm chặt tay Phó Vân Thái, haianhem im lặng, mặt đầy nước mắt.
Nàng từ tốn nhấpmộtngụm trà.
Phó Vânanhkhôngthèm quan tâm tới bọn họ, đường hoàng ngồitrênmộtchiếc ghế bành ở phòng thu chi, bưng ly trà trong tay.
Trước con đường lên núi, Phó Vânanhlên ngựa, Kiều Gia và mấy tiểu nhịđitheo phía sau.
Những người trong phòng vừa được thả lỏng giờ lại cứng người, ngón tay run rẩy.
Phó Vân Chương ở tận kinh sư xa xôi, y là người Phó gia... Nếu chuyện này vỡ lở, có người nhân dịp này để gây rối, Phó Vân Chương rất có thểsẽbị liên lụy.
"Mẹ, con là con thừa tự của Phó gia, đồ con ăn, con mặc, con dùng, tất cả đều là do tứ thúc cho con, tứ thúc mới là người nuôi con. Mẹ, lúc mẹ còn ở Phó gia, các chú các thím đối xử với mẹ tốt như thế, mẹ cũng là được Phó gia mua về, vậy mà còn lấy tiền chu cấp cho nhà mẹ đẻ, thẩm thẩm trước nay chưa từngnóinặng lời với mẹmộtcâu nào. Sau này mẹ lấy chồng, tứ thúc cho mẹ đồ cưới, chỉ từng đó tiềnđãđủ để mẹ cả đờikhôngphải lo lắng chuyện ăn mặc..."
"Đúng thế! Thằng nhãi ranh kia đóng kịch giỏithật, lừa được cả đám chúng ta! Phó lão tứrõràngđãchết thẳng cẳng từ lâu rồi, người xuống thuyền kia làmộtgã nhà quê!"
Khổng tú tài khẽ ho khan,nói: "Trời tốiđiđườngkhôngan toàn, hay là đợi trời sáng hẵngđi."
Phó Vânanhxua tay,nói: "Có khế thư và chìa khóa là đủ rồi."
Đám người xung quanh hô hào hưởng ứng,đitheo thái côngđibắt Phó Vân.
Phó Vânanhcúi đầu phủinhẹtay áo, "Các vịnóithế có nghĩa là những cửa hàng này là của dòng tộc chứkhôngphải của nhà chúng ta hả? Các vị cũng làm gì có lỗi với tứ thúc ta, chỉ là bị người khác ép buộc thôi sao?"
"Tứ thúc là người nhân nghĩa, nhưng tathìkhông, ta thù lâu nhớ dai. Mỗi lần sổ sách có vấn đề gì, ta đều ghi lại cả,khôngngờthậtsựcó lúc lại dùng đến."
Đâm lao phải theo lao thôi, lão tứ mạng lớn, còn có thể sống mà trở về nhưng ba đứa con nối dõi kiađãghi tạc dưới danh nghĩa của ông ta rồi, ông takhôngnhận cũng phải nhận! Lão tứ làm ăn kiếm được nhiều tiền lời như thế,khôngchi ramộtchút cho người trong tộc, họsẽkéo Phó Nguyệt ra sông dìm c·h·ế·t, họkhôngtin lão tứkhôngchịu thua!
"Tiền của Ngô gia là do các cậu cướp được từ Phó gia nhân lúc tứ thúc mất đúngkhông?"
hắnkhôngthể mềm yếu, độngmộttý là dằn dỗi như trước kia.
...
Những người khác cũng hùa theo, "Đúng thế, tứ lão gia đâu rồi?khôngphải là ngươi lừa chúng ta đấy chứ? Chúng ta phải gặp mặt trực tiếp tứ lão gia?"
"Ngươi tới tìm Vân ca nhi hả?"
Người phụ nữ nhận rahắn, kích động, nhấc váy chạy về phíahắn, "Khải ca nhi! Mẹ là mẹ con đây!"
Tiểu Ngô thị khóc đến sưng cả mắt, lảo đảo đuổi theohắn, "Khải ca nhi, mẹ thương con mà, Khải ca nhi, con quay vềđi..."
Bên ngoàiđãloạn cả lên, người người ầm ĩ.
Cũngkhôngphải tất cả mọi người đều táng tận lương tâm như đám tộc lão kia, Cao chưởng quầy và những tiểu nhị khác vô cùng bất mãn khi thấy các tộc lão chèn épcônhi quả phụ nhưng thân phậnkhôngcho phép nênkhôngcó cách nào giúp mấy người Lư thị tranh gia sản. Phó Vânanhtới tìm bọn họ, bọn họ lập tức chắp tay ôm quyền, tỏ ý tình nguyện giúp nàng chống chọi lại với các tộc lão Phó gia, cho dù làm xong việc chắc chắnsẽbị sa thải cũngkhôngvấn đề gì.
Người đàn bà ngã ngồitrênmặt đất, chỉ ra bên ngoài, gào thétkhôngngừng: "Tứ lão gia! Tứ lão gia sống lại rồi!đangở bến đò kia kìa! Cao chưởng quầynóiông ta nhìn thấy tứ lão gia bước từtrênthuyền xuống!"
"anhtỷ nhi, muội yên tâmđi, huynhsẽchăm sóc cho nãi nãi và thẩm thẩmthậttốt."hắnômmộtlúc lâu mới buông nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, "Huynh biết, huynh ở lại cũng chỉ làm cho muội vướng chân vướng tay... Muội phải cẩn thận, huynh chờ muội trở về."
Đám người nọ bàn bạc trong chốc lát, gật đầu thỏa thuận với nhau như thế, vài người ra bến tàu tìm người, mấy người ở lại Phó gia canh gác, đôi ba người khác phân công nhauđitìm người giúp đỡ.
Phía sau, Kiều Gia ôm quyền, "Công tử, mấy đại chường quầy đềuđãđến đông đủ, những người phụ trách thu tiền ruộng đất ở dưới quê cũngđãtới, hai ngày nay họ tới phúng viếng, vừa hay đều ở xung quanh đây cả."
Tiểu Ngô thị sửng sốt, cố tránh ánh mắthắn.
Phó tam thẩm ômhắnvào lòng, "Thái ca nhi, đừng lên tiếng."
Phó Vân Khải vénmộtgóc màn xe nhìn ra bên ngoài, mặt sa sầm, người canh giữ ở cầu đá hóa ra lại là thân thích bên Ngô gia.
Tô Đồng im lặng.
Phó Vânanhtrầm mặc.
Cửa hàng ở phủ Võ Xương, Nam Trực Lệ, phủ Khai Phong vẫnđangđứng tên nàng, tiệm sách mới mở vẫn luôn do nàng quản lý, người trong tộc có muốn sờ vào sổ sách cũngkhôngsờ được.
"khôngđược." Phó Vânanhlắc đầu, đưa mấy người Lư thịđi, giữ lại được tài sản Phó tứ lão gia để lại, nàngkhôngmuốn ở lại thêmmộtkhắc nào nữa, "Tứ thúc muội là ngườiyêucái đẹp, ở Nam Trực Lệ mà có kiểu dáng gì mới là y như rằng tứ thúcsẽmaymộtbộ quần áo hợp thời để mặc... Tứ thúc c·h·ế·t nơi đất khách, muội phải đưa tứ thúc trở về."
Phó Vânanhgiơ tay lên, Kiều Gia dẫn mấy người đàn ông cao lớn vào phòng, bắt hai chưởng quầy trong số đó, đập cho mấy gậy, đè sát xuống mặt đất.
"Mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi mẹ như thế, sau này, Hàn thị mới là mẹ của con."
Nghe nàng trả lời thế, ánh sáng trong Phó Vân Khải dần dần tắt ngấm.
Bọn họ chắn trước linh đường vừa khóc vừa quát mắng, mấy tiểu nhị tức giận nhưngkhôngbiết phải làm sao, dù sao họ cũngkhôngmuốn xuống tay với phụ nữ.
Mấy người này là những tâm phúc vẫn được Phó tứ lão gia tin tưởng nhất, ngoại trừ Phó tứ lão gia,khôngai có thể ra lệnh cho bọn họ.
Phòng thu chi sáng đèn, có ánh sáng vàng nhàn nhạt tỏa ra từ sau cửa sổ dán giấy, bọn chúng cười lạnh, lần này chắc chắnsẽkhôngđể bị lừa nữa!
Phó Vân Khải là người cuối cùng lên xe, trước khiđi,hắnbỗng nhiên quay lại ôm chầm lấy Phó Vânanh.
"Đúng thế, chúng ta cũng phảiđigặp lão tứ đây!"
Mấy tộc lão vẫn còn ở lại trong sân chờ đợi, đám người đó như hổ rình mồi, chỉ chờ biết được tình hình của Phó tứ lão gia là lại ngóc đầu lên lần nữa.
Cũng chính bởi nguyên nhân này mà Phó Vânanhnhanh chóng xử lý chuyện sổ sáchmộtcách dứt khoát,khôngcho người khác bất cứ cơ hội nào để khuấy cho nước đục.
Lão già nheo mắt, "Các ngươi ra bến tàu xem Phó lão tứ bị thương thế nào, những người còn lại ở lại đây cho ta!"
Hai chưởng quầy đó bị đánh đến đờ đẫn, gào khóc thảm thiết, "Ban ngày ban mặt vu oan giáng họa, có con vương pháp haykhông?"
Phó tam thúc và Phó tam thẩmkhôngchịuđi, "anhtỷ nhi, con là congái, còn bé như thế, làm sao chống chọi với tộc lão được? Bọn họsẽăn tươi nuốt sống con mất thôi. Để chúng ta ở lại với conđi!"
Phó tứ lão gia mấtđinhưng việc làm ăn trong nhà vẫn cứ phải tiếp tục, vứt bỏ mấy cửa hàng ở chốn xa xôi hẻo lánh như huyện Hoàng Châuthìcó vấn đề gì đâu. Lúc sinh thời, Phó tứ lão gia từng tính toán về sausẽtập trung vào việc bán sách, nàngsẽthay ông cầm tay chỉ việc cho Phó Vân Thái, đểhắnbiết cách quản lý tiệm sách.
hắnhỏi: "Có chuyện gì rồi?"
Trước khi tới cửa hàng quần áo, nàng tới gặp Khổng tú tài.
Phó Vânanhxua tay, siết chặt dây cương, cúi xuống nhìnhắn, "Khổng tứ ca, lờinóicũngkhôngcầnnóira quárõràng,nóira rồi, giao tình giữa chúng ta thựcsựsẽchẳng còn gì nữa..."
Những cửa hàng đó có giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, Phó tứ lão giakhôngcòn nữa, bọn họ cố giữ lấy cửa hàng chẳng khác gì đứa trẻ cầm thỏi vàngđigiữa phố xá đông đúc, quá thu hútsựchú ý, dòng tộc bị cái lợi làm mờ mắt,sẽkhôngtừmộtthủ đoạn nào để cướp đoạt gia sản của bọn họ.
Phó Vânanhkhôngdám trì hoãn thêm nữa, đưa bọn họ lên xe ngựa, "Mọi ngườiđiđi, gặp được mấy người thẩm thẩm, Quế tỷ nhithìlập tức rời khỏi nơi nàyđiphủ Võ Xương, bên kiasẽcó người đón."
Cả nhà giờ mới ý thức được mìnhđãtrốn thoát, ôm nhau khóc lớn.
"Con biết mẹ sắp lấy chồng, conkhôngđịnh ngăn cản mẹ xuất giá, con chỉ muốn mẹ nhớ đến con, thi thoảngsẽtrở về thăm con mà thôi nhưngkhông, sau khi lấy chồng, mẹđãquên con rồi." Phó Vân Khải giơ tay lau khô nước mắt, "Conkhôngphải máu mủ ruột rà của Phó gia nhưng con biết bọn họ thực lòngyêuthương con, con là con trai của Phó gia lão đại,anhtrai củaanhtỷ nhi, conkhôngphải là con của mẹ."
Phó gia.
Người mua cũng là những tộc lớn ở nơi này,khôngsợ người trong tộc nhà họ Phó tới nhà làm loạn tranh cãi, tuy những người này nhân cơ hội ép giamộtchút nhưng cũngkhôngép tới mức vô lý.
Đây là loại cao thủđãtừng g·i·ế·t người, việc g·i·ế·t người đối vớihắnmànóichẳng khác gì g·i·ế·t gà, dễ như trở bàn tay.
Vừa nghe thấy tiếngnóichuyện bên ngoài, Phó Vân Tháiđãsợ đến mức run lên cầm cập.
trênđời vẫn luôn có người tốt.
Phó Vânanhmỉm cười nhìn mấy tộc lão hoảng sợ tới mức mặt cắtkhôngcòn giọt máu, bước ra khỏi phòng.
Phó Vânanhnhìn xung quanhmộtlượt, những người xung quanh đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của nàng, người áy náy, người hổ thẹn, mặt đỏ lên nóng bừng, vội vàng quay đầuđi,khôngdám đối diện với nàng.
Mấy chưởng quầy ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía nàng.
Phó Vân Khải ngoảnh mặt làm ngơ, bước lên thuyền của Trần gia, "Xuất phát thôi."
Quê nhà thuở trước giờ chính là đầm rồng hang hổ.
"Sổ sách biết làm thế nào bây giờ? Đều cho người trong tộc tiếp quản cả rồi, chúng takhônglấy lại nổi..."
Phó Vân Chương ở xa tít tận kinh sư, Phó tứ lão giađãchết... Giờ Phó Vânanhlại bị đón về, kết quả có thể đoán được.
Nàng khẽ hômộttiếng, giục ngựa chạy nhanh.
"Đồng ca nhi nhà chúng ta cuối cùng cũngkhôngphải vất vả nữa rồi!"
Thế làmộtđám người, người cầm vũ khí, người khiêng thanh gỗ để phá cửa, đồng loạt xông vào phòng thu chi.
Khổng tú tài chỉmộtlòng suy nghĩ cho Phó Vân Chương,hắnsợ ảnh hưởng tới Phó Vân Chương nên định chờ Phó Vân Chương về rồi xử lý sau.
"Các ngươi mau ra canh gác ở đầu phố, chúng ta tới phòng thu chi bắt người,khôngđể Phó Vân chạy thoát!"
Những tiếng gọi vang lên thảm thiết khiến người nghe được như đứt từng khúc ruột.
Hai vợ chồng khẽ cắn môi, trèo lên khoang xe.
Phó Vânanhđãtrao đổi khế thư với mấy nhà giàu có trong huyện, nàng bán hết cửa hàng và ruộng đất của Phó gia xung quanh huyện Hoàng Châu.
Phó Vânanhkhôngđẩyhắnra, ừmmộttiếng, nhìn theo chiếc xe ngựa dầnđixa.
Những người khác gật đầu an tâm.
Mấy hôm nay có nhiều tiểu nhịkhôngchịu nổi cách làm việc của dòng tộcđãbị đuổiđi,khôngcó việc làm, lại còn bị những người xung quanh nhạo báng làkhôngbiết ứng biến, khiến cho bọn họ buồnkhôngđể đâu cho hết, thiếu gia đồng ý nhận bọn họ về làm, cho bọn họ cơm ăn, bọn họđãkhôngnhìn nhầm người.
Hai chưởng quầy lồm cồm bò dậy, vẫnkhôngtin làthật, lườm Phó Vânanhđầy căm hận, ánh mắt hung dữ, cười lạnh: "Cứ chờ xem!"
Nhà đò gật đầu đồng ý.
ở ngõ Liễu Điều, ngoại thất kia tên là Vu Như Thúy, năm nay mười bảy tuổi, ngươi đồng ý đánh cho nàngmộtbộ đồ trang sức..."
Những người trong phòng cứng người, nhưng vẫn cố lên giọng: "Ănnóivới vẩn!"
"Tuy takhôngở huyện Hoàng Châu nhưng sổ sách của cửa hàng đều qua tay ta, mỗi lần tứ thúc tới phủ Võ Xương đều đưa sổ sách cho ta hạch toán." Ánh mắt Phó Vânanhquétmộtlượttrênkhuôn mặt của các chưởng quầy, mỗi người mangmộtvẻ mặt khác nhau, "Các ngươi động chân động tay chỗ nào, ta biết cả, nước quá trongthìkhôngcó cá, tứ thúc bảo takhôngcần cẩn thận đến thế, làm cho có thôi, có tiềnthìmọi người cùng kiếm,khôngthể bắt mấy thúc bá vất vả mà chẳng được lợi gì như thế được."
"anhtỷ nhi, xin lỗi, ta..."
hắnnóicâu nào, Tô nương tử nghe câu ấy.
Nàngnóitới đây, dừng lạimộtchút.
Mặt nàng lạnh như băng, quát: "Giật đồ tang của họ ra, quăng hết ra ngoài."
(vợ bé nuôi ở ngoài) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai vợ chồng chần chừmộtlúc.
Nàngkhôngcười nữa, cất lời: "Cứ như thếđi, các ngươi giao chìa khóa ra đây, đống sổ sách có vấn đề này..." Nàng nhìn xuống đống sổ sáchđangmở ra dưới chân mình, "Các ngươi tự ôm vềđi."
Mấy người đứng ngoài cùngkhôngkiềm chế được khe khẽ bàn tán, "Tứ lão gia vềthậtrồi à?"
Cả đám bàng hoàng, tới lúc tỉnh rathìtức suýt hộc máu.
Cao chưởng quầy dập đầu trước mặt nàng, "Thiếu gia, tứ lão gia mất, ta chỉ là nhất thời hoang mang hoảng loạn, bị người trong tộc đe dọa mấy câu mới sinh ra ý nghĩ như thế, giờ tứ lão gia trở về rồi, ta mới hiểu tađãngu ngốc nhường nào."
Mặt người đàn bà xám ngoét, "Lão thập nhị cũng nhìn thấy ông ta, nó nhìn thấy tận mắt!"
Phó Vânanhbật cười.
Cao chưởng quầy thưa vâng, lớn tiếng chỉ huy mấy tiểu nhị, định phá hủy linh đường, mấy người đàn bàđangkhóc tang dưới đất lồm cồm bò dậy, kêu khóc: "Làm cái gì đấy! Cái thứ trời đánh! Ngươi là cái thá gì? Sao lại tới nhà chúng ta làm cái chuyện táng tận lương tâm này! Đến người c·h·ế·t cũngkhôngtha! Phá hủy linh đường của người khác, cả đám mấy người các ngươisẽkhôngđược c·h·ế·t tử tế! Kiếp sau đầu thai chỉ có thể làm s·ú·c sinh!"
Mọi người kinh ngạc bật dậy, "Giả?"
Cao chưởng quầy lớn tiếng thưa vâng, dẫn tiểu nhị xông lên, ấn chặt mấy người đàn bà cao lớn khỏe mạnh xuống mặt đất, giật hết áo tang khăn tangtrênngười họ rồi đuổi ra khỏi chính phòng.
Mấy tộc lão tức điên lên, răng nghiến vào nhau ken két.
Thiếu niên dẫu có nghèo cũngkhôngthể bị khinh thường, Phó Vânanhthận trọng, quyết đoán, khiến đối phương có ấn tượng sâu sắc, nàng lại có thanh danh của Đan Ánh công tử, tiền đồkhôngthể đo đếm được, bọn họ cho rằng sớm muộn gì nàng cũngsẽquay lại trả thù nên để lạimộtđường lui,nóimuốn kết bạn với nàng, còn đùa rằng tương lai có khi còn có lúc nhờ nàng giúp đỡ.
hắnlà con trai, người trong tộc có bắt đượchắnthìcũngsẽkhônglàm gìhắn.
hắnkhôngngờ Phó Vânanhlại đoán ra suy nghĩ củahắnnhanh đến thế, mặt mũi trắng bệch.
Chưởng quầy cứng họngkhôngnóinổi lời nào, chưởng quầy còn lại mặt mày xanh lét,khôngdám lên tiếng.
Phó Vân Khảiđivào khoang thuyền hỏi han Đại Ngô thị, Lư thị, Phó Nguyệt và Phó Quế, ngồinóichuyện với Đại Ngô thịmộtlát, sắp xếp cho chú thím và Phó Vân Khải.
Nghe đến đó, mấy chưởng quầy thở phàonhẹnhõm.
Bạn học thân thiết ở thư viện của Tô Đồng cũng tới giúphắnthu dọn hành lý, mọi người ủng hộ chohắnthêm ít tiền lộ phí, Triệu Kỳ trêu chọchắn: "Sau này đệ có thăng quan tiến chức cũng đừng quên dìu dắt chúng ta đấy."
hắndứt lời, mặt bà ta đỏ bừng, khóckhôngthành tiếng.
Nàngsẽnhớ từng người ở đâymột, chỉ tay vào linh đườngnói: "Hủyđi."
Xe ngựa tiếp tụcđivề phía trước.
Tới mai, những chưởng quầy đó mới có thể nhận ra, nhưng mà khi đó thời thếđãthay đổi rồi,mộtđêm là đủ để nàng xử lý.
Nghe Phó Vân Khảinói, Tiểu Ngô thị hơi run rẩy.
Mọi người nhìn nhau.
Người trong phòng cắn răng căm hận.
Giọng điệu củahắnvẫn yếu ớt như xưa nhưng lại có gì đókhônggiống trước kia nữa.
"Tam thúc, tam thẩmđitrước con mới có thể an tâm mà làm việc khác được." Phó Vânanhthúc giục phu xe.
mộtcơn gió ấm áp thổi qua, trong sân hoa cỏ đong đưa, thoang thoảng từng đợt hương thơm thanh mát. Hoa ngọc lan đắm chìm dưới ánh mặt trờ rực rỡ, cánh hoa trắng muốt, tràn đầy sức sống.
Suốt dọc đườngkhôngcó trở ngại gì khác, cuối cùng họ cũng tới bến tàu, phu xenói: "Lão thái thái và thái thái chỉ có thểđibằng thuyền, thiếu gianóiđể mọi người lên thuyền."
Cao chưởng quầyđãlàm việc cho Phó tứ lão gia nhiều năm, bình thường rất có tiếngnói, những người còn lại thấy ông ta đánh cược cả thể diện để chủ động nhận tội như thế, hơn nữa còn thấy thiếu gia thựcsựnóiđược làm được,khôngtruy cứu nên khẽ cắn môi, đưa ra quyết định, ôm quyềnnói: "Thiếu gia, thiếu gia đại nhân đại lượng, mấy năm nay chúng ta trung thành tận tâm làm việc, thựcsựkhôngcó điểm nào có lỗi với phủ nhà chúng ta, giờ đâykhôngdám đối chọi với dòng tộc nên mới giả vờ đồng ý hợp tác với bọn họ..."
Nàng vừanóira lời này, mặt Tô Đồng lập tức biến sắc, ánh mắt thậm chí còn hơi dữ dằn lạnh lẽo.
Mấy chưởng quầy thầm thở phàonhẹnhõm, giao chìa khóa ra, nhặt nhạnh sổ sách rồi vội vã ra về.
Thái côngnói: "khôngsao đâu, dù gìthìchúng tađãnắm được nhược điểm của Phó Nguyệt rồi, ông ta chỉ còn cách nghe theo chúng ta thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vân Khải xuống thuyền, Tiểu Ngô thị nhanh chóng chạy tới trước mặthắn, giơ tay vuốt mặthắn, vừa cười vừa khóc, "Con lớn rồi."
Cao chưởng quầy đứng ở giữa sân, lớn tiếngnóivới những người tới phúng viếng khi nãy ông ta nhìn thấy Phó tứ lão gia ở bến tàu, chắc chắnsẽsớm trở về.
Tứ thúckhôngcòn nữa, về sauhắnchính là người đàn ông trong nhà,hắnphải chăm sóc người lớn, bảo vệ các chị em trong nhà đểanhtỷ nhi sau nàykhôngphải lo lắng nữa.
Mấy người già trong vùng đứng bên cạnh cũng góp lời: "Đúng là lão tứ đấy, quần áo đồ đạc của ông ấy bị bọn cướp lấy mất rồi, còn gãy hai chân nên đầu tiên phải tới nhà thầy thuốc nối xương, xong rồi còn phảiđihuyện nha, các người cònkhôngmau mau dỡ hết vải tang xuốngđi? Phỉ phui!"
Khổng tú tài nhìn thấy nàng, vô dùng sửng sốt,hắnviết thư cho nàng nhưng mãikhôngnhận được hồiâm, cứ tưởng rằng nàng và Phó Vân Khảiđangbận thi nên chưa trở về được theo như lời người trong tộc nhà bọn họnói.
Phó Vânanhnhờhắngiúp đỡ,hắnđồng ý, vị "Phó tứ lão gia" ở bến tàu kia làmộtngười mới ở quê lên có dáng ngươi tương tự Phó tứ lão gia màhắnđãtìm cho nàng.
Cao chưởng quầy vội bước tới, chắp tay với nàng, "Thiếu gia."
Để lạimộtcái vỏ rỗng cho bọn họ, để bọn họ thèmnhỏdãi cũngkhônglấy được gì.
Chỉ có ba chưởng quầy ở lại, bọn họ là người thànhthật, có trách nhiệm, cũngkhôngđộng tay động chân quá nhiều.
Phó Vânanhthở dài, từ từ nâng Cao chưởng quầy dậy, "Ông là người làm lâu năm ở nhà chúng ta, tứ thúc tin tưởng ông nên mới để ông quản lý cửa hàng, ta hiểu đượcsựkhó xử của ông, ông chỉ bị người trong tộc ép buộc nên mới vậy, việc này về saukhôngcần nhắc lại nữa."
Mấy chưởng quần len lén nhìn nàng.
Tiểu Ngô thị gượng cườinói: "Con connhỏ,khônghiểu được đâu, các cậu của con chỉ làđanggiúp bà nội con lấy được thêm chút gia sản mà thôi,khôngthìcó mà để cho người ngoài à! Nhà chúng ta là nhà mẹ đẻ của bà nội con, vốn dĩ nên lấy nhiều thêmmộtchút, bà nội consẽkhôngđể ý chuyện này đâu."
hắnchưa bao giờ mua thư đồng hầu hạ, tự ôm bao lớn baonhỏra khỏi thư viện, nghĩ ngợimộtlúc rồi rẽ sang hướng đường Đinh.
Phó Vânanhcười khẽ,khôngmuốn tiếp tục xem trò hề này của đám tộc lão nữa, "Cútđi."
Phủ Võ Xương.
Từ đầu bên kia hành lang, cómộtngười khác chạy tới, vừa chạy vừa gào lên: "Phó Nguyệt cũng là giả! Mẹ nó, chúng nóđãchạy từ mùa quýt rồi còn đâu, trong phòng chỉ có mấy nha hoàn bị nhốt lại!"
."
Vành mắthắnđỏ hoe, "Mẹ."
hắnquay đầu nhìn về hướng huyện Hoàng Châu, đôi tay trong tay áo siết chặt.
Dứt lời, nàng ra hiệu cho mấy người đàn ông buông tay.
khôngai dám lên tiếng, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mọi người trong phòng kinh hãi.
Phó Vânanhđứng trước chính đường, mặt mày lạnh lẽo.
Mấtđisựche chở, Phó Vânanhđịnh chống chọi với dòng tộc thế nào đây?
Tô Đồngđãchuẩn bị hành lý xong xuôi, về nhànóivới Tô nương tử và Tô Diệu chuyệnhắnsắpđiQuốc Tử Giám, hai mẹ con vui mừng khôn xiết, ôm lấyhắnkhóc lócmộthồi.
Phó Vânanhnói: "Vậykhôngtiễn."
Tiểu Ngô thị nhìn thấyhắnrồi, nhất địnhsẽbáo cho những người khác ở Ngô gia, bọn họ nênđisớmthìhơn.
Nàng biết tại sao ngay từ đầu Khổng tú tài lại khoanh tay đứng nhìn, những việc trong dòng tộc, đến quan phủ cũngkhôngthể can thiệp vào, nếukhôngTrần tri huyệnsẽkhônggiả câm giả điếc như thế.
Vành mắt Tiểu Ngô thị cũng đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, "Khải ca nhi, mẹkhôngcó cách nào khác, những việc này đều do người trong tộc quyết định, ta có thể làm được gì đây? Con ngoan, con vốnkhôngphải máu mủ ruột rà gì của Phó gia, bọn họsẽkhôngđối xử tốt với con đâu, mẹ nuôi con lớn khôn, chỉ có mẹ mới thựcsựđối xử tốt với con mà thôi, giờ Phó gia nghèo rồi, người trong tộcsẽkhôngdễ dàng buông tha cho bọn họ đâu, con là đứa trẻ được nuông chiều từ bé, mẹkhôngnỡ thấy con phải vất vả như thế, con về ở với mẹđi..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.