Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Tin dữ
Sấm mùa xuân vang lên đì đùng, mưa to cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, trong đình viện, hoa tàn lá úa rơi đầytrênmặt đấy, phiến đá xanh cũng ướt nhẹp, látrêncành được cơn mưa rào mùa xuân gột rửa, sáng bóng xanh mướt.
Đám học sinh mặc thêmmộtchiếc áo khoác bên ngoài, cầm chổi cầm xẻng dọn dẹp cho sạch bùn lầy trước thềm đá, tiếng cườinóivang lên ríu rít.
Vương Đại Langđiqua sân, bước lên thềm đá, lau khô nước bùn bắntrêngiày, đẩy cửa rađivào phòng, "Thiếu gia, có thư ạ."
đangdựa vào bàn viết, Phó Vânanhngẩng đầu, nhận lấy phong thư.
Là thư của Phó Vân Chương.
Nàng mỉm cười, đặt bút xuống, mở ra thư ra đọc.
Trong thưkhôngnhắc tới chuyện thi hội, chỉ viết về chuyện yđidu ngoạn ở vùng phụ cận kinh thành, chuyện ở phía bắc tuyết rơi rất dày, dày hơn phía nam nhiều, trước đây y đọc thơ,khônghiểu nổi câu "Núi Yên Chi tuyết như chiếu cuốn" [1], giờ cuối cùngđãhiểu, cảnh tuyết lớn rơi rào rạtkhônghề giống với những bông tuyết lả tả ở phương nam. Rồi y lại kể chuyện y kết bạn với rất nhiều cử nhân vào kinh thành dự thi, mọi người cùng nhau du lịch khắp kinh thành, ăn rất nhiều món ăn mới lạ mà trước đây chưa từng nếm. Vẫn thường nghenóinam ngọt bắc mặn đông cay tây chua, đúng là như thế, mỗi ngườimộtkhẩu vị khác nhau nên tranh cãikhôngthôi. Biết nhiều người, nào tránh được tranh cãi.khôngbiết có phải vì người Hồ Quảng thường làm cá khô, thịt hun khói haykhôngmà người bên ngoài thường cười nhạo người Hồ Quảng là "cá khô", y từng bị những người khác chửi mắng là "cá muối". Người Hà Nam có ngoại hiệu là "kẻ trộm lừa", người Chiết Giang sung túc, biết tích cóp của cải, bị gọi là "đậu muối", ý châm chọc người nọ là keo kiệt, bủn xỉn.
[1] Trích "Bắc phong hành" - Lý Bạch
Kểthậtnhiều chuyện vụn vặt hằng ngày xong, y hỏi thăm tình hình gần đây của nàng, cuối cùng, giống như trước đây, y dặn dò nàng gặp phải việc gì khó nhất định phảinóivới y,khôngđược tự cố đấm ăn xôi.
Từ đầu tới cuối,khôngcómộtcâu nào đề cập tới những chuyện liên quan đến kì thi hội.
Đây rất có thể là phong thư Phó Vân Chương viết cho nàng trước khi thi hội.
Phó Vânanhđọcđiđọc lại mấy lần nhưng vẫnkhôngtìm thêm được điểm nào khác biệt nên xác định được điều này.
Đại khái là sợ nàng lo lắng nên dẫu bận rộn y cố gắng bỏ thời gian viết thư cho nàng nhưngkhôngkể vềsựthấp thỏm lo âu của y trước kì thi, chỉ kể mấy chuyện ăn, chuyện chơi hằng ngày, đến cả nét chữ cũng thoải mái,khônggò ép, cứ như thể y tới kinh thành lần này chỉ đểđichơimộtvòng cho biết, chuyện thi cử chẳng quan trọng chút nào.
Nàng gấp lại thư, nhìn nhánh cây vừa trổ ra những chồi nonmộthồi, thất thần.
Phó Vân Chương vừa thi đỗ cống sĩ, sắp tớisẽphải thi đình diện thánh, kết quả thi đìnhsẽliên quan trực tiếp tới việc con đường làm quan trong tương lai của ysẽđiđược bao xa, tuy trước kia y từngnóikhôngmuốn làm quan nhưng từ việc về sau này y lại thư từ qua lại với Diêu Văn Đạt, có thể thấy yđãđổi ý. Vậythìkhôngcần phảinóicũng biết kì thi đình quan trọng với y như thế nào.
Tới Quốc Tử Giám là cơ hội ngàn năm cómột, người khác có mơ cũng chẳng có. Ở chỗ khác có tốt thế nàothìchung quy cũng chẳng thể so sánh được với kinh thành, đó là trung tâm quyền lực, có chỗ đứng ở kinh thành mới có thể phát triển lên cao hơn nữa.
Cùng với đó, nguy hiểm cũng lớn hơn.
Nàng họ Phó, tên nàng gắn liền với Phó Vân Chương, trước mặt người khác, họ làanhem họ, nếu nàng bại lộ thân phận trong lúc ở Quốc Tử Giámthìnhất địnhsẽliên lụy đến y.
LàmmộtĐan Ánh công tử tự do tự tại khác với việcđiQuốc Tử Giám. Đan Ánh công tử dù có bị vạch trần thân phận, cũngsẽkhôngliên quan gì đến triều đình nhưngđikinh thành, tất cả mọi chuyện đều có thểsẽcó dây mơ rễ má với triều đình,khôngai có thể tách mình ra khỏi mớ bùng nhùng đó.
Gió xuân thổi vào phòng, trong gió đầy mùi đất ẩm sau mưa.
Phó Vân Khải và Viên Tamđangkhe khẽ tranh cãi với nhau về chuyện ai giúp được nàng nhiều hơn. Sau cơn mưa, mặt trời ló rạng, ánh nắng chiếu xuống hành lang, tạo thành những bóng nắng lấp lánh.
Màn trúc hơi đong đưa, trượt vào nhau như dòng nước chảy, khóe miệng nàng cong lên, đưa ra quyết định.
...
Khương Bá Xuân rất kinh ngạc.
Tới Quốc Tử Giámkhôngchỉ có nghĩa làkhôngcần tham gia khoa cử cũng có thể ra làm quan mà còn là cơ hội để kết bạn với con cháu những gia đình quyền quý, hoàng thân quốc thích đức cao vọng trọng nhất kinh thành, nhờ đó có thể mở rộng mạng lưới của bản thân trong thời gian ngắn, quen biết nhiều người. Vậy mà Phó Vân vẫnkhônghề động lòng, từ chối phần thưởng này.
"Trò biết tròđangbỏ lỡ cái gìkhông?" Khương Bá Xuân cau mày, nhìn nàng, nghiêm mặtnói, "Trò giỏi viết văn như thế, chắc hẳn là muốn thi đỗ làm quan chứ hả?"
Có rất nhiều cách để tới kinh thành... NhưnghiệngiờđiQuốc Tử Giám quá mạo hiểm, chỉ cầnđinhầmmộtbước thôisẽdẫn tới những hậu quả nghiêm trọng màkhôngai có thể lường trước được, nếu cóđithìcũng nên là tự bản thân nàngđichứkhôngphải do thư viện đề cử.
Phó Vânanhcúi đầunói: "Học sinh làm thầy thất vọng rồi."
Khương Bá Xuân trầm mặc hồi lâu,trênmặt bỗng nở nụ cười, xua tay, "khôngtới mức đó, trò rất có chí khí."
Có người muốnđiđường tắt, nhưng cũng có ngườikhôngmuốn lợi dụng con đường này, muốn dựa bảo thực lực của chính bản thân mình để từng bước hoàn thành mục tiêu. Học sinh xuất thân từ Quốc Tử Giám, nếukhôngtham gia khoa cử màđãra làm quanthìthườngsẽbị những quan viên xuất thân khoa cử kinh thường. Đương nhiên những người có thểđira từ Quốc Tử Giám rồi bước thẳng vào quan trường đều là con cháu thế gia, tốc độ thăng quan tiến chức nhanh như măng mùa xuân, mau chóngđil*n đ*nh cao, căn bảnkhôngcần quan tâm tớisựcoi thường của quan viên cấp thấp.
Phó Vânanhnhướn mày. Nàng biết Khương Bá Xuân hiểu lầm nhưng cũngkhônggiải thích gì, chỉ mỉm cườikhôngnói.
"Vừa hay Quốc Tử Giám Tư nghiệp từng học ở thư viện của chúng ta, triều đình quyết định khôi phục chế độ tiến cửmộtlần nữa, năm nay Hồ Quảng và các vùng phía nam có mấy suất, chỉ nhận học sinh dưới mười lăm tuổi... Phó Vân, nếu trò từ chối, vậythìthư việnsẽđề cử Tô Đồng nhập học ở Quốc Tử Giám."
Tô Đồng sao?
Phó Vânanhchần chừmộtlúc rồinói: "Vậythìhọc sinhsẽchuẩn bị quà chúc mừng biểu huynh."
Thấy nàng bình tĩnh, hoàn toànkhôngcó thái độ oán hận, Khương Bá Xuân hài lòng gật đầu, rồi lại thở dài, "Ngày mai tasẽnóivới Tô Đồng tin này, trước lúc đó, nếu trò thay đổi quyết địnhthìcó thể tới tìm ta."
Phó Vânanhngẩng đầu, mỉm cườinói: "Đến việcsẽtặng quà gì cho biểu huynh học sinh cũngđãnghĩ xong rồi ạ."
Trở về khu phía đông từ chỗ của Khương Bá Xuân, nàngkhôngtrở về phòng mình ở đường Đinh mà lập tức rẽ sang phía đường Giáp.
"Sổ tay chế nghệ" tái bản mấy lần, ngoại trừ tên tác giả Phó Vân,trênbìa mỗi cuốn sách còn liệt kê đầy đủ những người trợ giúp, bao gồm giáo thụ và học sinh trong thư viện, trong đó đương nhiên cũng có Đỗ Gia Trinh.
Qua lại với Phó Vânanhcàng nhiều, thành kiến của Đỗ Gia Trinh đối với nàng cũng tan dần, quan hệ giữa hai người thoải mái hơn trước rất nhiều. Giờ học sinh ba đường khácđãcó thể tự do ra vào đường Giáp,khôngcó ai ngăn cản nữa.
Phó Vânanhđithẳng vào đường Giáp, học sinhđitrênđường nhìn thấy nàng, sợ tới mức ba chân bốn cẳng chạy vội sang chỗ khác.
Nguyên nhân thực rakhôngnằm ở chính bản thân nàng, chỉ là buổi chiều là buổi thi định kì, nàng làmộttrong những người ra đề. Mấy lần thi trước, nàng ra đề vô cùng lắt léo, lắt léo tới độ đám học sinh vừa đọc đềđãnhư phát khóc tới nơi, giờ này mấy học sinh nhìn thấy nàngđãhốt hoảng, chân nhũn ra, cố chạythậtxa.
Vậythìcàng yên tĩnh, nàngđithẳngmộtmạch, tìm gặp Tô Đồng lúc nàyđangở trong phòng ôn bài.
Tô Đồng nghe thầy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàngthìnhướn mày, ánh mắt như dò hỏi nàng tới đây làm gì.
Nàngkhôngvòng vo,nóithẳng: "Tô Đồng, chúng ta làmmộtgiao dịchđi."
Tô Đồng ngẩn người.
mộtlát sau, nghe Phó Vânanhnóixong về suấtđiQuốc Tử Giám, mặthắnhơi đổi sắc, hơi nhìn xuống,thìthầm như tự hỏi, "Sao lại nhường cơ hội cho ta?"
khôngđợi Phó Vânanhtrả lời,hắnđãhiểu ra điểm mấu chốt, nhíu mày, thái độ cũng mạnh mẽ hơnmộtchút, "Muội sợ đúngkhông? Nên mới tự nguyện nhường suấtđicho người khác."
Phó Vânanhđứng trước mặthắn, nhếch môi, cườinói: "Muội có sợ haykhôngkhôngquan trọng, chỉ cần muội lên tiếng, huynhsẽkhôngcó được suấtđinày, còn muội có suất nhưng sau này muội cóđihaykhông, huynh cũng có làm gì được muội đâu. Kì hạn chỉ có mấy tháng, hơn nữa chỉ nhận học sinh dưới mười lăm tuổi, bỏ qua cơ hội lần này, người tiếp theo được chọnsẽlà ngườinhỏtuổi hơn huynh."
Nàng ngừng lạimộtchút,nhẹnhàngnói, "Tô Đồng, huynh phải biết, quyền chủ động nằm trong tay muội. Nhường haykhôngnhường là do muội quyết định. Nhường cho huynhthìtừ đây huynhmộtbước lên mây,khôngnhường cho huynhthìmuội cũng chẳng có tổn thất gì."
Sắc mặt Tô Đồng hơi tối xuống.
Phó Vânanhnói: "Muội chỉ hỏi huynhmộtlần thôi, huynh suy xét chothậtkĩ. Sau thời gianmộtnén nhang, muộisẽtới tìm sơn trưởng,sẽkhônghỏi lại huynh lần thứ hai nữa."
Tô Đồng hơi nheo mắt.hắnbiết, Phó Vânanhthựcsựcó thể làm như thế.
hắnkhôngsuy nghĩ quá lâu, gần như chỉ trong chớp mắtđãcó lựa chọn của mình.
Đối vớihắnmànói, vinh hoa phú quý quá hấp dẫn. Để tránh né việc hôn nhân với Phó gia,hắnđãbỏ lỡmộtlần thi, khiến cho Phó tam lão gia bắt đầu nghi ngờhắn...hắnhiệngiờ chưa thể bảo vệ bản thân và người nhà của mình, có nhu cầu bức thiết phải trèo lên cao, cao hơn nữa...
hắnhạ quyết tâm,trênmặt dần lộ ramộtnụ cười châm chọc, cũngkhôngbiết làđangcười ai.
"Muội muốn gì ở ta?"hắnhỏi Phó Vânanh.
Phó Vânanhbình tĩnh đáp: "Muội chỉ muốnmộtsựđảm bảo."
Tô Đồng hiểu ý, rútmộttờ giấy ra, chấm mực viếtmộtphong thư, cuối cùng dùng dấu tay thay cho con dấu.
"anhtỷ nhi."hắnđưa thư cho Phó Vânanh, thấy nàng gập lại gọn gàng, định ra khỏi phòng mới gọi nàng lại.
Phó Vânanhdừng bước, quay lại nhìnhắn.
Tô Đồng bước tới trước mặt nàng, nhìn đôi mắt có thần sáng ngời của nàng, mặt mày như họa, làn da trắng nõn, tuổi càng lớn, ngũ quan càngrõnét, càng thêm phần kiều diễm, tuy ăn mặc vẫn là kiểu nam nhưng chỉ cần nhìn bề ngoài thôi cũngđãthấy có chút khác biệt. Tuy vậy từng lời ăn tiếngnói, điệu bộ cử chỉ của nàng đều ưu nhã thong dong,khônghề có chút ngại ngùng, sợ sệt nào nên cho tới giờ chưa từng có ai hoài nghi chuyện dung mạo của nàng quá xinh đẹp, mọi người chỉ cảm thán nàng thựcsựtuấn tú, là con trai mà trông như congái, rằng vẻ bề ngoài của nàng vượt lên hẳn người bình thường.
"Cảm ơn muội... Tanóithậtlòng."
Nàng vốn có thể giả vờ nhận suấtđinày rồi cố ý kéo dài thời gian, vậythìsẽchẳng ai đượcđikinh thành cả... Nhưng nàngkhôngnhư thế, tuy nàng sử dụng cách ép buộc để lấy được thưhắnviết nhưnghắnvẫn cảm kích nàng.
Ít ra nàng vẫn nương tay, chohắnmộtcơ hội để giao dịch.
"Ngũ biểu huynh..." Phó Vânanhnhìnhắn, "Muội chúc huynh tiền đồ như gấm, tương lai rộng mở."
Tô Đồng mỉm cười, khóe miệng cong lênmộtchíu, đôi chân mày nhíu chặt lần đầu hoàn toàn giãn ra, "Muội cũng thế."
...
Chẳng bao lâu sau, học sinh trong thư viện đều biết Tô Đồng sắp nhập học ở Quốc Tử Giám.
Viên Tam bất bình thay Phó Vânanh, "Tại saokhôngphải lão đạiđicơ chứ?"
Chu Hòa Sưởng mới lành bệnh quay lại cũngnói: "Đúng thế, đáng lẽ phải là Vân ca nhiđimới đúng!"
Chỉ có Phó Vân Khải là biết tại sao, im lặngkhôngnói.
Phó Vânanhnhíu mày, "khôngnóichuyện này nữa, ngày maiđira ngoài mua chút lụa Nga Khê bồi tranh, Đại Langkhôngbiết gì về vụ này, lần trước bảohắnra cửa hàng mua, cuối cùnghắnmuamộtcuộn lụa mỏng may áo về."
Chu Hòa Sưởng sốt sắng: "Ta bảo Cát Tườngđimua cho, chắc chắn làhắnbiết."
"khôngcần đâu, ta đích thânđichọn." Phó Vânanhđặtmộtbức tranh cảnh xuânđãhoàn thành sangmộtbên, sắp tới sinh nhật của Phó tứ lão gia, đây là quà mừng thọ nàng chuẩn bị cho ông.
Học sinh tới giúp nàng sắp xếp lại sáchđãkín đầy cả sân, nghe thấy vậy cũng nhao nhao. "Vân ca nhi, tađivới!"
"Ta cũngđi, ta cũngđi, ta giúp ngươi xách đồ."
Phó Vânanhnhìn quanh sânmộtlượt, kéo hai ba mươi thiếu niên choai choai ra cửa hàng mua đồ... Cái cảnh ấy, nghĩ thế nào cũng giốngmộtcông tử ăn chơi đàng đ**m dẫn theomộtđám đàn em thất học, vô công rồi nghềđigây chuyện thị phi khắp nơi khắp chốn.
...
Ngày hôm sau, vừa tan học, nàng nhân lúc những người kháckhôngchú ý, dẫn Vương Đại Lang và Kiều Gia vội vã ra khỏi thư viện.
Viên Tamkhônghổ là được huấn luyện ra từ ổ cướp, nhanh tay nhanh mắt, lặng lẽđitheo phía sau nàng. Đợi nàngđiđượcmộtđoạn đường núi dài mới nhảy ra từ khúc quanh, "Lão đại, tađivới ngươi, ta nhanh mồm nhanh miệng, có thể mặc cả giúp ngươi!"
Phó Vânanhnhìnhắn, ngầm đồng ý chohắnđitheo.
Cuối cùng nàohắncó nhanh mồm nhanh miệng gì đâu,rõràng là nắm tay to, giọng điệu dữ dằn, người bánkhôngdám cất cao giọngnóichuyện vớihắnthìcó.
Mua lụa Nga Khê và những đồ cần thiết đề bồi tranh xong, tiện đường còn mua cho Viên Tam, Phó Vân Khải với mấy người Chu Hòa Sưởng, Chung Thiên Lộcmộtít đồ ăn đồ chơi, Phó Vânanhngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, "Về thôi."
Nàngđigiữa, Viên Tam và Vương Đại Lang mỗi người ômmộtchiếc hộp lớnđihai bên, Kiều Giakhôngcầm gìđicuối cùng.
điqua con ngõnhỏ, ngay đầu ngõđãnhìn thấy hai hàng người xếp hàng chặn kín đườngđi.
Ngoài cửa hàng chen chúc toàn người là người,trênthềm đá và trong ngõ cũng kín chật người.
Viên Tam tò mò, hỏi ngườiđangxếp hàng: "Các ngươi mua gì thế? Sao nhiều người vậy?"
Người nọ đáp: "Đan Ánh công tử ra sách mới, chúng tađangchờ mua sách chứ còn gì nữa! Đây là lần in thêm cuối cùng, lần trước ta tới muộn nênkhônggiành được nên lần này phải tới sớmmộtchút,khôngtin lần này cũng muakhôngnổi!"
Người xung quanh cũng mồm năm miệng mười, sôi nổi bàn tán:
"Lần trước là tặngkhông, ta cứ nghĩ là thứ vớ vẩn chẳng ai thèm đọc, nhưng giờthìhay rồi, muốn mua cũngkhôngcó chỗ mà mua!đãthếhắnlại cònkhôngbán, chỉ tặng thôi nên muốn cũng chỉ có thể chờ thông báo, xếp hàng chờ lấy sách, tên hàng xóm nhà ta có hai cuốn liền, ta năn nỉhắncho tamộtcuốn, thế mànóisaohắncũngkhôngchịu!"
mộtngườithìthầm: "Thực ra có mấy tiệm sách khác lén khắc rồi in lậu, bán cũngkhôngđắt, tiếc là bản lậu sao chép từ bản đầu tiên,khôngcó nhiều nội dung như sách in mới..."
Những người khác nhìnhắnphẫn nộ, gắt lên: "Đan Ánh công tử tri ân quê hương,hắnviết sáchkhônglấy tiền, mấy cái tên gian thương lòng dạ hiểm độc kia dựa vào tên tuổihắnđể bán sách lậu, ngươikhôngđibáo quan phủthìthôi, còn mặt mũi đứng đâynóichuyện về bọn gian thương đó nữa à? Đừng bắt bọn ta nghe, bẩn tai!"
...
Viên Tam nghe người ta bàn tán rôm rả, cười hề hề, lè lưỡi với Phó Vânanh.
Phó Vânanhlắc đầu bật cười, "đithôi, phía trước có cửa hàng của Phó gia,đivòng qua bên đó có khi còn nhanh hơn."
Mấy ngườikhôngvào ngõ mà tiếp tụcđithẳngmộtđoạn, bên đường có cửa hàng vải vóc, trong tiệm đông người qua lại, làm ăn khá tốt, tiểu nhịđangđon đả giới thiệu cho mấy người phụ nữ trung niênmộtlô vải mới.
Phó Vânanhkhôngđivào mà dẫn theo mấy người Viên Tam rẽ vàomộtcon ngõnhỏbên cạnh cửa hàng.
Đúng lúc này, hai tiểu nhị khiêng mấy s·ú·c vải Miện Dươngđira từ cửa hông, nhìn thấy Phó Vânanh, mặt trắng bệch, g mình kinh hãi, mấy s·ú·c vảitrênvai lăn xuống, xổ tung ratrênmặt đất.
Chưởng quầy trong cửa hàng nghe thấy tiếng động đứng dậy mắng mỏ: "Đồkhôngcó mắt! Có mỗi thế mà cũngkhônglàm được! Cònkhôngmau nhặt lênđi!"
Hai tiểu nhị run rẩy, chân nhũn ra, nhìn trộm Phó Vânanh,khôngbiết phải làm gì đành đứng bất động.
Chưởng quầy càng lớn tiếng chửi mắng, tiện tay cầmmộtchiếc gậy lớn lao ra định quất vào người tiểu nhị, bỗng nhìn thấy Phó Vânanh, kinh hoàng sửng sốt, mặt mày biến sắc.
Chiếc gậy gỗ trong tay chưởng quầy rơi đánh cạchmộtcái xuống đất.
"Thiếu... Thiếu gia..."
Phó Vânanhtỉnh bơ, mỉm cười hỏi: "Trịnh chưởng quầy đâu?"
Chưởng quầy kia đưa tay lau mồ hôi, trả lời: "Trịnh... Mẹ Trịnh chưởng quầy bị ốm, ông ấy về nhà chăm sóc cho mẹ rồi, tiểu nhân tới đây giúp ông ấy quản lý cửa hàng."
Phó Vânanhim lặng.
rõràng là Trịnh chưởng quầyđãđilấy hàng với Phó tứ lão gia, chưởng quầy trước mắt chỉ làmộttiểu nhị chuyên làm chân chạy trong nhà. Nàng giúp Phó tứ lão gia quản lý sổ sách, biết mặt tất cả chưởng quầy ở các cửa hàng và phòng thu chi, cũng biết mặt người làm công trong cửa hàng. Trước khi Phó tứ lão gia lên đường, hai người họđãcùng bàn bạc để chọn ra những ngườisẽở lại trông coi cửa hàng, gồm bốn đại chưởng quầy chịu trách nhiệm quản lý các cửa hàng khác nhau, trong đó chắc chắnkhôngcó tiểu nhị trước mắt.
Nàng nhìnmộttrong hai tiểu nhịđangmồ hôi ròng ròng, cườinói: "Cũng tại ta đột ngộtđivào, làm họ giật mình, chỉ là việcnhỏthôi, hai người khiêng vải cất vào nhà khođi."
Tiểu nhị vẫnkhôngdám động đậy.
Chưởng quầy vộinói: "Thiếu giađãnóithế mà các ngươi cònkhôngđiđià? Đầu bị nước vào hay sao thế?"
Hai tiểu nhị vâng vâng dạ dạ, nhanh chóng sắp xếp lại mấy s·ú·c vải,đivào cửa hàng.
Phó Vânanhdặn dò chưởng quầy: "Đừng mắng chửi bọn họ, càngkhôngnên đánh người, nhà chúng takhôngđánh tiếu nhị."
Sắc mặt chưởng quầy cứng đờ, đá gậy gỗ sangmộtbên, cười hề hề: "Tiểu nhân cũngkhôngđịnh đánh bọn họ... Chỉ dọa bọn họ chút thôi."
Phó Vânanhừmộttiếng,khôngnóigì nữa rồiđimất.
...
Trở về Giang Thành thư viện, nàng lập tức bảo Kiều Giađiphố Cống Viện, "Mẹ tađangở đó, phiền ngươi tới đón bà ấyđiPhạm phủ."
Triệu sư gia ở Phạm phủ, nàng giờ chỉ có thể nhờ Triệu sư gia giúp đỡ.
Kiều Gia nhất quyếtkhôngchịuđi, "Phó thiếu gia, ta chỉ bảo vệsựan toàn của thiếu gia, những người khác sống c·h·ế·t thế nàokhôngliên can tới ta."
Lờinóithẳng thừng nhưng thái độ lại cung kính, chỉ có ngữ khí là dứt khoát, cứng rắn.
Phó Vânanhnhíu mày, "Ta ở trong thư viện, rất an toàn."
Kiều Gia vẫnkhôngdao động,nói: "Chủ tửyêucầu ta bảo vệ thiếu gia, nếu thiếu gia có mệnh hệ gì, ta có c·h·ế·t muôn lần cũngkhônghết tội."
Thấykhônglay chuyển nổihắn, Phó Vânanhđành phảiđitìm Chu Hòa Sưởng.
Chu Hòa Sưởng lập tức phái tôi tớ tới phố Cống Viện đón Hàn thị.
Người được pháiđicòn chưa kịp trở về báo cáo, học trưởng Lý Thuậnđãtới tìm Phó Vânanhvà Phó Vân Khải, "Có người từ Phó gia tới đón hai người,nóilà bà nội bệnh nặng..."
Phó Vân Khải luôn gắn bó khăng khít với Đại Ngô thị, nghe vậy lập tức nôn nóng, thúc giục thư đồng sửa soạn hành lý.
Chỉ chốc lát sau, phó giảng Ngô Đồng Hạc dẫn người được Phó gia phái tới đến, Ngô Đồng Hạc thay mặt sơn trưởng Khương Bá Xuân đưa cho Phó Vânanhvà Phó Vân Khải giấy xin nghỉ họcđãđược phê chuẩn, "Lần này bà nội các trò bị ốm, các trò nên về sớmđithôi, chữ hiếu là đầu."
hắntrịnh trọngnói, chắc hẳn người đến từ Phó giađãnóivớihắnbệnh tình của Đại Ngô thị rất nghiêm trọng.
Hai người tới đón Phó Vânanhvà Phó Vân Khảithìmộtngười là quảnsựmà bình thường Lư thị nể trọng nhất, người còn lại là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của Đại Ngô thị. Phó Vân Khải nhận rahắn, gọihắnlà cậu,hắnlàanhhọ của Tiểu Ngô thị.
Chuyện xảy ra bất ngờ, Phó Vânanhvà Phó Vân Khảikhôngkịpnóilời cáo biệt với bạn cùng trường, vội vàng thu dọn hành lý, ra cổng, bước lên xe ngựa.
Ngô đại cữu hômộttiếng, xe ngựa lộc cộc chạy như bay xuống chân núi.
Đại Ngô thị hình như thựcsựnguy kịch tới nơi rồi, Ngô đại cữu luôn miệng thúc giục phu xe, trong giọngnóilộ rasựnôn nóng.
Ra khỏi thành,đithêm tầm nửa canh giờ, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại màkhôngcó báo trước gì, Phó Vân Khải và Phó Vânanhđangngồi dựa vào thành xe,khôngkịp đề phòng nên suýt nữa ngã văng xuống.
Ngô đại cữu xuống ngựa, đưa mắt nhìn quảnsự, khẽnói: "Được rồi, ở đâyđi, tránh đêm dài lắm mộng."
Quảnsựgật đầu, đánh mắt ra hiệu cho thủ hạ.
Thủ hạ hiểu được ám hiệu, rút dây thừngđãchuẩn bị ra, vây xung quanh xe ngựa.
Phó Vân Khải bị ngã, đầu váng mắt hoa, vén rèm trước lên, giận dữnói: "Có chuyện gì..."
Còn chưa dứt lờiđãthấymộtđám người mặt mũi dữ tợnđangbao vây mình và Phó Vânanh, kinh hoàng khiếp sợ, lời chưanóixong cũng nuốt lại trong bụng.
Phía sauhắn, Phó Vânanhvén màn xe, nhìn xung quanh, "Các ngươi muốn làm gì?"
Ngô đại cữu nhếch miệng cười khả ố, lộ ra hàm răng vàng khè, "Hai đứa chúng mày đều được nhận nuôi, hưởng phúc mấy năm thế là cũng đủ may mắn rồi." Mặt gã sa sầm, hừ lạnh, "Trói lại, vứt xuống sôngđi."
Đám thủ hạ cao giọng thưa vâng, đồng loạt áp sát Phó Vân Khải và Phó Vânanh.
Phó Vân Khảikhônghiểu chuyện gìđangxảy ra, theo bản năng chắn trước mặt Phó Vânanh, "Vân ca nhi, huynh giữ chân bọn họ, đệ mau chạyđi..."
Phó Vânanhvẫnkhôngchạy, nàng nhìnhắn. Phó Vân Khảiđangchực liều mạng với Ngô đại cữu. Nàng giữ chặt lấyhắn,nóikhẽ, "khôngsao đâu."
Nàng vừa dứt lời, mười mấy hộ vệ của Vương phủ mặc áo bó tay đột nhiên xông ra từ bụi cỏ, vây chặt Ngô đại cữu và quảnsự.
Các hộ vệ ai cũng là cao thủ mà đám người Ngô đại cữu và quảnsựmang đến chỉ là bọn côn đồ vớ vẩn, hai bên đánh đấmmộthồi, thắng bạiđãrõ.
Ngô đại cữu và quảnsựthấy chuyệnkhôngthành, định chạy trốn nhưngđãbị hộ vệ xách cổ áo ném tới trước mặt Phó Vânanh.
Nàngnói: "Đánhmộttrậnđãrồinóisau."
Mấy hộ vệ lên tiếng đồng ý, siết chặt nắm tay kêu lách cách, đánh bọn chúng túi bụi.
Ngô đại cữu bị đánh rụng ba cái răng, mồm miệng toàn máu, kêu la thảm thiết.
Phó Vânanhngồitrênchiếc ghế Phó Vân Khải vừa chuyển tới cho nàng, thầm đếm tới ba mươi mới giơ tay lên.
Hộ vệ lập tức dừng tay.
Ngô đại cữu và quảnsựmặt mũi bầm dập, ôm bụng lăn lộn, khẽ rên từng hồi.
Phó Vânanhphóng tầm mắt về phía dòng Trường Giang mênh mông chảy siết bên cạnh,nói: "Ta hỏi cái gì, các người đáp cái nấy, ai đáp chậmthìtrói lại ném xuống sông."
Ngô đại cữu và quảnsựsợ cứng người, cố mở to đôi mắtđãbị đánh cho sưng húp nhìn khắp xung quanh.
Lũ côn đồđãbị đánh gục, xung quanh chỉ còn hộ vệ Vương phủ. Nghe Phó Vânanhnóivậy, mấy hộ vệ nhặt dây thừng vào bao tải dưới đất lên, làm như chuẩn bị trói cả hai lại.
Bọn chúng rên lên, "Chúng tanói, chúng tanóitất!"
"Ai phái các ngươi tới đây? Vì sao các cửa hàng Phó gia đều thay chưởng quầy?"
Ngô đại cữu gào lên: "Là nhà các ngươi! Người Phó gia các ngươi,khôngliên quan tới chúng ta hết!"
Phó Vânanhvà Phó Vân Khải nhìn nhau, hỏi tiếp: "nóichorõràng, rốt cuộc là ai phái các ngươi tới?"
Hộ vệ đạp chân lên cánh tay bị thương của Ngô đại cữu, Ngô đại cứu la hét thất thanh, đau tới mức co giật, "Làcôcôcủa ta, nãi nãi của các ngươi! Cả thẩm thẩm của các ngươi nữa!"
Phó Vânanhnhíu mày.
Mặt Phó Vân Khải trắng bệch, "Các ngươinóivớ vẩn gì thế! Nãi nãi và thẩm thẩm sao có thể phái các ngươi tới hại ta và Vân ca nhi được!"
Ngô đại cữu run rẩy cả người, khóc lóc, "Phía bắc có tin truyền về, tứ lão giađãchết, bị bọn cướp g**t ch*t, chỉ có mấy tên tiểu nhị chạy thoát quay về được,côcôvà tẩu tử muốn để lại toàn bộ tài sản cho Thái ca nhi, hai người các ngươi chỉ là con nuôi,côcônóikhôngthể để cho hai ngươi lấy mất tiền của Thái ca nhi như thế, nên phái ta đến đây..."
Gió núi nhènhẹthổi, mang theo hương hoa ngào ngạt, chim ríu rít gọi nhau.
Phó Vânanhkhôngnóigì, chân tay lạnh toát.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.