Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 84: Tin vui

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Tin vui


"Thế tử ngủ rồi ạ." Quản gia cười trả lời, "Vừa nãy Thế tử dùng hai bát canh tổ yến, Phó thiếu gia ngồi chơi với Thế tửmộtlúc."

Giờ nàngđãđộc lập, tự gánh vác cuộc sống của chính mình.

Triệu sư gia gật đầu, "Ngươi làm khá lắm. Gần đây xuân về hoa nở,trênnúi hoa đào, hoa trà, hoa ngọc lan đều nở cả rồi, Phạm Duy Bình muốn tổ chức hội văn, hội thơ ở ngoại thành, những sĩ tử thành danh trong thành đềusẽđi, bọn họ mời ngươi dự tiệc, ngươi cóđikhông?"

Chuyện địa phương tiến cử nhân tài nghethìrất công bằng nhưng thực rađãbị hủy bỏ từ lâu.

Đại Lang gật đầu lia lịa, xoay người chạy về phía đầu ngõ, chỉ chốc lát sauđãôm mấy bao giấy quay lại.

Tiểu thư mặt tròn cười ha ha, "thìrahắnrấtyêuthương emgái."

Giọngnóinghe hơi yếu ớt.

Đối với người là mật đường, đối với ta lại là thạch tín. [4]

Chơimộtlúc, tiếng đùa giỡn của tỷ nữ càng lúc càngnhỏ, Phó Vânanhngẩng đầu, pháthiệnChu Hòa Sưởngđãgục đầu sangmộtbên ngủ rồi.

Mấy thị nữ xiêm y rực rỡ vén rèm lên, Phó Vânanhngẩng đầu, nhìn về phía Chu Hòa Sưởngđangnửa nằm nửa ngồitrêngiường, hơi ngẩn người.

Phó Vânanhcảm thấy nếu cómộtngày Chu Hòa Sưởng pháthiệnra Sở Vương ngầmyêucầu nàng đối xử tốt vớihắnsẽkhôngchỉkhônggiận dữ mà có khi còn cảm tạ Sở Vương cũng nên.

Đợi nàngđivào thư phòng, năm sáu tiểu nương tử mặc đồ mới, cài trâm hoa, dáng vẻ xinh đẹp kiều diễmđangtrốn phía sau chiếc cột trong hành lang mới bước ra, nhìn theo bóng nàng, thất vọngnói, "Phó thiếu giathậtlạnh lùng, chẳng thèm nhìn chúng ta lần nào."

Nàngnói, sau lại thêmmộtcâu, "Huynh là thế tử cơ mà, ai dámnóihuynh đáng thương hại.”

Sở Vương xua tay, "Chuyện này đối với bản vương mànóithìchỉ là tiện taythìgiúp mà thôi, ngươi là bạn của Bảo Nhi, chỉ cần Bảo Nhi vui là được."

"Ta mắc bệnh có nhiều người chăm sóc ta thế này, ta chẳng khó chịu chút nào cả, chỉ tội nằm suốt, trong lòng buồn bực thôi."

Phó Vânanhmặc chiếc áo bào lụa xanh, tóc vấn trong khăn gấm, chân mang ủng, nàngđidưới tán cây, giónhẹthổi qua, từng cơn mưa hoa theo gió rụng xuống, dính lên tóc nàng.

Thị nữ nhanh chóng bưngmộtbát phô mai vào, Chu Hòa Sưởng rửa sạch tay, cầm thìa bạc, thấykhôngai hầu hạ Phó Vânanh, nhíu mày hỏi: "Saokhônglấy cho Vân ca nhi?"

hắnngủ rất say, phát ra tiếng ngáy khe khẽ, sắc mặt có vẻ tốt hơn khi nãy.

"Mua nhiều bánh xốpmộtchút, món đấy k*ch th*ch vị giác. Muamộtít kẹo đậu phộng, bánh sơn tra, phải là hàng của phủ Tô Châu ấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

...

Phó Vânanhđưa cho ông ta mấy bao giấy, "Cho thiếu gia nhà các ngươi."

Hai người ngồi xuống bên bàn cờ, Phó Vânanhđánh cờ song lục với Chu Hòa Sưởng, chơi hơnmộtcanh giờ, cơ bản là Phó Vânanhchơi với tỳ nữ hầu hạ trong phòng. Chu Hòa Sưởng ngồi dựa gối xem cho vui, cổ vũ nàng, dùng thân phận Thế tử của mình để bắt tỳ nữ cố ý thả cho nàng thắng.

Triệu Thúc Uyển bực tức, "Cái người này ấy mà,thậtlànhỏmọn! Ta đắc tội với emgáihắn, tới tận giờhắnvẫnkhôngthèmnóichuyện với ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đám thị nữ đỏ bừng mặt, cúi đầu, mím môi cười trộm.

Nhưng mà mọisựtrênđời luôn có ngoại lệ.

Hai thầy trò lại tiếp tục bàn luận thêm mấy vấn đề kiến thức, Triệu sư gia bảo Phó Vânanhở lại ăn cơm, nàng từ chối rồinói: "Con địnhđiDương giamộtchuyến."

Nhìn từ xa, cành cây vẫn trơ trụi nhưng đến gầnđãcó thể nhận ra những chiếc chồi nonnhỏxíu xinh đẹp, chim ca ríu rít, khung cảnh ngập sàn sắc xuân.

Phó tứ lão gia ừ ừ liên tục, gật đầu lia lịa, nhưng bởi quá vui mừng,khôngkiềm chế nổi hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Tòa nhà này lấy danh nghĩa Dương gia nhưng bên trong lại được xây dựng theo cấp bậc công hầu, rường cột trạm trổ, sơn son thiếp vàng, nhà chính bảy gian chín giá, rất tráng lệ.

Hơn nữa, thực ra lần này Chu Hòa Sưởng bị bệnh cũng là do nàng. Nàng bận tối tăm mặt mũi, ngày nào cũng tới tận canh ba mới ngủ. Chu Hòa Sưởng thấy nàng hằng ngày mất ăn mất ngủ, chong đèn thâu đêm nên xung phong giúp nàng sắp xếp bản thảo. Nàng nghĩ Chu Hòa Sưởng đại khái chẳng làm gì nghiêm túc bao giờ, cảm thấy việc sắp xếp bản thảo này mới lạ, hay ho nên mới đòi làm liền để kệ chohắnlàm,khôngngăn cản. Nào ngờ Chu Hòa Sưởng làm việc còn nghiêm túc hơn cả Phó Vân Khải, chép lại từng câu từng chữ trong bản thảo, phân loại kĩ càng từng bài văn của học sinh theo đề văn. Đêm nào Cát Tường cũng phải giục ba bốn lầnhắnmới chịuđingủ.hắntừ xưa đến nay được chiều chuộng, thức đêm mấy hôm, ban ngày gặp cơn gió lạ liền ngã bệnh luôn.

Phó Vânanhkhôngđáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quản gia nghe gã sai vặt thông báo Phó Vânanhtới bèn đích thân ra đón.

Thị nữ kia tay chân cứng đơ, chỉ trong khoảnh khắc mà mồ hôiđãtứa ra, vừa sợ sệt vừa xấu hổ, cúi đầu lui ra ngoài.

...

Chu Hòa Sưởng nhìn đám thị nữ,trênmặt có ý khen ngợi, tuy vẫn uể oải mệt mỏi nhưng vẫn có tâm trạng để trêu đùa đám thị nữ, ánh mắt dịu dàng như gió xuân, lưu luyến triền miên.

"Quà con tặng Nguyệt tỷ nhi, con bé nhận được rồi, thích mê, bảo tứ thúc cảm ơn con thay nó." Phó tứ lão gianói.

Chu Hòa Sưởng than thở xong, bắt đầu mè nheo làm nũng, "Vân ca nhi, hay là đệ ở lại đây với ta đượckhông? Ta sai các phụ tá trong Vương phủ viết sách giúp đệ, sau đó đề tên đệ, bọn họ còn giỏi hơn các vị giáo thụ ở thư viện nữa cơ."

Nàngđangkhom lưng định ngồithìChu Hòa Sưởng lại vỗ vàomộtbên giường, hỏi: "Đệ có thể ngồi cạnh takhông?"

nóithêm vài câu chuyện phiếm, Triệu sư gia khép cuốn sách lại. "Cứ để ở chỗ nàyđã, ba ngày sau ta đưa lại cho ngươi, ta nhớ là ta cómộtbộ "Phòng Thư" [1] nhưng lại quên để ở chỗ nào, đợi khi nào ta tìm rasẽđưa ngươi tham khảo."

[4] Ýnóicùngmộtsựvật nhưng ở góc nhìn của mỗi người lại khác nhau.

Chính đường bình thường vẫn đóng, chỉ có những dịp trọng đại mới được mở.

Phó Vânanhthấyhắnkhôngcần thị nữ hầu hạ, đứng lên đỡhắnxuống giường.

Mấy chủ tớ xuyên qua phố xa đông đúc, nhanh chóng tới trước cửa Dương gia.

Quản gia amộttiếng, Chu Hòa Sưởng là Thế tử của Vương phủ, ngài ấy thiếu gì đồ ăn đồ chơi? Người dưới biếu xén cho ngài ấy lúc nào cũng chọn lựa những thứ quý hiếm chưa gặp bao giờ, Phó thiếu giathìngược lại, quá ngây thơ, mangmộtbao lớn toàn các loại điểm tâm mua ở cửa hàng bên đường tới cho Thế tử!

mộtmình Sở Vương tất bật hồi lâu mới đứng lên, đấm eo, dùng chiếc khănđangvắttrênvai lau mồ hôi, nhìn thấy Phó Vânanhthìmỉm cười, để cuốc xuống, sải bước về phía nàng, "Bảo Nhi sao rồi?"

Đối với dân chúng bình thường thư từ lui tới mất rất nhiều thời gian, chờ tin mừng về tới Hồ Quảng chắc phải chờ tới những ngày hè nắng chói chang, Sở Vương thần thông quảng đại, có tin tức nhanh hơn nàng rất nhiều.

Mưa xuân như gột rửa vạn vật, ngoài sân cỏ thơm xanh mướt, hoa mận như tuyết, đào thắm tựa ráng chiều.

Thư phòng cómộtchiếc cửa sổ thông gió, quay thẳng ra vườn, tiếng cườinóicủa các vị tiểu thư truyền vào phòng, Triệu sư gia cười ha hả, trêu chọc Phó Vânanh, "Ngươi mà là namthậtthìkhôngbiết có bao nhiêu tiểu nương tử gào khóc đòi gả cho ngươi đâu."

Đại Lang vâng dạ rồi lôi túi tiền ra, "Thiếu gia, mua đồ ngọt hay đồ mặn ạ?"

Quốc Tử Giám làmộtngoại lệ khác, nó lựa chọn tốt nhất để những người chưa tham gia khoa cử bắt đầu con đường làm quan, nó gần như được dựng lên cho con cháu các nhà quyền quý công huân, dân chúng bình thường muốn nhập học ở Quốc Tử Giám chỉ nhưmộtgiấc mơkhôngthực tế, chẳng thà cứ tham gia khoa cử quách cho xong.

...

Chu Hòa Sưởng cười hề hề.

Phó Vânanhlấy sách nàng chọn chohắnra, "Mấy cuốn này là ta tự chọn, huynh đọc xong rồi bảo Cát Tường tới thư viện tìm ta là được."

Tới lúc tan học, Phó Vânanhmới pháthiệnra Phó tứ lão gia đứng bên ngoài, "Tứ thúc, tứ thúc tới từ khi nào vậy?"

Tốt rồi, nhìn cái khí chất phong lưu này củahắnthìbệnh có khi cũngkhôngnặng lắm đâu. Phó Vânanhngồi bên mép giường, cẩn thận quan sát sắc mặthắn.

Ông ta ám chỉ nàng cần phải làm Chu Hòa Sưởng vui vẻ, chuyện này nằm trong giao dịch giữa bọn họ.

Hai chú cháu vừa ra ngoài vừa bàn bạc chuyện khắc sách in sách, Viên Tam và Phó Vân Khải nghekhônghiểu nênđiở phía sau tranh cãi.

...

Nếukhôngcó tỳ nữ, người hầu trong phủ đứng hầu hai bên, Phó Vânanhcăn bảnkhôngnhận ra người thợ làm vườn mồ hôi như tắmđangcầm cuốc đứng dưới gốc cây đào bới kia là Sở Vương.

Triệu sư gia cầm cuốn sách của nàng mở ra xem, "Sổ tayđãin thêm ba lần, bên ngoài sốt xình xịch tới nơi rồi, ngươi vẫn quyết định chỉ tặngkhôngbán sao?

Học sinhđangtrong giờ học, hôm nay đúng lúc tới phiên Phó Vânanhgiảng giảimộtđề văn, nàng đứng trước giảng đường,rõràng vóc dáng thấp hơn nhiều so với những học sinh khác nhưng rất có khí thế, tiếngnóicũng vang dội,nóirõràng từng chữ, tốc độkhôngnhanhkhôngchậm, ai ai cũng có thể nghe đượcrõràng.

"Chính đường ạ?"

Phó Vânanhmỉm cười, kéonhẹtay áo Phó tứ lão gia, chờ ông khom lưng xuống, ghé sát vào tai ôngnói: "Tứ thúc, nhị ca đỗ cống sĩ rồi."

Thị nữ mang quần áo tới chohắn.

Nàng cầm danh sách cống sĩ trở về thư viện, đầu tiên viết thư cho Khổng tú tài, tin vui còn chưa được đưa về, đại khái Sở Vương là người đầu tiên ở Hồ Quảng biết Phó Vân Chương thi đỗ cống sĩ.

Nàngkhôngđói nhưng vẫn cầm thìa ăn, người bệnh ăn uốngkhôngtốt, có người ở bên cạnh ăn cùngsẽăn nhiều hơnmộtchút.

mộttiểu thư Phạm gia có khuôn mặt tròn trịa nắm tay Triệu Thúc Uyển, hỏi: "Uyển tỷ nhi, tỷ từngnóichuyện với Phó thiếu gia rồi đúngkhông,hắnvẫn luôn là người lãnh đạm như vậy sao?"

Dường như có dự cảm tới điều gì, nàng đột nhiên thấy lo lắng, tim đập thình thịch,đitừng bước về phía bậc thang.

Gửi thư được ba ngàythìPhó tứ lão gia tới phủ Võ Xương.

...

Thị nữ lập tức kêmộtchiếc ghế tới cho nàng ngồi.

Nhị ca quả nhiên có têntrênbảng.

Hằn nhìn căn phòng che rèm kín mít, cười gượngnói: "khôngcần mặc thêm, dù sao cũngkhôngra ngoài nổi."

Phía đầu hành lang bên kia vọng lại tiếng cười trộm khúc khích của thiếu nữ.

Chu Hòa Sưởng cười ha hả, vừa mới uống mấy bát canh tổ yến nhưng môi vẫn còn hơi tái, "Ta cũng nghĩ thế, ta thấy mìnhthậtmay mắn. Tuy từnhỏtađãốm đau bệnh tật,khôngthể ra khỏi phòng ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhưng cha ta là Vương gia, ta là Thế tử. Trong Vương phủ, ngoài cha ta rathìta lớn nhất,khôngai dám bắt nạt ta, từnhỏta muốn gì được nấy, cả đời ăn ngon mặc đẹp,khôngphải lo lắng gì, tiền ta tiêu cũngkhônghết, còn có gì chưa thỏa mãn nữa?"

Chu Hòa Sưởng ăn no, muốn xuống đấtđilại.

Theo quy định, cứ ba, năm năm, mỗi địa phương có thể chọnmộtnhân tài trẻ tuổi có tiềm năng để nhập học Quốc Tử Giám ở kinh thành, nghe quathìchỉ là đổi chỗ học mà thôi nhưng người trong thiên hạ đều biết điểm khác biệt, người ta tới Quốc Tử Giámkhôngphải để học, việc tới Quốc Tử Giám của họ chỉ là hình thức để đặt nền móng của việc bước vào quan trường.

Quản gia cười đáp: "Hỏi rồi ạ, thầy thuốc bảo gia nên ăn thêm chút cơm canh nhưng giakhôngthích ăn, từ sáng đến giờ chỉ uống mấy ngụm cháo."

Muốn nhận được lời mời tới hội vănkhôngkhó nhưng Phó Vânanhlại được đích thân Phạm Duy Bình mời, nànghiệngiờ là nhân tài mới xuấthiệnnổi bật nhất ở phủ Võ Xương, có rất nhiều người muốn có cơ hội gặp mặt nàng trực tiếp.

Chính đườngkhôngmở cửa, chỉ mởmộtcửanhỏtrong viện, Khương Bá Xuânđangđứng dưới tấm biển lớn, nhìn thấy nàng từ xađãmỉm cười với nàng.

Ông thở dài,khôngnóichuyện Phó Nguyệt và Phó Quế nữa, cười bảo: "Lần này tứ thúc lên phía bắc khảo sát giá cả,khôngbiết có tiện đườngđiBắc Trực Lệmộtchuyếnkhông, tứ thúc còn chưa lên kinh thành bao giờ cả, nhị ca con hẳn là thi xong rồi, vừa hay ta có thể tới thăm, xem kết quả thế nào."

Ví dụ nhưmộtvị đại thần nào đó, từ trước tới nay chưa từng đỗ tiến sĩ, ông ta chỉ đỗ tú tài,đitừ chức quannhỏđilên, tích lũy kinh nghiệm từng chút từng chútmột, sau này có thành tích đặc biệt, dần dần được đề bạt lên chức vụ cao hơn, mấy chục năm sau, triều đình cho ông tamộtđề thi, để ông ta viếtmộtbài văn giải đề, coi đây là kì thi tượng trưng để trao công danh cho ông ta.

Chu Hòa Sưởng bị bệnh, thầy thuốckhôngcho phéphắnra gió, cửa sổ đóng chặt, trong phòng buông rèm kín mít, giữa ban ngày nhưng vẫn phải thắp đèn.

[3] Các phiên vươngkhôngthể gặp nhau là chính sách nửa cuối triều Minh để các phiên vươngkhôngthể bàn bạc, chống tạo phản.

Nàng lên ngựa, nhìn về phía mấy con ngõnhỏ, nghĩ ngợimộtlúc rồinói: "Đại Lang, ra tiệm mua mấy loại điểm tâm về đây."

Phó Vânanhcười: "Nguyệt tỷ nhi thích là tốt rồi."

Lời tác giả:

Phó Vânanhđưa mắt ra hiệu cho đám từ nữ, mấy tỳ nữ hiểu ý, dọn bàn cờđi, mang chăn và gối đầu tới.

Phó tứ lão gia lên đường ngay đêm hôm đó, ôngđãsắp xếp ổn thỏa việc ở cửa hàng, dẫn theo mấy tiểu nhị mà bình thường ông tin tưởng nhất,điđường bộ lên phía bắc.

Theo lẽ thường, cử nhân thi trượt trong kì thi hội, kiếmmộtchức quan, từ từ tích lũy kinh nghiệm, tích đến lúc bạc đầu cũng chỉ tới tri huyện là cùng.

Rồi nàng lại hỏi quản gia, "Hỏi thầy thuốc chưa? Thế tử có thể ăn những món này đượckhông?"

"Làm phiền thầy rồi."

Triệu sư gia lẩm bẩmmộtcâu.

Phó Vânanhbước vào gian trong, nhíu mày.

Mắng thầmthìcứ mắng thầm, ông ta vẫn sai người đem điểm tâm xuống biết để bà tử kiểm tra.

Phó Vânanhvộinóitiếp: "Tứ thúc, việc này chưa cần tiết lộ vội, chờ tới lúc tin mừng của triều đình được đưa tới Phó giathìnóisau."

Cósựkhác biệt này mới có thể khiến văn nhân Hồ Quảng biết được hành động chỉ tặngkhôngbán này của Đan Ánh công tử nhân nghĩa tới độ nào. Nàng là người Hồ Quảng, thanh danh phải gắn liền với Hồ Quảng. Đây là giữ lạimộtđường lui cho tương lai.

Hoa đào tàn, trời càng lúc càng nóng lên.

Học trưởng Lý Thuận tìm được Phó Vânanhđangdán thông báo sách mới ở trước Tàng Kinh Các, "Phó Vân, sơn trưởng gọi đệđichính đường."

Ôngkhôngtới cửa hàng, vừa xuống thuyềnđãlập tứcđiGiang Thành thư viện.

Mấy thị nữ xung quanh mặt mày biến sắc, những ánh mắt sắc như dao bắn về phía thị nữ vừa đưa áo.

Sở Vương gật đầu, phất tay sai người bên cạnh lấymộttừ giấy đỏ tràn ngập tên đưa cho Phó Vânanh, "Bản vương nhớ ngươi cómộtngườianhhọ tham gia thi hội lần này, đây là danh sách cống sĩ, ngươi xemđi."

[2] Phô mai Trung Quốc làm từ sữa dê lên men, sữa đặc lại nhưng vẫn khá lỏng và mềm, mềm hơn creamcheese.

Phía trong vang lên giọng điệu vui mừng của Chu Hòa Sưởng: "Vân ca nhi tới hả? Mau dẫn đệ ấy vàođi."

Có cần phải báo luôn cho Trần lão thái thái haykhông?

khôngđợi Phó Vânanhtrả lời, đám thị nữ nhìn nhau, nhanh chóng bê chiếc ghếđi, tiện tay còn dọn sạch ghế trong phòng.

"Chẳng có gì là đáng thương hại cả, người bệnh cơ thểđãkhó chịu lắm rồi, trong lòng cũngkhôngthoải mái, cho nên ta mới đối xử với huynh tốtmộtchút."

Phó Vânanhlắc đầu, "Con nhờ thương nhân chuyển thư giúp, thưđithư về cũng phải mất ít nhấtmộttháng, lần trước nhận được thư của nhi ca là lúc vừa sang năm mới."

Phó Vânanhđangngẩn người đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nghe thấy Chu Hòa Sưởng thở dài, "Vân ca nhi, có phải đệ thấy tathậtđáng thương hạikhông?"

[1] Bộ sách tập hợp 8 bài văn nổi tiếng thời Minh - Thanh.

[1] Cho dễ tưởng tượng, đây là món giống bánh da lợn/bánh chín tầng mây màu đỏ.

Nàng đỡ Chu Hòa Sưởng sang nhã gian bên cạnh, cả ngườihắnyếu ớt, mềm nhũn, nửa trọng lượng cơ thể đè lên người nàng, vóc người cao lớn như thế mà chẳng nặng chút nào.

Tình tiết trong truyệnkhônggiống bất cứ thời kỳ nào dưới thời Minh - Thanh,nóimộtcách đơn giảnthìtrong truyện, chỉ cần vào Quốc Tử Giámsẽtương đương với việckhôngcần tham gia khoa cử cũng có thể làm quan.

Chu Hòa Sưởng mắc bệnh,nóichuyện cũng khẽ khàng, ôn hòa, hoàn toànkhônggiống với tên ngốc lúc nào cũng hi hi ha ha hằng ngày.

Phó Vânanhdở khóc dở cười.

Phó tứ lão gia đứng bên ngoài hành lang nhìn vào trong, thấy nàng dễ dàng chỉ huymộtđám thiếu niên choai choai kiêu ngạothìvui mừng khôn xiết.

Quốc Tử Giám ở mỗi thời kỳ lại có tác dụng khác nhau, ví dụ đầu thời nhà minh, làm quan thực ra có ba con đường: thi khoa cử, tiến cử, Quốc Tử Giám.

Dù biếthắnđangnóiđùa, Phó Vânanhvẫn dứt khoát từ chối.

Vươngkhôngthể gặp vương [3], phiên vương các nơi chỉ có thể ở trong đất phong do mình cai quản, Sở Vương suốt đờikhôngthể rời khỏi phủ Võ Xương, cùng lắm cũng chỉ có thểđidạo trong phạm vimộttrăm dặm ngoại thành mà thôi. Đối với đại đa số mọi người mànói, vinh hoa phú quý của thân vương trong hoàng thất làđãđủ để họ cam tâm tình nguyện sống ởmộtnơi nào đó cả đời. Nhưng Sở Vươngkhôngphải người như vậy, ông ta muốn được nhìn thấy trời cao đất rộng, đáng tiếc từ khi sinh ra số mệnhđãđịnh sẵn cả cuộc đời này ông tasẽkhôngcó được tự do.

Chu Hòa Sưởng từ khi cònnhỏbị trúng độc ngay trong Vương phủ nên rất ít khi ở Vương phủ, thường ở trong phủ đệ khác, ngoài cổng treo biển đề tên Dương gia.

Phó Vânanhvề khu phía đông thay quần áo trước rồi vội vàngđivề phía chính đường.

Cảm phong hàn ở chỗ nào!rõràng là mắc bệnh nặng!

Chu Hòa Sưởng lập tức sai thị nữ múc nước chohắnrửa tay.

Viết được nửa bức thư, tay cầm bút của nàng bỗng khựng lại, hơi chần chừ.

hắnbỗng nhiên cảm kháimộthồi rồi lại bĩu môi, cúi đầu, ghé sát vào tai Phó Vânanh, lén lén lút lút,thìthầm: "Nhưng mà những lời nàykhôngthểnóitrước mặt cha ta, ông già suốt ngày buồn buồn tủi tủi, than rằng mìnhthậtđáng thương. Ông già kêu Vương phủ quá bí bức, chỉ suốt ngày nghĩ tới chuyện ra bên ngoài xem thế nào, thực rathìbên ngoài có cái gì đẹp nhỉ?"

Bánh sơn tra mềm mướt trong veo, đỏ thẫm lấp lánh, đặt trong đĩa men trắng, chỉ nhìn thôiđãkhiến người tay ngứa tay muốn cầm lên ăn. [1]

Khóe miệng Phó Vânanhhơi cong lên, lần này để đám thương nhân bán sách được lợi, về sau đương nhiênsẽđòi lại từ chính bọn họ. Tới khi sổ tay của Đan Ánh công tử được phổ biến khắp các tỉnh, các châu huyện, thanh danh lẫy lừng, sau này nàng soạn sách mớisẽkhôngcần phải tự tìm thương nhân nhờ bán hộ sách nữa.

Quản gia sợhắnkhôngtiêu hóa được,khôngdám đểhắnăn nhiều.

Ông ta độimộtchiếc khăn trùm đầu bằng vải bố, mặc áo ngắn tay bằng vải thô, quần chiết ống, dân chi giày rơm,khôngbiếtđangđào gì cạnh gốc cây. Người hầu xung quanh im thin thít, trầm mặc đứng nghiêm, tớimộttiếng ho khan cũngkhôngnghe thấy.

Mới ngày nào, nàng vừanhỏvừa gầy, bưngmộtbát mì gà xé sợi ngồi cạnh Hàn thị mím môi chấpmộtmộtngụm canh, dễ thương biết mấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong phòng lại tất bật, thị nữ chuẩn bị nước cho Phó Vânanhrửa tay rồi bưngmộtbát phô mai tới cho nàng.

...

Phó tứ lão gia nhìn sang nàng, nàng mặc áo bào, eo thắt đai lụa, trong tay cầmmộtchiếc quạt, mấy cuốn sách,điđứng thong dong chậm rãi, càng ngày càng giốngmộtlang quân trẻ tuổi hào hoa phong nhã.

Ông mang theo năm chiếc rương đựng đầy "Sổ tay chế nghệ", "Sáchanhtỷ nhi nhà chúng ta soạn, tứ thúc phải mang dư mấy cuốn,trênđường ta gặp ai tặng người đấy."

Ngày xuân, ngắm hoa xuân, mặc đồ mùa xuân, thiếu niên đĩnh đạc thanh tú, dung nhan như ngọc, như thể vừa bước ra từ trong tranh.

Chương 84: Tin vui

Phó Vânanhmỉm cười, vén tay áo mài mực cho Triệu sư gia. Giữa tiếng mài mực nhu hòa, mùi mực nhàn nhạt tỏa ra tràn ngập trongkhôngkhí.

Tim Phó Vânanhđập nhanh hơnmộtnhịp,khôngtrả lời.

Chu Hòa Sưởng mỉm cười, khẽnói: "khôngsao, ta thường xuyên như thế ấy mà,mộtlần bị bệnhthìba ngày năm ngàykhôngthể ra ngoài."

"Cũng nên tới rồi."

Quản gia dẫn Phó Vân vòng hết hành lang này tới hành lang khác,đitầmmộtkhắc mới tới nơi.

Thấyhắnmuốn ăn, quản gia cười tươi như hoa, vội vàng sai khiến thị nữ trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

...

Chu Hòa Sưởng trôngthìcao lớn nhưng thực ra rất yếu ớt, mùa xuân trời khi ấm khi lạnh,hắnbị cảm phong hàn, ốm đau nằm liệt giường, Sở Vương lập tức phái người đưahắnvề Dương gia dưỡng bệnh. Hôm qua Cát Tường trở lại thư viện nhờ Phó Vânanhtìm mấy cuốn tiểu thuyết cho Chu Hòa Sưởng,nóihắnsuốt ngày ở trong phòng nhàm chán, nên rầu rĩ ủ ê, Sở Vương lo lắng vô cùng. Chủ tửkhôngvui, người hầu kẻ hạ trong Dương gia và Sở Vương phủ cũng nơm nớp lo sợ, làm gì cũng rón rén sợ nhỡ đâu làm sai cái gì. Cát Tường bị Sở Vương sai tới thư viện mời Phó Vânanhqua thăm Chu Hòa Sưởng, từnhỏhắnchỉ ở trong nội viện, chỉ cómộtngười bạn là nàng.

Cát Tường bảo Chu Hòa Sưởng dưỡng bệnh nhàm chán, nàng nhờ người mua mấy cuốn tiểu thuyếtđangthịnh hành ở phía nam chohắnđỡ buồn, ở phủ Võ Xương tạm thời chưa bán mấy cuốn này,hắnchắc chắn chưa đọc. Nhưng mà dù sao đến thăm bệnh, chỉ mang mấy cuốn sáchthìcũngkhôngphải phép cho lắm, nàng mua thêm mấy thứ điểm tâm, toàn là mấy món mà bình thường Phó Vân Khải cứ bị ốm là lại đòi ăn.

Quản gia đánh bốpmộtcái lên đầu mình, cúi người nhận tội, "Xem cái trí nhớ của tiểu nhân này..."

Phó Vânanhhơi kinh ngạc, nhận lấy tờ giấy đỏ, nhanh chóng đọcmộtlượt, tìm thấy tên của Phó Vân Chương, nàng tươi cười, bên máhiệnlên lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, phải đặt tiệc rượu, phải báo tin vui cho những người thân thiết với Phó Vân Chương...

Phó tứ lão gia chẳng màng tớisựngăn cản của nàng, bảo tôi tớ chất mấy cái rương lên xe la rồinói: "Conkhôngbiết đâu, giờ tư học trong huyện và tộc học đều dùng cuốn sách này để dạy bọn trẻ viết văn, ai cũng hâm mộ tứ thúc,nóiphần mộ tổ tiên nhà chúng ta phong thủy tốt, con cháu đứa nào cũng có tiền đồ,khôngđứa nào kém đứa nào."

Quản gia đưa Phó Vânanhvào sân, đứng chờ bên cạnh vườn hoa.

Chu Hòa Sưởng vui lắm, tay nhận sách, miệng vẫnnói: "Đệ bận rộn như thế, đừng lo cho ta quá, ta đọc cái gì chả được."

Chu Hòa Sưởng ăn phô mai với bánh sơn tra xong vẫn còn thòm thèm, quản gia nhân cơ hội này sai nhà bếp bưng canh tổ yến lên,hắnlại uống được thêm hai bát.

Chu Hòa Sưởng thực rađãgiác ngộ, thông suốt,hắnlà Thế tử, có được những thứ mà những người khác có nằm mơ cũngkhôngcó được,hắnăn ngon mặc đẹp, có đủ tiền đểhắnvà con cháuhắncó tiêu xài thế nào cũngkhôngtiêu hết được,hắncảm thấy thỏa mãn cho dùhắnđãtừng phải ở trong căn phòng tối tăm như thế này nhiều năm, nhiều lần cửu tử nhất sinh.

"Tứ thúc mới đến thôi." Phó tứ lão gia mỉm cườinói, giơ tay định xoa đầu nàng nhưng lại nhớ ra thân phậnhiệngiờ của nàngđãthay đổi, thành thầy giáo dạy học rồi,khôngthể lại trêu chọc nàng giống như trước kia được nữa nên đành co tay về, ho khẽmộttiếng, "Bản thảo sáchđãđưa cho thương nhân bán sách ở phía nam rồi, gần như là chokhông, lúc về miệng ai cũng cười toe toét ra ấy chứ."

Giang Thành thư viện mấy năm nay vẫn chưa tiến cử nhân tàiđikinh thành, vì sao Khương Bá Xuân bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này?

Ông nháy mắt với Phó Vânanh,thìthầm: "Tới khi bọn họ biết nhị ca con đỗ cống sĩ, nhà chúng ta phải tu sửa phần mộ tổ tiênmộtlần mới được, tốt nhất là phải xây tường bao lại, người trong huyệnđangcó ý đồ với ngọn núitrênđó có phần mộ tổ tiên nhà chúng ta nữa kia!"

Suy nghĩmộtlát, nàng bảo Khổng tú tài tự suy xét rồi sắp xếp ổn thỏa, mọi chuyện đều cần chuẩn bị cho tốtđã, nhưng chưa cần để lộ tin vui này cho những người khác, tránh gặp phải mầm tai họa về sau.

Phó Vânanhngồi bên cạnh khuyên: "Món này chua chua ngot ngọt,khôngăn được nhiều, có thể ăn kèm với phô mai." [2]

Nhưng ngoại lệ như thế này chỉ có ít ỏi vài trường hợp trongmộthai trăm năm qua.

Triệu sư gia cười: "Ta cũng có ý này. Càng vào thời điểm như thế này, ngươi càng phải thận trọng,khôngthể để danh tiếng nhất thời làm mờ mắt. Lúc này danh tiếngđanglên ai chẳng muốn thêm mấy lời ca ngợi vô thưởng vô phạt, có cũng được,khôngcó cũng chẳng sao, tới khi ngươi gặp khó khăn mới biết ai tốt ai xấu."

"In sách chi phí thấp, bản khắc có sẵn rồi, cứ inđiin lại là được, cũngkhôngtốn bao nhiêu tiền." Phó Vânanhngừng lạimộtchút, đẩy nghiên mực sangmộtbên, "Ở Hồ Quảngthìchỉ tặngkhôngbán, thương nhân bán sách bên Nam Trực Lệ, Bắc Trực Lệ, Chiết Giang, Phúc Kiến tới xin bản thảo, bọn họ đưa con tiền nhuận bút, về sau chuyện bán sổ tay ở các nơi khácsẽdo họ bán, giá cả do họ quyết định."

Sắc mặt Chu Hòa Sưởng tái nhợt, trắng bệch gần nhưkhôngcómộtchút huyết sắc nào, đôi môi hơi xanh, nhìnđãbiết là người bệnh nặng.

Phó gia chào giá thấp, đám thương nhân bán sách đều vui như được mùa. Có người còn lén chê cười Phó tứ lão gia là đồ ngốc, mất công mất tiền, cuối cùng chẳng được mấy đồng.

Thuốc của Trương đạo trưởng chữa khỏi chohắnnhưngkhôngthể thay đổi hoàn toàn thể chất củahắn.

Ông ta dứt lời, ngẩng đầu nhìn những cơn mưa cánh hoa hồng nhạt ngoài cửa sổ, bỗng đổi sang chủ đề khác, hỏi: "Nhị ca ngươi có hồiâmkhông?"

"Đa tạ Vương gia."

Ai cũng biết muốn làm quanthìphải tham gia khoa cử, muốn làm quan lớnthìnhất thiết phải đỗ tiến sĩ, vậy nên văn nhân trong thiên hạ cần cù học tập ngày đêm, học tới lúc tócđãhoa râm cũng phải tiếp tục thi, thi để giành được công danh,khôngcó công danhthìkhôngthể làm quan,khôngthể nở mày nở mặt.

Việc này Chu Hòa Sưởngkhônghay biết gì, như thế đối vớihắncũngkhôngcông bằng,hắnchỉ muốn cómộtngười bạn thựcsựmà thôi.

Nàng bàng hoàng, cúi đầu,đivề phía trước mấy bước.

Phó Vânanhlấy quạt xếp từ trong tay áo ra, phất cánh hoa nơi đầu vai xuống, mắt vẫn nhìn về phía trước,đithẳng vào thư phòng của Triệu sư gia.

Nhị ca trở thành cống sĩ, lại còn có thứ hạng cao, đỗ tiến sĩ chắc chắn là chuyện đương nhiên. Về lý mànóithìhẳn phải báo tin vui này cho mẫu thân của nhị ca... Nhưng nàng lại cảm thấy có vẻkhôngổn cho lắm.

"Phó Vân." Khương Bá Xuân mỉm cườinói, "Cách đâykhônglâu, ta và các vị giáo thụđãthống nhất với nhau, nếu như sau nhiều lần thi trò đều đạt hạng nhấtthìsẽtrao suấtđiQuốc Tử Giám cho trò..."

"Vân ca nhi, đệ lại gần chútđi, takhôngnghe thấy tiếng đệ." Chu Hòa Sưởng mỉm cười nhìn nàng, vẫy tay gọi nàng.

Nếu người nhưhắncòn đáng thương hạithìnhững người khác sốngtrênđời làm gì nữa.

Sáng nay trời đổ mưa rào, sau cơn mưa mặt đất đầy cánh hoa hồng nhạt, nước bùn tràn ra đườngđi, saumộthồi mưa gió, trong sân đầy vũng nước đọng.

Phó Vânanhbước từ Phạm phủ ra, Kiều Gia và Vương Đại Langđãchờ nàng ở bên ngoài, dắt ngựa ra đón.

Phó Vânanhnghĩ ngợi rồinói: "Thầy thay con từ chốiđiạ."

Phó tứ lão gia ngây người hồi lâu rồi bỗng bừng tỉnh, nơi đáy mắthiệnlên niềm vuikhôngthể che lấp, người kích động tới mức run rẩy.

Nàng cáo từ rồi ra khỏi phòng,đangđịnh về, quản gia đứng chờ ở cạnh cửa từ nãy tới giờ vội vàngđitới, "Phó thiếu gia, Vương gia muốn gặp thiếu gia."

Hỏi thăm được mấy câu, quản gia đích thân bưng điểm tâm Phó Vânanhmang tới vào, "Gia, đây là đồ Phó thiếu gia mua cho ngài."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Tin vui